Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 157: Tâm tư buồn bực
Kim Tử
13/01/2014
Khải Tát Đế Quốc,
phòng làm việc của tổng giám đốc --
Từ nhà đến phòng làm việc đã được hai tiếng, nhưng trong hai giờ ở tại đây anh cũng không có giống như lúc trước, nhanh chóng liên tiếp triển khai công việc phức tạp, mà là ngồi ở cửa sổ sát đất cúi xuống trước nhìn dưới chân suy nghĩ xa xôi.
Lặng lẽ nhấp một ngụm Vodka trong tay, anh cố gắng dùng rượu cồn để lay tỉnh ý thức của mình, tinh thần làm việc tốt lên. Nhưng là vô luận hắn có ý nghĩ phí sức đến đâu, chung quy lại trong đầu vẫn lại hiện ra tình cảnh hôm qua Âu Y Tuyết ôm lấy người đàn ông kia.
Người đàn ông kia anh nhớ! Khi anh xem xét xấp tài liệu về cô trên đó chú thích dòng chữ “Ex. Boyfriend” (bạn trai cũ). Thời điểm anh cùng với Âu Y Tuyết ở bên nhau tên kia cũng không có xuất hiện bên cạnh cô, mà hôm nay sau hai năm anh ta lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô, là muốn lần nữa đoạt lại cô sao? Hay còn có điều gì khác? Chỉ là, mặc kệ là vì cái gì, điều này cũng khiến anh cảm thấy rất là lo lắng!
Mặc dù anh và Âu Y Tuyết đã sớm đăng ký kết hôn, hơn nữa cũng đã có một con gái, chỉ chưa có làm hôn lễ. Nhưng không biết vì sao, anh vẫn cảm thấy rất lo lắng! Giống như cái ngày đó lúc anh ở trong phòng giải phẫu của bệnh viện, rất sợ cô sẽ rời khỏi anh. Uống một hơi cạn sạch ly rượu, tròng mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cái đám người phía dưới chân giống hệt như kiến kia, trên gương mặt anh tuấn giăng đầy băng lãnh. Trừ lần đó ra, thì tối hôm qua cô giấu giếm anh, cũng khiến anh cảm thấy vô cùng phấn nộ!
Có lẽ là công việc gần đây càng ngày càng nhiều đè bẹp anh, cũng có lẽ là vì hành động đủ loại quái dị của Âu Y Tuyết khiến cho anh phiền não, tóm lại, anh cảm thấy gấp gáp trước nay chưa từng có.
Giận tái mặt, cố gắng đè nén cảm xúc quấy phá trong lòng này xuống, anh lạnh lùng ngồi trở lại trước bàn làm việc, ngay sau đó bắt đầu làm việc.
Anh nghĩ, hiện tại điều quan trọng cần kíp nhất là nhanh chóng xử lý xong những việc vặt trong tay này, sau đó sẽ cùng với cô nói chuyện thật tốt!
※
Nằm ở trung tâm thành phố, trong một tòa nhà có vườn hoa (hoa viên), bán hàng từ thiện lúc này đang tiến hành vô cùng sôi động.
Từ một tuần lễ trước đã bắt đầu bắt tay vào công tác chuẩn bị cho việc bán hàng từ thiện, cùng mấy cô nhi viện lớn đàm phán thỏa thuận những công việc có liên quan, tổ chức sân bãi cùng bố trí các gian hàng từ thiện, công tác tuyên truyền đã chuẩn bị tốt từ hai ngày trước, nhân viên bán hàng từ thiện ngoại trừ một số nhà từ thiện Lục Bình giới thiệu ra, thì phần lớn đều là những người có tấm lòng nhân ái bên ngoài xã hội.
Đây là lần đầu tiên Âu Y Tuyết tổ chức bán hàng từ thiện, mặc dù chỉ làm nho nhỏ nhưng vẫn không tránh khỏi sẽ khẩn trương. Cũng may có Trần Di cùng một số giáo viên trong cô nhi viện đến giúp cô, nên mức độ khẩn trương cũng giảm bớt không ít.
Bảy giờ sáng buổi bán hàng từ thiện thuận lợi bắt đầu, ban đầu người đến thưa thớt nhưng đến bốn giờ sau sóng người bắt đầu khởi động, lúc sau thu vào so với dự đoán của cô tốt hơn rất nhiều, điều này làm cho cô cảm thấy rất là hài lòng.
Trước một gian hàng, Âu Y Tuyết mặc một bộ áo đầm đơn giản màu trắng, một đầu tóc dài đến eo đen như mực lúc này buộc cao thành hình đuôi ngựa, trên khuôn mặt tinh xảo thủy chung luôn treo một nụ cười nhàn nhạt, cô như được tắm gió xuân (đắm mình trong vui sướng hớn hở), vừa ôn nhu giới thiệu cho người đi qua những vật nhỏ bé mà cô bán.
Trên gian hàng của cô bày biện những đồ chơi mới nho nhỏ, dĩ nhiên cũng không thiếu một chút đồ gia dụng. Những thứ đồ này đều là cô tự mình đi thu mua ở chợ bán buôn, cho nên giá tiền cũng rẻ hơn so với thị trường rất nhiều. Bởi vì là bán hàng từ thiện, cho nên cô cũng nâng giá cao hơn một chút so với bên ngoài.
Có lẽ là vì lòng nhân ái của cô có thể đánh động lòng người, hoặc cũng có thể là những thứ đồ được bán ở buổi bán hàng từ thiện thật sự hấp dẫn người. Tóm lại đồ bán ra không bao lâu sau, những đồ còn lại đã không còn bao nhiêu. Nhìn ví tiền càng ngày càng căng phồng, những nỗi niềm bi thương hôm qua của Âu Y Tuyết kia trong nháy mắt tan thành bọt xà phòng, từ trong đáy lòng cũng cảm nhận được mừng rỡ.
Đến mười hai giờ trưa, sóng người mới thưa dần, là bởi vì tất cả mọi người đi ăn cơm trưa.
Âu Y Tuyết sau khi giải phóng gân cốt một chút, nụ cười vẫn không có mất đi.
"Chúc mừng cậu". Đột nhiên, một giọng nói thanh lệ (tươi đẹp) từ phía sau của cô truyền đến.
Âu Y Tuyết nghe vậy quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt vui mừng của Trần Di, cười hỏi: "Tại sao?". Nói xong, đôi con ngươi như nước lóe ánh sáng lóng lánh, khiến nhìn cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Chúc mừng cậu tổ chức rất thành công nha". Trần Di mỉm cười dịu dàng, thật lòng tán dương. Vốn trước khi đến đây cô còn lo lắng sẽ không ai đến, không nghĩ tới lại tốt như vậy.
May mắn được mọi người hỗ trợ. Kế hoạch bán hàng từ thiện mặc dù do cô lập ra, nhưng những thứ còn lại kia đều là nhờ sự trợ giúp của mọi người thì mới có thể hoàn thành, cho nên Âu Y Tuyết cũng không có cảm thấy tất cả công lao đều thuộc về mình.
"Đúng rồi". Đột nhiên Trần Di giống như là nghĩ đến cái gì đó, cười thần bí, ngay sau đó nhẹ giọng nói: "Mình mang đến cho bạn một người".
Nghe vậy, Âu Y Tuyết ngẩn ra, hỏi: "Ai vậy?".
Nhưng Trần Di cũng không trả lời vấn đề của cô, mà là nhích thân về phía bên trái, nhường ra vị trí của mình.
Giữa lúc Âu Y Tuyết còn đang kinh ngạc về cử động của cô ấy, một bóng dáng mảnh mai thoáng một cái xuất hiện trước mặt làm rối loạn tâm tư của cô, đầu óc lập tức sững lại.
"Là anh". Cho đến lúc một thanh âm từ tính mang theo vui mừng vang lên trên đỉnh đầu cô, cô mới hoàn hồn.
"Anh. . .". Con ngươi trong như nước của Âu Y Tuyết dần hiện ra thần sắc mừng rỡ. Bởi vì cô đợi cho tới trưa, vốn cho là hôm qua anh cũng chỉ thuận miệng nói thế, không nghĩ thật sự sẽ đến. "Sao anh lại đến đây?". Cô không nhịn được hỏi.
Dứt lời, lại thấy Quý Đằng Viễn nho nhã cười một tiếng, trong mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ: "Hôm qua anh đã đồng ý với em". Anh hời hợt nói, nếu không phải sáng nay có chuyện, anh đã đến từ 7 giờ sáng rồi.
Nhìn trong mắt anh đột nhiên thoáng qua một tia yêu thương, Âu Y Tuyết thấy thế trố mắt trong giây lát, nhưng cô rất nhanh liền phục hồi lại.
Thấy bộ dạng cô có chút xấu hổ, Quý Đằng Viễn do dự một lát, nói tiếp: "Bây giờ đã trưa rồi, anh có vinh dự được mời các em đi ăn cơm không?". Anh cực kỳ thân sĩ nhìn Âu Y Tuyết một cái, lại nhìn Trần Di một cái. (Thân sĩ = quan về hưu, mình để nguyên vì không biết thay từ nào cho dễ hiểu hơn).
"Em thì thôi". Nhìn đến ánh mắt mong đợi của anh, Trần Di vội vàng khoát tay giải thích: "Em mới vừa rồi đã ăn rồi, anh và Tuyết đi đi".
"Thật vậy sao". Quý Đằng Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, tiếp đó lại đem tầm mắt nóng rực chuyển qua trên người của Âu Y Tuyết, khóe miệng gợi lên dịu dàng: "Vậy em có muốn đi dùng cơm trưa với anh không?".
Có lẽ là bởi vì đã lâu không gặp nên có chút xa lạ rồi, cũng có lẽ là không muốn hù dọa cô, Quý Đằng Viễn muốn dùng cái thân phận bạn bè này mời cô.
"Này. . .". Âu Y Tuyết do dự một chút, ở trong ánh mắt chờ đợi của Quý Đằng Viễn gật đầu một cái: "Được".
Chỉ là cái tiếng được này của cô cũng không có an ủi được mất mát trong lòng Quý Đằng Viễn, trong nụ cười tươi nhu hòa của anh loáng thoáng có chút khổ sở, nói: "Nếu không muốn đi thì thôi, em không cần miễn cưỡng bản thân mình". Mặc dù anh rất muốn cùng một chỗ với cô, nhưng bất kể cô quyết định như thế nào, anh cũng sẽ tôn trọng cô.
"Không có". Âu Y Tuyết gấp gáp hoảng hốt lắc đầu một cái. Ánh mặt trời chiếu (rắc) vào trên mặt xinh đẹp của cô khiến cô nhìn xinh đẹp như một tiên nữ, nụ cười lấp lánh,cô nói: "Em cũng đói bụng rồi, không ngại, chúng ta đi luôn bây giờ đi". Nói xong nháy mắt với Trần Di đang đứng bên cạnh, ý là nhờ cô ấy chăm sóc gian hàng một chút.
Mà Trần Di sau khi hiểu được tất nhiên cũng quăng ra một ánh mắt ý bảo an tâm.
Cứ như vậy, Âu Y Tuyết sau khi nhắn nhủ một vài việc nho nhỏ xong, liền cùng Quý Đằng Viễn hai người sóng vai rời đi.
Không ngờ rằng, có một đôi mắt thê lương đang gắt gao nhìn cô!
Từ nhà đến phòng làm việc đã được hai tiếng, nhưng trong hai giờ ở tại đây anh cũng không có giống như lúc trước, nhanh chóng liên tiếp triển khai công việc phức tạp, mà là ngồi ở cửa sổ sát đất cúi xuống trước nhìn dưới chân suy nghĩ xa xôi.
Lặng lẽ nhấp một ngụm Vodka trong tay, anh cố gắng dùng rượu cồn để lay tỉnh ý thức của mình, tinh thần làm việc tốt lên. Nhưng là vô luận hắn có ý nghĩ phí sức đến đâu, chung quy lại trong đầu vẫn lại hiện ra tình cảnh hôm qua Âu Y Tuyết ôm lấy người đàn ông kia.
Người đàn ông kia anh nhớ! Khi anh xem xét xấp tài liệu về cô trên đó chú thích dòng chữ “Ex. Boyfriend” (bạn trai cũ). Thời điểm anh cùng với Âu Y Tuyết ở bên nhau tên kia cũng không có xuất hiện bên cạnh cô, mà hôm nay sau hai năm anh ta lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô, là muốn lần nữa đoạt lại cô sao? Hay còn có điều gì khác? Chỉ là, mặc kệ là vì cái gì, điều này cũng khiến anh cảm thấy rất là lo lắng!
Mặc dù anh và Âu Y Tuyết đã sớm đăng ký kết hôn, hơn nữa cũng đã có một con gái, chỉ chưa có làm hôn lễ. Nhưng không biết vì sao, anh vẫn cảm thấy rất lo lắng! Giống như cái ngày đó lúc anh ở trong phòng giải phẫu của bệnh viện, rất sợ cô sẽ rời khỏi anh. Uống một hơi cạn sạch ly rượu, tròng mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cái đám người phía dưới chân giống hệt như kiến kia, trên gương mặt anh tuấn giăng đầy băng lãnh. Trừ lần đó ra, thì tối hôm qua cô giấu giếm anh, cũng khiến anh cảm thấy vô cùng phấn nộ!
Có lẽ là công việc gần đây càng ngày càng nhiều đè bẹp anh, cũng có lẽ là vì hành động đủ loại quái dị của Âu Y Tuyết khiến cho anh phiền não, tóm lại, anh cảm thấy gấp gáp trước nay chưa từng có.
Giận tái mặt, cố gắng đè nén cảm xúc quấy phá trong lòng này xuống, anh lạnh lùng ngồi trở lại trước bàn làm việc, ngay sau đó bắt đầu làm việc.
Anh nghĩ, hiện tại điều quan trọng cần kíp nhất là nhanh chóng xử lý xong những việc vặt trong tay này, sau đó sẽ cùng với cô nói chuyện thật tốt!
※
Nằm ở trung tâm thành phố, trong một tòa nhà có vườn hoa (hoa viên), bán hàng từ thiện lúc này đang tiến hành vô cùng sôi động.
Từ một tuần lễ trước đã bắt đầu bắt tay vào công tác chuẩn bị cho việc bán hàng từ thiện, cùng mấy cô nhi viện lớn đàm phán thỏa thuận những công việc có liên quan, tổ chức sân bãi cùng bố trí các gian hàng từ thiện, công tác tuyên truyền đã chuẩn bị tốt từ hai ngày trước, nhân viên bán hàng từ thiện ngoại trừ một số nhà từ thiện Lục Bình giới thiệu ra, thì phần lớn đều là những người có tấm lòng nhân ái bên ngoài xã hội.
Đây là lần đầu tiên Âu Y Tuyết tổ chức bán hàng từ thiện, mặc dù chỉ làm nho nhỏ nhưng vẫn không tránh khỏi sẽ khẩn trương. Cũng may có Trần Di cùng một số giáo viên trong cô nhi viện đến giúp cô, nên mức độ khẩn trương cũng giảm bớt không ít.
Bảy giờ sáng buổi bán hàng từ thiện thuận lợi bắt đầu, ban đầu người đến thưa thớt nhưng đến bốn giờ sau sóng người bắt đầu khởi động, lúc sau thu vào so với dự đoán của cô tốt hơn rất nhiều, điều này làm cho cô cảm thấy rất là hài lòng.
Trước một gian hàng, Âu Y Tuyết mặc một bộ áo đầm đơn giản màu trắng, một đầu tóc dài đến eo đen như mực lúc này buộc cao thành hình đuôi ngựa, trên khuôn mặt tinh xảo thủy chung luôn treo một nụ cười nhàn nhạt, cô như được tắm gió xuân (đắm mình trong vui sướng hớn hở), vừa ôn nhu giới thiệu cho người đi qua những vật nhỏ bé mà cô bán.
Trên gian hàng của cô bày biện những đồ chơi mới nho nhỏ, dĩ nhiên cũng không thiếu một chút đồ gia dụng. Những thứ đồ này đều là cô tự mình đi thu mua ở chợ bán buôn, cho nên giá tiền cũng rẻ hơn so với thị trường rất nhiều. Bởi vì là bán hàng từ thiện, cho nên cô cũng nâng giá cao hơn một chút so với bên ngoài.
Có lẽ là vì lòng nhân ái của cô có thể đánh động lòng người, hoặc cũng có thể là những thứ đồ được bán ở buổi bán hàng từ thiện thật sự hấp dẫn người. Tóm lại đồ bán ra không bao lâu sau, những đồ còn lại đã không còn bao nhiêu. Nhìn ví tiền càng ngày càng căng phồng, những nỗi niềm bi thương hôm qua của Âu Y Tuyết kia trong nháy mắt tan thành bọt xà phòng, từ trong đáy lòng cũng cảm nhận được mừng rỡ.
Đến mười hai giờ trưa, sóng người mới thưa dần, là bởi vì tất cả mọi người đi ăn cơm trưa.
Âu Y Tuyết sau khi giải phóng gân cốt một chút, nụ cười vẫn không có mất đi.
"Chúc mừng cậu". Đột nhiên, một giọng nói thanh lệ (tươi đẹp) từ phía sau của cô truyền đến.
Âu Y Tuyết nghe vậy quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt vui mừng của Trần Di, cười hỏi: "Tại sao?". Nói xong, đôi con ngươi như nước lóe ánh sáng lóng lánh, khiến nhìn cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Chúc mừng cậu tổ chức rất thành công nha". Trần Di mỉm cười dịu dàng, thật lòng tán dương. Vốn trước khi đến đây cô còn lo lắng sẽ không ai đến, không nghĩ tới lại tốt như vậy.
May mắn được mọi người hỗ trợ. Kế hoạch bán hàng từ thiện mặc dù do cô lập ra, nhưng những thứ còn lại kia đều là nhờ sự trợ giúp của mọi người thì mới có thể hoàn thành, cho nên Âu Y Tuyết cũng không có cảm thấy tất cả công lao đều thuộc về mình.
"Đúng rồi". Đột nhiên Trần Di giống như là nghĩ đến cái gì đó, cười thần bí, ngay sau đó nhẹ giọng nói: "Mình mang đến cho bạn một người".
Nghe vậy, Âu Y Tuyết ngẩn ra, hỏi: "Ai vậy?".
Nhưng Trần Di cũng không trả lời vấn đề của cô, mà là nhích thân về phía bên trái, nhường ra vị trí của mình.
Giữa lúc Âu Y Tuyết còn đang kinh ngạc về cử động của cô ấy, một bóng dáng mảnh mai thoáng một cái xuất hiện trước mặt làm rối loạn tâm tư của cô, đầu óc lập tức sững lại.
"Là anh". Cho đến lúc một thanh âm từ tính mang theo vui mừng vang lên trên đỉnh đầu cô, cô mới hoàn hồn.
"Anh. . .". Con ngươi trong như nước của Âu Y Tuyết dần hiện ra thần sắc mừng rỡ. Bởi vì cô đợi cho tới trưa, vốn cho là hôm qua anh cũng chỉ thuận miệng nói thế, không nghĩ thật sự sẽ đến. "Sao anh lại đến đây?". Cô không nhịn được hỏi.
Dứt lời, lại thấy Quý Đằng Viễn nho nhã cười một tiếng, trong mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ: "Hôm qua anh đã đồng ý với em". Anh hời hợt nói, nếu không phải sáng nay có chuyện, anh đã đến từ 7 giờ sáng rồi.
Nhìn trong mắt anh đột nhiên thoáng qua một tia yêu thương, Âu Y Tuyết thấy thế trố mắt trong giây lát, nhưng cô rất nhanh liền phục hồi lại.
Thấy bộ dạng cô có chút xấu hổ, Quý Đằng Viễn do dự một lát, nói tiếp: "Bây giờ đã trưa rồi, anh có vinh dự được mời các em đi ăn cơm không?". Anh cực kỳ thân sĩ nhìn Âu Y Tuyết một cái, lại nhìn Trần Di một cái. (Thân sĩ = quan về hưu, mình để nguyên vì không biết thay từ nào cho dễ hiểu hơn).
"Em thì thôi". Nhìn đến ánh mắt mong đợi của anh, Trần Di vội vàng khoát tay giải thích: "Em mới vừa rồi đã ăn rồi, anh và Tuyết đi đi".
"Thật vậy sao". Quý Đằng Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, tiếp đó lại đem tầm mắt nóng rực chuyển qua trên người của Âu Y Tuyết, khóe miệng gợi lên dịu dàng: "Vậy em có muốn đi dùng cơm trưa với anh không?".
Có lẽ là bởi vì đã lâu không gặp nên có chút xa lạ rồi, cũng có lẽ là không muốn hù dọa cô, Quý Đằng Viễn muốn dùng cái thân phận bạn bè này mời cô.
"Này. . .". Âu Y Tuyết do dự một chút, ở trong ánh mắt chờ đợi của Quý Đằng Viễn gật đầu một cái: "Được".
Chỉ là cái tiếng được này của cô cũng không có an ủi được mất mát trong lòng Quý Đằng Viễn, trong nụ cười tươi nhu hòa của anh loáng thoáng có chút khổ sở, nói: "Nếu không muốn đi thì thôi, em không cần miễn cưỡng bản thân mình". Mặc dù anh rất muốn cùng một chỗ với cô, nhưng bất kể cô quyết định như thế nào, anh cũng sẽ tôn trọng cô.
"Không có". Âu Y Tuyết gấp gáp hoảng hốt lắc đầu một cái. Ánh mặt trời chiếu (rắc) vào trên mặt xinh đẹp của cô khiến cô nhìn xinh đẹp như một tiên nữ, nụ cười lấp lánh,cô nói: "Em cũng đói bụng rồi, không ngại, chúng ta đi luôn bây giờ đi". Nói xong nháy mắt với Trần Di đang đứng bên cạnh, ý là nhờ cô ấy chăm sóc gian hàng một chút.
Mà Trần Di sau khi hiểu được tất nhiên cũng quăng ra một ánh mắt ý bảo an tâm.
Cứ như vậy, Âu Y Tuyết sau khi nhắn nhủ một vài việc nho nhỏ xong, liền cùng Quý Đằng Viễn hai người sóng vai rời đi.
Không ngờ rằng, có một đôi mắt thê lương đang gắt gao nhìn cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.