Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy
Chương 21: Bất Ngờ Ngọt Ngào.
ʚʬʚCún's Lady-yʚʬʚ
03/08/2015
6:00 PM
* Cạch cạch cạch... hic *...* Á *...* Choang *
Có ai nghĩ những âm thanh trên phát ra là do nó đang loay hay nấu ăn ko nhỉ ? Thật sự thì bây giờ nó đang đau khổ lắm đây nhưng không dám than vãn gì với bama cả vì nó còn muốn sống tự do.
Khóc, đúng nó đang khóc đây ! Trông mới khôi hài làm sao khi nó phải rơi lệ vì mấy củ hành vô tri vô giác, có lẽ lần sau nó phải mua kẹo cao su về nhai khi băm hành mới được... Vì theo như nó biết ( thật ra thì là theo như t/g biết ) nhai kẹo cao su khi đang băm hành sẽ không bị chảy nước mắt.
Khi những âm thanh " cạch cạch " đang phát ra đều đều do tác động của con dao lên cái thớt thì nó chợt " Á " lên một tiếng , vì cay quá nên nó nheo mắt lại sơ ý suýt nữa băm trúng tay, giật mk lùi ra sau một hai bước thì đụng trúng bàn ăn làm cái bát rớt xuống * Choang* theo sau là cái chảo phát ra những tiếng vui tai.
Nhìn lại đống hỗn độn do mình gây ra, nó bắt đầu nản dần đều với cái trò nấu ăn dở hơi này ! Mới có hai hôm thôi mà nó thấy ngán ngẩm quá trời, cũng không thể ngày nào cũng ra quán ăn nhanh được haizz...
HAY LÀ...
Một ý nghĩ lém lỉnh chợt hiện lên trong đầu nó, chị Hân ở trọ ở đây cũng lâu rồi nên chắc chị ý sẽ biết nấu ăn, phải sang học tập mới được hí hí... Nghĩ rồi nó hí hửng mang đồ ăn ( chưa qua chế biến ) qua phòng chị Hân.
*RẦM*
Trời ơi ! Nó vừa ngó đầu ra khỏi cửa đã hết hồn, chị Hân ở phòng bên bực tức đóng rầm của trước mặt một cậu con trai tầm tuổi nó.
" Em trai chị ý sao ? " - nó ngu ngơ tự hỏi dù biết không có câu trả lời, trông cậu bạn đó bất lực gục đầu vào cánh cửa thật đáng thương mà ! Sao chị lại đối xử với cậu ấy như vậy ? Dù biết chị lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi tàn nhẫn vậy chứ !
Rậm rãi tiến lại phía cánh cửa phòng chị, cậu bạn đó liền biết ý tránh qua một bên. Nó nhìn thoáng qua cũng biết cậu bạn này rất đẹp trai, ánh mắt dịu hiền ấm áp nhưng mang một nét gì đó u buồn và mệt mỏi, nó cũng chỉ biết ái ngại nhìn cậu cười nhẹ rồi gõ cửa.
* Cốc cốc cốc *
Sau ba hồi gõ cửa mà ko thấy chị trả lời nó lại tiếp tục gõ và...
- Đi đi - tiếng chị từ trong phòng vọng ra.
Hả...? Nó ngạc nhiên, không nghĩ là chị đang giận đến vậy ! Chẳng biết cái cậu bạn bên cạnh ( mà nó cho là em của chị ) làm sai chuyện gì mà để chị bực tức đến thế.
- Là em, em Linh nè chị - nó nhẹ giọng.
Đợi vài giây sau thì chị ra mở cửa cho nó vào mà không thèm liếc cậu bạn kia lấy một cái dù chỉ một phần một triệu giây.
- Ai ngoài đó vậy chị ? - nó tò mò.
- Đừng quan tâm ! - chị cất giọng lạnh lùng làm nó nổi da gà, thôi chị đã nói thế rồi thì nó hỏng dám hỏi nữa.
- vâng !
- Em sang đây làm gì ?
- Hì hì ! Em sang xem chị nấu ăn làm sao để học ạ ! Chứ... em hỏng có biết nấu ăn ! - nó gãi đầu cười gượng.
- Vậy thì nay cứ sang đây ! - chị cũng cười lại với nó, thái độ đã bớt lạnh nhạt đi nhiều.
- Vâng hi hi - nó cười vui vẻ, chị Hân thật tốt với nó, có lẽ là chị đã bắt đầu thân với nó hơn rồi.
Và thế là gánh nặng nấu ăn đã được giải quyết một cách ổn thỏa, từ nay ngày nào nó cũng sẽ chạy qua phòng chị để học nấu ăn ( có mà chạy sang để chị nấu cho ăn thì có ) đến khi nào biết cách nấu các món cơ bản thì thôi ^.^ !
*-*-*-*-*-*-*-*
6:40 AM
Ánh mặt trời len lỏi qua những đám mây mỏng nhẹ trôi, chiếu những tia nắng tinh nghịch của buổi bình minh xuống trái đất. Nắng rải đều trên con đường dẫn tới trường, một ngày mới lại bắt đầu...
Đôi bàn chân bé nhỏ của nó rậm rãi bước đi cùng chị Hân tới trường, có thêm người đồng hành cùng mình nên nó cũng thấy rất vui, hỏng biết... hôm nay có phải một ngày tốt đẹp với nó không mà mới sáng sớm đã thấy yêu đời quá vậy nè !
Đang bước đi cùng chị Hân trên sân trường thì Ngọc Như từ đâu xông đến ngoắc vai nó hồ hởi nói :
- Hôm qua nghe nói mày bị đánh ở trong WC à ! Có sao ko ? Con nào đánh mày để tao xử nó cho - Ngọc Như tuôn một lèo làm nó ko kịp trả lời, vâng bà nè thì ' chị hai ' rồi, đánh lộn thì khỏi bàn, anh hùng lắm.
- Tao không sao ! Chị Hân giúp tao rồi !
- Chị Hân hả ? - Như ngạc nhiên ngó sang bên chị Hân, gật nhẹ cái đầu kiểu hiểu chuyện - Thế à !
- Mày quen chị Hân hả ? - nói hỏi.
- Ờ...! Dân chơi với nhau cả mà.
- Ờ ! - nói nói, có lẽ là họ thường xuyên gặp nhau ở bar hay hộp đêm nên ít nhiều cũng có quen nhau, mà khéo cả trường này ai Ngọc Như cũng quen hết tại trường này đứa nào mà chả là dân chơi.
....
Vào đến lớp nó chợt nghe loáng thoáng những tiếng cười rúc rích của mấy nhỏ bạn Hà My, hỏng biết chúng uống lộn thứ thuốc gì mà vừa thấy nó đã nhìn nhau cười như lợn chọc tiết rồi.
Vừa bước xuống bàn học vừa ngoảnh lại xem biểu hiện của bọn Hà My, sao nó đi đến đâu là bọn chúng nhìn đến đó vậy ? Nhất là Hà My... có mỗi cái điệu nhếch môi cười đi cười lại ko thấy mỏi mồm ! Hừ... chắc hôm qua cô ta không xử được nó nên đang tìm cách cho nó một bài học đây mà, nó phải đề phòng mới được.
Nhưng có lẽ bây giờ đề phòng đã là quá muộn đối với nó... vì cái bàn học của nó đã bị ai đó làm cho tơi tả và thảm hại đến kinh khủng.
Ai đó ở đây chắc ai cũng biết rồi, cô ta cho người mang copa đến mài cho xước hết mặt bàn rồi dùng bút mực đậm, son môi viết lên đó những lời lẽ thô tục chửi bới nó. Tiếp theo là bột mì và kim tuyến được rắc bừa bãi lên trên mặt bàn và ghế của nó.
Ôi... một cảnh tượng làm nó muốn loài con mắt, không nghi ngờ gì nữa... chỉ có Hà My mới dám làm vậy với nó thôi, là cậu ta thì sẽ ko bao giờ bày ra những trò trẻ con như thế này để trừng phạt nó.
Mặc kệ những tiếng cười mà nó cho là 'man rợ' kia đi, nhẹ nhàng cuối xuống phủi những thứ bụi bẩn trên ghế và lót một miếng giấy để ngồi xuống. Cho tay vào gầm bàn nó cảm thấy có thứ gì đó xào xạt như lá khô vội lôi ra thì là cả một đống giấy lộn, rác rưởi, vỏ bánh vỏ hộp sữa trong đó.
Tất cả những thứ này thật khiến nó khó mà kiềm chế được cơn điên đang lồng lộn trong người, vẽ bậy lên bàn còn chưa đủ hay sao mà còn đem rác vào gầm bàn nó... hừ... mắt nó đổi màu rồi đấy !
Bọn hà My thấy nó bắt đầu đỏ mặt vì tức giận thì ngày càng cười lớn hơn, con gái con lứa gì mà cười ha hả chả có tí nết na.
Đã vậy nó sẽ không xị mặt ra nữa mà sẽ vui vẻ tiếp nhận những ' bất ngờ ngọt ngào ' mà cô ta dành tặng.
Lục lọi trong gầm bàn thêm chút nữa nó sờ thấy một vật thon dài mềm dẻo, mỉm cười nhìn về phía bọn Hà My, nó không ngờ đầu óc cô ta teo tóp đến thế, lại đi giở cái trò cũ rích này để dọa nó. " Hừ... cứ cười nữa đi, cười cho to vào, rồi tôi sẽ cho cô biết thế nào là gậy ông đập lưng ông " .
Nhanh nhẹ lôi cái thứ mềm dẻo từ trong gầm bàn ra nó chợt reo lên :
- Oa...! Con gì đây ! Hình như là giun ! - nó vui vẻ reo lên làm bọn Hà My đang cười bỗng méo mặt, nói nói tiếp - Dễ thương quá à - mắt nó long lanh hiện lên hai quả tim, phải nói là nó đóng kịch rất đạt nha, cái thứ đó thì dễ thương cái gì, làm bọn Hà My suýt ngã ngửa vì đứng tim.
Bỗng... khuôn mặt hớn hở đang vui tươi của nó xụ xuống :
- Nhưng thôi vứt đi - nói rồi nó thẳng tay nhưng ác ý ném cái thứ mà nó cho là ' giun ' kia lại chỗ bọn Hà My, và...
- Á Á Á ... - những tiếng hét thất thanh vang lên rung trời - Rắn, rắn, má ơi rắn, ghê quá à - mấy con nhỏ ngồi đó náo loạn cả lên, hết la rồi hét... có đứa còn bị con rắn đó vắt ngang người dãy mãi nó mới chịu văng ra.
Chỉ trong phút chốc khuôn mặt trắng hồng đang vui cười toe toét của mấy nhỏ kia liền biến thành khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, sợ hãi cứ như vừa gặp ' Diêm Vương ' tái thế. Đúng toàn loại tiểu thư... có mấy con rắn nhựa thôi mà làm quá lên.
Còn Hà My thì giận tím mặt, thấy nó không sợ là cô ta đã điên lắm rồi... ai ngờ nó còn dám ném qua bên này làm mấy con nhỏ chảnh chọe nhảy tưng tưng biến thành trò cười cho cả lớp dù biết đó chỉ là đồ giả.
- CHÚNG MÀY CÓ THÔI HẾT ĐI KHÔNG ? - cô ta hét ầm lên khiến mấy con nhỏ đang la lối vội im bặt trong khi nó ôm bụng cười ra nước mắt.
Cô ta bực tức đứng giậm chân đành đạch một lúc nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó cô ta lại nhếch môi cười, nghĩ đi nghĩ lại thì cô ta vẫn có lợi thế ! Cứ để nó cười cho đã đi rồi xem chút nữa nó làm thế nào với cái bàn học rách rưới của mình, kịch hay vẫn còn dài dài mà.
Reng... reng... reng
Cười chán đi rồi lại thấy lo, bây giờ nó phải làm sao với cái bàn tệ hại này đây ? Kêu ông bảo vệ lên thay thì cũng phải đợi tiết sau haizz...
Trong khi Dũng nhìn nó thểu não mà đồng cảm thì tên Thiên lại ngoác miệng lên cười, chẳng hiểu bạn bè gì với tên này ! Xíu nữa ra về nó méc con Như cho nó ' xử bắn ' tên Thiên.
Cậu ta ngồi sau thấy nó bị như vậy thì rất khó chịu, cậu ta không cho phép ai bắt nạt nó ngoại trừ cậu hết, chỉ mình cậu mà thôi ( thích độc quyền đây mà ) ^.^ !
Đang trong tâm trạng đau khổ và khóc không ra nước mắt thì có người đá vào ghế nó, " Chắc là cậu ta " nghĩ rồi nó liền quay xuống.
Cậu ta không nói gì hất cằm về phía chỗ trống bên cạnh ý bảo nó xuống đó ngồi, ờ thì cậu ta ngồi có một mình vẫn còn một chỗ trống nhưng nó thật sự chẳng muốn ngồi cùng cậu ta một chút nào.
À há... một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó, tại sao không nhỉ, nó sẽ vui vẻ ngồi cùng cậu ta hí hí...
Nghĩ rồi nó vui vẻ lấy balô tung tăng bước xuống bàn cậu ta, mục đích chính của nó là nhằm chọc tức hà My, cho cô ta tức đến ói máu đột quỵ luôn há há...
Không phải là cô ta muốn nó tránh xa cậu ta ra sao ? Thế thì nó sẽ bán lấy cậu ta suốt ngày cho cô ta toại nguyện.
Ôh... có vẻ là kết quả mà nó đạt được rất mĩ mãn nha ! Hà My tức đến sôi máu, đầu bốc khói nghi ngút mà theo như nó nghĩ thì có thể rán trứng trên đầu cô ta được.
...
Suốt cả buổi học Hà My chẳng thể nào mà tập trung nổi, rõ ràng là nó đang muốn làm cho cô ta tức đến chết đây mà. Thấy cậu ta không có ý kiến gì nên nó cứ kéo ghế lại ngồi cạnh cậu ta, xích dần và xích dần... cho đến khi gần quá rồi không xích được nữa thì mới thôi... há há... nó đảm bảo là cô ta đang rất muốn xé xác nó ra đây nhưng đâu có được.
Chọc Hà My chán rồi nó quay sang chỗ cậu ta, thấy cậu ta đang viết viết cái gì đó cũng tò mò ngó xem sao.
HỌC... cậu ta đang học đó sao ? oh.. quả là điều hiếm thấy đó nha !
" Thì ra là vậy ! hí hí... Cũng dễ đó chứ... thế mà mình không nghĩ ra... ngu thiệt " .
- Trần Thùy Linh Đan - ông thầy dạy toán chỉnh lại mắt kính từ trên bục giảng nhìn về phía nó.
- Dạ - nó đang cắm cuối viết viết gì đó nghe thấy thầy gọi tên mình liền ngẩng mặt lên, nó bất giác rùng mình khi chạm phải ánh mắt ' sát thủ ' của ông thầy và cái cách ổng gọi tên nó cũng rất ' dã man ' nữa...
Nó biết chắc khi thái độ của ổng như vậy thì sẽ có một đứa học sinh xấu số phải nhận 'zero' .
- Lên làm bài giải hệ - giọng ông thầy vang lên đều đều nhưng ẩn giấu trong đó là tiếng gọi của ' tử thần ' dành cho những đứa học sinh chưa tìm ra cách giải bài toán như thách đố của ổng giao.
Một số trong đứa trong lớp thì thở phào nhẹ nhõm vì không bị gọi tên còn một số thì vỗ tay mừng thầm trong lòng vì đoán chắc nó sẽ không giải được bài toán này, nhất là Hà My... cô ta đang trống mắt ra xem nó sẽ ăn ' zero ' hay ' gậy ' .
- Vâng ! - không ngần ngại gì nó đứng thẳng dậy rời khỏi ghế bước đi trước sự mong đợi của lũ con gái trong lớp.
Và 3' sau... thật không thể tin được là nó đã làm xong bài giải hệ bằng một cách ngắn gọn nhất trước mọi con mắt kinh ngạc của lũ con gái. Bọn con gái trong lớp này đứa nào cũng ghét nó hết tại vì Hà My không thích thì chúng cũng vậy, nhưng cho dù không có đứa con gái nào chịu kết bạn với nó thì nó vẫn có tên Thiên để tám chuyện.
Hà My thì há hốc mồm, trong khi ông thầy híp mắt nghi ngờ nhìn nó khám xét một lượt như không tin là nó có thể giải được bài toán... nhưng cũng đành miễn cưỡng cho nó một con ' 9 ' cân đối vào sổ điểm.
Hất tóc tung tăng bước về chỗ ngồi... nó thấy vui vẻ vô cùng, hôm nay thật tuyệt vời vì nó đã cho Hà My lác mắt... Chắc cô ta điên lắm đây... há há... đã thiệt.
* Cạch cạch cạch... hic *...* Á *...* Choang *
Có ai nghĩ những âm thanh trên phát ra là do nó đang loay hay nấu ăn ko nhỉ ? Thật sự thì bây giờ nó đang đau khổ lắm đây nhưng không dám than vãn gì với bama cả vì nó còn muốn sống tự do.
Khóc, đúng nó đang khóc đây ! Trông mới khôi hài làm sao khi nó phải rơi lệ vì mấy củ hành vô tri vô giác, có lẽ lần sau nó phải mua kẹo cao su về nhai khi băm hành mới được... Vì theo như nó biết ( thật ra thì là theo như t/g biết ) nhai kẹo cao su khi đang băm hành sẽ không bị chảy nước mắt.
Khi những âm thanh " cạch cạch " đang phát ra đều đều do tác động của con dao lên cái thớt thì nó chợt " Á " lên một tiếng , vì cay quá nên nó nheo mắt lại sơ ý suýt nữa băm trúng tay, giật mk lùi ra sau một hai bước thì đụng trúng bàn ăn làm cái bát rớt xuống * Choang* theo sau là cái chảo phát ra những tiếng vui tai.
Nhìn lại đống hỗn độn do mình gây ra, nó bắt đầu nản dần đều với cái trò nấu ăn dở hơi này ! Mới có hai hôm thôi mà nó thấy ngán ngẩm quá trời, cũng không thể ngày nào cũng ra quán ăn nhanh được haizz...
HAY LÀ...
Một ý nghĩ lém lỉnh chợt hiện lên trong đầu nó, chị Hân ở trọ ở đây cũng lâu rồi nên chắc chị ý sẽ biết nấu ăn, phải sang học tập mới được hí hí... Nghĩ rồi nó hí hửng mang đồ ăn ( chưa qua chế biến ) qua phòng chị Hân.
*RẦM*
Trời ơi ! Nó vừa ngó đầu ra khỏi cửa đã hết hồn, chị Hân ở phòng bên bực tức đóng rầm của trước mặt một cậu con trai tầm tuổi nó.
" Em trai chị ý sao ? " - nó ngu ngơ tự hỏi dù biết không có câu trả lời, trông cậu bạn đó bất lực gục đầu vào cánh cửa thật đáng thương mà ! Sao chị lại đối xử với cậu ấy như vậy ? Dù biết chị lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi tàn nhẫn vậy chứ !
Rậm rãi tiến lại phía cánh cửa phòng chị, cậu bạn đó liền biết ý tránh qua một bên. Nó nhìn thoáng qua cũng biết cậu bạn này rất đẹp trai, ánh mắt dịu hiền ấm áp nhưng mang một nét gì đó u buồn và mệt mỏi, nó cũng chỉ biết ái ngại nhìn cậu cười nhẹ rồi gõ cửa.
* Cốc cốc cốc *
Sau ba hồi gõ cửa mà ko thấy chị trả lời nó lại tiếp tục gõ và...
- Đi đi - tiếng chị từ trong phòng vọng ra.
Hả...? Nó ngạc nhiên, không nghĩ là chị đang giận đến vậy ! Chẳng biết cái cậu bạn bên cạnh ( mà nó cho là em của chị ) làm sai chuyện gì mà để chị bực tức đến thế.
- Là em, em Linh nè chị - nó nhẹ giọng.
Đợi vài giây sau thì chị ra mở cửa cho nó vào mà không thèm liếc cậu bạn kia lấy một cái dù chỉ một phần một triệu giây.
- Ai ngoài đó vậy chị ? - nó tò mò.
- Đừng quan tâm ! - chị cất giọng lạnh lùng làm nó nổi da gà, thôi chị đã nói thế rồi thì nó hỏng dám hỏi nữa.
- vâng !
- Em sang đây làm gì ?
- Hì hì ! Em sang xem chị nấu ăn làm sao để học ạ ! Chứ... em hỏng có biết nấu ăn ! - nó gãi đầu cười gượng.
- Vậy thì nay cứ sang đây ! - chị cũng cười lại với nó, thái độ đã bớt lạnh nhạt đi nhiều.
- Vâng hi hi - nó cười vui vẻ, chị Hân thật tốt với nó, có lẽ là chị đã bắt đầu thân với nó hơn rồi.
Và thế là gánh nặng nấu ăn đã được giải quyết một cách ổn thỏa, từ nay ngày nào nó cũng sẽ chạy qua phòng chị để học nấu ăn ( có mà chạy sang để chị nấu cho ăn thì có ) đến khi nào biết cách nấu các món cơ bản thì thôi ^.^ !
*-*-*-*-*-*-*-*
6:40 AM
Ánh mặt trời len lỏi qua những đám mây mỏng nhẹ trôi, chiếu những tia nắng tinh nghịch của buổi bình minh xuống trái đất. Nắng rải đều trên con đường dẫn tới trường, một ngày mới lại bắt đầu...
Đôi bàn chân bé nhỏ của nó rậm rãi bước đi cùng chị Hân tới trường, có thêm người đồng hành cùng mình nên nó cũng thấy rất vui, hỏng biết... hôm nay có phải một ngày tốt đẹp với nó không mà mới sáng sớm đã thấy yêu đời quá vậy nè !
Đang bước đi cùng chị Hân trên sân trường thì Ngọc Như từ đâu xông đến ngoắc vai nó hồ hởi nói :
- Hôm qua nghe nói mày bị đánh ở trong WC à ! Có sao ko ? Con nào đánh mày để tao xử nó cho - Ngọc Như tuôn một lèo làm nó ko kịp trả lời, vâng bà nè thì ' chị hai ' rồi, đánh lộn thì khỏi bàn, anh hùng lắm.
- Tao không sao ! Chị Hân giúp tao rồi !
- Chị Hân hả ? - Như ngạc nhiên ngó sang bên chị Hân, gật nhẹ cái đầu kiểu hiểu chuyện - Thế à !
- Mày quen chị Hân hả ? - nói hỏi.
- Ờ...! Dân chơi với nhau cả mà.
- Ờ ! - nói nói, có lẽ là họ thường xuyên gặp nhau ở bar hay hộp đêm nên ít nhiều cũng có quen nhau, mà khéo cả trường này ai Ngọc Như cũng quen hết tại trường này đứa nào mà chả là dân chơi.
....
Vào đến lớp nó chợt nghe loáng thoáng những tiếng cười rúc rích của mấy nhỏ bạn Hà My, hỏng biết chúng uống lộn thứ thuốc gì mà vừa thấy nó đã nhìn nhau cười như lợn chọc tiết rồi.
Vừa bước xuống bàn học vừa ngoảnh lại xem biểu hiện của bọn Hà My, sao nó đi đến đâu là bọn chúng nhìn đến đó vậy ? Nhất là Hà My... có mỗi cái điệu nhếch môi cười đi cười lại ko thấy mỏi mồm ! Hừ... chắc hôm qua cô ta không xử được nó nên đang tìm cách cho nó một bài học đây mà, nó phải đề phòng mới được.
Nhưng có lẽ bây giờ đề phòng đã là quá muộn đối với nó... vì cái bàn học của nó đã bị ai đó làm cho tơi tả và thảm hại đến kinh khủng.
Ai đó ở đây chắc ai cũng biết rồi, cô ta cho người mang copa đến mài cho xước hết mặt bàn rồi dùng bút mực đậm, son môi viết lên đó những lời lẽ thô tục chửi bới nó. Tiếp theo là bột mì và kim tuyến được rắc bừa bãi lên trên mặt bàn và ghế của nó.
Ôi... một cảnh tượng làm nó muốn loài con mắt, không nghi ngờ gì nữa... chỉ có Hà My mới dám làm vậy với nó thôi, là cậu ta thì sẽ ko bao giờ bày ra những trò trẻ con như thế này để trừng phạt nó.
Mặc kệ những tiếng cười mà nó cho là 'man rợ' kia đi, nhẹ nhàng cuối xuống phủi những thứ bụi bẩn trên ghế và lót một miếng giấy để ngồi xuống. Cho tay vào gầm bàn nó cảm thấy có thứ gì đó xào xạt như lá khô vội lôi ra thì là cả một đống giấy lộn, rác rưởi, vỏ bánh vỏ hộp sữa trong đó.
Tất cả những thứ này thật khiến nó khó mà kiềm chế được cơn điên đang lồng lộn trong người, vẽ bậy lên bàn còn chưa đủ hay sao mà còn đem rác vào gầm bàn nó... hừ... mắt nó đổi màu rồi đấy !
Bọn hà My thấy nó bắt đầu đỏ mặt vì tức giận thì ngày càng cười lớn hơn, con gái con lứa gì mà cười ha hả chả có tí nết na.
Đã vậy nó sẽ không xị mặt ra nữa mà sẽ vui vẻ tiếp nhận những ' bất ngờ ngọt ngào ' mà cô ta dành tặng.
Lục lọi trong gầm bàn thêm chút nữa nó sờ thấy một vật thon dài mềm dẻo, mỉm cười nhìn về phía bọn Hà My, nó không ngờ đầu óc cô ta teo tóp đến thế, lại đi giở cái trò cũ rích này để dọa nó. " Hừ... cứ cười nữa đi, cười cho to vào, rồi tôi sẽ cho cô biết thế nào là gậy ông đập lưng ông " .
Nhanh nhẹ lôi cái thứ mềm dẻo từ trong gầm bàn ra nó chợt reo lên :
- Oa...! Con gì đây ! Hình như là giun ! - nó vui vẻ reo lên làm bọn Hà My đang cười bỗng méo mặt, nói nói tiếp - Dễ thương quá à - mắt nó long lanh hiện lên hai quả tim, phải nói là nó đóng kịch rất đạt nha, cái thứ đó thì dễ thương cái gì, làm bọn Hà My suýt ngã ngửa vì đứng tim.
Bỗng... khuôn mặt hớn hở đang vui tươi của nó xụ xuống :
- Nhưng thôi vứt đi - nói rồi nó thẳng tay nhưng ác ý ném cái thứ mà nó cho là ' giun ' kia lại chỗ bọn Hà My, và...
- Á Á Á ... - những tiếng hét thất thanh vang lên rung trời - Rắn, rắn, má ơi rắn, ghê quá à - mấy con nhỏ ngồi đó náo loạn cả lên, hết la rồi hét... có đứa còn bị con rắn đó vắt ngang người dãy mãi nó mới chịu văng ra.
Chỉ trong phút chốc khuôn mặt trắng hồng đang vui cười toe toét của mấy nhỏ kia liền biến thành khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, sợ hãi cứ như vừa gặp ' Diêm Vương ' tái thế. Đúng toàn loại tiểu thư... có mấy con rắn nhựa thôi mà làm quá lên.
Còn Hà My thì giận tím mặt, thấy nó không sợ là cô ta đã điên lắm rồi... ai ngờ nó còn dám ném qua bên này làm mấy con nhỏ chảnh chọe nhảy tưng tưng biến thành trò cười cho cả lớp dù biết đó chỉ là đồ giả.
- CHÚNG MÀY CÓ THÔI HẾT ĐI KHÔNG ? - cô ta hét ầm lên khiến mấy con nhỏ đang la lối vội im bặt trong khi nó ôm bụng cười ra nước mắt.
Cô ta bực tức đứng giậm chân đành đạch một lúc nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó cô ta lại nhếch môi cười, nghĩ đi nghĩ lại thì cô ta vẫn có lợi thế ! Cứ để nó cười cho đã đi rồi xem chút nữa nó làm thế nào với cái bàn học rách rưới của mình, kịch hay vẫn còn dài dài mà.
Reng... reng... reng
Cười chán đi rồi lại thấy lo, bây giờ nó phải làm sao với cái bàn tệ hại này đây ? Kêu ông bảo vệ lên thay thì cũng phải đợi tiết sau haizz...
Trong khi Dũng nhìn nó thểu não mà đồng cảm thì tên Thiên lại ngoác miệng lên cười, chẳng hiểu bạn bè gì với tên này ! Xíu nữa ra về nó méc con Như cho nó ' xử bắn ' tên Thiên.
Cậu ta ngồi sau thấy nó bị như vậy thì rất khó chịu, cậu ta không cho phép ai bắt nạt nó ngoại trừ cậu hết, chỉ mình cậu mà thôi ( thích độc quyền đây mà ) ^.^ !
Đang trong tâm trạng đau khổ và khóc không ra nước mắt thì có người đá vào ghế nó, " Chắc là cậu ta " nghĩ rồi nó liền quay xuống.
Cậu ta không nói gì hất cằm về phía chỗ trống bên cạnh ý bảo nó xuống đó ngồi, ờ thì cậu ta ngồi có một mình vẫn còn một chỗ trống nhưng nó thật sự chẳng muốn ngồi cùng cậu ta một chút nào.
À há... một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó, tại sao không nhỉ, nó sẽ vui vẻ ngồi cùng cậu ta hí hí...
Nghĩ rồi nó vui vẻ lấy balô tung tăng bước xuống bàn cậu ta, mục đích chính của nó là nhằm chọc tức hà My, cho cô ta tức đến ói máu đột quỵ luôn há há...
Không phải là cô ta muốn nó tránh xa cậu ta ra sao ? Thế thì nó sẽ bán lấy cậu ta suốt ngày cho cô ta toại nguyện.
Ôh... có vẻ là kết quả mà nó đạt được rất mĩ mãn nha ! Hà My tức đến sôi máu, đầu bốc khói nghi ngút mà theo như nó nghĩ thì có thể rán trứng trên đầu cô ta được.
...
Suốt cả buổi học Hà My chẳng thể nào mà tập trung nổi, rõ ràng là nó đang muốn làm cho cô ta tức đến chết đây mà. Thấy cậu ta không có ý kiến gì nên nó cứ kéo ghế lại ngồi cạnh cậu ta, xích dần và xích dần... cho đến khi gần quá rồi không xích được nữa thì mới thôi... há há... nó đảm bảo là cô ta đang rất muốn xé xác nó ra đây nhưng đâu có được.
Chọc Hà My chán rồi nó quay sang chỗ cậu ta, thấy cậu ta đang viết viết cái gì đó cũng tò mò ngó xem sao.
HỌC... cậu ta đang học đó sao ? oh.. quả là điều hiếm thấy đó nha !
" Thì ra là vậy ! hí hí... Cũng dễ đó chứ... thế mà mình không nghĩ ra... ngu thiệt " .
- Trần Thùy Linh Đan - ông thầy dạy toán chỉnh lại mắt kính từ trên bục giảng nhìn về phía nó.
- Dạ - nó đang cắm cuối viết viết gì đó nghe thấy thầy gọi tên mình liền ngẩng mặt lên, nó bất giác rùng mình khi chạm phải ánh mắt ' sát thủ ' của ông thầy và cái cách ổng gọi tên nó cũng rất ' dã man ' nữa...
Nó biết chắc khi thái độ của ổng như vậy thì sẽ có một đứa học sinh xấu số phải nhận 'zero' .
- Lên làm bài giải hệ - giọng ông thầy vang lên đều đều nhưng ẩn giấu trong đó là tiếng gọi của ' tử thần ' dành cho những đứa học sinh chưa tìm ra cách giải bài toán như thách đố của ổng giao.
Một số trong đứa trong lớp thì thở phào nhẹ nhõm vì không bị gọi tên còn một số thì vỗ tay mừng thầm trong lòng vì đoán chắc nó sẽ không giải được bài toán này, nhất là Hà My... cô ta đang trống mắt ra xem nó sẽ ăn ' zero ' hay ' gậy ' .
- Vâng ! - không ngần ngại gì nó đứng thẳng dậy rời khỏi ghế bước đi trước sự mong đợi của lũ con gái trong lớp.
Và 3' sau... thật không thể tin được là nó đã làm xong bài giải hệ bằng một cách ngắn gọn nhất trước mọi con mắt kinh ngạc của lũ con gái. Bọn con gái trong lớp này đứa nào cũng ghét nó hết tại vì Hà My không thích thì chúng cũng vậy, nhưng cho dù không có đứa con gái nào chịu kết bạn với nó thì nó vẫn có tên Thiên để tám chuyện.
Hà My thì há hốc mồm, trong khi ông thầy híp mắt nghi ngờ nhìn nó khám xét một lượt như không tin là nó có thể giải được bài toán... nhưng cũng đành miễn cưỡng cho nó một con ' 9 ' cân đối vào sổ điểm.
Hất tóc tung tăng bước về chỗ ngồi... nó thấy vui vẻ vô cùng, hôm nay thật tuyệt vời vì nó đã cho Hà My lác mắt... Chắc cô ta điên lắm đây... há há... đã thiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.