Chương 11: Ngồi cũng khó khăn
Lục Thiểu
13/01/2016
“Vài ngày nữa là đến sinh nhật Vân Tuyên,Chính Hào muốn mẹ
nhanh chóng làm một buổi sinh nhật thật long trọng,đến lúc đó con cũng
đây. . . . . .”Trên mặt Ôn Tố Tâm tràn đầy tình thương của mẹ, Ôn Hinh
cảm thấy có loại cảm giác này có chút xa lạ. Dĩ nhiên không phải vì cô
mà vì con gái nhà họ Doãn.
Cô không nên để ý như thế mẹ vì chú Doãn mới xem trọng Doãn Vân Tuyên như vậy.
“Con biết!” Ôn Hinh có chút mất mát, mẹ tại sao lại quên cô chứ? Ngày hôm đó cũng là sinh nhật của cô. . . . . .
Ôn Tố Tâm kế tiếp lại hỏi chuyện trong trường học của cô một chút, đối với việc cô lén đi làm và chuyện cô ngã bệnh, cô nữa chữ cũng không nói,trước khi rời đi Ôn Tố Tâm đưa cho cô một tấm chi phiếu nhưng Ôn Hinh không có nhận.
Có lẽ cách nhau một thời gian dài cho nên mẹ mới không quan tâm cô như trước,trong lòng Ôn Hinh thầm nghĩ chỉ cần mẹ cô vui vẻ là tốt rồi.
Cô rất ít đến nhà họ Doãn mỗi lần ở lại đều rất ít,lúc rời đi lúc nào cũng rất khó chịu.
Lúc xuống lầu ,con lớn nhà họ Doãn là Doãn Thiên Kình vừa vặn từ bên ngoài trở về,cho nên khó có thể không đụng phải Ôn Hinh,lúc nhìn thấy cô ánh mắt của anh lóe lên một tia sáng.
“Anh Thiên Kình. . . . . .” Ôn Hinh nhìn anh ấy gật đầu, nhìn dáng người cao lớn xinh đẹp của anh ấy mặt Ôn Hinh có chút hồng hồng,trong ánh mắt của Doãn Thiên Kình lúc nào cũng chứa đựng u buồn,khiến cho người khác nhìn thấy đau lòng ,trong lòng Ôn Hinh hình tượng của anh ấy lúc nào cũng cao lớn sạch sẽ.
“Đến đây lúc nào thế?” Doãn Thiên Kình giẫm lên bật thang đi lên cho đến khi đứng ngang hàng với Ôn Hinh, lông mi cô thật dài khép xúông như hai bóng râm, ngón tay vịnh lên lan can lầu muốn rời đi, “Đến một lúc rồi giờ em phải đi………”
“Ở lại ăn bữa cơm đi,dì Tâm đã lâu không có gặp em !” Doãn Thiên Kình giọng nói giống như làn gió thổi vài tai cô,nghe thấy anh ấy nói chuyện cô ấy giống như say.
“Không, không được,ở trường học còn có việc,em đi trước!” Ôn Hinh cảm giác được hơi thở của hắn càng ngày càng gần, tim không hiểu vì sao nhảy loạn lên.
Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Doãn Thiên Kình cô đều đã cảm thấy khẩn trương, giống như là gặp mối tình đầu của học sinh tiểu học , sợ ở trước mặt hắn làm sai một chút cũng không được.
“Hinh Nhi. . . . . .” cánh tay Ôn Hinh lập tức bị hắn giữ chặt, Doãn Thiên Kình thấy cô muốn rời đi nên kéo trở lại.
“Gấp cái gì? Cơm nước xong anh đưa em về trường học!”
Doãn Thiên Kình không cho cô cơ hội cự tuyệt,trực tiếp kéo cô đi xuống lầu, sau đó căn dặn mẹ Ngô chuẩn bị ăn cơm.
Mười phút sau,Doãn Thiên Kỳ và Doãn Chính Hào cùng lúc xuất hiện trong phòng khách,khi nhìn thấy Ôn Hinh cả hai nhìn cô chằm chằm giống như nhìn quái vật.
“Có khách đến sao, tiểu Hinh nhi càng ngày càng xinh đẹp nha!” Doãn Thiên Kỳ thật không đứng đắng nhìn Ôn Hinh huýt sáo một cái,cô có chút ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó gọi người đàn ông mặc y phục tây, “Chú Doãn,anh hai. . . . . .”
“Ừ!” Doãn Chính Hào cởi áo khoác, sau đó mặt không chút thay đổi lên tiếng, khi Ôn Tố Tâm kéo Doãn Vân Tuyên cùng nhau đi xuống dưới, nhìn thấy mẹ đứng cạnh người con gái xinh đẹp kia, Ôn Hinh cảm thấy có chút lòng chua xót.
“Chị. . . . . .” Ôn Tố Tâm liếc mắt ra dấu với cô,Ôn Hinh nói rất nhẹ nhìn vẻ mặt cao ngạo của Doãn Vân Tuyên, cô và cô ta cùng một tuổi, chẳng qua là Doãn Vân Tuyên sinh sớm hơn cô vài giờ nhưng hai người lại không cùng vận mạng,Doãn Vân Tuyên được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay che chở như tiểu công chúa, cô ngay cả cô bé lọ lem cũng không bằng.
“Hừ!Ai là chị của cô?” Doãn Vân Tuyên khinh thường nhìn cô một cái, theo trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, sau đó đi vòng qua cô ngồi xuống bên cạnh Doãn Chính Hào còn Ôn Hinh ngồi cạnh Doãn Thiên Kình .
Cô không nên để ý như thế mẹ vì chú Doãn mới xem trọng Doãn Vân Tuyên như vậy.
“Con biết!” Ôn Hinh có chút mất mát, mẹ tại sao lại quên cô chứ? Ngày hôm đó cũng là sinh nhật của cô. . . . . .
Ôn Tố Tâm kế tiếp lại hỏi chuyện trong trường học của cô một chút, đối với việc cô lén đi làm và chuyện cô ngã bệnh, cô nữa chữ cũng không nói,trước khi rời đi Ôn Tố Tâm đưa cho cô một tấm chi phiếu nhưng Ôn Hinh không có nhận.
Có lẽ cách nhau một thời gian dài cho nên mẹ mới không quan tâm cô như trước,trong lòng Ôn Hinh thầm nghĩ chỉ cần mẹ cô vui vẻ là tốt rồi.
Cô rất ít đến nhà họ Doãn mỗi lần ở lại đều rất ít,lúc rời đi lúc nào cũng rất khó chịu.
Lúc xuống lầu ,con lớn nhà họ Doãn là Doãn Thiên Kình vừa vặn từ bên ngoài trở về,cho nên khó có thể không đụng phải Ôn Hinh,lúc nhìn thấy cô ánh mắt của anh lóe lên một tia sáng.
“Anh Thiên Kình. . . . . .” Ôn Hinh nhìn anh ấy gật đầu, nhìn dáng người cao lớn xinh đẹp của anh ấy mặt Ôn Hinh có chút hồng hồng,trong ánh mắt của Doãn Thiên Kình lúc nào cũng chứa đựng u buồn,khiến cho người khác nhìn thấy đau lòng ,trong lòng Ôn Hinh hình tượng của anh ấy lúc nào cũng cao lớn sạch sẽ.
“Đến đây lúc nào thế?” Doãn Thiên Kình giẫm lên bật thang đi lên cho đến khi đứng ngang hàng với Ôn Hinh, lông mi cô thật dài khép xúông như hai bóng râm, ngón tay vịnh lên lan can lầu muốn rời đi, “Đến một lúc rồi giờ em phải đi………”
“Ở lại ăn bữa cơm đi,dì Tâm đã lâu không có gặp em !” Doãn Thiên Kình giọng nói giống như làn gió thổi vài tai cô,nghe thấy anh ấy nói chuyện cô ấy giống như say.
“Không, không được,ở trường học còn có việc,em đi trước!” Ôn Hinh cảm giác được hơi thở của hắn càng ngày càng gần, tim không hiểu vì sao nhảy loạn lên.
Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Doãn Thiên Kình cô đều đã cảm thấy khẩn trương, giống như là gặp mối tình đầu của học sinh tiểu học , sợ ở trước mặt hắn làm sai một chút cũng không được.
“Hinh Nhi. . . . . .” cánh tay Ôn Hinh lập tức bị hắn giữ chặt, Doãn Thiên Kình thấy cô muốn rời đi nên kéo trở lại.
“Gấp cái gì? Cơm nước xong anh đưa em về trường học!”
Doãn Thiên Kình không cho cô cơ hội cự tuyệt,trực tiếp kéo cô đi xuống lầu, sau đó căn dặn mẹ Ngô chuẩn bị ăn cơm.
Mười phút sau,Doãn Thiên Kỳ và Doãn Chính Hào cùng lúc xuất hiện trong phòng khách,khi nhìn thấy Ôn Hinh cả hai nhìn cô chằm chằm giống như nhìn quái vật.
“Có khách đến sao, tiểu Hinh nhi càng ngày càng xinh đẹp nha!” Doãn Thiên Kỳ thật không đứng đắng nhìn Ôn Hinh huýt sáo một cái,cô có chút ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó gọi người đàn ông mặc y phục tây, “Chú Doãn,anh hai. . . . . .”
“Ừ!” Doãn Chính Hào cởi áo khoác, sau đó mặt không chút thay đổi lên tiếng, khi Ôn Tố Tâm kéo Doãn Vân Tuyên cùng nhau đi xuống dưới, nhìn thấy mẹ đứng cạnh người con gái xinh đẹp kia, Ôn Hinh cảm thấy có chút lòng chua xót.
“Chị. . . . . .” Ôn Tố Tâm liếc mắt ra dấu với cô,Ôn Hinh nói rất nhẹ nhìn vẻ mặt cao ngạo của Doãn Vân Tuyên, cô và cô ta cùng một tuổi, chẳng qua là Doãn Vân Tuyên sinh sớm hơn cô vài giờ nhưng hai người lại không cùng vận mạng,Doãn Vân Tuyên được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay che chở như tiểu công chúa, cô ngay cả cô bé lọ lem cũng không bằng.
“Hừ!Ai là chị của cô?” Doãn Vân Tuyên khinh thường nhìn cô một cái, theo trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, sau đó đi vòng qua cô ngồi xuống bên cạnh Doãn Chính Hào còn Ôn Hinh ngồi cạnh Doãn Thiên Kình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.