Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 54: Quý Đằng Viễn lại xuất hiện
Kim Tử
13/01/2014
"Trời. . . "
"Sao lại là anh? ? ?"
"Không ở Y Tư Lai Đốn, chạy tới nơi này làm gì?"
Từng tiếng than sợ hãi xen lẫn nghi vấn tuôn về bóng dáng kia.
Hai mắt mệt mỏi không để ý đến bàn tán phía dưới, anh chỉ muốn tìm người, trông anh có vẻ gầy gò hơn khi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần Jean màu đen. Khi nhìn thấy Âu Y Tuyết vẫn cúi đầu bên cạnh của sổ, anh lộ ra nụ cười mừng rỡ.
"Được rồi, bây giờ em giới thiệu một chút về mình, sau đó, chúng ta bắt đầu học". Hoàng Mỹ Linh nói với anh.
Anh mấp máy môi, hai mắt vẫn lưu luyến trên người Âu Y Tuyết, chậm rãi nói: "Quý Đằng Viễn, hi vọng có thể làm bạn với mọi người".
Giọng nói quen thuộc kéo Âu Y Tuyết từ trong tầm tư về thực tế.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, con ngươi Quý Đằng Viễn tràn đầy hứng thú nhìn cô, cùng lúc đó, trong lòng một hồi đau nhói.
Anh. . . Tại sao lại ở chỗ này?
"Khụ khụ". Hoàng Mỹ Linh nhận thấy không khí giữa hai người, làm bộ ho khan, ngắm nhìn bốn phía: "Trong lớp tạm thời không có vị trí trống, trước tiên, Quý Đằng Viễn ngồi ở vị trí đó được không?"
Âu Y Tuyết hoảng sợ, trợn to cặp mắt.
Bởi vì Hoàng Mỹ Linh chỉ vị trí bên cạnh Âu Y Tuyết, chỗ ngồi của Hạ Tuyết.
"Vâng". Quý Đằng Viễn gật đầu một cái, ngay sau đó liền đi tới chỗ ngồi thuộc về anh.
Bởi vì vừa mới chuyển tới, cho nên Hoàng Mỹ Linh không thể làm gì khác hơn là yêu cầu Âu Y Tuyết cùng Quý Đằng Viễn dùng chung một quyển sách.
Không khí khẩn trương lượn lờ giữa hai người, thân thể kề cùng một chỗ. Dù mắt nhìn nội dung trên sách học, nhưng không hẹn mà lòng hai người đều không nằm trên sách giáo khoa.
Âu Y Tuyết ẩn nhẫn nội tâm kinh hãi, bức bách mình không nhìn anh đang gần trong gang tấc; mà Quý Đằng Viễn vẫn trầm mặc không nói, dùng dư quang ngưng mắt nhìn cô.
Tiếng chuông tan học sau 45 phút sau vang lên.
Thật vất vả chờ đến lúc tan lớp, Âu Y Tuyết không nói lời nào chạy ra khỏi phòng học, hoàn toàn không để ý đến Quý Đằng Viễn đang muốn mở miệng nói chuyện.
Trong nhà vệ sinh nữ.
Âu Y Tuyết dùng nước vỗ lên khuôn mặt không còn sức sống của mình, cô thở hổn hển, trong lòng cực kỳ nặng nề.
Tại sao sau khi cô làm tổn thương anh, anh còn xuất hiện bên cạnh cô?
Bởi vì Quý Đằng Viễn xuất hiện, một cỗ phiền não tự trong lòng cô khuếch tán mà ra.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy trong gương, sau khi Âu Y Tuyết khôi phục tâm tình liền rời đi.
Ra khỏi nhà vệ sinh nữ, không khí trong lành ùa tới, cô đưa tay vào túi áo, muốn lấy khăn giấy.
Đột nhiên một chiếc khăn tay đã xuất hiện trước mặt cô.
"Sao lại là anh? ? ?"
"Không ở Y Tư Lai Đốn, chạy tới nơi này làm gì?"
Từng tiếng than sợ hãi xen lẫn nghi vấn tuôn về bóng dáng kia.
Hai mắt mệt mỏi không để ý đến bàn tán phía dưới, anh chỉ muốn tìm người, trông anh có vẻ gầy gò hơn khi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần Jean màu đen. Khi nhìn thấy Âu Y Tuyết vẫn cúi đầu bên cạnh của sổ, anh lộ ra nụ cười mừng rỡ.
"Được rồi, bây giờ em giới thiệu một chút về mình, sau đó, chúng ta bắt đầu học". Hoàng Mỹ Linh nói với anh.
Anh mấp máy môi, hai mắt vẫn lưu luyến trên người Âu Y Tuyết, chậm rãi nói: "Quý Đằng Viễn, hi vọng có thể làm bạn với mọi người".
Giọng nói quen thuộc kéo Âu Y Tuyết từ trong tầm tư về thực tế.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, con ngươi Quý Đằng Viễn tràn đầy hứng thú nhìn cô, cùng lúc đó, trong lòng một hồi đau nhói.
Anh. . . Tại sao lại ở chỗ này?
"Khụ khụ". Hoàng Mỹ Linh nhận thấy không khí giữa hai người, làm bộ ho khan, ngắm nhìn bốn phía: "Trong lớp tạm thời không có vị trí trống, trước tiên, Quý Đằng Viễn ngồi ở vị trí đó được không?"
Âu Y Tuyết hoảng sợ, trợn to cặp mắt.
Bởi vì Hoàng Mỹ Linh chỉ vị trí bên cạnh Âu Y Tuyết, chỗ ngồi của Hạ Tuyết.
"Vâng". Quý Đằng Viễn gật đầu một cái, ngay sau đó liền đi tới chỗ ngồi thuộc về anh.
Bởi vì vừa mới chuyển tới, cho nên Hoàng Mỹ Linh không thể làm gì khác hơn là yêu cầu Âu Y Tuyết cùng Quý Đằng Viễn dùng chung một quyển sách.
Không khí khẩn trương lượn lờ giữa hai người, thân thể kề cùng một chỗ. Dù mắt nhìn nội dung trên sách học, nhưng không hẹn mà lòng hai người đều không nằm trên sách giáo khoa.
Âu Y Tuyết ẩn nhẫn nội tâm kinh hãi, bức bách mình không nhìn anh đang gần trong gang tấc; mà Quý Đằng Viễn vẫn trầm mặc không nói, dùng dư quang ngưng mắt nhìn cô.
Tiếng chuông tan học sau 45 phút sau vang lên.
Thật vất vả chờ đến lúc tan lớp, Âu Y Tuyết không nói lời nào chạy ra khỏi phòng học, hoàn toàn không để ý đến Quý Đằng Viễn đang muốn mở miệng nói chuyện.
Trong nhà vệ sinh nữ.
Âu Y Tuyết dùng nước vỗ lên khuôn mặt không còn sức sống của mình, cô thở hổn hển, trong lòng cực kỳ nặng nề.
Tại sao sau khi cô làm tổn thương anh, anh còn xuất hiện bên cạnh cô?
Bởi vì Quý Đằng Viễn xuất hiện, một cỗ phiền não tự trong lòng cô khuếch tán mà ra.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy trong gương, sau khi Âu Y Tuyết khôi phục tâm tình liền rời đi.
Ra khỏi nhà vệ sinh nữ, không khí trong lành ùa tới, cô đưa tay vào túi áo, muốn lấy khăn giấy.
Đột nhiên một chiếc khăn tay đã xuất hiện trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.