Chương 30: Phần 52
Tâm Thường
18/06/2018
Rốt cuộc Du Nguyệt
Như cũng tỉnh táo lại, cô cảm giác mình giống như vừa chết đi sống lại,
không biết chết bao nhiêu lần, toàn thân trống rỗng mệt nhừ, đôi mắt vô
hồn mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở chỗ nào. Chợt một đôi tay vươn ra ôm lấy cô, cô nằm gọn trong một
lồng ngực cường tráng.
“Tỉnh rồi à? Có biết em ngủ mấy ngày rồi không?”
Trong đôi mắt long lanh của Du Nguyệt Như phản chiếu những đường cong cực kì đẹp đẽ trên gương mặt của Thi Dạ Diễm, cả khóe mắt chân mày đều là cưng chiều dành cho cô. Cô ngẩn người, bộ dạng này thật sự rất hiếm thấy, Thi Dạ Diễm vỗ vỗ gương mặt cô. “Không nhận ra tôi?”
Một lúc lâu sau cô mới nhận ra anh là ai, hơi thở đàn ông quanh quẩn trong giấc mộng thì ra là của anh. Thấy đáy mắt cô nhìn anh dần trở nên hốt hoảng và nghi ngờ, anh nâng cằm hôn lên đôi môi cô.
“Đừng nói bất cứ lời nào tôi không muốn nghe, đi tắm rồi tôi dẫn em đi ăn chút gì, ngủ nữa sẽ choáng đấy.”
Du Nguyệt Như thiếu chút nữa hét ầm lên khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương thê thảm đến không muốn nhìn, những hồi ức dần hiện lên trong đầu, gương mặt cô thoáng cái liền đỏ bừng, đau khổ đưa tay lên che mặt.
Cô không bị mất trí nhớ, làm sao lại không biết mình đã làm những gì. Cô thầm nguyền rủa tổ tông tám đời của Thi Dạ Diễm, hắn đổi phương pháp lợi dụng cô chủ động rồi ăn cô sạch sành sanh.
Bộ dạng này của cô giống như bị người ta luân phiên cường bạo quá. . . . .
Cô bắt buộc phải mặc áo có cổ tay dài để che kín dấu vết trên tay và trên cổ. Cô hốc hác tiều tụy sau mấy ngày buông thả, còn Thi Dạ Diễm thì lại hưng phấn gấp trăm lần. Bộ tây trang vừa vặn càng tôn thêm vẻ cao lớn tuấn lãng của anh. Cô từ chối ra ngoài nhưng thất bại, Thi Dạ Diễm không nói hai lời liền mạnh mẽ kéo cô lên xe.
Vì bụng đói lâu ngày, dạ dày cô bắt đầu có triệu chứng say xe. Cô đứng dựa vào cây ở ven đường nôn khan, nước mắt cũng chảy ra luôn rồi, người đàn ông này lại không có chút gì thương xót lại ở một bên hả hê. “Ai không biết còn tưởng em đang mang thai.”
Du Nguyệt Như oán hận trừng mắt nhìn anh, “Đừng làm tôi ghê tởm, có sinh cũng không sinh ra loại người như anh.”
Thi Dạ Diễm cười, không thèm để ý lời cô nói, một tay ôm lấy cô, ngửi thấy mùi sữa tắm thơm nhè nhẹ trên người cô. “Em có muốn sinh tôi cũng cho, có em bé quá phiền toái, hơn nữa em mang thai thì tôi không được đụng vào em mấy tháng liền, sẽ làm tôi nghẹn chết đấy.”
Anh nói như thật, khiến Du Nguyệt Như cũng tưởng tượng ra hình ảnh một đứa bé.
Sinh cho anh một đứa con?
Không, quá hoang đường rồi. Cô lập tức gạt đi. Thế nhưng suốt đoạn đường cô lại cảm thấy trong lòng có gì đó là lạ. Thật ra Thi Dạ Diễm cũng vì lời nói của mình mà sinh ra một cảm giác không rõ ràng. Anh nhìn cô bé xinh đẹp qua kính chiếu hậu, tầm mắt rơi vào cái bụng bằng phẳng của cô. . . . .
Bỗng nhiên anh vươn tay qua bao phủ lên bụng của cô, Du Nguyệt Như cho là anh lại đang động dục liền đẩy tay anh ra, “Tập trung lái xe đi!”
Thi Dạ Diễm chỉ cười, không nói gì.
Anh dừng xe trước một cánh cửa không quá lớn của một nhà hàng, chữ cháo trên bảng hiệu làm ánh mắt Du Nguyệt Như rũ xuống. Thì ra nhà hàng này cũng có nhiều chi nhánh.
“Tôi không muốn ăn cái này.”
Thi Dạ Diễm đã mở cửa xe cho cô nhưng cô lại không chịu bước xuống, tính khí đại tiểu thư đã nổi lên thì có đánh gãy chân cô cũng không bước xuống. Thi Dạ Diễm khom người nắm cái cằm nhỏ của cô. “Đừng có nhiều lời, ăn cái này.”
Cô hừ một tiếng rồi quay phắt đi, Thi Dạ Diễm đăc biệt thích bộ dạng ngang bướng của cô bé này. Anh ngồi xổm xuống, nắm cằm của cô lần nữa. “Cho em chọn, một là ăn cháo, hai là ăn tôi, ba là ăn tôi rồi ăn cháo.”
“Ấu trĩ, tôi không chọn cái nào cả.” Cô hung hăng lườm anh một cái, một giây sau liền bị ôm ra khỏi xe, Thi Dạ Diễm co chân đạp cửa xe đóng lại, “Hiểu rồi, em chọn cái thứ tư.”
“Ở đâu ra cái thứ tư! Mau buông tôi xuống.”
“Đương nhiên là có, thứ tư là ăn cháo rồi ăn tôi.”
Du Nguyệt Như cảm thấy ở cùng người đàn ông này phải học cách không biết xấu hổ. Một khi không thuận ý anh ta liền chọn cách dùng thủ đoạn bạo lực ức hiếp người khác, hơn nữa căn bản không thể biết được vào lúc nào, ở đâu, bất kì trường hợp nào cũng không ngăn được thói ngang ngược tàn bạo của anh.
Khi nồi cháo nóng hổi được bưng lên, anh đang đứng nghe điện thoại bên cửa sổ, Du Nguyệt Như len lén cho vào chén của anh rất nhiều muối và đường, thậm chí cả tiêu nữa. Cô không biết rằng tất cả những hành động mờ ám đều phản chiếu rõ ràng trên cửa kính sáng bóng. Có lẽ Thi Dạ Diễm cũng không nhận ra sự ấm áp và cưng chiều trong ánh mắt của mình.
Nhưng anh là ai, anh là Thi Dạ Diễm. Tuyệt đối không thể vì muốn cô vui lòng mà giả vờ không biết gì ăn chén cháo cô pha chế kia được. Anh trực tiếp cúp điện thoại, ôm cô ngồi lên chân mình, lấy chén cháo trong tay cô ăn ngon lành.
Cô không muốn để anh vừa ý, lắc qua lắc lại làm cháo đổ lên người mình, Du Nguyệt Như tức giận đến mức muốn cắn anh.
Cô cùng tức giận Thi Dạ Diễm càng buồn cười, ôm cô ngồi trên bàn, lấy khăn giấy lau cho cô, không khí vẫn không thay đổi. Cuối cùng, thậm chí anh lấy tay mình thay khăn dao động trên người cô, vuốt ve. . . . . Du Nguyệt Như cảm thấy không ổn, giãy giụa ngăn anh lại.
Thi Dạ Diễm cởi cúc áo của cô ra, bàn tay luồn vào bên trong, cảm nhận làn da mềm mại hơn cháo của cô.
“Thi Dạ Diễm. . . . . .” Mấy ngày nay Du Nguyệt Như bị anh dạy dỗ nên hết sức nhạy cảm, giường như bị anh đụng chạm liền có phản ứng. Cảm giác khô nóng đáng sợ đó nhanh chóng xuất hiện trong cơ thể, lan ra toàn thân.
“Ưm. . . . .” Anh chậm rãi giơ tay chặn đôi môi cô, vén váy lên cởi quần lót mỏng manh của cô ra. Cô có phần hoảng sợ bắt lấy tay anh, “Tôi thành ra như vậy anh còn không chịu bỏ qua cho tôi. . . . .”
Thi Dạ Diễm cười đến tà ác, thổi hơi bên tai cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn đôi môi nhỏ như cánh hoa của cô. “Đừng lo lắng, càng cấm em càng làm được nhiều hơn tôi tưởng tượng, không phải lúc nãy vừa nói ăn cháo rồi ăn tôi sao, tôi phải có trách nhiệm về lời nói của mình, hơn nữa nơi đó của em đã ướt át như vậy rồi. . . . .”
Không để cô kịp cự tuyệt, Thi Dạ Diễm cẩn thận tiến thẳng vào khu vườn bí mật, di chuyển từng chút, cọ sát khiến lòng cô ngứa ngáy khó chịu, ôm cổ anh mà phát run. Rõ ràng trong lòng muốn kháng cự, nhưng thân thể không tự chủ liền đáp lại.
“Tôi. . . . Rốt cuộc tôi làm sao vậy. . . .”
Anh ôm mông cô ra vào tiết tấu nhịp nhàng, hôn vành tai của cô tự thú. “Đã nói uống thứ đó sẽ làm em không chịu nổi, sẽ nghiện, nghiện tôi.”
Sau gáy bỗng cảm thấy đau nhói, cô hung hăng cắn anh, khiến anh vô thức tăng thêm động tác, bức cô thở dốc. “Làm sao anh có thể. . . . Xấu xa như vậy. . . . .”
Xấu xa như vậy, còn không phải vì muốn giữ em lại. . . . . Thi Dạ Diễm ôm cô thật chặt, không nói cho cô biết thật ra anh đã nghiện cô trước rồi. Ôm ấp cô khiến anh anh thỏa mãn cơn nghiện hơn bất kì thứ gì.
“Cô bé, phải biết thế nào là đủ, tôi là vì muốn tốt cho em.” Động tác của anh từ từ gi tăng, chén đĩa trên bàn bị chấn động kêu leng keng leng keng.
“Thứ này tốt với tôi. . . . . Không phải là vì thỏa mãn anh sao. . . . .” Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, biết là không nên mà hai chân còn kẹp chặt hông của anh, lấy ngôn ngữ thân thể van xin anh nhiều hơn.
Thi Dạ Diễm nở nụ cười giảo hoạt, giọng nói khàn khàn dán bên tai cô. “Không phải cũng có người thoả mãn nữa sao, chị.”
Nghe anh xưng hô như vậy, đáy lòng cô dâng lên một sự an ủi chua xót, khoái cảm lại kéo đến, người đàn ông này thật gian ác. Cảm giác của cô truyền qua thân thể anh, cảm nhận nơi đó có một mảnh mềm mại ấm áp bao quanh anh, giống như một cái miệng đang hút lấy anh.
Anh cười trầm thấp, thì ra từ này có thể kích thích cô. “Em lại đang hút tôi, có phải rất thoải mái không. . . . chị.”
“Câm miệng. . . . .” Làm sao Du Nguyệt Như chịu nổi tra tấn như vậy, bám vai anh chịu đựng những đợt tấn công càng ngày càng dày đặc, hơi mất phương hướng trong lòng anh.
“Tỉnh rồi à? Có biết em ngủ mấy ngày rồi không?”
Trong đôi mắt long lanh của Du Nguyệt Như phản chiếu những đường cong cực kì đẹp đẽ trên gương mặt của Thi Dạ Diễm, cả khóe mắt chân mày đều là cưng chiều dành cho cô. Cô ngẩn người, bộ dạng này thật sự rất hiếm thấy, Thi Dạ Diễm vỗ vỗ gương mặt cô. “Không nhận ra tôi?”
Một lúc lâu sau cô mới nhận ra anh là ai, hơi thở đàn ông quanh quẩn trong giấc mộng thì ra là của anh. Thấy đáy mắt cô nhìn anh dần trở nên hốt hoảng và nghi ngờ, anh nâng cằm hôn lên đôi môi cô.
“Đừng nói bất cứ lời nào tôi không muốn nghe, đi tắm rồi tôi dẫn em đi ăn chút gì, ngủ nữa sẽ choáng đấy.”
Du Nguyệt Như thiếu chút nữa hét ầm lên khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương thê thảm đến không muốn nhìn, những hồi ức dần hiện lên trong đầu, gương mặt cô thoáng cái liền đỏ bừng, đau khổ đưa tay lên che mặt.
Cô không bị mất trí nhớ, làm sao lại không biết mình đã làm những gì. Cô thầm nguyền rủa tổ tông tám đời của Thi Dạ Diễm, hắn đổi phương pháp lợi dụng cô chủ động rồi ăn cô sạch sành sanh.
Bộ dạng này của cô giống như bị người ta luân phiên cường bạo quá. . . . .
Cô bắt buộc phải mặc áo có cổ tay dài để che kín dấu vết trên tay và trên cổ. Cô hốc hác tiều tụy sau mấy ngày buông thả, còn Thi Dạ Diễm thì lại hưng phấn gấp trăm lần. Bộ tây trang vừa vặn càng tôn thêm vẻ cao lớn tuấn lãng của anh. Cô từ chối ra ngoài nhưng thất bại, Thi Dạ Diễm không nói hai lời liền mạnh mẽ kéo cô lên xe.
Vì bụng đói lâu ngày, dạ dày cô bắt đầu có triệu chứng say xe. Cô đứng dựa vào cây ở ven đường nôn khan, nước mắt cũng chảy ra luôn rồi, người đàn ông này lại không có chút gì thương xót lại ở một bên hả hê. “Ai không biết còn tưởng em đang mang thai.”
Du Nguyệt Như oán hận trừng mắt nhìn anh, “Đừng làm tôi ghê tởm, có sinh cũng không sinh ra loại người như anh.”
Thi Dạ Diễm cười, không thèm để ý lời cô nói, một tay ôm lấy cô, ngửi thấy mùi sữa tắm thơm nhè nhẹ trên người cô. “Em có muốn sinh tôi cũng cho, có em bé quá phiền toái, hơn nữa em mang thai thì tôi không được đụng vào em mấy tháng liền, sẽ làm tôi nghẹn chết đấy.”
Anh nói như thật, khiến Du Nguyệt Như cũng tưởng tượng ra hình ảnh một đứa bé.
Sinh cho anh một đứa con?
Không, quá hoang đường rồi. Cô lập tức gạt đi. Thế nhưng suốt đoạn đường cô lại cảm thấy trong lòng có gì đó là lạ. Thật ra Thi Dạ Diễm cũng vì lời nói của mình mà sinh ra một cảm giác không rõ ràng. Anh nhìn cô bé xinh đẹp qua kính chiếu hậu, tầm mắt rơi vào cái bụng bằng phẳng của cô. . . . .
Bỗng nhiên anh vươn tay qua bao phủ lên bụng của cô, Du Nguyệt Như cho là anh lại đang động dục liền đẩy tay anh ra, “Tập trung lái xe đi!”
Thi Dạ Diễm chỉ cười, không nói gì.
Anh dừng xe trước một cánh cửa không quá lớn của một nhà hàng, chữ cháo trên bảng hiệu làm ánh mắt Du Nguyệt Như rũ xuống. Thì ra nhà hàng này cũng có nhiều chi nhánh.
“Tôi không muốn ăn cái này.”
Thi Dạ Diễm đã mở cửa xe cho cô nhưng cô lại không chịu bước xuống, tính khí đại tiểu thư đã nổi lên thì có đánh gãy chân cô cũng không bước xuống. Thi Dạ Diễm khom người nắm cái cằm nhỏ của cô. “Đừng có nhiều lời, ăn cái này.”
Cô hừ một tiếng rồi quay phắt đi, Thi Dạ Diễm đăc biệt thích bộ dạng ngang bướng của cô bé này. Anh ngồi xổm xuống, nắm cằm của cô lần nữa. “Cho em chọn, một là ăn cháo, hai là ăn tôi, ba là ăn tôi rồi ăn cháo.”
“Ấu trĩ, tôi không chọn cái nào cả.” Cô hung hăng lườm anh một cái, một giây sau liền bị ôm ra khỏi xe, Thi Dạ Diễm co chân đạp cửa xe đóng lại, “Hiểu rồi, em chọn cái thứ tư.”
“Ở đâu ra cái thứ tư! Mau buông tôi xuống.”
“Đương nhiên là có, thứ tư là ăn cháo rồi ăn tôi.”
Du Nguyệt Như cảm thấy ở cùng người đàn ông này phải học cách không biết xấu hổ. Một khi không thuận ý anh ta liền chọn cách dùng thủ đoạn bạo lực ức hiếp người khác, hơn nữa căn bản không thể biết được vào lúc nào, ở đâu, bất kì trường hợp nào cũng không ngăn được thói ngang ngược tàn bạo của anh.
Khi nồi cháo nóng hổi được bưng lên, anh đang đứng nghe điện thoại bên cửa sổ, Du Nguyệt Như len lén cho vào chén của anh rất nhiều muối và đường, thậm chí cả tiêu nữa. Cô không biết rằng tất cả những hành động mờ ám đều phản chiếu rõ ràng trên cửa kính sáng bóng. Có lẽ Thi Dạ Diễm cũng không nhận ra sự ấm áp và cưng chiều trong ánh mắt của mình.
Nhưng anh là ai, anh là Thi Dạ Diễm. Tuyệt đối không thể vì muốn cô vui lòng mà giả vờ không biết gì ăn chén cháo cô pha chế kia được. Anh trực tiếp cúp điện thoại, ôm cô ngồi lên chân mình, lấy chén cháo trong tay cô ăn ngon lành.
Cô không muốn để anh vừa ý, lắc qua lắc lại làm cháo đổ lên người mình, Du Nguyệt Như tức giận đến mức muốn cắn anh.
Cô cùng tức giận Thi Dạ Diễm càng buồn cười, ôm cô ngồi trên bàn, lấy khăn giấy lau cho cô, không khí vẫn không thay đổi. Cuối cùng, thậm chí anh lấy tay mình thay khăn dao động trên người cô, vuốt ve. . . . . Du Nguyệt Như cảm thấy không ổn, giãy giụa ngăn anh lại.
Thi Dạ Diễm cởi cúc áo của cô ra, bàn tay luồn vào bên trong, cảm nhận làn da mềm mại hơn cháo của cô.
“Thi Dạ Diễm. . . . . .” Mấy ngày nay Du Nguyệt Như bị anh dạy dỗ nên hết sức nhạy cảm, giường như bị anh đụng chạm liền có phản ứng. Cảm giác khô nóng đáng sợ đó nhanh chóng xuất hiện trong cơ thể, lan ra toàn thân.
“Ưm. . . . .” Anh chậm rãi giơ tay chặn đôi môi cô, vén váy lên cởi quần lót mỏng manh của cô ra. Cô có phần hoảng sợ bắt lấy tay anh, “Tôi thành ra như vậy anh còn không chịu bỏ qua cho tôi. . . . .”
Thi Dạ Diễm cười đến tà ác, thổi hơi bên tai cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn đôi môi nhỏ như cánh hoa của cô. “Đừng lo lắng, càng cấm em càng làm được nhiều hơn tôi tưởng tượng, không phải lúc nãy vừa nói ăn cháo rồi ăn tôi sao, tôi phải có trách nhiệm về lời nói của mình, hơn nữa nơi đó của em đã ướt át như vậy rồi. . . . .”
Không để cô kịp cự tuyệt, Thi Dạ Diễm cẩn thận tiến thẳng vào khu vườn bí mật, di chuyển từng chút, cọ sát khiến lòng cô ngứa ngáy khó chịu, ôm cổ anh mà phát run. Rõ ràng trong lòng muốn kháng cự, nhưng thân thể không tự chủ liền đáp lại.
“Tôi. . . . Rốt cuộc tôi làm sao vậy. . . .”
Anh ôm mông cô ra vào tiết tấu nhịp nhàng, hôn vành tai của cô tự thú. “Đã nói uống thứ đó sẽ làm em không chịu nổi, sẽ nghiện, nghiện tôi.”
Sau gáy bỗng cảm thấy đau nhói, cô hung hăng cắn anh, khiến anh vô thức tăng thêm động tác, bức cô thở dốc. “Làm sao anh có thể. . . . Xấu xa như vậy. . . . .”
Xấu xa như vậy, còn không phải vì muốn giữ em lại. . . . . Thi Dạ Diễm ôm cô thật chặt, không nói cho cô biết thật ra anh đã nghiện cô trước rồi. Ôm ấp cô khiến anh anh thỏa mãn cơn nghiện hơn bất kì thứ gì.
“Cô bé, phải biết thế nào là đủ, tôi là vì muốn tốt cho em.” Động tác của anh từ từ gi tăng, chén đĩa trên bàn bị chấn động kêu leng keng leng keng.
“Thứ này tốt với tôi. . . . . Không phải là vì thỏa mãn anh sao. . . . .” Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, biết là không nên mà hai chân còn kẹp chặt hông của anh, lấy ngôn ngữ thân thể van xin anh nhiều hơn.
Thi Dạ Diễm nở nụ cười giảo hoạt, giọng nói khàn khàn dán bên tai cô. “Không phải cũng có người thoả mãn nữa sao, chị.”
Nghe anh xưng hô như vậy, đáy lòng cô dâng lên một sự an ủi chua xót, khoái cảm lại kéo đến, người đàn ông này thật gian ác. Cảm giác của cô truyền qua thân thể anh, cảm nhận nơi đó có một mảnh mềm mại ấm áp bao quanh anh, giống như một cái miệng đang hút lấy anh.
Anh cười trầm thấp, thì ra từ này có thể kích thích cô. “Em lại đang hút tôi, có phải rất thoải mái không. . . . chị.”
“Câm miệng. . . . .” Làm sao Du Nguyệt Như chịu nổi tra tấn như vậy, bám vai anh chịu đựng những đợt tấn công càng ngày càng dày đặc, hơi mất phương hướng trong lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.