Chương 53: Phần 75
Tâm Thường
16/04/2015
Du Nguyệt Như có chút không nhịn được ý cười bên môi, hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Khải. Không ngờ Thi Dạ Diễm lại không nổi giận, điều này làm trong lòng Du Nguyệt Như không biết có cảm giác gì. Trên đường về nhà bỗng nhiên cô nói rằng cô muốn đi xem phim. Thi Dạ Diễm rất ít khi đến nơi đông người và có ánh sáng lờ mờ như rạp chiếu phim, những nơi đó cực kỳ không an toàn đối với anh.
"Đi theo em thôi, em chưa đến rạp chiếu phim xem phim bao giờ..." Dáng vẻ chu đôi môi đỏ mọng của cô thật là xinh đẹp động lòng người, từ trước đến giờ Thi Dạ Diễm không biết rằng phụ nữ làm nũng lại có tính công kích mạnh như vậy, cuối cùng vẫn đi theo cô.
Lúc bọn họ đi vào rạp thì phim đã bắt đầu chiếu rồi, bốn phía đen như mực, Thi Dạ Diễm cầm tay dắt cô đi từng dãy tìm chỗ ngồi, ánh sáng ngưng tụ càng làm bóng lưng của anh có vẻ to lớn hơn. Tay mình được một người đàn ông nắm thật chặt khiến trong lòng Du Nguyệt Như có một chút bình yên.
Ghế hai người ngồi là ghế dành cho tình nhân, hai bên và chỗ dựa lưng đều được độ cao bao quanh. Du Nguyệt Như chọn phim kinh dị, thật ra lá gán của cô rất lớn, không bị hình ảnh trên phim dọa mà lại bị sự sợ hãi của những người xung quanh làm tinh thần có chút không tập trung. Dứt khoát cuộn người vào ngực Thi Dạ Diễm uống coca ăn bỏng ngô giống như con mèo nhỏ.
Cô nhích tới nhích lui, rất nhanh làm Thi Dạ Diễm không có tâm trạng xem phim, bụng dưới nóng lên, tất cả lực chú ý đều đặt trên người cô.”Tại sao anh lại cảm giác em đang cố ý quyến rũ anh nhỉ?”
Anh vừa nói xong bàn tay lại bắt đầu không an phận, dứt khoát xoay người cô lại rồi giang hai chân cô ra đặt trên đùi mình, ngón tay đẩy cúc áo cô ra, bàn tay thăm dò trước ngực mềm mại của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống má cô, xuống đến cổ, càng lúc càng xuống dưới....
Du Nguyệt Như bị anh trêu chọc đến ngứa ngáy khó chịu, nâng mặt anh lên hôn xuống, đưa cho anh cốc coca. "Động dục cũng không nhìn tình huống nữa, tự dập lửa đi."
Thi Dạ Diễm uống một ngụm sau đó giữ cằm cô lại, ấn môi lên môi cô, đổ hết chất lỏng từ trong miệng sang miệng cô, liếm cánh môi cô khàn khàn nói. "Em chính là dụng cụ tắt lửa tốt nhất, những cái khác đều không được." Sau đó kéo quần lót giữa chiếc váy lông dê của cô xuống, tự kéo quần mình ra, sau đó nâng thắt lưng của cô lên nhắm thẳng rồi chậm rãi hạ cô xuống.
Cô còn chưa đủ ẩm ướt, có vẻ chặt chẽ khác thường, sau khi tiến vào toàn bộ Thi Dạ Diễm mới thỏa mãn thở ra một hơi, dán sát bên tai cô hà hơi. "Thặt chặt, thả lỏng một chút, anh không di chuyển được."
Du Nguyệt Như ôm cổ anh, cắn mu bàn tay để ngăn tiếng than nhẹ suýt nữa buột miệng thốt ra.
"Nếu không thì em di chuyển nhé? Ngoan, Tiểu Như." Âm thanh trầm thấp khàn khàn hấp dẫn của anh truyền đến bên tai cô, nắm thắt lưng của cô để cho cô chậm rãi di chuyển.
....
Từ khi Du Nguyệt Như ở bên anh lại thường bị ép buộc phải mở mang kiến thức bởi những hành động điên cuồng lớn mật của anh. Sau khi Thi Dạ Diễm gắt gao ôm chặt cô rồi tự mình bắn ra, lấy khăn tay từ trong túi cô ra lau cơ thể hai người.Du Nguyệt Như còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khoái cảm, mềm nhũn ngồi trong lòng anh thở gấp.
"Che mặt làm gì?" Thi Dạ Diễm lấy tay cô ra, hôn lên hai má ấm ấm của cô.
"Thật dọa người, người ta xem phim, chúng ta lại làm cái việc này..."
"Lúc vừa rồi làm sao không thấy em biết đấy là dọa người, eo nhỏ xoay vặn như thế." Tất cả những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô anh đều biết rõ trong lòng bàn tay, tùy tiện trêu chọc một chút thì cô lập tức không chịu nổi.
Du Nguyệt Như ngượng ngùng đấm anh. "Ạnh định bao giờ thì đưa thuốc giải cho em? Bây giờ không cần dựa vào nó để khống chế em rồi phải không?”
Thi Dạ Diễm cười rộ lên, hôn cô hết lần này đến lần khác. "Lấy đâu ra thuốc giải, anh chính là thuốc giải, không phải là em vừa mới 'ăn' sao?"
Cho rằng anh chơi xấu, Du Nguyệt Như nhất quyết ầm ĩ không buông tha cho anh.
Bắt lấy tay cô đưa lên mặt, Thi Dạ Diễm mỉm cười, hơi hơi nhếch môi lên."Đã sớm trộn thuốc giải vào trong thức ăn của em rồi, chỉ là không nói cho em biết thôi. Nếu không ăn thì đến bây giờ em đã hoàn toàn biến thành nô lệ tình dục của anh rồi, một ngày không làm thì em sẽ khó chịu muốn chết, cũng không khác cơn thèm ma túy là mấy, làm gì còn cho phép em rời khỏi anh lâu như vậy sao?"
Cô giật mình."Vậy tại sao mỗi lần anh khẽ chạm vào thì em lập tức..."
"Cái đấy phải tự hỏi bản thân em rồi." Ngón tay anh chỉ chỉ vào trái tim cô."Thật ra nơi này của em đã sớm có anh rồi, đây chính là tác dụng phụ mà anh với em đã từng nói qua, cũng không tệ lắm phải không?" Tia sáng giảo hoạt trong mắt anh chợt hiện lên, khiến cô khó có thể rời tầm mắt.
Dường như cơ thể luôn thành thật sớm hơn suy nghĩ. Anh từng ám chỉ với cô rằng muốn cô tự để ý đến trái tim mình, chỉ là bị cô xem nhẹ thôi. Cô chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên chua xót trong lòng bắt đầu dâng lên, có một số lời cho dù không nói anh cũng biết. Cho nên Du Nguyệt Như chưa bao giờ nói gì. Không tránh khỏi nghĩ đến những ngày cô lạnh lùng chống đối, nói chuyện châm chọc với anh đó, không biết người đàn ông này có từng có ý nghĩ buông tha cho thói quen chiều chuộng cô hay không.
Nhưng anh là người độc ác nhất trong giới hắc đạo, có lẽ hai chữ buông tha này chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh.
"Anh trải qua mấy năm nay như thế nào?" Bỗng nhiên cô đặt câu hỏi, Thi Dạ Diễm nhắm mắt lại, âm thanh thấp đến mức gần như không nghe được. "Dựa vào câu nói kia của em, em nói nhất định đợi anh trở về tìm em, anh về rồi, nhưng em lại không ở đấy nữa."
Hàng năm anh đều đến Prague, nhắm mắt suy nghĩ trên cầu Charles rộng lớn.
Giống như nếu làm như vậy thì có thể quay lại ngày đầu tiên gặp cô đó, cô bé mang khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt mở to quật cường mà trong sáng đầy van xin nói với anh, em ở đây chờ anh, anh nhất định phải quay lại nhé.
Nhưng khi đó mở mắt ra thì xung quanh chỉ có rất nhiều gương mặt xa lạ, anh không tìm thấy cô. Anh chỉ biết tên cô là Tiểu Như, biển người mênh mông, cuối cùng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng của cô. Trong một giây kia, anh vừa là tức giận vừa là tuyệt vọng, nhưng vẫn tiếp tục một lần lại một lần tua lại ký ức hai người ở bên nhau hai ngày một đêm đó.
"Đi theo em thôi, em chưa đến rạp chiếu phim xem phim bao giờ..." Dáng vẻ chu đôi môi đỏ mọng của cô thật là xinh đẹp động lòng người, từ trước đến giờ Thi Dạ Diễm không biết rằng phụ nữ làm nũng lại có tính công kích mạnh như vậy, cuối cùng vẫn đi theo cô.
Lúc bọn họ đi vào rạp thì phim đã bắt đầu chiếu rồi, bốn phía đen như mực, Thi Dạ Diễm cầm tay dắt cô đi từng dãy tìm chỗ ngồi, ánh sáng ngưng tụ càng làm bóng lưng của anh có vẻ to lớn hơn. Tay mình được một người đàn ông nắm thật chặt khiến trong lòng Du Nguyệt Như có một chút bình yên.
Ghế hai người ngồi là ghế dành cho tình nhân, hai bên và chỗ dựa lưng đều được độ cao bao quanh. Du Nguyệt Như chọn phim kinh dị, thật ra lá gán của cô rất lớn, không bị hình ảnh trên phim dọa mà lại bị sự sợ hãi của những người xung quanh làm tinh thần có chút không tập trung. Dứt khoát cuộn người vào ngực Thi Dạ Diễm uống coca ăn bỏng ngô giống như con mèo nhỏ.
Cô nhích tới nhích lui, rất nhanh làm Thi Dạ Diễm không có tâm trạng xem phim, bụng dưới nóng lên, tất cả lực chú ý đều đặt trên người cô.”Tại sao anh lại cảm giác em đang cố ý quyến rũ anh nhỉ?”
Anh vừa nói xong bàn tay lại bắt đầu không an phận, dứt khoát xoay người cô lại rồi giang hai chân cô ra đặt trên đùi mình, ngón tay đẩy cúc áo cô ra, bàn tay thăm dò trước ngực mềm mại của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống má cô, xuống đến cổ, càng lúc càng xuống dưới....
Du Nguyệt Như bị anh trêu chọc đến ngứa ngáy khó chịu, nâng mặt anh lên hôn xuống, đưa cho anh cốc coca. "Động dục cũng không nhìn tình huống nữa, tự dập lửa đi."
Thi Dạ Diễm uống một ngụm sau đó giữ cằm cô lại, ấn môi lên môi cô, đổ hết chất lỏng từ trong miệng sang miệng cô, liếm cánh môi cô khàn khàn nói. "Em chính là dụng cụ tắt lửa tốt nhất, những cái khác đều không được." Sau đó kéo quần lót giữa chiếc váy lông dê của cô xuống, tự kéo quần mình ra, sau đó nâng thắt lưng của cô lên nhắm thẳng rồi chậm rãi hạ cô xuống.
Cô còn chưa đủ ẩm ướt, có vẻ chặt chẽ khác thường, sau khi tiến vào toàn bộ Thi Dạ Diễm mới thỏa mãn thở ra một hơi, dán sát bên tai cô hà hơi. "Thặt chặt, thả lỏng một chút, anh không di chuyển được."
Du Nguyệt Như ôm cổ anh, cắn mu bàn tay để ngăn tiếng than nhẹ suýt nữa buột miệng thốt ra.
"Nếu không thì em di chuyển nhé? Ngoan, Tiểu Như." Âm thanh trầm thấp khàn khàn hấp dẫn của anh truyền đến bên tai cô, nắm thắt lưng của cô để cho cô chậm rãi di chuyển.
....
Từ khi Du Nguyệt Như ở bên anh lại thường bị ép buộc phải mở mang kiến thức bởi những hành động điên cuồng lớn mật của anh. Sau khi Thi Dạ Diễm gắt gao ôm chặt cô rồi tự mình bắn ra, lấy khăn tay từ trong túi cô ra lau cơ thể hai người.Du Nguyệt Như còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khoái cảm, mềm nhũn ngồi trong lòng anh thở gấp.
"Che mặt làm gì?" Thi Dạ Diễm lấy tay cô ra, hôn lên hai má ấm ấm của cô.
"Thật dọa người, người ta xem phim, chúng ta lại làm cái việc này..."
"Lúc vừa rồi làm sao không thấy em biết đấy là dọa người, eo nhỏ xoay vặn như thế." Tất cả những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô anh đều biết rõ trong lòng bàn tay, tùy tiện trêu chọc một chút thì cô lập tức không chịu nổi.
Du Nguyệt Như ngượng ngùng đấm anh. "Ạnh định bao giờ thì đưa thuốc giải cho em? Bây giờ không cần dựa vào nó để khống chế em rồi phải không?”
Thi Dạ Diễm cười rộ lên, hôn cô hết lần này đến lần khác. "Lấy đâu ra thuốc giải, anh chính là thuốc giải, không phải là em vừa mới 'ăn' sao?"
Cho rằng anh chơi xấu, Du Nguyệt Như nhất quyết ầm ĩ không buông tha cho anh.
Bắt lấy tay cô đưa lên mặt, Thi Dạ Diễm mỉm cười, hơi hơi nhếch môi lên."Đã sớm trộn thuốc giải vào trong thức ăn của em rồi, chỉ là không nói cho em biết thôi. Nếu không ăn thì đến bây giờ em đã hoàn toàn biến thành nô lệ tình dục của anh rồi, một ngày không làm thì em sẽ khó chịu muốn chết, cũng không khác cơn thèm ma túy là mấy, làm gì còn cho phép em rời khỏi anh lâu như vậy sao?"
Cô giật mình."Vậy tại sao mỗi lần anh khẽ chạm vào thì em lập tức..."
"Cái đấy phải tự hỏi bản thân em rồi." Ngón tay anh chỉ chỉ vào trái tim cô."Thật ra nơi này của em đã sớm có anh rồi, đây chính là tác dụng phụ mà anh với em đã từng nói qua, cũng không tệ lắm phải không?" Tia sáng giảo hoạt trong mắt anh chợt hiện lên, khiến cô khó có thể rời tầm mắt.
Dường như cơ thể luôn thành thật sớm hơn suy nghĩ. Anh từng ám chỉ với cô rằng muốn cô tự để ý đến trái tim mình, chỉ là bị cô xem nhẹ thôi. Cô chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên chua xót trong lòng bắt đầu dâng lên, có một số lời cho dù không nói anh cũng biết. Cho nên Du Nguyệt Như chưa bao giờ nói gì. Không tránh khỏi nghĩ đến những ngày cô lạnh lùng chống đối, nói chuyện châm chọc với anh đó, không biết người đàn ông này có từng có ý nghĩ buông tha cho thói quen chiều chuộng cô hay không.
Nhưng anh là người độc ác nhất trong giới hắc đạo, có lẽ hai chữ buông tha này chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh.
"Anh trải qua mấy năm nay như thế nào?" Bỗng nhiên cô đặt câu hỏi, Thi Dạ Diễm nhắm mắt lại, âm thanh thấp đến mức gần như không nghe được. "Dựa vào câu nói kia của em, em nói nhất định đợi anh trở về tìm em, anh về rồi, nhưng em lại không ở đấy nữa."
Hàng năm anh đều đến Prague, nhắm mắt suy nghĩ trên cầu Charles rộng lớn.
Giống như nếu làm như vậy thì có thể quay lại ngày đầu tiên gặp cô đó, cô bé mang khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt mở to quật cường mà trong sáng đầy van xin nói với anh, em ở đây chờ anh, anh nhất định phải quay lại nhé.
Nhưng khi đó mở mắt ra thì xung quanh chỉ có rất nhiều gương mặt xa lạ, anh không tìm thấy cô. Anh chỉ biết tên cô là Tiểu Như, biển người mênh mông, cuối cùng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng của cô. Trong một giây kia, anh vừa là tức giận vừa là tuyệt vọng, nhưng vẫn tiếp tục một lần lại một lần tua lại ký ức hai người ở bên nhau hai ngày một đêm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.