Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 32

Đồng Sư

07/05/2021

Sáng hôm sau thức dậy, Ngải Tiếu tìm được bài hát mà nữ thần nhắc đến, trên đường đến sân tập thì nghe vài lần.

Đây chắc là một bài hát kể về mối tình đầu thời học sinh, Ngải Tiếu nhịn không nổi kết hợp nó với Nhạn Đường ngoài đời thật, trong lòng nghĩ cô ấy có phải là cũng có qua tâm trạng yêu thầm ai đó thời còn đi học không.

Khoan, đợi đã......

Bài hát này hát cho người con gái đầu tiên thích, hôm qua cô còn cố ý nhắc tới truyện bách hợp nữa, nữ thần cũng không có thái độ phủ định, có phải là nói lên được gì không?

Hôm qua nói đến đây thì chủ đề đã bị nữ thần lái qua chuyện khác, Ngải Tiếu suýt chút nữa là quên mất chuyện quan trọng này, giờ mới nhớ ra, không khỏi hít một hơi lạnh.

Không lẽ, nữ thần là cong thiệt hả? Cho dù không cong, chắc cũng là bisexual?

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thì độ tin cậy của kết luận này không có cao lắm. Con gái hát cover bài này cũng rất nhiều, có lúc người ta cũng chỉ để hát ra cảm giác thích ai đó thôi, cho nên.....

Cho nên, vẫn là mình tự tưởng tượng nhiều thôi.

Ngải Tiếu vào sân thể dục, tháo tai nghe ra, bắt đầu khởi động.

Thầy thể dục hôm nay chỉ đến sớm hơn cô một tí, giờ cũng đang khởi động. Ông nhìn thấy học sinh không có tinh thần nên đi qua đây hỏi: "Sao không có tinh thần vậy, thất tình à?"

Ngải Tiếu liền lắc đầu: "Dạ không, chắc do mùa xuân làm người ta có hơi nóng nẩy."

"Vậy à." thầy đang kéo căng cơ đùi trái, nói: "Dịch Nhàn gần đây đến ngày càng trễ, không biết hôm nay mấy giờ mới đến nữa."

"Chắc là tập luyện bóng rổ mệt quá, thật ra bình thường cường độ vận động của em ấy cũng rất nhiều rồi, không cần thiết phải chạy bộ buổi sáng." Ngải Tiếu tiếp lời.

Thầy thể dục trả lời: "Đúng đó, lúc trước chưa từng thấy qua em ấy chạy bộ buổi sáng, gần đây không biết bị gì nữa, siêng năng quá lố rồi, còn Lưu Nhung nữa, cũng hùa theo Dịch Nhàn chi vậy."

Ngải Tiếu dỏng tai lên nghe, rất muốn nghe chuyện của Dịch Nhàn và nữ đội trưởng, ai ngờ thầy lại chuyển chủ đề: "Đúng rồi, em biết chuyện thi đấu của đội bóng rổ nữ trường chúng ta không? Lần này thi đấu ở trung tâm thể dục thành phố, cũng lớn lắm, có đài truyền hình đến quay nữa. Trường chúng ta sắp tuyển đội cổ vũ đó, em có đi thử không?"

Không nghe được chuyện tám làm Ngải Tiếu thất vọng tràn trề, cô xua tay: "Tay chân em không nhanh nhạy, người cũng không cao, chắc không được chọn đâu."

"Thầy thì lại cảm thấy em chắc chắn được chọn, nhìn em như mấy con vật may mắn vậy, khán giả chắc sẽ rất thích."

Ngải Tiếu: "......"

Cô còn tưởng đội cổ vũ sẽ giống phong cách NBA nữa chứ, không lẽ đại học bắt đầu thịnh hành vật may mắn rồi hả?

Tám thêm với thầy thể dục vài câu, cô đeo tai nghe đi chạy bộ, chạy được 20 phút thì thấy Dịch Nhàn với Lưu Nhung cùng đi về hướng đường chạy.

Dịch Nhàn làm mặt lạnh theo sau đội trưởng, ngay đến bé moe đang chạy bộ cũng không làm cô thấy có hứng thú. Đội trưởng của cô quái đản thiệt, không ngờ hôm nay trực tiếp đến cổng trường đợi cô, nói phải cùng cô đến sân thể dục....... không, đây không phải quái đản, mà là thuộc loại điên rồ cuồng dại rồi!

Lưu Nhung thì nhìn rất vui vẻ, cởi áo khoác ra quăng lên ghế, bắt đầu khởi động. Dịch Nhàn nhìn như chết rồi vậy, khởi động theo cô ấy, cảm thấy mình đã không còn tìm thấy được ý nghĩa để chạy bộ nữa.

Ngoại trừ có thể ăn sáng được sớm hơn một tí, cuộc chạy bộ này hoàn toàn chả có ý nghĩa gì cả!

Hôm qua sau khi tập luyện, cái đùi đau nhức sau khi nghỉ ngơi cả đêm đã đỡ hơn nhiều rồi, Dịch Nhàn khom người căng cơ. Lưu Nhung cách đó không xa thấy được dáng vẻ ỉu xìu của cô ấy, đột nhiên ngừng lại, đứng bên cạnh Dịch Nhàn hỏi: "Cậu không thích cách thức sống hiện giờ hả?"

"Cách sống gì?" Dịch Nhàn bị hỏi tới mơ hồ.

Lưu Nhung mở miệng nói: "Cùng tớ chạy bộ, ăn sáng, tập luyện."

Dịch Nhàn đứng thẳng người lên, gãi gãi đầu, nói: "Thật ra cũng đỡ, chỉ là hơi khác so với kế hoạch của tớ, hơi có cảm giác sụp đổ....."

"Vậy, nếu có ngày tớ không thể cùng cậu chạy bộ, ăn sáng, tập luyện, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hay là không thích ứng?"

Cây hỏi này làm khó Dịch Nhàn rồi, cô cảm thấy mình gãi trọc hết đầu cũng chưa chắc nói ra được đáp án.

Lưu Nhung cúi mắt xuống nhìn mặt đất, đôi mắt đào hoa không còn vẻ quyến rũ nữa, mà thay vào đó là vài phần thất vọng. Im lặng một lát, cô nói: "Tớ biết rồi." nói xong, cô chỉnh lại dây giày, bắt đầu chạy bộ.

Dịch Nhàn mơ màng nhìn bóng dáng cô ấy chạy bộ, nhất thời nghĩ không ra cô ấy biết cái gì.

Cô còn không biết nữa là! Đội trưởng rốt cuộc biết gì hả! Nếu cô ấy biết được gì, có thể nói cho cô biết được không?

Dịch Nhàn lại gãi đầu, vội vàng làm cho xong khởi động rồi chạy vào đường chạy.

Cô điều chỉnh hơi thở, chạy theo đằng sau Lưu Nhung. Rõ ràng bình thường cũng chạy theo sau cô ấy, nhưng hôm nay hình như có gì đó hơi khác, chắc do....... tâm trạng đội trưởng không vui.



Tên này lúc nãy vẫn còn vui vẻ lắm mà, sao tự nhiên không vui vậy, chậc, đúng là phụ nữ thật khó đoán.

Dịch Nhàn thở dài, chạy sát theo sau người trước mặt. Còn Ngải Tiếu thì đã chạy xong thời gian quy định của mình, giờ đã ra khỏi đường chạy.

Như thường lệ mua bữa sáng cho bạn cùng phòng, cô về phòng mở máy tính ra, tiếp tục sửa mail viết cho giáo sư Ikeuchi. Sau 3 lần sửa đổi, cuối cùng cô cũng cảm thấy hài lòng rồi, kiểm tra lại địa chỉ mail rồi gửi cho giáo sư.

Chuyện lớn đã hoàn thành, tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều, cầm điện thoại lên xem nữ thần có trả lời câu chào buổi sáng không.

-Nhạn Lai Thời: Chào buổi sáng, hôm nay cũng sẽ rất bận, buổi tối cho em nghe bản demo~

Khi nhìn thấy 'hôm nay cũng sẽ rất bận', Ngải Tiếu thấy buồn trong lòng, nhưng thấy được câu sau thì cô bất giác cong môi lên.

Cái tâm trạng lên xuống như tàu lượn siêu tốc này quả thật kỳ lạ quá, cô vốn muốn né tránh chúng, nhưng lại bị chúng kiểm soát hết tâm trạng.

Thôi kệ, tối có demo nghe là tốt rồi.

Buổi sáng không có tiết, Ngải Tiếu ôm chân ngồi trên ghế viết truyện, sau đó là chuẩn bị tài liệu cần thiết cho buổi dạy tiếng Nhật ngày mai, bận xong những chuyện này, cô mở sách ra học bài, bất giác đã tới thời gian ăn trưa.

Đứng dậy thay quần áo, cô đội nón lên rồi ra ngoài ăn cơm, đi được nửa đường thì gặp bộ trưởng tuyên truyền mới ăn cơm về, hai người chào hỏi nhau, Ngải Tiếu đột nhiên nhớ ra là mình vẫn chưa mở cuộc họp với 4 bộ trưởng mới này, do đó kêu lại bộ trưởng đã rời khỏi mấy bước, cùng cậu ta thương lượng chuyện họp.

Thời gian họp cuối cùng được quyết định vào sáng thứ 7, Ngải Tiếu ra thông báo trong Group bộ trưởng, trước khi thoát khỏi wechat thì nhấn vào avatar con mèo màu cam, gửi tin nhắn cho Yến Đàm.

-Ngải Tiếu: Nhớ phải học thuộc bảng chữ cái, mai em sẽ kiểm tra đó.

Nhạn Đường sau khi bận công việc xong cuối cùng cũng có thời gian để thở, đang trong văn phòng của Tần Tùng thoải mái uống cà phê, nhìn thấy tin nhắn này nhịn không nổi cong môi lên, trả lời: "Được thôi cô giáo Ngải."

Tần Tùng liếc nhìn thấy vậy liền hỏi: "Nhận được tin nhắn của ai mà cười vui vẻ vậy?"

"Cô giáo tiếng Nhật, kêu tớ phải học thuộc bảng chữ cái."

"......" Tần Tùng cau mày lại, "Quan hệ giữa cậu với giáo viên tiếng Nhật hình như có gì đó không đúng, kêu cậu học thuộc bảng chữ cái mà cậu vui vậy hả?"

Nhạn Đường trả lời: "Sau này có cơ hội nói cậu nghe."

Tần Tùng cau mày lại chặt hơn: "Cậu không còn hứng thú với tiểu tác giả nữa hả?"

"Còn chứ." Nhạn Đường thần bí nhìn anh ta cười, uống ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Tần Tùng liền kêu cô ấy lại: "Hỏi thật, cậu rốt cuộc là thích hay không thích Khổ Trú?"

Nhạn Đường cầm ly cà phê, trả lời hoàn toàn không do dự: "Thích." Sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Tần Tùng hoàn toàn không hiểu nổi cô ấy, thích tiểu tác giả, nhưng lại còn cười ngây dại vì tin nhắn của giáo viên tiếng Nhật?! Sau khi Nhạn Đường rời khỏi, anh tiếp tục nhìn tài liệu trong tay, lật được hai trang, thì cầm điện thoại lên nhắn tin.

-Tùng Tử Đường: Tớ cảm thấy Đường Đường hình như có gì đó khác thường.

-Đoàn Tử: Cậu ấy sao nữa?

-Tùng Tử Đường: Hôm nay tớ gọi cậu ấy đến văn phòng bàn chuyện, nói xong thì cậu ấy ngồi trên sopha uống cà phê, đột nhiên! Cậu ấy nhận được một tin nhắn!

-Đoàn Tử: Nói trọng điểm [mỉm cười]

-Tùng Tử Đường: Trọng điểm là, sau khi nhận được tin nhắn thì cậu ấy cười rất ngọt:)

-Đoàn Tử: Ngọt??? Cậu không dùng sai từ chứ???

-Tùng Tử Đường: Không dùng sai! Tớ hỏi cậu ấy là ai gửi đến, cậu đoán coi là ai?

-Đoàn Tử: Trú Đại?

-Tùng Tử Đường: Sai, giáo viên tiếng Nhật.

-Đoàn Tử: Đệt! Đường Tra Tra!! (Tra: cặn bã)

Tần Tùng cùng đồng minh của mình chửi Đường Tra Tra hết nửa tiếng đồng hồ, sau đó anh hỏi bên Đoàn Tử khi nhạc cốt truyện làm xong thì có cần tổ chức một bữa cơm không.

-Đoàn Tử: Nhà tớ gần đây quản chặt lắm, sáng sớm là đã bắt tớ đến công ty học, rầu chết đi được.



-Tùng Tử Đường: Vậy cậu giúp đỡ tổ chức, cậu có thể không đến.

-Đoàn Tử: Biến:)

-Tùng Tử Đường: Rốt cuộc là có thời gian để tổ chức không, nói để người ta biết đường mà lần!

-Đoàn Tử: Có có có, đại thiếu gia của tui, tớ không những sẽ tổ chức, mà còn tìm cách thoát khỏi nanh vuốt của ba tớ đi quẩy cùng mọi người nữa! Nhưng mà Chiết Tử và Hùng Mao đang đi công tác, chắc về không kịp.

-Tùng Tử Đường: Nếu như Đường Tra Tra gặp mặt thành công, thì cậu cảm thấy dựa vào tâm hồn bà tám của hai người đó thì có đến không?

-Đoàn Tử: Ủa, ý cậu là kế hoạch vẫn tiếp tục hả?

-Tùng Tử Đường: Đường Tra Tra trực tiếp thừa nhận thích tiểu tác giả rồi, tớ có thể không giúp hả? Giờ tin cậu ấy thêm lần nữa, cậu ấy nếu dám bắt cá hai tay thì tụi mình bộc lộ danh tánh thật của cậu ấy trên mạng:)

-Đoàn Tử: Ồ ồ ồ, được đó!

Hai người một lần đạt được tiếng nói chung, Nhạn Đường hoàn toàn không biết gì giờ đang trong phòng thu âm, nhân viên thu âm mau chóng chỉnh sửa xong bản gốc, cho cô nghe thử.

Chắc do đặt nhiều tình cảm vào đó nên hiệu quả thu âm lần này cực kỳ tốt. Nhạn Đường nhờ nhân viên thu âm gửi bản chưa qua xử lý, nhân lúc nghỉ trưa về chỗ ngồi xử lý âm tần, cộng thêm bản phối nhạc đệm guitar mà mình đã thu âm trước đó.

Buổi chiều công việc giải quyết xong sớm, cô làm xong bản demo chỉ có một đoạn nhạc chính với điệp khúc, kêu đồng nghiệp bên cạnh nghe thử, đồng nghiệp nghe xong thì nhướng mày: "Có chuyện vui à cậu?"

"Nghe ra được à? " cô hỏi.

"Chòi, có thật hả!" anh ta kinh ngạc trả lại tai nghe, hưng phấn nói: "Có thể nghe ra được, cậu giờ là muốn đi tỏ tình hả?"

Nhạn Đường cong môi lên: "Hát cho fan nghe."

Mọi người trong studio đều biết giới tính thật của cô, đồng nghiệp đó trực tiếp hỏi: "Cậu cuối cùng cũng chịu ra tay với fan nữ rồi hả?"

"......" Nhạn Đường im lặng một hồi, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

Đồng nghiệp nói: "Dựa vào điều kiện của cậu mà tán gái, thì tán đâu dính đó rồi."

Nhạn Đường treo tai nghe trên cổ, thở dài.

Đừng nói là tán đâu dính đó, đến cái tay cô còn không dám giơ qua đó nữa là.

*Tác giả có lời muốn nói:

Một cuộc phỏng vấn nhỏ về Tết Đoan Ngọ——

-Mike Đồng: Nhạn nữ thần, cho hỏi cô thích ăn bánh ú mặn hay ngọt vậy?

-Nhạn Đường: Ngọt, ngọt giống như Tiếu Tiếu nhà tôi vậy.

-Mike Đồng: Đội trưởng Lưu, cho hỏi cô thích ăn bánh ú mặn hay ngọt vậy?

-Lưu Nhung: Nghe nói trên mạng Dịch Nhàn lấy tên là Nhàn tổng, vậy bánh ú mặn đi. (Hai từ cùng âm với nhau)

-Mike Đồng: Nữ chính hết thời tiểu Bạch, cho hỏi cô thích ăn bánh ú mặn hay ngọt vậy?

-Bạch Dĩ Dung: Doanh Doanh có gì thì tôi ăn đó.

-Mike Đồng: CP~cậu thích ăn bánh ú mặn hay ngọt vậy~

-Mike Lực: Không thích bánh ú, chỉ thích cậu.

-Mike Đồng: >///<!

(Cuối cùng......)

-Phôi thai mèo: Tại sao không hỏi tớ với Đản Đản?!

-Mike Đồng: Người xoạc không khí thì không có quyền phỏng vấn:)

- Phôi thai mèo: =皿=

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Bạn Gái Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook