Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 16: Cô là con mồi của hắn
Kim Tử
13/01/2014
Bởi vì một câu nói của Âu Y Tuyết, không khí lại giảm xuống
0 độ.
Cho dù Âu Y Tuyết không nhìn thiếu niên trước mặt vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn chuyển thành lạnh lẽo, nhưng cô lựa chọn thờ ơ.
"Xin hãy tránh ra được không?". Giọng nói Âu Y Tuyết nhàn nhạt, đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Cô!" Con ngươi âm trầm của hắn hiện lên một ngọn lửa, bởi vì Âu Y Tuyết lạnh nhạt mà hắn càng nổi giận. Hắn muốn nói gì đó, nhưng trong nháy mắt, hắn lại tà mị cười nói: "Được". Nếu muốn chơi, hắn sẽ chơi cùng cô.
"Cám ơn!" Cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho mình, Âu Y Tuyết không khỏi mừng thầm, định vòng qua hắn rời đi, ai ngờ, hắn lại ngăn cô lại.
Bởi vì hắn chặn đường mà Âu Y Tuyết cảm thấy rất tức giận, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn nâng khóe môi lên, cắn răng nghiến lợi nói:
"Cô đã không biết tôi, vậy tôi sẽ khiến cô phải biết tôi!". Hắn bắt được cánh tay của cô, tiếp đó, quan sát Âu Y Tuyết một lượt, chậm rãi nói: "Hôm nay cô rất đẹp".
Nhìn Âu Y Tuyết chằm chằm, thiếu niên cười, ngày hôm qua mặc cô mặc áo choàng tắm màu trắng, cho nên, hắn không thấy rõ vóc người của cô, không nghĩ rằng, hôm nay, cô mặc lễ phục, liền làm vóc người hoàn mỹ hiện ra. Vóc người ấy khiến tất cả đàn ông đều sẽ điên cuồng si mê. Đột nhiên, một loại dục vọng chưa từng có dâng lên trong người hắn, hắn muốn vẻ đẹp của cô chỉ thuộc về một mình hắn.
"Cám ơn!". Âu Y Tuyết coi như hắn đang ca ngợi mình.
Ai ngờ, hắn lại giơ tay lên, đưa tay đến cổ Âu Y Tuyết, nhẹ nhàng đùa nghịch mái tóc của cô.
"Cô rất đẹp". Sợi tóc mềm mại trượt qua ngón tay, thiếu niên như si như say, giọng nói mang theo từ tính, mị hoặc mê người.
Âu Y Tuyết không nói gì, nhìn động tác của hắn, đoán xem, tiếp đó, hắn sẽ làm ra động tác gì.
"Tôi tin rằng. . .". Hắn đột nhiên thu tay mình lại, tàn khốc cười một tiếng: "Nếu như cô không mặc bộ âu phục này, nhất định, cô còn đẹp hơn".
Cùng lúc đó, Âu Y Tuyết nhìn thấy dục vọng xấu xa trong mắt hắn khiến cô sợ hãi. Mà không chờ cô kịp phản ứng, hắn đã kéo lễ phục trên người Âu Y Tuyết xuống, lộ ra thân thể chỉ mặc một chiếc áo lót bảo thủ của cô.
Bởi vì đột nhiên tiếp xúc với khí lạnh khiến da thịt trắng nõn mất đi nhiệt độ, vóc người mê người của Âu Y Tuyết lồ lộ hiện ra trước mắt hắn.
Hắn hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đau thương của cô, mập mờ ôm lưng cô, tiếp tục nói : "Đừng kêu, nếu không, tôi sẽ khiến cô hối hận".
Bởi vì hắn uy hiếp, lúc này, Âu Y Tuyết mới phục hồi tinh thần.
Dùng hết hơi sức đẩy ác ma ra, Âu Y Tuyết nhanh chóng kéo lễ phục đã rơi xuống bên hông, cố gắng che lấp cơ thể đã phơi bày ra bên ngoài, vẻ mặt thất kinh.
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?". Rốt cuộc, cô mất khống chế, hướng hắn hét lên.
Tại sao có thể. . . Hắn tại sao có thể. . . . . . Cô chưa từng nghĩ tới, mình bị một thiếu niên xa lạ đùa bỡn.
Hắn tà nịnh miễn cưỡng cười một tiếng: "Quả nhiên, so với sự tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn”, hắn đã thấy sự sợ hãi của Âu Y Tuyết, vội chuyển đề tài.
Lúc này, sự ca ngợi của hắn đối với cô chỉ là châm chọc, cô gắt gao cắn môi dưới, ngăn chặn sự đau đớn của mình: "Tôi đắc tội với anh sao?". Tại sao lại đối xử với cô như thế. Thiếu niên này thật không đơn giản, bình thường, ngay cả chị hai đánh cô, cô cũng chưa từng khóc, vậy mà bây giờ, vì hắn cợt nhã, cô không có cốt khí muốn khóc.
Hắn không trả lời cô, mà chậm rãi mà tới gần cô, nâng cằm cô lên.
Khóe miệng nâng lên thành một vòng cung, nói: "Ai cho cô dám quên tôi! Nếu dám quên tôi, vậy thì tôi có lý do khiến cô nhớ lại!"
Giọng nói hắn khàn khàn mà có mị hoặc. Hắn giống như một Satan, giờ phút này, từ trên cao cúi xuống nhìn cô, giống như đang nhìn con mồi của mình, nguy hiểm làm cho người khác giận sôi gan.
Âu Y Tuyết cảm nhận nỗi sợ trước nay chưa từng có.
Khi Âu Y Tuyết chỉ biết đứng bất động, bỗng nhiên, sau lưng cô vang lên thanh âm chói tai.
"A --"
Tiếng thét vang lên, cắt đứt không khí quái dị giữa bọn họ.
Nghe tiếng xoay người, trong nháy mắt, Âu Y Tuyết nhìn thấy người cô không muốn gặp nhất lúc này.
Âu Y Tuyết không khỏi cả kinh, cặp mắt nhìn thẳng vào bóng người đứng cách đó không xa. Cắn chặt môi dưới của mình cho đến khi cánh môi đỏ tươi trở nên trắng bệch.
Mà lúc này, ánh mắt thiếu niên thoáng hiện lên ý cười, từ từ rời khỏi cô, đi tới ghế đá ngồi xuống, giống như đang chờ để chứng kiến một vở kịch hay.
Cho dù Âu Y Tuyết không nhìn thiếu niên trước mặt vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn chuyển thành lạnh lẽo, nhưng cô lựa chọn thờ ơ.
"Xin hãy tránh ra được không?". Giọng nói Âu Y Tuyết nhàn nhạt, đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Cô!" Con ngươi âm trầm của hắn hiện lên một ngọn lửa, bởi vì Âu Y Tuyết lạnh nhạt mà hắn càng nổi giận. Hắn muốn nói gì đó, nhưng trong nháy mắt, hắn lại tà mị cười nói: "Được". Nếu muốn chơi, hắn sẽ chơi cùng cô.
"Cám ơn!" Cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho mình, Âu Y Tuyết không khỏi mừng thầm, định vòng qua hắn rời đi, ai ngờ, hắn lại ngăn cô lại.
Bởi vì hắn chặn đường mà Âu Y Tuyết cảm thấy rất tức giận, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn nâng khóe môi lên, cắn răng nghiến lợi nói:
"Cô đã không biết tôi, vậy tôi sẽ khiến cô phải biết tôi!". Hắn bắt được cánh tay của cô, tiếp đó, quan sát Âu Y Tuyết một lượt, chậm rãi nói: "Hôm nay cô rất đẹp".
Nhìn Âu Y Tuyết chằm chằm, thiếu niên cười, ngày hôm qua mặc cô mặc áo choàng tắm màu trắng, cho nên, hắn không thấy rõ vóc người của cô, không nghĩ rằng, hôm nay, cô mặc lễ phục, liền làm vóc người hoàn mỹ hiện ra. Vóc người ấy khiến tất cả đàn ông đều sẽ điên cuồng si mê. Đột nhiên, một loại dục vọng chưa từng có dâng lên trong người hắn, hắn muốn vẻ đẹp của cô chỉ thuộc về một mình hắn.
"Cám ơn!". Âu Y Tuyết coi như hắn đang ca ngợi mình.
Ai ngờ, hắn lại giơ tay lên, đưa tay đến cổ Âu Y Tuyết, nhẹ nhàng đùa nghịch mái tóc của cô.
"Cô rất đẹp". Sợi tóc mềm mại trượt qua ngón tay, thiếu niên như si như say, giọng nói mang theo từ tính, mị hoặc mê người.
Âu Y Tuyết không nói gì, nhìn động tác của hắn, đoán xem, tiếp đó, hắn sẽ làm ra động tác gì.
"Tôi tin rằng. . .". Hắn đột nhiên thu tay mình lại, tàn khốc cười một tiếng: "Nếu như cô không mặc bộ âu phục này, nhất định, cô còn đẹp hơn".
Cùng lúc đó, Âu Y Tuyết nhìn thấy dục vọng xấu xa trong mắt hắn khiến cô sợ hãi. Mà không chờ cô kịp phản ứng, hắn đã kéo lễ phục trên người Âu Y Tuyết xuống, lộ ra thân thể chỉ mặc một chiếc áo lót bảo thủ của cô.
Bởi vì đột nhiên tiếp xúc với khí lạnh khiến da thịt trắng nõn mất đi nhiệt độ, vóc người mê người của Âu Y Tuyết lồ lộ hiện ra trước mắt hắn.
Hắn hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đau thương của cô, mập mờ ôm lưng cô, tiếp tục nói : "Đừng kêu, nếu không, tôi sẽ khiến cô hối hận".
Bởi vì hắn uy hiếp, lúc này, Âu Y Tuyết mới phục hồi tinh thần.
Dùng hết hơi sức đẩy ác ma ra, Âu Y Tuyết nhanh chóng kéo lễ phục đã rơi xuống bên hông, cố gắng che lấp cơ thể đã phơi bày ra bên ngoài, vẻ mặt thất kinh.
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?". Rốt cuộc, cô mất khống chế, hướng hắn hét lên.
Tại sao có thể. . . Hắn tại sao có thể. . . . . . Cô chưa từng nghĩ tới, mình bị một thiếu niên xa lạ đùa bỡn.
Hắn tà nịnh miễn cưỡng cười một tiếng: "Quả nhiên, so với sự tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn”, hắn đã thấy sự sợ hãi của Âu Y Tuyết, vội chuyển đề tài.
Lúc này, sự ca ngợi của hắn đối với cô chỉ là châm chọc, cô gắt gao cắn môi dưới, ngăn chặn sự đau đớn của mình: "Tôi đắc tội với anh sao?". Tại sao lại đối xử với cô như thế. Thiếu niên này thật không đơn giản, bình thường, ngay cả chị hai đánh cô, cô cũng chưa từng khóc, vậy mà bây giờ, vì hắn cợt nhã, cô không có cốt khí muốn khóc.
Hắn không trả lời cô, mà chậm rãi mà tới gần cô, nâng cằm cô lên.
Khóe miệng nâng lên thành một vòng cung, nói: "Ai cho cô dám quên tôi! Nếu dám quên tôi, vậy thì tôi có lý do khiến cô nhớ lại!"
Giọng nói hắn khàn khàn mà có mị hoặc. Hắn giống như một Satan, giờ phút này, từ trên cao cúi xuống nhìn cô, giống như đang nhìn con mồi của mình, nguy hiểm làm cho người khác giận sôi gan.
Âu Y Tuyết cảm nhận nỗi sợ trước nay chưa từng có.
Khi Âu Y Tuyết chỉ biết đứng bất động, bỗng nhiên, sau lưng cô vang lên thanh âm chói tai.
"A --"
Tiếng thét vang lên, cắt đứt không khí quái dị giữa bọn họ.
Nghe tiếng xoay người, trong nháy mắt, Âu Y Tuyết nhìn thấy người cô không muốn gặp nhất lúc này.
Âu Y Tuyết không khỏi cả kinh, cặp mắt nhìn thẳng vào bóng người đứng cách đó không xa. Cắn chặt môi dưới của mình cho đến khi cánh môi đỏ tươi trở nên trắng bệch.
Mà lúc này, ánh mắt thiếu niên thoáng hiện lên ý cười, từ từ rời khỏi cô, đi tới ghế đá ngồi xuống, giống như đang chờ để chứng kiến một vở kịch hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.