Cô Bạn Gái Ngọt Ngào Của Thiếu Gia Nhiều Tiền
Chương 73: Lộ diện người bí ẩn Khanh Sở
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
23/04/2023
"Anh là ai?"
Ôn Dịch Phàm vươn tay kéo người kia lại làm khăn quàng cổ anh ta rớt xuống, đúng lúc cúi xuống nhặt lại chạm trúng một bàn tay búp măng, ngẩng lên thấy Tiểu Mễ đang nhìn mình, anh ta vội quay lưng muốn bỏ đi. Nhưng tiếng cô gái anh tay yêu hơn sinh mạng cất lên, khiến đôi chân anh khựng lại.
"Khanh Sở, lâu nay là anh luôn âm thầm phía sau em đúng không?"
Tiểu Mễ rưng rưng nước mắt chỉ tay vào căn nhà thuê, anh ta cùng nhìn theo hướng ấy. Cô nói tiếp:
"Anh thuê ngôi nhà này cho em đúng không?"
Cô chìa mảnh giấy, nhắn nhủ yêu thương mà ngày trở lại thuê căn nhà này, người thanh niên bí ẩn cứ thứ sáu là quay lại căn nhà thuê mà không ở trọn vẹn này. Thì ra là anh thuê căn nhà kỉ niệm tình yêu giữa hai đứa. Ngày thứ sáu trong tuần là ngày đầu tiên anh ta gặp cô tác giả online ngoài đời.
"Hoa Tulip màu sắc vàng tượng trưng cho từ chối trong tình yêu và nó cũng tượng trưng cho tình bạn đẹp, chúc người nhận hoa luôn vu vẻ hạnh phúc. Có phải anh có nỗi khổ riêng đúng không?"
Tiểu Mễ nhìn người con trai đã bên cạnh cô hai năm thanh xuân tươi đẹp. Một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Kể từ ngày chia tay ở quán bar, Tiểu Mễ vẫn còn giữa ký ức ngọt ngào bên cạnh Khanh Sở. Cô không tin với những gì trải qua mà anh ta lại phản bội cô.
Ôn Dịch Phàm tiến lên đẩy Khanh Sở ra khỏi người con gái anh yêu, khiến người kia té trùng hàng rào, trầy da chảy máu trên trán. Tiểu Mễ đỡ người dậy trừng mắt giận dữ cắm vào Ôn Dịch Phàm.
"Dịch Phàm, anh làm cái gì vậy?"
"Anh phải hỏi em đấy? Em đang tình tứ với hắn trước mặt anh có biết không?"
Tiểu Mễ chỉ tay ra cổng: "Anh đi về đi!"
"Em..." _ Ôn Dịch Phàm siết chặt đôi bàn tay, gàng giọng, nhìn vào đôi mắt giận dữ của cô gái anh yêu.
Ôn Dịch Phàm cười khổ, anh chịu bao đòn roi của cha rách da chảy máu, cũng không đau bằng việc trong thấy người con gái mình yêu dìu dắt người đàn ông khác, còn quát to vào mặt anh.
"Ha...em đuổi anh. Em giỏi lắm!"
Ôn Dịch Phàm nghiến răng, đảo mắt nhìn cặp đôi trước mắt, xứng đôi thật. Anh xoay người bỏ về. Tiểu Mễ nhìn theo bóng lưng người đi, nước mắt tuông dòng, lòng đau như dao cắt.
Nhưng Ôn Dịch Phàm chắc không hề biết cõi lòng cô cũng tan nát không thua gì anh, cô chứa đựng nỗi khổ tâm khó giải bày được.
Tiểu Mễ và Khanh Sở vào nhà, ngồi ở phòng khách.
"Anh trả lời em đi?"
Khanh Sở cười lạnh, giọng âm trầm: "Anh không có nỗi khổ gì cả, em nghĩ nhiều rồi. Anh chỉ xem cuộc sống cô tác giả online có khá hơn không thôi."
Tiểu Mễ im lặng nhìn anh vài giây, kéo máy tính mở nguồn lên, mở trang truyện online. Tìm cái nick đọc giả đặc biệt, tương tác truyện của cô khá nhiệt tình, nick: Luôn Hướng Về Em.
Xoay màn hình qua chỉ tay vào đọc giả nổi bật đó, híp mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng lẫn sự chột dạ.
"Đây là anh đúng không?"
Khanh Sở xoay mặt né tránh, khẽ đáp lời: "Không phải?"
"Anh đừng cố chối, cách bình luận câu từ y chang anh thôi, anh luôn động viên em như lúc theo đuổi em."
Khanh Sở đúng là không qua mắt Tiểu Mễ và che dấu được cảm xúc của bản thân. Anh ôm chầm lấy cô gái đã gần một năm qua anh không thể chạm được.
"Tiểu Mễ, anh rất nhớ em, anh...anh..."
Khanh Sở ngập ngừng, nước lăng dài trên khuôn mặt anh tuấn, cô khẽ chạm những ngón tay nhỏ trên khoé mặt lệ tuông trào kia.
"Anh có chuyện gì khó nói lắm sao? Tại sao ngày đó anh lại phản bội em. Đến giờ em vẫn không tin điều đó."
Khanh Sở im lặng bởi tận sâu trong lòng là tia bất kham. Ngày đó anh cứ nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau là được, nhưng rồi địa vị sang hèn của giai cấp, đã khiến anh phải buông bỏ người con gái anh yêu nhất, mối tình đầu anh khắc trong tim. Tìm quên người anh từng rất yêu là điều không thể, để được quan tâm cô gái mỗi ngày, anh đã tạo ra một nick độc giả khác vào tương tác truyện của người cô gái anh yêu.
Anh trở về làm thiếu gia nhà giàu Tần Sơ Khanh mang trên mình trọng trách nối nghiệp Tần Thị. Cõi lòng anh bây giờ đau khổ tột cùng.
"Tiểu Mễ, anh mong sẽ hạnh phúc bên Ôn Dịch Phàm."
"Anh nói vậy là sao?"_ Tiểu Mễ đóng máy tính lại, xoay người nhìn thẳng vào mắt đối phương trỏ vẻ khó hiểu.
Anh nói tiếp: "Anh đã quan sát Ôn Dịch Phàm bấy lâu nay, anh ta có thể vượt qua định kiến sang hèn bảo vệ được em."
Tiểu Mễ nghe xong càng rũ rượi hơn, anh ấy vượt qua được thì sao? Cha mình đã lấy cái chết ra uy hiếp mình phải rời xa anh ấy mà.
"Không được đâu!"
Khanh Sở kinh ngạc nhưng cũng hiểu ra phần nào, chắc do chuyện tình yêu đồng tính của ngôi sao hạng A 3 năm trước. Anh cũng đang điều tra xem người anh trai của Tiểu Mễ đang ở đâu. Tại sao không hoạt động nghệ thuật nữa.
"Tiểu Mễ, em không hỏi cha mình về anh trai à?"
Tiểu Mễ ngẩn ra vài giây, khẽ nói:
"Em có hỏi, nhưng cha em nói anh trai sang nước Mĩ hoạt động nghệ thuật. Bên đó thoáng về đồng giới hơn, scandal đồng tính khiến con đường nghệ thuật ở đây bị kháng giả tẩy chay, vì nó là vết nhơ trong làng giải trí."
Khanh Sở bấu cằm suy nghĩ điều này cũng khá hợp lý, nhưng anh hoài nghi vẫn chưa xoá bỏ hoàn toàn.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa kinh động cả hai, Tiểu Mễ bước ra mở cửa thì giật mình, là một anh chàng ăn mặc tao nhã, đeo kính trong rất trí thức.
"Anh là?"
Anh chàng vội giới thiệu: "Chào cô gái, tồi là Hàn Ly, trợ...ùm..."
May mà Khanh Sở kịp thời bị miệng trợ lý mình kéo ra cửa, anh nói vọng vào:
"Tiêủ Mễ, khi khác anh sẽ gặp lại em, giờ anh về trước đây."
Cảnh hai người đàn ông lôi nhau dưới sân nhà Tiểu Mễ, vừa hay đã lọt vào mắt chàng nghệ sĩ Vương Niệm trên lầu cao, anh ta nhếch mép đầu nghĩ ám muội, khẽ thốt thành tiếng.
"Thú vị rồi đây!"
Cả hai người lên xe rời đi, Vương Niệm chầm chậm bước xuống cầu thang, đúng lúc Tiểu Mễ chạy lên, nên va phải anh dẫn đến thất thế la lên.
"Á!"
May mà anh chụp kịp kéo cô ngã vào lòng mình, cô lấy lại độ vững đứng sang bên cạnh anh.
"Vương Niệm, tôi xin lỗi anh."
"Không sao?"
Vương Niệm xoa đầu cô gái nhỏ bước xuống sân, cô gái chạy theo hỏi.
"Anh...tôi...tôi muốn..."
Vương Niệm nghe ngữ điệu ấp úng, liền ngoảnh đầu lại nhìn nét mà ái ngại kỳ lạ của Tiểu Mễ.
"Hử? Muốn...!"_ Nụ cười đầy ám muội, làm bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Anh đừng nghĩ bậy!"
Vương Niệm hai tay đặt trong túi quần nghiêng đầu kề sát tai cô rỉ lời:
"Sao biết tôi nghĩ đen tối!"
"......."
Một lúc sau cả hai ngồi ở băng đá dưới sân nhà Vương Niệm, thật ra Tiểu Mễ muốn hỏi rõ mối quan hệ giữa anh trai Ôn Dịch Phàm và Vương Niệm.
Cô muốn tìm anh trai Trầm Di Anh, không phải chỉ mỗi Khach Sở nghi ngờ anh trai cô không sang Mĩ. Chỉ cần tìm được anh trai, cô nghĩ chỉ có anh trai mới khuyên được cha cô bỏ qua ân oán với nhà họ Ôn.
Ôn Dịch Phàm vươn tay kéo người kia lại làm khăn quàng cổ anh ta rớt xuống, đúng lúc cúi xuống nhặt lại chạm trúng một bàn tay búp măng, ngẩng lên thấy Tiểu Mễ đang nhìn mình, anh ta vội quay lưng muốn bỏ đi. Nhưng tiếng cô gái anh tay yêu hơn sinh mạng cất lên, khiến đôi chân anh khựng lại.
"Khanh Sở, lâu nay là anh luôn âm thầm phía sau em đúng không?"
Tiểu Mễ rưng rưng nước mắt chỉ tay vào căn nhà thuê, anh ta cùng nhìn theo hướng ấy. Cô nói tiếp:
"Anh thuê ngôi nhà này cho em đúng không?"
Cô chìa mảnh giấy, nhắn nhủ yêu thương mà ngày trở lại thuê căn nhà này, người thanh niên bí ẩn cứ thứ sáu là quay lại căn nhà thuê mà không ở trọn vẹn này. Thì ra là anh thuê căn nhà kỉ niệm tình yêu giữa hai đứa. Ngày thứ sáu trong tuần là ngày đầu tiên anh ta gặp cô tác giả online ngoài đời.
"Hoa Tulip màu sắc vàng tượng trưng cho từ chối trong tình yêu và nó cũng tượng trưng cho tình bạn đẹp, chúc người nhận hoa luôn vu vẻ hạnh phúc. Có phải anh có nỗi khổ riêng đúng không?"
Tiểu Mễ nhìn người con trai đã bên cạnh cô hai năm thanh xuân tươi đẹp. Một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Kể từ ngày chia tay ở quán bar, Tiểu Mễ vẫn còn giữa ký ức ngọt ngào bên cạnh Khanh Sở. Cô không tin với những gì trải qua mà anh ta lại phản bội cô.
Ôn Dịch Phàm tiến lên đẩy Khanh Sở ra khỏi người con gái anh yêu, khiến người kia té trùng hàng rào, trầy da chảy máu trên trán. Tiểu Mễ đỡ người dậy trừng mắt giận dữ cắm vào Ôn Dịch Phàm.
"Dịch Phàm, anh làm cái gì vậy?"
"Anh phải hỏi em đấy? Em đang tình tứ với hắn trước mặt anh có biết không?"
Tiểu Mễ chỉ tay ra cổng: "Anh đi về đi!"
"Em..." _ Ôn Dịch Phàm siết chặt đôi bàn tay, gàng giọng, nhìn vào đôi mắt giận dữ của cô gái anh yêu.
Ôn Dịch Phàm cười khổ, anh chịu bao đòn roi của cha rách da chảy máu, cũng không đau bằng việc trong thấy người con gái mình yêu dìu dắt người đàn ông khác, còn quát to vào mặt anh.
"Ha...em đuổi anh. Em giỏi lắm!"
Ôn Dịch Phàm nghiến răng, đảo mắt nhìn cặp đôi trước mắt, xứng đôi thật. Anh xoay người bỏ về. Tiểu Mễ nhìn theo bóng lưng người đi, nước mắt tuông dòng, lòng đau như dao cắt.
Nhưng Ôn Dịch Phàm chắc không hề biết cõi lòng cô cũng tan nát không thua gì anh, cô chứa đựng nỗi khổ tâm khó giải bày được.
Tiểu Mễ và Khanh Sở vào nhà, ngồi ở phòng khách.
"Anh trả lời em đi?"
Khanh Sở cười lạnh, giọng âm trầm: "Anh không có nỗi khổ gì cả, em nghĩ nhiều rồi. Anh chỉ xem cuộc sống cô tác giả online có khá hơn không thôi."
Tiểu Mễ im lặng nhìn anh vài giây, kéo máy tính mở nguồn lên, mở trang truyện online. Tìm cái nick đọc giả đặc biệt, tương tác truyện của cô khá nhiệt tình, nick: Luôn Hướng Về Em.
Xoay màn hình qua chỉ tay vào đọc giả nổi bật đó, híp mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng lẫn sự chột dạ.
"Đây là anh đúng không?"
Khanh Sở xoay mặt né tránh, khẽ đáp lời: "Không phải?"
"Anh đừng cố chối, cách bình luận câu từ y chang anh thôi, anh luôn động viên em như lúc theo đuổi em."
Khanh Sở đúng là không qua mắt Tiểu Mễ và che dấu được cảm xúc của bản thân. Anh ôm chầm lấy cô gái đã gần một năm qua anh không thể chạm được.
"Tiểu Mễ, anh rất nhớ em, anh...anh..."
Khanh Sở ngập ngừng, nước lăng dài trên khuôn mặt anh tuấn, cô khẽ chạm những ngón tay nhỏ trên khoé mặt lệ tuông trào kia.
"Anh có chuyện gì khó nói lắm sao? Tại sao ngày đó anh lại phản bội em. Đến giờ em vẫn không tin điều đó."
Khanh Sở im lặng bởi tận sâu trong lòng là tia bất kham. Ngày đó anh cứ nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau là được, nhưng rồi địa vị sang hèn của giai cấp, đã khiến anh phải buông bỏ người con gái anh yêu nhất, mối tình đầu anh khắc trong tim. Tìm quên người anh từng rất yêu là điều không thể, để được quan tâm cô gái mỗi ngày, anh đã tạo ra một nick độc giả khác vào tương tác truyện của người cô gái anh yêu.
Anh trở về làm thiếu gia nhà giàu Tần Sơ Khanh mang trên mình trọng trách nối nghiệp Tần Thị. Cõi lòng anh bây giờ đau khổ tột cùng.
"Tiểu Mễ, anh mong sẽ hạnh phúc bên Ôn Dịch Phàm."
"Anh nói vậy là sao?"_ Tiểu Mễ đóng máy tính lại, xoay người nhìn thẳng vào mắt đối phương trỏ vẻ khó hiểu.
Anh nói tiếp: "Anh đã quan sát Ôn Dịch Phàm bấy lâu nay, anh ta có thể vượt qua định kiến sang hèn bảo vệ được em."
Tiểu Mễ nghe xong càng rũ rượi hơn, anh ấy vượt qua được thì sao? Cha mình đã lấy cái chết ra uy hiếp mình phải rời xa anh ấy mà.
"Không được đâu!"
Khanh Sở kinh ngạc nhưng cũng hiểu ra phần nào, chắc do chuyện tình yêu đồng tính của ngôi sao hạng A 3 năm trước. Anh cũng đang điều tra xem người anh trai của Tiểu Mễ đang ở đâu. Tại sao không hoạt động nghệ thuật nữa.
"Tiểu Mễ, em không hỏi cha mình về anh trai à?"
Tiểu Mễ ngẩn ra vài giây, khẽ nói:
"Em có hỏi, nhưng cha em nói anh trai sang nước Mĩ hoạt động nghệ thuật. Bên đó thoáng về đồng giới hơn, scandal đồng tính khiến con đường nghệ thuật ở đây bị kháng giả tẩy chay, vì nó là vết nhơ trong làng giải trí."
Khanh Sở bấu cằm suy nghĩ điều này cũng khá hợp lý, nhưng anh hoài nghi vẫn chưa xoá bỏ hoàn toàn.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa kinh động cả hai, Tiểu Mễ bước ra mở cửa thì giật mình, là một anh chàng ăn mặc tao nhã, đeo kính trong rất trí thức.
"Anh là?"
Anh chàng vội giới thiệu: "Chào cô gái, tồi là Hàn Ly, trợ...ùm..."
May mà Khanh Sở kịp thời bị miệng trợ lý mình kéo ra cửa, anh nói vọng vào:
"Tiêủ Mễ, khi khác anh sẽ gặp lại em, giờ anh về trước đây."
Cảnh hai người đàn ông lôi nhau dưới sân nhà Tiểu Mễ, vừa hay đã lọt vào mắt chàng nghệ sĩ Vương Niệm trên lầu cao, anh ta nhếch mép đầu nghĩ ám muội, khẽ thốt thành tiếng.
"Thú vị rồi đây!"
Cả hai người lên xe rời đi, Vương Niệm chầm chậm bước xuống cầu thang, đúng lúc Tiểu Mễ chạy lên, nên va phải anh dẫn đến thất thế la lên.
"Á!"
May mà anh chụp kịp kéo cô ngã vào lòng mình, cô lấy lại độ vững đứng sang bên cạnh anh.
"Vương Niệm, tôi xin lỗi anh."
"Không sao?"
Vương Niệm xoa đầu cô gái nhỏ bước xuống sân, cô gái chạy theo hỏi.
"Anh...tôi...tôi muốn..."
Vương Niệm nghe ngữ điệu ấp úng, liền ngoảnh đầu lại nhìn nét mà ái ngại kỳ lạ của Tiểu Mễ.
"Hử? Muốn...!"_ Nụ cười đầy ám muội, làm bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Anh đừng nghĩ bậy!"
Vương Niệm hai tay đặt trong túi quần nghiêng đầu kề sát tai cô rỉ lời:
"Sao biết tôi nghĩ đen tối!"
"......."
Một lúc sau cả hai ngồi ở băng đá dưới sân nhà Vương Niệm, thật ra Tiểu Mễ muốn hỏi rõ mối quan hệ giữa anh trai Ôn Dịch Phàm và Vương Niệm.
Cô muốn tìm anh trai Trầm Di Anh, không phải chỉ mỗi Khach Sở nghi ngờ anh trai cô không sang Mĩ. Chỉ cần tìm được anh trai, cô nghĩ chỉ có anh trai mới khuyên được cha cô bỏ qua ân oán với nhà họ Ôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.