Chương 7: Sẽ không bỏ qua
Tâm Thường
15/07/2014
Phần 12
Mấy lần nghĩ muốn bùng nổ nhưng lại đành nhẫn nhịn xuống. Cô có thể nói gì được, đây đều là sự thật. Ít nhất người khác nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô lúc nào người phụ nữ như vậy. Bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra, toàn thân tức giận không thể phát tiết ra được, cuối cùng chỉ có thể kìm nén.
Đều đã biết tính bướng bỉnh của nhau rồi, thái tử còn có thể nói gì nữa. Lấy lọ rượu thuốc trong hòm thuốc dưới bàn trà ra, anh vươn tay kéo cô ngồi xuống, nhấc chân phải của cô gác trên đầu gối mình. Cơn giận của Du Nguyệt Như còn chưa tan, rút chân về cố tình không chịu phối hợp.
“Đừng, ngài là thái tử gia cao cao tại thượng, em không dám hưởng thụ.”
“Em đủ rồi đấy! Thừa biết anh không có tính kiên nhẫn mà!” Thái tử cau mày, sắc mặt liền trầm xuống, cứng rắn kéo chân cô qua, đổ rượu thuốc lên lòng bàn tay. Vừa xoa bóp bên chân bị sưng của cô vừa bực mình. “Đẩy em có một cái mà đã như vậy rồi, còn yếu ớt hơn cả phụ nữ nữa hả?”
Du Nguyệt Như chịu đau, nghe những lời anh nói trong đầu liền thoáng qua một bóng người. Thi Dạ Diễm hình như đã từng nói như vậy với cô thì phải. “Nhưng mà đúng là chỉ cầm cổ tay của em một chút thôi mà, làm sao lại sưng đỏ thành thế này rồi?”
Lúc ấy cô tức muốn chết, Thi Dạ Diễm cô biết không phải là người đàn ông thương hoa tiếc ngọc như thái tử, nổi dậy dã man giống như người nguyên thủy.
“Triệt đi San Francisco tìm em, sao em lại chạy đến Miami?” Thái tử vô tình hỏi, Du Nguyệt Như đau đớn hét lên “A” một tiếng. “Sao anh không bẻ gãy chân em luôn đi?”
“Đi gặp Đường Lạp An?” Thái tử không ngẩng đầu lên nhưng đã nhẹ tay hơn.
“Anh biết rồi còn hỏi em làm gì, sao giống thẩm vấn phạm nhân vậy? Thay người khác dò hỏi em? Là ba?”
“Anh hỏi, mắc mớ gì tới ông ấy?” Giọng nói thái tử tỏ vẻ khinh thường, ánh mắt lặng lẽ thăm dò, nhưng gương mặt xinh đẹp ấy không hề lộ ra bất kì ra vẻ giận dữ nào. Đường Lạp An là cấm kị của cô, anh sẽ không biết điều mà đâm vào vết thương của cô. Xiết chặt nắp chai rượu thuốc, anh bế cô đi về phía phòng ngủ.
“Đợi một lát, em còn chưa tháo trang sức!” Du Nguyệt Như chỉ vào phòng vệ sinh nói, bắt gặp ánh mắt xem thường của thái tử. “Coi anh là người giúp việc tùy ý sai bảo hả?” Chẳng thèm để ý miệng cô cong lên, vẫn mang cô ném lên giường.
Trước khi đi, anh rót ly nước đặt ở đầu giường cô. “Đừng trở về Mĩ vội, ở nhà một thời gian đã rồi nói sau.”
Du Nguyệt Như nằm hình chữ đại trên giường, trong lòng dù có giận anh thế nào vẫn là không nhịn được thả lỏng khóe miệng đang mím chặt.
Nhà...
Tuy nơi này là nhà cô, nhưng ở đây lại có người cha khiến cô hận thấu xương, cô tình nguyện lưu lạc bên ngoài. Thật may là cô rất thân thiết với em trai và em gái của mình, mặc dù thái độ muốn bao nhiêu ác liệt có bấy nhiêu ác liệt, nhưng vẫn luôn quan tâm cô.
Cơn buồn ngủ ập tới, cô cuốn chặt chăn trở mình. Khi đã ngủ mơ mơ màng màng cô cảm giác như có chuyện quên hỏi thái tử, nhất thời lại không nhớ ra là chuyện gi. Mặc kệ, buồn ngủ quá...
D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.
Phần 13
Cuộc sống của cô trôi qua một cách tiêu diêu tự tại, hẹn bạn bè tới hộp đêm chìm đắm trong những bữa tiệc rượu, có thể coi là khách quen của những câu lạc bộ trong thành phố T. Chạy như con thoi giữa tửu sắc, từ trước đến nay cô luôn là cao thủ. Có khi hôm nào đó đẹp trời lại tắt điện thoại di động, thay quần soóc áo T-shirt cùng giày thể thao, chuẩn bị những thiết bị chụp ảnh rườm rà nặng nề cùng túi ngủ lều trại, đeo thêm kính mát kiểu lớn che cả nửa gương mặt, đi tới nơi thôn quê núi cao biển rộng hiếm người lui tới, chụp lại những cảnh cô cho là đẹp nhất.
Rất nhiều tạp chí nổi tiếng lớn nhỏ đã đăng các tác phẩm của cô, được đanh giá rất cao. Dĩ nhiên lần nào cô cũng kí những cái tên khác nhau. Có lẽ lắng nghe các loại âm thanh nhẹ nhàng ở nơi sơn cốc này cô mới thật sự là mình.
Cũng có thể là cô sẽ vĩnh viễn giấu đi một Du Nguyệt Như khác.
Du Nguyệt Như sẽ không giữ mãi dáng vẻ ấy, nhưng hình như, cũng có thể là bộ dạng này. Vậy mà cũng ẩn dật này cũng không kéo dài được bao lâu.
Một chiếc Bentley màu đen dừng lại bên trong bãi đỗ xe. Cô thây chiếc xe này không hề tầm thường, lại biết chủ nhân là ai. Quả nhiên trong nhà cô có một người đàn ông không mời rất tự nhiên ngồi trên sofa, mang giày tây, tóc chải tỉ mỉ cẩn thận, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện quanh mắt anh ta có những vết sẹo rất nhỏ, vậy mà vẫn không làm hỏng hình tượng uy nghiêm của anh ta.
Du Nguyệt Như chẳng thèm để ý anh ta, mang đồ vào phòng rồi đi rửa mặt, lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, mở nắp trực tiếp ngửa cổ uống. Nghe xong tin nhắn trong hộp thư thoại, bỏ điện thoại di động xuống, bẻ nửa cái chân gà, đá dép co chân ngồi lên ghế salon đối diện người đàn ông kia.
Cosmo buông quyển tạp chí trong tay xuống, lúc này mới không nhanh không chậm dời tầm mắt đi trên người cô. Chân mày hơi nhíu lại nhanh chóng biến mất. Ánh mắt Du Nguyệt Như từ trước đến nay nắm bắt rất rõ cử động nhỏ đó, quả nhiên nét mặt hắn chợt lóe lên biểu cảm.
“Tôi nhớ đã nói với em, đừng mặc như vậy đi ra ngoài.” Giọng hắn thật bình tĩnh, nghe không ra một tia không vui, vẻ mặt lại nghiêm túc như một pho tượng.
“Tôi sẽ không mặc như vậy đi quyến rũ đàn ông đâu, anh yên tâm.” Khi nào nên dịu dàng tao nhã, khi nao nên tỏ vẻ đẹp mê người, cô là người hiểu rõ nhất. Cosmo kiên nhẫn đợi cô tiêu diệt hết nửa cái chân gà, rút khăn giấy ra lau tay, rồi lấy một quyển sách nhỏ trong khe hở từ ghế salon ném cho anh ta.
“Tất cả đều ở đây, trở về từ từ xem.”
Cái hắn cần chính là bản đồ ghi phía trên. Cosmo tiện tay lật vài trang rồi cất đi, đặt thiệp mời ở khay trà, đứng dậy muốn rời đi. Đi qua bên cạnh cô thì cố ý dừng bước chân xoa bóp vai của cô.
Du Nguyệt Như nghiêng người né tránh bàn tay hắn vươn tay lấy thiệp mời, bên trong kẹp một tấm thẻ, liếc qua nội dung phía trên rồi lại trả về. Làm sao cô lại không hiểu hắn muốn nói gì.
“Là tôi kích động, không nên đi tìm Hi Nhĩ, thái tư đã giáo huấn tôi.”
Thấy hắn vẫn không có ý định rời đi, Du Nguyệt Như không khỏi cười khẽ. “Anh như vậy làm tôi nghĩ anh lo lắng chính là sự an toàn của tôi, không cần lo tôi phá hư ván cờ của thái tử.”
Cô tựa hồ nghe được tiếng hắn nhẹ nhàng thở dài trước khi đi, khiến cô cảm thấy rất buồn cười.
Cosmo vừa đi không bao lâu, cô liền nhận được một cuộc điện thoại của thái tử kêu đi ra ngoài. Nhìn qua cửa kính thủy tinh, đông đảo nam nữ vui đùa trong phòng, gò má của một người đàn ông thoáng qua tầm mắt khiến cô hốt hoảng. Lục lại trong kí ức, nhìn thấy thấy người kia cùng Thi Dạ Diễm có đôi mát màu hổ phách giống nhau nhiều đúc mà trong lòng cả kinh.
Thái tử uống hơi nhiều, nắm cả vai cô giới thiệu với hai người. “Du Nguyệt Như, là...”
“Bạn.” Du Nguyệt Như tiếp lời, nở nụ cười nhìn người đàn ông kia đưa tay ra. Cô không biết rốt cuộc tại sao lại chột dạ lo lắng, thái tử nhất định sẽ không làm bại lộ thân phận của cô. Thi Dạ Triêu đưa tay nhẹ nhàng mà nắm chặt, đôi mắt cùng cánh môi xinh đẹp nâng lên một đường cong, suy nghĩ tên và diện mạo của cô.
Nếu không lầm, đây không phải là người phụ nữ Eric nhà anh đã cất công đi tìm nhiều năm rồi sao?
Đầu Du Nguyệt Như muốn nổ tung, rốt cuộc cũng có cơ hội kéo thái tử sang phòng bên cạnh chất vấn. “Thi Dạ Triêu ở đây anh còn gọi em tới làm gì? Sợ người ta không biết quan hệ của chúng ta sao?”
Thái tử lơ đễnh. “Chúng ta dáng dấp không giống nhau, có nhiều người mà em không cần sợ hãi như vậy, hề hề.”
“Anh có biết...” suýt nữa cô bật thốt ra tên họ của Thi Dạ Diễm, nhớ tới cảnh cáo của anh, do dự mãi vẫn không nói ra lòi nào với thái tử được, rốt cuộc chỉ có thể dậm chân tại chỗ rồi kiếm cớ rời đi trước.
Công bằng mà nói vệ sĩ của Thi Dạ Triêu so với Thi Dạ Diễm rất nhiều, lại giống nhau đều không phải người lương thiện. Nhìn vẻ bề ngoài của anh tao nhã tràn ngập một loại khí thế u ám khiến người ta cảm thấy áp lực. Có lẽ do cô quá nhạy cảm, lúc nhìn thẳng vào anh lại không thấy gì cả.
Cô tự an ủi mình lần nữa, có lẽ Thi Dạ Triêu không biết cô và Thi Dạ Diễm biết chuyện tám năm trước sẽ không tiết lộ tin tức cô ở thành phố T cho anh ta biết. Thế giới rộng lớn như vậy, cô không thể nào gặp lại anh lần thứ ba được. ***
๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Ngày mai là hôn lễ của Đường Lạp An, thái tử kịp thời mang lễ phục của cô từ nước ngoài về. Cô trở về nhà thử lễ phục thì thấy Dĩ Nhu nằm trên ghế dựa, đôi tay làm hình đóa hoa, trong mắt đều là ngưỡng mộ. “Chị, chị xinh đẹp hơn chị Tiểu Trì gấp một vạn lần!”
Du Nguyệt Như hái đóa hoa trước ngực xuống, hình như càng nhìn hiệu quả cũng không tệ. Đôi tay tùy ý búi tóc lên, cố định đóa hoa kia lên, chừa lại mấy sợi tóc mềm mại buông xuống kết hợp với đôi mắt của cô, phong tình vạn chủng khiến cặp mắt Dĩ Nhu liền sáng lên.
Du Nguyệt Như gõ nhẹ một cái lên đầu Dĩ Nhu, xoay một vòng trước mặt cô. “Có thật xinh đẹp như vậy không? Mắt em trợn trắng lên rồi kìa.”
Dĩ Nhu gật đầu như băm tỏi, “Không phải nói phụ nữ kết hôn là đẹp nhất sao? Chị Tiểu Trì căn bản không cùng đẳng cấp với chị, chị, đến ngày chị kết hôn không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào nhỉ...”
Du Nguyệt Như nở nụ cười như cũ, hai tay ôm gương mặt của Dĩ Nhu hôn một cái thật kêu. “Chờ đến ngày em lập gia đình, nhất định sẽ xinh đẹp hơn chị, tiểu công chúa.”
Dĩ Nhu cười khanh khách, không có một chút ngượng ngùng mà một cô thiếu nữ nên có, ngược lại nhảy từ trên ghế dựa xuống, nâng váy kiêu ngạo đứng trước gương. Đôi mắt long lanh mong đợi ngày ấy không hề che giấu chút nào.
Du Nguyệt Như mang cái hòm lễ phục xuống lầu, đi được nửa đường liền nghe được âm thanh nói chuyện trong phòng khách truyền đến. Cô bỗng dừng bước.
Giọng nói kia một là ông nội cô, một là người khác, là Đường Lạp An.
Ngay sau đó cô muốn xoay người đi cửa hông ra ngoài, vừa đi được một bước liền quay lại, hất cằm đi xuống...
Lái xe ra ngoài, cô mở nhạc rồi châm một điếu thuốc, nhàn nhạt hít một hơi. Gió từ cửa sổ xe tràn vào thổi tan làn khói nhàn nhạt kia. Cô chợt bật cười.
Tất cả có lẽ không khó như thế, không phải vừa rồi cô đã làm được sao? Giống như hai người quen biết nhìn nhau cười, nói câu chúc mừng anh. Tàn tiệc, nói hẹn gặp lại rồi mỗi người một ngả.
Được như vậy thì tốt. Thật tốt.....
Du Nguyệt Như nâng cửa sổ xe lên, gió thổi làm cô đau mắt. Có phải đàn ông sắp kết hôn thần thái đều rạng rỡ như anh không, con ngươi lấp lánh khiến cho không ai dám nhìn thẳng vào.
Lần trước chia tay anh cười nói với cô. “Anh và Tiểu Trì hi vọng ngày mai em sẽ đến.”
“Cô ấy biết chúng ta... Chuyện của chúng ta?” Cô hơi kinh ngạc, Đường Lạp An luôn che chở người phụ nữ kia rất tốt, ly hôn cũng không nói cho cô ấy biết nguyên nhân thực sự là gì.
Anh cười nhạt, lấy cánh hoa dính trên tóc cô xuống, cầm ở ngón tay vuốt ve. Đó là đóa hoa trên lễ phục của cô rơi xuống. Du Nguyệt Như chuyển tầm mắt từ ngón tay anh dời đi. “Yên tâm, lúc ấy nhất định em sẽ có mặt, sẽ không bỏ lỡ thời điểm quan trọng của anh lần thứ hai đâu.”
***
Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn
Nghĩ đến vẻ mặt hài lòng của anh lúc đó, trong lòng Du Nguyệt Như giống như có một thứ gì đó lấp kín, nếu không đến thì lại mất mặt. Mới vừa rồi là điếu thuốc cuối cùng, cô không nghiện thuốc lá, nhưng lúc này lại muốn hút thuốc đến phát điên, nghĩ muốn phát tiết.
Cô dừng xe ở một hộp đêm, núp trong góc mờ tối dùng cồn của rượu và mùi thuốc lá làm tê dại mình. Tửu lượng của cô tốt nên vẫn chưa uống đủ, tầm mắt cô dần dần mơ hồ, hồi ức cô bị vứt bỏ lại càng hiện lên rõ ràng. Giống như dùng kính hiển vi soi rõ từng tâm sự thầm kín trong lòng cũng được phóng đại ra trước mặt cô.
Cứ tàn nhẫn như thế, trái tim đau đến tê liệt.
Cô có thể nào lại không có tiền đồ như vậy! Ban đầu anh không cần cô, cô cũng không buông thả như thế này, bây giờ càng không thể.
Cô khật khưỡng đi vào phòng vệ sinh, hất nước tạt lên mặt mình mấy lần, tỉnh táo được một chút. Từng giọt nước trên mặt nhỏ xuống lách tách lách tách trên bồn rửa mặt, giống như nước mắt vậy. Đầu ngón tay vạch lên mặt mình trong gương lẩm bẩm.
“Du Nguyệt Như, ngươi là người xinh đẹp nhất.... Bị chồng ruồng bỏ....”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến giọng cười trầm thấp của một người đàn ông. Đầu óc cô tê dại, liền xoay người lại, đôi mắt mở to.
Nhà vệ sinh nữ tại sao lại có thể có đàn ông!
Cô bối rối nhìn chung quanh, hai gò má liền đỏ ửng như ở trong lò lửa bước ra.
Một hàng bồn tiểu tiện của nam cũng đủ để chứng minh, cô vào nhầm toilet rồi!
Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐôn
Mấy lần nghĩ muốn bùng nổ nhưng lại đành nhẫn nhịn xuống. Cô có thể nói gì được, đây đều là sự thật. Ít nhất người khác nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô lúc nào người phụ nữ như vậy. Bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra, toàn thân tức giận không thể phát tiết ra được, cuối cùng chỉ có thể kìm nén.
Đều đã biết tính bướng bỉnh của nhau rồi, thái tử còn có thể nói gì nữa. Lấy lọ rượu thuốc trong hòm thuốc dưới bàn trà ra, anh vươn tay kéo cô ngồi xuống, nhấc chân phải của cô gác trên đầu gối mình. Cơn giận của Du Nguyệt Như còn chưa tan, rút chân về cố tình không chịu phối hợp.
“Đừng, ngài là thái tử gia cao cao tại thượng, em không dám hưởng thụ.”
“Em đủ rồi đấy! Thừa biết anh không có tính kiên nhẫn mà!” Thái tử cau mày, sắc mặt liền trầm xuống, cứng rắn kéo chân cô qua, đổ rượu thuốc lên lòng bàn tay. Vừa xoa bóp bên chân bị sưng của cô vừa bực mình. “Đẩy em có một cái mà đã như vậy rồi, còn yếu ớt hơn cả phụ nữ nữa hả?”
Du Nguyệt Như chịu đau, nghe những lời anh nói trong đầu liền thoáng qua một bóng người. Thi Dạ Diễm hình như đã từng nói như vậy với cô thì phải. “Nhưng mà đúng là chỉ cầm cổ tay của em một chút thôi mà, làm sao lại sưng đỏ thành thế này rồi?”
Lúc ấy cô tức muốn chết, Thi Dạ Diễm cô biết không phải là người đàn ông thương hoa tiếc ngọc như thái tử, nổi dậy dã man giống như người nguyên thủy.
“Triệt đi San Francisco tìm em, sao em lại chạy đến Miami?” Thái tử vô tình hỏi, Du Nguyệt Như đau đớn hét lên “A” một tiếng. “Sao anh không bẻ gãy chân em luôn đi?”
“Đi gặp Đường Lạp An?” Thái tử không ngẩng đầu lên nhưng đã nhẹ tay hơn.
“Anh biết rồi còn hỏi em làm gì, sao giống thẩm vấn phạm nhân vậy? Thay người khác dò hỏi em? Là ba?”
“Anh hỏi, mắc mớ gì tới ông ấy?” Giọng nói thái tử tỏ vẻ khinh thường, ánh mắt lặng lẽ thăm dò, nhưng gương mặt xinh đẹp ấy không hề lộ ra bất kì ra vẻ giận dữ nào. Đường Lạp An là cấm kị của cô, anh sẽ không biết điều mà đâm vào vết thương của cô. Xiết chặt nắp chai rượu thuốc, anh bế cô đi về phía phòng ngủ.
“Đợi một lát, em còn chưa tháo trang sức!” Du Nguyệt Như chỉ vào phòng vệ sinh nói, bắt gặp ánh mắt xem thường của thái tử. “Coi anh là người giúp việc tùy ý sai bảo hả?” Chẳng thèm để ý miệng cô cong lên, vẫn mang cô ném lên giường.
Trước khi đi, anh rót ly nước đặt ở đầu giường cô. “Đừng trở về Mĩ vội, ở nhà một thời gian đã rồi nói sau.”
Du Nguyệt Như nằm hình chữ đại trên giường, trong lòng dù có giận anh thế nào vẫn là không nhịn được thả lỏng khóe miệng đang mím chặt.
Nhà...
Tuy nơi này là nhà cô, nhưng ở đây lại có người cha khiến cô hận thấu xương, cô tình nguyện lưu lạc bên ngoài. Thật may là cô rất thân thiết với em trai và em gái của mình, mặc dù thái độ muốn bao nhiêu ác liệt có bấy nhiêu ác liệt, nhưng vẫn luôn quan tâm cô.
Cơn buồn ngủ ập tới, cô cuốn chặt chăn trở mình. Khi đã ngủ mơ mơ màng màng cô cảm giác như có chuyện quên hỏi thái tử, nhất thời lại không nhớ ra là chuyện gi. Mặc kệ, buồn ngủ quá...
D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.
Phần 13
Cuộc sống của cô trôi qua một cách tiêu diêu tự tại, hẹn bạn bè tới hộp đêm chìm đắm trong những bữa tiệc rượu, có thể coi là khách quen của những câu lạc bộ trong thành phố T. Chạy như con thoi giữa tửu sắc, từ trước đến nay cô luôn là cao thủ. Có khi hôm nào đó đẹp trời lại tắt điện thoại di động, thay quần soóc áo T-shirt cùng giày thể thao, chuẩn bị những thiết bị chụp ảnh rườm rà nặng nề cùng túi ngủ lều trại, đeo thêm kính mát kiểu lớn che cả nửa gương mặt, đi tới nơi thôn quê núi cao biển rộng hiếm người lui tới, chụp lại những cảnh cô cho là đẹp nhất.
Rất nhiều tạp chí nổi tiếng lớn nhỏ đã đăng các tác phẩm của cô, được đanh giá rất cao. Dĩ nhiên lần nào cô cũng kí những cái tên khác nhau. Có lẽ lắng nghe các loại âm thanh nhẹ nhàng ở nơi sơn cốc này cô mới thật sự là mình.
Cũng có thể là cô sẽ vĩnh viễn giấu đi một Du Nguyệt Như khác.
Du Nguyệt Như sẽ không giữ mãi dáng vẻ ấy, nhưng hình như, cũng có thể là bộ dạng này. Vậy mà cũng ẩn dật này cũng không kéo dài được bao lâu.
Một chiếc Bentley màu đen dừng lại bên trong bãi đỗ xe. Cô thây chiếc xe này không hề tầm thường, lại biết chủ nhân là ai. Quả nhiên trong nhà cô có một người đàn ông không mời rất tự nhiên ngồi trên sofa, mang giày tây, tóc chải tỉ mỉ cẩn thận, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện quanh mắt anh ta có những vết sẹo rất nhỏ, vậy mà vẫn không làm hỏng hình tượng uy nghiêm của anh ta.
Du Nguyệt Như chẳng thèm để ý anh ta, mang đồ vào phòng rồi đi rửa mặt, lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, mở nắp trực tiếp ngửa cổ uống. Nghe xong tin nhắn trong hộp thư thoại, bỏ điện thoại di động xuống, bẻ nửa cái chân gà, đá dép co chân ngồi lên ghế salon đối diện người đàn ông kia.
Cosmo buông quyển tạp chí trong tay xuống, lúc này mới không nhanh không chậm dời tầm mắt đi trên người cô. Chân mày hơi nhíu lại nhanh chóng biến mất. Ánh mắt Du Nguyệt Như từ trước đến nay nắm bắt rất rõ cử động nhỏ đó, quả nhiên nét mặt hắn chợt lóe lên biểu cảm.
“Tôi nhớ đã nói với em, đừng mặc như vậy đi ra ngoài.” Giọng hắn thật bình tĩnh, nghe không ra một tia không vui, vẻ mặt lại nghiêm túc như một pho tượng.
“Tôi sẽ không mặc như vậy đi quyến rũ đàn ông đâu, anh yên tâm.” Khi nào nên dịu dàng tao nhã, khi nao nên tỏ vẻ đẹp mê người, cô là người hiểu rõ nhất. Cosmo kiên nhẫn đợi cô tiêu diệt hết nửa cái chân gà, rút khăn giấy ra lau tay, rồi lấy một quyển sách nhỏ trong khe hở từ ghế salon ném cho anh ta.
“Tất cả đều ở đây, trở về từ từ xem.”
Cái hắn cần chính là bản đồ ghi phía trên. Cosmo tiện tay lật vài trang rồi cất đi, đặt thiệp mời ở khay trà, đứng dậy muốn rời đi. Đi qua bên cạnh cô thì cố ý dừng bước chân xoa bóp vai của cô.
Du Nguyệt Như nghiêng người né tránh bàn tay hắn vươn tay lấy thiệp mời, bên trong kẹp một tấm thẻ, liếc qua nội dung phía trên rồi lại trả về. Làm sao cô lại không hiểu hắn muốn nói gì.
“Là tôi kích động, không nên đi tìm Hi Nhĩ, thái tư đã giáo huấn tôi.”
Thấy hắn vẫn không có ý định rời đi, Du Nguyệt Như không khỏi cười khẽ. “Anh như vậy làm tôi nghĩ anh lo lắng chính là sự an toàn của tôi, không cần lo tôi phá hư ván cờ của thái tử.”
Cô tựa hồ nghe được tiếng hắn nhẹ nhàng thở dài trước khi đi, khiến cô cảm thấy rất buồn cười.
Cosmo vừa đi không bao lâu, cô liền nhận được một cuộc điện thoại của thái tử kêu đi ra ngoài. Nhìn qua cửa kính thủy tinh, đông đảo nam nữ vui đùa trong phòng, gò má của một người đàn ông thoáng qua tầm mắt khiến cô hốt hoảng. Lục lại trong kí ức, nhìn thấy thấy người kia cùng Thi Dạ Diễm có đôi mát màu hổ phách giống nhau nhiều đúc mà trong lòng cả kinh.
Thái tử uống hơi nhiều, nắm cả vai cô giới thiệu với hai người. “Du Nguyệt Như, là...”
“Bạn.” Du Nguyệt Như tiếp lời, nở nụ cười nhìn người đàn ông kia đưa tay ra. Cô không biết rốt cuộc tại sao lại chột dạ lo lắng, thái tử nhất định sẽ không làm bại lộ thân phận của cô. Thi Dạ Triêu đưa tay nhẹ nhàng mà nắm chặt, đôi mắt cùng cánh môi xinh đẹp nâng lên một đường cong, suy nghĩ tên và diện mạo của cô.
Nếu không lầm, đây không phải là người phụ nữ Eric nhà anh đã cất công đi tìm nhiều năm rồi sao?
Đầu Du Nguyệt Như muốn nổ tung, rốt cuộc cũng có cơ hội kéo thái tử sang phòng bên cạnh chất vấn. “Thi Dạ Triêu ở đây anh còn gọi em tới làm gì? Sợ người ta không biết quan hệ của chúng ta sao?”
Thái tử lơ đễnh. “Chúng ta dáng dấp không giống nhau, có nhiều người mà em không cần sợ hãi như vậy, hề hề.”
“Anh có biết...” suýt nữa cô bật thốt ra tên họ của Thi Dạ Diễm, nhớ tới cảnh cáo của anh, do dự mãi vẫn không nói ra lòi nào với thái tử được, rốt cuộc chỉ có thể dậm chân tại chỗ rồi kiếm cớ rời đi trước.
Công bằng mà nói vệ sĩ của Thi Dạ Triêu so với Thi Dạ Diễm rất nhiều, lại giống nhau đều không phải người lương thiện. Nhìn vẻ bề ngoài của anh tao nhã tràn ngập một loại khí thế u ám khiến người ta cảm thấy áp lực. Có lẽ do cô quá nhạy cảm, lúc nhìn thẳng vào anh lại không thấy gì cả.
Cô tự an ủi mình lần nữa, có lẽ Thi Dạ Triêu không biết cô và Thi Dạ Diễm biết chuyện tám năm trước sẽ không tiết lộ tin tức cô ở thành phố T cho anh ta biết. Thế giới rộng lớn như vậy, cô không thể nào gặp lại anh lần thứ ba được. ***
๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Ngày mai là hôn lễ của Đường Lạp An, thái tử kịp thời mang lễ phục của cô từ nước ngoài về. Cô trở về nhà thử lễ phục thì thấy Dĩ Nhu nằm trên ghế dựa, đôi tay làm hình đóa hoa, trong mắt đều là ngưỡng mộ. “Chị, chị xinh đẹp hơn chị Tiểu Trì gấp một vạn lần!”
Du Nguyệt Như hái đóa hoa trước ngực xuống, hình như càng nhìn hiệu quả cũng không tệ. Đôi tay tùy ý búi tóc lên, cố định đóa hoa kia lên, chừa lại mấy sợi tóc mềm mại buông xuống kết hợp với đôi mắt của cô, phong tình vạn chủng khiến cặp mắt Dĩ Nhu liền sáng lên.
Du Nguyệt Như gõ nhẹ một cái lên đầu Dĩ Nhu, xoay một vòng trước mặt cô. “Có thật xinh đẹp như vậy không? Mắt em trợn trắng lên rồi kìa.”
Dĩ Nhu gật đầu như băm tỏi, “Không phải nói phụ nữ kết hôn là đẹp nhất sao? Chị Tiểu Trì căn bản không cùng đẳng cấp với chị, chị, đến ngày chị kết hôn không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào nhỉ...”
Du Nguyệt Như nở nụ cười như cũ, hai tay ôm gương mặt của Dĩ Nhu hôn một cái thật kêu. “Chờ đến ngày em lập gia đình, nhất định sẽ xinh đẹp hơn chị, tiểu công chúa.”
Dĩ Nhu cười khanh khách, không có một chút ngượng ngùng mà một cô thiếu nữ nên có, ngược lại nhảy từ trên ghế dựa xuống, nâng váy kiêu ngạo đứng trước gương. Đôi mắt long lanh mong đợi ngày ấy không hề che giấu chút nào.
Du Nguyệt Như mang cái hòm lễ phục xuống lầu, đi được nửa đường liền nghe được âm thanh nói chuyện trong phòng khách truyền đến. Cô bỗng dừng bước.
Giọng nói kia một là ông nội cô, một là người khác, là Đường Lạp An.
Ngay sau đó cô muốn xoay người đi cửa hông ra ngoài, vừa đi được một bước liền quay lại, hất cằm đi xuống...
Lái xe ra ngoài, cô mở nhạc rồi châm một điếu thuốc, nhàn nhạt hít một hơi. Gió từ cửa sổ xe tràn vào thổi tan làn khói nhàn nhạt kia. Cô chợt bật cười.
Tất cả có lẽ không khó như thế, không phải vừa rồi cô đã làm được sao? Giống như hai người quen biết nhìn nhau cười, nói câu chúc mừng anh. Tàn tiệc, nói hẹn gặp lại rồi mỗi người một ngả.
Được như vậy thì tốt. Thật tốt.....
Du Nguyệt Như nâng cửa sổ xe lên, gió thổi làm cô đau mắt. Có phải đàn ông sắp kết hôn thần thái đều rạng rỡ như anh không, con ngươi lấp lánh khiến cho không ai dám nhìn thẳng vào.
Lần trước chia tay anh cười nói với cô. “Anh và Tiểu Trì hi vọng ngày mai em sẽ đến.”
“Cô ấy biết chúng ta... Chuyện của chúng ta?” Cô hơi kinh ngạc, Đường Lạp An luôn che chở người phụ nữ kia rất tốt, ly hôn cũng không nói cho cô ấy biết nguyên nhân thực sự là gì.
Anh cười nhạt, lấy cánh hoa dính trên tóc cô xuống, cầm ở ngón tay vuốt ve. Đó là đóa hoa trên lễ phục của cô rơi xuống. Du Nguyệt Như chuyển tầm mắt từ ngón tay anh dời đi. “Yên tâm, lúc ấy nhất định em sẽ có mặt, sẽ không bỏ lỡ thời điểm quan trọng của anh lần thứ hai đâu.”
***
Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn
Nghĩ đến vẻ mặt hài lòng của anh lúc đó, trong lòng Du Nguyệt Như giống như có một thứ gì đó lấp kín, nếu không đến thì lại mất mặt. Mới vừa rồi là điếu thuốc cuối cùng, cô không nghiện thuốc lá, nhưng lúc này lại muốn hút thuốc đến phát điên, nghĩ muốn phát tiết.
Cô dừng xe ở một hộp đêm, núp trong góc mờ tối dùng cồn của rượu và mùi thuốc lá làm tê dại mình. Tửu lượng của cô tốt nên vẫn chưa uống đủ, tầm mắt cô dần dần mơ hồ, hồi ức cô bị vứt bỏ lại càng hiện lên rõ ràng. Giống như dùng kính hiển vi soi rõ từng tâm sự thầm kín trong lòng cũng được phóng đại ra trước mặt cô.
Cứ tàn nhẫn như thế, trái tim đau đến tê liệt.
Cô có thể nào lại không có tiền đồ như vậy! Ban đầu anh không cần cô, cô cũng không buông thả như thế này, bây giờ càng không thể.
Cô khật khưỡng đi vào phòng vệ sinh, hất nước tạt lên mặt mình mấy lần, tỉnh táo được một chút. Từng giọt nước trên mặt nhỏ xuống lách tách lách tách trên bồn rửa mặt, giống như nước mắt vậy. Đầu ngón tay vạch lên mặt mình trong gương lẩm bẩm.
“Du Nguyệt Như, ngươi là người xinh đẹp nhất.... Bị chồng ruồng bỏ....”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến giọng cười trầm thấp của một người đàn ông. Đầu óc cô tê dại, liền xoay người lại, đôi mắt mở to.
Nhà vệ sinh nữ tại sao lại có thể có đàn ông!
Cô bối rối nhìn chung quanh, hai gò má liền đỏ ửng như ở trong lò lửa bước ra.
Một hàng bồn tiểu tiện của nam cũng đủ để chứng minh, cô vào nhầm toilet rồi!
Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.