Chương 13
Đồng Sư
07/05/2021
"Chuyện này sao tớ biết được, vượt ngoài tầm hiểu biết của tớ rồi." Tần Tùng thân là một trai thẳng, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này, "Dù sao tớ biết người đọc bách hợp như cậu thì chả có ai thẳng cả."
Nói xong, anh sờ cằm, nhướng mày hỏi: "Nhưng tớ nghe Đoàn Tử nói cô ấy là fan cuồng của cậu, nếu có hứng thú thì thử xem."
Nhạn Đường lắc đầu: "Chuyện này không thể nào tùy tiện thử được."
Khóe miệng Tần Tùng cong lên: "Vậy được thôi, cậu từ từ phát triển, cần trợ công thì cứ lên tiếng, hiệu quả bảo đảm cậu hài lòng."
"......" Nhạn Đường buồn cười nhìn anh ta, "Chuyện còn chưa có gì hết, cậu còn nóng vội hơn tớ nữa."
Chuông điện thoại reo lên, Tần Tùng nghe máy, hẹn xong thời gian với cô thư ký có giọng nói ngọt ngào đầu dây bên kia, sau khi cúp máy thì bĩu môi: "Cô thư ký của người ta lợi hại thật, giọng còn ngọt hơn mía lùi nữa. Cho nên tớ sao không vội được chứ, không tìm được người ghép đôi với cậu, tớ nào dám tuyển người đẹp, đến lúc đó bị cậu bẻ cong là mệt?"
"Cậu làm như tớ đói khát lắm vậy." Nhạn Đường cười, hỏi: "Nói mới nhớ, cậu tìm tớ để nói chuyện này hả?"
"Không phải không phải, vào chuyện chính." Tần Tùng ho một tiếng, mở giấy ghi chú trên bàn ra: "Thế này, gần đây tớ đang bàn chuyện làm ăn về một ca khúc chủ đề của phim truyền hình, cậu cũng biết đó, studio của chúng ta đầu tư không ít tiền, thiết bị thì khỏi phải chê rồi đó, chỉ là chưa có danh tiếng thôi." Anh cầm ly nước trên bàn lên, trống trơn, rồi lại đặt xuống, "Bộ phim truyền hình này cũng khá nổi tiếng trên mạng, công ty người ta vốn đã tìm được studio rồi, sau này không biết sao nghe được tin Nhạn Đường thật ra đang làm việc ở đây cho nên mới tìm đến tớ."
Nhạn Đường không có nói chuyện, Tần Tùng tiếp tục nói: "Tớ biết cậu không muốn studio Tùng Đường có mối liên hệ với Nhạn Đường, nhưng nghệ danh với tên thật của cậu y chang nhau, tớ cũng không có cách nào phủ nhận đúng không? Nói thật, chúng ta nhận làm không ít ca khúc thương mại, nhưng chủ yếu cũng chỉ là soạn nhạc thôi, ưu thế của mấy mặt khác hoàn toàn không có biểu hiện ra được, uổng phí mấy trăm ngàn tiền phòng thu âm của tớ."
Nhạn Đường vẫn không nói chuyện, anh ta cũng không để tâm: "Tớ nói rồi, cái studio này làm ra không phải để tiêu tiền, tớ rất muốn phát triển đàng hoàng. Tớ không muốn phòng thu âm này chỉ để cho thuê thôi, không có ý nghĩa, cũng phụ lòng của mấy anh chị em tin vào tớ, cho nên......"
"Được rồi lão Tần, đừng giả bộ nữa, tớ biết cậu muốn nói gì." Nhạn Đường đầu hơi ngửa ra sau, đặt lên sopha, "Tớ hiểu, cậu muốn dùng cái tên Nhạn Đường này đánh thẳng vào thị trường nhạc cổ phong, nhưng tớ cảm thấy cái tên này hiện giờ vẫn chưa thể gánh vác được nhiều thứ như thế."
Cô suy nghĩ một hồi, lại nói: "Tớ trước đây quả thật có học qua chút âm nhạc, nhưng lên đại học lại chọn sai ngành rồi, không thể nào bì được với dân chính quy. Cậu biết tớ muốn gì mà, cậu không muốn tiêu tiền, tớ cũng không muốn chỉ làm một ca sĩ cover nghiệp dư."
Cái chủ đề này bọn họ đã thảo luận nhiều lần rồi, cho nên giờ cũng không nên nói rõ ra quá. Nhạn Đường từ lúc bắt đầu thì không thỏa mãn với thân phận là ca sĩ trên mạng, những gì cô muốn làm, muốn học là rất nhiều, ca sĩ không phải là đích đến, cái cô muốn làm là người chế tác âm nhạc.
Cô có dã tâm, Tần Tùng cũng vậy. Hai người nhìn nhau một hồi, Tần Tùng lấy một xấp tài liệu ra, thở dài nói: "Vốn tính qua một thời gian nữa mới đưa cho cậu, nếu cậu đã nói vậy thì cho cậu ăn viên thuốc định tâm trước nè."
Nhạn Đường đứng dậy, nhận lấy xấp tài liệu, chỉ nhìn cái bìa thôi là mở to mắt ra.
"Khóa đào tạo nội bộ công ty giải trí Hoàng Lâm?"
Tần Tùng cười đắc ý: "Theo lý mà nói, đây là buổi đào tạo nội bộ của công ty người ta, không có phần cho người ngoài như chúng ta đâu. Nhưng anh đây cũng đâu phải người bình thường, xin được một slot cho cậu chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Lợi hại quá lão Tần." Nhạn Đường giở tài liệu ra xem: "Đội ngũ giáo viên này nếu mà được công bố ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn chen chân vào."
Tần Tùng giả bộ khiêm tốn: "Được rồi, đừng tâng bốc tớ nữa. Thời gian là đầu tháng 5, huấn luyện hai tháng, lúc đó cậu đã phát hành bài hát tự sáng tác đầu tiên rồi, trong studio không phải thiếu cậu là không được, cậu cứ yên tâm đi đi."
Nhạn Đường há miệng ra, nhưng lại không nói chuyện.
"Sao hả, không nỡ rời xa cô tác giả nhỏ của cậu à?"
Cô đặt tài liệu lên bàn, thở dài nói: "Có chút chút, quan hệ trên mạng rất mỏng manh, nói đứt là đứt, hai tháng không liên hệ thì nói không chừng cô ấy quên tớ rồi."
"Vậy thì chưa chắc, lỡ như trước tháng 5 hai người gặp nhau ngoài đời thực thì sao?" Tần Tùng cười rất gian, "Đi làm việc thôi, chuyện ca khúc chủ đề tớ sẽ suy nghĩ lại."
Nhạn Đường lắc đầu: "Đừng nghĩ nữa, từ chối đi."
"Ồ! Cậu có cách nghĩ gì à?"
"Đợi đến khi đợt đào tạo kết thúc tụi mình thảo luận tiếp, yên tâm đi, không làm cậu thất vọng đâu." Nhạn Đường chỉ vào cái ly trống không của anh ta, "Cà phê hôm nay là tớ pha đó, đi, uống thử."
Tần Tùng cầm cái ly theo cô ra ngoài, hoàn toàn không có khí thế của sếp lớn gì hết, thật ra, trước giờ anh cũng không có coi mình là sếp lớn, lúc nhỏ là chơi, bây giờ cũng là chơi, nhưng mà trò chơi này cần có một phần trách nhiệm của anh.
Hai người ra khỏi văn phòng, Nhạn Đường cũng rót ly cà phê, sau đó về chỗ ngồi bắt đầu làm việc.
Trước khi làm việc, cô nhấn vào avatar con mèo nhỏ một cái, cười mỉm rồi đóng lại.
Buổi tối sau khi xong việc, cô nghe lại ca khúc hôm nay mình tự mình hoàn thành, ngẩng đầu lên thì thấy trong văn phòng lại chỉ còn có mỗi mình cô thôi.
Nhạn Đường vươn vai, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về. Buổi tối trời hơi lạnh, cô cho tay vào túi áo gió, đi được một đoạn đường, lại lấy điện thoại ra.
-Nhạn Lai Thời: Chào buổi tối.
-Trú Trú: Chào buổi tối (///▽///)
-Nhạn Lai Thời: Nói mới nhớ...... vẫn chưa nói với em chuyện theo dõi nhau trên Weibo, lúc trước chắc đem lại nhiều phiền phức cho em rồi, xin lỗi nha.
-Trú Trú: Không sao hết, em thấy rất vui, thật đó!
-Nhạn Lai Thời: Chị thấy em gần đây không có đăng gì mới trên Weibo.
-Trú Trú: Thế giới 3D dạo này có chút chuyện, bận tới quên mất, chị đừng có nghĩ gì nhiều hết nha!
Nhạn Đường nhìn thấy câu này, nhất thời thấy buồn cười, cô rất ít khi làm cho mọi chuyện phức tạp lên, lần này bị sao vậy ta? Cô còn chưa nghĩ ra được nên trả lời sao thì đối phương lại gửi tin chat mới.
-Trú Trú: Thật ra em cũng lo lắng sẽ đem lại phiền phức cho chị, dù sao...... em cũng là viết truyện bách hợp mà.
-Nhạn Lai Thời: Viết truyện bách hợp thì sao hả?
-Trú Trú: Không có gì không có gì.
Ngải Tiếu ở trước máy tính ôm đùi đánh chữ, đánh xong thì rất muốn gõ mạnh vào đầu mình, tự nhiên nhấn mạnh với nữ thần mình viết truyện bách hợp chi vậy? Lỡ nữ thần lại nghĩ lung tung thì sao?
Nhạn Đường quả thật là có nghĩ lung tung một chút, nhưng cũng kiềm chế lại, không nghĩ nữa, nghĩ có nhiều thì cũng chả có ích gì.
-Nhạn Lai Thời: 9h hơn rồi, em chuẩn bị đi ngủ phải không?
-Trú Trú: Đúng vậy.
-Trú Trú: A không đúng không đúng, không vội, ngày mai thứ 7, không vội.
Ngải Tiếu sắp bị mình làm cho tức chết rồi, nữ thần tìm mình trò chuyện vậy mà mình lại nói đi ngủ trước, đúng là ngu quá mà!
-Nhạn Lai Thời: Ngày mai không chạy bộ hả?
-Trú Trú: Dự báo thời tiết nói sáng mai có mưa, chắc chạy không được rồi.
Hể? Nhạn Đường đứng yên dưới gió lạnh, nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại mình.
Cũng là ngày mai có mưa.
Lại một cơn gió thổi tới, Nhạn Đường liền khép chặt áo gió lại, gió mùa xuân làm cô lạnh thấu xương.
-Nhạn Lai Thời: Trùng hợp vậy, chỗ của chị ngày mai cũng có mưa.
-Trú Trú: Mai chị có đi làm không?
-Nhạn Lai Thời: Không có quy định đi làm, nhưng chị lại thích ở trong văn phòng.
Không biết nữ thần làm công việc gì nhỉ? Trong lòng Ngải Tiếu hiếu kỳ muốn chết, cô rất muốn hỏi rõ từ thành phố nơi nữ thần sống cho đến công việc của cô ấy, nhưng cô biết làm vậy là hơi mạo phạm, cho nên cố nhịn.
Cô đổi chủ đề, nói mấy chuyện khác với nữ thần, cho đến 10h, Hoàng Tiểu Duyệt mặt kinh ngạc 'Ồ' lên một tiếng.
"Tiếu Tiếu, cậu không đi ngủ hả?"
Nữ thần đang nói tới chuyện thú vị của hai năm trước, Ngải Tiếu làm sao mà nỡ đi ngủ, chỉ còn cách ú ớ nói: "Đợi lát nữa mới ngủ, vẫn còn chút chuyện."
Hoàng Tiểu Duyệt 'Ờ' một tiếng, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì đã 10h rưỡi rồi, mai cô phải thi lại, tính hôm nay ngủ sớm chút, quay đầu qua nhìn thì thấy tiểu cô nương vẫn còn ngồi đánh chữ —— không ngờ vẫn chưa ngủ!
"Tiếu Tiếu, mười rưỡi rồi đó, còn không đi ngủ?"
Ngải Tiếu ngáp một hơi to, muốn nói đợi xíu nữa thì thấy nữ thần gửi tin chat: Em dậy sớm vậy, chắc cũng sẽ ngủ sớm ha. Được rồi mau đi ngủ đi.
Cô lau nước mắt do ngáp, gõ chữ: Vẫn chưa buồn ngủ, vẫn muốn trò chuyện với chị.
-Nhạn Lai Thời: Vậy để đó trước đi, mai sáng tiếp tục nói với em, đừng gạt chị nữa, mau đi ngủ.
Ngải Tiếu chu môi, đồng ý đi ngủ, quay đầu qua nói với Hoàng Tiểu Duyệt: "Giờ đi ngủ nè."
Làm xong vệ sinh cá nhân, cô quyến luyến không rời nói câu 'Chúc ngủ ngon' với nữ thần, rồi nằm xuống là ngủ liền.
Cô mơ mơ màng màng thấy một giấc mơ. Trong mơ nữ thần với cô gặp nhau ngoài đời thực, hai người đi dạo trong sân trường, rồi đi dạo trong trung tâm thương mại, vai kề sát vai nhau, chỉ là cô không thấy rõ được mặt của Nhạn nữ thần.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, nữ thần sao lại cao bằng mình được nhỉ, có thể kề vai nhau rồi.
Đợi khi tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn trần nhà, nhớ lại giấc mơ đó, thì giật mình.
Không ngờ cô lại mơ tưởng gặp được nữ thần?!
Đã vậy còn tưởng tượng ra nữ thần cũng là ba mét bẻ đôi nữa?!
Ngải Tiếu dở khóc dở cười kéo chăn trùm qua đầu......... nữ thần trong lòng cô tuyệt đối là cao mét tám đó.
Nói xong, anh sờ cằm, nhướng mày hỏi: "Nhưng tớ nghe Đoàn Tử nói cô ấy là fan cuồng của cậu, nếu có hứng thú thì thử xem."
Nhạn Đường lắc đầu: "Chuyện này không thể nào tùy tiện thử được."
Khóe miệng Tần Tùng cong lên: "Vậy được thôi, cậu từ từ phát triển, cần trợ công thì cứ lên tiếng, hiệu quả bảo đảm cậu hài lòng."
"......" Nhạn Đường buồn cười nhìn anh ta, "Chuyện còn chưa có gì hết, cậu còn nóng vội hơn tớ nữa."
Chuông điện thoại reo lên, Tần Tùng nghe máy, hẹn xong thời gian với cô thư ký có giọng nói ngọt ngào đầu dây bên kia, sau khi cúp máy thì bĩu môi: "Cô thư ký của người ta lợi hại thật, giọng còn ngọt hơn mía lùi nữa. Cho nên tớ sao không vội được chứ, không tìm được người ghép đôi với cậu, tớ nào dám tuyển người đẹp, đến lúc đó bị cậu bẻ cong là mệt?"
"Cậu làm như tớ đói khát lắm vậy." Nhạn Đường cười, hỏi: "Nói mới nhớ, cậu tìm tớ để nói chuyện này hả?"
"Không phải không phải, vào chuyện chính." Tần Tùng ho một tiếng, mở giấy ghi chú trên bàn ra: "Thế này, gần đây tớ đang bàn chuyện làm ăn về một ca khúc chủ đề của phim truyền hình, cậu cũng biết đó, studio của chúng ta đầu tư không ít tiền, thiết bị thì khỏi phải chê rồi đó, chỉ là chưa có danh tiếng thôi." Anh cầm ly nước trên bàn lên, trống trơn, rồi lại đặt xuống, "Bộ phim truyền hình này cũng khá nổi tiếng trên mạng, công ty người ta vốn đã tìm được studio rồi, sau này không biết sao nghe được tin Nhạn Đường thật ra đang làm việc ở đây cho nên mới tìm đến tớ."
Nhạn Đường không có nói chuyện, Tần Tùng tiếp tục nói: "Tớ biết cậu không muốn studio Tùng Đường có mối liên hệ với Nhạn Đường, nhưng nghệ danh với tên thật của cậu y chang nhau, tớ cũng không có cách nào phủ nhận đúng không? Nói thật, chúng ta nhận làm không ít ca khúc thương mại, nhưng chủ yếu cũng chỉ là soạn nhạc thôi, ưu thế của mấy mặt khác hoàn toàn không có biểu hiện ra được, uổng phí mấy trăm ngàn tiền phòng thu âm của tớ."
Nhạn Đường vẫn không nói chuyện, anh ta cũng không để tâm: "Tớ nói rồi, cái studio này làm ra không phải để tiêu tiền, tớ rất muốn phát triển đàng hoàng. Tớ không muốn phòng thu âm này chỉ để cho thuê thôi, không có ý nghĩa, cũng phụ lòng của mấy anh chị em tin vào tớ, cho nên......"
"Được rồi lão Tần, đừng giả bộ nữa, tớ biết cậu muốn nói gì." Nhạn Đường đầu hơi ngửa ra sau, đặt lên sopha, "Tớ hiểu, cậu muốn dùng cái tên Nhạn Đường này đánh thẳng vào thị trường nhạc cổ phong, nhưng tớ cảm thấy cái tên này hiện giờ vẫn chưa thể gánh vác được nhiều thứ như thế."
Cô suy nghĩ một hồi, lại nói: "Tớ trước đây quả thật có học qua chút âm nhạc, nhưng lên đại học lại chọn sai ngành rồi, không thể nào bì được với dân chính quy. Cậu biết tớ muốn gì mà, cậu không muốn tiêu tiền, tớ cũng không muốn chỉ làm một ca sĩ cover nghiệp dư."
Cái chủ đề này bọn họ đã thảo luận nhiều lần rồi, cho nên giờ cũng không nên nói rõ ra quá. Nhạn Đường từ lúc bắt đầu thì không thỏa mãn với thân phận là ca sĩ trên mạng, những gì cô muốn làm, muốn học là rất nhiều, ca sĩ không phải là đích đến, cái cô muốn làm là người chế tác âm nhạc.
Cô có dã tâm, Tần Tùng cũng vậy. Hai người nhìn nhau một hồi, Tần Tùng lấy một xấp tài liệu ra, thở dài nói: "Vốn tính qua một thời gian nữa mới đưa cho cậu, nếu cậu đã nói vậy thì cho cậu ăn viên thuốc định tâm trước nè."
Nhạn Đường đứng dậy, nhận lấy xấp tài liệu, chỉ nhìn cái bìa thôi là mở to mắt ra.
"Khóa đào tạo nội bộ công ty giải trí Hoàng Lâm?"
Tần Tùng cười đắc ý: "Theo lý mà nói, đây là buổi đào tạo nội bộ của công ty người ta, không có phần cho người ngoài như chúng ta đâu. Nhưng anh đây cũng đâu phải người bình thường, xin được một slot cho cậu chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Lợi hại quá lão Tần." Nhạn Đường giở tài liệu ra xem: "Đội ngũ giáo viên này nếu mà được công bố ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn chen chân vào."
Tần Tùng giả bộ khiêm tốn: "Được rồi, đừng tâng bốc tớ nữa. Thời gian là đầu tháng 5, huấn luyện hai tháng, lúc đó cậu đã phát hành bài hát tự sáng tác đầu tiên rồi, trong studio không phải thiếu cậu là không được, cậu cứ yên tâm đi đi."
Nhạn Đường há miệng ra, nhưng lại không nói chuyện.
"Sao hả, không nỡ rời xa cô tác giả nhỏ của cậu à?"
Cô đặt tài liệu lên bàn, thở dài nói: "Có chút chút, quan hệ trên mạng rất mỏng manh, nói đứt là đứt, hai tháng không liên hệ thì nói không chừng cô ấy quên tớ rồi."
"Vậy thì chưa chắc, lỡ như trước tháng 5 hai người gặp nhau ngoài đời thực thì sao?" Tần Tùng cười rất gian, "Đi làm việc thôi, chuyện ca khúc chủ đề tớ sẽ suy nghĩ lại."
Nhạn Đường lắc đầu: "Đừng nghĩ nữa, từ chối đi."
"Ồ! Cậu có cách nghĩ gì à?"
"Đợi đến khi đợt đào tạo kết thúc tụi mình thảo luận tiếp, yên tâm đi, không làm cậu thất vọng đâu." Nhạn Đường chỉ vào cái ly trống không của anh ta, "Cà phê hôm nay là tớ pha đó, đi, uống thử."
Tần Tùng cầm cái ly theo cô ra ngoài, hoàn toàn không có khí thế của sếp lớn gì hết, thật ra, trước giờ anh cũng không có coi mình là sếp lớn, lúc nhỏ là chơi, bây giờ cũng là chơi, nhưng mà trò chơi này cần có một phần trách nhiệm của anh.
Hai người ra khỏi văn phòng, Nhạn Đường cũng rót ly cà phê, sau đó về chỗ ngồi bắt đầu làm việc.
Trước khi làm việc, cô nhấn vào avatar con mèo nhỏ một cái, cười mỉm rồi đóng lại.
Buổi tối sau khi xong việc, cô nghe lại ca khúc hôm nay mình tự mình hoàn thành, ngẩng đầu lên thì thấy trong văn phòng lại chỉ còn có mỗi mình cô thôi.
Nhạn Đường vươn vai, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về. Buổi tối trời hơi lạnh, cô cho tay vào túi áo gió, đi được một đoạn đường, lại lấy điện thoại ra.
-Nhạn Lai Thời: Chào buổi tối.
-Trú Trú: Chào buổi tối (///▽///)
-Nhạn Lai Thời: Nói mới nhớ...... vẫn chưa nói với em chuyện theo dõi nhau trên Weibo, lúc trước chắc đem lại nhiều phiền phức cho em rồi, xin lỗi nha.
-Trú Trú: Không sao hết, em thấy rất vui, thật đó!
-Nhạn Lai Thời: Chị thấy em gần đây không có đăng gì mới trên Weibo.
-Trú Trú: Thế giới 3D dạo này có chút chuyện, bận tới quên mất, chị đừng có nghĩ gì nhiều hết nha!
Nhạn Đường nhìn thấy câu này, nhất thời thấy buồn cười, cô rất ít khi làm cho mọi chuyện phức tạp lên, lần này bị sao vậy ta? Cô còn chưa nghĩ ra được nên trả lời sao thì đối phương lại gửi tin chat mới.
-Trú Trú: Thật ra em cũng lo lắng sẽ đem lại phiền phức cho chị, dù sao...... em cũng là viết truyện bách hợp mà.
-Nhạn Lai Thời: Viết truyện bách hợp thì sao hả?
-Trú Trú: Không có gì không có gì.
Ngải Tiếu ở trước máy tính ôm đùi đánh chữ, đánh xong thì rất muốn gõ mạnh vào đầu mình, tự nhiên nhấn mạnh với nữ thần mình viết truyện bách hợp chi vậy? Lỡ nữ thần lại nghĩ lung tung thì sao?
Nhạn Đường quả thật là có nghĩ lung tung một chút, nhưng cũng kiềm chế lại, không nghĩ nữa, nghĩ có nhiều thì cũng chả có ích gì.
-Nhạn Lai Thời: 9h hơn rồi, em chuẩn bị đi ngủ phải không?
-Trú Trú: Đúng vậy.
-Trú Trú: A không đúng không đúng, không vội, ngày mai thứ 7, không vội.
Ngải Tiếu sắp bị mình làm cho tức chết rồi, nữ thần tìm mình trò chuyện vậy mà mình lại nói đi ngủ trước, đúng là ngu quá mà!
-Nhạn Lai Thời: Ngày mai không chạy bộ hả?
-Trú Trú: Dự báo thời tiết nói sáng mai có mưa, chắc chạy không được rồi.
Hể? Nhạn Đường đứng yên dưới gió lạnh, nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại mình.
Cũng là ngày mai có mưa.
Lại một cơn gió thổi tới, Nhạn Đường liền khép chặt áo gió lại, gió mùa xuân làm cô lạnh thấu xương.
-Nhạn Lai Thời: Trùng hợp vậy, chỗ của chị ngày mai cũng có mưa.
-Trú Trú: Mai chị có đi làm không?
-Nhạn Lai Thời: Không có quy định đi làm, nhưng chị lại thích ở trong văn phòng.
Không biết nữ thần làm công việc gì nhỉ? Trong lòng Ngải Tiếu hiếu kỳ muốn chết, cô rất muốn hỏi rõ từ thành phố nơi nữ thần sống cho đến công việc của cô ấy, nhưng cô biết làm vậy là hơi mạo phạm, cho nên cố nhịn.
Cô đổi chủ đề, nói mấy chuyện khác với nữ thần, cho đến 10h, Hoàng Tiểu Duyệt mặt kinh ngạc 'Ồ' lên một tiếng.
"Tiếu Tiếu, cậu không đi ngủ hả?"
Nữ thần đang nói tới chuyện thú vị của hai năm trước, Ngải Tiếu làm sao mà nỡ đi ngủ, chỉ còn cách ú ớ nói: "Đợi lát nữa mới ngủ, vẫn còn chút chuyện."
Hoàng Tiểu Duyệt 'Ờ' một tiếng, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì đã 10h rưỡi rồi, mai cô phải thi lại, tính hôm nay ngủ sớm chút, quay đầu qua nhìn thì thấy tiểu cô nương vẫn còn ngồi đánh chữ —— không ngờ vẫn chưa ngủ!
"Tiếu Tiếu, mười rưỡi rồi đó, còn không đi ngủ?"
Ngải Tiếu ngáp một hơi to, muốn nói đợi xíu nữa thì thấy nữ thần gửi tin chat: Em dậy sớm vậy, chắc cũng sẽ ngủ sớm ha. Được rồi mau đi ngủ đi.
Cô lau nước mắt do ngáp, gõ chữ: Vẫn chưa buồn ngủ, vẫn muốn trò chuyện với chị.
-Nhạn Lai Thời: Vậy để đó trước đi, mai sáng tiếp tục nói với em, đừng gạt chị nữa, mau đi ngủ.
Ngải Tiếu chu môi, đồng ý đi ngủ, quay đầu qua nói với Hoàng Tiểu Duyệt: "Giờ đi ngủ nè."
Làm xong vệ sinh cá nhân, cô quyến luyến không rời nói câu 'Chúc ngủ ngon' với nữ thần, rồi nằm xuống là ngủ liền.
Cô mơ mơ màng màng thấy một giấc mơ. Trong mơ nữ thần với cô gặp nhau ngoài đời thực, hai người đi dạo trong sân trường, rồi đi dạo trong trung tâm thương mại, vai kề sát vai nhau, chỉ là cô không thấy rõ được mặt của Nhạn nữ thần.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, nữ thần sao lại cao bằng mình được nhỉ, có thể kề vai nhau rồi.
Đợi khi tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn trần nhà, nhớ lại giấc mơ đó, thì giật mình.
Không ngờ cô lại mơ tưởng gặp được nữ thần?!
Đã vậy còn tưởng tượng ra nữ thần cũng là ba mét bẻ đôi nữa?!
Ngải Tiếu dở khóc dở cười kéo chăn trùm qua đầu......... nữ thần trong lòng cô tuyệt đối là cao mét tám đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.