Chương 197: Một đêm kích tình tim đập (3)
Dạ Chi Thương Lang
30/06/2017
Ngô Hiểu Dao tuyệt đối là một tiểu yêu tinh dụ người! Vẫn là một yêu tinh thuần khiết dụ người! Quả thật giết chết mọi người mà không cần đền mạng!
Dạ Thiên Ưng nhanh chóng đưa đôi tay ra ôm lấy bên eo của cô. Nhẹ nhàng lôi kéo. Cả người cô ngồi giữa hai chân Dạ Thiên Ưng, sống lưng bóng loáng dán chặt vào lồng ngực của anh.
Động tác như thế? ? Thật mất thể diện! Cô càng khẩn trương rồi, vừa định đứng lên, tuy nhiên không cách nào thoát khỏi hai cánh tay của anh. Hoàn toàn bất đắc dĩ, dùng lời nói cầu khẩn từ môi của cô phát ra: "Thiên Ưng, em muốn mặc quần áo rồi."
"Mặc cái gì mà mặc? Không cho phép người khác nhìn, không cho anh xem à? ?" Dạ Thiên Ưng trong lời nói có mười phần ghen tức.
Nhưng cô thật oan uổng. Cô nào có cho người khác nhìn à? ? ? Cô vẫn mặc y phục đó a. Anh thế nào ngang ngạnh như vậy ! !
"Thiên Ưng. . . . . ." Cô vừa kêu một tiếng, Dạ Thiên Ưng đưa tay luồn vào tóc của cô, trong nháy mắt mái tóc dài mềm mại của cô giống như thác nước đang chảy, nhẹ nhàng mà chậm chạp trượt xuống theo mái tóc, trượt đến sợi dây chuyền trên cổ của cô.
Nhìn gáy cố có vết phỏng, nội tâm của anh lần nữa hiện ra tia yêu thương, môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Bị anh hôn có cảm giác man mát lành lạnh, thân thể cô hơi run. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đôi tay đang ôm lấy bên eo cô tay cũng chầm chậm buông lỏng ra, ôm lấy cô, khiến cho cô nhìn thẳng anh, cũng ngồi trên đùi của anh.
Đồng nhất đối mặt, cô càng thêm ngượng ngùng, bảo vệ bộ ngực tay không có ý muốn buông ra.
Dạ Thiên Ưng cười tà mị, đôi môi ngậm lấy phiến môi mềm mại của cô.
Cảm thụ nụ hôn này, cô chậm rãi nhắm hai mắt. Nụ hôn theo kiểu Pháp, là lần đầu tiên bọn họ nếm thử. Bởi vì anh muốn dùng nụ hôn của anh rửa sạch nụ hôn mà Bắc Thiên thần để lại trên môi Ngô Hiểu Dao.
Đôi môi của anh có chút cuồng dã hút cánh môi anh đào của cô. Nhưng là chỉ là như vậy căn bản không cách nào rửa sạch nội tâm anh. Anh đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm đôi môi Ngô Hiểu Dao, liếm vô cùng cẩn thận, không có bỏ sót dù một chút.
Hai tròng mắt của cô từ từ mở ra, nhìn Dạ Thiên Ưng trước mắt, vẻ mặt của anh chính là nặng nề. . . . . .
Phản ứng đầu tiên, cô nghĩ tới nụ hôn vừa rồi cùng Bắc Thiên Thần! ! Cho nên hiện tại Dạ Thiên Ưng mới có thể hôn cô cẩn thận như vậy.
Anh còn là rất để ý nụ hôn kia chứ? Thật ra thì cô cũng rất để ý, vẻ mặt cô tràn đầy áy náy, nhẹ nhàng đẩy Dạ Thiên Ưng ra, hơi cúi đầu: "Thiên Ưng. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ cô áy náy, Dạ Thiên Ưng biểu lộ nặng nề đã từ từ mà khôi phục nhu hòa, có lẽ mới vừa rồi anh nổi lên lòng ghen tỵ quá mạnh mẽ, cho nên gọi Ngô Hiểu Dao tràn đầy lo âu. Hiểu Ngô che bóng người.
Anh dịu dàng cười , dùng đầu nhẹ nhàng chạm cái trán của cô, nhu tình nhìn chăm chú cô: "Bảo bối, hôm nay em thật là đẹp."
Nghe anh khích lệ, lo âu của cô lập tức biến mất, thay thế vào đó là tiếng tim đập nhanh, không có cô gái nào không thích nghe người yêu của mình khích lệ, cô càng phải như vậy.
Môi Dạ Thiên Ưng lại rơi trên môi cô. Lúc này nụ hôn của anh giống thường ngày rồi, cái đầu lưỡi linh xảo cũng trượt vào trong miệng cô.
Cô chậm rãi nhắm lại hai mắt, tận lực dùng đầu lưỡi của cô nghênh hợp với Dạ Thiên Ưng, cô to gan lấy đầu lưỡi chậm rãi đưa vào trong miệng Dạ Thiên Ưng.
Cảm thấy cô chủ động hôn, anh dịu dàng hút miệng đồng ý.
Mà bàn tay của anh nhẹ nhàng du ngoạn trên sống lưng bóng loáng của cô. . . . . .
Cảm thấy sau lưng có cảm giác ngứa một chút, trong lòng cũng có một cảm giác ngứa một chút, cô hơi giãy dụa thân thể.
Dạ Thiên Ưng nội tâm cười một tiếng, bàn tay chậm rãi quấn lấy hai bàn tay mảnh khảnh của đi vòng qua trên cánh tay cô, muốn đi kéo bàn tay đang che ở trước ngực của cô.
Ngô Hiểu Dao không có một chút ý muốn thư giãn, vẫn gắt gao dùng hai cánh tay che chở trước ngực.
Dạ Thiên Ưng từ từ rời khỏi môi của cô, hơi vội vàng ra lệnh : "Bé con, lấy tay em ra."
Cô thở bình thường hạ giọng nói vừa hít thở dồn dập, cự tuyệt lắc đầu một cái: "Không được."
"Không được?" Dạ Thiên Ưng lộ ra một tia cười xấu xa, một tay lấy cô đặt lên giường, hai tay anh không an phận kẽo kẹt bên eo của cô.
Bị anh như vậy một trêu chọc, cô không ngừng giãy dụa thân thể, có chút cười khổ không khỏi cầu khẩn: "Không đượng, Thiên Ưng, không được, thật là nhột." Cuối cùng, cô buông lỏng hai tay che ở trước ngực, muốn ngăn cản Dạ Thiên Ưng kẽo kẹt mình thắt lưng tay.
Nhưng ngay khi cô buông ra, vừa đúng lúc Dạ Thiên Ưng tiêm kế rồi ! Anh nhanh chóng đè hai tay của Ngô Hiểu Dao, thưởng thức thân thể cô.
Gò má non nớt của cô đã ửng đỏ hết, ngượng ngùng nhắm hai mắt, vô lực khẩn cầu Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, không nên nhìn có được hay không?"
Mỗi lần Ngô Hiểu Dao ngượng ngùng mà đôi mắt khép chặt bộ dạng đều là đối với Dạ Thiên Ưng vô cùng muốn trêu chọc.
Dạ Thiên Ưng khẽ mỉm cười, lời nói tràn đầy ái muội: "Bé con, em quả thực là một tiểu yêu tinh."
Nghe xong lời trêu chọc của anh, cô chỉ đành ngượng ngùng không nói một câu, duy trì trầm mặc. Cả người anh đặt ở trên người của cô, từ từ buông lỏng hai tay của cô, đồng ý hôn môi anh đào của anh.
Từ từ đầu lưỡi mềm mại một đường trượt đến cổ của cô, cảm giác đó làm cho người khác không khỏi run rấy trong nháy mắt toàn thân của cô dây dưa.
Dạ Thiên Ưng nhanh chóng đưa đôi tay ra ôm lấy bên eo của cô. Nhẹ nhàng lôi kéo. Cả người cô ngồi giữa hai chân Dạ Thiên Ưng, sống lưng bóng loáng dán chặt vào lồng ngực của anh.
Động tác như thế? ? Thật mất thể diện! Cô càng khẩn trương rồi, vừa định đứng lên, tuy nhiên không cách nào thoát khỏi hai cánh tay của anh. Hoàn toàn bất đắc dĩ, dùng lời nói cầu khẩn từ môi của cô phát ra: "Thiên Ưng, em muốn mặc quần áo rồi."
"Mặc cái gì mà mặc? Không cho phép người khác nhìn, không cho anh xem à? ?" Dạ Thiên Ưng trong lời nói có mười phần ghen tức.
Nhưng cô thật oan uổng. Cô nào có cho người khác nhìn à? ? ? Cô vẫn mặc y phục đó a. Anh thế nào ngang ngạnh như vậy ! !
"Thiên Ưng. . . . . ." Cô vừa kêu một tiếng, Dạ Thiên Ưng đưa tay luồn vào tóc của cô, trong nháy mắt mái tóc dài mềm mại của cô giống như thác nước đang chảy, nhẹ nhàng mà chậm chạp trượt xuống theo mái tóc, trượt đến sợi dây chuyền trên cổ của cô.
Nhìn gáy cố có vết phỏng, nội tâm của anh lần nữa hiện ra tia yêu thương, môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Bị anh hôn có cảm giác man mát lành lạnh, thân thể cô hơi run. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đôi tay đang ôm lấy bên eo cô tay cũng chầm chậm buông lỏng ra, ôm lấy cô, khiến cho cô nhìn thẳng anh, cũng ngồi trên đùi của anh.
Đồng nhất đối mặt, cô càng thêm ngượng ngùng, bảo vệ bộ ngực tay không có ý muốn buông ra.
Dạ Thiên Ưng cười tà mị, đôi môi ngậm lấy phiến môi mềm mại của cô.
Cảm thụ nụ hôn này, cô chậm rãi nhắm hai mắt. Nụ hôn theo kiểu Pháp, là lần đầu tiên bọn họ nếm thử. Bởi vì anh muốn dùng nụ hôn của anh rửa sạch nụ hôn mà Bắc Thiên thần để lại trên môi Ngô Hiểu Dao.
Đôi môi của anh có chút cuồng dã hút cánh môi anh đào của cô. Nhưng là chỉ là như vậy căn bản không cách nào rửa sạch nội tâm anh. Anh đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm đôi môi Ngô Hiểu Dao, liếm vô cùng cẩn thận, không có bỏ sót dù một chút.
Hai tròng mắt của cô từ từ mở ra, nhìn Dạ Thiên Ưng trước mắt, vẻ mặt của anh chính là nặng nề. . . . . .
Phản ứng đầu tiên, cô nghĩ tới nụ hôn vừa rồi cùng Bắc Thiên Thần! ! Cho nên hiện tại Dạ Thiên Ưng mới có thể hôn cô cẩn thận như vậy.
Anh còn là rất để ý nụ hôn kia chứ? Thật ra thì cô cũng rất để ý, vẻ mặt cô tràn đầy áy náy, nhẹ nhàng đẩy Dạ Thiên Ưng ra, hơi cúi đầu: "Thiên Ưng. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ cô áy náy, Dạ Thiên Ưng biểu lộ nặng nề đã từ từ mà khôi phục nhu hòa, có lẽ mới vừa rồi anh nổi lên lòng ghen tỵ quá mạnh mẽ, cho nên gọi Ngô Hiểu Dao tràn đầy lo âu. Hiểu Ngô che bóng người.
Anh dịu dàng cười , dùng đầu nhẹ nhàng chạm cái trán của cô, nhu tình nhìn chăm chú cô: "Bảo bối, hôm nay em thật là đẹp."
Nghe anh khích lệ, lo âu của cô lập tức biến mất, thay thế vào đó là tiếng tim đập nhanh, không có cô gái nào không thích nghe người yêu của mình khích lệ, cô càng phải như vậy.
Môi Dạ Thiên Ưng lại rơi trên môi cô. Lúc này nụ hôn của anh giống thường ngày rồi, cái đầu lưỡi linh xảo cũng trượt vào trong miệng cô.
Cô chậm rãi nhắm lại hai mắt, tận lực dùng đầu lưỡi của cô nghênh hợp với Dạ Thiên Ưng, cô to gan lấy đầu lưỡi chậm rãi đưa vào trong miệng Dạ Thiên Ưng.
Cảm thấy cô chủ động hôn, anh dịu dàng hút miệng đồng ý.
Mà bàn tay của anh nhẹ nhàng du ngoạn trên sống lưng bóng loáng của cô. . . . . .
Cảm thấy sau lưng có cảm giác ngứa một chút, trong lòng cũng có một cảm giác ngứa một chút, cô hơi giãy dụa thân thể.
Dạ Thiên Ưng nội tâm cười một tiếng, bàn tay chậm rãi quấn lấy hai bàn tay mảnh khảnh của đi vòng qua trên cánh tay cô, muốn đi kéo bàn tay đang che ở trước ngực của cô.
Ngô Hiểu Dao không có một chút ý muốn thư giãn, vẫn gắt gao dùng hai cánh tay che chở trước ngực.
Dạ Thiên Ưng từ từ rời khỏi môi của cô, hơi vội vàng ra lệnh : "Bé con, lấy tay em ra."
Cô thở bình thường hạ giọng nói vừa hít thở dồn dập, cự tuyệt lắc đầu một cái: "Không được."
"Không được?" Dạ Thiên Ưng lộ ra một tia cười xấu xa, một tay lấy cô đặt lên giường, hai tay anh không an phận kẽo kẹt bên eo của cô.
Bị anh như vậy một trêu chọc, cô không ngừng giãy dụa thân thể, có chút cười khổ không khỏi cầu khẩn: "Không đượng, Thiên Ưng, không được, thật là nhột." Cuối cùng, cô buông lỏng hai tay che ở trước ngực, muốn ngăn cản Dạ Thiên Ưng kẽo kẹt mình thắt lưng tay.
Nhưng ngay khi cô buông ra, vừa đúng lúc Dạ Thiên Ưng tiêm kế rồi ! Anh nhanh chóng đè hai tay của Ngô Hiểu Dao, thưởng thức thân thể cô.
Gò má non nớt của cô đã ửng đỏ hết, ngượng ngùng nhắm hai mắt, vô lực khẩn cầu Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, không nên nhìn có được hay không?"
Mỗi lần Ngô Hiểu Dao ngượng ngùng mà đôi mắt khép chặt bộ dạng đều là đối với Dạ Thiên Ưng vô cùng muốn trêu chọc.
Dạ Thiên Ưng khẽ mỉm cười, lời nói tràn đầy ái muội: "Bé con, em quả thực là một tiểu yêu tinh."
Nghe xong lời trêu chọc của anh, cô chỉ đành ngượng ngùng không nói một câu, duy trì trầm mặc. Cả người anh đặt ở trên người của cô, từ từ buông lỏng hai tay của cô, đồng ý hôn môi anh đào của anh.
Từ từ đầu lưỡi mềm mại một đường trượt đến cổ của cô, cảm giác đó làm cho người khác không khỏi run rấy trong nháy mắt toàn thân của cô dây dưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.