Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 97: Cậu muốn cứu ai trước

Lục Thiểu

20/01/2016

Ôn Hinh cố gắng mở mắt ra thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, cái trán đụng vào một lồng ngực thô ráp.Mạc Tư Tước xiết chặt bàn tay của cô, thấy cô tỉnh hắn sung sướng hôn lên trán của cô,mệt mỏi trên khuôn mặt tuấn tú thoáng cái bị quét sạch, “Bảo bối, em rốt cuộc cũng đã tỉnh!”

Ôn Hinh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ở trước mặt cô lớn hơn, nhấc chân phải đi đạp hắn, “Mạc Tư Tước, anh ở trên giường của em làm cái gì?”

Một cảm giác hình như ngủ rất dài, mắt Ôn Hinh lim dim buồn ngủ, còn không thấy rõ hoàn cảnh chung quanh Mạc Tư Tước đã vén chăn lên xuống giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, “Ôn Hinh, từ giờ trở đi, em nhất định phải nghe theo lời của anh!”

“Daniel có khả năng tiêm vào người của em cái gì đó không sạch sẽ.Nếu em khó chịu ở đâu nhất định phải nói cho anh biết được không?” Mạc Tư Tước nắm tay cô, ngồi xổm trước mặt cô,ánh mắt chân thành chàn ngập thương tiếc như vậy làm cho Ôn Hinh rốt cuộc biết mấy ngày qua mình không khỏe là từ đâu mà ra.

“Đừng sợ, có anh ở đây em sẽ không có chuyện gì cả !” Mạc Tư Tước phát hiện ánh mắt của cô có chút sợ hãi, Mạc Tư Tước ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

“Mạc Tư Tước, em có thể bị chết hay không ?” Ôn Hinh hít thở mạnh , ánh mắt liễm diễm nhìn Mạc Tư Tước, lúc này đây hắn ôm cô,cô cũng không có đẩy hắn ra nữa.

“Sẽ không , Hinh nhi, anh sẽ không để cho em chết !Em còn chưa đồng ý làm VIP tình nhân của anh , anh còn chưa nói cho em biết…”

Mạc Tư Tước nghẹn ngào một chút, cổ họng hoạt động, anh rất yêu em, bốn chữ này chờ cô khỏe rồi , hắn mới nói cho cô nghe!

“Daniel muốn cái gì?” Ôn Hinh rúc vào trong lòng ngực hắn, mặc dù biết đây là tai nạn của Mạc Tư Tước mang cho cô, thế nhưng ngay lúc gặp hắn thì suốt đời cô tai nạn cũng đã bắt đầu rồi.

“Hắn muốn cái gì ,anh có thể cho hắn!” Ánh mắt của Mạc Tư Tước trong nháy mắt trầm xuống, trong đó lúc xương cốt trên ngón tay nổi lên, “Thế nhưng một mạng của ông ngoại anh ,anh nhất định muốn hắn phải trả lại!”

Ôn Hinh hít một hơi, người đàn ông kia sao đáng sợ như vậy , hiện tại là hắn muốn lợi dụng cô để uy hiếp Mạc Tư Tước, thế nhưng ngày đó hắn biểu hiện dạng như là không quan tâm vậy , bọn họ đang đánh cược, Ôn Hinh thành tiền đặt cược, thế nhưng cô không ngờ rằng kết cục sau đó nằm ngoài dự tính của bọn họ!

“Mạc Tư Tước…” Ôn Hinh chủ động cầm tay Mạc Tư Tước , giờ khắc này tim của cô là hướng về hắn, bởi vì cô biết hắn có một trận muốn đánh và cô cũng có một trận phải đánh!

Hơn nữa bọn họ đều thua không thể thua!



“Không nên nói cho bất luận kẻ nào biết !” Trong lòng của Ôn Hinh cảm thấy hối hận, hối hận đối với Doãn Thiên Kình, cô đã hứa với anh cả là không gặp Mạc Tư Tước nhưng cô lại không làm được.

Cô luôn luôn không nghe lời như thế, để cho chính mình bị thương mới biết được chỉ có ngực của anh ấy mới là an toàn nhất !

Chẳng qua là cô bây giờ làm sao có thể nói cho hắn biết, e rằng cô không có …

“Hinh nhi, anh hứa với em sẽ không nói cho Doãn Thiên Kình biết!” Mạc Tư Tước đố kỵ trong giờ khắc ôm nhau này, hắn nguyện ý rút lui.

Hắn cúi đầu hôn lên mí mắt cô, yêu quý hôn nhẹ lên.

Gắng gượng qua cửa ải này, hắn phải đoạt lấy cô từ bên người Doãn Thiên Kình về với hắn , quang minh chính đại cướp về!

Có một số việc cũng nên giải quyết triệt để !

Ôn Hinh ở trong biệt thự của Mạc Tư Tước , quản gia của Mạc Tư Tước nói với Ôn Hinh ,cô là người con gái mà Mạc Tư Tước lần đầu tiên chủ động mang về, ánh mắt các người hầu nhìn của cô có vài phần cung kính, Ôn Hinh tự nói với mình,những thứ này đều là cái bẫy của Mạc Tư Tước ,cô không thể ngu ngốc mà nhảy xuống !

Mạc Tư Tước không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, chuyện mà hắn đau khổ nhất là mỗi ngày sáng sớm đều phải đi gọi cô tỉnh dậy trong nháy mắt .

Hắn rất sợ cô sẽ vẫn không để ý tới hắn, sau đó cô nghịch ngợm mở mắt ra giận dữ nhìn hắn, hắn đều rất vui mừng.

Hắn rất sợ loại cảm giác bất an trĩu xuống, vì thế lúc Daniel muốn mời hắn đi ra biển , hắn biết mình nên dùng thứ gì đó để hoán đổi hạnh phúc của mình!

Ôn Hinh gần đây cảm giác càng ngày càng không tốt, khi Mạc Tư Tước chuẩn bị đưa cô ra ngoài , cô biết nhất định là Daniel muốn hành động .

Trong lúc Mạc Tư Tước ôm cô lên xe , đột nhiên hắn tháo chiếc nhẫn màu hồng ở ngón út ra sau đó dùng một sợi dây chuyền đeo lên cổ của Ôn Hinh.

“Có sợ không?” Mạc Tư Tước nắm tay của cô Ôn Hinh lắc đầu, mấy ngày qua cô và Mạc Tư Tước trong lúc đó càng ngày càng hiểu nhau hơn , nhìn ánh mắt của cô hắn liền biết cô đang muốn nghĩ cái gì, muốn nói gì.



“Anh sẽ bảo vệ em, đúng không?” Ôn Hinh trừng mắt nhìn, làm cho Mạc Tư Tước trong lòng rung động không thôi.

Hắn thích loại cảm giác này, cảm giác cô tin hắn!

“Đúng, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cho em !” Mạc Tư Tước liền hôn lên môi cô một cái , sau đó cho xe khởi động , đi tới khu bến tàu.

Trên du thuyền to lớn , Daniel buông kính viễn vọng trong tay xuống , lúc Mạc Tư Tước đang đưa Ôn Hinh đi lên boong tàu , du thuyền đột nhiên khởi động, Ôn Hinh bị Mạc Tư Tước ôm vào trong lòng ngực, nhìn cách bọn họ càng ngày càng xa bên bờ, hắn bám vào bên tai nàng cúi đầu nói, “Đừng sợ!”

Trái tim đang yếu của Ôn Hinh không chịu được đập kịch liệt , lúc du thuyền dừng lại , bọn họ đã đặt mình trong biển rộng đại dương mênh mông

Có thể chứa hơn một nghìn người du thuyền dâng trên biển , tùy tiện có thể nhìn thấy được người mặc đồ đen đang mang sung.Ôn Hinh chưa từng thấy qua cho dù là ngày ấy bị Doãn Vân Tuyên đưa lên trên thuyền để nhập cư trái phép, Trì Hạo tới cứu cô, lúc cô nghe được âm thanh của tiếng súng, ánh mắt của cô cũng đang bị bịt kín !

Ôn Hinh không tự chủ được nhích lại gần trong ngực của Mạc Tư Tước, hắn chú ý tới từng hành động nhỏ của cô, ánh mắt nhu hòa một mảnh, trên mặt biển gió thật to, cảm giác rất ấm áp , nếu như không phải Mạc Tư Tước ôm cô,cô sau một khắc sẽ bị thổi ra ngoài khơi .

Bọn họ đứng ở đầu khoang thuyền , đột nhiên nghe được từ giữa khoang thuyền truyền đến một tiếng vỗ tay rất thanh thúy , Ôn Hinh cùng Mạc Tư Tước đồng thời ngẩng đầu, Daniel đeo kính râm, mặc bộ âu phục màu trắng giống như đến từ phương tây tòa thành quốc vương, ánh mắt sắc bén lúc nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Ôn Hinh , hắn nhướng khóe môi lên, ưu nhã cười, “Tước, cậu vẫn là vì mỹ nhân mà bỏ qua giang sơn!”

” Thuốc giải đâu?” Mạc Tư Tước ẩn nhẫn lửa giận, trực tiếp hướng Daniel đưa tay ra, “Mật mã ta sẽ cho ngươi, thế nhưng ta muốn bảo đảm Ôn Hinh bình an!”

Hắn lẻ loi một mình còn Daniel ở đây tất cả đều là sát thủ đứng đầ, hắn ngang tàng suy tính lợi và hại cho Daniel nghe, hắn lại vươn một ngón tay lắc lắc.

“Cậu biết tôi không thích giết người, nếu như cậu có thể sớm một chút đem cái chìa khóa cùng mật mã cho tôi, cũng sẽ không có trò chơi hôm nay …” Daniel ưu nhã cười, sau đó trong túi âu phục lấy ra một cái chai màu trắng khéo léo tinh xảo , bên trong có vài giọt dịch thể hỗn hợp lại có giá trị kinh người .

“Thế nhưng, làm sao bây giờ đây?” Daniel một tay cầm cái chai, tay kia vỗ ra tiếng, Ôn Hinh giật mình nhìn thấy Doãn Vân Tuyên hai tay bị trói dẫn theo đi ra.

“Thuốc giải chỉ có một phần, vị tiểu thư kia cũng bị tiêm vào somnus.Vậy cậu muốn cứu ai?” Daniel tháo kính râm xuống,hai mắt chuyển hướng về phía Mạc Tư Tước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook