Chương 33: Bạn học cũ
Tô Mã Lệ
08/10/2021
Cát Ngạn chạy xe rất nhanh, nhanh như chớp đã đem Tô Nhuyễn về đến nhà, lại chạy trở về.
Tô Nhuyễn nắm chặt gậy dẫn đường muốn hỏi chuyện một chút, nhưng người đã chạy vụt đi xa hơn 10 mét, hoàn toàn không nghe được giọng nói.
Cô đang muốn về nhà, lại nghe thấy giọng nói phát ra phía từ siêu thị nhỏ, bảy tám nữ sinh đang đứng bên trong siêu thị, hỏi ông chủ “Có in hình hay không?”
Nghe được giọng nói quen thuộc kia làm cô bất giác run lên.
“Tôi có một ít hình chụp, muốn in ra.”
Tô Nhuyễn nắm chặt gậy dẫn đường ngón tay niết đến gắt gao, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Chủ tiệm nói không có máy in, nói các cô đi cửa hàng photo.
Bảy tám nữ sinh đi ra, trên tay cầm kem đứng trước cửa, nhìn về phía Tô Nhuyễn nói “Ái chà chà, hình như gặp được bạn học cũ đâu đây.”
Tô Nhuyễn đứng nơi đó, hai chân như bị đông cứng, không thể động đậy.
Sự sợ hãi khiến cơ thể cô mất đi khả năng phản ứng, ngay lúc đó trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh chính mình trần truồng cuộn tròn trên mặt đất.
Bọn họ có ảnh chụp.
Lúc trước giáo viên xử lý, bọn họ nói xin lỗi, còn nói rằng ảnh chụp đã bị xóa.
Nhưng sự thật là, bọn họ vẫn còn giữ ảnh chụp.
“Tô Nhuyễn?” Có người kêu tên cô, người đó đi đến gần, chỉ cách cô vài hai ba mét.
Tô Nhuyễn khẽ run lên, trong đầu hiện ra giọng nói quen thuộc, đã từng bóp mặt chất vấn cô “Đơn thuần cho ai xem? Có tin tao móc mắt mày ra làm thành viên đạn hay không?”
Từ đó về sau, cô không dám để lộ đôi mắt ra nữa.
“Nhuyễn Nhuyễn, vào ăn cơm thôi.” Mẹ cô đi ngang qua cửa thấy cô đang đứng trước cửa, hô lớn.
Tô Nhuyễn thân thể lúc này mới tỉnh lại, cô cứng đờ tiến lên một bước, liền nghe thấy chị Phương giọng nói "Bọn tao ở chỗ này chờ mày."
Chị Phương, là chị đại ở trường học đặc biệt.
Tất cả mọi người trong lớp đều cô lập Tô Nhuyễn, nữ sinh nào chơi cùng Tô Nhuyễn đều sẽ bị cô ta giận chó đánh mèo cùng nhau ẩu đả.
Tiết thể dục đem Tô Nhuyễn vây thành vòng tròn, cố ý mang cô đi chơi bóng rổ, cho một đám người thẩy bóng đập vào người cô, đến nổi làm cô té gãy tay.
Đem Tô Nhuyễn nhốt vào trong toilet, xô nước bẩn lạnh ngắt từ trên đỉnh đầu dội xuống, làm cô lạnh đến mức run bần bật, sau đó còn lôi cô ra lột sạch quần áo, chụp hình quay clip lại……
Những việc đó đã làm cô mất ngủ ban đêm chỉ biết trốn trong chăn khóc lóc vì quá sợ hãi, Tô Nhuyễn tuyệt vọng cô lơ lửng giữa sự sống và cái chết.
Cô không biết phải cầu cứu ai, ba mẹ đã cố gắng hết sức, nhà trường cũng vào cuộc, chính là vì cái gì...... Nỗi đau vẫn còn?
Cô không biết mình đã làm sai cái gì.
Cô chỉ muốn được đi học, cô chỉ là muốn…… Sống thật tốt.
“Không ra, bọn tao liền đem hình của mày, đưa cho Kha Tùng Ứng xem.” Chị Phương nói xong, ăn kem rồi rời đi.
Toàn bộ đầu óc Tô Nhuyễn đều đã tê rần, cả cơ thể run rẩy bất thường.
Khi ăn cơm, tay cầm đũa của cô run run.
“Làm sao vậy?” Cố Á Thu hỏi.
“Không có việc gì.” Khi Tô Nhuyễn nói chuyện hàm răng cô run cầm cập.
Một sự hỗn loạn trong đầu cô, nhưng trong sự hỗn loạn đó cô biết một sự thật rất rõ ràng—— không thể để Kha Tùng Ứng thấy.
Cô không thể để anh nhìn thấy!
Cô khóc một hồi trong toilet, bướctới bồn rửa mặt, thay mảnh vải mới, bước lên lầu lấy ra bức thư tuyệt mệnh đã viết trước đó đặt lên bàn.
Sau đó đẩy cửa đi ra.
Ánh mặt trời bên ngoài thật tốt, phả vào mặt, ấm áp, như thể có một cơn gió nhẹ thổi tới.
Tô Nhuyễn nhớ tới một câu trên lá thư:
Trên thế giới tràn ngập ác ý này, nếu như chúng ta hiểu nhau và duy trì nó, ác ý sẽ tiêu tan. ——【 Con mồi 】
Giả dối.
Ác ý sẽ không tiêu tan.
Trừ khi…… Cô biến mất khỏi thế giới này.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ta nói nó tới công chiện =))))
Tô Nhuyễn nắm chặt gậy dẫn đường muốn hỏi chuyện một chút, nhưng người đã chạy vụt đi xa hơn 10 mét, hoàn toàn không nghe được giọng nói.
Cô đang muốn về nhà, lại nghe thấy giọng nói phát ra phía từ siêu thị nhỏ, bảy tám nữ sinh đang đứng bên trong siêu thị, hỏi ông chủ “Có in hình hay không?”
Nghe được giọng nói quen thuộc kia làm cô bất giác run lên.
“Tôi có một ít hình chụp, muốn in ra.”
Tô Nhuyễn nắm chặt gậy dẫn đường ngón tay niết đến gắt gao, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Chủ tiệm nói không có máy in, nói các cô đi cửa hàng photo.
Bảy tám nữ sinh đi ra, trên tay cầm kem đứng trước cửa, nhìn về phía Tô Nhuyễn nói “Ái chà chà, hình như gặp được bạn học cũ đâu đây.”
Tô Nhuyễn đứng nơi đó, hai chân như bị đông cứng, không thể động đậy.
Sự sợ hãi khiến cơ thể cô mất đi khả năng phản ứng, ngay lúc đó trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh chính mình trần truồng cuộn tròn trên mặt đất.
Bọn họ có ảnh chụp.
Lúc trước giáo viên xử lý, bọn họ nói xin lỗi, còn nói rằng ảnh chụp đã bị xóa.
Nhưng sự thật là, bọn họ vẫn còn giữ ảnh chụp.
“Tô Nhuyễn?” Có người kêu tên cô, người đó đi đến gần, chỉ cách cô vài hai ba mét.
Tô Nhuyễn khẽ run lên, trong đầu hiện ra giọng nói quen thuộc, đã từng bóp mặt chất vấn cô “Đơn thuần cho ai xem? Có tin tao móc mắt mày ra làm thành viên đạn hay không?”
Từ đó về sau, cô không dám để lộ đôi mắt ra nữa.
“Nhuyễn Nhuyễn, vào ăn cơm thôi.” Mẹ cô đi ngang qua cửa thấy cô đang đứng trước cửa, hô lớn.
Tô Nhuyễn thân thể lúc này mới tỉnh lại, cô cứng đờ tiến lên một bước, liền nghe thấy chị Phương giọng nói "Bọn tao ở chỗ này chờ mày."
Chị Phương, là chị đại ở trường học đặc biệt.
Tất cả mọi người trong lớp đều cô lập Tô Nhuyễn, nữ sinh nào chơi cùng Tô Nhuyễn đều sẽ bị cô ta giận chó đánh mèo cùng nhau ẩu đả.
Tiết thể dục đem Tô Nhuyễn vây thành vòng tròn, cố ý mang cô đi chơi bóng rổ, cho một đám người thẩy bóng đập vào người cô, đến nổi làm cô té gãy tay.
Đem Tô Nhuyễn nhốt vào trong toilet, xô nước bẩn lạnh ngắt từ trên đỉnh đầu dội xuống, làm cô lạnh đến mức run bần bật, sau đó còn lôi cô ra lột sạch quần áo, chụp hình quay clip lại……
Những việc đó đã làm cô mất ngủ ban đêm chỉ biết trốn trong chăn khóc lóc vì quá sợ hãi, Tô Nhuyễn tuyệt vọng cô lơ lửng giữa sự sống và cái chết.
Cô không biết phải cầu cứu ai, ba mẹ đã cố gắng hết sức, nhà trường cũng vào cuộc, chính là vì cái gì...... Nỗi đau vẫn còn?
Cô không biết mình đã làm sai cái gì.
Cô chỉ muốn được đi học, cô chỉ là muốn…… Sống thật tốt.
“Không ra, bọn tao liền đem hình của mày, đưa cho Kha Tùng Ứng xem.” Chị Phương nói xong, ăn kem rồi rời đi.
Toàn bộ đầu óc Tô Nhuyễn đều đã tê rần, cả cơ thể run rẩy bất thường.
Khi ăn cơm, tay cầm đũa của cô run run.
“Làm sao vậy?” Cố Á Thu hỏi.
“Không có việc gì.” Khi Tô Nhuyễn nói chuyện hàm răng cô run cầm cập.
Một sự hỗn loạn trong đầu cô, nhưng trong sự hỗn loạn đó cô biết một sự thật rất rõ ràng—— không thể để Kha Tùng Ứng thấy.
Cô không thể để anh nhìn thấy!
Cô khóc một hồi trong toilet, bướctới bồn rửa mặt, thay mảnh vải mới, bước lên lầu lấy ra bức thư tuyệt mệnh đã viết trước đó đặt lên bàn.
Sau đó đẩy cửa đi ra.
Ánh mặt trời bên ngoài thật tốt, phả vào mặt, ấm áp, như thể có một cơn gió nhẹ thổi tới.
Tô Nhuyễn nhớ tới một câu trên lá thư:
Trên thế giới tràn ngập ác ý này, nếu như chúng ta hiểu nhau và duy trì nó, ác ý sẽ tiêu tan. ——【 Con mồi 】
Giả dối.
Ác ý sẽ không tiêu tan.
Trừ khi…… Cô biến mất khỏi thế giới này.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ta nói nó tới công chiện =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.