Cô Bé Lọ Lem Và Chị Kế

Chương 5

Ly Hận Trai Liên Hạm

09/12/2021

Editor: Ninh Nhiên

????

Lúc Cinderella đến phòng Trisilia, cô vẫn chưa tỉnh.

Cinderella cũng không nóng nảy, chỉ đi đến mép giường của cô ngồi xuống, chống cằm cười tủm tỉm nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô tự nhiên tỉnh lại.

Một lát sau, mí mắt Trisilia giật giật rồi chậm rãi mở ra. Cô vừa mới mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là một gương mặt tinh xảo, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được người đó là Cinderella.

Cô vẫn chưa ý thức được tình huống hiện tại, lập tức trừng mắt liếc cậu một cái, ác thanh ác khí nói: "Mày chạy vào phòng tao làm gì? Quần áo giặc xong rồi? Sàn nhà lau xong rồi? Bức màn cũng đã giặc hết? Còn không mau đi làm việc đi?"

Cinderella nhìn dáng vẻ cô vênh mặt hất hàm sai khiến, đầu nghiêng nghiêng, ý cười trên mặt không thay đổi, từ giữa môi tràn ra một tiếng cười khẽ: "Ha."

Thấy cậu không chỉ không nhúc nhích, ngược lại còn bật cười, Trisilia nhịn không được nhíu nhíu mày, lông mày dựng thẳng lên, ngữ khí cực kỳ không tốt: "Cười cái gì mà cười! Muốn lười biếng đúng không!"

"Trisi..." Nhìn bộ dáng Trisilia 'hoạt bát' như vậy, ánh mắt của Cinderella càng thêm mê luyến, cầm lòng không đậu nhanh chóng nhích đến gần, duỗi tay nâng mặt cô lên: "Chị."

Trisilia nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tức khắc kinh ngạc nhảy dựng. Nhưng khi kinh ngạc qua đi, cô nhìn dung mạo xinh đẹp trắng nõn trước mắt, làn da tinh tế đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, trong lòng ghen ghét một trận. Cô duỗi tay chụp vào mặt Cinderella, dùng lực muốn đẩy ra. Nhưng lại không ngờ rằng, cho dù cô có dùng bao nhiêu lực cũng không thể đẩy Cinderella ra được.

Cinderella duỗi tay nắm lấy bàn tay cô đặt trên mặt cậu kéo đến, kề vào môi mình hôn lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trisilia, không chớp mắt.

Trisilia mở to hai mắt nhìn tay của mình, rồi lại nhìn Cinderella, lập tức nổi da gà. Cô dùng sức muốn rút tay mình ra nhưng không rút được, liếc mắt về phía Cinderella, mặt đầy ghét bỏ chán ghét: "Mày làm gì vậy!"

Cinderella nhìn nét mặt Trisilia không hề che giấu sự chán ghét, ý cười bên môi bỗng nhiên phai nhạt một ít, nhưng rất nhanh lại gia tăng.

"Đương nhiên là cố gắng yêu thương chị rồi, chị gái." Cậu mỉm cười, lôi kéo tay cô chậm rãi di chuyển xuống, phủ lên cái lều nhỏ dựng đứng ở nơi nào đó, sau đó nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt xanh lam hoàn toàn âm trầm chăm chú nhìn thẳng vào cô: "Chị xem, chị gái, 'nó' vì chị mà hoàn toàn dựng thẳng lên rồi này."

Trisilia bỗng nhiên tiếp xúc đến một thứ gì đó không thể nói ra miệng, đôi mắt chợt trừng lớn, da đầu muốn phát nổ. Không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Cinderella đang mặt váy, lại cảm thụ cái vật mà mình đang sờ một chút, lửa giận trong nội tâm hừng hực bốc cháy: "Mày rõ ràng là con trai! Vậy mà mày lại giả thành phụ nữ lừa gạt chúng tao nhiều năm như vậy!"

"Quá ghê tởm!" Cô cảm thấy tức giận lại ghê tởm: "Một người con trai mà lại giả thành phụ nữ nhiều năm như vậy!"

"Chị cảm thấy..." Cinderella nắm tay cô thật chặt, ngẩng đầu nhìn cô, ý cười bên môi càng đậm hơn, nhưng đôi mắt lại mơ hồ lạnh lẽo xuống âm độ: "Tôi rất ghê tởm sao?"

"Đương nhiên!" Trong con ngươi màu nâu của Trisilia tràn đầy ghê tởm và chán ghét, đôi môi màu đỏ tươi phát ra những lời nói vô cùng ác độc: "Loại biến thái giống như mày, vì sao vẫn còn mặt mũi tiếp tục tồn tại? Dứt khoát đi chết cho xong!"

Nhưng khi nghe cô nói những lời chói tai như vậy, Cinderella ngược lại còn nở nụ cười. Cậu duỗi tay sờ sờ mặt cô, thong thả vuốt ve, từ cái trán một đường đi xuống, sờ đến lông mày, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại ở trên môi cô.



"Như vậy sao được chứ? Nếu như tôi chết rồi, làm sao có thể khiến cho chị cảm nhận được vui sướng đây?" Vừa dứt lời, cậu cũng không cho Trisilia có cơ hội phản ứng, trực tiếp hôn xuống.

Đây là một nụ hôn rất bá đạo, Cinderella dường như không hề muốn cho cô cơ hội thở dốc, môi lưỡi không lưu tình chút nào công thành đoạt đất trong khoang miệng cô, xâm chiếm hô hấp của cô.

Trisilia mở to hai mắt, dùng sức muốn đẩy cậu ra, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào. Một tay khác của cô còn bị cậu nắm chặt phủ ở nơi đó, cảm nhận được sự nóng bỏng trong lòng bàn tay, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác nguy cơ.

Chờ đến khi tay của Cinderella một đường đi xuống, dịch đến trên cổ áo cô, Trisilia rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Trong miệng cô nức nở phát ra âm thanh nghẹn ngào, dùng sức lực giãy giụa cơ thể, nhưng sức lực của phụ nữ sao có thể địch lại đàn ông? Huống chi Cinderella tuy rằng nhìn qua gầy yếu, nhưng vì hàng năm lao động đã giúp cho sức lực của cậu còn lớn hơn nhiều so với những người đàn ông khác.

Trisilia trước nay chưa từng bị đối đãi như vậy. Hiện tại, toàn thân của cô đều bị áp chế triệt để, váy ngủ trên người dần dần bị xé mở, nhưng lại không có biện pháp nào để trốn thoát.

Cô bắt đầu chảy nước mắt, từng giọt rơi xuống gối đầu.

Có lẽ là vì cô quá đáng thương nên giành được sự đồng tình của Cinderella, hoặc có lẽ là cậu vẫn còn một tính toán khác, dù sao thì cậu cũng đã buông lỏng kiềm chế đối với cô, quan sát bộ dáng cô bị mình bắt nạt, nghiêng đầu cười tủm tỉm.

Nhưng ngay lúc Trisilia vừa mới hổn hển nhẹ nhàng thở ra, cho rằng bản thân đã tránh được một kiếp, Cinderella bỗng nhiên bắt đầu thong thả ung dung cởi ra quần áo của mình.

Trisilia tức khắc mở to hai mắt nhìn qua, trong lòng có dự cảm không tốt. Cô nhìn Cinderella một bên cởi đồ, một bên chăm chú nhìn thẳng vào mình, trên mặt còn treo một nụ cười vừa quỷ dị vừa bệnh hoạn. Cô run lên một cái, ngay sau đó thừa dịp Cinderella vẫn đang buông lỏng, lách mình lộn nhào té xuống khỏi giường, chạy về phía cửa phòng.

Cinderella thấy Trisilia muốn chạy ra ngoài, chỉ ngồi cười tủm tỉm nhìn qua, vẫn chậm rãi cởi quần áo, một chút ý định đuổi theo cũng không có.

Nhưng Trisilia lại không cảm thấy may mắn. Chờ khi cô chạy tới cạnh cửa, nắm kéo then chốt muốn mở cửa nhưng làm thế nào cũng không thể mở được, lúc này cô mới hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng.

Cô quay đầu lại, sợ hãi phát hiện Cinderella đã cởi xong quần áo, để chân trần từng bước đi về phía bên này.

Ánh mắt cô lướt xuống dưới, liếc mắt một cái đã thấy được thứ đó, cả người chợt run lên, vội vàng xoay người lại không dám xem tiếp, càng thêm cố gắng dùng sức đẩy cửa, muốn chạy đi.

Không chờ cô phá cửa xong, Cinderella đã đi tới sau lưng cô, một tay ôm lấy cô từ phía sau. Hô hấp ấm áp của cậu phun lên cổ cô, chọc cho cô nổi lên một tầng da gà.

"Chị..." Giọng nói ngọt ngào của cậu từ phía sau truyền đến: "Vô dụng thôi. Cửa đã bị tôi khóa lại, chỉ có dùng chìa khóa mới có thể mở ra. Mà chìa khóa ở chỗ tôi. Vậy nên cho dù chị có cố gắng hơn nữa nhưng nếu không có chìa khóa cũng không mở được đâu."

Trisilia cuối cùng cũng sụp đổ. Cô dùng sức đẩy cửa, trong miệng khóc kêu: "Mau cho tôi ngoài! Tôi cảnh cáo cậu! Nếu cậu dám làm gì tôi, mẹ của tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"

"À." Cinderella ở sau lưng cô nở nụ cười: "Vậy thật đúng là đáng tiếc. Mẹ của em, chỉ sợ vĩnh viễn không thể đi lại cũng không thể đánh người được nữa! Bao gồm cả chị gái Antasia của em, bọn họ hiện tại đều đau đến ngất đi rồi, cũng không biết có thể thành công sống sót hay không..."



"Cậu, cậu đã làm cái gì!" Trisilia lập tức mở to hai mắt, bị thông tin trong lời nói của cậu mạnh mẽ đánh sâu và tâm trí: "Cậu đã làm gì bọn họ rồi!"

"Cũng không làm gì." Cinderella dựa đầu vào trên vai cô, hai tay thon dài vòng qua eo cô: "Tôi cùng lắm chỉ là chém đứt tay chân bọn họ mà thôi."

Trisilia bị lời nói máu lạnh đó của cậu kích thích đến mức nhịn không được run rẩy cả người.

Cinderella đã nhận ra cô đang run, trấn an hôn nhẹ lên cổ cô, ôn nhu nói: "Đừng sợ, chị, tôi sẽ không đối đãi với em như thế. Tôi yêu em như vậy, làm sao nỡ tổn thương đến em được? Nhưng mà em cũng phải ngoan ngoãn nha! Nếu nói lời làm tôi tức giận, chỉ sợ phải khiến em chịu khổ một chút rồi!"

Trisilia cắn răng, cả người bắt đầu run rẩy. Cô tuy rằng ác độc, luôn gây khó dễ cho Cinderella nhưng cùng lắm cũng chỉ là một người ngu ngốc không có đầu óc thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi. So với mẹ và chị gái, cô thật sự cũng chẳng tốt hơn là bao. Lúc này, khi đối mặt với Cinderella quỷ dị đáng sợ như vậy, cô hoàn toàn không còn uy phong như trước đây, ngược lại run rẩy thân thể, lời nói mang theo khóc nức nở: "Cậu... Cậu muốn làm gì..."

Cinderella ôm cô, cọ cọ lên cổ cô, như là đang làm nũng hỏi: "Chị, chúng ta về lại giường được không?"

"Không!" Trisilia tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng biết một khi trở về trên giường sẽ phát sinh chuyện gì. Cô dùng sức lắc đầu, tràn đầy kháng cự: "Không cần trở về!"

"Vậy..." Cinderella nghiêng nghiêng đầu, tay đặt lên quần áo đã cởi đến bả vai của cô: "Tôi giúp em cởi quần áo nhé? Chỉ có tôi cởi quần áo còn em lại ăn mặc gọn gàng như vậy, có hơi không công bằng nha."

"Không!" Trisilia hét lên: "Không được cởi!" Cô run rẩy thân mình, khóc lên: "Cầu xin cậu, đừng đối xử với tôi như vậy!"

"Haiz." Cinderella bỗng nhiên thở dài, ánh mắt nhìn cô có chút sủng nịch, có chút mê luyến, còn có chút bất đắc dĩ: "Thật là không có biện pháp với em mà. Được rồi, nếu em không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng."

Trisilia nghe cậu nói như vậy, cho rằng bản thân rốt cuộc cũng tránh thoát, nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt cũng sáng lên, vui sướng bộc lộ ra ngoài.

Nhưng mà ngay sau đó, Cinderella bỗng nhiên đem cô áp về phía trước, để cho cô tựa vào trên cửa rồi dùng một bàn tay chế trụ tay cô, một cái tay khác vén làn váy cô lên, kéo quần lót cô xuống, đem dương v*t của cậu lách đi vào.

"A ——" Trisilia đau đớn hét lên, nước mắt cũng chảy ra.

Gương mặt Cinderella vẫn luôn ẩn chứa ý cười, lúc này, cậu một bên luận động, một bên cười tủm tỉm nói: "Sao, tôi nghe theo ý em, không trở về giường, cũng không cởi quần áo của em này. Chị gái quả nhiên thật thông minh, mặc quần áo đứng ở cạnh cửa làm em, cũng rất kích thích đấy! Hửm, chị ơi, nguyện vọng của em được thỏa mãn rồi! Có vui vẻ hay không?"

"Ưm ưm a ——" Trisilia nghẹn ngào nấc lên, đau đớn há mồm mắng: "Cậu là đồ khốn nạn ——"

"Chậc," Cinderella ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, còn có chút mất mát biến thái: "Chị gái vậy mà còn có thể mắng chửi người sao? Quả nhiên là do tôi không đủ nỗ lực rồi?"

Ngay sau đó, Trisilia cuối cùng cũng không mở miệng được nữa, thậm chí ngay cả đứng cô cũng không đứng được, chỉ có thể tựa vào trên cửa mới miễn cưỡng không để bản thân trượt xuống, biểu tình vừa thống khổ vừa vui sướng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tránh cho mọi người hiểu lầm, tác giả ngu ngốc ở chỗ này nói qua một chút, chương trước có viết đến việc mẹ kế độc chết cha của Cinderella chỉ là yếu tố hư cấu của tác giả, truyện cổ tích bản gốc không hề có tình tiết như vậy đâu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Bé Lọ Lem Và Chị Kế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook