Chương 93: Con muốn gả cho cha 2
Tâm Thường
07/02/2017
Thi Dạ Diễm vì muốn cho hai bảo bối nhà mình có một môi trường sống an ổn,
rửa tay gác kiếm từ từ rửa sạch cái xấu xa mà buôn bán ngay thẳng. Tiền
vĩnh viễn kiếm không hết, huống chi anh còn có trợ thủ đắc lực Bách Vĩ
và Tiểu Thủy như thế, bao gồm cả đám tâm phúc đi theo anh từ nhà họ Thi
ra, anh - ông chủ này cũng thăng quan tiến chức thuận lợi hơn so với
người khác. Hiện giờ Thi Dạ Diễm đã hoàn toàn thoát khỏi ánh hào quang
của cái danh nhị thiếu gia nhà họ Thi, trong cái vòng lẩn quẩn phức tạp ở Bắc Mỹ này vẫn thuận buồm xuôi gió, thêm năm xưa ở Á Âu tích lũy được
một chút sức mạnh, anh nghiễm nhiên trở thành một thế lực mới không thể
khinh thường.
Ngày hôm nay trời yên biển lặng so với cảnh tàn sát khốc liệt trước kia đúng là quý giá như thế, không dễ gì có được. Cho nên, có lẽ… Anh không phải nên cảm ơn chuyện kia và người anh trai đã tranh đấu với anh gần nửa cuộc đời?
Không phải anh ta độc ác, không phải anh ta bức bách, hiện tại Thi Dạ Diễm cũng không biết sẽ gặp qua dạng cuộc sống gì. Mặc dù cách làm của Thi Dạ Triêu có chút cực đoan, lại làm cho anh thấy rõ quyền lợi và người yêu, cuối cùng cái nào mới khiến anh không còn cách gì buông tha việc kia.
Trước đây khi anh còn trẻ, tính khí anh quá mạnh mẽ, tranh đấu tàn nhẫn, chỉ biết một lòng tranh đoạt cướp lấy, không biết chọn lọc. Là phát súng kia của Thi Dạ Triêu đã hoàn toàn thức tỉnh anh. Anh mất đi sự lạnh lẽo hung ác, quyền lực xấu xí, cũng như có thể lấy được tình cảm chân thành làm ấm áp toàn bộ mạng sống anh.
Có chuyện rất thú vị, hai anh em nhà họ Thi từ trước tới nay “thủy hỏa bất dung”, mà Thi Dạ Triêu lại cùng chung sống không tệ với Thi Duy Ân. Nhìn ra Thi Dạ Triêu rất thương yêu Thi Duy Ân. San Francisco và Miami là địa bàn của Thi Dạ Diễm, anh thường đưa vợ và con gái đi lại giữa hai nơi này, mà Thi Dạ Triêu lại cũng thường “rất đúng dịp” đi quang qua hai thành phố này “rất thuận tiện” thăm Thi Duy Ân.
Ngày thứ hai nửa đêm Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt Như “yêu đương vụng trộm”, Thi Dạ Triêu lại không mời mà tới nhà của Thi Dạ Diễm ở Miami đưa tin.
Buổi chiều, anh từ công ty trở về sớm, vừa vào cửa liền trông thấy Du Nguyệt Như ngồi xếp bằng ở trước cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài nặng nề lo lắng.
“Phụ nữ đăm chiêu ủ dột sẽ mau già nhanh, cười một cái nào.” Thi Dạ Diễm ôm cô vào trong ngực giày xéo, Du Nguyệt Như chặn lại sự vuốt ve của anh, chỉ ra bên ngoài, “Anh xem.”
Thi Dạ Diễm nhìn theo hướng cô chỉ, trên thảm cỏ trong vườn hoa, Thi Dạ Triêu và Thi Duy Ân một lớn một nhỏ ngồi trên đất, phía trước không biết đang chơi cái gì. Thỉnh thoảng Thi Duy Ân lăn lộn ôm bụng cười, nhìn qua rất vui vẻ. Đôi mắt anh khẽ híp lại, lại cúi đầu hôn lên trán Du Nguyệt Như. “Nhìn thấy, như thế nào?”
“Em không thích Thi Dạ Triêu, anh có biết hay không anh ta vậy mà lại đưa một con rắn cho Tiểu Trà Diệp chơi!” Du Nguyệt Như ở trong ngực anh buồn bực đấm tới đấm lui. “Làm sao Tiểu Trà Diệp có thể thích đồ vật ghê tởm kia chứ, anh nói với con bé đi!”
Du Nguyệt Như từng bị Thi Dạ Triêu cầm vật kia hù dọa qua, may mà khi đó có Thi Dạ Diễm ở đấy, nếu không cô không điên cũng sẽ bị điên mất thôi.
Thi Dạ Diễm biết Du Nguyệt Như rất ghét Thi Dạ Triêu, anh cũng không còn biện pháp nào. Thật ra tình cảm của anh đối với Thi Dạ Triêu rất mâu thuẫn, hai người hung ác đấu đá thậm chí có khi muốn tính mạng của đối phương, nhưng chung quy vào lúc cuối cùng chợt thu tay lại. Bọn họ chưa từng giống như anh em của những gia đình khác, trong lòng anh không phải không có tiếc nuối.
Cuộc sống bây giờ ít nhiều làm phai mờ một chút tính hung ác trên người Thi Dạ Diễm. Từ khi anh rời khỏi nhà họ Thi đã bắt đầu không còn là kẻ thù của Thi Dạ Triêu, hai người ngầm hiểu với nhau không nhắc tới chuyện đã qua, mà những mối hận kia dù sao vẫn đã xảy ra, cho dù là ai cũng không thể quên.
Thi Dạ Diễm vòng chặt cánh tay ôm cô, ánh mắt nhìn ra xa. “Tiểu Trà Diệp thích thì cứ để cho con bé chơi, con gái cũng không thể quá yếu đuối, Thi Dạ Triêu sẽ không làm tổn thương con bé.” Lời của anh khiến Du Nguyệt Như oán giận, “Em không khỏi suy nghĩ con gái lớn lên cùng những động vật máu lạnh của Thi Dạ Triêu, liệu tương lai làm sao có người con trai muốn lấy con bé? Loại người khác loài như anh trai anh cũng không thường có, anh ta có thể hạ độc thủ với anh, không dám đảm bảo ngày nào đó mất hứng gây bất lợi cho con gái em.”
Thi Dạ Diễm không nhịn được thấp giọng cười, “Hai người đàn ông ở trong nhà em đâu? Bọn họ không đấu đá sao?”
“Anh nói Thái Tử và Triệt hả?” Bên môi Du Nguyệt Như nhếch lên thoáng chút vẻ tự hào. “Thái Từ thì không nói, kiêu ngạo ương bướng tiếng xấu vang dội còn muốn hơn anh, Triệt đối với ai cũng kín kẽ hơn các anh, không màn danh lợi, khi còn bé em cũng cho là sau này nó sẽ tranh giành với Thái Tử, không ngờ đã nhiều năm như vậy, nó vẫn còn dáng vẻ kia.”
Thi Dạ Diễm không lên tiếng, cứ như vậy ôm cô. Du Nguyệt Như nhìn thấy được anh đang trầm mặc, xoay người ôm eo của anh tiến vào trong ngực anh. “Mỗi đứa trẻ trong mỗi gia đình đều không giống nhau, nếu như không phải vì lời di ngôn của Tập Diên, Triệt căn bản không muốn trở lại nhà Hoàng Phủ, em ấy tâm cao khí ngạo như thế cũng là mang thân phận con riêng. Hiện giờ, bởi vì muốn đoạn tuyệt với Cosmo và Nhan Loan Loan mà quyết liệt tự lập địa vị, đối với em ấy mà nói chưa chắc đã là chuyện không tốt.” Du Nguyệt Như hôn một cái lên cổ anh, âm thanh mềm mại tinh tế, giống như một dòng suối chảy vào tim anh.
“Giữa mỗi anh em đối với nhau nhất định có một thứ gì đó dẫn dắt bọn họ, chỉ là phần lớn thời gian bị rất nhiều nhân tố bên ngoài che mất mới dẫn đến bi kịch anh em tương tàn, Thái Tử và Triệt có. Giữa anh và Thi Dạ Triêu, cũng tồn tại thứ này.”
Thi Dạ Diễm dúi đầu vào trong tóc của cô. Nếu như anh có thể sớm giống như Hoàng Phủ Triệt từ bỏ việc theo đuổi quyền lực, cũng sẽ không khiến hai người bỏ lỡ nhiều năm như vậy. May mà anh không phải là Hoàng Phủ Triệt, nếu không bỏ lỡ chính là cả cuộc đời. “Trách anh sao? Bỏ lại mẹ con em bốn năm.”
“Anh nói đi, em đều hận anh chết đi được!” Du Nguyệt Như nũng nịu, “Một người dẫn theo đứa bé rất khổ cực, anh sẽ không hiểu.”
Thi Dạ Diễm cúi đầu, nhân tiện hôn lên đôi môi lảm nhảm của cô, ngậm cánh môi của cô đè ép, mút. Sao mà may mắn lấy được một người vợ đáng quý như thế. “Anh sai rồi, Tiểu Như, hãy tha thứ cho anh.”
Trong mắt Du Nguyệt Như nhất thời dâng lên sự chua xót. Làm sao Thi Dạ Diễm sẽ là người đàn ông dễ dàng chịu cúi đầu khuất phục. Cực khổ nữa cô cũng sẽ kiên cường vượt qua, đó là đứa con của hai người họ, tất cả đều đáng giá.
Thi Duy Ân vừa vào nhà đã nhìn thấy mẹ bị cha ôm vào trong ngực, hai người hôn khó khăn chia lìa, cái miệng nhỏ hơi cong lên. “Mẹ, con có một câu hỏi.”
Sắc mặt Du Nguyệt Như ửng đỏ đẩy Thi Dạ Diễm ra, vuốt vuốt tóc làm ra vẻ bình tĩnh. “Câu hỏi gì?”
Thi Dạ Triêu thong thả đi theo vào, liếc mắt một cái chú ý tới cánh môi sưng đỏ của Du Nguyệt Như và ánh mắt phong tình vạn chủng chưa kịp thu hồi lại, mày khẽ nhíu lại, “Con quấy rầy chuyện tốt của cha mẹ rồi.”
Thi Duy Ân khẽ hừ một tiếng, “Mẹ, rốt cuộc mẹ từng có bao nhiêu đàn ông?”
Nét mặt Du Nguyệt Như nặng nề, môi nhếch lên. Thi Dạ Diễm trừng mắt liếc Thi Dạ Triêu, trả lời con gái. “Mẹ con chỉ có một người đàn ông là cha.”
“Vậy còn cha?”
“Cha cũng chỉ có một người phụ nữ là mẹ.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Thi Duy Ân càng vểnh lên cao hơn, tay nhỏ bé cấu vào eo, chỉ vào chóp mũi mình. “Vậy Tiểu Trà Diệp tính là gì?”
Thi Dạ Triêu cúi đầu cười, lắc lắc đầu nhỏ của cô bé. “Chờ con trưởng thành lại càng không được rồi.”
“Không nên nói lung tung với con gái của em.” Thi Dạ Diễm có chút không vui, mặt không tốt bộc lộ ngay trước mặt Thi Duy Ân. Thi Duy Ân đã chạy tới ôm lấy bắp đùi Thi Dạ Diễm, trong mắt dâng lên một tầng sương mù ẩm ướt. “Cha cha, cha mau nói Tiểu Trà Diệp tính là gì? Làm sao cha chỉ có một người phụ nữ là mẹ, còn Tiểu Trà Diệp đâu?”
Thi Dạ Diễm dở khóc dở cười, “Con không phải là người phụ nữ của cha, mà là con gái.”
“Tại sao Tiểu Trà Diệp không thể là người phụ nữ của cha?”
“Mẹ đã gả cho cha, chính là người phụ nữ của cha, con là con của chúng ta.” Thi Dạ Diễm kiên nhẫn giảng giải cho Thi Duy Ân, trong đầu nhỏ của Thi Duy Ân lại nghĩ tới cảnh cầu hôn đêm đó của Thi Dạ Diễm, đứng dậy đạp vào bắp đùi Thi Dạ Diễm ôm cổ anh.
Chờ Thi Dạ Diễm ý thức được cô muốn làm gì thì đã muộn rồi, chỉ cảm thấy trên môi bỗng nhiên có một xúc cảm nóng nóng mềm mại. Thi Duy Ân hôn một cái vang dội lên miệng của Thi Dạ Diễm tuyên bố: “Tiểu Trà Diệp cũng muốn gả cho cha! Làm người phụ nữ của cha!”
“…!” Thi Dạ Diễm hoàn toàn bị giật mình ở đằng kia, vậy mà anh bị con gái của mình cưỡng hôn.
Du Nguyệt Như thở dốc vì kinh ngạc, vẻ mặt kinh ngạc trợn tròn hai mắt che môi, mà Thi Dạ Triêu lại không kiềm chế được mà cười, thật hối hận không chụp lại đoạn này. “Tiểu Trà Diệp là một kẻ hề.”
“Cha, có được hay không?” Thi Duy Ân ngửa đầu nhìn Thi Dạ Diễm, trong mắt đều là sự mong đợi.
“Được… Cái gì mà được! Thi Duy Ân! Con!” Thi Dạ Diễm trở lại bình thường muốn nổi giận, lại sinh ra sự nhẫn nhịn kiềm xuống, bình tĩnh vuốt vào mũi nhỏ của cô. “Chờ con trưởng thành sẽ có người muốn kết hôn với con, nhưng người này không phải là cha.”
“Tại sao không phải là cha?”
“Cha là cha của con.”
“Vậy thì thế nào?”
“Bởi vì…” Trong lòng anh sắp phát cáu.
“Cha yêu mẹ à?”
“Đương nhiên yêu.”
“Cha không yêu Tiểu Trà Diệp.”
“Làm sao có thể, con và mẹ con là người cha yêu nhất trên thế giới này.” Một lớn một nhỏ này đều là công chúa của anh.
“Cha yêu mẹ, cha cưới mẹ, cha yêu Tiểu Trà Diệp, cha cũng có thể cưới Tiểu Trà Diệp! Cha không cưới Tiểu Trà Diệp, chính là cha không yêu Tiểu Trà Diệp.” Thi Duy Ân hít hít mũi, bộ dáng có chút uất ức bi thương. “Cha, cha không yêu Tiểu Trà Diệp.”
Thi Dạ Triêu vuốt trán, cười đến lồng ngực run rẩy. Làm sao bây giờ? Anh muốn sinh con gái ra ngoài chơi, nhưng tìm ai sinh cho anh đây?
Trong đầu anh hiện lên hình bóng một người con gái, ánh mắt sâu thêm mấy phần, nụ cười khẽ thu lại.
Người con gái đó… có lẽ quên đi.
“…” Thi Dạ Diễm hít một hơi thật sâu, đầu đều muốn nổ tung. Cô gái nhỏ chính là cô gái nhỏ, ỷ được cưng chiều mà kịch liệt kiêu ngạo, tự suy đoán đưa ra kết luận liền khóc ầm lên. Thi Dạ Diễm lãnh khốc như vậy, lại bị nước mắt của con gái làm cho trong lòng khó chịu giống như bị dao găm đâm vào. Ôm cô kiên nhẫn dụ dỗ, nhưng vô dụng, Tiểu Trà Diệp đã cho là chuyện gì liền cố chấp muốn chết.
Ánh mắt Thi Dạ Diễm hướng về phía Du Nguyệt Như cầu cứu, Du Nguyệt Như coi như không nhìn thấy, cho người khởi xướng Thi Dạ Triêu một cái nhìn tràn ngập thù hận khinh thường, sau đó hất cằm lên giống như con Khổng Tước kiêu ngạo bỏ lại hai cha con đi lên lầu.
Thi Dạ Diễm thất bại thở dài, giương cờ trắng đầu hàng. “Đừng khóc, con phải ngoan ngoãn nghe lời, thật xinh đẹp mạnh khỏe lớn lên, lớn lên mới có thể lấy chồng.”
“Tiểu Trà Diệp muốn gả cho cha!” Thi Duy Ân nghẹn ngào, vẫn không buông tha như cũ. Thi Dạ Diễm hạ quyết tâm, cắn răng gật đầu một cái. “Được, gả cho cha.”
Ông trời ơi, ông trăm ngàn lần phải biết rằng con hoàn toàn bất đắc dĩ, đừng kêu Thiên Lôi xuống đánh con!
Thi Dạ Diễm ở trong lòng thầm cầu nguyện, gặp phải chuyện tình yêu dành cho cha mà anh lại đau lòng vì con gái, còn có thể làm gì chứ?
Bách Vĩ ở phía sau đúng lúc chạy tới, Thi Dạ Diễm vội vàng vừa dụ dỗ lừa củ khoai lang nóng phỏng tay này quăng cho anh ta. Chờ Thi Duy Ân vui vẻ đi theo Bách Vĩ rời khỏi, Thi Dạ Diễm lập tức thay vẻ mặt lạnh lẽo đối mặt với Thi Dạ Triêu.
“Nhìn xem anh làm chuyện tốt gì! Về sau không có việc gì thì ít chạy qua nhà của em! Em không chào đón anh!” Thi Dạ Diễm thật hận không cắt Thi Dạ Triêu thành tám khúc. Bình thường mình đều không nỡ khiến con gái chịu một chút oan ức rơi một giọt nước mắt, vậy mà anh nói mấy câu liền khích bác con gái thành bộ dạng này.
Thi Dạ Triêu lơ đễnh nhún vai, lấy ra thiệp mời đặt lên trên bàn. “Nể mặt đi, Eric.”
“Tang lễ của anh sao?”
Thi Dạ Triêu vô vị cười, “Thật xin lỗi, là hôn lễ.”
Thi Dạ Diễm hơi lộ ra vẻ ngoài ý muốn, mở thiệp mời ra nhìn, chế nhạo nửa tiếng. “Là lời của cô ấy, em còn tìm được một màn, đến lúc đó sẽ tặng anh một món lễ lớn, bảo đảm để cho anh vừa lòng đẹp ý.” Mặc dù tất nhiên phí một phen công sức của anh.
Dĩ nhiên Thi Dạ Triêu không biết anh ta đang tính toán, mặc kệ là cái gì anh đều không sao cả. Chuyện kết hôn như vậy, không phải cùng người anh yêu nhất, như thế kết hôn với ai cũng đều như vậy. Hai người anh em bọn họ có một người có được hạnh phúc, là đủ rồi.
Hoàn.
Ngày hôm nay trời yên biển lặng so với cảnh tàn sát khốc liệt trước kia đúng là quý giá như thế, không dễ gì có được. Cho nên, có lẽ… Anh không phải nên cảm ơn chuyện kia và người anh trai đã tranh đấu với anh gần nửa cuộc đời?
Không phải anh ta độc ác, không phải anh ta bức bách, hiện tại Thi Dạ Diễm cũng không biết sẽ gặp qua dạng cuộc sống gì. Mặc dù cách làm của Thi Dạ Triêu có chút cực đoan, lại làm cho anh thấy rõ quyền lợi và người yêu, cuối cùng cái nào mới khiến anh không còn cách gì buông tha việc kia.
Trước đây khi anh còn trẻ, tính khí anh quá mạnh mẽ, tranh đấu tàn nhẫn, chỉ biết một lòng tranh đoạt cướp lấy, không biết chọn lọc. Là phát súng kia của Thi Dạ Triêu đã hoàn toàn thức tỉnh anh. Anh mất đi sự lạnh lẽo hung ác, quyền lực xấu xí, cũng như có thể lấy được tình cảm chân thành làm ấm áp toàn bộ mạng sống anh.
Có chuyện rất thú vị, hai anh em nhà họ Thi từ trước tới nay “thủy hỏa bất dung”, mà Thi Dạ Triêu lại cùng chung sống không tệ với Thi Duy Ân. Nhìn ra Thi Dạ Triêu rất thương yêu Thi Duy Ân. San Francisco và Miami là địa bàn của Thi Dạ Diễm, anh thường đưa vợ và con gái đi lại giữa hai nơi này, mà Thi Dạ Triêu lại cũng thường “rất đúng dịp” đi quang qua hai thành phố này “rất thuận tiện” thăm Thi Duy Ân.
Ngày thứ hai nửa đêm Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt Như “yêu đương vụng trộm”, Thi Dạ Triêu lại không mời mà tới nhà của Thi Dạ Diễm ở Miami đưa tin.
Buổi chiều, anh từ công ty trở về sớm, vừa vào cửa liền trông thấy Du Nguyệt Như ngồi xếp bằng ở trước cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài nặng nề lo lắng.
“Phụ nữ đăm chiêu ủ dột sẽ mau già nhanh, cười một cái nào.” Thi Dạ Diễm ôm cô vào trong ngực giày xéo, Du Nguyệt Như chặn lại sự vuốt ve của anh, chỉ ra bên ngoài, “Anh xem.”
Thi Dạ Diễm nhìn theo hướng cô chỉ, trên thảm cỏ trong vườn hoa, Thi Dạ Triêu và Thi Duy Ân một lớn một nhỏ ngồi trên đất, phía trước không biết đang chơi cái gì. Thỉnh thoảng Thi Duy Ân lăn lộn ôm bụng cười, nhìn qua rất vui vẻ. Đôi mắt anh khẽ híp lại, lại cúi đầu hôn lên trán Du Nguyệt Như. “Nhìn thấy, như thế nào?”
“Em không thích Thi Dạ Triêu, anh có biết hay không anh ta vậy mà lại đưa một con rắn cho Tiểu Trà Diệp chơi!” Du Nguyệt Như ở trong ngực anh buồn bực đấm tới đấm lui. “Làm sao Tiểu Trà Diệp có thể thích đồ vật ghê tởm kia chứ, anh nói với con bé đi!”
Du Nguyệt Như từng bị Thi Dạ Triêu cầm vật kia hù dọa qua, may mà khi đó có Thi Dạ Diễm ở đấy, nếu không cô không điên cũng sẽ bị điên mất thôi.
Thi Dạ Diễm biết Du Nguyệt Như rất ghét Thi Dạ Triêu, anh cũng không còn biện pháp nào. Thật ra tình cảm của anh đối với Thi Dạ Triêu rất mâu thuẫn, hai người hung ác đấu đá thậm chí có khi muốn tính mạng của đối phương, nhưng chung quy vào lúc cuối cùng chợt thu tay lại. Bọn họ chưa từng giống như anh em của những gia đình khác, trong lòng anh không phải không có tiếc nuối.
Cuộc sống bây giờ ít nhiều làm phai mờ một chút tính hung ác trên người Thi Dạ Diễm. Từ khi anh rời khỏi nhà họ Thi đã bắt đầu không còn là kẻ thù của Thi Dạ Triêu, hai người ngầm hiểu với nhau không nhắc tới chuyện đã qua, mà những mối hận kia dù sao vẫn đã xảy ra, cho dù là ai cũng không thể quên.
Thi Dạ Diễm vòng chặt cánh tay ôm cô, ánh mắt nhìn ra xa. “Tiểu Trà Diệp thích thì cứ để cho con bé chơi, con gái cũng không thể quá yếu đuối, Thi Dạ Triêu sẽ không làm tổn thương con bé.” Lời của anh khiến Du Nguyệt Như oán giận, “Em không khỏi suy nghĩ con gái lớn lên cùng những động vật máu lạnh của Thi Dạ Triêu, liệu tương lai làm sao có người con trai muốn lấy con bé? Loại người khác loài như anh trai anh cũng không thường có, anh ta có thể hạ độc thủ với anh, không dám đảm bảo ngày nào đó mất hứng gây bất lợi cho con gái em.”
Thi Dạ Diễm không nhịn được thấp giọng cười, “Hai người đàn ông ở trong nhà em đâu? Bọn họ không đấu đá sao?”
“Anh nói Thái Tử và Triệt hả?” Bên môi Du Nguyệt Như nhếch lên thoáng chút vẻ tự hào. “Thái Từ thì không nói, kiêu ngạo ương bướng tiếng xấu vang dội còn muốn hơn anh, Triệt đối với ai cũng kín kẽ hơn các anh, không màn danh lợi, khi còn bé em cũng cho là sau này nó sẽ tranh giành với Thái Tử, không ngờ đã nhiều năm như vậy, nó vẫn còn dáng vẻ kia.”
Thi Dạ Diễm không lên tiếng, cứ như vậy ôm cô. Du Nguyệt Như nhìn thấy được anh đang trầm mặc, xoay người ôm eo của anh tiến vào trong ngực anh. “Mỗi đứa trẻ trong mỗi gia đình đều không giống nhau, nếu như không phải vì lời di ngôn của Tập Diên, Triệt căn bản không muốn trở lại nhà Hoàng Phủ, em ấy tâm cao khí ngạo như thế cũng là mang thân phận con riêng. Hiện giờ, bởi vì muốn đoạn tuyệt với Cosmo và Nhan Loan Loan mà quyết liệt tự lập địa vị, đối với em ấy mà nói chưa chắc đã là chuyện không tốt.” Du Nguyệt Như hôn một cái lên cổ anh, âm thanh mềm mại tinh tế, giống như một dòng suối chảy vào tim anh.
“Giữa mỗi anh em đối với nhau nhất định có một thứ gì đó dẫn dắt bọn họ, chỉ là phần lớn thời gian bị rất nhiều nhân tố bên ngoài che mất mới dẫn đến bi kịch anh em tương tàn, Thái Tử và Triệt có. Giữa anh và Thi Dạ Triêu, cũng tồn tại thứ này.”
Thi Dạ Diễm dúi đầu vào trong tóc của cô. Nếu như anh có thể sớm giống như Hoàng Phủ Triệt từ bỏ việc theo đuổi quyền lực, cũng sẽ không khiến hai người bỏ lỡ nhiều năm như vậy. May mà anh không phải là Hoàng Phủ Triệt, nếu không bỏ lỡ chính là cả cuộc đời. “Trách anh sao? Bỏ lại mẹ con em bốn năm.”
“Anh nói đi, em đều hận anh chết đi được!” Du Nguyệt Như nũng nịu, “Một người dẫn theo đứa bé rất khổ cực, anh sẽ không hiểu.”
Thi Dạ Diễm cúi đầu, nhân tiện hôn lên đôi môi lảm nhảm của cô, ngậm cánh môi của cô đè ép, mút. Sao mà may mắn lấy được một người vợ đáng quý như thế. “Anh sai rồi, Tiểu Như, hãy tha thứ cho anh.”
Trong mắt Du Nguyệt Như nhất thời dâng lên sự chua xót. Làm sao Thi Dạ Diễm sẽ là người đàn ông dễ dàng chịu cúi đầu khuất phục. Cực khổ nữa cô cũng sẽ kiên cường vượt qua, đó là đứa con của hai người họ, tất cả đều đáng giá.
Thi Duy Ân vừa vào nhà đã nhìn thấy mẹ bị cha ôm vào trong ngực, hai người hôn khó khăn chia lìa, cái miệng nhỏ hơi cong lên. “Mẹ, con có một câu hỏi.”
Sắc mặt Du Nguyệt Như ửng đỏ đẩy Thi Dạ Diễm ra, vuốt vuốt tóc làm ra vẻ bình tĩnh. “Câu hỏi gì?”
Thi Dạ Triêu thong thả đi theo vào, liếc mắt một cái chú ý tới cánh môi sưng đỏ của Du Nguyệt Như và ánh mắt phong tình vạn chủng chưa kịp thu hồi lại, mày khẽ nhíu lại, “Con quấy rầy chuyện tốt của cha mẹ rồi.”
Thi Duy Ân khẽ hừ một tiếng, “Mẹ, rốt cuộc mẹ từng có bao nhiêu đàn ông?”
Nét mặt Du Nguyệt Như nặng nề, môi nhếch lên. Thi Dạ Diễm trừng mắt liếc Thi Dạ Triêu, trả lời con gái. “Mẹ con chỉ có một người đàn ông là cha.”
“Vậy còn cha?”
“Cha cũng chỉ có một người phụ nữ là mẹ.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Thi Duy Ân càng vểnh lên cao hơn, tay nhỏ bé cấu vào eo, chỉ vào chóp mũi mình. “Vậy Tiểu Trà Diệp tính là gì?”
Thi Dạ Triêu cúi đầu cười, lắc lắc đầu nhỏ của cô bé. “Chờ con trưởng thành lại càng không được rồi.”
“Không nên nói lung tung với con gái của em.” Thi Dạ Diễm có chút không vui, mặt không tốt bộc lộ ngay trước mặt Thi Duy Ân. Thi Duy Ân đã chạy tới ôm lấy bắp đùi Thi Dạ Diễm, trong mắt dâng lên một tầng sương mù ẩm ướt. “Cha cha, cha mau nói Tiểu Trà Diệp tính là gì? Làm sao cha chỉ có một người phụ nữ là mẹ, còn Tiểu Trà Diệp đâu?”
Thi Dạ Diễm dở khóc dở cười, “Con không phải là người phụ nữ của cha, mà là con gái.”
“Tại sao Tiểu Trà Diệp không thể là người phụ nữ của cha?”
“Mẹ đã gả cho cha, chính là người phụ nữ của cha, con là con của chúng ta.” Thi Dạ Diễm kiên nhẫn giảng giải cho Thi Duy Ân, trong đầu nhỏ của Thi Duy Ân lại nghĩ tới cảnh cầu hôn đêm đó của Thi Dạ Diễm, đứng dậy đạp vào bắp đùi Thi Dạ Diễm ôm cổ anh.
Chờ Thi Dạ Diễm ý thức được cô muốn làm gì thì đã muộn rồi, chỉ cảm thấy trên môi bỗng nhiên có một xúc cảm nóng nóng mềm mại. Thi Duy Ân hôn một cái vang dội lên miệng của Thi Dạ Diễm tuyên bố: “Tiểu Trà Diệp cũng muốn gả cho cha! Làm người phụ nữ của cha!”
“…!” Thi Dạ Diễm hoàn toàn bị giật mình ở đằng kia, vậy mà anh bị con gái của mình cưỡng hôn.
Du Nguyệt Như thở dốc vì kinh ngạc, vẻ mặt kinh ngạc trợn tròn hai mắt che môi, mà Thi Dạ Triêu lại không kiềm chế được mà cười, thật hối hận không chụp lại đoạn này. “Tiểu Trà Diệp là một kẻ hề.”
“Cha, có được hay không?” Thi Duy Ân ngửa đầu nhìn Thi Dạ Diễm, trong mắt đều là sự mong đợi.
“Được… Cái gì mà được! Thi Duy Ân! Con!” Thi Dạ Diễm trở lại bình thường muốn nổi giận, lại sinh ra sự nhẫn nhịn kiềm xuống, bình tĩnh vuốt vào mũi nhỏ của cô. “Chờ con trưởng thành sẽ có người muốn kết hôn với con, nhưng người này không phải là cha.”
“Tại sao không phải là cha?”
“Cha là cha của con.”
“Vậy thì thế nào?”
“Bởi vì…” Trong lòng anh sắp phát cáu.
“Cha yêu mẹ à?”
“Đương nhiên yêu.”
“Cha không yêu Tiểu Trà Diệp.”
“Làm sao có thể, con và mẹ con là người cha yêu nhất trên thế giới này.” Một lớn một nhỏ này đều là công chúa của anh.
“Cha yêu mẹ, cha cưới mẹ, cha yêu Tiểu Trà Diệp, cha cũng có thể cưới Tiểu Trà Diệp! Cha không cưới Tiểu Trà Diệp, chính là cha không yêu Tiểu Trà Diệp.” Thi Duy Ân hít hít mũi, bộ dáng có chút uất ức bi thương. “Cha, cha không yêu Tiểu Trà Diệp.”
Thi Dạ Triêu vuốt trán, cười đến lồng ngực run rẩy. Làm sao bây giờ? Anh muốn sinh con gái ra ngoài chơi, nhưng tìm ai sinh cho anh đây?
Trong đầu anh hiện lên hình bóng một người con gái, ánh mắt sâu thêm mấy phần, nụ cười khẽ thu lại.
Người con gái đó… có lẽ quên đi.
“…” Thi Dạ Diễm hít một hơi thật sâu, đầu đều muốn nổ tung. Cô gái nhỏ chính là cô gái nhỏ, ỷ được cưng chiều mà kịch liệt kiêu ngạo, tự suy đoán đưa ra kết luận liền khóc ầm lên. Thi Dạ Diễm lãnh khốc như vậy, lại bị nước mắt của con gái làm cho trong lòng khó chịu giống như bị dao găm đâm vào. Ôm cô kiên nhẫn dụ dỗ, nhưng vô dụng, Tiểu Trà Diệp đã cho là chuyện gì liền cố chấp muốn chết.
Ánh mắt Thi Dạ Diễm hướng về phía Du Nguyệt Như cầu cứu, Du Nguyệt Như coi như không nhìn thấy, cho người khởi xướng Thi Dạ Triêu một cái nhìn tràn ngập thù hận khinh thường, sau đó hất cằm lên giống như con Khổng Tước kiêu ngạo bỏ lại hai cha con đi lên lầu.
Thi Dạ Diễm thất bại thở dài, giương cờ trắng đầu hàng. “Đừng khóc, con phải ngoan ngoãn nghe lời, thật xinh đẹp mạnh khỏe lớn lên, lớn lên mới có thể lấy chồng.”
“Tiểu Trà Diệp muốn gả cho cha!” Thi Duy Ân nghẹn ngào, vẫn không buông tha như cũ. Thi Dạ Diễm hạ quyết tâm, cắn răng gật đầu một cái. “Được, gả cho cha.”
Ông trời ơi, ông trăm ngàn lần phải biết rằng con hoàn toàn bất đắc dĩ, đừng kêu Thiên Lôi xuống đánh con!
Thi Dạ Diễm ở trong lòng thầm cầu nguyện, gặp phải chuyện tình yêu dành cho cha mà anh lại đau lòng vì con gái, còn có thể làm gì chứ?
Bách Vĩ ở phía sau đúng lúc chạy tới, Thi Dạ Diễm vội vàng vừa dụ dỗ lừa củ khoai lang nóng phỏng tay này quăng cho anh ta. Chờ Thi Duy Ân vui vẻ đi theo Bách Vĩ rời khỏi, Thi Dạ Diễm lập tức thay vẻ mặt lạnh lẽo đối mặt với Thi Dạ Triêu.
“Nhìn xem anh làm chuyện tốt gì! Về sau không có việc gì thì ít chạy qua nhà của em! Em không chào đón anh!” Thi Dạ Diễm thật hận không cắt Thi Dạ Triêu thành tám khúc. Bình thường mình đều không nỡ khiến con gái chịu một chút oan ức rơi một giọt nước mắt, vậy mà anh nói mấy câu liền khích bác con gái thành bộ dạng này.
Thi Dạ Triêu lơ đễnh nhún vai, lấy ra thiệp mời đặt lên trên bàn. “Nể mặt đi, Eric.”
“Tang lễ của anh sao?”
Thi Dạ Triêu vô vị cười, “Thật xin lỗi, là hôn lễ.”
Thi Dạ Diễm hơi lộ ra vẻ ngoài ý muốn, mở thiệp mời ra nhìn, chế nhạo nửa tiếng. “Là lời của cô ấy, em còn tìm được một màn, đến lúc đó sẽ tặng anh một món lễ lớn, bảo đảm để cho anh vừa lòng đẹp ý.” Mặc dù tất nhiên phí một phen công sức của anh.
Dĩ nhiên Thi Dạ Triêu không biết anh ta đang tính toán, mặc kệ là cái gì anh đều không sao cả. Chuyện kết hôn như vậy, không phải cùng người anh yêu nhất, như thế kết hôn với ai cũng đều như vậy. Hai người anh em bọn họ có một người có được hạnh phúc, là đủ rồi.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.