Chương 15: Sau khi biệt ly
Priest
20/02/2017
Cuộc sống của Diệp Tử Lộ rơi vào trạng thái vô cùng kỳ dị và mâu thuẫn.
Ngày nào cũng thế, cứ ban ngày là cô sống vội vàng như thể sắp đầu thai, không lãng phí một giây nào hết. Cô dùng hết tốc lực bò dậy, vơ loạn xạ đồ đạc rồi chạy đến bệnh viện, sau đó mới cầm theo bữa sáng của mình chạy cuống cuồng đến cơ quan, chạy đi chạy lại như con quay. Nhưng đến tối khi về nhà, cô liền trở thành một con người hoàn toàn khác.
Im lặng, lười biếng, cho dù ngồi một mình trong phòng nhưng lúc nào cô cũng đeo tai nghe, lướt web, xem video, đọc các thể loại tiểu thuyết, đồ ăn nguội cũng mặc kệ, cái gì cũng nuốt được. Ngày nào cũng thế, đến lúc đói sắp chết mới gọi điện đặt đồ ăn ngoài, quần áo mặc rồi thì tiện tay vứt bừa ra, đến lúc không còn gì mặc mới vớ bừa lấy hai bộ ném vào chậu, ngâm một lúc lâu, coi như đã giặt sạch rồi và mặc lại.
Cô cũng chẳng thèm đọc một trang sách nào, thậm chí cuối tuần phải thi chứng chỉ nghiệp vụ nhưng Diệp Tử Lộ cũng chẳng định đi, đến phiếu dự thi cũng chưa thèm in. Ngày hôm ấy, sáng sớm cô vào bệnh viện như thường lệ rồi về nhà, sau đó lại tìm xem một bộ phim truyền hình hết sức nhạt nhẽo, một ngày cứ thế trôi qua.
Trong khi xem, có những lúc phim quá nhạt khiến cô ngủ quên nhưng cô vẫn không mảy may có ý định làm việc gì khác.
Thời gian trôi qua, tâm trạng Diệp Tử Lộ cũng dần dần ổn định trở lại, nửa đêm không còn tỉnh dậy rồi bật khóc, ban ngày thì cô cũng trở lại bộ dạng ngày xưa, có chút cáu kỉnh, ba hoa, lề mề, không tập trung.
Trời gian có thể xoa dịu vết thương của cô nhưng cũng để lại vết sẹo trong lòng cô, mặc dù trông thì có vẻ không sao, vẫn vui sống nhưng thực ra lại không hề yên ả.
Tận một tháng sau, cuối cùng Nhan Kha cũng phải nói chuyện với cô: “Cô định bỏ cuộc thật đấy hả? Những cố gắng trước kia đều công toi sao?”.
Lâu nay Nhan Kha không nói nặng lời với cô, lần này cũng vậy, anh nhẹ nhàng hơn, có chút không giống anh của mọi khi.
Diệp Tử Lộ đi từng nước cờ, liên tục nhìn màn hình, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Phí công toi cái gì?”.
“Cô không định chữa bệnh lề mề của cô nữa à?” Nhan Kha hỏi.
“Ầy”, Diệp Tử Lộ cảm thán một tiếng rồi lại im lặng hồi lâu, đến khi cô chơi xong mới đóng trang web lại, ngẩn người nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính rồi, sau đó nói: “Thực ra có những lúc rôi nghĩ… trên đời này thực ra chẳng có cái gì gọi là bệnh lề mề cả”.
Nói xong, cô cười nhẹ: “Anh xem đấy, Vương Lao Lạp có phải đứa lề mề đâu? Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cũng thất bại y như tôi đấy thôi? Hôm vừa rồi tôi có xem một mẩu tin nói 90% dân công sở thành thị đều tự nhận mình bị bệnh lề mề, anh thấy đó có còn là bệnh nữa không?”.
Nhan Kha nhíu mày, đang định nói thì Diệp Tử Lộ đã cướp lời: “Như anh đây này, không phải anh nói muốn nghĩ cách để trở về thân thể của mình sao? Lâu như thế rồi mà anh có nghĩ ra cách không? Chưa đúng không? Chẳng lẽ anh cũng bị bệnh lề mề chắc?”.
Diệp Tử Lộ đã nói trúng tim đen của Nhan Kha, anh nhất thời không nói sao.
Từ trước đến nay Nhan Kha không biết, trong khi anh có cái nhìn khách quan về Diệp Tử Lộ thì hóa ra Diệp Tử Lộ cũng phân tích anh vô cùng tỉ mỉ.
Có lẽ những người luôn tự cho mình là đúng gặp trường hợp này đều bất chợt sẽ có cảm giác sợ hãi. Hóa ra trong mắt người khác, thế giới nội tâm mà mình cứ nghĩ rằng người khác không hiểu lại không thể che đậy được, chỉ là họ thờ ơ không nói mà thôi.
Diệp Tử Lộ xoa xoa ấn đường, nói với giọng nói có chút mệt mỏi khác hẳn bình thường: “Đó chỉ là một thứ tồn tại trong gen cyar con người thôi, anh biết trùng giày không? Trùng giày có tính hướng sáng, hồi bé bọn mình đều làm thí nghiệm này rồi. Thực ra người cũng giống vậy thôi, nếu không phải đã bị dồn đến đường cùng thì chẳng ai thích đương đầu với cái khó, chẳng ai thích những thứ phức tạp và cần kiên nhẫn chịu gian khổ lâu dài, trốn chạy chẳng phải là bản năng sao?”.
Lâu nay Diệp Tử Lộ không lên QQ, nhưng “Siêu nhân lề mề” vẫn liên tục gọi cô.
Cô nhún vai thờ ơ, mở cửa sổ trò chuyện ra, trong đó là một đống tin nhắn.
[Siêu nhân lề mề]: Tiểu Diệp Tử, có đấy không? Hình như lâu nay không online à?
[Siêu nhân lề mề]: … Vẫn chưa lên à, lúc nào online thì nhắn tin cho chị nhé, lâu lắm rồi không thấy em, có chuyện gì sao? Mọi người ai cũng quan tâm đến em.
[Siêu nhân lề mề]: Thật sự xảy ra chuyện gì rồi sao?
[Siêu nhân lề mề]: Vẫn chưa online à?
[Siêu nhân lề mề]: Hãy nói với chị là em vẫn bình an đi…
Diệp Tử Lộ kéo đến cuối cửa sổ trò chuyện, không nói không rằng đóng cửa sổ trò chuyện lại rồi tiếp tục nói với Nhan Kha: “Mọi người không phải bảo tôi phải chấp nhận hiện thực sao? Tôi là một người bình thường, có lẽ cả đời này sẽ sống cuộc sống bình thường, có lẽ cả đời phấn đấu cũng chỉ thất bại như Vương Lao Lạp thôi. Tôi đã chấp nhận điều này rồi đấy thôi! Anh xem, bây giờ tôi đã có công việc mới, tuy lương cũng tầm tầm như công việc trước, chỉ hơi vất vả nhưng đủ sống. Rồi tôi sẽ sống đều đều như vậy… cho đến khi già rồi thì nghỉ hưu, cả đời làm một công dân thành thực, bình thường, thế cũng tốt mà?”.
Diệp Tử Lộ thở dài, hai tay ôm chú gấu bông Nhan Kha đặt lên đầu gối mình, đưa tay vuốt vuốt đầu anh: “Nhan Kha, tôi đã nghĩ thông rồi, anh cũng mặc kệ tôi đi, chúng ta không cùng hội cùng thuyền. Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, tố chất cũng tầm tầm, nuôi được thân là tốt lắm rồi, tôi cũng chẳng mơ mộng thành công gì nhiều, cũng chẳng có dã tâm giậm chân một cái là cả thế giới phải rung chuyển. Chỉ cần được sống trên đời là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không giống anh”.
Nhan Kha nhìn cô, nhận ra cô đã gầy sọp đi, mặt cũng tóp lại, trông như thể trên mặt chỉ lộ rõ đôi mắt to và lờ đờ kia, cả khuôn mặt như bị tầng mây u ám che phủ.
“Vớ vẩn!” – Đây là lời đáp duy nhất mà Nhan Kha có thể nghĩ ra lúc này.
“Tùy” – Diệp Tử Lộ mặt lệ đáp.
Lúc này, điện thoại Diệp Tử Lộ vang lên chuông báo tin nhắn, cô nhìn chăm chú rồi nhặt áo khoác lên, vừa mặc vào vừa nói với Nhan Kha: “Cá chép mà cũng muốn vượt vũ môn, anh nghe có thấy buồn cười không? Nó có thể nhảy qua vì thực ra nó vốn là rồng. Lúc nào cũng có vài người ngốc nghếch, cố chấp nhảy qua nhưng cũng chỉ nhảu qua bọt nước được một thước nửa mét mà thôi. Hôm nay Vương Lao Lạp đi thi cao học đấy, anh đoán xem cô ấy có qua nổi vòng sơ tuyển không?”.
“Cô đi đâu đấy?” – Nhan Kha hỏi.
“Hẹn hò” – Diệp Tử Lộ lắc điện thoại.
Nhan Kha nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời này: “Mấy giờ về?”.
“Việc của anh chắc, anh có phải bố tôi đâu.” Thực ra Diệp Tử Lộ chỉ thuận miệng đùa một câu nhưng khi nói xong, mặt cô tái nhợt đi, đôi mắt nâu đờ đẫn nhìn đất chằm chằm, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy tối như cái giếng có thể khiến người ta chết chìm. Mãi một lúc sau, giọng nói khàn khàn mới cất lên, “Tôi đi đây”.
“Diệp Tử” – Nhan Kha lại gọi cô, thậm chí giọng nói còn có chút khẩn cầu – “Cô… tối nay về sớm một chút được không? Bên rạp New World có chiếu lại một bộ phim kinh điển, tôi đã đặt vé rồi…”.
Lại còn học được cách đặt vé rồi cơ, quả nhiên anh ta ở trong nhà quá lâu rồi. Nhưng ngay sau đó, Diệp Tử Lộ mới sực nhớ ra: “Đặt vé? Anh lấy cái gì mà đặt?”.
“…” – Nhan Kha im lặng một hồi, đại khái là anh cảm thấy mình làm vậy có chút không phải, mãi một lúc sau mới dám nói – “Thẻ ngân hàng của cô”.
Diệp Tử Lộ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cô có chút kinh ngạc không thể tin nổi, sau đó mặc kệ anh mà đi ra ngoài. Cô không đồng ý mà cũng chẳng phản đối, chỉ cảm thán một câu: “Làm cái trò gì không biết!”.
Đợi cô đi, Nhan Kha nhìn lên bệ cửa sổ phòng Diệp Tử Lộ, nhặt chiếc áo mềm mại Diệp Tử Lộ ném trên ghế lên, buộc viền áo lại. Dù sao quần áo của cô cũng rách nát rồi, có nhăn nhúm nưa thì chắc cô cũng chẳng dể ý đâu.
Sau đó anh đứng trên bàn, tạo sáng như cao bồi miền Tây, hai tay quăng chiếc áo của Diệp Tử Lộ, ném vào cửa sổ với động tác vô cùng đẹp mắt nhưng rồi chiếc áo lại bật lại chỗ cũ.
Nhan Kha cố gắng miệt mài, làm đi làm lại bảy tám lần thì cuối cùng nút thắt của anh cũng móc vào tay nắm cửa, Nhan Kha nhét đầu kia của đống áo xuống dưới máy tính của Diệp Tử Lộ, mạo hiểm bám dây cố trèo đến bậu cửa sổ.
Anh giống như một nhà thám hiểm vĩ đại, chân tay nhanh nhẹn đã với đến bến bờ thành công, đúng lúc nhìn thấy Diệp Tử Lộ xuống dưới nhà, lên xe của ai đó.
Altn lịch thiệp mở cửa xe cho cô rồi mới lên lái xe, lái xe đi.
Nhan Kha nhìn màn đón đưa này một cách kinh ngạc đồng thời cảm thấy vô cùng khó chịu, anh đứng trên bậu cửa sổ ngập tràn ánh nắng lấp lánh, tự nhủ: “Ngựa tốt không nhai lại cỏ!”.
Câu nói này không thể vỗ về nỗi bất bình tỏng lòng anh, Nhan Kha cảm thấy dường như mình đã quá tận tâm trong vai trò thầy giáo nhân sinh rồi, anh quá can thiệp vào đời sống riêng tư của Diệp Tử Lộ. Thật sự anh có cảm giác như mình đã trở thành bố của Diệp Tử Lộ, nỗi phiền muộn không tên cứ chất chứa trong lồng ngực mình.
Nhưng rồi điểu khiến Nhan Kha bình tâm lại đôi chút đó là hóa ra Diệp Tử Lộ không phải người trọng sắc khinh bạn, tuy cô không hề đồng ý nhưng buổi tối vẫn về đúng giờ, miệng gặm cái bánh mì kẹp xúc xích không biết móc đâu ra, nhai nhồm nhoàm, má phồng lên… không ngờ cô vẫn còn nhai được.
“Gửi cái vé anh đặt vào điện thoại tôi đi, nhanh lên, tôi còn phải đưa cơm cho mẹ tôi nữa” – Diệp Tử Lộ lóng ngóng nói, sau khi nhận được vé thì vội vàng cướp lại chuột để tắt máy tính, giấu Nhan Kha vào cái mũ áo rồi lao ra ngoài.
Một người một gấu đội tuyết chạy đến quán ăn lấy suất cơm đã đặt, chạy đến bệnh viện đợi mẹ ăn xong rồi lại đội tuyết vừa thở hồng hộc vừa chạy đến rạp chiếu phim, cứ như không phải đến để xem phim nữa mà là đến chạy sô.
Đến khi lôi điện thoại ra cửa soát vé, Diệp Tử Lộ mới để ý Nhan Kha đặt vé “Buổi diễn hoài cổ đặc biệt”, buổi diễn hoài cổ đặc biệt này chỉ có một suất chiếu, có muốn chọn cũng chẳng được.
“Chẳng trách lại rẻ thế” – Diệp Tử Lộ nhỏ giọng lẩm bẩm rồi nhìn tấm vé vừa đổi được – “Bá vương biệt cơ á? Bạn Gấu Kha này, hóa ra gu của anh thế này? Đến tôi còn chẳng thèm xem cái thể loại phim này”.
Dù sao xung quanh cũng không có ai, Nhan Kha trèo lên vai cô, lạnh nhạt nói: “Người dung tục ắt xem cái dung tục”.
Phim cổ kinh điển, tuy chưa từng xem nhưng cũng biết được tình tiết câu chuyện, Diệp Tử Lộ cảm thấy chán chường và vô cùng hối hận tại sao mình lại đưa ra cái quyết định ngu ngốc thế này – đi xem phim với một con gấu bông, dốt không cơ chứ.
Nhưng cô đã làm vô số những việc nhạt nhẽo mấy ngày nay, thêm một việc này nữa cũng chẳng sao, thế là cô đành ngồi im một chỗ ăn bỏng ngô.
Đến đoạn bầu gánh hát, Diệp Tử Lộ mới sững người.
“… Tôi hôm ấy, gió thổi ào ào, binh lính của Lưu Bang hát Sở ca cả đêm. Con dân nước Sở tưởng Lưu Bang đã giành được nước Sở, tất cả đều hoảng loạn chạy đi hết, nghe nói Bá vương còn rơi nước mắt. Con người dù cố gắng đến mấy cũng không thể địch lại ý trời.”
“Bá vương bắt ngựa Ô Truy chạy nhưng ngại ngựa Ô Truy không chạy, bảo Ngu Cơ đi nhưng Ngu Cơ quyết không chịu. Đó là lần cuối Ngu Cơ rót rượu cho Bá vương, lần cuối múa kiếm cho Bá vương xem, sau đó rút kiếm tự sát, quyết không phụ Bá vương!”
“Chứa đựng trong bài hát xướng vừa là đạo lý hát hí khúc vừa là đạo lý làm người. Con người ấy à, chỉ có mình mới giúp được mình mà thôi”.
Lúc về, Nhan Kha mong đợi Diệp Tử Lộ bày tỏ chút cảm nghĩ nhưng Diệp Tử Lộ chẳng nói câu nào, như thể cô có lòng dạ sắt đá, không thể lay động được.
Nhan Kha trèo lên giữa mũ và cổ cô, nhảy lên nhảy xuống. Cũng may trời tối rồi, nhỡ có ai nhìn thấy thì cũng chỉ tưởng rằng có con mèo leo lên cổ một cô gái mà thôi.
Về đến nhà Diệp Tử Lộ mới nhìn thấy đống quần áo bị Nhan Kha coi là dây thừng leo núi của mình.
Nhan Kha lúc này mới rụt cổ lại. Thôi xong rồi, quên mất không xóa dấu vết.
Anh vốn định dọn lại như cũ nhưng đáng tiếc chân ngắn quá, dọn quá chậm, thế là anh bị Diệp Tử Lộ xách gáy lên, hai chân treo lủng lẳng.
“Anh tự mình đếm xem” – Diệp Tử Lộ nghiến răng – “Riêng hôm nay anh đã làm bao nhiêu chuyện thất đức rồi?”.
Nhan Kha bị treo lơ lửng một cách vô cùng nguy hiểm, tay chân anh quẫy loạn lên, quả là tiến thoái lưỡng nan, cảm giác cực kỳ chơi vơi. Nhưng chỉ vài giây sau, Diệp Tử Lộ không còn tức giận nữa, cô đặt Nhan Kha lên bàn đầu giường, tự đi dọn dẹp đống áo của mình, vứt bừa sang một bên. Dường như ngay cả cãi nhau cô còn lười nữa, những ngày này, những hỉ nộ ái ố của cô toàn do chuyện không đâu, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cứ như cỏ trước gió, lười vui vẻ mà cũng lười tức giận.
“Để tiêm thuốc ‘chăm chỉ’ cho tôi hả?” – Diệp Tử Lộ ngồi phịch xuống ghế, vắt vẻo hai chân, ngồi rung chân mà chẳng đoái hoài gì đến hình tượng – “Anh biết thuốc chăm chỉ là gì không? Cái gọi là ‘chăm chỉ’, thực ra đều là thuốc gây hưng phấn thôi, sau khi tiêm xong, nó khiến người ta hừng hực khí thế nhưng ngủ một giấc là quên sạch. Hồi xưa tôi có xem một… gọi là gì ấy nhở? À, một quyển sách, gọi là ‘Lúc bạn đang lãng phí thời gian thì mọi người đều đang làm bạt mạng’, anh đọc chưa?”.
Nhan Kha lắc đầu.
“Tôi đọc từ đầu đến cuối, xong cũng cảm thấy có chút rung động và cảm hứng, lúc đẫy cũng muốn xắn tay lên để lập nghiệp lớn, sau đó… không còn sau đó nữa. Ầy, gấu Kha à, anh muốn tốt cho tôi, tôi biết, cảm ơn anh, nhưng… thôi mặc kệ đi!” – Nói xong, cô liền đi đến cạnh bàn, bắt đầu lướt web theo thói quen – “À, đúng rồi, cuối tuần ngày mai, tôi có hẹn vài người bạn đi chơi, anh đi không?”.
Nhan Kha hoàn toàn thất vọng, anh không muốn để tâm đến cô nữa.
Diệp Tử Lộ chọc chọc vào người anh: “Rốt cuộc có đi không hả cái đồ suốt ngày ở nhà này?”.
Nhan Kha vốn định từ chối nhưng sau đó lại nghĩ, người khác thì ru rú ở nhà, còn anh thì ru rú trong một con gấu bông, tuy địa điểm có chút kỳ lạ nhưng chẳng phải vẫn là trạch nam sao? Thế là liền đồng ý: “Ừ, đi”.
Hai ngày cuối tuần này Vương Lao Lạp ở khách sạn gần địa điểm thi cao học, đi từ sớm rồi. Diệp Tử Lộ ở nhà một mình cũng chẳng sao, sáng sớm chưa đến 6 giờ cô đã thức dậy, gọi điện cho nhà hàng, gửi tiền trước rồi đặt họ mang ba bữa cơm đến cho mẹ cô, sau đó vội vàng sắp xếp hành lí đưa Nhan Kha đi chơi.
Cô cũng chẳng nói là đi đâu, Nhan Kha đoán có khi cô cũng chẳng biết, Diệp Tử Lộ giờ đây toàn gặp sao hay vậy, câu cửa miệng của cô luôn là “Chẳng sao, tùy”, như thể không cần gì, thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh. Chưa đến 7 giờ, hai xe đã đến, có Hồ Thiên, Lục Trình Niên, còn có một anh chàng Nhan Kha không quen, ngoài ra còn có một cô gái cao to nữa, nghe nói đây đều là bạn hồi cấp ba, còn cô gái kia là lớp trưởng.
Trong cơn gió Tây Bắc ào ào thổi, xe của họ đi đến một biệt thự nhỏ chuyên để nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô, nghe nói là nhờ một người bạn tên là Tiểu Lai tìm giúp, hoạt động chủ yếu là mấy người ngồi lại với nhau tán gẫu.
Chuyện họ nói đa phần đều là những kỷ niệm thờ còn đi học nên Nhan Kha nghe cũng chẳng hiểu. Bao nhiêu người thế này, Diệp Tử Lộ cũng chẳng dám nói chuyện thoải mái với anh, lúc bọn họ ăn uống, anh chỉ có thể ngồi nhìn, cũng chẳng ăn cùng được nên Nhan Kha có chút hối hận, anh chán rồi.
Đặc biệt anh cảm thấy Lục Trình Niên là loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, mắt liếc ngang liếc dọc thật là đáng ghét.
Trong lúc chán chường ấy, Nhan Kha bỗng thấy hơi buồn ngủ, anh nằm nhoài người trong mũ Diệp Tử Lộ, cứ một lúc trán anh lại gục vào lớp vải mềm mịn…
Không đúng! Nhan Kha đột nhiên tỉnh dậy, chẳng phải anh không thể ngủ sao, chuyện gì thế này?
Ý thức của anh dần rơi vào cảm giác buồn ngủ không thể kháng cự nổi, sau hai mươi phút, Nhan Kha chính thức “ngủ”, lờ mờ lờ mờ, dường như anh lại quay trở về thân xác của mình, nghe thấy giọng nói mơ hồ của ai đó vang lên bên tai, nhưng anh không nhận ra đó là giọng ai mà chỉ nghe thấy vài từ.
Kiểu như “Thuốc mới”, “Hiệu quả rất tốt” hay “Đã có ý thức trở lại”.
Nhan Kha không biết rằng ngày hôm anh trở về thân xác của mình, không ít chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra.
Biệt thự nghỉ dưỡng này ở một nơi khá hoang vu, đến nỗi hãng lớn như China Mobie còn chẳng bắt sóng được ở đây, vừa vào cửa, sóng điện thoại đã tịt ngóm, chỉ có mỗi máy liên lạc của Diệp Tử Lộ là bắt được sóng nhưng rất yếu.
Anh chảng đi cùng bọn họ không hiểu tại sao tự nhiên lại trúng gió, đến tối thì sốt.
Xung quanh cũng chẳng có bệnh viện nào, trời cũng tối rồi, Lục Trình Niên trở thành người đàn ông khỏe mạnh duy nhất trong đoàn nên phải gánh vác nhiệm vụ đưa bạn đi bệnh viện. Sau khi anh ấy đi, ba cô gái còn lại rảnh rỗi bật đèn, bật ti vi lên, ngồi trong phòng Diệp Tử Lộ.
Đến khi cả ba đều đã buồn ngủ rồi, Lục Trình Niên vẫn chưa về, Diệp Tử Lộ đành gọi cho tiểu lai – người đã giới thiệu chỗ ở cho bọn họ, tín hiệu không rõ lắm nên cô phải đến bên cửa sổ để gọi.
Hồ Thiên và lớp trưởng vốn đang ngồi buôn chuyện phía sau Diệp Tử Lộ, đột nhiên hai người nghe thấy Diệp Tử Lộ bất ngờ cao giọng khi nghe điện thoại.
Diệp Tử Lộ nói: “Cố Tiểu Lai, chẳng mấy khi nhờ cậu giúp chút việc, cậu lại tìm cho bọn tôi một cái nhà ma chẳng có tí sóng điện thoại này? Cậu đùa bọn tôi đấy à?”.
Tiếng đàn ông cười “Ha ha” từ đầu bên kia truyền tới: “Được rồi, toàn tin vịt vớ vẩn, có ai nhìn thấy ma đâu. Các cậu đi nhiều người thế, lại có hai ông dương khí tràn đầy thế kia cơ mà, có ma cũng bị các cậu đuổi đi hết”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Hai người đàn ông dương khí tràn đầy kia vào bệnh viện hết rồi.
Diệp Tử Lộ rất muốn mắng cậu ta một trận nhưng đành chịu vì đúng lúc ấy điện thoại vang lên chuông báo sắp hết pin, đây là tác hại của thói lề mề không chịu chuẩn bị cẩn thận trước khi đi chơi, đến điện thoại mà cũng chẳng chịu sạc pin đầy đủ. Cũng may cô mang sạc pin, Diệp Tử Lộ cúp máy, đang định quay người đi lấy sạc pin thì một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Chỉ nghe thấy “Bụp” một cái, biệt thự mất điện.
Hồ Thiên và lớp trưởng đồng loạt im lặng, căn phòng phủ đầy bóng tối bỗng chốc trống vắng một cách kỳ lạ, Diệp Tử Lộ giật mình thon thót.
Đúng lúc này, người bạn lớp trưởng ngoài thì cứng rắn nhưng trong thì nhút nhát núp sau lưng Diệp Tử Lộ, thét lên một tiếng với decibel siêu cao.
Hàng loạt những bộ phim kinh dị Nhật Bản, Hàn Quốc đã cho chúng ta thấy, tiếng thét của phụ nữ nhất định là hung khí khiến người ta sợ thót tim. Diệp Tử Lộ vốn không sợ nhưng sau khi nghe thấy tiếng thét kia cũng phải chảy mồ hôi lạnh, lúc ấy đầu óc trống rỗng, cô lao mạnh về phía trước, suýt thì bổ nhào vào người Hồ Thiên.
“Sao thế? Sao thế?”
Ba người cùng nhìn về phía cửa sổ, chẳng có gì ngoài một màn đêm đen kịt.
Lớp trưởng nắm chặt tay Diệp Tử Lộ, cả lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh: “Tao… tao… tao… vừa nhìn thấy một cái bóng trắng trắng, bay qua sau lưng mày…”.
Theo phản xạ, Diệp Tử Lộ thấy ánh sáng màn hình điện thoại Hồ Thiên, nhận ra miệng Hồ Thiên run bần bật, rõ ràng cũng đã sợ chết khiếp rồi.
Diệp Tử Lộ: “Bay đến đâu rồi, mày có nhìn thấy không?”.
Lớp trưởng tay run lẩy bẩy chỉ hướng, bụng Diệp Tử Lộ sôi lên, tóc gãy cũng dựng hết lên. Theo hướng lớp trưởng chỉ, thì chắc là đến cửa chính rồi.
Diệp Tử Lộ vốn nhất quyết không tin vào thần thánh, đọc không ít tiểu thuyết kinh dị, từ trước đến nay chưa từng sợ. Nhưng rồi sự tồn tại của Nhan Kha đã khiến cho cô bắt đầu nghi ngờ thế giới quan của mình, cô bắt đầu tin rằng con người thực sự có linh hồn, đôi khi còn hồn lìa khỏi xác, thế nên cô càng sợ.
Nhan Kha… đúng rồi, Nhan Kha!
Tuy hiện giờ Nhan Kha là một con gấu, nhưng trước kia anh cũng là một người đàn ông mà!
Trong đầu Diệp Tử Lộ toàn là luận điệu “đàn ông có nhiều dương khí” mà Cố Tiểu Lai nói khi nãy, thầy lang giỏi thì ngựa chết cũng hóa ngựa sống, cô nhất thời muốn đem Nhan Kha ra làm lá chắn bảo vệ cho mình.
Cô lập tức lôi con gấu nhỏ trong mũ ra, lay lay cánh tay gấu, thường vào lúc này, Nhan Kha sẽ động đậy một chút đồng thời dùng ngôn ngữ cơ thể nói rằng anh vẫn tỉnh.
Nhưng lúc này, con gấu trong tay cô không hề cử động.
Diệp Tử Lộ không thể bình tĩnh nổi, cả người cô lạnh cứng.
Ti vi đnag ôn ào bỗng dưng mất điện, cả ba người sợ đến nỗi không dám thở, gió tây bắc đặc trưng của mùa đông như mang tiếng gào thét, khiến người ta sợ hãi.
Chắc chắn trong nhà có cửa sổ chưa đóng, chứ chẳng tự nhiên mà người bạn kia lại bị trúng gió được, gió dội vào phòng khiến cửa phòng đập liên hồi, khiến mọi người sởn gai ốc.
Bỗng Hồ Thiên đẩy nhẹ Diệp Tử Lộ, nhỏ giọng nói: “Gọi điện cho Lục Trình Niên, bảo cậu ấy nhanh quay trở về đi!”.
Diệp Tử Lộ lập tức bình tĩnh trở lại, lôi điện thoại ra, điện thoại bị đơ, cô ấn nhầm nút danh bạ thành nút quay số, cô định thần lại, cảm giác như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực theo tiếng đập cửa. Đặc biệt là lớp trưởng, người đồng đội dốt như bò, luôn bên cạnh cô tạo ra những âm thanh tăng cảm giác kinh dị.
Cô thầm mắng chửi Cố Tiểu Lai, sau đó mãi mới tìm được số của Lục Trình Niên, chưa kịp gọi thì màn hình điện thoại đã tịt ngóm.
“Hết pin rồi…” – Diệp Tử Lộ thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, nói.
Lúc này gió còn thổi mạnh hơn, bên ngoài cửa tiếng gió ầm ầm truyền tới, như thể có thứ gì đó đang đập vào cửa, đến Hồ Thiên cũng phải sợ đến run lẩy bẩy. Ba cô gái như những chú chim chút nép vào nhau run rẩy, như thể bọn họ đang bị kẹt trên một hoang đảo, mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Bên ngoài cánh cửa mỏng manh kia thôi, có con quái vật ăn thịt người đang nhìn chằm chằm vào trong như hổ đói.
… Tuyệt nhiên không một ai nghĩ đến việc chuyển sim của Diệp Tử Lộ vào một chiếc điện thoại còn pin, dường như ai cũng sợ quá đến nỗi không nghĩ nổi điều gì nữa.
“Làm sao bây giờ?” – Lớp trưởng khóc.
“Không sợ” – Hồ Thiên thấp giọng an ủi cô ấy rồi đẩy Diệp Tử Lộ một cái – “Đi, chúng mình ra cửa sổ xem xem”.
Cô ấy đứng lên nhưng không tiến về phía trước mà chỉ đứng nhìn Diệp Tử Lộ, rõ ràng là không dám đi một mình, Diệp Tử Lộ cố bình tĩnh, cô ôm cánh tay Hồ Thiên, dẫn đầu bước về phía trước, lớp trưởng không dám tách hai người bọn họ, cũng lập tức bước. Càng gần cửa sổ, tim Diệp Tử Lộ càng đập nhanh, sau đó cô bỗng bị lớp trưởng kéo một phát, lớp trưởng gào lên: “Vẫn còn! Vẫn còn! Tao nhìn thấy rồi!”.
Cả Diệp Tử Lộ lẫn Hồ Thiên đều lùi về phía sau, tay Hồ Thiên cứng đờ lại.
Thực ra Diệp Tử Lộ không nhìn rõ, chỉ là phía khóe mắt nhìn thấy một bóng trắng, thấp hay cao cũng chẳng nhìn rõ, vừa nghe thấy tiếng hô của lớp trưởng bên cạnh, cô đã sợ đến nỗi tim suýt nữa thì nhảy ra ngoài.
Lúc ấy, tiếng gió càng dữ dội hơn, phía cừa lớn vẫn phát ra tiếng đập cửa rất lớn.
Lớp trưởng gần như đã không còn đứng vững nữa rồi, phải dựa vào người khác, phải cả hai Diệp Tử Lộ và Hồ Thiên mới đỡ nổi cô ấy. Hồ Thiên xem ra vẫn bình tĩnh, chỉ là càng ngày càng thở gấp, mắt Diệp Tử Lộ đã quen với bóng tối, cô nghiêng đầu nhìn Hồ Thiên… Được lắm, cuối vùng Hồ Thiên cũng sợ phát khóc rồi.
Diệp Tử Lộ hít một hơi thật sâu, không biết tại sao, cô bỗng bình tĩnh lại, hơn nữa còn cực kỳ không hài lòng cũng như phẫn nộ với tình hình hiện giờ của ba bọn họ.
Có thể là do những cô gái bình thường yếu đuối nhưng đến thời khắc quan trọng liền trở nên cực kỳ lợi hại, giống như lần cô dũng cảm đuổi theo tên cướp ở ga tàu điện ngầm, Diệp Tử Lộ bỗng đầy lớp trưởng ra, lôi từ trong túi ra một cái vợt tennis. Ban đầu nghe nói ở đây có sân tennis nhưng do gió to quá nên không chơi được, không ngờ giờ đây cái vợt này cũng có ích.
Lớp trưởng trợn mắt: “Diệp Tử, này định làm gì?”.
“Cứ đợi ở đây, rồi chúng ta sẽ chết vì sợ mất thôi” – Diệp Tử Lộ lôi vợt tennis ra, khua khua trước mặt, thấy không có mối đe dọa nào phía trước, rồi mới tóm lấy túi hành lý nặng trình trịch của mình, mặt đầy sát khí, cúi xuống buộc giày cho chắc, lấy từ túi quần ra một cái dây chun, buộc tóc đuôi ngựa cho đỡ vướng víu – “Bà đây cả ngày đối phó với người sống còn được, chẳng lẽ còn bắt đối phó với cả người chết sao?”.
Cô lầm bầm: “Mẹ kiếp!”.
Hồ Thiên và lớp trưởng trợn mắt nhìn cô.
Rất có thể Diệp Tử Lộ có khuynh hướng bạo lực, chỉ là với thể trạng bây giờ của cô thì muốn bạo lực cũng chẳng được, chỉ có bị đẩy đến bước đường cùng sức mạnh ấy mới bộc phát.
“Tao lại muốn xem xem cái bóng trắng ấy là cái khỉ gì!”
Vừa nói, một chân cô vừa đẩy cửa, như thể một anh hùng cái thế, hùng dũng hiên ngang đi xuống dưới nhà, Hồ Thiên và lớp trưởng theo sát phía sau.
Hồ Thiên tiện tay cầm theo vật gì đó, chuẩn bị nhỡ có chuyện gì xảy ra còn yểm trợ Diệp Tử Lộ, còn lớp trưởng thì chỉ đi theo sau thôi.
Tay Diệp Tử Lộ ướt đẫm mồ hôi, tim cô càng ngày càng đập nhanh, nhưng bước chân ngày càng vững, sau đó cô một tay cầm vợt tennis, tay còn lại cầm tay nắm cửa, khuỷu tay cô cũng chùng xuống, chuẩn bị quăng balo trên tay về phía trước.
Cô nuốt nước bọt, thầm đếm “3 2 1”, sau đó vặn mạnh tay nắm cửa, nhanh như chớp vung mạnh chiếc vợt tennis trên tay, không biết nỗi sợ hãi đã đem đến cho cô nguồn sức mạnh lớn từng nào, tiếng gió vun vút đi kèm khi cô vung chiếc vợt lên.
Sau đó…
Sau đó Diệp Tử Lộ ngây ngốc nhìn chiếc vợt tennis của mình. Hồ Thiên mãi không nghe thấy động tĩnh gì, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mở mắt ra, nhìn về phía Diệp Tử Lộ.
Phát hiện ra trên chiếc vợt của cô có treo một cái quần thu đông màu trắng, ống quần còn thủng một lỗ, bên trên còn có một cái mắc treo quần áo.
“Ai để cái của khỉ này ở đây!” – Cuối cùng Diệp Tử Lộ gào lên – “Gió to thế này mà lại đi treo móc quần áo bên ngoài! Lại còn là quần trắng!”.
Nửa tiếng sau, điện lại có, mọi thứ trở lại bình thường.
Bư người ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn đống quần áo trên ghế sofa, nhất thời không biết nói gì.
Adrenaline cao vùn vụt khi nãy trong người Diệp Tử Lộ bỗng hạ thấp xuống, cô cảm thấy hơi mệt, rất nhanh sau đó cô dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại.
Cô bỗng muốn cười ra nước mắt. Hóa ra thứ khiến cô sợ mất mật, đến nhìn cũng không dám nhìn, nghĩ cũng không dám nghĩ, nghĩ trăm phương ngàn kế trốn chạy, thực ra… chỉ là một cái quần rách mà thôi.
Ra khỏi trường thi, Vương Lao Lạp đã biết chắc mình sẽ thi trượt.
Người khác không thể hiểu được cảm giác ấy, nếu bắt cô ấy phải nói ra cô ấy căn cứ vào điều gì mà nghĩ vậy thì cô ấy cũng chẳng thể nói được, nhưng Vương Lao Lạp biết chắc rằng – Mình không có cửa.
Mỗi lần trước khi vào trường thi, trong đầu Vương Lao Lạp luôn xuất hiện một tương lai đầy tươi sáng. Cô ấy ảo tưởng rằng mình sẽ có được sự sảng khoái tột cùng sau khi thi đỗ, ảo tưởng ấy quá thật, đến nỗi thỉnh thoảng cô ấy cảm thấy mình có thể nắm chắc trong tay, dễ khiến cô ấy mơ mộng quá đà, ví dụ như Vương Tiểu Hoa này đã trở thành nghiên cứu sinh của trường đại học nổi tiếng khiến bao người ngưỡng mộ, hàng loạt các doanh nghiệp lớn đang xếp hàng xin cô ấy ký hợp đồng.
Cô ấy sẽ trở thành một cô gái nghênh ngang kiêu ngạo… à, không, thần thái rạng ngời.
Thế rồi những ảo tưởng ấy giống như bong bóng xà phòng, bị kỳ thi đáng ghét chọc thủng rồi nổ tung. Lúc vào trường thi, những ảo tưởng của Vương Lao Lạp tự nhiên cũng tan thành mây khói, và cô ấy còn hiểu ra một điều hơn bao giờ hết – Cô ấy là một công dân ở đáy xã hội, không có học vị cao, cũng chẳng có hộ khẩu thành phố.
Cô ấy thậm chí còn có chút cam chịu, tất cả những hi vọng về một tương lai tươi đẹp đều tan biến. Cô ấy quay đầu nhìn ngôi trường cấp ba được đặt làm điểm thi, trong làn gió mùa đông lạnh thấu xương, cô ấy nghĩ rằng dù cho mình có cả đời phấn đấu cũng sẽ mãi mãi chỉ dậm chân tại chỗ.
Trong nỗi chán chường thất vọng, Vương Lao Lạp nhìn thấy Tống Thành Lương.
Tống Thành Lương chạy tới, dừng trước con đường đối diện cổng trường, gắng sức vẫy tay với cô ấy. Anh ta hơi thấp, sợ người khác không nhìn thấy nên chạy khắp vừa hè, như một con khỉ chạy lăng xăng trên phố, dáng vẻ ngốc nghếch ấy thực khiến người ta không dám nhìn.
Vương Lao Lạp định giả vờ không nhìn thấy anh ta, nhưng rồi Tống Thành Lương chạy từng bước dài, leo lên bức điêu khắc đá bên đường, tạo dáng như chuẩn bị thổi kèm xung phong, nhìn xuống đường, tư thế oai phong hét lớn: “Lao Lạp! Lao Lạp!”.
Vương Lao Lạp không thể giả vờ nữa rồi.
Tâm trạng cô ấy nặng trĩu, cảm thấy mình không còn chút hi vọng vươn lên nào nữa, đúng lúc đang buông xuôi, tiếng hét của Tống Thành Lương càng làm cô ấy rối bời. Vương Lao Lạp nghĩ: “Đã thành ra cái bộ dạng này rồi, còn gì để mất nữa cơ chứ?”.
Thế là cô ấy sang bên kia đường, ngồi lên xe của Tống Thành Lương.
Tống Thành Lương chỉ gọi thế thôi, để vỗ về cảm giác tồn tại theo thói quen, nhưng không ngờ mình lại được Phật tổ chiếu cố đến vậy, Anh ta vui mừng khôn xiết, đi mấy vòng, mặt đỏ bừng bừng nói muốn đưa Vương Lao Lạp đi ăn một bữa thật ngon. Vương Lao Lạp chẳng mấy hứng thú, cái Tống Thành Lương gọi là “thật ngon” ấy cùng lắm là đến một cái nhà hàng hải sản, ăn một bữa hải sản với thịt, thực khiến người khác không kịp buồn nôn.
Một lúc sau, Tống Thành Lương bình tĩnh trở lại, nhìn thái độ bất thường của cô ấy, anh ta đoán kế hoạch làm nghiên cứu sinh của Vương Lao Lạp nhất định lại tan thành mây khói rồi. Thế là anh ta thở dài, nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu: “Thi không tốt à? Anh biết ngay mà, thi tốt thì em đã trở thành ‘Người tầng lớp trên’ rồi, chứ ai lại đi ngồi xe anh”.
Vương Lao Lạp không ngờ kẻ mà bình thường cô ấy khinh bỉ nhất như Tống Thành Lương cũng cười nhạo mình, mắt cô ấy đỏ lên, ngang ngạnh chuyển tầm mắt ra phía ngoài cửa kính ô tô.
Tống Thành Lương sầu muộn nhìn mình trong gương thấy tướng mạo của mình… hình như hơi dữ dằn, nhưng biết phải làm sao cơ chứ? Giống như trẻ con sinh ra có nam có nữ, thì ắt có người sinh ra hơi xấu một chút, cũng chẳng có cách nào khác. Nếu là con gái thì còn có thể trang điểm, nhưng anh ta là đàn ông con trai, sao có thể sáng nào cũng kẻ mày vẽ mắt, soi gương bôi trét mấy lớp phấn lên mặt?
Huống hồ Tống Thành Lương luôn cho rằng, đàn ông mà, xấu một chút cũng chẳng sao, dù có nhiều người hồi còn trẻ rất đẹp trai, nét nào ra nét đấy, nhưng cứ đến tuổi trung niên thì ai cũng tàn tạ như nhau mà thôi. Anh ta có tiền, có sự nghiệp, trong công ty có biết bao cô gái muốn lấy anh ta nhưng chẳng ai lọt vào mắt anh ta, khó khăn lắm mới có quyết định hạ thấp mình thích Vương Lao Lạp, đã thế còn bị cô ấy coi thường.
Tống Thành Lương thở dài: “Tiểu Hoa à, em nói xem, em ghét anh lắm à?”.
Về vấn đề này, Vương Lao Lạp có cả một đống thứ muốn xả, cô ấy chưa kịp sắp xếp ý để nói, không biết từ bao giờ, Tống Thành Lương đã tiếp tục giãi bày: “Đúng, anh nhận, anh hơi xấu một tí, nhưng anh có dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm đâu, việc gì phải đẹp trai hơn người cơ chứ? Em xem, hai chúng ta có xuất thân giống nhau, đều là người ngoại tỉnh, điều kiện cũng giống nhau, anh xấu nhưng anh có tiền, em xinh nhưng em có tiền không? Không chứ gì? Chúng ta bùt rừ cho nhau là được rồi”.
Vương Lao Lạp cảm thấy mình bị sỉ nhục, vì bị tên đại gia quê mùa vừa thấp kém vừa ngu dốt này đặt mình ngang hàng với anh ta, cô ấy cảm thấy mình như một con thiên nga vô tội bị ngã xuống bùn lầy. Chịu đựng hồi lâu, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng: “Nhân sinh quan của chúng ta không giống nhau”.
“Nhân sinh quan sao lại không giống nhau?” – Tống Thành Lương bối rối nói – “Em đừng nói trừu tượng thế, nêu ví dụ đi”.
“Ví dụ nếu tôi có tiền, nhất định sẽ dùng tiền để làm những điều có giá trị, kể cả không nâng cao gu thưởng thức của tôi đi chăng nữa thì cũng phải đem tiền đi đầu tư” – Vương Lao Lạp không thèm nhìn Tống Thành Lương, thẳng thắn nói – “Chứ ai như anh, dát ngọc cho cái nhà tồi tàn dưới quê, xây mộ như lăng mộ hoàng gia, anh định biến mình thành hoàng đế thôn quê đấy à?”.
Tống Thành Lương nghe xong không hề tức giận, anh ta chỉ nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Vậy nên em nghĩ, sau khi có tiền, mua một cái tah thư pháp so với việc xây mộ bố mẹ đẹp đẽ được coi là gu thưởng thức hơn sao? Chỉ với một sự việc mà em có thể phân chia người ta ra thành năm bảy tầng lớp sao?”.
Vương Lao Lạp im lặng.
Tống Thành Lương cười chế nhạo một tiếng, lắc nhẹ đầu: “Thôi được rồi, em nghĩ quá nhiều về chuyện đó rồi. Anh nghe nói em đang thích thầm một đứa công tử bột tên là Lương Kiêu, em chọn anh ta làm hình mẫu lý tưởng rồi không vừa mắt người này cũng chẳng vừa mắt người kia. Vương Tiểu Hoa à anh hỏi em này, em sao không tự hỏi mình, tại sao những người có gu thưởng thức cao đều không thích em, chỉ có những người ‘gu thưởng thức tệ’ thích em thôi?”.
Mặt Vương Lao Lạp đỏ ửng lên, cô ấy nóng nảy kéo cửa xe, nhìn anh ta hét lớn: “Tôi muốn xuống xe! Dừng xe!”.
Tống Thành Lương từ tốn tấp xe vào lề đường, miệng không ngừng nghỉ, tiếp tục nói: “Anh nói thật, anh thích em, một mặt cảm thấy em cũng xinh, một mặt thì anh vừa nói rồi đấy, chúng ta môn đăng hộ đối, anh không có ý định cưới một cô gái thành phố, thế có khác gì lấy vợ về làm mẹ không, cô nào cũng khó chiều. Còn em, đừng có không biết tốt xấu như thế, đôi lúc anh không thể hiểu nổi, cảm giác về sự ưu tú của con gái các em ở đâu ra vậy, tự mình biết mình khó thế à…”.
Anh ta chưa kịp bày tỏ cảm xúc xong thì Vương Lao Lạp không đợi xe dừng hẳn đã đẩy cửa xe chạy đi thật nhanh.
Lúc Nhan Kha một lần nữa tỉnh dậy trong hình hài gấu bông, anh nhận ra mình đang bị ngâm nước trong một cái nhà vệ sinh ánh sáng ảm đạm. Anh nhìn vách tường nhà vệ sinh u ám, một cái bô to đùng đứng sừng sững bên cạnh, cao cao bên trên treo một cái vòi hoa sen, cuối cùng anh hắt xì một cái, cả mặt toàn là bọt xà phòng.
Anh hiểu rồi, Diệp Tử Lộ đang “giặt” anh.
Nhan Kha không thể kiềm chế được cơn cáu giận, thầm nghĩ cái đứa trời đánh này bình thường không giặt quần áo, không giặt ga giường, đến quần lót còn mua một phát mười bốn cái để dành hai tuần dùng rồi giặt một thể, thế mà giữa thanh thiên bạch nhật lại đi “giặt” anh.
Có đúng là nhàn cư vi bất thiện không?!
Thế là Nhan Kha dồn khí xuống đan điền, gào ầm lên: “Diệp Tử Lộ, cô lăn ra đây ngay cho tôi!”.
Mười phút sau, Diệp Tử Lộ lôi Nhan Kha đang ướt nhẹp ra khỏi chậu giặt, theo thói quen duối tay chuẩn bị vắt khô thì bị Nhan Kha kiên quyết ngăn cản: “Dừng tay! Tôi có phải đang luyện yoga đâu!”.
Diệp Tử Lộ không còn cách nào khác, cũng không thể tùy tiện để anh giỏ giọt tong tỏng, thế là chỉ còn cách lấy mấy tờ giấy ăn thấm quanh người Nhan Kha, lấy máy sấy ra sấy qua một lượt, rồi mới treo Nhan Kha đang ẩm ướt lên, lấy kẹp kẹp anh vào móc treo quần áo.
Nhan Kha vốn định phản kháng nhưng vừa nhìn thấy phòng ngủ của Diệp Tử Lộ, anh liền ngẩn người. Một lúc sau, anh mới mở miệng nói: “Này… không phải tôi đi nhầm phòng đấy chứ?”.
Sáng sủa sạch sẽ - ngoài mấy từ này ra, Nhan Kha không nghĩ ra từ nào khác để diễn tả, chỉ thấy ga giường sáng bừng lên, chiếc bàn làm việc chất đầy các loại đồ đạc cũng được sắp xếp lại gọn gàng, sách bút được xếp ngay ngắn, gư giường được thay, đống quần áo trên ghế đều được giặt sạch hết rồi, Nhan Kha không nhịn nổi tò mò: “Cô còn lau cả kính? Đánh bóng cả nền nhà hả?”.
“Sao có thể?” – Diệp Tử Lộ còn chẳng thèm ngẩng đầu lên – “Tôi gọi nhân viên lau dọn đến, ga giường mang đi giặt, nhưng quần áo với đồ đạc là tự tôi thu dọn”.
Nhan Kha soi xung quanh, thấy cô còn lôi cả sách ôn thi tư cách hành nghề mà hồi xưa bỏ dở ra, lại còn vẽ gì đó, giống như học sinh cấp ba ôn tập theo phương pháp sơ đồ tư duy. Nhất thời, Nhan Kha có chút khó tin, ngày hôm qua vẫn còn điếc không sợ súng, bất cần, hôm nay lại quyết tâm làm lại cuộc đời?
Nhan Kha: “Này… hôn nay là ngày bao nhiêu? Cô… cô… cô có đúng là Diệp Tử Lộ không? Đây là trái đất à? Hay đây là hành tinh họ hàng nào của trái đất?”.
Diệp Tử Lộ bình thản uống hớp nước: “Đợi tôi đọc xong chương này rồi nói chuyện với anh sau”.
Cô ngồi cạnh Nhan Kha, mái tóc lưng chừng buộc lại sau gáy, cả căn phòng chỉ có tiếng lật sách, tiếng viết chữ và tiếng nước nhỏ tong tỏng từ người Nhan Kha xuống chậu.
Căn phòng tĩnh lặng.
Ráng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu vào chiếc giường đơn, không biết bàn để trên giường bẩn thỉu của cô đã bị dọn đi đâu, máy tính cũng được lau dọn sạch sẽ, để gọn gàng trên bàn làm việc.
Thậm chí đến những tấm biểu ngữ dán lung tung khắp phòng, những bản kế hoạch bị gạch gạch xóa xóa, cả nững câu tuyên ngôn vớ vẩn không biết lôi từ đâu ra cũng chẳng thấy đâu nữa.
Chỉ còn một quyển sổ ghi nhớ không dày lắm còn sót lại dưới chân bàn.
Nhan Kha có chút ảo tưởng, dường như với công sức của mình, cô gái này bỗng trở thành một người hoàn toàn khác trong nháy mắt.
Phòng ngủ nhỏ bé này giống như tâm hồn của một con người, những thứ thừa thãi, không có ý nghĩa đều được xử lý sạch sẽ, chuẩn bị mang những thứ mới mẻ vào căn phòng, giống như sự trao đổi chất trong cơ thể con người, cần thay thế những tế bào đã già.
Sau khi trở về từ căn nhà ma ấy, Diệp Tử Lộ lau dọn cả phòng thật sạch sẽ, vô ngồi trong phòng, loáng thoáng như thế cô đã nắm bắt được một con đường mới. Cô chợt nhận ra, cuộc đời con người, dù có muôn màu muôn vẻ thế nào thì cuối cùng cũng quy về một con đường chính.
Lúc đó, không hiểu Nhan Kha xảy ra chuyện gì mà đôi mắt gấu kia không còn tia sáng nữa, chỉ còn là hai viên bi nhựa vô hồn. Chỉ còn một mình cô, âm thầm suy nghĩ rất nhiều điều.
Có những điều do Nhan Kha nói, có những điều bản thân mình tự hiểu, nhưng chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi.
Người xưa có câu “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, một con người sao có thể không biết bản thân mình muốn gì được cơ chứ? Chỉ là thỉnh thoảng, trái tim chất chứa quá nhiều thứ, những thứ quan trọng đều bị chèn ép xuống nơi thấp nhất, lâu dần bị đống rác bên trên che lấp mất mà thôi.
Lúc trời còn chưa tối, Diệp Tử Lộ tiễn nhân viên vệ sinh, bỏ ra hai mươi phút để giặt quần áo, cô nhận ra thời gian làm những việc này hóa ra ngắn đến vậy, giặt một bộ quần áo không đến hai mươi phút, nhanh chóng dọn dẹp xong căn phòng bừa bộn như ổ chó, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ cũng chỉ chưa đến nửa tiếng.
Nửa tiếng, chưa đủ để xem một tập phim có độ dài bình thường, cùng lắm chỉ đủ để xem xong một chương tiểu thuyết, lên mạng, đọc xong một đề tài trên mạng, trả lời mấy tin nhắn… mà thôi.
Lao động thật nhẹ nhàng – tất cả những việc này thực sự rất nhẹ nhàng.
Thậm chí đọc một chương sách, làm mấy trang đề luyện cũng chỉ tốn chưa đến bốn mươi phút đồng hồ.
Diệp Tử Lộ bỗng hiểu ra, việc không lề mề làm mấy chuyện này căn bản không phụ thuộc bạn thông minh đến đâu, cũng không cần phải giải quyết những phương trình phức tạp đến nhường nào, nghĩ ra những khuôn mẫu khiến người khác phải kinh ngạc. Nó cũng không phụ thuộc vào việc bạn kiên cường đến đâu, không cần phải đứng phơi nắng cho cả người quắt như cá khô, đâu có ai dùng tăm tre chọc vào ngón tay bạn đâu.
Chỉ cần một chút một chút kiên trì.
Diệp Tử Lộ đặt bức di ảnh đen trắng nho nhỏ của bố lên tầng một của giá sách, tìm giấy ăn lau lớp bụi trên ảnh. Cô đã từng có cuộc sống của một đứa trẻ, những việc lớn đều do bố mẹ quyết định, trong gia đình cô vĩnh viễn đóng vai trò một “đứa trẻ” cần chăm sóc.
Thế rồi trụ cột đã đổ một nửa, nửa còn lại cũng lung lay, cô chợt nhận ra, trong lúc cô không để ý, vai trò của bố mẹ cô, đã từ “người gánh vác gia đình” trở thành “người già”.
Còn cô, xuýt nữa thì bị cơn giông tố bỗng dưng ập đến làm cho đầu óc mê muội.
Sẽ không còn ai an ủi cô, cho cô con đường lui, cây con giờ đã trưởng thành to lớn thì sẽ không còn cây nào khác có thể che chở cho nó nữa, những cơn gió lạnh giá cắt da cắt thịt trên thế gian này sẽ dần dần đến với nói, cho dù peashooter (*) có được trồng kịp hay không, đến thời điểm mấu chốt thì một đống zombie cũng sẽ đến.
(*) Peashooter: một loại vũ khí trong game “Plants and zombie”, dùng để chống lại thây ma.
Hoặc là xông lên chiến đấu, hoặc là trốn vào trong phòng rồi bị zombie ăn mất não – đã chơi trò chơi thì không có sự lựa chọn thứ ba.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Diệp Tử Lộ cũng đọc xong một chương sách, cô quay người, ngả lưng vào ghế, hỏi Nhan Kha: “Này, gấu Kha, anh có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nằm im bất động thế?”.
Nhan Kha im lặng một lúc: “Bệnh viện đổi thuốc cho tôi, nghe nói hiệu quả tốt, có lẽ… không lâu nữa tôi sẽ được quay về”.
Diệp Tử Lộ ngây người, nhất thời không thể nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Có lần một người bạn về quê, có nhờ cô chăm sóc cún con của cô ấy trong vòng một tuần, lúc tiễn chủ đi, chú cún không nỡ rời xa mà âm thầm nhỏ hai giọt nước mắt. Tuy chúng không có hình hàu con người nhưng chúng là “con người” biết nói chuyện, biết hát, còn biết cả leo núi nữa.
Cô buồn rầu “Ừ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Thế bao giờ anh đi?”.
“Ai mà biết được” – Hình như Nhan Kha thở dài – “Thực ra bên đấy cũng loạn lắm, tôi nằm một chỗ lâu như thế, lúc trở về lại phải tập đi lại từ đầu như hồi mới nhập vào thân thể gấu bông, còn việc công ty chất đống lại hơn nửa năm qua nữa chứ, không biết sẽ ra cái thể thống gì đây”.
Nói đến đây, tâm trạng anh chùng hẳn xuống.
Tỉnh lại, sẽ phải trở lại với cuộc sống khiến người ta mệt bở hơi tai, điều đau đầu nhất đó là, anh khó khăn lắm mới leo lên được vị trí này, bao lâu nay bỏ bê mọi thứ, rất có thể sự cố gắng trước đây của anh trở nên vô nghĩa.
Sự nghiệp không dễ dàng gây dựng, nhưng rất dễ thất bại. Trên mạng có một nhân vật mới nổi vô cùng phóng khoáng, nói từ chức liền từ chức luôn, tuyên bố sẽ đi du lịch vòng quang thế giới liền du lịch vòng quang thế giới thật. Nhưng sau khi du lịch về, vị trí công việc ban đầu có còn nữa không? Người thiểu năng còn biết là không thể còn.
Được cái này thì phải mất cái kia, ai mà chẳng muốn thích làm gì làm nấy, tiêu tiền hưởng thụ, ăn uống, chơi bời thoải mái, nhưng trong số 1,3 tỷ dân cả nước, được mấy người cả năm không làm việc gì, cả ngày chỉ phiêu lưu khắp nơi trên thế giới?
Vì hầu như ai cũng phải sống, đó là việc không thể thay đổi.
Vì tai nạn xe nên Nhan Kha hôn mê lâu như vậy, anh hiểu rất rõ, thương trường thay đổi trong chớp mắt, thời gian là thứ có thể đánh bay tất cả, cho dù anh có gia đình làm hậu thuẫn nhưng nếu phải đứng dậy làm mọi thứ từ đầu cũng phải trải qua một chặng đường khó khăn. Có khác gì vất vả mấy chục năm, cuối cùng lại phải bắt đầu lại từ đầu không?
Đã vậy anh hoàn toàn không phải Diệp Tử Lộ, có lẽ khi được trở về một cách bất ngờ, anh sẽ tìm lại được cảm giác “làm người”, tìm lại được cảm giác đấu đá cạnh tranh, ngang bướng kiên cường mà không hề sợ hãi.
Cho dù rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất, cho dù phài làm lại từ bàn tay trắng, thì cũng chẳng sao, dù sao anh vẫn còn cơ hội đề làm lại từ đầu.
Nhớ lại hôm ấy, ngộ nhỡ cáu đầy của anh bị đâm nát bét như quả dưa hấu vỡ trong xe thì “từ đầu” kia chắc có nghĩa là từ khi đầu thai. Từ góc độ này, Nhan Kha lại cảm thấu mình rất may mắn.
Diệp Tử Lộ đóng quyển sách trên tay, bình tĩnh nói: “Kỳ thi cuối năm nay tôi đã bị lỡ mất rồi, tôi vừa đăng ký thi vào mùa xuân năm sau, vừa đủ thời gian để tôi ôn thi”.
“Sao lại nghĩ thông rồi?” – Nhan Kha nhẹ giọng hỏi.
Diệp Tử Lộ đờ đẫn một lúc, không biết phải nói từ đây, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Chỉ là tôi nghĩ, nếu như một người không biết phân biệt đúng sai, đẩy tôi ngã lộn nhào, vì tôi là đứa nóng tính bên chắc chắn tôi sẽ nhảy bổ lên cãi nhau với người ta. Đương nhiên, neeys hắn ra lực lưỡng như Aold Schwwarzenegger (*) thì có lẽ tiếng chửi bới của tôi sẽ nhỏ đi một chút hoặc tìm người khác đến yểm trợ. Nhưng cho dù đối phương có mạnh mẽ đến nhường nào thì làm gì có chuyện chỉ vì sợ bị đẩy ngã lần nữa mà tôi ngồi yên dưới đất không dám đứng lên đúng không?
(*) Aold Schwwarzenegger: Diễn viên nổi tiếng người Mỹ, với đặc trưng là thân hình lực lưỡng.
Những lời này nói ra thì có vẻ sơ sài, thế nhưng cô đã hiểu rõ, thực ra không nhẹ nhàng đến vậy. Đáng lẽ phải giống như bậc tiên hiền vĩ đại đi trước “Bảy lần khinh bỉ tâm hồn mình” (*), tự miêu tả chính mình trong tiểu thuyết, đi tìm ngọn nguồn, đào sâu bới kỹ, phân tích cụ thể, khắc họa đặc trưng tính cách, nét chính trong từng giai đoạn và tư tưởng trung tâm của hình tượng nhận vật yếu đuối.
(*) “Bảy lần khinh bỉ tâm hồn mình”: Trích từ lời của Kahlil Gibran, thiên tài văn học người Lebanon. Gibran là nhà thơ có sách bán chạy nhất thứ ba của mọi thời đại, sau Shakespeare và Lão Tử.
Gạt đi tất cả sự tự ti đầy bất bình và phẫn uất, tất cả những ảo tưởng bất công ngang trái, cùng với tất cả những hoang tưởng tự tại không biết có từ bao giờ.
Cuối cùng Nhan Kha không hỏi ngày anh không có mặt ở đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cô, thế nhưng anh thở phào một hơi một cách kỳ lạ, quá trình như thế nào hiện giờ đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là cô đã có kết quả.
Như thể anh chính mắt nhìn thấy một người đang mắc kẹt sâu trong đầm lầy, cố gắng nhất định không để mình lún sâu hơn, nghĩ mọi cách để trèo lên, có vài lần khóc lóc kêu gào, vài lần định bỏ cuộc, vài lần trèo lên được một chút rồi lại lún sâu hơn.
Còn hiện giờ cuối cùng cô cũng nắm được sợi dây cứu mạng cô.
Diệp Tử Lộ luôn cảm thấy, nguyên nhân thất bại của mình là do không thể kiên nhẫn, chuyên tâm làm một việc gì đó, còn Nhan Kha lại thấy thực sự cô đã làm được. Tuy thất bại nhiều lần nhưng vẫn có thể đứng dậy chiến đấu, việc này vốn đã là một điều cực lỳ dũng cảm, cho dù “bệnh tình” sau này của cô có thể sẽ tái phát, cũng có thể sẽ hồi phục bình thường.
Đương nhiên, những cảm xúc này chỉ chất chứa trong lòng Nhan Kha chứ anh không thể nói ra những lời buồn nôn như thế được, nên chỉ có thể giữ trong lòng, một mình cảm nhận những thành quả to lớn mà mình đã tại nên. Cuối cùng, anh làm vài động tác khó hiểu trong không trung, khó chịu nói: “Mau thả lão gia xuống, khô cong từ đời nào rồi”.
Nói xong, anh thấy mình nói có chút không phải, anh nhìn Diệp Tử Lộ một lúc, sau đó cả hay người đồng loạt cười với nhau.
Đáng lẽ ra Vương Lao Lạp thi xong sẽ về nhà, nhưng mãi đến 11 giờ đêm, Diệp Tử Lộ đã chuẩn bị đi ngủ rồi mà vẫn chưa thấy cô bạn cùng nhà đâu, gọi điện hai lần đều tắt máy. Diệp Tử Lộ nghĩ ngợi một lúc, cho rằng Vương Lao Lạp lớn thế này rồi chắc không đi lạc được, thế là cô không lo lắng nữa mà xoay người đi ngủ.
Đến lúc nửa đêm dậy đi vệ sinh mới nghe thấy có tiếng động trong nhà bếp.
Diệp Tử Lộ thò đầu ra, nhìn thấy mái tóc dài quen thuộc, thế nên cô không để ý nữa mà trở về nhà vệ sinh, lúc quay về rồi tỉnh táo lại, cô mới nghe thấy tiếng động lại truyền ra từ nhà bếp.
Diệp Tử Lộ ngáp một cái rồi đi tới: “Lao Lạp, đêm hôm rồi còn làm gì…”.
Chưa nói hết câu, Diệp Tử Lộ nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ đến nỗi nổi hết cả da gà. Không hiểu Vương Lao Lạp lấy đâu ra một hòn đá mài dao, cô ấy đnag mài một con dao lâu nay không dùng tới.
Không biết có phải là do ảo giác của Diệp Tử Lộ không, cô cảm thấy đôi mắt Vương Lao Lạp đang ánh lên một màu xanh âm u.
Ngày nào cũng thế, cứ ban ngày là cô sống vội vàng như thể sắp đầu thai, không lãng phí một giây nào hết. Cô dùng hết tốc lực bò dậy, vơ loạn xạ đồ đạc rồi chạy đến bệnh viện, sau đó mới cầm theo bữa sáng của mình chạy cuống cuồng đến cơ quan, chạy đi chạy lại như con quay. Nhưng đến tối khi về nhà, cô liền trở thành một con người hoàn toàn khác.
Im lặng, lười biếng, cho dù ngồi một mình trong phòng nhưng lúc nào cô cũng đeo tai nghe, lướt web, xem video, đọc các thể loại tiểu thuyết, đồ ăn nguội cũng mặc kệ, cái gì cũng nuốt được. Ngày nào cũng thế, đến lúc đói sắp chết mới gọi điện đặt đồ ăn ngoài, quần áo mặc rồi thì tiện tay vứt bừa ra, đến lúc không còn gì mặc mới vớ bừa lấy hai bộ ném vào chậu, ngâm một lúc lâu, coi như đã giặt sạch rồi và mặc lại.
Cô cũng chẳng thèm đọc một trang sách nào, thậm chí cuối tuần phải thi chứng chỉ nghiệp vụ nhưng Diệp Tử Lộ cũng chẳng định đi, đến phiếu dự thi cũng chưa thèm in. Ngày hôm ấy, sáng sớm cô vào bệnh viện như thường lệ rồi về nhà, sau đó lại tìm xem một bộ phim truyền hình hết sức nhạt nhẽo, một ngày cứ thế trôi qua.
Trong khi xem, có những lúc phim quá nhạt khiến cô ngủ quên nhưng cô vẫn không mảy may có ý định làm việc gì khác.
Thời gian trôi qua, tâm trạng Diệp Tử Lộ cũng dần dần ổn định trở lại, nửa đêm không còn tỉnh dậy rồi bật khóc, ban ngày thì cô cũng trở lại bộ dạng ngày xưa, có chút cáu kỉnh, ba hoa, lề mề, không tập trung.
Trời gian có thể xoa dịu vết thương của cô nhưng cũng để lại vết sẹo trong lòng cô, mặc dù trông thì có vẻ không sao, vẫn vui sống nhưng thực ra lại không hề yên ả.
Tận một tháng sau, cuối cùng Nhan Kha cũng phải nói chuyện với cô: “Cô định bỏ cuộc thật đấy hả? Những cố gắng trước kia đều công toi sao?”.
Lâu nay Nhan Kha không nói nặng lời với cô, lần này cũng vậy, anh nhẹ nhàng hơn, có chút không giống anh của mọi khi.
Diệp Tử Lộ đi từng nước cờ, liên tục nhìn màn hình, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Phí công toi cái gì?”.
“Cô không định chữa bệnh lề mề của cô nữa à?” Nhan Kha hỏi.
“Ầy”, Diệp Tử Lộ cảm thán một tiếng rồi lại im lặng hồi lâu, đến khi cô chơi xong mới đóng trang web lại, ngẩn người nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính rồi, sau đó nói: “Thực ra có những lúc rôi nghĩ… trên đời này thực ra chẳng có cái gì gọi là bệnh lề mề cả”.
Nói xong, cô cười nhẹ: “Anh xem đấy, Vương Lao Lạp có phải đứa lề mề đâu? Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cũng thất bại y như tôi đấy thôi? Hôm vừa rồi tôi có xem một mẩu tin nói 90% dân công sở thành thị đều tự nhận mình bị bệnh lề mề, anh thấy đó có còn là bệnh nữa không?”.
Nhan Kha nhíu mày, đang định nói thì Diệp Tử Lộ đã cướp lời: “Như anh đây này, không phải anh nói muốn nghĩ cách để trở về thân thể của mình sao? Lâu như thế rồi mà anh có nghĩ ra cách không? Chưa đúng không? Chẳng lẽ anh cũng bị bệnh lề mề chắc?”.
Diệp Tử Lộ đã nói trúng tim đen của Nhan Kha, anh nhất thời không nói sao.
Từ trước đến nay Nhan Kha không biết, trong khi anh có cái nhìn khách quan về Diệp Tử Lộ thì hóa ra Diệp Tử Lộ cũng phân tích anh vô cùng tỉ mỉ.
Có lẽ những người luôn tự cho mình là đúng gặp trường hợp này đều bất chợt sẽ có cảm giác sợ hãi. Hóa ra trong mắt người khác, thế giới nội tâm mà mình cứ nghĩ rằng người khác không hiểu lại không thể che đậy được, chỉ là họ thờ ơ không nói mà thôi.
Diệp Tử Lộ xoa xoa ấn đường, nói với giọng nói có chút mệt mỏi khác hẳn bình thường: “Đó chỉ là một thứ tồn tại trong gen cyar con người thôi, anh biết trùng giày không? Trùng giày có tính hướng sáng, hồi bé bọn mình đều làm thí nghiệm này rồi. Thực ra người cũng giống vậy thôi, nếu không phải đã bị dồn đến đường cùng thì chẳng ai thích đương đầu với cái khó, chẳng ai thích những thứ phức tạp và cần kiên nhẫn chịu gian khổ lâu dài, trốn chạy chẳng phải là bản năng sao?”.
Lâu nay Diệp Tử Lộ không lên QQ, nhưng “Siêu nhân lề mề” vẫn liên tục gọi cô.
Cô nhún vai thờ ơ, mở cửa sổ trò chuyện ra, trong đó là một đống tin nhắn.
[Siêu nhân lề mề]: Tiểu Diệp Tử, có đấy không? Hình như lâu nay không online à?
[Siêu nhân lề mề]: … Vẫn chưa lên à, lúc nào online thì nhắn tin cho chị nhé, lâu lắm rồi không thấy em, có chuyện gì sao? Mọi người ai cũng quan tâm đến em.
[Siêu nhân lề mề]: Thật sự xảy ra chuyện gì rồi sao?
[Siêu nhân lề mề]: Vẫn chưa online à?
[Siêu nhân lề mề]: Hãy nói với chị là em vẫn bình an đi…
Diệp Tử Lộ kéo đến cuối cửa sổ trò chuyện, không nói không rằng đóng cửa sổ trò chuyện lại rồi tiếp tục nói với Nhan Kha: “Mọi người không phải bảo tôi phải chấp nhận hiện thực sao? Tôi là một người bình thường, có lẽ cả đời này sẽ sống cuộc sống bình thường, có lẽ cả đời phấn đấu cũng chỉ thất bại như Vương Lao Lạp thôi. Tôi đã chấp nhận điều này rồi đấy thôi! Anh xem, bây giờ tôi đã có công việc mới, tuy lương cũng tầm tầm như công việc trước, chỉ hơi vất vả nhưng đủ sống. Rồi tôi sẽ sống đều đều như vậy… cho đến khi già rồi thì nghỉ hưu, cả đời làm một công dân thành thực, bình thường, thế cũng tốt mà?”.
Diệp Tử Lộ thở dài, hai tay ôm chú gấu bông Nhan Kha đặt lên đầu gối mình, đưa tay vuốt vuốt đầu anh: “Nhan Kha, tôi đã nghĩ thông rồi, anh cũng mặc kệ tôi đi, chúng ta không cùng hội cùng thuyền. Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, tố chất cũng tầm tầm, nuôi được thân là tốt lắm rồi, tôi cũng chẳng mơ mộng thành công gì nhiều, cũng chẳng có dã tâm giậm chân một cái là cả thế giới phải rung chuyển. Chỉ cần được sống trên đời là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không giống anh”.
Nhan Kha nhìn cô, nhận ra cô đã gầy sọp đi, mặt cũng tóp lại, trông như thể trên mặt chỉ lộ rõ đôi mắt to và lờ đờ kia, cả khuôn mặt như bị tầng mây u ám che phủ.
“Vớ vẩn!” – Đây là lời đáp duy nhất mà Nhan Kha có thể nghĩ ra lúc này.
“Tùy” – Diệp Tử Lộ mặt lệ đáp.
Lúc này, điện thoại Diệp Tử Lộ vang lên chuông báo tin nhắn, cô nhìn chăm chú rồi nhặt áo khoác lên, vừa mặc vào vừa nói với Nhan Kha: “Cá chép mà cũng muốn vượt vũ môn, anh nghe có thấy buồn cười không? Nó có thể nhảy qua vì thực ra nó vốn là rồng. Lúc nào cũng có vài người ngốc nghếch, cố chấp nhảy qua nhưng cũng chỉ nhảu qua bọt nước được một thước nửa mét mà thôi. Hôm nay Vương Lao Lạp đi thi cao học đấy, anh đoán xem cô ấy có qua nổi vòng sơ tuyển không?”.
“Cô đi đâu đấy?” – Nhan Kha hỏi.
“Hẹn hò” – Diệp Tử Lộ lắc điện thoại.
Nhan Kha nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời này: “Mấy giờ về?”.
“Việc của anh chắc, anh có phải bố tôi đâu.” Thực ra Diệp Tử Lộ chỉ thuận miệng đùa một câu nhưng khi nói xong, mặt cô tái nhợt đi, đôi mắt nâu đờ đẫn nhìn đất chằm chằm, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy tối như cái giếng có thể khiến người ta chết chìm. Mãi một lúc sau, giọng nói khàn khàn mới cất lên, “Tôi đi đây”.
“Diệp Tử” – Nhan Kha lại gọi cô, thậm chí giọng nói còn có chút khẩn cầu – “Cô… tối nay về sớm một chút được không? Bên rạp New World có chiếu lại một bộ phim kinh điển, tôi đã đặt vé rồi…”.
Lại còn học được cách đặt vé rồi cơ, quả nhiên anh ta ở trong nhà quá lâu rồi. Nhưng ngay sau đó, Diệp Tử Lộ mới sực nhớ ra: “Đặt vé? Anh lấy cái gì mà đặt?”.
“…” – Nhan Kha im lặng một hồi, đại khái là anh cảm thấy mình làm vậy có chút không phải, mãi một lúc sau mới dám nói – “Thẻ ngân hàng của cô”.
Diệp Tử Lộ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cô có chút kinh ngạc không thể tin nổi, sau đó mặc kệ anh mà đi ra ngoài. Cô không đồng ý mà cũng chẳng phản đối, chỉ cảm thán một câu: “Làm cái trò gì không biết!”.
Đợi cô đi, Nhan Kha nhìn lên bệ cửa sổ phòng Diệp Tử Lộ, nhặt chiếc áo mềm mại Diệp Tử Lộ ném trên ghế lên, buộc viền áo lại. Dù sao quần áo của cô cũng rách nát rồi, có nhăn nhúm nưa thì chắc cô cũng chẳng dể ý đâu.
Sau đó anh đứng trên bàn, tạo sáng như cao bồi miền Tây, hai tay quăng chiếc áo của Diệp Tử Lộ, ném vào cửa sổ với động tác vô cùng đẹp mắt nhưng rồi chiếc áo lại bật lại chỗ cũ.
Nhan Kha cố gắng miệt mài, làm đi làm lại bảy tám lần thì cuối cùng nút thắt của anh cũng móc vào tay nắm cửa, Nhan Kha nhét đầu kia của đống áo xuống dưới máy tính của Diệp Tử Lộ, mạo hiểm bám dây cố trèo đến bậu cửa sổ.
Anh giống như một nhà thám hiểm vĩ đại, chân tay nhanh nhẹn đã với đến bến bờ thành công, đúng lúc nhìn thấy Diệp Tử Lộ xuống dưới nhà, lên xe của ai đó.
Altn lịch thiệp mở cửa xe cho cô rồi mới lên lái xe, lái xe đi.
Nhan Kha nhìn màn đón đưa này một cách kinh ngạc đồng thời cảm thấy vô cùng khó chịu, anh đứng trên bậu cửa sổ ngập tràn ánh nắng lấp lánh, tự nhủ: “Ngựa tốt không nhai lại cỏ!”.
Câu nói này không thể vỗ về nỗi bất bình tỏng lòng anh, Nhan Kha cảm thấy dường như mình đã quá tận tâm trong vai trò thầy giáo nhân sinh rồi, anh quá can thiệp vào đời sống riêng tư của Diệp Tử Lộ. Thật sự anh có cảm giác như mình đã trở thành bố của Diệp Tử Lộ, nỗi phiền muộn không tên cứ chất chứa trong lồng ngực mình.
Nhưng rồi điểu khiến Nhan Kha bình tâm lại đôi chút đó là hóa ra Diệp Tử Lộ không phải người trọng sắc khinh bạn, tuy cô không hề đồng ý nhưng buổi tối vẫn về đúng giờ, miệng gặm cái bánh mì kẹp xúc xích không biết móc đâu ra, nhai nhồm nhoàm, má phồng lên… không ngờ cô vẫn còn nhai được.
“Gửi cái vé anh đặt vào điện thoại tôi đi, nhanh lên, tôi còn phải đưa cơm cho mẹ tôi nữa” – Diệp Tử Lộ lóng ngóng nói, sau khi nhận được vé thì vội vàng cướp lại chuột để tắt máy tính, giấu Nhan Kha vào cái mũ áo rồi lao ra ngoài.
Một người một gấu đội tuyết chạy đến quán ăn lấy suất cơm đã đặt, chạy đến bệnh viện đợi mẹ ăn xong rồi lại đội tuyết vừa thở hồng hộc vừa chạy đến rạp chiếu phim, cứ như không phải đến để xem phim nữa mà là đến chạy sô.
Đến khi lôi điện thoại ra cửa soát vé, Diệp Tử Lộ mới để ý Nhan Kha đặt vé “Buổi diễn hoài cổ đặc biệt”, buổi diễn hoài cổ đặc biệt này chỉ có một suất chiếu, có muốn chọn cũng chẳng được.
“Chẳng trách lại rẻ thế” – Diệp Tử Lộ nhỏ giọng lẩm bẩm rồi nhìn tấm vé vừa đổi được – “Bá vương biệt cơ á? Bạn Gấu Kha này, hóa ra gu của anh thế này? Đến tôi còn chẳng thèm xem cái thể loại phim này”.
Dù sao xung quanh cũng không có ai, Nhan Kha trèo lên vai cô, lạnh nhạt nói: “Người dung tục ắt xem cái dung tục”.
Phim cổ kinh điển, tuy chưa từng xem nhưng cũng biết được tình tiết câu chuyện, Diệp Tử Lộ cảm thấy chán chường và vô cùng hối hận tại sao mình lại đưa ra cái quyết định ngu ngốc thế này – đi xem phim với một con gấu bông, dốt không cơ chứ.
Nhưng cô đã làm vô số những việc nhạt nhẽo mấy ngày nay, thêm một việc này nữa cũng chẳng sao, thế là cô đành ngồi im một chỗ ăn bỏng ngô.
Đến đoạn bầu gánh hát, Diệp Tử Lộ mới sững người.
“… Tôi hôm ấy, gió thổi ào ào, binh lính của Lưu Bang hát Sở ca cả đêm. Con dân nước Sở tưởng Lưu Bang đã giành được nước Sở, tất cả đều hoảng loạn chạy đi hết, nghe nói Bá vương còn rơi nước mắt. Con người dù cố gắng đến mấy cũng không thể địch lại ý trời.”
“Bá vương bắt ngựa Ô Truy chạy nhưng ngại ngựa Ô Truy không chạy, bảo Ngu Cơ đi nhưng Ngu Cơ quyết không chịu. Đó là lần cuối Ngu Cơ rót rượu cho Bá vương, lần cuối múa kiếm cho Bá vương xem, sau đó rút kiếm tự sát, quyết không phụ Bá vương!”
“Chứa đựng trong bài hát xướng vừa là đạo lý hát hí khúc vừa là đạo lý làm người. Con người ấy à, chỉ có mình mới giúp được mình mà thôi”.
Lúc về, Nhan Kha mong đợi Diệp Tử Lộ bày tỏ chút cảm nghĩ nhưng Diệp Tử Lộ chẳng nói câu nào, như thể cô có lòng dạ sắt đá, không thể lay động được.
Nhan Kha trèo lên giữa mũ và cổ cô, nhảy lên nhảy xuống. Cũng may trời tối rồi, nhỡ có ai nhìn thấy thì cũng chỉ tưởng rằng có con mèo leo lên cổ một cô gái mà thôi.
Về đến nhà Diệp Tử Lộ mới nhìn thấy đống quần áo bị Nhan Kha coi là dây thừng leo núi của mình.
Nhan Kha lúc này mới rụt cổ lại. Thôi xong rồi, quên mất không xóa dấu vết.
Anh vốn định dọn lại như cũ nhưng đáng tiếc chân ngắn quá, dọn quá chậm, thế là anh bị Diệp Tử Lộ xách gáy lên, hai chân treo lủng lẳng.
“Anh tự mình đếm xem” – Diệp Tử Lộ nghiến răng – “Riêng hôm nay anh đã làm bao nhiêu chuyện thất đức rồi?”.
Nhan Kha bị treo lơ lửng một cách vô cùng nguy hiểm, tay chân anh quẫy loạn lên, quả là tiến thoái lưỡng nan, cảm giác cực kỳ chơi vơi. Nhưng chỉ vài giây sau, Diệp Tử Lộ không còn tức giận nữa, cô đặt Nhan Kha lên bàn đầu giường, tự đi dọn dẹp đống áo của mình, vứt bừa sang một bên. Dường như ngay cả cãi nhau cô còn lười nữa, những ngày này, những hỉ nộ ái ố của cô toàn do chuyện không đâu, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cứ như cỏ trước gió, lười vui vẻ mà cũng lười tức giận.
“Để tiêm thuốc ‘chăm chỉ’ cho tôi hả?” – Diệp Tử Lộ ngồi phịch xuống ghế, vắt vẻo hai chân, ngồi rung chân mà chẳng đoái hoài gì đến hình tượng – “Anh biết thuốc chăm chỉ là gì không? Cái gọi là ‘chăm chỉ’, thực ra đều là thuốc gây hưng phấn thôi, sau khi tiêm xong, nó khiến người ta hừng hực khí thế nhưng ngủ một giấc là quên sạch. Hồi xưa tôi có xem một… gọi là gì ấy nhở? À, một quyển sách, gọi là ‘Lúc bạn đang lãng phí thời gian thì mọi người đều đang làm bạt mạng’, anh đọc chưa?”.
Nhan Kha lắc đầu.
“Tôi đọc từ đầu đến cuối, xong cũng cảm thấy có chút rung động và cảm hứng, lúc đẫy cũng muốn xắn tay lên để lập nghiệp lớn, sau đó… không còn sau đó nữa. Ầy, gấu Kha à, anh muốn tốt cho tôi, tôi biết, cảm ơn anh, nhưng… thôi mặc kệ đi!” – Nói xong, cô liền đi đến cạnh bàn, bắt đầu lướt web theo thói quen – “À, đúng rồi, cuối tuần ngày mai, tôi có hẹn vài người bạn đi chơi, anh đi không?”.
Nhan Kha hoàn toàn thất vọng, anh không muốn để tâm đến cô nữa.
Diệp Tử Lộ chọc chọc vào người anh: “Rốt cuộc có đi không hả cái đồ suốt ngày ở nhà này?”.
Nhan Kha vốn định từ chối nhưng sau đó lại nghĩ, người khác thì ru rú ở nhà, còn anh thì ru rú trong một con gấu bông, tuy địa điểm có chút kỳ lạ nhưng chẳng phải vẫn là trạch nam sao? Thế là liền đồng ý: “Ừ, đi”.
Hai ngày cuối tuần này Vương Lao Lạp ở khách sạn gần địa điểm thi cao học, đi từ sớm rồi. Diệp Tử Lộ ở nhà một mình cũng chẳng sao, sáng sớm chưa đến 6 giờ cô đã thức dậy, gọi điện cho nhà hàng, gửi tiền trước rồi đặt họ mang ba bữa cơm đến cho mẹ cô, sau đó vội vàng sắp xếp hành lí đưa Nhan Kha đi chơi.
Cô cũng chẳng nói là đi đâu, Nhan Kha đoán có khi cô cũng chẳng biết, Diệp Tử Lộ giờ đây toàn gặp sao hay vậy, câu cửa miệng của cô luôn là “Chẳng sao, tùy”, như thể không cần gì, thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh. Chưa đến 7 giờ, hai xe đã đến, có Hồ Thiên, Lục Trình Niên, còn có một anh chàng Nhan Kha không quen, ngoài ra còn có một cô gái cao to nữa, nghe nói đây đều là bạn hồi cấp ba, còn cô gái kia là lớp trưởng.
Trong cơn gió Tây Bắc ào ào thổi, xe của họ đi đến một biệt thự nhỏ chuyên để nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô, nghe nói là nhờ một người bạn tên là Tiểu Lai tìm giúp, hoạt động chủ yếu là mấy người ngồi lại với nhau tán gẫu.
Chuyện họ nói đa phần đều là những kỷ niệm thờ còn đi học nên Nhan Kha nghe cũng chẳng hiểu. Bao nhiêu người thế này, Diệp Tử Lộ cũng chẳng dám nói chuyện thoải mái với anh, lúc bọn họ ăn uống, anh chỉ có thể ngồi nhìn, cũng chẳng ăn cùng được nên Nhan Kha có chút hối hận, anh chán rồi.
Đặc biệt anh cảm thấy Lục Trình Niên là loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, mắt liếc ngang liếc dọc thật là đáng ghét.
Trong lúc chán chường ấy, Nhan Kha bỗng thấy hơi buồn ngủ, anh nằm nhoài người trong mũ Diệp Tử Lộ, cứ một lúc trán anh lại gục vào lớp vải mềm mịn…
Không đúng! Nhan Kha đột nhiên tỉnh dậy, chẳng phải anh không thể ngủ sao, chuyện gì thế này?
Ý thức của anh dần rơi vào cảm giác buồn ngủ không thể kháng cự nổi, sau hai mươi phút, Nhan Kha chính thức “ngủ”, lờ mờ lờ mờ, dường như anh lại quay trở về thân xác của mình, nghe thấy giọng nói mơ hồ của ai đó vang lên bên tai, nhưng anh không nhận ra đó là giọng ai mà chỉ nghe thấy vài từ.
Kiểu như “Thuốc mới”, “Hiệu quả rất tốt” hay “Đã có ý thức trở lại”.
Nhan Kha không biết rằng ngày hôm anh trở về thân xác của mình, không ít chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra.
Biệt thự nghỉ dưỡng này ở một nơi khá hoang vu, đến nỗi hãng lớn như China Mobie còn chẳng bắt sóng được ở đây, vừa vào cửa, sóng điện thoại đã tịt ngóm, chỉ có mỗi máy liên lạc của Diệp Tử Lộ là bắt được sóng nhưng rất yếu.
Anh chảng đi cùng bọn họ không hiểu tại sao tự nhiên lại trúng gió, đến tối thì sốt.
Xung quanh cũng chẳng có bệnh viện nào, trời cũng tối rồi, Lục Trình Niên trở thành người đàn ông khỏe mạnh duy nhất trong đoàn nên phải gánh vác nhiệm vụ đưa bạn đi bệnh viện. Sau khi anh ấy đi, ba cô gái còn lại rảnh rỗi bật đèn, bật ti vi lên, ngồi trong phòng Diệp Tử Lộ.
Đến khi cả ba đều đã buồn ngủ rồi, Lục Trình Niên vẫn chưa về, Diệp Tử Lộ đành gọi cho tiểu lai – người đã giới thiệu chỗ ở cho bọn họ, tín hiệu không rõ lắm nên cô phải đến bên cửa sổ để gọi.
Hồ Thiên và lớp trưởng vốn đang ngồi buôn chuyện phía sau Diệp Tử Lộ, đột nhiên hai người nghe thấy Diệp Tử Lộ bất ngờ cao giọng khi nghe điện thoại.
Diệp Tử Lộ nói: “Cố Tiểu Lai, chẳng mấy khi nhờ cậu giúp chút việc, cậu lại tìm cho bọn tôi một cái nhà ma chẳng có tí sóng điện thoại này? Cậu đùa bọn tôi đấy à?”.
Tiếng đàn ông cười “Ha ha” từ đầu bên kia truyền tới: “Được rồi, toàn tin vịt vớ vẩn, có ai nhìn thấy ma đâu. Các cậu đi nhiều người thế, lại có hai ông dương khí tràn đầy thế kia cơ mà, có ma cũng bị các cậu đuổi đi hết”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Hai người đàn ông dương khí tràn đầy kia vào bệnh viện hết rồi.
Diệp Tử Lộ rất muốn mắng cậu ta một trận nhưng đành chịu vì đúng lúc ấy điện thoại vang lên chuông báo sắp hết pin, đây là tác hại của thói lề mề không chịu chuẩn bị cẩn thận trước khi đi chơi, đến điện thoại mà cũng chẳng chịu sạc pin đầy đủ. Cũng may cô mang sạc pin, Diệp Tử Lộ cúp máy, đang định quay người đi lấy sạc pin thì một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Chỉ nghe thấy “Bụp” một cái, biệt thự mất điện.
Hồ Thiên và lớp trưởng đồng loạt im lặng, căn phòng phủ đầy bóng tối bỗng chốc trống vắng một cách kỳ lạ, Diệp Tử Lộ giật mình thon thót.
Đúng lúc này, người bạn lớp trưởng ngoài thì cứng rắn nhưng trong thì nhút nhát núp sau lưng Diệp Tử Lộ, thét lên một tiếng với decibel siêu cao.
Hàng loạt những bộ phim kinh dị Nhật Bản, Hàn Quốc đã cho chúng ta thấy, tiếng thét của phụ nữ nhất định là hung khí khiến người ta sợ thót tim. Diệp Tử Lộ vốn không sợ nhưng sau khi nghe thấy tiếng thét kia cũng phải chảy mồ hôi lạnh, lúc ấy đầu óc trống rỗng, cô lao mạnh về phía trước, suýt thì bổ nhào vào người Hồ Thiên.
“Sao thế? Sao thế?”
Ba người cùng nhìn về phía cửa sổ, chẳng có gì ngoài một màn đêm đen kịt.
Lớp trưởng nắm chặt tay Diệp Tử Lộ, cả lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh: “Tao… tao… tao… vừa nhìn thấy một cái bóng trắng trắng, bay qua sau lưng mày…”.
Theo phản xạ, Diệp Tử Lộ thấy ánh sáng màn hình điện thoại Hồ Thiên, nhận ra miệng Hồ Thiên run bần bật, rõ ràng cũng đã sợ chết khiếp rồi.
Diệp Tử Lộ: “Bay đến đâu rồi, mày có nhìn thấy không?”.
Lớp trưởng tay run lẩy bẩy chỉ hướng, bụng Diệp Tử Lộ sôi lên, tóc gãy cũng dựng hết lên. Theo hướng lớp trưởng chỉ, thì chắc là đến cửa chính rồi.
Diệp Tử Lộ vốn nhất quyết không tin vào thần thánh, đọc không ít tiểu thuyết kinh dị, từ trước đến nay chưa từng sợ. Nhưng rồi sự tồn tại của Nhan Kha đã khiến cho cô bắt đầu nghi ngờ thế giới quan của mình, cô bắt đầu tin rằng con người thực sự có linh hồn, đôi khi còn hồn lìa khỏi xác, thế nên cô càng sợ.
Nhan Kha… đúng rồi, Nhan Kha!
Tuy hiện giờ Nhan Kha là một con gấu, nhưng trước kia anh cũng là một người đàn ông mà!
Trong đầu Diệp Tử Lộ toàn là luận điệu “đàn ông có nhiều dương khí” mà Cố Tiểu Lai nói khi nãy, thầy lang giỏi thì ngựa chết cũng hóa ngựa sống, cô nhất thời muốn đem Nhan Kha ra làm lá chắn bảo vệ cho mình.
Cô lập tức lôi con gấu nhỏ trong mũ ra, lay lay cánh tay gấu, thường vào lúc này, Nhan Kha sẽ động đậy một chút đồng thời dùng ngôn ngữ cơ thể nói rằng anh vẫn tỉnh.
Nhưng lúc này, con gấu trong tay cô không hề cử động.
Diệp Tử Lộ không thể bình tĩnh nổi, cả người cô lạnh cứng.
Ti vi đnag ôn ào bỗng dưng mất điện, cả ba người sợ đến nỗi không dám thở, gió tây bắc đặc trưng của mùa đông như mang tiếng gào thét, khiến người ta sợ hãi.
Chắc chắn trong nhà có cửa sổ chưa đóng, chứ chẳng tự nhiên mà người bạn kia lại bị trúng gió được, gió dội vào phòng khiến cửa phòng đập liên hồi, khiến mọi người sởn gai ốc.
Bỗng Hồ Thiên đẩy nhẹ Diệp Tử Lộ, nhỏ giọng nói: “Gọi điện cho Lục Trình Niên, bảo cậu ấy nhanh quay trở về đi!”.
Diệp Tử Lộ lập tức bình tĩnh trở lại, lôi điện thoại ra, điện thoại bị đơ, cô ấn nhầm nút danh bạ thành nút quay số, cô định thần lại, cảm giác như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực theo tiếng đập cửa. Đặc biệt là lớp trưởng, người đồng đội dốt như bò, luôn bên cạnh cô tạo ra những âm thanh tăng cảm giác kinh dị.
Cô thầm mắng chửi Cố Tiểu Lai, sau đó mãi mới tìm được số của Lục Trình Niên, chưa kịp gọi thì màn hình điện thoại đã tịt ngóm.
“Hết pin rồi…” – Diệp Tử Lộ thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, nói.
Lúc này gió còn thổi mạnh hơn, bên ngoài cửa tiếng gió ầm ầm truyền tới, như thể có thứ gì đó đang đập vào cửa, đến Hồ Thiên cũng phải sợ đến run lẩy bẩy. Ba cô gái như những chú chim chút nép vào nhau run rẩy, như thể bọn họ đang bị kẹt trên một hoang đảo, mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Bên ngoài cánh cửa mỏng manh kia thôi, có con quái vật ăn thịt người đang nhìn chằm chằm vào trong như hổ đói.
… Tuyệt nhiên không một ai nghĩ đến việc chuyển sim của Diệp Tử Lộ vào một chiếc điện thoại còn pin, dường như ai cũng sợ quá đến nỗi không nghĩ nổi điều gì nữa.
“Làm sao bây giờ?” – Lớp trưởng khóc.
“Không sợ” – Hồ Thiên thấp giọng an ủi cô ấy rồi đẩy Diệp Tử Lộ một cái – “Đi, chúng mình ra cửa sổ xem xem”.
Cô ấy đứng lên nhưng không tiến về phía trước mà chỉ đứng nhìn Diệp Tử Lộ, rõ ràng là không dám đi một mình, Diệp Tử Lộ cố bình tĩnh, cô ôm cánh tay Hồ Thiên, dẫn đầu bước về phía trước, lớp trưởng không dám tách hai người bọn họ, cũng lập tức bước. Càng gần cửa sổ, tim Diệp Tử Lộ càng đập nhanh, sau đó cô bỗng bị lớp trưởng kéo một phát, lớp trưởng gào lên: “Vẫn còn! Vẫn còn! Tao nhìn thấy rồi!”.
Cả Diệp Tử Lộ lẫn Hồ Thiên đều lùi về phía sau, tay Hồ Thiên cứng đờ lại.
Thực ra Diệp Tử Lộ không nhìn rõ, chỉ là phía khóe mắt nhìn thấy một bóng trắng, thấp hay cao cũng chẳng nhìn rõ, vừa nghe thấy tiếng hô của lớp trưởng bên cạnh, cô đã sợ đến nỗi tim suýt nữa thì nhảy ra ngoài.
Lúc ấy, tiếng gió càng dữ dội hơn, phía cừa lớn vẫn phát ra tiếng đập cửa rất lớn.
Lớp trưởng gần như đã không còn đứng vững nữa rồi, phải dựa vào người khác, phải cả hai Diệp Tử Lộ và Hồ Thiên mới đỡ nổi cô ấy. Hồ Thiên xem ra vẫn bình tĩnh, chỉ là càng ngày càng thở gấp, mắt Diệp Tử Lộ đã quen với bóng tối, cô nghiêng đầu nhìn Hồ Thiên… Được lắm, cuối vùng Hồ Thiên cũng sợ phát khóc rồi.
Diệp Tử Lộ hít một hơi thật sâu, không biết tại sao, cô bỗng bình tĩnh lại, hơn nữa còn cực kỳ không hài lòng cũng như phẫn nộ với tình hình hiện giờ của ba bọn họ.
Có thể là do những cô gái bình thường yếu đuối nhưng đến thời khắc quan trọng liền trở nên cực kỳ lợi hại, giống như lần cô dũng cảm đuổi theo tên cướp ở ga tàu điện ngầm, Diệp Tử Lộ bỗng đầy lớp trưởng ra, lôi từ trong túi ra một cái vợt tennis. Ban đầu nghe nói ở đây có sân tennis nhưng do gió to quá nên không chơi được, không ngờ giờ đây cái vợt này cũng có ích.
Lớp trưởng trợn mắt: “Diệp Tử, này định làm gì?”.
“Cứ đợi ở đây, rồi chúng ta sẽ chết vì sợ mất thôi” – Diệp Tử Lộ lôi vợt tennis ra, khua khua trước mặt, thấy không có mối đe dọa nào phía trước, rồi mới tóm lấy túi hành lý nặng trình trịch của mình, mặt đầy sát khí, cúi xuống buộc giày cho chắc, lấy từ túi quần ra một cái dây chun, buộc tóc đuôi ngựa cho đỡ vướng víu – “Bà đây cả ngày đối phó với người sống còn được, chẳng lẽ còn bắt đối phó với cả người chết sao?”.
Cô lầm bầm: “Mẹ kiếp!”.
Hồ Thiên và lớp trưởng trợn mắt nhìn cô.
Rất có thể Diệp Tử Lộ có khuynh hướng bạo lực, chỉ là với thể trạng bây giờ của cô thì muốn bạo lực cũng chẳng được, chỉ có bị đẩy đến bước đường cùng sức mạnh ấy mới bộc phát.
“Tao lại muốn xem xem cái bóng trắng ấy là cái khỉ gì!”
Vừa nói, một chân cô vừa đẩy cửa, như thể một anh hùng cái thế, hùng dũng hiên ngang đi xuống dưới nhà, Hồ Thiên và lớp trưởng theo sát phía sau.
Hồ Thiên tiện tay cầm theo vật gì đó, chuẩn bị nhỡ có chuyện gì xảy ra còn yểm trợ Diệp Tử Lộ, còn lớp trưởng thì chỉ đi theo sau thôi.
Tay Diệp Tử Lộ ướt đẫm mồ hôi, tim cô càng ngày càng đập nhanh, nhưng bước chân ngày càng vững, sau đó cô một tay cầm vợt tennis, tay còn lại cầm tay nắm cửa, khuỷu tay cô cũng chùng xuống, chuẩn bị quăng balo trên tay về phía trước.
Cô nuốt nước bọt, thầm đếm “3 2 1”, sau đó vặn mạnh tay nắm cửa, nhanh như chớp vung mạnh chiếc vợt tennis trên tay, không biết nỗi sợ hãi đã đem đến cho cô nguồn sức mạnh lớn từng nào, tiếng gió vun vút đi kèm khi cô vung chiếc vợt lên.
Sau đó…
Sau đó Diệp Tử Lộ ngây ngốc nhìn chiếc vợt tennis của mình. Hồ Thiên mãi không nghe thấy động tĩnh gì, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mở mắt ra, nhìn về phía Diệp Tử Lộ.
Phát hiện ra trên chiếc vợt của cô có treo một cái quần thu đông màu trắng, ống quần còn thủng một lỗ, bên trên còn có một cái mắc treo quần áo.
“Ai để cái của khỉ này ở đây!” – Cuối cùng Diệp Tử Lộ gào lên – “Gió to thế này mà lại đi treo móc quần áo bên ngoài! Lại còn là quần trắng!”.
Nửa tiếng sau, điện lại có, mọi thứ trở lại bình thường.
Bư người ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn đống quần áo trên ghế sofa, nhất thời không biết nói gì.
Adrenaline cao vùn vụt khi nãy trong người Diệp Tử Lộ bỗng hạ thấp xuống, cô cảm thấy hơi mệt, rất nhanh sau đó cô dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại.
Cô bỗng muốn cười ra nước mắt. Hóa ra thứ khiến cô sợ mất mật, đến nhìn cũng không dám nhìn, nghĩ cũng không dám nghĩ, nghĩ trăm phương ngàn kế trốn chạy, thực ra… chỉ là một cái quần rách mà thôi.
Ra khỏi trường thi, Vương Lao Lạp đã biết chắc mình sẽ thi trượt.
Người khác không thể hiểu được cảm giác ấy, nếu bắt cô ấy phải nói ra cô ấy căn cứ vào điều gì mà nghĩ vậy thì cô ấy cũng chẳng thể nói được, nhưng Vương Lao Lạp biết chắc rằng – Mình không có cửa.
Mỗi lần trước khi vào trường thi, trong đầu Vương Lao Lạp luôn xuất hiện một tương lai đầy tươi sáng. Cô ấy ảo tưởng rằng mình sẽ có được sự sảng khoái tột cùng sau khi thi đỗ, ảo tưởng ấy quá thật, đến nỗi thỉnh thoảng cô ấy cảm thấy mình có thể nắm chắc trong tay, dễ khiến cô ấy mơ mộng quá đà, ví dụ như Vương Tiểu Hoa này đã trở thành nghiên cứu sinh của trường đại học nổi tiếng khiến bao người ngưỡng mộ, hàng loạt các doanh nghiệp lớn đang xếp hàng xin cô ấy ký hợp đồng.
Cô ấy sẽ trở thành một cô gái nghênh ngang kiêu ngạo… à, không, thần thái rạng ngời.
Thế rồi những ảo tưởng ấy giống như bong bóng xà phòng, bị kỳ thi đáng ghét chọc thủng rồi nổ tung. Lúc vào trường thi, những ảo tưởng của Vương Lao Lạp tự nhiên cũng tan thành mây khói, và cô ấy còn hiểu ra một điều hơn bao giờ hết – Cô ấy là một công dân ở đáy xã hội, không có học vị cao, cũng chẳng có hộ khẩu thành phố.
Cô ấy thậm chí còn có chút cam chịu, tất cả những hi vọng về một tương lai tươi đẹp đều tan biến. Cô ấy quay đầu nhìn ngôi trường cấp ba được đặt làm điểm thi, trong làn gió mùa đông lạnh thấu xương, cô ấy nghĩ rằng dù cho mình có cả đời phấn đấu cũng sẽ mãi mãi chỉ dậm chân tại chỗ.
Trong nỗi chán chường thất vọng, Vương Lao Lạp nhìn thấy Tống Thành Lương.
Tống Thành Lương chạy tới, dừng trước con đường đối diện cổng trường, gắng sức vẫy tay với cô ấy. Anh ta hơi thấp, sợ người khác không nhìn thấy nên chạy khắp vừa hè, như một con khỉ chạy lăng xăng trên phố, dáng vẻ ngốc nghếch ấy thực khiến người ta không dám nhìn.
Vương Lao Lạp định giả vờ không nhìn thấy anh ta, nhưng rồi Tống Thành Lương chạy từng bước dài, leo lên bức điêu khắc đá bên đường, tạo dáng như chuẩn bị thổi kèm xung phong, nhìn xuống đường, tư thế oai phong hét lớn: “Lao Lạp! Lao Lạp!”.
Vương Lao Lạp không thể giả vờ nữa rồi.
Tâm trạng cô ấy nặng trĩu, cảm thấy mình không còn chút hi vọng vươn lên nào nữa, đúng lúc đang buông xuôi, tiếng hét của Tống Thành Lương càng làm cô ấy rối bời. Vương Lao Lạp nghĩ: “Đã thành ra cái bộ dạng này rồi, còn gì để mất nữa cơ chứ?”.
Thế là cô ấy sang bên kia đường, ngồi lên xe của Tống Thành Lương.
Tống Thành Lương chỉ gọi thế thôi, để vỗ về cảm giác tồn tại theo thói quen, nhưng không ngờ mình lại được Phật tổ chiếu cố đến vậy, Anh ta vui mừng khôn xiết, đi mấy vòng, mặt đỏ bừng bừng nói muốn đưa Vương Lao Lạp đi ăn một bữa thật ngon. Vương Lao Lạp chẳng mấy hứng thú, cái Tống Thành Lương gọi là “thật ngon” ấy cùng lắm là đến một cái nhà hàng hải sản, ăn một bữa hải sản với thịt, thực khiến người khác không kịp buồn nôn.
Một lúc sau, Tống Thành Lương bình tĩnh trở lại, nhìn thái độ bất thường của cô ấy, anh ta đoán kế hoạch làm nghiên cứu sinh của Vương Lao Lạp nhất định lại tan thành mây khói rồi. Thế là anh ta thở dài, nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu: “Thi không tốt à? Anh biết ngay mà, thi tốt thì em đã trở thành ‘Người tầng lớp trên’ rồi, chứ ai lại đi ngồi xe anh”.
Vương Lao Lạp không ngờ kẻ mà bình thường cô ấy khinh bỉ nhất như Tống Thành Lương cũng cười nhạo mình, mắt cô ấy đỏ lên, ngang ngạnh chuyển tầm mắt ra phía ngoài cửa kính ô tô.
Tống Thành Lương sầu muộn nhìn mình trong gương thấy tướng mạo của mình… hình như hơi dữ dằn, nhưng biết phải làm sao cơ chứ? Giống như trẻ con sinh ra có nam có nữ, thì ắt có người sinh ra hơi xấu một chút, cũng chẳng có cách nào khác. Nếu là con gái thì còn có thể trang điểm, nhưng anh ta là đàn ông con trai, sao có thể sáng nào cũng kẻ mày vẽ mắt, soi gương bôi trét mấy lớp phấn lên mặt?
Huống hồ Tống Thành Lương luôn cho rằng, đàn ông mà, xấu một chút cũng chẳng sao, dù có nhiều người hồi còn trẻ rất đẹp trai, nét nào ra nét đấy, nhưng cứ đến tuổi trung niên thì ai cũng tàn tạ như nhau mà thôi. Anh ta có tiền, có sự nghiệp, trong công ty có biết bao cô gái muốn lấy anh ta nhưng chẳng ai lọt vào mắt anh ta, khó khăn lắm mới có quyết định hạ thấp mình thích Vương Lao Lạp, đã thế còn bị cô ấy coi thường.
Tống Thành Lương thở dài: “Tiểu Hoa à, em nói xem, em ghét anh lắm à?”.
Về vấn đề này, Vương Lao Lạp có cả một đống thứ muốn xả, cô ấy chưa kịp sắp xếp ý để nói, không biết từ bao giờ, Tống Thành Lương đã tiếp tục giãi bày: “Đúng, anh nhận, anh hơi xấu một tí, nhưng anh có dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm đâu, việc gì phải đẹp trai hơn người cơ chứ? Em xem, hai chúng ta có xuất thân giống nhau, đều là người ngoại tỉnh, điều kiện cũng giống nhau, anh xấu nhưng anh có tiền, em xinh nhưng em có tiền không? Không chứ gì? Chúng ta bùt rừ cho nhau là được rồi”.
Vương Lao Lạp cảm thấy mình bị sỉ nhục, vì bị tên đại gia quê mùa vừa thấp kém vừa ngu dốt này đặt mình ngang hàng với anh ta, cô ấy cảm thấy mình như một con thiên nga vô tội bị ngã xuống bùn lầy. Chịu đựng hồi lâu, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng: “Nhân sinh quan của chúng ta không giống nhau”.
“Nhân sinh quan sao lại không giống nhau?” – Tống Thành Lương bối rối nói – “Em đừng nói trừu tượng thế, nêu ví dụ đi”.
“Ví dụ nếu tôi có tiền, nhất định sẽ dùng tiền để làm những điều có giá trị, kể cả không nâng cao gu thưởng thức của tôi đi chăng nữa thì cũng phải đem tiền đi đầu tư” – Vương Lao Lạp không thèm nhìn Tống Thành Lương, thẳng thắn nói – “Chứ ai như anh, dát ngọc cho cái nhà tồi tàn dưới quê, xây mộ như lăng mộ hoàng gia, anh định biến mình thành hoàng đế thôn quê đấy à?”.
Tống Thành Lương nghe xong không hề tức giận, anh ta chỉ nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Vậy nên em nghĩ, sau khi có tiền, mua một cái tah thư pháp so với việc xây mộ bố mẹ đẹp đẽ được coi là gu thưởng thức hơn sao? Chỉ với một sự việc mà em có thể phân chia người ta ra thành năm bảy tầng lớp sao?”.
Vương Lao Lạp im lặng.
Tống Thành Lương cười chế nhạo một tiếng, lắc nhẹ đầu: “Thôi được rồi, em nghĩ quá nhiều về chuyện đó rồi. Anh nghe nói em đang thích thầm một đứa công tử bột tên là Lương Kiêu, em chọn anh ta làm hình mẫu lý tưởng rồi không vừa mắt người này cũng chẳng vừa mắt người kia. Vương Tiểu Hoa à anh hỏi em này, em sao không tự hỏi mình, tại sao những người có gu thưởng thức cao đều không thích em, chỉ có những người ‘gu thưởng thức tệ’ thích em thôi?”.
Mặt Vương Lao Lạp đỏ ửng lên, cô ấy nóng nảy kéo cửa xe, nhìn anh ta hét lớn: “Tôi muốn xuống xe! Dừng xe!”.
Tống Thành Lương từ tốn tấp xe vào lề đường, miệng không ngừng nghỉ, tiếp tục nói: “Anh nói thật, anh thích em, một mặt cảm thấy em cũng xinh, một mặt thì anh vừa nói rồi đấy, chúng ta môn đăng hộ đối, anh không có ý định cưới một cô gái thành phố, thế có khác gì lấy vợ về làm mẹ không, cô nào cũng khó chiều. Còn em, đừng có không biết tốt xấu như thế, đôi lúc anh không thể hiểu nổi, cảm giác về sự ưu tú của con gái các em ở đâu ra vậy, tự mình biết mình khó thế à…”.
Anh ta chưa kịp bày tỏ cảm xúc xong thì Vương Lao Lạp không đợi xe dừng hẳn đã đẩy cửa xe chạy đi thật nhanh.
Lúc Nhan Kha một lần nữa tỉnh dậy trong hình hài gấu bông, anh nhận ra mình đang bị ngâm nước trong một cái nhà vệ sinh ánh sáng ảm đạm. Anh nhìn vách tường nhà vệ sinh u ám, một cái bô to đùng đứng sừng sững bên cạnh, cao cao bên trên treo một cái vòi hoa sen, cuối cùng anh hắt xì một cái, cả mặt toàn là bọt xà phòng.
Anh hiểu rồi, Diệp Tử Lộ đang “giặt” anh.
Nhan Kha không thể kiềm chế được cơn cáu giận, thầm nghĩ cái đứa trời đánh này bình thường không giặt quần áo, không giặt ga giường, đến quần lót còn mua một phát mười bốn cái để dành hai tuần dùng rồi giặt một thể, thế mà giữa thanh thiên bạch nhật lại đi “giặt” anh.
Có đúng là nhàn cư vi bất thiện không?!
Thế là Nhan Kha dồn khí xuống đan điền, gào ầm lên: “Diệp Tử Lộ, cô lăn ra đây ngay cho tôi!”.
Mười phút sau, Diệp Tử Lộ lôi Nhan Kha đang ướt nhẹp ra khỏi chậu giặt, theo thói quen duối tay chuẩn bị vắt khô thì bị Nhan Kha kiên quyết ngăn cản: “Dừng tay! Tôi có phải đang luyện yoga đâu!”.
Diệp Tử Lộ không còn cách nào khác, cũng không thể tùy tiện để anh giỏ giọt tong tỏng, thế là chỉ còn cách lấy mấy tờ giấy ăn thấm quanh người Nhan Kha, lấy máy sấy ra sấy qua một lượt, rồi mới treo Nhan Kha đang ẩm ướt lên, lấy kẹp kẹp anh vào móc treo quần áo.
Nhan Kha vốn định phản kháng nhưng vừa nhìn thấy phòng ngủ của Diệp Tử Lộ, anh liền ngẩn người. Một lúc sau, anh mới mở miệng nói: “Này… không phải tôi đi nhầm phòng đấy chứ?”.
Sáng sủa sạch sẽ - ngoài mấy từ này ra, Nhan Kha không nghĩ ra từ nào khác để diễn tả, chỉ thấy ga giường sáng bừng lên, chiếc bàn làm việc chất đầy các loại đồ đạc cũng được sắp xếp lại gọn gàng, sách bút được xếp ngay ngắn, gư giường được thay, đống quần áo trên ghế đều được giặt sạch hết rồi, Nhan Kha không nhịn nổi tò mò: “Cô còn lau cả kính? Đánh bóng cả nền nhà hả?”.
“Sao có thể?” – Diệp Tử Lộ còn chẳng thèm ngẩng đầu lên – “Tôi gọi nhân viên lau dọn đến, ga giường mang đi giặt, nhưng quần áo với đồ đạc là tự tôi thu dọn”.
Nhan Kha soi xung quanh, thấy cô còn lôi cả sách ôn thi tư cách hành nghề mà hồi xưa bỏ dở ra, lại còn vẽ gì đó, giống như học sinh cấp ba ôn tập theo phương pháp sơ đồ tư duy. Nhất thời, Nhan Kha có chút khó tin, ngày hôm qua vẫn còn điếc không sợ súng, bất cần, hôm nay lại quyết tâm làm lại cuộc đời?
Nhan Kha: “Này… hôn nay là ngày bao nhiêu? Cô… cô… cô có đúng là Diệp Tử Lộ không? Đây là trái đất à? Hay đây là hành tinh họ hàng nào của trái đất?”.
Diệp Tử Lộ bình thản uống hớp nước: “Đợi tôi đọc xong chương này rồi nói chuyện với anh sau”.
Cô ngồi cạnh Nhan Kha, mái tóc lưng chừng buộc lại sau gáy, cả căn phòng chỉ có tiếng lật sách, tiếng viết chữ và tiếng nước nhỏ tong tỏng từ người Nhan Kha xuống chậu.
Căn phòng tĩnh lặng.
Ráng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu vào chiếc giường đơn, không biết bàn để trên giường bẩn thỉu của cô đã bị dọn đi đâu, máy tính cũng được lau dọn sạch sẽ, để gọn gàng trên bàn làm việc.
Thậm chí đến những tấm biểu ngữ dán lung tung khắp phòng, những bản kế hoạch bị gạch gạch xóa xóa, cả nững câu tuyên ngôn vớ vẩn không biết lôi từ đâu ra cũng chẳng thấy đâu nữa.
Chỉ còn một quyển sổ ghi nhớ không dày lắm còn sót lại dưới chân bàn.
Nhan Kha có chút ảo tưởng, dường như với công sức của mình, cô gái này bỗng trở thành một người hoàn toàn khác trong nháy mắt.
Phòng ngủ nhỏ bé này giống như tâm hồn của một con người, những thứ thừa thãi, không có ý nghĩa đều được xử lý sạch sẽ, chuẩn bị mang những thứ mới mẻ vào căn phòng, giống như sự trao đổi chất trong cơ thể con người, cần thay thế những tế bào đã già.
Sau khi trở về từ căn nhà ma ấy, Diệp Tử Lộ lau dọn cả phòng thật sạch sẽ, vô ngồi trong phòng, loáng thoáng như thế cô đã nắm bắt được một con đường mới. Cô chợt nhận ra, cuộc đời con người, dù có muôn màu muôn vẻ thế nào thì cuối cùng cũng quy về một con đường chính.
Lúc đó, không hiểu Nhan Kha xảy ra chuyện gì mà đôi mắt gấu kia không còn tia sáng nữa, chỉ còn là hai viên bi nhựa vô hồn. Chỉ còn một mình cô, âm thầm suy nghĩ rất nhiều điều.
Có những điều do Nhan Kha nói, có những điều bản thân mình tự hiểu, nhưng chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi.
Người xưa có câu “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, một con người sao có thể không biết bản thân mình muốn gì được cơ chứ? Chỉ là thỉnh thoảng, trái tim chất chứa quá nhiều thứ, những thứ quan trọng đều bị chèn ép xuống nơi thấp nhất, lâu dần bị đống rác bên trên che lấp mất mà thôi.
Lúc trời còn chưa tối, Diệp Tử Lộ tiễn nhân viên vệ sinh, bỏ ra hai mươi phút để giặt quần áo, cô nhận ra thời gian làm những việc này hóa ra ngắn đến vậy, giặt một bộ quần áo không đến hai mươi phút, nhanh chóng dọn dẹp xong căn phòng bừa bộn như ổ chó, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ cũng chỉ chưa đến nửa tiếng.
Nửa tiếng, chưa đủ để xem một tập phim có độ dài bình thường, cùng lắm chỉ đủ để xem xong một chương tiểu thuyết, lên mạng, đọc xong một đề tài trên mạng, trả lời mấy tin nhắn… mà thôi.
Lao động thật nhẹ nhàng – tất cả những việc này thực sự rất nhẹ nhàng.
Thậm chí đọc một chương sách, làm mấy trang đề luyện cũng chỉ tốn chưa đến bốn mươi phút đồng hồ.
Diệp Tử Lộ bỗng hiểu ra, việc không lề mề làm mấy chuyện này căn bản không phụ thuộc bạn thông minh đến đâu, cũng không cần phải giải quyết những phương trình phức tạp đến nhường nào, nghĩ ra những khuôn mẫu khiến người khác phải kinh ngạc. Nó cũng không phụ thuộc vào việc bạn kiên cường đến đâu, không cần phải đứng phơi nắng cho cả người quắt như cá khô, đâu có ai dùng tăm tre chọc vào ngón tay bạn đâu.
Chỉ cần một chút một chút kiên trì.
Diệp Tử Lộ đặt bức di ảnh đen trắng nho nhỏ của bố lên tầng một của giá sách, tìm giấy ăn lau lớp bụi trên ảnh. Cô đã từng có cuộc sống của một đứa trẻ, những việc lớn đều do bố mẹ quyết định, trong gia đình cô vĩnh viễn đóng vai trò một “đứa trẻ” cần chăm sóc.
Thế rồi trụ cột đã đổ một nửa, nửa còn lại cũng lung lay, cô chợt nhận ra, trong lúc cô không để ý, vai trò của bố mẹ cô, đã từ “người gánh vác gia đình” trở thành “người già”.
Còn cô, xuýt nữa thì bị cơn giông tố bỗng dưng ập đến làm cho đầu óc mê muội.
Sẽ không còn ai an ủi cô, cho cô con đường lui, cây con giờ đã trưởng thành to lớn thì sẽ không còn cây nào khác có thể che chở cho nó nữa, những cơn gió lạnh giá cắt da cắt thịt trên thế gian này sẽ dần dần đến với nói, cho dù peashooter (*) có được trồng kịp hay không, đến thời điểm mấu chốt thì một đống zombie cũng sẽ đến.
(*) Peashooter: một loại vũ khí trong game “Plants and zombie”, dùng để chống lại thây ma.
Hoặc là xông lên chiến đấu, hoặc là trốn vào trong phòng rồi bị zombie ăn mất não – đã chơi trò chơi thì không có sự lựa chọn thứ ba.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Diệp Tử Lộ cũng đọc xong một chương sách, cô quay người, ngả lưng vào ghế, hỏi Nhan Kha: “Này, gấu Kha, anh có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nằm im bất động thế?”.
Nhan Kha im lặng một lúc: “Bệnh viện đổi thuốc cho tôi, nghe nói hiệu quả tốt, có lẽ… không lâu nữa tôi sẽ được quay về”.
Diệp Tử Lộ ngây người, nhất thời không thể nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Có lần một người bạn về quê, có nhờ cô chăm sóc cún con của cô ấy trong vòng một tuần, lúc tiễn chủ đi, chú cún không nỡ rời xa mà âm thầm nhỏ hai giọt nước mắt. Tuy chúng không có hình hàu con người nhưng chúng là “con người” biết nói chuyện, biết hát, còn biết cả leo núi nữa.
Cô buồn rầu “Ừ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Thế bao giờ anh đi?”.
“Ai mà biết được” – Hình như Nhan Kha thở dài – “Thực ra bên đấy cũng loạn lắm, tôi nằm một chỗ lâu như thế, lúc trở về lại phải tập đi lại từ đầu như hồi mới nhập vào thân thể gấu bông, còn việc công ty chất đống lại hơn nửa năm qua nữa chứ, không biết sẽ ra cái thể thống gì đây”.
Nói đến đây, tâm trạng anh chùng hẳn xuống.
Tỉnh lại, sẽ phải trở lại với cuộc sống khiến người ta mệt bở hơi tai, điều đau đầu nhất đó là, anh khó khăn lắm mới leo lên được vị trí này, bao lâu nay bỏ bê mọi thứ, rất có thể sự cố gắng trước đây của anh trở nên vô nghĩa.
Sự nghiệp không dễ dàng gây dựng, nhưng rất dễ thất bại. Trên mạng có một nhân vật mới nổi vô cùng phóng khoáng, nói từ chức liền từ chức luôn, tuyên bố sẽ đi du lịch vòng quang thế giới liền du lịch vòng quang thế giới thật. Nhưng sau khi du lịch về, vị trí công việc ban đầu có còn nữa không? Người thiểu năng còn biết là không thể còn.
Được cái này thì phải mất cái kia, ai mà chẳng muốn thích làm gì làm nấy, tiêu tiền hưởng thụ, ăn uống, chơi bời thoải mái, nhưng trong số 1,3 tỷ dân cả nước, được mấy người cả năm không làm việc gì, cả ngày chỉ phiêu lưu khắp nơi trên thế giới?
Vì hầu như ai cũng phải sống, đó là việc không thể thay đổi.
Vì tai nạn xe nên Nhan Kha hôn mê lâu như vậy, anh hiểu rất rõ, thương trường thay đổi trong chớp mắt, thời gian là thứ có thể đánh bay tất cả, cho dù anh có gia đình làm hậu thuẫn nhưng nếu phải đứng dậy làm mọi thứ từ đầu cũng phải trải qua một chặng đường khó khăn. Có khác gì vất vả mấy chục năm, cuối cùng lại phải bắt đầu lại từ đầu không?
Đã vậy anh hoàn toàn không phải Diệp Tử Lộ, có lẽ khi được trở về một cách bất ngờ, anh sẽ tìm lại được cảm giác “làm người”, tìm lại được cảm giác đấu đá cạnh tranh, ngang bướng kiên cường mà không hề sợ hãi.
Cho dù rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất, cho dù phài làm lại từ bàn tay trắng, thì cũng chẳng sao, dù sao anh vẫn còn cơ hội đề làm lại từ đầu.
Nhớ lại hôm ấy, ngộ nhỡ cáu đầy của anh bị đâm nát bét như quả dưa hấu vỡ trong xe thì “từ đầu” kia chắc có nghĩa là từ khi đầu thai. Từ góc độ này, Nhan Kha lại cảm thấu mình rất may mắn.
Diệp Tử Lộ đóng quyển sách trên tay, bình tĩnh nói: “Kỳ thi cuối năm nay tôi đã bị lỡ mất rồi, tôi vừa đăng ký thi vào mùa xuân năm sau, vừa đủ thời gian để tôi ôn thi”.
“Sao lại nghĩ thông rồi?” – Nhan Kha nhẹ giọng hỏi.
Diệp Tử Lộ đờ đẫn một lúc, không biết phải nói từ đây, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Chỉ là tôi nghĩ, nếu như một người không biết phân biệt đúng sai, đẩy tôi ngã lộn nhào, vì tôi là đứa nóng tính bên chắc chắn tôi sẽ nhảy bổ lên cãi nhau với người ta. Đương nhiên, neeys hắn ra lực lưỡng như Aold Schwwarzenegger (*) thì có lẽ tiếng chửi bới của tôi sẽ nhỏ đi một chút hoặc tìm người khác đến yểm trợ. Nhưng cho dù đối phương có mạnh mẽ đến nhường nào thì làm gì có chuyện chỉ vì sợ bị đẩy ngã lần nữa mà tôi ngồi yên dưới đất không dám đứng lên đúng không?
(*) Aold Schwwarzenegger: Diễn viên nổi tiếng người Mỹ, với đặc trưng là thân hình lực lưỡng.
Những lời này nói ra thì có vẻ sơ sài, thế nhưng cô đã hiểu rõ, thực ra không nhẹ nhàng đến vậy. Đáng lẽ phải giống như bậc tiên hiền vĩ đại đi trước “Bảy lần khinh bỉ tâm hồn mình” (*), tự miêu tả chính mình trong tiểu thuyết, đi tìm ngọn nguồn, đào sâu bới kỹ, phân tích cụ thể, khắc họa đặc trưng tính cách, nét chính trong từng giai đoạn và tư tưởng trung tâm của hình tượng nhận vật yếu đuối.
(*) “Bảy lần khinh bỉ tâm hồn mình”: Trích từ lời của Kahlil Gibran, thiên tài văn học người Lebanon. Gibran là nhà thơ có sách bán chạy nhất thứ ba của mọi thời đại, sau Shakespeare và Lão Tử.
Gạt đi tất cả sự tự ti đầy bất bình và phẫn uất, tất cả những ảo tưởng bất công ngang trái, cùng với tất cả những hoang tưởng tự tại không biết có từ bao giờ.
Cuối cùng Nhan Kha không hỏi ngày anh không có mặt ở đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cô, thế nhưng anh thở phào một hơi một cách kỳ lạ, quá trình như thế nào hiện giờ đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là cô đã có kết quả.
Như thể anh chính mắt nhìn thấy một người đang mắc kẹt sâu trong đầm lầy, cố gắng nhất định không để mình lún sâu hơn, nghĩ mọi cách để trèo lên, có vài lần khóc lóc kêu gào, vài lần định bỏ cuộc, vài lần trèo lên được một chút rồi lại lún sâu hơn.
Còn hiện giờ cuối cùng cô cũng nắm được sợi dây cứu mạng cô.
Diệp Tử Lộ luôn cảm thấy, nguyên nhân thất bại của mình là do không thể kiên nhẫn, chuyên tâm làm một việc gì đó, còn Nhan Kha lại thấy thực sự cô đã làm được. Tuy thất bại nhiều lần nhưng vẫn có thể đứng dậy chiến đấu, việc này vốn đã là một điều cực lỳ dũng cảm, cho dù “bệnh tình” sau này của cô có thể sẽ tái phát, cũng có thể sẽ hồi phục bình thường.
Đương nhiên, những cảm xúc này chỉ chất chứa trong lòng Nhan Kha chứ anh không thể nói ra những lời buồn nôn như thế được, nên chỉ có thể giữ trong lòng, một mình cảm nhận những thành quả to lớn mà mình đã tại nên. Cuối cùng, anh làm vài động tác khó hiểu trong không trung, khó chịu nói: “Mau thả lão gia xuống, khô cong từ đời nào rồi”.
Nói xong, anh thấy mình nói có chút không phải, anh nhìn Diệp Tử Lộ một lúc, sau đó cả hay người đồng loạt cười với nhau.
Đáng lẽ ra Vương Lao Lạp thi xong sẽ về nhà, nhưng mãi đến 11 giờ đêm, Diệp Tử Lộ đã chuẩn bị đi ngủ rồi mà vẫn chưa thấy cô bạn cùng nhà đâu, gọi điện hai lần đều tắt máy. Diệp Tử Lộ nghĩ ngợi một lúc, cho rằng Vương Lao Lạp lớn thế này rồi chắc không đi lạc được, thế là cô không lo lắng nữa mà xoay người đi ngủ.
Đến lúc nửa đêm dậy đi vệ sinh mới nghe thấy có tiếng động trong nhà bếp.
Diệp Tử Lộ thò đầu ra, nhìn thấy mái tóc dài quen thuộc, thế nên cô không để ý nữa mà trở về nhà vệ sinh, lúc quay về rồi tỉnh táo lại, cô mới nghe thấy tiếng động lại truyền ra từ nhà bếp.
Diệp Tử Lộ ngáp một cái rồi đi tới: “Lao Lạp, đêm hôm rồi còn làm gì…”.
Chưa nói hết câu, Diệp Tử Lộ nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ đến nỗi nổi hết cả da gà. Không hiểu Vương Lao Lạp lấy đâu ra một hòn đá mài dao, cô ấy đnag mài một con dao lâu nay không dùng tới.
Không biết có phải là do ảo giác của Diệp Tử Lộ không, cô cảm thấy đôi mắt Vương Lao Lạp đang ánh lên một màu xanh âm u.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.