Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 147: Bắt đầu là hận, cuối cùng là yêu (Kết thúc 1)
Kim Tử
13/01/2014
Nghe Âu Y Tuyết
nói xong câu nói kia, trong lòng Mạc Dĩ Trạch vô cùng đau khổ nhưng vẫn cứng rắn
rời đi. Khi đi ngang qua người Âu Y Tuyết anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng
sau đó quyết tâm bước đi.
Đau lòng như muốn chết, nhưng không thể để cho bất cứ ai nghi ngờ, cô chỉ có thể nhẫn nhịn nén vào lòng. Trong lòng của cô, cô luôn nghĩ mình là một người bất hạnh ai ở bên cạnh cô cũng sẽ gặp bất hạnh, cô không muốn làm tổn thương một ai, cô chỉ có thể đứng xa xa chúc họ hạnh phúc.
Trong lúc quẩn quanh trong suy nghĩ của mình đã qua buổi sáng, hai giờ trưa nay sẽ bắt đầu hôn lễ.
Mặc dù Âu Y Tuyết dùng mọi cách không muốn tham gia hôn lễ, nhưng do lời mời chân thành của Lục Bình và Mạc Dũng, cô chỉ có thể gật đầu cùng đi.
※
Tin tức hôn lễ của Mạc Dĩ Trạch và Bùi Nhiên vừa được công bố đã hấp dẫn những nhà chính trị cùng thương nhân chú ý, cho nên mời hai giờ trưa ngày hai mươi tháng năm, nhửng người đan ông và phụ nữ ăn mặc sang trọng đã sớm đến hội trường nơi diễn ra hôn lễ.
Hôn lễ được tổ chức ở một nhà hàng cao cấp thuộc Khải Tát Đế Quốc, Mạc Dĩ Trạch vì tránh paparazi và những tay truyền thông lén vào đã cố ý bố trí hơn bốn mươi vệ sĩ đề phòng chắc chắn, ai không có thiệp mời sẽ không thể bước chân vào.
. . .
Một giờ ba mươi phút chiều,
Bên trong phòng hóa trang của cô dâu ——
Bùi Nhiên mặc một áo cưới màu trắng vai trần, trên cổ áo trang trí bằng ren và pha lê khâu thành hình nơ bướm, bộ dáng sang trọng ưu nhã. Bùi Nhiên cảm giác còn thiếu cái gì nhưng nghĩ mãi không ra.
Đang lúc cô đang khổ não suy nghĩ, thì có tiếng gõ cửa phá tan suy nghĩ của cô.
“Mời vào”.
Cửa đẩy ra, Bùi Nhiên trông thấy Lục Bình mặc một chiếc đầm sang trọng, rất thanh lịch. Bà nở nụ cười nhẹ.
Khuôn mặt Lục Bình thân thiện đi tới bên cạnh Bùi Nhiên.
“Cô….”. Bà muốn nói lại thôi, có chút khó mở lời.
“Dì Lục nếu có gì cứ nói”. Nói xong cô dịu dàng kéo Lục Bình đến chiếc salon bên cạnh ngồi xuống. Mặc dù số lần họ gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng bà sắp trở thành mẹ chồng của cô, đương nhiên cô phải ra sức lấy lòng.
Lục bình do dự nhìn cô một cái, lúc này mới nhỏ nhẹ nói.
"Cô. . . Yêu Dĩ Trạch?".
Bùi Nhiên ngẩn ra, đối với vấn đề này vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sao đó cô lại gật đầu, cười đáp: “Con thương anh ấy”. Tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp to lớn, khuôn mặt đẹp trai hơn cả ngôi sao, có thể nói anh ta là ước mơ của nhiều cô gái, cô tin rằng không có cô gái nào là không yêu anh ta.
"Vậy. . . cô cảm thấy nó yêu cô sao?". Lục bình lại mở miệng hỏi.
"Cái này. . .". Bùi Nhiên do dự, ngay sau đó mỉm cười: “Tình cảm có thể từ từ nuôi dưỡng, con nghĩ Dĩ Trạch cũng nghĩ như vậy. Nếu không cũng không quyết định cưới con ngay lần xem mắt đầu tiên”, kết hôn chớp nhoáng…… nghĩ đến đây cô không khỏi tự hào về vẻ ngoài của mình.
Lúc này Lục Bình lại không biết nên nói gì. Vốn là muốn Dĩ Trạch và Âu Y Tuyết có thể hạnh phúc, khiến Bùi Nhiên thoái hôn, nhưng không nghĩ đến cô lại kiên trì như vậy, nếu muốn hủy bỏ hôn lễ này chỉ còn cách đi nói chuyện với Dĩ Trạch….. Nhưng Dĩ Trạch là đang cố tình, thái độ vô cùng cứng rắn.
“Nếu bác nói với cháu…. Dĩ Trạch đã có người yêu, con sẽ làm sao?”. Rốt cuộc Lục Bình không hỏi vòng vo nữa mà là thẳng thắn.
Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà, cũng không nghĩ hỏi nhiều, ngoan ngoãn trả lời: “Con sẽ cố gắng khiến Dĩ Trạch yêu con. Nếu anh ấy đã quyết định lấy con vậy thì chứng minh cho việc anh ấy đã quên người phụ nữ kia”. Trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Câu trả lời của cô khiến Lục Bình càng thêm khổ não, bà cố bắt mình tươi cười, sau đó gật đầu một cái rồi nói với Bùi Nhiên một chút gì đó rồi rời đi.
Cho đến khi ra khỏi phòng vẫn có chút áy náy nhìn Bùi Nhiên đang ngồi trên ghế.
Khi bóng dáng của bà từ từ biến mất trong tầm mắt. Bùi Nhiên mới suy nghĩ kĩ lại. Những vấn đề mà Lục Bình hỏi rất kì lạ hành động cũng rất lúng túng, cảm giác đó không biết diễn tả thế nào, giống như…… giống như bác ấy không muốn cô lấy Trạch.
Là cô đa nghi sao?
Không, Bùi Nhiên chắc chắn, càng thấy rằng lời nói của bà ấy chính là có ý như vậy. Vì vậy, cô vội vàng đuổi theo muốn hỏi rõ ràng.
※
Đứng bên ngoài một căn phòng khác, Lục Bình không khỏi hít sâu một hơi rồi thở ra không biết bao nhiêu lần, sau đó hạ quyết tâm đẩy cửa ra bước vào phòng.
Bên trong gian phòng, trừ một bộ ghế sa lon, một tủ bát, một giường lớn ngoài ra không còn cái khác.
Lục bình nhìn trên ghế sa lon, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng người kia. Tầm mắt tìm kiếm một lát, nhìn theo hướng của sổ, lại thấy một bóng dáng mảnh khảnh tạo cảm giác cô độc khiến trong lòng Lục Bình cảm thấy xót xa.
Yên lặng thở dài, sau đó bà bước nhẹ đi tới.
"Con thật muốn đẩy Dĩ Trạch cho người khác sao?".
Nghe vậy, thân thể Âu Y Tuyết run lên, lúc này mới chậm rãi xoay người lại. Khi nhìn thấy đôi mắt vô hồn của cô trong ánh mắt thương tiếc của Lục Bình, trong lòng không khỏi có chút rung động.
Cô không trả lời, mà là lẳng lặng nhìn Lục Bình.
"Bác dám khẳng định, Dĩ Trạch yêu con". Thấy cô vẫn không có nửa điểm phản ứng, Lục Bình lại nói. Mặc dù cô không biết giữa bọn họ có mâu thuẫn gì, chỉ là cô có thể khẳng định chính là, bọn họ yêu nhau! Chỉ là tồn tại nguyên nhân nào đó, để cho bọn họ không thể đi đến bên nhau.
Âu Y Tuyết nhàn nhạt hạ mắt, đem tâm tư cất vào trong lòng. Cô cắn cắn môi, cố gắng không nhìn vẻ bi thương trong mắt của Lục Bình, đáp: "Hai người không thích hợp".
Lời nói do rượu của anh tối qua, để cho cô biết cảm tình của anh đối với cô, nhưng cô không thể tiếp nhận. Bọn họ là người của hai thế giới, anh là lãnh đạo của tập đoàn Khải Tát Đế Quốc, cô chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp trung học đã mang thai, cô không xứng, anh xứng đáng tìm được cô gái thích hợp.
“Sao lại không hợp”. Lục Bình vừa nghe thiếu chút tức hộc máu. Bà còn tưởng hai đứa rối rắm chuyện gì, thì ra tất cả chỉ vì một câu không thích hợp của cô.
Bác chưa từng nhìn thấy Dĩ Trạch yêu một người đến như vậy. Bà thật không hiểu, cô ngại cái gì “nó chỉ yêu con, còn cá cược 10% chữa đôi chân”. Dĩ nhiên sau này bà mới biết.
Đau lòng như muốn chết, nhưng không thể để cho bất cứ ai nghi ngờ, cô chỉ có thể nhẫn nhịn nén vào lòng. Trong lòng của cô, cô luôn nghĩ mình là một người bất hạnh ai ở bên cạnh cô cũng sẽ gặp bất hạnh, cô không muốn làm tổn thương một ai, cô chỉ có thể đứng xa xa chúc họ hạnh phúc.
Trong lúc quẩn quanh trong suy nghĩ của mình đã qua buổi sáng, hai giờ trưa nay sẽ bắt đầu hôn lễ.
Mặc dù Âu Y Tuyết dùng mọi cách không muốn tham gia hôn lễ, nhưng do lời mời chân thành của Lục Bình và Mạc Dũng, cô chỉ có thể gật đầu cùng đi.
※
Tin tức hôn lễ của Mạc Dĩ Trạch và Bùi Nhiên vừa được công bố đã hấp dẫn những nhà chính trị cùng thương nhân chú ý, cho nên mời hai giờ trưa ngày hai mươi tháng năm, nhửng người đan ông và phụ nữ ăn mặc sang trọng đã sớm đến hội trường nơi diễn ra hôn lễ.
Hôn lễ được tổ chức ở một nhà hàng cao cấp thuộc Khải Tát Đế Quốc, Mạc Dĩ Trạch vì tránh paparazi và những tay truyền thông lén vào đã cố ý bố trí hơn bốn mươi vệ sĩ đề phòng chắc chắn, ai không có thiệp mời sẽ không thể bước chân vào.
. . .
Một giờ ba mươi phút chiều,
Bên trong phòng hóa trang của cô dâu ——
Bùi Nhiên mặc một áo cưới màu trắng vai trần, trên cổ áo trang trí bằng ren và pha lê khâu thành hình nơ bướm, bộ dáng sang trọng ưu nhã. Bùi Nhiên cảm giác còn thiếu cái gì nhưng nghĩ mãi không ra.
Đang lúc cô đang khổ não suy nghĩ, thì có tiếng gõ cửa phá tan suy nghĩ của cô.
“Mời vào”.
Cửa đẩy ra, Bùi Nhiên trông thấy Lục Bình mặc một chiếc đầm sang trọng, rất thanh lịch. Bà nở nụ cười nhẹ.
Khuôn mặt Lục Bình thân thiện đi tới bên cạnh Bùi Nhiên.
“Cô….”. Bà muốn nói lại thôi, có chút khó mở lời.
“Dì Lục nếu có gì cứ nói”. Nói xong cô dịu dàng kéo Lục Bình đến chiếc salon bên cạnh ngồi xuống. Mặc dù số lần họ gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng bà sắp trở thành mẹ chồng của cô, đương nhiên cô phải ra sức lấy lòng.
Lục bình do dự nhìn cô một cái, lúc này mới nhỏ nhẹ nói.
"Cô. . . Yêu Dĩ Trạch?".
Bùi Nhiên ngẩn ra, đối với vấn đề này vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sao đó cô lại gật đầu, cười đáp: “Con thương anh ấy”. Tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp to lớn, khuôn mặt đẹp trai hơn cả ngôi sao, có thể nói anh ta là ước mơ của nhiều cô gái, cô tin rằng không có cô gái nào là không yêu anh ta.
"Vậy. . . cô cảm thấy nó yêu cô sao?". Lục bình lại mở miệng hỏi.
"Cái này. . .". Bùi Nhiên do dự, ngay sau đó mỉm cười: “Tình cảm có thể từ từ nuôi dưỡng, con nghĩ Dĩ Trạch cũng nghĩ như vậy. Nếu không cũng không quyết định cưới con ngay lần xem mắt đầu tiên”, kết hôn chớp nhoáng…… nghĩ đến đây cô không khỏi tự hào về vẻ ngoài của mình.
Lúc này Lục Bình lại không biết nên nói gì. Vốn là muốn Dĩ Trạch và Âu Y Tuyết có thể hạnh phúc, khiến Bùi Nhiên thoái hôn, nhưng không nghĩ đến cô lại kiên trì như vậy, nếu muốn hủy bỏ hôn lễ này chỉ còn cách đi nói chuyện với Dĩ Trạch….. Nhưng Dĩ Trạch là đang cố tình, thái độ vô cùng cứng rắn.
“Nếu bác nói với cháu…. Dĩ Trạch đã có người yêu, con sẽ làm sao?”. Rốt cuộc Lục Bình không hỏi vòng vo nữa mà là thẳng thắn.
Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà, cũng không nghĩ hỏi nhiều, ngoan ngoãn trả lời: “Con sẽ cố gắng khiến Dĩ Trạch yêu con. Nếu anh ấy đã quyết định lấy con vậy thì chứng minh cho việc anh ấy đã quên người phụ nữ kia”. Trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Câu trả lời của cô khiến Lục Bình càng thêm khổ não, bà cố bắt mình tươi cười, sau đó gật đầu một cái rồi nói với Bùi Nhiên một chút gì đó rồi rời đi.
Cho đến khi ra khỏi phòng vẫn có chút áy náy nhìn Bùi Nhiên đang ngồi trên ghế.
Khi bóng dáng của bà từ từ biến mất trong tầm mắt. Bùi Nhiên mới suy nghĩ kĩ lại. Những vấn đề mà Lục Bình hỏi rất kì lạ hành động cũng rất lúng túng, cảm giác đó không biết diễn tả thế nào, giống như…… giống như bác ấy không muốn cô lấy Trạch.
Là cô đa nghi sao?
Không, Bùi Nhiên chắc chắn, càng thấy rằng lời nói của bà ấy chính là có ý như vậy. Vì vậy, cô vội vàng đuổi theo muốn hỏi rõ ràng.
※
Đứng bên ngoài một căn phòng khác, Lục Bình không khỏi hít sâu một hơi rồi thở ra không biết bao nhiêu lần, sau đó hạ quyết tâm đẩy cửa ra bước vào phòng.
Bên trong gian phòng, trừ một bộ ghế sa lon, một tủ bát, một giường lớn ngoài ra không còn cái khác.
Lục bình nhìn trên ghế sa lon, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng người kia. Tầm mắt tìm kiếm một lát, nhìn theo hướng của sổ, lại thấy một bóng dáng mảnh khảnh tạo cảm giác cô độc khiến trong lòng Lục Bình cảm thấy xót xa.
Yên lặng thở dài, sau đó bà bước nhẹ đi tới.
"Con thật muốn đẩy Dĩ Trạch cho người khác sao?".
Nghe vậy, thân thể Âu Y Tuyết run lên, lúc này mới chậm rãi xoay người lại. Khi nhìn thấy đôi mắt vô hồn của cô trong ánh mắt thương tiếc của Lục Bình, trong lòng không khỏi có chút rung động.
Cô không trả lời, mà là lẳng lặng nhìn Lục Bình.
"Bác dám khẳng định, Dĩ Trạch yêu con". Thấy cô vẫn không có nửa điểm phản ứng, Lục Bình lại nói. Mặc dù cô không biết giữa bọn họ có mâu thuẫn gì, chỉ là cô có thể khẳng định chính là, bọn họ yêu nhau! Chỉ là tồn tại nguyên nhân nào đó, để cho bọn họ không thể đi đến bên nhau.
Âu Y Tuyết nhàn nhạt hạ mắt, đem tâm tư cất vào trong lòng. Cô cắn cắn môi, cố gắng không nhìn vẻ bi thương trong mắt của Lục Bình, đáp: "Hai người không thích hợp".
Lời nói do rượu của anh tối qua, để cho cô biết cảm tình của anh đối với cô, nhưng cô không thể tiếp nhận. Bọn họ là người của hai thế giới, anh là lãnh đạo của tập đoàn Khải Tát Đế Quốc, cô chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp trung học đã mang thai, cô không xứng, anh xứng đáng tìm được cô gái thích hợp.
“Sao lại không hợp”. Lục Bình vừa nghe thiếu chút tức hộc máu. Bà còn tưởng hai đứa rối rắm chuyện gì, thì ra tất cả chỉ vì một câu không thích hợp của cô.
Bác chưa từng nhìn thấy Dĩ Trạch yêu một người đến như vậy. Bà thật không hiểu, cô ngại cái gì “nó chỉ yêu con, còn cá cược 10% chữa đôi chân”. Dĩ nhiên sau này bà mới biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.