Chương 29: Cho anh một cơ hội
Lục Thiểu
14/01/2016
“Không có a…” Ôn Hinh lắc đầu không có
việc đó nha nhưng ngay sau đó chủ tiệm lại nói tiếp, “Sáng sớm hôm nay
thì có một người đàn ông đến đây thay cô xin nghỉ,tôi đã coi như hôm
nay cho cô nghỉ ngơi !”
Ôn Hinh giật mình há miệng,có người thay cô xin nghỉ, không lầm chứ?
“Này,Là anh chàng đó ý!” Ôn Hinh lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy xe Triển Dương dừng ở bên ngoài tiệm bánh ga-tô, hắn đứng ở trước xe, nhìn cô cười rất đắc ý.
Ôn Hinh hổn hển đẩy cửa ra đi ra ngoài, đi tới trước mặt Triển Dương động tác rất không thục nữ xốc cổ áo của hắn lên nhìn hắn quát, “Anh muốn chết sao? Lại chạy tới đây làm loạn!”
Thực sự là oan gia!A,cô đau đầu chết mất !
Vốn tưởng rằng bỏ rơi được hắn nhưng vẫn là chạy không khỏi …
“Hinh Nhi,em có biết hay không anh có cảm giác yêu em, đừng có làm công việc này được hay không?” Triển Dương lấy lòng lôi kéo cầu khẩn cô, hắn muốn đối với cô thật tốt, thế nhưng cô lại không cho nhưng khi nhìn thấy cô cực khổ như vậy còn phải đi học ,còn làm hai phần công việc, trong lòng hắn rất không có mùi vị.
“Triển Dương,anh có thể để yên cho tôi được không,không phải kêu anh đừng tới tìm tôi sao?”
Ôn Hinh đạp hai chân hắn,vẫn còn chưa trút hết giận,cuộc sống của cô vốn là đủ loạn ,hắn còn thêm thêm dầu vào lửa.
“Hinh Nhi,anh chỉ muốn em mạnh khỏe…” Đáy mắt Triển Dương thẳng thắn quan tâm, làm cho cô cảm thấy mình rất ác,cô không biết làm sao nên hét to, “Triển Dương!”
“Dù sao cũng đã xin nghỉ,đi thôi,anh đưa em đi chơi!” Triển Dương khí lực rốt cuộc lớn hơn của cô,nửa đẩy nửa ôm đem cô kéo lên xe, Ôn Hinh thở dài thật sâu,được rồi,cô sẽ theo hắn một lần!
Ôn Hinh thế nào cũng không nghĩ tới, Triển Dương mang cô đi đến chỗ vui chơi của thiếu nhi bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người,đại đa số là trẻ em, đương hai người bọn họ và một đám trẻ con nhét chung một chỗ ngồi trên thuyền hải tặc,Ôn Hinh cảm thấy mất mặt muốn chết a.
“Tôi vẫn luôn muốn tới nơi này nhưng đều không có cơ hội đến, hôm nay rốt cuộc tìm được người đi với mình !”Trên mặt Triển Dương đầy vẻ ngây thơ chất phác tươi cười, làm cho Ôn Hinh nhất thời cảm thấy thật ấm áp.
Ngoại trừ Ôn Tố Tâm là người thân,bạn bè của cô cũng không nhiều,giống như Triển Dương thật tình đối với cô không biết còn lại mấy người?
Khi bọn họ ngồi trên tàu lên đến độ cao chọc trời, lúc lên tới điểm cao nhất Triển Dương đột nhiên nâng gương mặt cô,hôn lên môi cô, hắn nói, Hinh nhi cho anh một cơ hội anh sẽ chăm sóc em,ý anh nói là… Cả đời!
Lúc rớt xuống, Ôn Hinh trái tim đập loạn nhịp,Triển Dương nói những lời này nhưng cô không thể đưa ra đáp án.
Triển Dương đưa Ôn Hinh đến nhà hàng Pháp, Ôn Hinh không thế nào động miệng, sau khi cơm nước xong,Triển Dương lại đưa cô đi đến trường đua ngựa, Ôn Hinh chưa từng tới ở đây,vừa vào sân liền nhìn thấy trên bãi cỏ có rất nhiều ngựa ở đây, còn có nhiều giống rất đặc biệt, ngựa tát khắc,ngựa Hà Lan, thật nhiều nha nhưng Ôn Hinh đọc không ra tên .
“Hinh Nhi, qua đây sờ con ngựa này nè,rất khỏe và dễ bảo!” Triển Dương không biết lúc nào dắt một con ngựa màu trắng đi tới trước mặt Ôn Hinh, cầm lấy tay cô đặt lên lưng ngựa sờ sờ, mà dáng vẻ nó như là có linh tính, trong miệng phát ra tiếng kêu “Gào khóc”.
“Thay quần áo đi,anh dẫn em cưỡi một vòng!” Triển Dương nhận lấy hai bộ quần áo từ nhân viên công tác đưa tới, lại cho một bộ cho Ôn Hinh cô vội từ chối , “Không cần,một mình em ở chỗ này nhìn là được rồi,anh đi cưỡi đi!”
Trái tim của cô không được kịch liệt vận động,bình thường cũng phải kiềm chế.
“Được rồi!” Triển Dương không có kiên trì nửa, đổi quần áo lưu loát sau đó leo trên lưng ngựa,nhìn hắn cưỡi ngựa lộ vẻ tinh thần vui vẻ.
Ôn Hinh nhìn hắn vẫy tay,Triển Dương nhìn sang cô ném tới một cái hôn gió,đang chuẩn bị khống chế thì trước mặt đột nhiên có một con ngựa màu đen chạy tới, rất cao lớn cường tráng,chạy lại rất nhanh,âm thanh vang đến trong tai Ôn Hinh,cô ngẩng đầu lấy tay che tia sáng chiếu vào mắt, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa kia, không phải là Mạc Tư Tước thì còn có ai?
Ôn Hinh giật mình há miệng,có người thay cô xin nghỉ, không lầm chứ?
“Này,Là anh chàng đó ý!” Ôn Hinh lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy xe Triển Dương dừng ở bên ngoài tiệm bánh ga-tô, hắn đứng ở trước xe, nhìn cô cười rất đắc ý.
Ôn Hinh hổn hển đẩy cửa ra đi ra ngoài, đi tới trước mặt Triển Dương động tác rất không thục nữ xốc cổ áo của hắn lên nhìn hắn quát, “Anh muốn chết sao? Lại chạy tới đây làm loạn!”
Thực sự là oan gia!A,cô đau đầu chết mất !
Vốn tưởng rằng bỏ rơi được hắn nhưng vẫn là chạy không khỏi …
“Hinh Nhi,em có biết hay không anh có cảm giác yêu em, đừng có làm công việc này được hay không?” Triển Dương lấy lòng lôi kéo cầu khẩn cô, hắn muốn đối với cô thật tốt, thế nhưng cô lại không cho nhưng khi nhìn thấy cô cực khổ như vậy còn phải đi học ,còn làm hai phần công việc, trong lòng hắn rất không có mùi vị.
“Triển Dương,anh có thể để yên cho tôi được không,không phải kêu anh đừng tới tìm tôi sao?”
Ôn Hinh đạp hai chân hắn,vẫn còn chưa trút hết giận,cuộc sống của cô vốn là đủ loạn ,hắn còn thêm thêm dầu vào lửa.
“Hinh Nhi,anh chỉ muốn em mạnh khỏe…” Đáy mắt Triển Dương thẳng thắn quan tâm, làm cho cô cảm thấy mình rất ác,cô không biết làm sao nên hét to, “Triển Dương!”
“Dù sao cũng đã xin nghỉ,đi thôi,anh đưa em đi chơi!” Triển Dương khí lực rốt cuộc lớn hơn của cô,nửa đẩy nửa ôm đem cô kéo lên xe, Ôn Hinh thở dài thật sâu,được rồi,cô sẽ theo hắn một lần!
Ôn Hinh thế nào cũng không nghĩ tới, Triển Dương mang cô đi đến chỗ vui chơi của thiếu nhi bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người,đại đa số là trẻ em, đương hai người bọn họ và một đám trẻ con nhét chung một chỗ ngồi trên thuyền hải tặc,Ôn Hinh cảm thấy mất mặt muốn chết a.
“Tôi vẫn luôn muốn tới nơi này nhưng đều không có cơ hội đến, hôm nay rốt cuộc tìm được người đi với mình !”Trên mặt Triển Dương đầy vẻ ngây thơ chất phác tươi cười, làm cho Ôn Hinh nhất thời cảm thấy thật ấm áp.
Ngoại trừ Ôn Tố Tâm là người thân,bạn bè của cô cũng không nhiều,giống như Triển Dương thật tình đối với cô không biết còn lại mấy người?
Khi bọn họ ngồi trên tàu lên đến độ cao chọc trời, lúc lên tới điểm cao nhất Triển Dương đột nhiên nâng gương mặt cô,hôn lên môi cô, hắn nói, Hinh nhi cho anh một cơ hội anh sẽ chăm sóc em,ý anh nói là… Cả đời!
Lúc rớt xuống, Ôn Hinh trái tim đập loạn nhịp,Triển Dương nói những lời này nhưng cô không thể đưa ra đáp án.
Triển Dương đưa Ôn Hinh đến nhà hàng Pháp, Ôn Hinh không thế nào động miệng, sau khi cơm nước xong,Triển Dương lại đưa cô đi đến trường đua ngựa, Ôn Hinh chưa từng tới ở đây,vừa vào sân liền nhìn thấy trên bãi cỏ có rất nhiều ngựa ở đây, còn có nhiều giống rất đặc biệt, ngựa tát khắc,ngựa Hà Lan, thật nhiều nha nhưng Ôn Hinh đọc không ra tên .
“Hinh Nhi, qua đây sờ con ngựa này nè,rất khỏe và dễ bảo!” Triển Dương không biết lúc nào dắt một con ngựa màu trắng đi tới trước mặt Ôn Hinh, cầm lấy tay cô đặt lên lưng ngựa sờ sờ, mà dáng vẻ nó như là có linh tính, trong miệng phát ra tiếng kêu “Gào khóc”.
“Thay quần áo đi,anh dẫn em cưỡi một vòng!” Triển Dương nhận lấy hai bộ quần áo từ nhân viên công tác đưa tới, lại cho một bộ cho Ôn Hinh cô vội từ chối , “Không cần,một mình em ở chỗ này nhìn là được rồi,anh đi cưỡi đi!”
Trái tim của cô không được kịch liệt vận động,bình thường cũng phải kiềm chế.
“Được rồi!” Triển Dương không có kiên trì nửa, đổi quần áo lưu loát sau đó leo trên lưng ngựa,nhìn hắn cưỡi ngựa lộ vẻ tinh thần vui vẻ.
Ôn Hinh nhìn hắn vẫy tay,Triển Dương nhìn sang cô ném tới một cái hôn gió,đang chuẩn bị khống chế thì trước mặt đột nhiên có một con ngựa màu đen chạy tới, rất cao lớn cường tráng,chạy lại rất nhanh,âm thanh vang đến trong tai Ôn Hinh,cô ngẩng đầu lấy tay che tia sáng chiếu vào mắt, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa kia, không phải là Mạc Tư Tước thì còn có ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.