Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 105: Cô bé lọ lem may mắn có thai – Làm người giúp việc bảy ngày (11)
Kim Tử
13/01/2014
Nhất thời
trong lúc đó, không khí tĩnh mịch bao xung quanh ba người. Ba người cứ như vậy
đứng ở trong mưa giằng co.
Âu Xảo Lệ gắt gao nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết bị Bạch Tuấn Ngạn ôm vào trong ngực, khuôn mặt lóe ánh lửa hừng hực; Âu Y Tuyết thì an tĩnh dựa vào ngực Bạch Tuấn Ngạn quên mất nên làm phản ứng gì; mà Bạch Tuấn Ngạn đại não còn ở trong trạng thái ‘ong ong’, giống như khiếp sợ.
Đang ở lúc ba người đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình thì Âu Xảo Lệ lại lên tiếng.
"Cô tới đây làm gì!"Âu Xảo Lệ bị sự việc phát sinh trước mắt làm cho rối lên hồ đồ, lúc này mới nhớ tới vấn đề của cô. Tức giận ở trên gương mặt đã xóa đi phấn son lan tỏa ra, cô hoàn toàn không để ý vẻ mặt của Bạch Tuấn Ngạn, khàn cả giọng cười nói: " Hừ! Hai năm trước quyến rũ không được, bây giờ cô muốn lấy lại sao? Không biết thẹn!"
Bất kể là Bạch Tuấn Ngạn hay là Mạc Dĩ Trạch, đều là của cô! Con tiện nhân này có tư cách gì đụng đến bọn họ!
Âu Y Tuyết giương mắt yếu đuối nhìn Âu Xảo Lệ trước mắt. Nước mưa từ trên tóc cô tí tách chảy xuống, giống như là màn mưa bình thường làm cô tầm mắt có chút mơ hồ không rõ, cô kinh ngạc cắn môi, muốn nói điều gì, chỉ là còn chưa chờ cô mở miệng nói liền bị đỉnh đầu truyền tới một giọng lạnh lùng cướp ngang.
"Câm miệng!" Người nói chuyện chính là Bạch Tuấn Ngạn.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không biết từ lúc nào ngưng một tầng sương hàn, một đầu ngắn tới cần cổ dính nước mưa, gió thổi qua quần áo xộc xệch, trên khuôn mặt sáng bóng của anh mắt sáng trong đầy lạnh lùng. Đẹp đến làm người ta nghẹt thở! Chỉ là lơ đãng liếc mắt nhìn sẽ làm cho người ta rơi vào.
Âu Xảo Lệ không dám tin hắn dùng thái độ này đối xử với cô, đôi mắt phẫn nỗ hung hăng nhìn hắn, lại vừa lúc đối mặt ánh mắt thâm tình của hắn nhìn Âu Y Tuyết trong ngực, vì vậy một câu nói lập tức nghẹn ở trong cổ họng: "Anh . . ."
Vậy mà khi thấy được vẻ mặt bi thương của Âu Xảo Lệ, Bạch Tuấn Ngạn vẫn là không có nửa điểm thương tiếc.
Trong lòng không khỏi có chút đau đớn, Bạch Tuấn Ngạn một lòng đều đặt vào trên người đang ở trong ngực hắn, hắn ôm thật chặt Âu Y Tuyết run rẩy muốn cho cô ấm áp, mà biểu tình trìu mến của hắn cũng tất nhiên chọc đỏ mắt Âu Xảo Lệ.
"Ngạn!"Âu Xảo Lệ không chịu nổi, cô khàn giọng vừa hô: “Anh nhanh buông cô ta ra đi!” Cô căm giận bất bình kháng nghị.
Vậy mà bạch Tuấn Ngạn đối với phản ứng của cô chỉ liếc mắt một cái, tiếp trầm giọng lạnh lùng nói: " Tự cô vào đi, tôi phải đưa cô ấy rời khỏi đây"
Toàn thân cô lạnh gắt, hắn sợ cô còn dầm mưa nữa là sẽ bị sốt, cho nên hắn nghĩ nên đưa cô về nhà trước sau đó sẽ từ từ hỏi cô có chuyện gì. Nghĩ vậy Bạch Tuấn Ngạn liền xoay người, chuẩn bị mang theo Âu Y Tuyết trở lại trong xe.
Thế nhưng Âu Y Tuyết từ trong ngực lại từ chối muốn rời ra, thật may là Bạch Tuấn Ngạn phản ứng nhanh hơn, tay trái nhanh nhẹn bắt được tay phải Âu Y Tuyết, phòng ngừa cô né ra.
"Cô. . ." Bạch Tuấn Ngạn không rõ cô ý đó, đôi mắt đen nháy tràn đầy nghi vấn.
"Cám ơn ý tốt của anh" Âu Y Tuyết giống như là biết được ý đồ của hắn nên chỉ quăng cho hắn ý cười cảm kích yếu, tiếp theo ở lúc hắn kinh ngạc nói: "Chỉ là tôi không thể đi"
Dưới ánh đèn đường, mưa nhỏ bay phất phơ không ngừng nhẹ nhàng rơi xuống.
Ánh mắt trong như nước chuyên chú nhìn về phái tòa biệt thự rộng lớn khí phái, gợn sóng trong lòng cô cũng hiện lên trên gương mặt ngũ quan tinh xảo. Còn mấy tiếng nữa là đã đến ngày mai, người Trần gia nhất định cũng không chợp mắt chờ đợi tin tức của cô, cô không thể bỏ dở nửa chừng! Coi như là phải ở chỗ này chờ cả đêm, cô cũng phải chờ gặp anh!
Trong lòng cô thầm hạ lời thề, càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.
"Các người. . . quen biết nhau?" Mắt lạnh lắng nghe đối thoại giữa bọn họ, Âu Xảo Lệ vốn là có chút mông lung không hiểu lúc này mới phản ứng kịp.
Âu Y Tuyết nghe vậy chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Âu Xảo Lệ liền quay đầu không nói; mà Bạch Tuấn Ngạn thủy chung nắm ngon tay thon của Âu Y Tuyết lại lạnh lùng bễ nghễ nhìn Âu Xảo Lệ, từ trong mũi phát ra một chữ: "ừm" .
Âu Xảo Lệ nghe được đáp án này, chẳng lẽ là chuyện lớn! Miệng của cô hiện lên chữ O, con ngươi vốn là tràn đầy phẫn hỏa vào thời khắc này nghe được đáp áp cũng chuyển thành khiếp sợ! Bởi vì thế nào cô cũng không nghĩ đến, hai người bọn họ. . . Thế nhưng lại quen biết!
"Nhưng mà các người. . ." Âu Xảo Lệ không hiểu, hai người không hề gặp nhau rốt cuộc làm sao sẽ biết nhau! Hai mắt không tự chủ quan sát đánh giá hai người, giờ phút này không còn có cái gì so với này càng làm cho cô chấn động !
Bạch Tuấn Ngạn cố tình liếc nhìn Âu Y Tuyết mặt không biến sắc, liền đối với Âu Xảo Lệ nói: "Cô ấy chính là người tôi yêu" Giọng nói đủ trầm thấp mà bao hàm ái mộ, mặc dù không lớn nhưng đủ làm ba người nghe rõ.
Dứt lời, lại thấy Âu Y Tuyết không khỏi ngẩn ra, sau không bất kỳ phản ứng nào; mà so với cô bình tĩnh Âu Xảo Lệ lại càng lộ vẻ luống cuống hơn nhiều.
"Cái gì!" Cô vừa thét lên một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp nồng đậm sợ hãi. Đợi đến cô phản ứng kịp, con ngươi sắc bén hướng Âu Y Tuyết nhìn lại sau đó trong lòng đầy ngập lửa ghen trong nháy mắt bị kích thích ra.
Cô ta lại là nguyên nhân khiến cho Ngạn nghỉ việc! Cái này làm sao có thể!
Năm ngón tay Âu Xảo Lệ co rút nhanh, cô hận không thế xé nát cô ta ra! Đoạt lấy lòng người cô thích, hiện tại ngay cả lòng của Ngạn cũng bị cô quyến rũ rồi ! Thử hỏi làm sao mà cô không tức giận cho được!
Âu Y Tuyết đã nhận ra hơi thở nổi giận của Âu Xảo Lệ, với ánh mắt của cô bắn ra cũng làm cho cả người cô không được tự nhiên, bị Bạch Tuấn Ngạn bắt được trên tay truyền đến một hồi khí nóng, lúc này cô mới ý thức được hành động lúc này của họ cực kỳ không phù hợp.
Vì vậy cô thử tránh khỏi, nhưng vô luận cô làm thế nào thì Bạch Tuấn Ngạn thủy chung không chịu buông tay cô ra!
"Đi theo tôi, cô còn ở đây nữa là bị bệnh đấy" Trong giọng nói mang theo tràn đầy quan tâm, hắn không chịu buông cô ra! Cũng không nguyện ý để cho cô ở lại chỗ này. Mặc dù hắn không biết mục đích mà cô chờ ở đây, nhưng. . .
"Tôi sẽ không đi" Âu Y Tuyết trịnh trọng lắc đầu một cái, lấy lại tinh thần hướng về phía hắn nói.
Âu Xảo Lệ gắt gao nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết bị Bạch Tuấn Ngạn ôm vào trong ngực, khuôn mặt lóe ánh lửa hừng hực; Âu Y Tuyết thì an tĩnh dựa vào ngực Bạch Tuấn Ngạn quên mất nên làm phản ứng gì; mà Bạch Tuấn Ngạn đại não còn ở trong trạng thái ‘ong ong’, giống như khiếp sợ.
Đang ở lúc ba người đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình thì Âu Xảo Lệ lại lên tiếng.
"Cô tới đây làm gì!"Âu Xảo Lệ bị sự việc phát sinh trước mắt làm cho rối lên hồ đồ, lúc này mới nhớ tới vấn đề của cô. Tức giận ở trên gương mặt đã xóa đi phấn son lan tỏa ra, cô hoàn toàn không để ý vẻ mặt của Bạch Tuấn Ngạn, khàn cả giọng cười nói: " Hừ! Hai năm trước quyến rũ không được, bây giờ cô muốn lấy lại sao? Không biết thẹn!"
Bất kể là Bạch Tuấn Ngạn hay là Mạc Dĩ Trạch, đều là của cô! Con tiện nhân này có tư cách gì đụng đến bọn họ!
Âu Y Tuyết giương mắt yếu đuối nhìn Âu Xảo Lệ trước mắt. Nước mưa từ trên tóc cô tí tách chảy xuống, giống như là màn mưa bình thường làm cô tầm mắt có chút mơ hồ không rõ, cô kinh ngạc cắn môi, muốn nói điều gì, chỉ là còn chưa chờ cô mở miệng nói liền bị đỉnh đầu truyền tới một giọng lạnh lùng cướp ngang.
"Câm miệng!" Người nói chuyện chính là Bạch Tuấn Ngạn.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không biết từ lúc nào ngưng một tầng sương hàn, một đầu ngắn tới cần cổ dính nước mưa, gió thổi qua quần áo xộc xệch, trên khuôn mặt sáng bóng của anh mắt sáng trong đầy lạnh lùng. Đẹp đến làm người ta nghẹt thở! Chỉ là lơ đãng liếc mắt nhìn sẽ làm cho người ta rơi vào.
Âu Xảo Lệ không dám tin hắn dùng thái độ này đối xử với cô, đôi mắt phẫn nỗ hung hăng nhìn hắn, lại vừa lúc đối mặt ánh mắt thâm tình của hắn nhìn Âu Y Tuyết trong ngực, vì vậy một câu nói lập tức nghẹn ở trong cổ họng: "Anh . . ."
Vậy mà khi thấy được vẻ mặt bi thương của Âu Xảo Lệ, Bạch Tuấn Ngạn vẫn là không có nửa điểm thương tiếc.
Trong lòng không khỏi có chút đau đớn, Bạch Tuấn Ngạn một lòng đều đặt vào trên người đang ở trong ngực hắn, hắn ôm thật chặt Âu Y Tuyết run rẩy muốn cho cô ấm áp, mà biểu tình trìu mến của hắn cũng tất nhiên chọc đỏ mắt Âu Xảo Lệ.
"Ngạn!"Âu Xảo Lệ không chịu nổi, cô khàn giọng vừa hô: “Anh nhanh buông cô ta ra đi!” Cô căm giận bất bình kháng nghị.
Vậy mà bạch Tuấn Ngạn đối với phản ứng của cô chỉ liếc mắt một cái, tiếp trầm giọng lạnh lùng nói: " Tự cô vào đi, tôi phải đưa cô ấy rời khỏi đây"
Toàn thân cô lạnh gắt, hắn sợ cô còn dầm mưa nữa là sẽ bị sốt, cho nên hắn nghĩ nên đưa cô về nhà trước sau đó sẽ từ từ hỏi cô có chuyện gì. Nghĩ vậy Bạch Tuấn Ngạn liền xoay người, chuẩn bị mang theo Âu Y Tuyết trở lại trong xe.
Thế nhưng Âu Y Tuyết từ trong ngực lại từ chối muốn rời ra, thật may là Bạch Tuấn Ngạn phản ứng nhanh hơn, tay trái nhanh nhẹn bắt được tay phải Âu Y Tuyết, phòng ngừa cô né ra.
"Cô. . ." Bạch Tuấn Ngạn không rõ cô ý đó, đôi mắt đen nháy tràn đầy nghi vấn.
"Cám ơn ý tốt của anh" Âu Y Tuyết giống như là biết được ý đồ của hắn nên chỉ quăng cho hắn ý cười cảm kích yếu, tiếp theo ở lúc hắn kinh ngạc nói: "Chỉ là tôi không thể đi"
Dưới ánh đèn đường, mưa nhỏ bay phất phơ không ngừng nhẹ nhàng rơi xuống.
Ánh mắt trong như nước chuyên chú nhìn về phái tòa biệt thự rộng lớn khí phái, gợn sóng trong lòng cô cũng hiện lên trên gương mặt ngũ quan tinh xảo. Còn mấy tiếng nữa là đã đến ngày mai, người Trần gia nhất định cũng không chợp mắt chờ đợi tin tức của cô, cô không thể bỏ dở nửa chừng! Coi như là phải ở chỗ này chờ cả đêm, cô cũng phải chờ gặp anh!
Trong lòng cô thầm hạ lời thề, càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.
"Các người. . . quen biết nhau?" Mắt lạnh lắng nghe đối thoại giữa bọn họ, Âu Xảo Lệ vốn là có chút mông lung không hiểu lúc này mới phản ứng kịp.
Âu Y Tuyết nghe vậy chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Âu Xảo Lệ liền quay đầu không nói; mà Bạch Tuấn Ngạn thủy chung nắm ngon tay thon của Âu Y Tuyết lại lạnh lùng bễ nghễ nhìn Âu Xảo Lệ, từ trong mũi phát ra một chữ: "ừm" .
Âu Xảo Lệ nghe được đáp án này, chẳng lẽ là chuyện lớn! Miệng của cô hiện lên chữ O, con ngươi vốn là tràn đầy phẫn hỏa vào thời khắc này nghe được đáp áp cũng chuyển thành khiếp sợ! Bởi vì thế nào cô cũng không nghĩ đến, hai người bọn họ. . . Thế nhưng lại quen biết!
"Nhưng mà các người. . ." Âu Xảo Lệ không hiểu, hai người không hề gặp nhau rốt cuộc làm sao sẽ biết nhau! Hai mắt không tự chủ quan sát đánh giá hai người, giờ phút này không còn có cái gì so với này càng làm cho cô chấn động !
Bạch Tuấn Ngạn cố tình liếc nhìn Âu Y Tuyết mặt không biến sắc, liền đối với Âu Xảo Lệ nói: "Cô ấy chính là người tôi yêu" Giọng nói đủ trầm thấp mà bao hàm ái mộ, mặc dù không lớn nhưng đủ làm ba người nghe rõ.
Dứt lời, lại thấy Âu Y Tuyết không khỏi ngẩn ra, sau không bất kỳ phản ứng nào; mà so với cô bình tĩnh Âu Xảo Lệ lại càng lộ vẻ luống cuống hơn nhiều.
"Cái gì!" Cô vừa thét lên một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp nồng đậm sợ hãi. Đợi đến cô phản ứng kịp, con ngươi sắc bén hướng Âu Y Tuyết nhìn lại sau đó trong lòng đầy ngập lửa ghen trong nháy mắt bị kích thích ra.
Cô ta lại là nguyên nhân khiến cho Ngạn nghỉ việc! Cái này làm sao có thể!
Năm ngón tay Âu Xảo Lệ co rút nhanh, cô hận không thế xé nát cô ta ra! Đoạt lấy lòng người cô thích, hiện tại ngay cả lòng của Ngạn cũng bị cô quyến rũ rồi ! Thử hỏi làm sao mà cô không tức giận cho được!
Âu Y Tuyết đã nhận ra hơi thở nổi giận của Âu Xảo Lệ, với ánh mắt của cô bắn ra cũng làm cho cả người cô không được tự nhiên, bị Bạch Tuấn Ngạn bắt được trên tay truyền đến một hồi khí nóng, lúc này cô mới ý thức được hành động lúc này của họ cực kỳ không phù hợp.
Vì vậy cô thử tránh khỏi, nhưng vô luận cô làm thế nào thì Bạch Tuấn Ngạn thủy chung không chịu buông tay cô ra!
"Đi theo tôi, cô còn ở đây nữa là bị bệnh đấy" Trong giọng nói mang theo tràn đầy quan tâm, hắn không chịu buông cô ra! Cũng không nguyện ý để cho cô ở lại chỗ này. Mặc dù hắn không biết mục đích mà cô chờ ở đây, nhưng. . .
"Tôi sẽ không đi" Âu Y Tuyết trịnh trọng lắc đầu một cái, lấy lại tinh thần hướng về phía hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.