Chương 42
Đồng Sư
07/05/2021
Hát xong đoạn chính và điệp khúc, Nhạn Đường đặt guitar xuống hỏi: "Phiên bản hiện trường với thu âm có khác biệt không?"
Ngải Tiếu nói không nên lời, chỉ dùng đôi mắt ươn ướt nhìn cô ấy.
Tất nhiên là có khác biệt rồi, khác biệt cực kỳ lớn nữa là, trái tim cô đã bị phiên bản live này hốt đi mất rồi.
"Tại sao lại nghe tới khóc rồi?" Nhạn Đường lấy khăn giấy trong túi ra, giọng nói rất dịu dàng. Ngải Tiếu nhận lấy khăn giấy rồi nói tiếng cám ơn, sau đó cúi đầu xuống: "Chắc do chị là ca sĩ duy nhất mà em hâm mộ lâu đến thế."
"Ngốc quá." Nhạn Đường thở dài, muốn giơ tay qua sờ đầu em ấy, muốn ôm em ấy vào lòng....... nhưng cuối cùng cô vẫn không có làm vậy.
Cô cảm thấy nuối tiếc vì một lời hẹn ước nào đó không được nhớ tới, nhưng chuyện này không vội được, cũng không có gì đáng ngại.
Không thể xoa đầu và ôm, nhưng an ủi thì vẫn phải có, Nhạn Đường nhìn thấy đôi mắt em ấy hơi đỏ, đau lòng nói: "Đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến cổ họng đó, hay là chị hát một thần khúc cho em nghe nha?"
Trong đầu Ngải Tiếu liền hiện ra thần khúc mà lúc trước nữ thần đã song ca cùng bạn, "Phụt' cười ra tiếng: "Không cần đâu, vậy là được rồi, là em vui mừng quá, xin lỗi."
Đợi Ngải Tiếu bình tĩnh lại, Nhạn Đường lấy nước em ấy uống, sau đó bắt đầu dạy phát âm.
Thời thế thay đổi rồi, hôm qua Ngải Tiếu còn giảng cho cô ấy nghe ngữ pháp và cách xưng hô trong tiếng Nhật, hôm nay đến lượt đối phương dạy cô cách luyện âm. Ngải Tiếu nghĩ bụng, hay là cô cũng gọi một tiếng 'Cô giáo Nhạn', xem đối phương sẽ có phản ứng ra sao. Nhưng nghĩ kỹ lại, làm vậy thì xấu hổ quá, cho nên lại thôi.
Nhạn nữ thần khi giảng bài có một sức hấp dẫn rất đặc biệt, người ta thường nói những người khi nghiêm túc thì sẽ làm người khác rung động, Ngải Tiếu vừa luyện phát âm vừa lén nhìn cô ấy, ngay đến một động tác vén tai thôi mà cũng làm tim cô đập nhanh hơn.
Nhạn Đường dẫn dắt Ngải Tiếu luyện tập một hồi, lúc nghỉ giữa giờ thì đột nhiên nói: "Nhịp thở của em hình như không đúng cho lắm."
Ngải Tiếu: "......" Đúng vậy, không đúng cho lắm, cô thở hơi nhanh.
Cô không dám nói sự thật ra, ho nhẹ một tiếng rồi nói là mình không biết điều chỉnh, sẽ cố gắng hơn nữa.
Nhạn Đường nhìn biểu cảm không được tự nhiên của em ấy, khi nghiêng đầu qua uống nước thì ánh mắt cũng cong lên.
Ngải Tiếu chơi điện thoại, khi nhìn thấy app weibo thì hơi do dự, hỏi: "Chúng ta vẫn chưa xem bình luận trên weibo?"
"Đợi tối mới xem đi, đợi mọi người viết hết những gì muốn nói rồi chị mới xem."
"Vậy em cũng đợi đến tối mới xem......" Ngải Tiếu thu hồi cái tay muốn nhấn vào weibo, đến QQ cũng không có vào, mở đại một game nhỏ ra giết thời gian. Nhân lúc nữ thần không chú ý, cô lén nhìn về phía Nhạn Đường, dẫn đến nhân vật trong game chết hết mấy lần.
Sau khi nghỉ ngơi, hai người lại luyện thêm một tiếng nữa thì đến tối. Nhạn Đường nói không thể Ngải Tiếu đói, dắt em ấy đến quán ăn Hong Kong gần đó ăn cơm tối, trong thời gian đó có nhận được điện thoại của Dịch Nhàn. Ngải Tiếu thích ăn há cảo, mùi vị của quán này rất ngon, làm cô 'không cẩn thận' ăn tới no căng.
Ăn no quá tất nhiên là không thể tiếp tục luyện hát được nữa rồi. Sau khi ăn cơm, cô muốn trực tiếp về trường học, Nhạn Đường kiên trì đưa cô đến cổng trường, nói là vừa hay Dịch Nhàn có chuyện tìm cô nên tiện đường đến nhà Dịch Nhàn luôn.
"Dịch Nhàn sao vậy?" Ngải Tiếu vốn không có lập trường để hỏi, nhưng khi nghĩ đến mối tình tay ba cẩu huyết thì cô không kiềm chế được.
Nhạn Đường cạn lời thở dài: "Có liên quan đến đội trưởng của em ấy, trong điện thoại nói không rõ ràng, chỉ kêu chị qua tìm em ấy."
Ngải Tiếu trả lời một tiếng, nhìn Nhạn nữ thần ở đối diện, nhất thời không biết tạm biệt sao với cô ấy. Bất kỳ loại tạm biệt nào cũng đều mang theo tâm trạng quyến luyến, cô nói không ra được hai chữ 'tạm biệt'.
Tuy ngày mai vẫn còn tiết học tiếng Nhật, nhưng.......
Nhưng, cô muốn rời xa nữ thần chút nào hết.
Hai tay rúc lại vào trong ống tay áo, Ngải Tiếu xoa tay áo trong vô thức, cúi đầu xuống không nói chuyện. Nhạn Đường ý thức được gì đó, bất ngờ bị dáng vẻ dễ thương này kích trúng.
Kiềm chế kích động trong lòng, cô nói: "Về đi, mai gặp."
"Mai gặp......" Ngải Tiếu cắn môi quay người đi, nhưng lại bị Nhạn Đường kêu lại...... "Mai chị lái xe đến đón em, trực tiếp đến nhà chị dạy đi, chỗ Dịch Nhàn có lẽ sẽ hơi bất tiện."
Ngải Tiếu ngẩn người, động tác xoa tay áo cũng ngừng lại theo.
Hả? Cái gì?
Nữ thần nói đến 'đến nhà chị', cô ấy nói 'đến nhà chị?!
Ngải Tiếu mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, mặt đỏ ngay tức khắc.
"Chị ở một mình, nhà cũng rộng rãi, không bị các nhân tố khác ảnh hưởng." Nhạn Đường sợ làm Ngải Tiếu sợ, giọng nói dịu đi, "Nếu em ngại thì chị có thể thuê một phòng tự học ở gần đầy......"
"Không ngại!"
Giọng trả lời của Ngải Tiếu rất lớn, làm cô tự mình giật hết cả mình, liền cúi đầu xuống, giống như cái người lúc nãy nôn nóng được đến nhà nữ thần không phải là cô vậy.
Trời ơi, cô đang làm gì vậy...... tại sao cô lại biểu hiện ra nôn nóng và 'đói khát' như vậy....... cứu tôi với, bây giờ cô nhảy vào hồ nước trong trường để bình tĩnh lại thì có còn kịp không!
Nội tâm của cô đang sụp đổ, Nhạn Đường thì lại thở phào, nói: "Vậy được, mai gặp, về đến phòng rồi thì báo chị biết."
Ngải Tiếu gật đầu quay người qua, lặng lẽ đỏ mặt dưới ánh hoàng hôn.
Lúc trước cô với Nhạn Đường tạm biệt xong thì trực tiếp về phòng, còn lần này, cô đi đến một khúc cua, do dự quay đầu lại nhìn. Cái nhìn này làm mặt cô đỏ như trái cà ngay lập tức, mau mau quay đầu lại.
Nư thần không ngờ vẫn còn đứng đó nhìn cô......
Tim Ngải Tiếu đập nhanh hơn, chạy bay về phòng. Nhạn Đường cười phá lên, đợi đến khi không còn nhìn thấy em ấy nữa thì mới tìm Dịch Nhàn.
Sắp đến tháng 4 rồi, trời cũng tối rất nhanh, chỉ mới 6h thôi mà trời đã tối đen như mực. Cô đi đến nhà Dịch Nhàn, đẩy cửa ra, một mùi rượu nồng nặc cộng thêm mùi chiên xào ập đến làm cô nhíu mày.
Tại sao đứa trẻ này lại luôn làm người ta lo lắng vậy?!
Cô thở dài vào nhà, đi vòng qua mấy cái hộp thức ăn quăng lung tung trong phòng khách, mở cửa sổ nhà bếp ra.
Thu dọn đơn giản đống rác trên nền nhà, rồi đi đến gõ cửa phòng ngủ.
"Vào đi......" giọng nói bên trong rất yếu ớt, Nhạn Đường đi vào thì thấy cô em hàng xóm nằm dở sống dở chết trên giường.
"Có cần chị chụp một tấm hình em như vậy gửi cho má em xem không." ngữ khí của cô không dịu dàng lắm, nhưng cũng đủ khắc chế rồi.
Dịch Nhàn tóc tai bù xù ngồi dậy van xin: "Tha cho em đi, em kể cho chị nghe đầu đuôi câu chuyện......" giọng cô rất yếu ớt, giống như là chịu không nổi đả kích, "Chị ngồi qua đây đi, em cho chị coi cái này."
Nhạn Đường 'uhm' một tiếng, ngồi xuống bên cạnh em ấy, Dịch Nhàn hít một hơi sâu, vén mái tóc bên vai đi, để lộ ra một......
...... Một hickey.
Nhạn Đường hiển nhiên không ngờ tới sẽ được nhìn thấy thứ này, Dịch Nhàn hài lòng với phản ứng kinh ngạc của Nhạn Đường, vỗ vào hickey đầu tiên của đời mình, nói: "Chuyện mà em muốn nói, bắt đầu từ thứ này đi."
Hôm qua sau khi cô nghe xong ý kiến của chị hàng xóm, như lính cảm tử quay lại tìm Lưu Nhung, tính hỏi chuyện này cho rõ ràng. Hai người hẹn gặp nhau trên sân bóng rổ, Lưu Nhung đến rồi nhưng không nói tiếng nào, trực tiếp dằn bóng, ném bóng, đợi bóng rơi từ trên rổ xuống, một tay cô bắt lấy rồi đi đến bên cạnh Dịch Nhàn.
Lưu Nhung hình như rất kinh ngạc vì cô ấy hẹn mình ra đây, nhướng mày hỏi cô ấy có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại được. Dịch Nhàn cực kỳ căng thẳng, cuối cùng làm liều, ấp úng nói ở trong góc sân bóng rổ: "Thái độ của cậu đối với tớ lúc nóng lúc lạnh rốt cuộc là có ý gì?"
Lưu Nhung dùng đôi mắt đào hoa nhìn cô ấy hồi lâu, rồi mấp máy đôi môi hơi khô đó: "Cậu cảm thấy đó là ý gì?"
"Tớ sao biết được, tớ cảm thấy cậu đang theo đuổi tớ, có, có khả năng không!"
Lưu Nhung hỏi: "Sao cậu lại cảm thấy không có khả năng?"
"Chuyện này xảy ra trong hiện thực...... chắc không có khả năng." Cô nói rất do dự, lại thấy Lưu Nhung đột nhiên tiến sát lại.
Rõ ràng là đang mặc đồ thể dục nhưng trên người lại không có mùi mồ hôi, ngược lại còn có một mùi thơm thoang thoảng nữa. Cô ấy vén tóc mái bị rơi xuống khi tiến sát gần, đôi mắt đầy vẻ nghiêm túc. Dịch Nhàn bỗng dưng thấy hoảng, muốn lui ra sau, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của nữ đội trưởng thì lại không nỡ lui ra.
Trong đôi mắt ấy, dường như chỉ có mình cô.
Hơi thở và nhịp tim ngày càng đập nhanh hơn, đợi người đó nói ra 3 câu thì trong lòng cô đột nhiên thấy trống rỗng.
Đội trưởng nói: "Tháng sau thi đấu kết thúc, tớ sẽ rời khỏi đội."
Đội trưởng nói tiếp: "Vốn muốn nhân cơ hội cuối cùng này dũng cảm nói với cậu một lần, nhưng ở nhà lại bắt tớ đi du học, tớ không có dũng khí tạm biệt với cậu."
Đội trưởng cuối cùng nói: "Cho nên, tớ không dám tiếp cận cậu nữa, nếu như cậu đã chậm hiểu thì tớ coi như mình đã làm một chuyện ngu ngốc không thể nào quên được đi."
Dịch Nhàn nghĩ tới đội trưởng sắp rời khỏi thì thấy sốt ruột, rồi lại nghĩ đến cô ấy nói không tiếp cận mình nữa, càng sốt ruột hơn. Tên này trước kia chơi game thích AFK, cắt đứt liên lạc với mình trên mạng, không lẽ hiện giờ đi du học rồi AFK ngoài đời nữa hả? (AFK: Away from keyboard, thuật ngữ game)
Không đúng, lúc trước cô rõ ràng không thích tên này hành hạ mình mà, Dịch Nhàn nghĩ không thông sao mình lại quyến luyến không nỡ như vậy, đầu óc rối loạn, đột nhiên nhắm mắt lại, cho mặt tiến lại gần.......
Trong sân vẫn còn có người khác, có người nhìn qua đây cứ tưởng là bọn họ đang nói chuyện thì thầm với nhau. Con gái mà, cứ thích dán sát vào nhau thì mới chịu.
Nhưng Lưu Nhung biết, bọn họ không có thì thầm. Người cô thích đã lâu đang lấy môi đặt lên môi cô không động đậy.
Có chút ngốc nghếch, cũng có chút đáng yêu, Lưu Nhung nhìn hàng mi hơi run rẩy của cô ấy, liền há miệng ra, ngậm lấy miệng cô ấy.
Dù sao cũng đang trên sân bóng rổ, cô không dám làm gì nhiều, chỉ hôn một cái rồi buông ra. Dịch Nhàn thì bị động tác to gan của mình và sự đáp trả của đối phương làm cho hồn bay phách lạc, đầu óc chậm hiểu đến không thể nào di chuyển các bánh răng để suy nghĩ.
Lúc nãy cảm giác khi hai môi chạm nhau và nụ hôn hơi ươn ướt cứ tua đi tua lại trong đầu cô, cô cũng không biết mình đã làm gì nữa rồi.
Dịch Nhàn quả thật không nỡ rời xa người này, cho dù có lúc rất sợ sự nghiêm khắc của cô ấy, có lúc bị cô ấy hành hạ tới chỉ muốn giết người diệt khẩu...... nhưng nói đến cùng, cô vẫn rất thích có người theo đuổi mình như thế.
Cô cứ luôn miệng nói không thích bị người này đeo bám, thật ra không phải vậy; cô cứ luôn nói mình thích những thứ đáng yêu, thật ra cũng không phải luôn. Hôm đó Nhạn Đường có kêu cô suy nghĩ kỹ lại thật ra mình thích cái gì, cô cảm thấy mình quả thật không chỉ thích loại người như bé moe, trong thâm tâm, cô thích những người có thể cùng nhau phấn đấu với mình, có quả cảm có dũng khí, tốt nhất là mạnh hơn mình một chút......
Trong thời khắc lúc nãy cô mới ý thức ra được, loại người lý tưởng này chính là Lưu Nhung. Hoặc có thể nói, khi Lưu Nhung xuất hiện, thì cô đã có loại người lý tưởng mới.
Khi Dịch Nhàn đến đây thì đã dự tính đến kết quả xấu nhất rồi, bất quá thì nghe Lưu Nhung xỉ nhục mình một trận, nhưng khi đối phương nghiêm túc nói ra những lời đó, cô phát hiện mình thoát không khỏi rồi.
Không phải là thoát không khỏi Lưu Nhung mà là thoát không khỏi trái tim mình. Người nhà và bạn bè cứ luôn nói cô chậm hiểu, nói cô EQ thấp, cô quả thật không biết nên dùng lời nói gì mới biểu đạt được cách nghĩ của mình, nên chỉ còn cách dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình.
Người trên sân bóng rổ nhiều như vậy, hành vi của cô to gan quá...... điểm này cô cũng biết. Nhưng, ngoại trừ làm vậy thì cô biết nói gì nữa đây?
Dịch Nhàn đứng đó ngẩn ngơ nhìn Lưu Nhung, nhìn thấy ánh mắt cô ấy đầy vẻ phức tạp.
Rồi sau đó, Lưu Nhung cùng cô im lặng đi trên đường cho đến ký túc xá của cô ấy. Nữ đội trưởng nói muốn thay đồ, Dịch Nhàn liền đứng dưới lầu đợi. Không lâu sau, cô đợi được nữ đội trưởng đã thay quần áo thường ngày xuống, đôi chân dài miên man được bao gọn trong quần jeans, mỗi một bước tới chỗ mình là Dịch Nhàn đều muốn nuốt nước bọt.
Lưu Nhung hỏi cô có muốn ăn cơm không, cô gật đầu. Hai người đến bên ngoài tìm quán ăn, Dịch Nhàn bình thường thích xiên que, gặm tôm hùm đất, nhưng khi ở chung với đội trưởng thì cô chắc chắn sẽ không dám nói mình muốn ăn những thứ đó, ai ngờ Lưu Nhung giống như biết được cô đang nghĩ gì, dắt cô đến một quán buffet nướng.
Hai người vai kề vai đợi ở sảnh chờ đến lượt mình, đối với Dịch Nhàn mà nói thì cô vốn không đói, cảm giác cùng Lưu Nhung chờ đợi như vậy cũng không tệ. Vốn cứ tưởng bọn họ sẽ im lặng mà ăn hết bữa cơm này, kết quả là đợi chưa được vài phút là cô nhịn không nổi tìm Lưu Nhung nói chuyện. Chủ đề chung của bọn họ thật ra rất nhiều, thích nhiều thứ giống nhau nên trò chuyện cũng vui vẻ. Khi đến lượt bọn họ, Dịch Nhàn đứng dậy đi theo nhân viên phục vụ, Lưu Nhung đột nhiên kéo lấy tay cô.
Bàn tay bị nắm lấy, Dịch Nhàn muốn rút tay lại, nhưng đối phương lại nắm quá chặt, sức lực của cô hoàn toàn không thể nào bì được với đối phương. Đi đến ngồi vào bàn, Dịch Nhàn không nói câu nào, những món mà mình thích đều được đối phương order hết.
Cô thật không biết từ khi nào mà mình để lộ những sở thích đó cho đội trưởng đại nhân biết vậy ta, nhưng cảm giác này không có đáng ghét, chỉ duy nhất có một vấn đề là, đội trưởng lại gọi tới 4 chai Soju.
Tửu lượng Dịch Nhàn không cao, nhưng cô không được nhát gan! Hai người cậu một ly tớ một ly, đợi ăn cơm xong thì cô thấy Lưu Nhung sao lại có tới 3 cái đầu vậy. Đối phương nói đưa cô về nhà, Dịch Nhàn cảm thấy như vậy không tốt, nhưng cô không muốn rời xa đội trưởng, nên đã để mặc cô ấy đưa mình về nhà.
Đến cửa lầu thì cô hỏi Lưu Nhung có muốn lên ngồi chút xíu không, nữ đội trưởng ngoan ngoãn theo cô lên lầu. Trước khi mở cửa, Lưu Nhung kéo cánh tay của cô đang mở cửa lại, đè cô vào cửa, làm cô hết hồn tới đánh rơi chìa khóa xuống đất luôn.
Đội trưởng 10 ngón tay đan xen nắm lấy tay cô ấy, tiến sát lại hỏi: "Tớ vốn đã quyết định đem chuyện thích cậu ra theo nước ngoài, sao cậu lại giác ngộ được vậy?"
Dịch Nhàn khờ khạo nói: "Do tớ đã nói chuyện với chị hàng xóm, chị ấy nói cậu rất có thể đang theo đuổi tớ......"
"Lỡ như tớ không có theo đuổi cậu thì sao?"
"Không biết......" mặt Dịch Nhàn đỏ ửng do rượu, nói chuyện cũng rất chậm rãi, "Nói không chừng giờ đổi lại là tớ lén lút thích cậu đó....... ư."
Cô chưa nói xong thì bị nụ hôn của Lưu Nhung tập kích. Dịch Nhàn mở miệng ra trong vô thức, dưới sự kích thích của rượu điên cuồng nghênh đón sự tìm kiếm điên cuồng kia.
Trong thời khắc môi lưỡi quấn lấy nhau, cả người cô như bốc cháy lên, rõ ràng là không hiểu làm sao để hôn, nhưng lại theo bản năng tìm kiếm sự chiếm hữu độc đáo trong miệng đối phương.
Lúc trước Dịch Nhàn đã từng tưởng tượng ra nụ hôn đều là rất dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng sự thật nói cô biết, mình nghĩ sai rồi. Bây giờ cô không muốn nụ hôn dịu dàng nữa, cô muốn thấy Lưu Nhung điên cuồng đuổi theo mình, muốn làm cho cô ấy bá đạo nhưng không mất đi lý trí mà xâm chiếm tất cả của mình.
Khi đang hôn, cô thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý bị Lưu Nhung trực tiếp đẩy ngã, nhưng đến phút cuối, đối phương đẩy cô ra, thở hổn hển, rồi mút trên xương quai xanh của cô một cái, để lại dấu ấn thuộc về mình.
"Được rồi, bây giờ cậu là của tớ rồi đó." Lưu Nhung rời khỏi cái cổ thơm thơm của Dịch Nhàn, nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ đó.
Đầu óc Dịch Nhàn vẫn rất choáng váng, nhưng rượu thì đã tỉnh rất nhiều, cô buông vạt áo của đối phương ra, giờ mới đỏ mặt xấu hổ.
Wa...... nếu không tính nụ hôn trên sân hồi trưa...... thì nụ hôn đầu của cô kích thích quá.......
Sau đó, Lưu Nhung nhìn cô vào nhà, đóng cửa lại rồi rời khỏi. Dịch Nhàn thì ngồi xổm ngay cửa cả buổi...... nụ hôn lúc nãy kích thích quá, làm chân cô hơi mềm nhũn.
Đêm nay cô ngủ không yên giấc, nửa đêm tỉnh dậy hết mấy lần, vừa ngồi dậy là đầu đau muốn chết. Sáng hôm sau là cô đã tỉnh hẳn, nhớ lại chuyện của hôm qua, lập tức vùi đầu vào chăn.
Trời ơi, hôm qua cô đã làm gì thế!
Dịch Nhàn rượu vào suýt chút nữa loạn tính giờ lại nhát gan rồi, đối mặt với cuộc gọi nhỡ và tin nhắn wechat của Lưu Nhung, hoàn toàn không trả lời cái nào hết. Nằm 'giả chết' trên giường đến tận trưa, cô gọi một phần mì xào, ăn xong rồi đi tắm, khi soi gương thì thấy dấu hôn đó.
Kích, kích thích quá......
Cô sờ vào dấu hôn trên xương quai xanh đó, mặc áo ngủ vào rồi lại lên giường nằm suy nghĩ về cuộc đời. Buổi tối cô gọi điện cho Nhạn Đường, sau đó lại ăn một phần mì xào mới, trở về phòng nằm dài ra chờ Nhạn Đường đến.
Nhạn Đường nghe em ấy kể xong, vừa buồn cười vừa tức giận. Đứa trẻ này thật là, cảm thấy mình thích ai đó thì sẽ đem những mặt tốt nhất đều cho người ta, không biết khi nào mới có thể thông minh lên chút. Điều đáng mừng là nữ đội trưởng Lưu Nhung đó cũng đáng tin cậy, không có làm ra chuyện gì vượt giới hạn.
"Cho nên hai người xác định mối quan hệ chưa?" Cô hỏi.
Dịch Nhàn 'Ào' lên một tiếng vùi mặt vào chăn, "Cô ấy cũng đã trồng 'dâu' rồi, không xác định quan hệ không lẽ phải đi lập khế ước à! Mấy thiếu nữ ma pháp đều lập khế ước như thế kia, khiêu dâm quá chị có biết không!"
Nhạn Đường cười ra tiếng, đang tính nói chuyện thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Dịch Nhàn mở to mắt ra, chui đầu ra ngoài: "A chị đoán xem là ai......."
Nhạn Đường cười: "Ra đây đi con chuột chũi, chị đoán là đội trưởng đại nhân của em đó. Nào, ra đối diện với hiện thực đi."
Ngải Tiếu nói không nên lời, chỉ dùng đôi mắt ươn ướt nhìn cô ấy.
Tất nhiên là có khác biệt rồi, khác biệt cực kỳ lớn nữa là, trái tim cô đã bị phiên bản live này hốt đi mất rồi.
"Tại sao lại nghe tới khóc rồi?" Nhạn Đường lấy khăn giấy trong túi ra, giọng nói rất dịu dàng. Ngải Tiếu nhận lấy khăn giấy rồi nói tiếng cám ơn, sau đó cúi đầu xuống: "Chắc do chị là ca sĩ duy nhất mà em hâm mộ lâu đến thế."
"Ngốc quá." Nhạn Đường thở dài, muốn giơ tay qua sờ đầu em ấy, muốn ôm em ấy vào lòng....... nhưng cuối cùng cô vẫn không có làm vậy.
Cô cảm thấy nuối tiếc vì một lời hẹn ước nào đó không được nhớ tới, nhưng chuyện này không vội được, cũng không có gì đáng ngại.
Không thể xoa đầu và ôm, nhưng an ủi thì vẫn phải có, Nhạn Đường nhìn thấy đôi mắt em ấy hơi đỏ, đau lòng nói: "Đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến cổ họng đó, hay là chị hát một thần khúc cho em nghe nha?"
Trong đầu Ngải Tiếu liền hiện ra thần khúc mà lúc trước nữ thần đã song ca cùng bạn, "Phụt' cười ra tiếng: "Không cần đâu, vậy là được rồi, là em vui mừng quá, xin lỗi."
Đợi Ngải Tiếu bình tĩnh lại, Nhạn Đường lấy nước em ấy uống, sau đó bắt đầu dạy phát âm.
Thời thế thay đổi rồi, hôm qua Ngải Tiếu còn giảng cho cô ấy nghe ngữ pháp và cách xưng hô trong tiếng Nhật, hôm nay đến lượt đối phương dạy cô cách luyện âm. Ngải Tiếu nghĩ bụng, hay là cô cũng gọi một tiếng 'Cô giáo Nhạn', xem đối phương sẽ có phản ứng ra sao. Nhưng nghĩ kỹ lại, làm vậy thì xấu hổ quá, cho nên lại thôi.
Nhạn nữ thần khi giảng bài có một sức hấp dẫn rất đặc biệt, người ta thường nói những người khi nghiêm túc thì sẽ làm người khác rung động, Ngải Tiếu vừa luyện phát âm vừa lén nhìn cô ấy, ngay đến một động tác vén tai thôi mà cũng làm tim cô đập nhanh hơn.
Nhạn Đường dẫn dắt Ngải Tiếu luyện tập một hồi, lúc nghỉ giữa giờ thì đột nhiên nói: "Nhịp thở của em hình như không đúng cho lắm."
Ngải Tiếu: "......" Đúng vậy, không đúng cho lắm, cô thở hơi nhanh.
Cô không dám nói sự thật ra, ho nhẹ một tiếng rồi nói là mình không biết điều chỉnh, sẽ cố gắng hơn nữa.
Nhạn Đường nhìn biểu cảm không được tự nhiên của em ấy, khi nghiêng đầu qua uống nước thì ánh mắt cũng cong lên.
Ngải Tiếu chơi điện thoại, khi nhìn thấy app weibo thì hơi do dự, hỏi: "Chúng ta vẫn chưa xem bình luận trên weibo?"
"Đợi tối mới xem đi, đợi mọi người viết hết những gì muốn nói rồi chị mới xem."
"Vậy em cũng đợi đến tối mới xem......" Ngải Tiếu thu hồi cái tay muốn nhấn vào weibo, đến QQ cũng không có vào, mở đại một game nhỏ ra giết thời gian. Nhân lúc nữ thần không chú ý, cô lén nhìn về phía Nhạn Đường, dẫn đến nhân vật trong game chết hết mấy lần.
Sau khi nghỉ ngơi, hai người lại luyện thêm một tiếng nữa thì đến tối. Nhạn Đường nói không thể Ngải Tiếu đói, dắt em ấy đến quán ăn Hong Kong gần đó ăn cơm tối, trong thời gian đó có nhận được điện thoại của Dịch Nhàn. Ngải Tiếu thích ăn há cảo, mùi vị của quán này rất ngon, làm cô 'không cẩn thận' ăn tới no căng.
Ăn no quá tất nhiên là không thể tiếp tục luyện hát được nữa rồi. Sau khi ăn cơm, cô muốn trực tiếp về trường học, Nhạn Đường kiên trì đưa cô đến cổng trường, nói là vừa hay Dịch Nhàn có chuyện tìm cô nên tiện đường đến nhà Dịch Nhàn luôn.
"Dịch Nhàn sao vậy?" Ngải Tiếu vốn không có lập trường để hỏi, nhưng khi nghĩ đến mối tình tay ba cẩu huyết thì cô không kiềm chế được.
Nhạn Đường cạn lời thở dài: "Có liên quan đến đội trưởng của em ấy, trong điện thoại nói không rõ ràng, chỉ kêu chị qua tìm em ấy."
Ngải Tiếu trả lời một tiếng, nhìn Nhạn nữ thần ở đối diện, nhất thời không biết tạm biệt sao với cô ấy. Bất kỳ loại tạm biệt nào cũng đều mang theo tâm trạng quyến luyến, cô nói không ra được hai chữ 'tạm biệt'.
Tuy ngày mai vẫn còn tiết học tiếng Nhật, nhưng.......
Nhưng, cô muốn rời xa nữ thần chút nào hết.
Hai tay rúc lại vào trong ống tay áo, Ngải Tiếu xoa tay áo trong vô thức, cúi đầu xuống không nói chuyện. Nhạn Đường ý thức được gì đó, bất ngờ bị dáng vẻ dễ thương này kích trúng.
Kiềm chế kích động trong lòng, cô nói: "Về đi, mai gặp."
"Mai gặp......" Ngải Tiếu cắn môi quay người đi, nhưng lại bị Nhạn Đường kêu lại...... "Mai chị lái xe đến đón em, trực tiếp đến nhà chị dạy đi, chỗ Dịch Nhàn có lẽ sẽ hơi bất tiện."
Ngải Tiếu ngẩn người, động tác xoa tay áo cũng ngừng lại theo.
Hả? Cái gì?
Nữ thần nói đến 'đến nhà chị', cô ấy nói 'đến nhà chị?!
Ngải Tiếu mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, mặt đỏ ngay tức khắc.
"Chị ở một mình, nhà cũng rộng rãi, không bị các nhân tố khác ảnh hưởng." Nhạn Đường sợ làm Ngải Tiếu sợ, giọng nói dịu đi, "Nếu em ngại thì chị có thể thuê một phòng tự học ở gần đầy......"
"Không ngại!"
Giọng trả lời của Ngải Tiếu rất lớn, làm cô tự mình giật hết cả mình, liền cúi đầu xuống, giống như cái người lúc nãy nôn nóng được đến nhà nữ thần không phải là cô vậy.
Trời ơi, cô đang làm gì vậy...... tại sao cô lại biểu hiện ra nôn nóng và 'đói khát' như vậy....... cứu tôi với, bây giờ cô nhảy vào hồ nước trong trường để bình tĩnh lại thì có còn kịp không!
Nội tâm của cô đang sụp đổ, Nhạn Đường thì lại thở phào, nói: "Vậy được, mai gặp, về đến phòng rồi thì báo chị biết."
Ngải Tiếu gật đầu quay người qua, lặng lẽ đỏ mặt dưới ánh hoàng hôn.
Lúc trước cô với Nhạn Đường tạm biệt xong thì trực tiếp về phòng, còn lần này, cô đi đến một khúc cua, do dự quay đầu lại nhìn. Cái nhìn này làm mặt cô đỏ như trái cà ngay lập tức, mau mau quay đầu lại.
Nư thần không ngờ vẫn còn đứng đó nhìn cô......
Tim Ngải Tiếu đập nhanh hơn, chạy bay về phòng. Nhạn Đường cười phá lên, đợi đến khi không còn nhìn thấy em ấy nữa thì mới tìm Dịch Nhàn.
Sắp đến tháng 4 rồi, trời cũng tối rất nhanh, chỉ mới 6h thôi mà trời đã tối đen như mực. Cô đi đến nhà Dịch Nhàn, đẩy cửa ra, một mùi rượu nồng nặc cộng thêm mùi chiên xào ập đến làm cô nhíu mày.
Tại sao đứa trẻ này lại luôn làm người ta lo lắng vậy?!
Cô thở dài vào nhà, đi vòng qua mấy cái hộp thức ăn quăng lung tung trong phòng khách, mở cửa sổ nhà bếp ra.
Thu dọn đơn giản đống rác trên nền nhà, rồi đi đến gõ cửa phòng ngủ.
"Vào đi......" giọng nói bên trong rất yếu ớt, Nhạn Đường đi vào thì thấy cô em hàng xóm nằm dở sống dở chết trên giường.
"Có cần chị chụp một tấm hình em như vậy gửi cho má em xem không." ngữ khí của cô không dịu dàng lắm, nhưng cũng đủ khắc chế rồi.
Dịch Nhàn tóc tai bù xù ngồi dậy van xin: "Tha cho em đi, em kể cho chị nghe đầu đuôi câu chuyện......" giọng cô rất yếu ớt, giống như là chịu không nổi đả kích, "Chị ngồi qua đây đi, em cho chị coi cái này."
Nhạn Đường 'uhm' một tiếng, ngồi xuống bên cạnh em ấy, Dịch Nhàn hít một hơi sâu, vén mái tóc bên vai đi, để lộ ra một......
...... Một hickey.
Nhạn Đường hiển nhiên không ngờ tới sẽ được nhìn thấy thứ này, Dịch Nhàn hài lòng với phản ứng kinh ngạc của Nhạn Đường, vỗ vào hickey đầu tiên của đời mình, nói: "Chuyện mà em muốn nói, bắt đầu từ thứ này đi."
Hôm qua sau khi cô nghe xong ý kiến của chị hàng xóm, như lính cảm tử quay lại tìm Lưu Nhung, tính hỏi chuyện này cho rõ ràng. Hai người hẹn gặp nhau trên sân bóng rổ, Lưu Nhung đến rồi nhưng không nói tiếng nào, trực tiếp dằn bóng, ném bóng, đợi bóng rơi từ trên rổ xuống, một tay cô bắt lấy rồi đi đến bên cạnh Dịch Nhàn.
Lưu Nhung hình như rất kinh ngạc vì cô ấy hẹn mình ra đây, nhướng mày hỏi cô ấy có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại được. Dịch Nhàn cực kỳ căng thẳng, cuối cùng làm liều, ấp úng nói ở trong góc sân bóng rổ: "Thái độ của cậu đối với tớ lúc nóng lúc lạnh rốt cuộc là có ý gì?"
Lưu Nhung dùng đôi mắt đào hoa nhìn cô ấy hồi lâu, rồi mấp máy đôi môi hơi khô đó: "Cậu cảm thấy đó là ý gì?"
"Tớ sao biết được, tớ cảm thấy cậu đang theo đuổi tớ, có, có khả năng không!"
Lưu Nhung hỏi: "Sao cậu lại cảm thấy không có khả năng?"
"Chuyện này xảy ra trong hiện thực...... chắc không có khả năng." Cô nói rất do dự, lại thấy Lưu Nhung đột nhiên tiến sát lại.
Rõ ràng là đang mặc đồ thể dục nhưng trên người lại không có mùi mồ hôi, ngược lại còn có một mùi thơm thoang thoảng nữa. Cô ấy vén tóc mái bị rơi xuống khi tiến sát gần, đôi mắt đầy vẻ nghiêm túc. Dịch Nhàn bỗng dưng thấy hoảng, muốn lui ra sau, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của nữ đội trưởng thì lại không nỡ lui ra.
Trong đôi mắt ấy, dường như chỉ có mình cô.
Hơi thở và nhịp tim ngày càng đập nhanh hơn, đợi người đó nói ra 3 câu thì trong lòng cô đột nhiên thấy trống rỗng.
Đội trưởng nói: "Tháng sau thi đấu kết thúc, tớ sẽ rời khỏi đội."
Đội trưởng nói tiếp: "Vốn muốn nhân cơ hội cuối cùng này dũng cảm nói với cậu một lần, nhưng ở nhà lại bắt tớ đi du học, tớ không có dũng khí tạm biệt với cậu."
Đội trưởng cuối cùng nói: "Cho nên, tớ không dám tiếp cận cậu nữa, nếu như cậu đã chậm hiểu thì tớ coi như mình đã làm một chuyện ngu ngốc không thể nào quên được đi."
Dịch Nhàn nghĩ tới đội trưởng sắp rời khỏi thì thấy sốt ruột, rồi lại nghĩ đến cô ấy nói không tiếp cận mình nữa, càng sốt ruột hơn. Tên này trước kia chơi game thích AFK, cắt đứt liên lạc với mình trên mạng, không lẽ hiện giờ đi du học rồi AFK ngoài đời nữa hả? (AFK: Away from keyboard, thuật ngữ game)
Không đúng, lúc trước cô rõ ràng không thích tên này hành hạ mình mà, Dịch Nhàn nghĩ không thông sao mình lại quyến luyến không nỡ như vậy, đầu óc rối loạn, đột nhiên nhắm mắt lại, cho mặt tiến lại gần.......
Trong sân vẫn còn có người khác, có người nhìn qua đây cứ tưởng là bọn họ đang nói chuyện thì thầm với nhau. Con gái mà, cứ thích dán sát vào nhau thì mới chịu.
Nhưng Lưu Nhung biết, bọn họ không có thì thầm. Người cô thích đã lâu đang lấy môi đặt lên môi cô không động đậy.
Có chút ngốc nghếch, cũng có chút đáng yêu, Lưu Nhung nhìn hàng mi hơi run rẩy của cô ấy, liền há miệng ra, ngậm lấy miệng cô ấy.
Dù sao cũng đang trên sân bóng rổ, cô không dám làm gì nhiều, chỉ hôn một cái rồi buông ra. Dịch Nhàn thì bị động tác to gan của mình và sự đáp trả của đối phương làm cho hồn bay phách lạc, đầu óc chậm hiểu đến không thể nào di chuyển các bánh răng để suy nghĩ.
Lúc nãy cảm giác khi hai môi chạm nhau và nụ hôn hơi ươn ướt cứ tua đi tua lại trong đầu cô, cô cũng không biết mình đã làm gì nữa rồi.
Dịch Nhàn quả thật không nỡ rời xa người này, cho dù có lúc rất sợ sự nghiêm khắc của cô ấy, có lúc bị cô ấy hành hạ tới chỉ muốn giết người diệt khẩu...... nhưng nói đến cùng, cô vẫn rất thích có người theo đuổi mình như thế.
Cô cứ luôn miệng nói không thích bị người này đeo bám, thật ra không phải vậy; cô cứ luôn nói mình thích những thứ đáng yêu, thật ra cũng không phải luôn. Hôm đó Nhạn Đường có kêu cô suy nghĩ kỹ lại thật ra mình thích cái gì, cô cảm thấy mình quả thật không chỉ thích loại người như bé moe, trong thâm tâm, cô thích những người có thể cùng nhau phấn đấu với mình, có quả cảm có dũng khí, tốt nhất là mạnh hơn mình một chút......
Trong thời khắc lúc nãy cô mới ý thức ra được, loại người lý tưởng này chính là Lưu Nhung. Hoặc có thể nói, khi Lưu Nhung xuất hiện, thì cô đã có loại người lý tưởng mới.
Khi Dịch Nhàn đến đây thì đã dự tính đến kết quả xấu nhất rồi, bất quá thì nghe Lưu Nhung xỉ nhục mình một trận, nhưng khi đối phương nghiêm túc nói ra những lời đó, cô phát hiện mình thoát không khỏi rồi.
Không phải là thoát không khỏi Lưu Nhung mà là thoát không khỏi trái tim mình. Người nhà và bạn bè cứ luôn nói cô chậm hiểu, nói cô EQ thấp, cô quả thật không biết nên dùng lời nói gì mới biểu đạt được cách nghĩ của mình, nên chỉ còn cách dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình.
Người trên sân bóng rổ nhiều như vậy, hành vi của cô to gan quá...... điểm này cô cũng biết. Nhưng, ngoại trừ làm vậy thì cô biết nói gì nữa đây?
Dịch Nhàn đứng đó ngẩn ngơ nhìn Lưu Nhung, nhìn thấy ánh mắt cô ấy đầy vẻ phức tạp.
Rồi sau đó, Lưu Nhung cùng cô im lặng đi trên đường cho đến ký túc xá của cô ấy. Nữ đội trưởng nói muốn thay đồ, Dịch Nhàn liền đứng dưới lầu đợi. Không lâu sau, cô đợi được nữ đội trưởng đã thay quần áo thường ngày xuống, đôi chân dài miên man được bao gọn trong quần jeans, mỗi một bước tới chỗ mình là Dịch Nhàn đều muốn nuốt nước bọt.
Lưu Nhung hỏi cô có muốn ăn cơm không, cô gật đầu. Hai người đến bên ngoài tìm quán ăn, Dịch Nhàn bình thường thích xiên que, gặm tôm hùm đất, nhưng khi ở chung với đội trưởng thì cô chắc chắn sẽ không dám nói mình muốn ăn những thứ đó, ai ngờ Lưu Nhung giống như biết được cô đang nghĩ gì, dắt cô đến một quán buffet nướng.
Hai người vai kề vai đợi ở sảnh chờ đến lượt mình, đối với Dịch Nhàn mà nói thì cô vốn không đói, cảm giác cùng Lưu Nhung chờ đợi như vậy cũng không tệ. Vốn cứ tưởng bọn họ sẽ im lặng mà ăn hết bữa cơm này, kết quả là đợi chưa được vài phút là cô nhịn không nổi tìm Lưu Nhung nói chuyện. Chủ đề chung của bọn họ thật ra rất nhiều, thích nhiều thứ giống nhau nên trò chuyện cũng vui vẻ. Khi đến lượt bọn họ, Dịch Nhàn đứng dậy đi theo nhân viên phục vụ, Lưu Nhung đột nhiên kéo lấy tay cô.
Bàn tay bị nắm lấy, Dịch Nhàn muốn rút tay lại, nhưng đối phương lại nắm quá chặt, sức lực của cô hoàn toàn không thể nào bì được với đối phương. Đi đến ngồi vào bàn, Dịch Nhàn không nói câu nào, những món mà mình thích đều được đối phương order hết.
Cô thật không biết từ khi nào mà mình để lộ những sở thích đó cho đội trưởng đại nhân biết vậy ta, nhưng cảm giác này không có đáng ghét, chỉ duy nhất có một vấn đề là, đội trưởng lại gọi tới 4 chai Soju.
Tửu lượng Dịch Nhàn không cao, nhưng cô không được nhát gan! Hai người cậu một ly tớ một ly, đợi ăn cơm xong thì cô thấy Lưu Nhung sao lại có tới 3 cái đầu vậy. Đối phương nói đưa cô về nhà, Dịch Nhàn cảm thấy như vậy không tốt, nhưng cô không muốn rời xa đội trưởng, nên đã để mặc cô ấy đưa mình về nhà.
Đến cửa lầu thì cô hỏi Lưu Nhung có muốn lên ngồi chút xíu không, nữ đội trưởng ngoan ngoãn theo cô lên lầu. Trước khi mở cửa, Lưu Nhung kéo cánh tay của cô đang mở cửa lại, đè cô vào cửa, làm cô hết hồn tới đánh rơi chìa khóa xuống đất luôn.
Đội trưởng 10 ngón tay đan xen nắm lấy tay cô ấy, tiến sát lại hỏi: "Tớ vốn đã quyết định đem chuyện thích cậu ra theo nước ngoài, sao cậu lại giác ngộ được vậy?"
Dịch Nhàn khờ khạo nói: "Do tớ đã nói chuyện với chị hàng xóm, chị ấy nói cậu rất có thể đang theo đuổi tớ......"
"Lỡ như tớ không có theo đuổi cậu thì sao?"
"Không biết......" mặt Dịch Nhàn đỏ ửng do rượu, nói chuyện cũng rất chậm rãi, "Nói không chừng giờ đổi lại là tớ lén lút thích cậu đó....... ư."
Cô chưa nói xong thì bị nụ hôn của Lưu Nhung tập kích. Dịch Nhàn mở miệng ra trong vô thức, dưới sự kích thích của rượu điên cuồng nghênh đón sự tìm kiếm điên cuồng kia.
Trong thời khắc môi lưỡi quấn lấy nhau, cả người cô như bốc cháy lên, rõ ràng là không hiểu làm sao để hôn, nhưng lại theo bản năng tìm kiếm sự chiếm hữu độc đáo trong miệng đối phương.
Lúc trước Dịch Nhàn đã từng tưởng tượng ra nụ hôn đều là rất dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng sự thật nói cô biết, mình nghĩ sai rồi. Bây giờ cô không muốn nụ hôn dịu dàng nữa, cô muốn thấy Lưu Nhung điên cuồng đuổi theo mình, muốn làm cho cô ấy bá đạo nhưng không mất đi lý trí mà xâm chiếm tất cả của mình.
Khi đang hôn, cô thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý bị Lưu Nhung trực tiếp đẩy ngã, nhưng đến phút cuối, đối phương đẩy cô ra, thở hổn hển, rồi mút trên xương quai xanh của cô một cái, để lại dấu ấn thuộc về mình.
"Được rồi, bây giờ cậu là của tớ rồi đó." Lưu Nhung rời khỏi cái cổ thơm thơm của Dịch Nhàn, nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ đó.
Đầu óc Dịch Nhàn vẫn rất choáng váng, nhưng rượu thì đã tỉnh rất nhiều, cô buông vạt áo của đối phương ra, giờ mới đỏ mặt xấu hổ.
Wa...... nếu không tính nụ hôn trên sân hồi trưa...... thì nụ hôn đầu của cô kích thích quá.......
Sau đó, Lưu Nhung nhìn cô vào nhà, đóng cửa lại rồi rời khỏi. Dịch Nhàn thì ngồi xổm ngay cửa cả buổi...... nụ hôn lúc nãy kích thích quá, làm chân cô hơi mềm nhũn.
Đêm nay cô ngủ không yên giấc, nửa đêm tỉnh dậy hết mấy lần, vừa ngồi dậy là đầu đau muốn chết. Sáng hôm sau là cô đã tỉnh hẳn, nhớ lại chuyện của hôm qua, lập tức vùi đầu vào chăn.
Trời ơi, hôm qua cô đã làm gì thế!
Dịch Nhàn rượu vào suýt chút nữa loạn tính giờ lại nhát gan rồi, đối mặt với cuộc gọi nhỡ và tin nhắn wechat của Lưu Nhung, hoàn toàn không trả lời cái nào hết. Nằm 'giả chết' trên giường đến tận trưa, cô gọi một phần mì xào, ăn xong rồi đi tắm, khi soi gương thì thấy dấu hôn đó.
Kích, kích thích quá......
Cô sờ vào dấu hôn trên xương quai xanh đó, mặc áo ngủ vào rồi lại lên giường nằm suy nghĩ về cuộc đời. Buổi tối cô gọi điện cho Nhạn Đường, sau đó lại ăn một phần mì xào mới, trở về phòng nằm dài ra chờ Nhạn Đường đến.
Nhạn Đường nghe em ấy kể xong, vừa buồn cười vừa tức giận. Đứa trẻ này thật là, cảm thấy mình thích ai đó thì sẽ đem những mặt tốt nhất đều cho người ta, không biết khi nào mới có thể thông minh lên chút. Điều đáng mừng là nữ đội trưởng Lưu Nhung đó cũng đáng tin cậy, không có làm ra chuyện gì vượt giới hạn.
"Cho nên hai người xác định mối quan hệ chưa?" Cô hỏi.
Dịch Nhàn 'Ào' lên một tiếng vùi mặt vào chăn, "Cô ấy cũng đã trồng 'dâu' rồi, không xác định quan hệ không lẽ phải đi lập khế ước à! Mấy thiếu nữ ma pháp đều lập khế ước như thế kia, khiêu dâm quá chị có biết không!"
Nhạn Đường cười ra tiếng, đang tính nói chuyện thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Dịch Nhàn mở to mắt ra, chui đầu ra ngoài: "A chị đoán xem là ai......."
Nhạn Đường cười: "Ra đây đi con chuột chũi, chị đoán là đội trưởng đại nhân của em đó. Nào, ra đối diện với hiện thực đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.