Chương 4: Trở Về(P2)
Băng Băng
10/03/2016
Một ông lão khoảng chừg 50 tuổi bước đến cung kính cúi đầu
-Đây là ai vậy mẹ?-Con bé ngơ ngác hỏi
-Đây là quản gia Vương, bây giờ ông sẽ phụ trách và quán xuyến mọi việc trong nhà. Con phải nghe lời ông ấy đó nghe chưa.
- Yes, mother!- con bé lại tỏ vẻ nũng nịu.
Sau đó con bé lại kéo đống hành lí lên tầng hai theo sự chỉ dẫn của ông quản gia vì phòng của nó trên tầng hai. Phòng nó là phòng rông nhất ở trên tầng. Trong phòng có một chiếc giừơng màu hồng xinh xắn đươc kê gần giữa phòng. Trong phòng cũng có một chiếc tú đựng quần áo màu trắng trông rất đẹp. Cùng một chiếc bàn học được kê vào ngày cạnh lối đi cùng giá sách,v.v và không thễ thiếu là mấy tấm áp phích in hình TFBOYS một nhóm nhạc con bé cực thích. Con bé rất hài lòng về căn phòng này nên vui vẻ nói với ông quản gia:
- Cháu cảm ơn, ông có thể xuống dưới được rồi ạ!
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm túc ông quản gia đáp lại:
- Vâng, chào tiểu thư
Sau đó ông lão đi ra ngoài mà ko wên đóng cửa lại.
Còn lại một mình con bè thả mình lên chiếc giừơng xinh xắn rồi ngưởng lên tường ngắm mấy anh TFBOYS mỉm cười và rồi dần dần thiếp đi. Chắc con bé quá mệt sau chuyến đi dài( mặc dù đã ngủ rất nhiều :v)
Sau giầc ngủ dài con bé thức dậy, thì lúc này đã là 3h chiều, con " sâu ngủ" của chúng ta đã bước ra khỏi giừơng rồi đi ra ngoài ban công và hít thở không khí ở "Việt Nam". Ở đây ko ồn ào, náo nhiệt như ở Seoul mà yên tĩnh đến kì lạ chỉ có tiếng gió xào xạc nhè nhẹ ở xung quanh. Con bé đang vươn mình tận bầu ko khí trong lành và tĩnh mịch này thì đột nhiên có tiếng gõ cửa và theo sau có tiếng nói của ông Vương quản gia:
-Thưa tiểu thư, tiểu thư dậy chưa vậy?
-Dạ!Cháu dậy rồi ạ!-con bé trả lời bằng giọng nhẹ nhàng nhưng nó thực sự cảm thấy ko vui vì đang chìm đắm trong sự thanh bình mà sau 10 năm nay con bé mới được tận hưởng.
- Vậy cháu xuống ăn cơm đi.
- Mẹ cháu ăn chưa bác?
-Bà chủ ăn rồi còn mỗi cháu thôi.
-Vâng con bé đáp gọn một câu rồi từ từ đi ra cửa
- Sau bữa ăn con bé tỏ ý muốn đi ra ngoài tham quan nơi này một chút thì ông quản gia suy nghĩ mổt hồi rồi bảo:
- Cháu đi sớm về sớm nhé. Còn nữa cháu đi cẩn thận nhé.
-Vâng, thưa bác.
Nói xong con bé dắt chiếc xe đạp ra ngoài ( t/g: Ko ngờ nó cũng bít đi xe đạp cơ đấy? Nó: Đương nhiên rồi)
Nó bắt đầu đạp xe qua con phố trước nhà nó rồi dần dần vòng xe ra ngoài đường chính. Hai bên đường trồng toàn cây xanh và đủ loại hoa làm con bé rất thuân mắt. Giờ này con đường có vẻ vắng. Thật kì lạ, con bé nghĩ giờ này lẽ ra phải đông lắm chứ nhưng lại ngược lại. Nhưng như vậy càng tốt. Con bé nghĩ thầm rồi lại vui vẻ đạp xe. Nó đang đạp xe dạo quanh con phố Moon. Thì thấy đằng trước nó mổt kẻ trông thật ko thuận mắt tí nào. Vừa đi đường vừa nghe ear phone( từ bé nó đã dị ứng với những người vừa nghe ear phone vừa hát rồi ko để ý đường) và hát nhỏ nhưng vẫn để nó nghe thấy và đôi lúc lại đi ngoằn ngoèo làm nó ko sao vượt lên được. Bực mình nó cố tình đâm vào người phía trước. Cái người vừa bị đâm xe vào đó quay lại nhìn con bé bằng ánh mắt kì lạ xen lẫn bực dọc chàng trai phía trước có đôi mắt to lại còn cộng thêm cặp kính cận lại trông càng soái hơn với đôi môi mỏng, sống mũi cao cùng với nước da trắng làm con bé hơi ngẩn ra một tí ( vì quen ngắm zai đẹp bên Hàn rồi) nhưng nó đã tỉnh lải khi nghe chàng trai phía đối diện hét lên:
- Nè, cô có mắt ko vậy mà tông xe vào tôi.
Con bé ko trả lời.
-Này, cô bị sao thế. Tôi đang hỏi cô đó
- .....
-Nez.Cô có nghe ....
-Này- con bé hét lên- tôi ko trả lời chẳng wa tôi ko muốn thôi. Chứ đừng thấy tôi hiền mà dễ bắt nạt nhé. Còn anh hỏi tôi tại sao đâm xe vào anh à. Tại anh không chủ ý đường chứ đâu phải lỗi của tôi.xí
-Cô nói như tất cả là do tôi vậy. Chẳng lẽ cô ko có lỗi gì sao?
- Ừ thì tôi có lỗi là đã cố tình đâm xe vào người của anh. Xin lỗi. Plè.-Rồi con bé phóng xe đi thẳng khi nhận ra đã trêu nhầm một tên " ko phải dạng vừa".
Còn về phía chàng trai này thì bực mình vừa đi vừa lẩm bẩm: Cô đừng để cô gặp lại nhé. Rồi bước thẳng trên con đường phía trước có vẻ tức tối vô cùng. Chàng trai này tiến thẳng đến một ngôi nhà ở trung tâm phố Moin rồi nhấn chuông. Một người phụ nữ trung niênra mở cửa vừa nhìn thấy cậu đã nói:
-Cậu chủ đã về
Chàng trai ko thèm đáp lại mà đi thẳng vào nhà. Vừa vào nhà đã có tiếng mẹ cậu ta lên tiếng:
-Thiên Minh con về rồi à!
-Đây là ai vậy mẹ?-Con bé ngơ ngác hỏi
-Đây là quản gia Vương, bây giờ ông sẽ phụ trách và quán xuyến mọi việc trong nhà. Con phải nghe lời ông ấy đó nghe chưa.
- Yes, mother!- con bé lại tỏ vẻ nũng nịu.
Sau đó con bé lại kéo đống hành lí lên tầng hai theo sự chỉ dẫn của ông quản gia vì phòng của nó trên tầng hai. Phòng nó là phòng rông nhất ở trên tầng. Trong phòng có một chiếc giừơng màu hồng xinh xắn đươc kê gần giữa phòng. Trong phòng cũng có một chiếc tú đựng quần áo màu trắng trông rất đẹp. Cùng một chiếc bàn học được kê vào ngày cạnh lối đi cùng giá sách,v.v và không thễ thiếu là mấy tấm áp phích in hình TFBOYS một nhóm nhạc con bé cực thích. Con bé rất hài lòng về căn phòng này nên vui vẻ nói với ông quản gia:
- Cháu cảm ơn, ông có thể xuống dưới được rồi ạ!
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm túc ông quản gia đáp lại:
- Vâng, chào tiểu thư
Sau đó ông lão đi ra ngoài mà ko wên đóng cửa lại.
Còn lại một mình con bè thả mình lên chiếc giừơng xinh xắn rồi ngưởng lên tường ngắm mấy anh TFBOYS mỉm cười và rồi dần dần thiếp đi. Chắc con bé quá mệt sau chuyến đi dài( mặc dù đã ngủ rất nhiều :v)
Sau giầc ngủ dài con bé thức dậy, thì lúc này đã là 3h chiều, con " sâu ngủ" của chúng ta đã bước ra khỏi giừơng rồi đi ra ngoài ban công và hít thở không khí ở "Việt Nam". Ở đây ko ồn ào, náo nhiệt như ở Seoul mà yên tĩnh đến kì lạ chỉ có tiếng gió xào xạc nhè nhẹ ở xung quanh. Con bé đang vươn mình tận bầu ko khí trong lành và tĩnh mịch này thì đột nhiên có tiếng gõ cửa và theo sau có tiếng nói của ông Vương quản gia:
-Thưa tiểu thư, tiểu thư dậy chưa vậy?
-Dạ!Cháu dậy rồi ạ!-con bé trả lời bằng giọng nhẹ nhàng nhưng nó thực sự cảm thấy ko vui vì đang chìm đắm trong sự thanh bình mà sau 10 năm nay con bé mới được tận hưởng.
- Vậy cháu xuống ăn cơm đi.
- Mẹ cháu ăn chưa bác?
-Bà chủ ăn rồi còn mỗi cháu thôi.
-Vâng con bé đáp gọn một câu rồi từ từ đi ra cửa
- Sau bữa ăn con bé tỏ ý muốn đi ra ngoài tham quan nơi này một chút thì ông quản gia suy nghĩ mổt hồi rồi bảo:
- Cháu đi sớm về sớm nhé. Còn nữa cháu đi cẩn thận nhé.
-Vâng, thưa bác.
Nói xong con bé dắt chiếc xe đạp ra ngoài ( t/g: Ko ngờ nó cũng bít đi xe đạp cơ đấy? Nó: Đương nhiên rồi)
Nó bắt đầu đạp xe qua con phố trước nhà nó rồi dần dần vòng xe ra ngoài đường chính. Hai bên đường trồng toàn cây xanh và đủ loại hoa làm con bé rất thuân mắt. Giờ này con đường có vẻ vắng. Thật kì lạ, con bé nghĩ giờ này lẽ ra phải đông lắm chứ nhưng lại ngược lại. Nhưng như vậy càng tốt. Con bé nghĩ thầm rồi lại vui vẻ đạp xe. Nó đang đạp xe dạo quanh con phố Moon. Thì thấy đằng trước nó mổt kẻ trông thật ko thuận mắt tí nào. Vừa đi đường vừa nghe ear phone( từ bé nó đã dị ứng với những người vừa nghe ear phone vừa hát rồi ko để ý đường) và hát nhỏ nhưng vẫn để nó nghe thấy và đôi lúc lại đi ngoằn ngoèo làm nó ko sao vượt lên được. Bực mình nó cố tình đâm vào người phía trước. Cái người vừa bị đâm xe vào đó quay lại nhìn con bé bằng ánh mắt kì lạ xen lẫn bực dọc chàng trai phía trước có đôi mắt to lại còn cộng thêm cặp kính cận lại trông càng soái hơn với đôi môi mỏng, sống mũi cao cùng với nước da trắng làm con bé hơi ngẩn ra một tí ( vì quen ngắm zai đẹp bên Hàn rồi) nhưng nó đã tỉnh lải khi nghe chàng trai phía đối diện hét lên:
- Nè, cô có mắt ko vậy mà tông xe vào tôi.
Con bé ko trả lời.
-Này, cô bị sao thế. Tôi đang hỏi cô đó
- .....
-Nez.Cô có nghe ....
-Này- con bé hét lên- tôi ko trả lời chẳng wa tôi ko muốn thôi. Chứ đừng thấy tôi hiền mà dễ bắt nạt nhé. Còn anh hỏi tôi tại sao đâm xe vào anh à. Tại anh không chủ ý đường chứ đâu phải lỗi của tôi.xí
-Cô nói như tất cả là do tôi vậy. Chẳng lẽ cô ko có lỗi gì sao?
- Ừ thì tôi có lỗi là đã cố tình đâm xe vào người của anh. Xin lỗi. Plè.-Rồi con bé phóng xe đi thẳng khi nhận ra đã trêu nhầm một tên " ko phải dạng vừa".
Còn về phía chàng trai này thì bực mình vừa đi vừa lẩm bẩm: Cô đừng để cô gặp lại nhé. Rồi bước thẳng trên con đường phía trước có vẻ tức tối vô cùng. Chàng trai này tiến thẳng đến một ngôi nhà ở trung tâm phố Moin rồi nhấn chuông. Một người phụ nữ trung niênra mở cửa vừa nhìn thấy cậu đã nói:
-Cậu chủ đã về
Chàng trai ko thèm đáp lại mà đi thẳng vào nhà. Vừa vào nhà đã có tiếng mẹ cậu ta lên tiếng:
-Thiên Minh con về rồi à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.