Chương 55: An ủi anh
Tô Mã Lệ
05/11/2021
Edit: Trà Đào
Số học sinh đạt toàn A trong kỳ kiểm tra, ban 1 chiếm tổng cộng 20 vị trí.
Nhưng các giáo viên không bao giờ ngờ tới rằng, trong danh sách 20 này lại có tên của Kha Tùng Ứng.
Nhưng thật ra Kha Tùng Ứng cũng không có cảm giác gì nhiều, nếu anh đã muốn làm chuyện gì rồi, cũng chưa từng làm không được.
Ngày kết quả kiểm tra được công bố, cũng là ngày Tào Phú được xuất viện.
Kha Tùng Ứng gọi điện cho Tào Phú, hai người hẹn ở một nơi nào đó để đánh nhau thêm lần nữa.
Cả hai không mang theo anh em, cũng không đem theo vũ khí, họ chỉ vật lộn trong suốt thời gian đó.
Tào Phú lại lần nữa bị đánh cho nhập viện, chỗ bị thương lần này là ở dương v*t.
Kha Tùng Ứng cũng không tốt hơn là bao, trước tiên anh đi tìm bác sĩ trung y để cho bác sĩ kéo cánh tay bị trật khớp, khôi phục lại khớp xương đã bị lệch về đúng vị trí, sau đó đi bệnh viện.
Ngực đau khủng khiếp, cũng may đi chụp X–quang không gặp phải vấn đề gì lớn, chỉ là ngay chỗ áo rách một lỗ lớn kia, bị ứ một mảng lớn máu bầm.
Sau khi thoa rượu thuốc xong, sắc trời cũng đã tối hẳn.
Vừa về đến nhà, đã thấy có hai người đang ngồi ở trong phòng khách.
Là Lịch Chỉ Lan và Kha Kiến Đức.
Vẻ mặt của anh đột nhiên lạnh xuống.
"Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của con gọi điện cho mẹ, nói rằng con đã đạt toàn A trong kỳ kiểm tra, nếu kỳ thi cuối kì con có thể tăng lên 50 hạng, thì bố con sẽ tìm mối quan hệ, có thể gửi con vào đại học..."
Lịch Chỉ Lan đứng dậy, cố ý xem nhẹ mấy vết thương mới trên mặt Kha Tùng Ứng, cười với anh "Đến lúc nghỉ hè tìm giáo viên dạy phụ đạo cho con, chúng ta còn thời gian."
Sắc mặt của Kha Kiến Đức cũng không được tốt cho lắm, lần trước hai cha con ở trong phòng bệnh đã có một cuộc đối đầu gay gắt, muốn ông dùng vẻ mặt ôn hoà hướng Kha Tùng Ứng cúi đầu là không có khả năng, nhưng lần này ông tới đây, là vì nghe chủ nhiệm nói rằng Kha Tùng Ứng đã thật sự thay đổi.
Không cần biết Kha Tùng Ứng vì điều gì mà đột nhiên trở nên hăng hái tiến bộ hơn lúc trước đến như vậy, nhưng theo ông nhìn thấy, đó là một điều tốt.
Chẳng ai muốn sinh ra một đứa con trai sa đọa, chưa kể, đứa con trai từ trước đến nay luôn làm cho ông kiêu ngạo ra ngoài đều khoe khoang với bạn bè đối tác làm ăn.
"Đây là… Chúng ta đã tích cóp được một ít tiền." Kha Kiến Đức lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn trà.
Kha Tùng Ứng không nói lời nào, bầu không khí liền trở nên xấu hổ đến cứng đờ.
Lịch Chỉ Lan nhịn không được lên tiếng "Con ăn tối chưa?"
"Sau này các người đừng tới đây nữa." Kha Tùng Ứng cúi đầu thay giày, giọng nói có chút lãnh đạm "Chăm sóc tốt cho gia đình của các người đi, tôi không cần các người, cái gì cũng không cần."
Anh nghiêng đầu nhìn về phía ba mẹ mình ở trong phòng khách, vẻ mặt nhàn nhạt không chút cảm xúc.
"Vài năm nữa, nếu các người già đi không có nơi nương tựa."
"Đến lúc đó hãy gọi cho tôi, tôi sẽ cho các người tiền dưỡng lão."
11 giờ đêm.
Tô Nhuyễn nhận được điện thoại của Kha Tùng Ứng.
"Tiểu tổ tông." Giọng nói ở đầu dây bên kia khàn khàn, phảng phất có chút tiếng gió "Anh rất nhớ em."
"Anh đang ở bên ngoài?" Tô Nhuyễn lo lắng hỏi "Sao còn chưa về nhà?"
"Em mở cửa sổ ra đi." Kha Tùng Ứng mỉm cười "Anh đang ở siêu thị bên cạnh nhà em."
Tô Nhuyễn kinh ngạc mở cửa sổ ra, cô không nhìn thấy gì, lại hướng mắt về phía siêu thị "nhìn", cầm điện thoại di động hỏi "Kha Tùng Ứng, anh làm sao vậy?"
"Muốn nhìn thấy em một chút." Anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở lối vào siêu thị, từ xa nhìn thấy, phần lớn thân mình của Tô Nhuyễn đều chồm ra bên ngoài, lập tức hướng về phía cô hô lớn "Lùi ra sau một chút, cẩn thận coi chừng ngã xuống."
"Sáng mai sẽ nhìn thấy được." Tô Nhuyễn nói nhỏ với đầu dây bên kia.
"Ừ." Kha Tùng Ứng thở ra một hơi "Không sao đâu, anh ngồi ở chỗ này một lát rồi rời đi."
"Anh không vui sao?" Cô thấy anh khác hẳn so với mọi khi, cô có thể cảm nhận được sự suy sụp của anh, ngay cả khi thông qua điện thoại.
"Đúng vậy, không vui." Anh cực kỳ điềm tĩnh, khóe môi lại cong lên "Tiểu tổ tông, em đến an ủi anh đi."
Tô Nhuyễn bất chấp đỏ mặt, nhỏ giọng nói "Anh chờ em một chút."
Cô cúp máy.
Cầm lấy ví tiền vội vàng đi xuống lầu.
Tô Dũng Quân ở dưới lầu đã ngủ rồi, nghe thấy động tĩnh liền hỏi vài câu, Tô Nhuyễn nói đi siêu thị mua đồ, đại khái là mua đồ dùng học tập, Tô Dũng Quân cũng không hỏi gì thêm, tiếp tục ngủ.
Tô Nhuyễn cầm chặt gậy dẫn đường bước nhanh đến cửa siêu thị.
Còn chưa vào cửa, đã bị Kha Tùng Ứng kéo đi đến ngõ bên cạnh siêu thị, tim cô đập loạn xạ.
Kha Tùng Ứng dẫn cô đi hết quãng đường, tìm được một chỗ tối, lập tức dừng lại, nắm lấy cằm cô nâng lên cúi đầu xuống hôn.
Số học sinh đạt toàn A trong kỳ kiểm tra, ban 1 chiếm tổng cộng 20 vị trí.
Nhưng các giáo viên không bao giờ ngờ tới rằng, trong danh sách 20 này lại có tên của Kha Tùng Ứng.
Nhưng thật ra Kha Tùng Ứng cũng không có cảm giác gì nhiều, nếu anh đã muốn làm chuyện gì rồi, cũng chưa từng làm không được.
Ngày kết quả kiểm tra được công bố, cũng là ngày Tào Phú được xuất viện.
Kha Tùng Ứng gọi điện cho Tào Phú, hai người hẹn ở một nơi nào đó để đánh nhau thêm lần nữa.
Cả hai không mang theo anh em, cũng không đem theo vũ khí, họ chỉ vật lộn trong suốt thời gian đó.
Tào Phú lại lần nữa bị đánh cho nhập viện, chỗ bị thương lần này là ở dương v*t.
Kha Tùng Ứng cũng không tốt hơn là bao, trước tiên anh đi tìm bác sĩ trung y để cho bác sĩ kéo cánh tay bị trật khớp, khôi phục lại khớp xương đã bị lệch về đúng vị trí, sau đó đi bệnh viện.
Ngực đau khủng khiếp, cũng may đi chụp X–quang không gặp phải vấn đề gì lớn, chỉ là ngay chỗ áo rách một lỗ lớn kia, bị ứ một mảng lớn máu bầm.
Sau khi thoa rượu thuốc xong, sắc trời cũng đã tối hẳn.
Vừa về đến nhà, đã thấy có hai người đang ngồi ở trong phòng khách.
Là Lịch Chỉ Lan và Kha Kiến Đức.
Vẻ mặt của anh đột nhiên lạnh xuống.
"Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của con gọi điện cho mẹ, nói rằng con đã đạt toàn A trong kỳ kiểm tra, nếu kỳ thi cuối kì con có thể tăng lên 50 hạng, thì bố con sẽ tìm mối quan hệ, có thể gửi con vào đại học..."
Lịch Chỉ Lan đứng dậy, cố ý xem nhẹ mấy vết thương mới trên mặt Kha Tùng Ứng, cười với anh "Đến lúc nghỉ hè tìm giáo viên dạy phụ đạo cho con, chúng ta còn thời gian."
Sắc mặt của Kha Kiến Đức cũng không được tốt cho lắm, lần trước hai cha con ở trong phòng bệnh đã có một cuộc đối đầu gay gắt, muốn ông dùng vẻ mặt ôn hoà hướng Kha Tùng Ứng cúi đầu là không có khả năng, nhưng lần này ông tới đây, là vì nghe chủ nhiệm nói rằng Kha Tùng Ứng đã thật sự thay đổi.
Không cần biết Kha Tùng Ứng vì điều gì mà đột nhiên trở nên hăng hái tiến bộ hơn lúc trước đến như vậy, nhưng theo ông nhìn thấy, đó là một điều tốt.
Chẳng ai muốn sinh ra một đứa con trai sa đọa, chưa kể, đứa con trai từ trước đến nay luôn làm cho ông kiêu ngạo ra ngoài đều khoe khoang với bạn bè đối tác làm ăn.
"Đây là… Chúng ta đã tích cóp được một ít tiền." Kha Kiến Đức lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn trà.
Kha Tùng Ứng không nói lời nào, bầu không khí liền trở nên xấu hổ đến cứng đờ.
Lịch Chỉ Lan nhịn không được lên tiếng "Con ăn tối chưa?"
"Sau này các người đừng tới đây nữa." Kha Tùng Ứng cúi đầu thay giày, giọng nói có chút lãnh đạm "Chăm sóc tốt cho gia đình của các người đi, tôi không cần các người, cái gì cũng không cần."
Anh nghiêng đầu nhìn về phía ba mẹ mình ở trong phòng khách, vẻ mặt nhàn nhạt không chút cảm xúc.
"Vài năm nữa, nếu các người già đi không có nơi nương tựa."
"Đến lúc đó hãy gọi cho tôi, tôi sẽ cho các người tiền dưỡng lão."
11 giờ đêm.
Tô Nhuyễn nhận được điện thoại của Kha Tùng Ứng.
"Tiểu tổ tông." Giọng nói ở đầu dây bên kia khàn khàn, phảng phất có chút tiếng gió "Anh rất nhớ em."
"Anh đang ở bên ngoài?" Tô Nhuyễn lo lắng hỏi "Sao còn chưa về nhà?"
"Em mở cửa sổ ra đi." Kha Tùng Ứng mỉm cười "Anh đang ở siêu thị bên cạnh nhà em."
Tô Nhuyễn kinh ngạc mở cửa sổ ra, cô không nhìn thấy gì, lại hướng mắt về phía siêu thị "nhìn", cầm điện thoại di động hỏi "Kha Tùng Ứng, anh làm sao vậy?"
"Muốn nhìn thấy em một chút." Anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở lối vào siêu thị, từ xa nhìn thấy, phần lớn thân mình của Tô Nhuyễn đều chồm ra bên ngoài, lập tức hướng về phía cô hô lớn "Lùi ra sau một chút, cẩn thận coi chừng ngã xuống."
"Sáng mai sẽ nhìn thấy được." Tô Nhuyễn nói nhỏ với đầu dây bên kia.
"Ừ." Kha Tùng Ứng thở ra một hơi "Không sao đâu, anh ngồi ở chỗ này một lát rồi rời đi."
"Anh không vui sao?" Cô thấy anh khác hẳn so với mọi khi, cô có thể cảm nhận được sự suy sụp của anh, ngay cả khi thông qua điện thoại.
"Đúng vậy, không vui." Anh cực kỳ điềm tĩnh, khóe môi lại cong lên "Tiểu tổ tông, em đến an ủi anh đi."
Tô Nhuyễn bất chấp đỏ mặt, nhỏ giọng nói "Anh chờ em một chút."
Cô cúp máy.
Cầm lấy ví tiền vội vàng đi xuống lầu.
Tô Dũng Quân ở dưới lầu đã ngủ rồi, nghe thấy động tĩnh liền hỏi vài câu, Tô Nhuyễn nói đi siêu thị mua đồ, đại khái là mua đồ dùng học tập, Tô Dũng Quân cũng không hỏi gì thêm, tiếp tục ngủ.
Tô Nhuyễn cầm chặt gậy dẫn đường bước nhanh đến cửa siêu thị.
Còn chưa vào cửa, đã bị Kha Tùng Ứng kéo đi đến ngõ bên cạnh siêu thị, tim cô đập loạn xạ.
Kha Tùng Ứng dẫn cô đi hết quãng đường, tìm được một chỗ tối, lập tức dừng lại, nắm lấy cằm cô nâng lên cúi đầu xuống hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.