Chương 48: Phần 70
Tâm Thường
24/03/2015
Editor: Bunn
Sợ bị chó săn chụp hình, dọc đường đi Du Nguyệt Như đều che mặt, vùi đầu vào người anh.
“Làm phiền Thi tiên sinh cho tôi xuống, tự tôi có chân!” Du Nguyệt Như cố giữ giọng nóilạnh lùng, Thi Dạ Diễm không khỏi cười lạnh, làm theo lời cô đặt cô xuống. “Mới rời xa không bao lâu mà đã xa lạ đối với tôi như vậy? Lôi Khải vì em mà vứt bỏ người mới, em lập tức vì cậu ta mà vứt bỏ người cũ?”
“Anh đối với tôi mà nói còn chưa tính là người yêu cũ!”
“Tôi có nói người yêu cũ là nói tôi sao?”
“Anh!” Du Nguyệt Như thầm nói mình ngu ngốc, che mặt xoay người định rời đi. Thi Dạ Diễm từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây làm sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy được? Cánh tay dài duỗi một cái lập tức lôi cô trở lại, lấy tay của cô xuống. “Che cái gì? Trên người em có điểm nào mà người khác không nhận ra?”
“Đây không phải là Canada, đây là Thành phố T!” Gần đây đám chó săn canh cô rất chặt, Du Nguyệt Như cũng không muốn cùng Thi Dạ Diễm xuất hiện trên trang nhất báo ngày mai, thật may vì Thái Tử đã đi Nhật Bản, nếu không tối nay nhất định sẽ loạn thành đoàn. “Có nhà báo! Anh mau buông tay ra!”
Khóe miệng Thi Dạ Diễm giơ lên, không có ý tốt giữ chặt hông của cô, nắm cằm cô nâng lên. “Vậy thì tốt, để cho bọn họ chụp.” Vừa nói xong môi của anh đã hạ xuống.
Người phụ nữ ngày nhớ đêm mong giờ phút này đang ở trong ngực, cho đến một giây hôn lên môi cô kia Thi Dạ Diễm mới phát hiện ra bản thân mình muốn cô cũng sắp điên rồi. Anh ngậm đôi môi mềm mại của cô, dùng sức miết, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra tiến quân thần tốc chen vào. Hung hăng hôn giống như muốn nuốt trọn hương vị ngọt ngào của cô.
Răng môi ngực phổi đều tràn đầy mùi của anh, trong lòng Du Nguyệt Như run rẩy khó mà tự kiềm chế bản thân mình. Tất cả đều quen thuộc như vậy, người đàn ông này bá đạo, chiếm đoạt, dã man, sức lực, hơi thở…Rõ ràng là trước kia cô ghét như vậy, nhưng bây giờ lại không khỏi rung động, giống như….Giấc mơ vẫn chờ đợi cuối cùng đã trở thành sự thật…
Đầu lưỡi giống như có trí nhớ chuyển từ kháng cự lúc ban đầu chuyển thành nghênh hợp (Lựa ý hùa theo), hai cánh tay đưa lên ôm vai anh, không nhìn thấy có một sức lực trong lúc vô ý thức kéo cô vào ngực anh.
Cánh tay anh giữ chặt hông của cô, bàn tay di chuyển hỗn loạn ở trên tấm lưng trắng noãn của cô, dần dần chuyển xuống phía dưới. Du Nguyệt Như chợt rên lên một tiếng, hoảng sợ đẩy anh ra.
“Sao thế?” Giọng anh rõ ràng có chút kinh ngạc, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy rạo rực. Đôi môi Du Nguyệt Như bị anh hôn đến tê dại, ánh mắt nhìn về phía dưới của anh. “Anh…Em đau quá.”
Thi Dạ Diễm trong chốc lát cảm thấy bất đắc dĩ, mình sắp phát điên lên rồi, tiểu huynh đệ cũng đã nóng lòng đến mức ngóc đầu lên chọc vào bụng cô. Anh hắng giọng, ngăn một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà cô.
“Không được!” Thấy Du Nguyệt Như kiên quyết phản đối anh lập lức sửa lại. “Vậy đi khách sạn.”
“Càng không được!”
Thi Dạ Diễm cầm tay cô đưa đến vật đang nổi lên giữa hai chân. “Vậy thì ở trên xe?” Du Nguyệt Như cắn răng tay hung hăng bóp một cái, Thi Dạ Diễm đau đến mức nhíu mày. “Làm hỏng nó đời này thì em phải thủ tiết làm quả phụ rồi!”
Tài xế lúng túng căn bản không dám nhìn gương chiếu hậu lại phải giả vờ bình tĩnh. “Tiên sinh, cuối cùng là đi đến nhà của tiểu thư này hay là đi khách sạn?”
“Hai cái đều không đi! Dừng xe!” Du Nguyệt Như mở ví lấy ra một tờ tiền ném cho tài xế, lợi dụng lúc chờ đèn đỏ lập tức mở cửa xe chạy xuống. Thi Dạ Diễm mắng một câu rồi xuống xe theo cô, chạy mấy bước ôm cô ra khỏi dòng xe nguy hiểm giữa đường cái đến phần đường dành cho người đi bộ.
“Em không muốn sống nữa à? Chạy lung tung cái gì?”
“Tôi không muốn anh tới nhà tôi, cũng không muốn theo anh tới khách sạn!”
“Em nên nói sớm chứ, đánh dã chiến cũng không thành vấn đề. Chẳng qua nơi này không thích hợp, chúng ta đi tìm nơi thích hợp hơn.” Thi Dạ Diễm vừa lôi kéo cô đi vừa nói, nhanh chóng đi vào một con đường nhỏ ít người. Du Nguyệt Như vừa giãy giụa vừa phản đối cũng chẳng thấm vào đâu, trái lại lại thu hút người đi đường chỉ chỏ, vừa thảo luận vừa cười, bỗng nhiên cô cảm thấy chật vật không chịu nổi.
Đối mặt với người đàn ông vô sỉ ngang ngược mạnh mẽ này bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất vô cùng, cơn tức giận xông lên, liều mạng hét lên. “Thi Dạ Diễm rốt cuộc anh muốn như thế nào? Không phải anh đã để tôi đi rồi sao? Bây giờ quay trở lại là có chuyện gì xảy ra? Vừa thấy mặt đã phải làm chuyện này, nếu như muốn tại sao không tìm người khác! Tôi là người để cho anh tiết dục sao?”
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới lập tức làm cho Thi Dạ Diễm tức giận không thôi! Những báo cáo được truyền tới tay anh đều là những hình ảnh vô cùng chướng mắt làm cho anh hận đến mức muốn giết chết Lôi Khải! Cầu hôn? Lại dám cầu hôn!
“Tôi còn chưa nói em! Một chút lương tâm em cũng không có? Mới rời khỏi tôi vài ngày đã lập tức tìm đến ngực Lôi Khải làm chỗ dựa! Không có đàn ông em không sống nổi phải không?”
“Anh là ai mà dám quản chuyện tôi ở cùng một chỗ với ai…” Đang nói bỗng dưng lại im lặng, Thi Dạ Diễm xoay người lại nhìn, mắt cô gái nhỏ này phiếm hồng, nước mắt vòng quanh, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào. Khoảng ngực mềm mại trắng như tuyết ra sức phập phồng, phong cảnh rất đẹp. Anh giơ ngón tay lên xoa xoa mặt cô. “Sao lại không thấy nước mắt nhỉ, tôi còn tưởng em khóc đấy.”
Du Nguyệt Như cắn răng nghiến lợi hất tay anh ra. “Tại sao tôi lại phải khóc!”
“Không phải là do tôi không cần em nữa sao, không phải là tôi nói ‘tạm biệt’ với em sao?” Anh mỉa mai cười khẽ.
“Vậy tôi nên cảm ơn trời đất cuối cùng cũng có thể rời khỏi bàn tay của anh, nên cười mới đúng!” Đúng, cô nên vì thế mà cảm thấy vui mừng! Không phải cả ngày buồn bực không vui.
“Vậy em cười một cái cho tôi xem một chút?” So với việc cô xúc động, Thi Dạ Diễm dù bận tối mắt vẫn ung dung thong thả càng làm cho người ta căm giận hơn. Du Nguyệt Như cắn môi không nói, hận không thể chọc thủng gương mặt tuấn tú của anh. Vì vậy im lặng tràn ra giữa hai người, người nào cũng không chịu mở miệng trước. Giống như nếu người nào không kiềm chế được mà nói trước thì lập tức thua trận.
Thi Dạ Diễm cho rằng mình nắm chắc phần thắng, chẳng qua không chờ được đến lúc anh đắc ý, vẻ chế nhạo trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt có chút thích thú.
Bởi vì mắt Du Nguyệt Như không hề chớp nhìn anh chằm chằm, vì rét lạng nên vệt đỏ thắm trên mặt cứ như vậy không tiếng động không kịp đề phòng xuất hiện hai dòng nước mắt.
“Tại sao muốn tôi cười cho anh xem, dù tôi khóc hay cười cũng không liên quan tới anh, tôi không muốn gặp lại anh, sau này mời anh đừng xuất hiện trước mặt làm phiền tôi nữa!” Thân thể mỏng manh bị từng cơn gió lạnh lẽo giữa trời đêm làm cho run lẩy bẩy. nhưng lại quật cường giữ cho lưng thật thẳng đối mặt với anh, kiêu ngạo giống như thiên nga vậy.
Thi Dạ Diễm im lặng một lúc, không thể chịu nổi thở dài, cởi áo khoác xuống khoác lên người cô, không để ý cô phản đối ôm cơ thể lạnh như băng của cô vào ngực.
“Sao lại khóc?”
“Không liên quan đến anh!”
“Tiểu Như sao lại khóc?”
“Không liên quan…đến anh…” Anh càng hỏi lòng cô lại càng chua xót, Du Nguyệt Như run rẩy nói câu nói tiếp theo, nước mắt giống như vòi nước mãnh liệt trào ra, làm ướt áo sơ mi của anh.
Thi Dạ Diễm cảm thấy thật thất bại, bàn tay vuốt dọc theo lưng cô. “Tôi phát hiện em luôn hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ, cần gì phải làm như vậy chứ? Em thật sự cho rằng tôi không nhìn ra? Em muốn lừa gạt bản thân đến khi nào? Nói ra chúng ta cùng nhau thương lượng một chút.”
“Em sợ…Thi Dạ Diễm…Em…sợ.” Cô vùi mặt trước ngực anh, cả người yếu ớt không chịu được một sự tác động nào khác.
Từ lúc gặp lại đến giờ, cô luôn cảm thấy sợ. Sợ anh giết mình, sợ anh biết thân phận của cô, sợ anh giam giữ cả đời không cho cô tự do. Sau khi trở về mới phát hiện ra, thói quen đã được hình thành còn đáng sợ hơn anh nhiều lắm. Giống như một loại chất độc ngấm vào tận trong xương tủy của cô.
Thì ra điều cô sợ nhất là, trong màn đêm dài tưởng như vô tận này, cơ thể dường như không chịu sự khống chế của đại não bừa bãi nhớ nhung một người nào đó, cảm giác đó giống như sâu bọ đang gặm nhấm tim cô, cô lại không có cách nào có thể chống cự lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chìm vào đó, sợ hãi khiến cho cô không biết phải làm như thế nào.
Thì ra là lúc tình cảm bất chợt xuất hiện, ban đầu ai cũng sẽ phải trải qua cảm giác hốt hoảng được gọi là thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp).
Khóe miêng Thi Dạ Diễm không kìm được giơ lên, anh muốn cười ra tiếng nhưng phải liều mạng kìm né, nếu không cô sẽ vất bỏ tất cả mà trở lại lúc ban đầu. “Tôi là ai?”
“Thi Dạ Diễm.” Không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế, Du Nguyệt Như cảm thấy khó hiểu.
“Vậy em cảm thấy còn gì đáng sợ, chỉ cần tiếp tục chìm đắm vào đó, những chuyện khác có tôi.” Anh hôn cô một cái, dùng phương pháp của anh để trấn an tất cả sợ hãi của cô.
Du Nguyệt Như không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, bên trong cặp mắt màu hổ phách kia phát ra thứ ánh sáng xinh đẹp mê hoặc lòng người, hoàn toàn khác biệt với đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng của Đường Lạp An, giống như một ngọn lửa cháy âm ỉ, con ngươi tràn đầy ánh sáng lung linh rọi thẳng đến tim cô.
Thi Dạ Diễm bỗng dưng cau mày, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô. “Trôi hết cả phấn, thật là xấu chết đi được.”
Khi anh nói câu nói mà phụ nữ kiêng kỵ nhất này trong lòng Du Nguyệt Như có một loại cảm giác chấp nhận. Đời người phụ nữ tất nhiên sẽ tan nát cõi lòng vì một người đàn ông, chịu đựng vết thương đầy người thật mệt mỏi, cũng muốn thẳng lưng mà chống đỡ, tất nhiên cũng muốn có một người đàn ông làm cô tháo lớp ngụy trang mạnh mẽ xuống, mở ra những vết thương đã đóng vảy để anh dùng tình cảm lấp đầy.
Cô cảm thấy mệt mỏi quá rồi, đuổi theo một tình yêu không thể đạt được với một người lâu như vậy, tại sao cô không muốn được một người cưng chiều, được một người yêu thương ở trong lòng bàn tay che chở, dù có làm bất cứ chuyện gì cũng không sợ bị trách mắng, trái lại vì có người làm chỗ dựa nên cô có thể làm mọi chuyện theo ý mình.
Đối với cô Thi Dạ Diễm là người đặc biệt, không dính dáng đến bất kỳ lợi ích cùng mục đích không trong sạch nào, anh từng thấy cô yếu ớt, từng thấy cô mất khống chế, cô chật vật, tất cả mặt khác nhau của cô.
Có thể, chính là anh…
Cơ thể Du Nguyệt Như mềm nhũn, “Em sẽ cố tình gây sự, lòng dạ rối bời, chuyện ăn uống em rất kén chọn, nhãn hiệu cũng rất kén chọn, em rất ái mộ hư vinh (kiểu thích những thứ giả dối), em rất có thể khiến anh phá sản, em…”
“Phụ nữ tại sao lại phiền phức như vậy, tôi chỉ yêu cầu em một chuyện.” Thi Dạ Diễm nhịn không được cắt ngang, Du Nguyệt Như không vui bĩu môi muốn xoay người, bị anh nhanh tay nhanh mắt vòng tay qua hông, tựa đầu vào cổ cô.
“Tiểu Như, vĩnh viễn không cho em rời khỏi tôi.”
“Nếu như có một ngày anh đuổi em đi? Chẳng lẽ muốn em mặt dày ở lại sao?”
“Dĩ nhiên!”
“Em không phải là người hèn hạ như vậy!”
“Vậy em cũng phải cố gắng.”
Bây giờ Du Nguyệt Như đối với vô liêm sỉ của anh không cảm thấy bị thuyết phục, nhưng lại bị trái tim ấm áp của anh hòa tan. Đang lúc thân mật thì vật cứng rắn của anh tỉnh lại, lúc nặng lúc nhẹ cọ xát cô. Tay anh lớn mật đưa vào trong lễ phục của cô dùng lực mạnh vuốt ve xoa nắn đôi gò bồng đảo mềm mại, rất nhanh cô bị khiêu khích đến một thân rực lửa.
“Thi Dạ Diễm…” Cô ở trong ngực anh rên rỉ, cánh tay đặt trên cổ anh. Thi Dạ Diễm không so cô có nhiều hay ít, nếu không phải địa điểm không đúng, anh thật sự muốn lột hết quần áo của cô rồi lập tức vùi mình vào trong đó. “Dã chiến?”
“Không được…”
“Khách sạn?”
“Không…”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Gương mặt Du Nguyệt Như ửng hồng, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ. “Về nhà.”
Anh còn có thể nói thế nào, nếu không phải là người phụ nữ này khác người gây khó khăn, anh đã sớm kéo cô lên giường đại chiến ba trăm hiệp!
Lúc xúc cảm của con người trở nên mãnh liệt như vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được. Gọi xe đến nhà trọ của cô, hai người từ trong xe đến thang máy vẫn hôn không rời, theo tính tình của Thi Dạ Diễm thì dù có làm trên đường cũng là chuyện bình thường. Tiếc rằng lễ phục đang mặc bó sát vào người cô, làn váy đến tận dưới gối mới tản ra, anh không có biện pháp nào.
Chuyện đầu tiên khi vào cửa Thi Dạ Diễm lập tức nâng cô lên tựa người cô ở trên cửa, rút kéo ra, vừa hôn vừa dùng kéo cắt một đường từ lưng đến tận dưới mông, giống như bóc hành tây giống giải phóng thân thể cô ra, vừa kéo quần lót lập tức nâng hông của cô vọt đi vào.
Lễ phục quá chật, phần phía dưới chưa được cắt hết vẫn còn đọng lại ở trên đùi cô, hai chân đóng chặt, lần này thú tính của Thi Dạ Diễm bị dồn ép đến mức đại phát, hung hăng va chạm vào mông cô. Một giây kia khi anh tiến vào Du Nguyệt Như mới phát hiện thì ra hình bóng của anh đã khắc sâu vào trong trí nhớ của mình đến như vậy. Khi hai người hợp làm một làm cô trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Còn chưa có…tắm…” Thỉnh thoảng cô lại thở dốc, âm thanh vỡ vụn trong cổ họng.
Thi Dạ Diễm giữ hông của cô, một tay vòng qua trước mặt dò vào lễ phục đã bị cởi tới hông của cô…Môi ghé vào tay cô, hô hấp nặng nề càng làm lý trí của cô hỗn loạn.
“Không quản được nhiều vậy, làm xong hãy nói…”
Sợ bị chó săn chụp hình, dọc đường đi Du Nguyệt Như đều che mặt, vùi đầu vào người anh.
“Làm phiền Thi tiên sinh cho tôi xuống, tự tôi có chân!” Du Nguyệt Như cố giữ giọng nóilạnh lùng, Thi Dạ Diễm không khỏi cười lạnh, làm theo lời cô đặt cô xuống. “Mới rời xa không bao lâu mà đã xa lạ đối với tôi như vậy? Lôi Khải vì em mà vứt bỏ người mới, em lập tức vì cậu ta mà vứt bỏ người cũ?”
“Anh đối với tôi mà nói còn chưa tính là người yêu cũ!”
“Tôi có nói người yêu cũ là nói tôi sao?”
“Anh!” Du Nguyệt Như thầm nói mình ngu ngốc, che mặt xoay người định rời đi. Thi Dạ Diễm từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây làm sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy được? Cánh tay dài duỗi một cái lập tức lôi cô trở lại, lấy tay của cô xuống. “Che cái gì? Trên người em có điểm nào mà người khác không nhận ra?”
“Đây không phải là Canada, đây là Thành phố T!” Gần đây đám chó săn canh cô rất chặt, Du Nguyệt Như cũng không muốn cùng Thi Dạ Diễm xuất hiện trên trang nhất báo ngày mai, thật may vì Thái Tử đã đi Nhật Bản, nếu không tối nay nhất định sẽ loạn thành đoàn. “Có nhà báo! Anh mau buông tay ra!”
Khóe miệng Thi Dạ Diễm giơ lên, không có ý tốt giữ chặt hông của cô, nắm cằm cô nâng lên. “Vậy thì tốt, để cho bọn họ chụp.” Vừa nói xong môi của anh đã hạ xuống.
Người phụ nữ ngày nhớ đêm mong giờ phút này đang ở trong ngực, cho đến một giây hôn lên môi cô kia Thi Dạ Diễm mới phát hiện ra bản thân mình muốn cô cũng sắp điên rồi. Anh ngậm đôi môi mềm mại của cô, dùng sức miết, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra tiến quân thần tốc chen vào. Hung hăng hôn giống như muốn nuốt trọn hương vị ngọt ngào của cô.
Răng môi ngực phổi đều tràn đầy mùi của anh, trong lòng Du Nguyệt Như run rẩy khó mà tự kiềm chế bản thân mình. Tất cả đều quen thuộc như vậy, người đàn ông này bá đạo, chiếm đoạt, dã man, sức lực, hơi thở…Rõ ràng là trước kia cô ghét như vậy, nhưng bây giờ lại không khỏi rung động, giống như….Giấc mơ vẫn chờ đợi cuối cùng đã trở thành sự thật…
Đầu lưỡi giống như có trí nhớ chuyển từ kháng cự lúc ban đầu chuyển thành nghênh hợp (Lựa ý hùa theo), hai cánh tay đưa lên ôm vai anh, không nhìn thấy có một sức lực trong lúc vô ý thức kéo cô vào ngực anh.
Cánh tay anh giữ chặt hông của cô, bàn tay di chuyển hỗn loạn ở trên tấm lưng trắng noãn của cô, dần dần chuyển xuống phía dưới. Du Nguyệt Như chợt rên lên một tiếng, hoảng sợ đẩy anh ra.
“Sao thế?” Giọng anh rõ ràng có chút kinh ngạc, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy rạo rực. Đôi môi Du Nguyệt Như bị anh hôn đến tê dại, ánh mắt nhìn về phía dưới của anh. “Anh…Em đau quá.”
Thi Dạ Diễm trong chốc lát cảm thấy bất đắc dĩ, mình sắp phát điên lên rồi, tiểu huynh đệ cũng đã nóng lòng đến mức ngóc đầu lên chọc vào bụng cô. Anh hắng giọng, ngăn một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà cô.
“Không được!” Thấy Du Nguyệt Như kiên quyết phản đối anh lập lức sửa lại. “Vậy đi khách sạn.”
“Càng không được!”
Thi Dạ Diễm cầm tay cô đưa đến vật đang nổi lên giữa hai chân. “Vậy thì ở trên xe?” Du Nguyệt Như cắn răng tay hung hăng bóp một cái, Thi Dạ Diễm đau đến mức nhíu mày. “Làm hỏng nó đời này thì em phải thủ tiết làm quả phụ rồi!”
Tài xế lúng túng căn bản không dám nhìn gương chiếu hậu lại phải giả vờ bình tĩnh. “Tiên sinh, cuối cùng là đi đến nhà của tiểu thư này hay là đi khách sạn?”
“Hai cái đều không đi! Dừng xe!” Du Nguyệt Như mở ví lấy ra một tờ tiền ném cho tài xế, lợi dụng lúc chờ đèn đỏ lập tức mở cửa xe chạy xuống. Thi Dạ Diễm mắng một câu rồi xuống xe theo cô, chạy mấy bước ôm cô ra khỏi dòng xe nguy hiểm giữa đường cái đến phần đường dành cho người đi bộ.
“Em không muốn sống nữa à? Chạy lung tung cái gì?”
“Tôi không muốn anh tới nhà tôi, cũng không muốn theo anh tới khách sạn!”
“Em nên nói sớm chứ, đánh dã chiến cũng không thành vấn đề. Chẳng qua nơi này không thích hợp, chúng ta đi tìm nơi thích hợp hơn.” Thi Dạ Diễm vừa lôi kéo cô đi vừa nói, nhanh chóng đi vào một con đường nhỏ ít người. Du Nguyệt Như vừa giãy giụa vừa phản đối cũng chẳng thấm vào đâu, trái lại lại thu hút người đi đường chỉ chỏ, vừa thảo luận vừa cười, bỗng nhiên cô cảm thấy chật vật không chịu nổi.
Đối mặt với người đàn ông vô sỉ ngang ngược mạnh mẽ này bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất vô cùng, cơn tức giận xông lên, liều mạng hét lên. “Thi Dạ Diễm rốt cuộc anh muốn như thế nào? Không phải anh đã để tôi đi rồi sao? Bây giờ quay trở lại là có chuyện gì xảy ra? Vừa thấy mặt đã phải làm chuyện này, nếu như muốn tại sao không tìm người khác! Tôi là người để cho anh tiết dục sao?”
Không nhắc tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới lập tức làm cho Thi Dạ Diễm tức giận không thôi! Những báo cáo được truyền tới tay anh đều là những hình ảnh vô cùng chướng mắt làm cho anh hận đến mức muốn giết chết Lôi Khải! Cầu hôn? Lại dám cầu hôn!
“Tôi còn chưa nói em! Một chút lương tâm em cũng không có? Mới rời khỏi tôi vài ngày đã lập tức tìm đến ngực Lôi Khải làm chỗ dựa! Không có đàn ông em không sống nổi phải không?”
“Anh là ai mà dám quản chuyện tôi ở cùng một chỗ với ai…” Đang nói bỗng dưng lại im lặng, Thi Dạ Diễm xoay người lại nhìn, mắt cô gái nhỏ này phiếm hồng, nước mắt vòng quanh, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào. Khoảng ngực mềm mại trắng như tuyết ra sức phập phồng, phong cảnh rất đẹp. Anh giơ ngón tay lên xoa xoa mặt cô. “Sao lại không thấy nước mắt nhỉ, tôi còn tưởng em khóc đấy.”
Du Nguyệt Như cắn răng nghiến lợi hất tay anh ra. “Tại sao tôi lại phải khóc!”
“Không phải là do tôi không cần em nữa sao, không phải là tôi nói ‘tạm biệt’ với em sao?” Anh mỉa mai cười khẽ.
“Vậy tôi nên cảm ơn trời đất cuối cùng cũng có thể rời khỏi bàn tay của anh, nên cười mới đúng!” Đúng, cô nên vì thế mà cảm thấy vui mừng! Không phải cả ngày buồn bực không vui.
“Vậy em cười một cái cho tôi xem một chút?” So với việc cô xúc động, Thi Dạ Diễm dù bận tối mắt vẫn ung dung thong thả càng làm cho người ta căm giận hơn. Du Nguyệt Như cắn môi không nói, hận không thể chọc thủng gương mặt tuấn tú của anh. Vì vậy im lặng tràn ra giữa hai người, người nào cũng không chịu mở miệng trước. Giống như nếu người nào không kiềm chế được mà nói trước thì lập tức thua trận.
Thi Dạ Diễm cho rằng mình nắm chắc phần thắng, chẳng qua không chờ được đến lúc anh đắc ý, vẻ chế nhạo trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt có chút thích thú.
Bởi vì mắt Du Nguyệt Như không hề chớp nhìn anh chằm chằm, vì rét lạng nên vệt đỏ thắm trên mặt cứ như vậy không tiếng động không kịp đề phòng xuất hiện hai dòng nước mắt.
“Tại sao muốn tôi cười cho anh xem, dù tôi khóc hay cười cũng không liên quan tới anh, tôi không muốn gặp lại anh, sau này mời anh đừng xuất hiện trước mặt làm phiền tôi nữa!” Thân thể mỏng manh bị từng cơn gió lạnh lẽo giữa trời đêm làm cho run lẩy bẩy. nhưng lại quật cường giữ cho lưng thật thẳng đối mặt với anh, kiêu ngạo giống như thiên nga vậy.
Thi Dạ Diễm im lặng một lúc, không thể chịu nổi thở dài, cởi áo khoác xuống khoác lên người cô, không để ý cô phản đối ôm cơ thể lạnh như băng của cô vào ngực.
“Sao lại khóc?”
“Không liên quan đến anh!”
“Tiểu Như sao lại khóc?”
“Không liên quan…đến anh…” Anh càng hỏi lòng cô lại càng chua xót, Du Nguyệt Như run rẩy nói câu nói tiếp theo, nước mắt giống như vòi nước mãnh liệt trào ra, làm ướt áo sơ mi của anh.
Thi Dạ Diễm cảm thấy thật thất bại, bàn tay vuốt dọc theo lưng cô. “Tôi phát hiện em luôn hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ, cần gì phải làm như vậy chứ? Em thật sự cho rằng tôi không nhìn ra? Em muốn lừa gạt bản thân đến khi nào? Nói ra chúng ta cùng nhau thương lượng một chút.”
“Em sợ…Thi Dạ Diễm…Em…sợ.” Cô vùi mặt trước ngực anh, cả người yếu ớt không chịu được một sự tác động nào khác.
Từ lúc gặp lại đến giờ, cô luôn cảm thấy sợ. Sợ anh giết mình, sợ anh biết thân phận của cô, sợ anh giam giữ cả đời không cho cô tự do. Sau khi trở về mới phát hiện ra, thói quen đã được hình thành còn đáng sợ hơn anh nhiều lắm. Giống như một loại chất độc ngấm vào tận trong xương tủy của cô.
Thì ra điều cô sợ nhất là, trong màn đêm dài tưởng như vô tận này, cơ thể dường như không chịu sự khống chế của đại não bừa bãi nhớ nhung một người nào đó, cảm giác đó giống như sâu bọ đang gặm nhấm tim cô, cô lại không có cách nào có thể chống cự lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chìm vào đó, sợ hãi khiến cho cô không biết phải làm như thế nào.
Thì ra là lúc tình cảm bất chợt xuất hiện, ban đầu ai cũng sẽ phải trải qua cảm giác hốt hoảng được gọi là thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp).
Khóe miêng Thi Dạ Diễm không kìm được giơ lên, anh muốn cười ra tiếng nhưng phải liều mạng kìm né, nếu không cô sẽ vất bỏ tất cả mà trở lại lúc ban đầu. “Tôi là ai?”
“Thi Dạ Diễm.” Không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế, Du Nguyệt Như cảm thấy khó hiểu.
“Vậy em cảm thấy còn gì đáng sợ, chỉ cần tiếp tục chìm đắm vào đó, những chuyện khác có tôi.” Anh hôn cô một cái, dùng phương pháp của anh để trấn an tất cả sợ hãi của cô.
Du Nguyệt Như không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, bên trong cặp mắt màu hổ phách kia phát ra thứ ánh sáng xinh đẹp mê hoặc lòng người, hoàn toàn khác biệt với đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng của Đường Lạp An, giống như một ngọn lửa cháy âm ỉ, con ngươi tràn đầy ánh sáng lung linh rọi thẳng đến tim cô.
Thi Dạ Diễm bỗng dưng cau mày, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô. “Trôi hết cả phấn, thật là xấu chết đi được.”
Khi anh nói câu nói mà phụ nữ kiêng kỵ nhất này trong lòng Du Nguyệt Như có một loại cảm giác chấp nhận. Đời người phụ nữ tất nhiên sẽ tan nát cõi lòng vì một người đàn ông, chịu đựng vết thương đầy người thật mệt mỏi, cũng muốn thẳng lưng mà chống đỡ, tất nhiên cũng muốn có một người đàn ông làm cô tháo lớp ngụy trang mạnh mẽ xuống, mở ra những vết thương đã đóng vảy để anh dùng tình cảm lấp đầy.
Cô cảm thấy mệt mỏi quá rồi, đuổi theo một tình yêu không thể đạt được với một người lâu như vậy, tại sao cô không muốn được một người cưng chiều, được một người yêu thương ở trong lòng bàn tay che chở, dù có làm bất cứ chuyện gì cũng không sợ bị trách mắng, trái lại vì có người làm chỗ dựa nên cô có thể làm mọi chuyện theo ý mình.
Đối với cô Thi Dạ Diễm là người đặc biệt, không dính dáng đến bất kỳ lợi ích cùng mục đích không trong sạch nào, anh từng thấy cô yếu ớt, từng thấy cô mất khống chế, cô chật vật, tất cả mặt khác nhau của cô.
Có thể, chính là anh…
Cơ thể Du Nguyệt Như mềm nhũn, “Em sẽ cố tình gây sự, lòng dạ rối bời, chuyện ăn uống em rất kén chọn, nhãn hiệu cũng rất kén chọn, em rất ái mộ hư vinh (kiểu thích những thứ giả dối), em rất có thể khiến anh phá sản, em…”
“Phụ nữ tại sao lại phiền phức như vậy, tôi chỉ yêu cầu em một chuyện.” Thi Dạ Diễm nhịn không được cắt ngang, Du Nguyệt Như không vui bĩu môi muốn xoay người, bị anh nhanh tay nhanh mắt vòng tay qua hông, tựa đầu vào cổ cô.
“Tiểu Như, vĩnh viễn không cho em rời khỏi tôi.”
“Nếu như có một ngày anh đuổi em đi? Chẳng lẽ muốn em mặt dày ở lại sao?”
“Dĩ nhiên!”
“Em không phải là người hèn hạ như vậy!”
“Vậy em cũng phải cố gắng.”
Bây giờ Du Nguyệt Như đối với vô liêm sỉ của anh không cảm thấy bị thuyết phục, nhưng lại bị trái tim ấm áp của anh hòa tan. Đang lúc thân mật thì vật cứng rắn của anh tỉnh lại, lúc nặng lúc nhẹ cọ xát cô. Tay anh lớn mật đưa vào trong lễ phục của cô dùng lực mạnh vuốt ve xoa nắn đôi gò bồng đảo mềm mại, rất nhanh cô bị khiêu khích đến một thân rực lửa.
“Thi Dạ Diễm…” Cô ở trong ngực anh rên rỉ, cánh tay đặt trên cổ anh. Thi Dạ Diễm không so cô có nhiều hay ít, nếu không phải địa điểm không đúng, anh thật sự muốn lột hết quần áo của cô rồi lập tức vùi mình vào trong đó. “Dã chiến?”
“Không được…”
“Khách sạn?”
“Không…”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Gương mặt Du Nguyệt Như ửng hồng, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ. “Về nhà.”
Anh còn có thể nói thế nào, nếu không phải là người phụ nữ này khác người gây khó khăn, anh đã sớm kéo cô lên giường đại chiến ba trăm hiệp!
Lúc xúc cảm của con người trở nên mãnh liệt như vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được. Gọi xe đến nhà trọ của cô, hai người từ trong xe đến thang máy vẫn hôn không rời, theo tính tình của Thi Dạ Diễm thì dù có làm trên đường cũng là chuyện bình thường. Tiếc rằng lễ phục đang mặc bó sát vào người cô, làn váy đến tận dưới gối mới tản ra, anh không có biện pháp nào.
Chuyện đầu tiên khi vào cửa Thi Dạ Diễm lập tức nâng cô lên tựa người cô ở trên cửa, rút kéo ra, vừa hôn vừa dùng kéo cắt một đường từ lưng đến tận dưới mông, giống như bóc hành tây giống giải phóng thân thể cô ra, vừa kéo quần lót lập tức nâng hông của cô vọt đi vào.
Lễ phục quá chật, phần phía dưới chưa được cắt hết vẫn còn đọng lại ở trên đùi cô, hai chân đóng chặt, lần này thú tính của Thi Dạ Diễm bị dồn ép đến mức đại phát, hung hăng va chạm vào mông cô. Một giây kia khi anh tiến vào Du Nguyệt Như mới phát hiện thì ra hình bóng của anh đã khắc sâu vào trong trí nhớ của mình đến như vậy. Khi hai người hợp làm một làm cô trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Còn chưa có…tắm…” Thỉnh thoảng cô lại thở dốc, âm thanh vỡ vụn trong cổ họng.
Thi Dạ Diễm giữ hông của cô, một tay vòng qua trước mặt dò vào lễ phục đã bị cởi tới hông của cô…Môi ghé vào tay cô, hô hấp nặng nề càng làm lý trí của cô hỗn loạn.
“Không quản được nhiều vậy, làm xong hãy nói…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.