Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 20: Cậu đây là đang uống rượu độc giải khát (1), không thể có kết quả tốt được
A Từ Cô Nương
24/08/2024
Nhưng Lạc Trường Châu không trả lời luôn vấn đề của Úc Bùi, hắn im lặng vài giây, bàn tay nắm thật chặt quai đeo ba lô, bỗng nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm Úc Bùi, thấp giọng hỏi cậu: "Cậu cảm thấy tớ nên đi gặp bạn ấy sao?"
Úc Bùi sững sờ. Lạc Trường Châu giờ khắc này đang nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt thâm thúy khẽ lóe lên. Cậu không hiểu sao Lạc Trường Châu lại muốn hỏi cậu vấn đề này nên Úc Bùi chỉ đành thuận theo bản năng nói: "Đi thôi..."
Còn chưa dứt lời, Úc Bùi đã thấy Lạc Trường Châu càng cau chặt mày hơn, cậu đành vội vàng bổ sung: "Dù sao bạn ấy cũng là bạn nữ, coi như cậu không thích người ta thì giáp mặt từ chối cũng không vấn đề gì."
Lạc Trường Châu nghe vậy, hai hàng lông mày lúc này mới giãn ra, mà biểu cảm Úc Bùi lại có chút ngơ ngẩn.
Cậu đang nghĩ, Lạc Trường Châu đến sân luyện tập nói chuyện với nữ sinh kia, vậy hôm nay cậu phải về nhà một mình...
Chẳng qua ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lạc Trường Châu đã giơ ngón trỏ ra nhẹ nhàng móc vào quai cặp sách của Úc Bùi ôm lên, trầm giọng nói: "Cậu đi cùng tớ."
"Hả?" Úc Bùi ngửa đầu lên, khó hiểu nhìn Lạc Trường Châu. Có người muốn tỏ tình với hắn, cậu đi cùng làm gì chứ?
Thế nhưng Lạc Trường Châu không cho cậu nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp cầm cặp sách của cậu đi ra ngoài: "Đi thôi."
"Ồ." Úc Bùi đi sát phía sau.
Hoa phượng vĩ nở rộ diễm lệ mỗi một góc sân trường. Cầu thang bên sân luyện tập cũng trồng rất nhiều cây, chạng vạng bị gió thổi lả tả rơi rất nhiều cánh hoa. Úc Bùi nhìn cánh hoa màu đỏ trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lạc Trường Châu chợt mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như mọi khi: "Sao cậu biết tớ nhất định sẽ từ chối bạn ấy?"
Úc Bùi nghe vậy đồng tử đột nhiên co rụt lại, cậu dừng bước, kinh ngạc nhìn Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu cũng dừng bước, hơi rũ mắt, đôi mắt lam đậm phản chiếu hình bóng cậu và nắng chiều xán lạn phía sau, tiếp tục hỏi: "Nếu tớ chấp nhận thì sao?"
Hầu kết của Úc Bùi run rẩy, cậu hơi hé miệng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói câu gì.
Dường như Lạc Trường Châu cũng không cần câu trả lời của cậu, hỏi xong vấn đề này thì tiếp tục cất bước đi về phía trước, mà cách đó không xa chính là Chúc Nguyệt Minh lén chụp ảnh hắn đăng lên confession.
Úc Bùi ngơ ngác nhìn Lạc Trường Châu đi xa. Cậu nhớ tới lời tỏ tình táo bạo của Chúc Nguyệt Minh: "Lạc Trường Châu, tớ thích cậu, làm bạn trai tớ đi!"
Nếu như, nếu như Lạc Trường Châu thật sự đồng ý với cô thì sao?
Úc Bùi chưa từng yêu đương với ai, nhưng cậu đã từng thấy người khác yêu đương rồi. Đôi tình nhân nhỏ không quản đi học hay tan học đều hẹn hò thành đôi thành cặp. Nếu như Lạc Trường Châu thật sự đồng ý làm bạn trai Chúc Nguyệt Minh, như vậy cậu sẽ không thể mỗi ngày cùng đi học tan học với hắn nữa rồi.
Hắn sẽ đi cùng với Chúc Nguyệt Minh, hai người sẽ chia sẻ mọi thứ với nhau, thậm chí túi sưởi nóng hình đám mây mà mỗi sáng Lạc Trường Châu kín đáo đưa cho cậu kia cũng sẽ biến thành của Chúc Nguyệt Minh.
Úc Bùi khó khăn thở hổn hển mấy cái. Cậu rất tức ngực, có một cảm giác như sắp nghẹt thở, nhưng cảm giác này không giống khi bệnh hen suyễn phát tác, nó chỉ đơn thuần là chua xót khiến cậu khó chịu mà thôi.
Cậu ngẩng đầu lên, Lạc Trường Châu đã đi đến trước mặt Chúc Nguyệt Minh rồi. Úc Bùi vội vã cất bước đuổi theo - không quản Lạc Trường Châu cho phép hay từ chối, cậu nhất định phải chính tai nghe thấy.
Cấp ba Nam Hoa là cấp ba công lập tốt nhất Nam Thành. Ngoại trừ những học sinh thuộc thế hệ phú nhị đại như Úc Bùi dựa vào nghệ thuật hay dùng tiền tiến vào Nam Hoa, thì còn lại cấp ba Nam Hoa quy tụ những học sinh ưu tú nhất ở Nam Thành.
Thế nhưng ở đây, đại đa số thời điểm, sắc đẹp và thành tích cũng không hoàn toàn liên quan đến nhau.
Có những học sinh anh tuấn xinh đẹp, nhưng lại là mấy trò nhỏ mà giáo viên nào cũng thấy đau đầu; nhưng có những học sinh được ví như thiên tài, am hiểu giải đáp các loại nan đề Toán học Vật lý, là học sinh giỏi thầy cô yêu quý, bạn học ngưỡng mộ thì dung mạo của các bạn ấy lại không quá xuất chúng, thậm chí còn có một vài bạn khuôn mặt mọc kín đậu thanh xuân (mụn)... Học sinh giống như Lạc Trường Châu học tập giỏi, cao lớn lại đẹp trai, còn mang dòng máu con lai, quả thực chính là trăm năm hiếm gặp.
Lúc Chúc Nguyệt Minh biết được trong trường học có một anh chàng con lai đẹp trai tới như thế thì cực kỳ hào hứng. Gia cảnh cô giàu có, cũng không có mong muốn gả vào hào môn, không có bao hứng thú với đám công tử có tiền có thế nhưng học tập kém cỏi kia cho nên vẫn luôn độc thân, mãi đến tận khi Lạc Trường Châu xuất hiện.
Chúc Nguyệt Minh cảm thấy, cho dù Lạc Trường Châu có học kém đi chăng nữa thì để cô nhìn gương mặt kia mỗi ngày cô cũng nguyện ý. Đến khi Lạc Trường Châu cách cô càng ngày càng gần, tim Chúc Nguyệt Minh đập càng ngày càng nhanh. Cô hắng giọng một cái, hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều: "Bạn học Lạc Trường Châu..."
"Sao?" Lạc Trường Châu trầm giọng đáp một câu, hơi cau mày, thế nhưng nếu không đến gần thì lại không nghe được rõ cho lắm.
Chúc Nguyệt Minh không phát hiện. Cô và Lạc Trường Châu đứng cách nhau đại khái khoảng hai, ba bước chân. Cô có thể nhìn rõ đôi mắt xanh lam thâm thúy của Lạc Trường Châu, đúng như lời đồn đại của các bạn học, tỏa sáng đẹp đẽ giống hệt một viên đá sapphire.
"Mình, mình..." Bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, lần đầu tiên trong đời Chúc Nguyệt Minh có chút ngượng ngùng sốt sắng, "... Cậu có thể làm bạn trai của mình không?"
Chúc Nguyệt Minh lắp bắp nói xong câu này. Cô vốn tưởng rằng Lạc Trường Châu đồng ý sau khi tan học đến sân luyện tập thì khẳng định đã nguyện ý làm bạn trai mình rồi. Mà sau khi cô nói xong câu đó, nhóm bạn thân của cô đứng một bên cũng ồn ào, bên cạnh cũng không thiếu các bạn học đang hóng hớt.
Trong sự trêu chọc của mọi người, mặt của Chúc Nguyệt Minh càng đỏ hơn. Cô ngước mắt hy vọng nhìn Lạc Trường Châu, đến cả Úc Bùi chạy chậm đằng sau đuổi theo cũng gần như nín thở chờ câu trả lời của Lạc Trường Châu.
Cậu cũng chẳng thoải mái hơn Chúc Nguyệt Minh chút nào. Úc Bùi cũng rất hồi hộp. Cậu thật sự rất lo lắng sau khi Lạc Trường Châu đồng ý làm bạn trai Chúc Nguyệt Minh, hai người bọn họ sẽ không thể cùng nhau tan học, nhưng nếu chỉ vì lý do ấy thôi, thì cậu không thể căng thẳng thành như vậy được.
Ngay khi Úc Bùi định rút thuốc hen suyễn ra hút hai cái để giảm bớt cảm giác nghẹt thở thì Lạc Trường Châu cuối cùng cũng mở miệng. Hắn nói: "Không thể, tôi không muốn."
Chúc Nguyệt Minh nghe vậy thì lập tức sững người, toàn bộ sân luyện tập nhất thời cũng im lặng, vì Lạc Trường Châu từ chối quá mức thẳng thắn, một chút khách sáo cũng không có.
Hầu hết mọi người khi từ chối lời tỏ tình của ai đó thì trước tiên họ đều sẽ nói vài lời hay ý đẹp, thể hiện ý tứ như kiểu "Bạn là người rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp". Nhưng Lạc Trường Châu thậm chí còn không cho Chúc Nguyệt Minh một chút mặt mũi nào, thẳng thắn nói rằng "Tôi không muốn".
Nhiệt độ trên mặt Chúc Nguyệt Minh lập tức hạ bớt, có lẽ Lạc Trường Châu cũng ý thức được lời nói của mình quá ác độc nên dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Cậu rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp, dù sao chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng."
Lời này nghe làm sao lại như có ý lên án hành vi chặn đường hắn trên lớp học của nhóm bạn thân Chúc Nguyệt Minh? Thấy mình giải thích không ổn thỏa, càng nói càng sai hơn, Lạc Trường Châu cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn mở miệng định nói gì đó, mà Chúc Nguyệt Minh lại sợ lời tiếp theo của hắn càng khiến người tổn thương hơn nên vội vã đỏ mắt nói: "Không sao, mình biết rồi."
Lạc Trường Châu theo bản năng nói tiếp: "Cậu biết là tốt rồi."
Chúc Nguyệt Minh: "..."
Lạc Trường Châu: "Tôi..."
Chúc Nguyệt Minh lần thứ hai ngắt lời của Lạc Trường Châu. Cô hít sâu một hơi, nỗ lực nở một nụ cười, giơ hai tay lên ra vẻ hào phóng nói với Lạc Trường Châu: "Nếu không thể làm bạn gái thì chúng ta vẫn là bạn học nhé." Chúc Nguyệt Minh đến làm bạn bè cũng chẳng dám đề nghị, "Trước khi cậu đi, có thể ôm mình một cái chứ? Không chiếm được trái tim của cậu, một cái ôm thì có thể chứ?"
Nói xong lời này, Chúc Nguyệt Minh nghịch ngợm giả vờ buồn nôn. Bầu không khí trên sân luyện tập cũng có xu thế ấm dần lên theo lời nói nhẹ nhàng của cô.
Nhưng mà cố tình lời nói tiếp theo của Lạc Trường Châu lại khiến người ta kinh ngạc. Hắn nghiêm mặt, cau mày, rất nghiêm túc nói với Chúc Nguyệt Minh: "Không được, cậu đây là đang uống rượu độc giải khát, không thể có kết quả tốt được."
Quần chúng hóng hớt: "..."
Úc Bùi: "..."
Chúc Nguyệt Minh vừa lúng túng vừa oan ức, hỏi Lạc Trường Châu: "Vậy rốt cuộc là tại sao cậu lại đến đây gặp mình vậy?" Lúc cô hỏi câu này đã hoàn toàn quên bẵng đi sự kiện nhóm bạn thân của mình kéo một tốp đến lớp 12 khối
tự nhiên chặn người.
Lạc Trường Châu tiếp tục nghiêm túc nói: "Tôi đi đến đây gặp cậu chỉ là xuất phát từ tôn trọng. Mặc khác, còn muốn nói với cậu, sau này đừng tiếp tục chụp lén tôi, cậu chụp tôi rất xấu -"
Úc Bùi kéo cánh tay Lạc Trường Châu, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa, bởi vì Chúc Nguyệt Minh trông như sắp khóc đến nơi rồi.
Đàm Khải Minh đến đây hóng hớt lần tỏ tình này cũng sốc bay màu. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Trường Châu lại không hiểu phong tình đến mức độ như thế. Khó trách Lạc Trường Châu đẹp trai như vậy, học giỏi như vậy, lại không có bạn gái, chắc hẳn cũng chả có nữ sinh nào chịu được một thẳng nam như hắn?
Chúc Nguyệt Minh không còn muốn nhìn thấy Lạc Trường Châu nữa. Ngày hôm nay cô mất mặt quá đỗi, quay lưng lập tức bỏ chạy, nhóm bạn thân của cô mắng Lạc Trường Châu vài câu sau đó cũng đuổi theo.
Úc Bùi nghe thấy Lạc Trường Châu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Tớ nói sự thật, thế mà còn mắng tớ..."
Úc Bùi nhịn không được, cười ra tiếng.
Lạc Trường Châu cúi đầu lườm cậu một cái. Úc Bùi nhanh chóng ngậm miệng buông tay, thế mà ánh mắt Lạc Trường Châu lại từ từ rơi vào trên tay cậu. Úc Bùi cho là hắn đang giận mình nên nở nụ cười, vội vã mở miệng mềm giọng nói: "Trường Châu, chúng ta đi thôi. Hôm nay tớ mời cậu uống trà sữa Edelweiss (2)."
"Ừm." Lạc Trường Châu gật gật đầu, hai tay đút vào trong túi đi về phía trước.
Úc Bùi đuổi kịp, sóng vai đi bên cạnh hắn, suy nghĩ một đường đến tận khi đến tiệm trà sữa, vẫn không nhịn được gọi hắn: "Trường Châu..."
Lạc Trường Châu đáp: "Ừm, sao vậy?"
"Tại sao cậu không chấp nhận lời tỏ tình của Chúc Nguyệt Minh vậy?"
Lạc Trường Châu nhận trà sữa từ tay nhân viên phục vụ, cắm ống hút vào cốc đưa cho Úc Bùi trước, sau đó mới cầm cốc của mình, hỏi ngược lại Úc Bùi: "Tại sao tớ lại phải chấp nhận?"
"Ngoại hình cậu ấy rất đẹp nè, học cũng giỏi nữa." Úc Bùi đếm đếm ưu điểm của Chúc Nguyệt Minh.
Lạc Trường Châu nói thẳng: "Tớ không thích bạn --" nhưng mà chữ "bạn" vừa mới thốt ra, Lạc Trường Châu chợt đổi giọng, "... bạn nữ."
Chú thích:
(1) 饮鸩止渴 ( yǐn zhèn zhǐ kě) ẩm chập chỉ khát
-> Uống rượu độc để đỡ khát. Theo truyền thuyết là 1 loài chim độc có lông màu xanh, ngâm lông ấy vào rượu thành chất độc giết người, rượu này gọi là " rượu chẩm". Uống rượu chẩm để hết khát là tỉ dụ cho lo giải quyết khó khăn trước mắt mà không nghĩ đến tai họa lớn sau này. (theo gg)
(2): Trà sữa edelweiss: edelweiss là cây nhung tuyết. Mình tra trà sữa trên mạng mà nó không có, nên chắc là nó kiểu giống trà sữa này chăng.
Mắt Châu Châu thì giống đá saphire như này nè:
Úc Bùi sững sờ. Lạc Trường Châu giờ khắc này đang nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt thâm thúy khẽ lóe lên. Cậu không hiểu sao Lạc Trường Châu lại muốn hỏi cậu vấn đề này nên Úc Bùi chỉ đành thuận theo bản năng nói: "Đi thôi..."
Còn chưa dứt lời, Úc Bùi đã thấy Lạc Trường Châu càng cau chặt mày hơn, cậu đành vội vàng bổ sung: "Dù sao bạn ấy cũng là bạn nữ, coi như cậu không thích người ta thì giáp mặt từ chối cũng không vấn đề gì."
Lạc Trường Châu nghe vậy, hai hàng lông mày lúc này mới giãn ra, mà biểu cảm Úc Bùi lại có chút ngơ ngẩn.
Cậu đang nghĩ, Lạc Trường Châu đến sân luyện tập nói chuyện với nữ sinh kia, vậy hôm nay cậu phải về nhà một mình...
Chẳng qua ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lạc Trường Châu đã giơ ngón trỏ ra nhẹ nhàng móc vào quai cặp sách của Úc Bùi ôm lên, trầm giọng nói: "Cậu đi cùng tớ."
"Hả?" Úc Bùi ngửa đầu lên, khó hiểu nhìn Lạc Trường Châu. Có người muốn tỏ tình với hắn, cậu đi cùng làm gì chứ?
Thế nhưng Lạc Trường Châu không cho cậu nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp cầm cặp sách của cậu đi ra ngoài: "Đi thôi."
"Ồ." Úc Bùi đi sát phía sau.
Hoa phượng vĩ nở rộ diễm lệ mỗi một góc sân trường. Cầu thang bên sân luyện tập cũng trồng rất nhiều cây, chạng vạng bị gió thổi lả tả rơi rất nhiều cánh hoa. Úc Bùi nhìn cánh hoa màu đỏ trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lạc Trường Châu chợt mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như mọi khi: "Sao cậu biết tớ nhất định sẽ từ chối bạn ấy?"
Úc Bùi nghe vậy đồng tử đột nhiên co rụt lại, cậu dừng bước, kinh ngạc nhìn Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu cũng dừng bước, hơi rũ mắt, đôi mắt lam đậm phản chiếu hình bóng cậu và nắng chiều xán lạn phía sau, tiếp tục hỏi: "Nếu tớ chấp nhận thì sao?"
Hầu kết của Úc Bùi run rẩy, cậu hơi hé miệng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói câu gì.
Dường như Lạc Trường Châu cũng không cần câu trả lời của cậu, hỏi xong vấn đề này thì tiếp tục cất bước đi về phía trước, mà cách đó không xa chính là Chúc Nguyệt Minh lén chụp ảnh hắn đăng lên confession.
Úc Bùi ngơ ngác nhìn Lạc Trường Châu đi xa. Cậu nhớ tới lời tỏ tình táo bạo của Chúc Nguyệt Minh: "Lạc Trường Châu, tớ thích cậu, làm bạn trai tớ đi!"
Nếu như, nếu như Lạc Trường Châu thật sự đồng ý với cô thì sao?
Úc Bùi chưa từng yêu đương với ai, nhưng cậu đã từng thấy người khác yêu đương rồi. Đôi tình nhân nhỏ không quản đi học hay tan học đều hẹn hò thành đôi thành cặp. Nếu như Lạc Trường Châu thật sự đồng ý làm bạn trai Chúc Nguyệt Minh, như vậy cậu sẽ không thể mỗi ngày cùng đi học tan học với hắn nữa rồi.
Hắn sẽ đi cùng với Chúc Nguyệt Minh, hai người sẽ chia sẻ mọi thứ với nhau, thậm chí túi sưởi nóng hình đám mây mà mỗi sáng Lạc Trường Châu kín đáo đưa cho cậu kia cũng sẽ biến thành của Chúc Nguyệt Minh.
Úc Bùi khó khăn thở hổn hển mấy cái. Cậu rất tức ngực, có một cảm giác như sắp nghẹt thở, nhưng cảm giác này không giống khi bệnh hen suyễn phát tác, nó chỉ đơn thuần là chua xót khiến cậu khó chịu mà thôi.
Cậu ngẩng đầu lên, Lạc Trường Châu đã đi đến trước mặt Chúc Nguyệt Minh rồi. Úc Bùi vội vã cất bước đuổi theo - không quản Lạc Trường Châu cho phép hay từ chối, cậu nhất định phải chính tai nghe thấy.
Cấp ba Nam Hoa là cấp ba công lập tốt nhất Nam Thành. Ngoại trừ những học sinh thuộc thế hệ phú nhị đại như Úc Bùi dựa vào nghệ thuật hay dùng tiền tiến vào Nam Hoa, thì còn lại cấp ba Nam Hoa quy tụ những học sinh ưu tú nhất ở Nam Thành.
Thế nhưng ở đây, đại đa số thời điểm, sắc đẹp và thành tích cũng không hoàn toàn liên quan đến nhau.
Có những học sinh anh tuấn xinh đẹp, nhưng lại là mấy trò nhỏ mà giáo viên nào cũng thấy đau đầu; nhưng có những học sinh được ví như thiên tài, am hiểu giải đáp các loại nan đề Toán học Vật lý, là học sinh giỏi thầy cô yêu quý, bạn học ngưỡng mộ thì dung mạo của các bạn ấy lại không quá xuất chúng, thậm chí còn có một vài bạn khuôn mặt mọc kín đậu thanh xuân (mụn)... Học sinh giống như Lạc Trường Châu học tập giỏi, cao lớn lại đẹp trai, còn mang dòng máu con lai, quả thực chính là trăm năm hiếm gặp.
Lúc Chúc Nguyệt Minh biết được trong trường học có một anh chàng con lai đẹp trai tới như thế thì cực kỳ hào hứng. Gia cảnh cô giàu có, cũng không có mong muốn gả vào hào môn, không có bao hứng thú với đám công tử có tiền có thế nhưng học tập kém cỏi kia cho nên vẫn luôn độc thân, mãi đến tận khi Lạc Trường Châu xuất hiện.
Chúc Nguyệt Minh cảm thấy, cho dù Lạc Trường Châu có học kém đi chăng nữa thì để cô nhìn gương mặt kia mỗi ngày cô cũng nguyện ý. Đến khi Lạc Trường Châu cách cô càng ngày càng gần, tim Chúc Nguyệt Minh đập càng ngày càng nhanh. Cô hắng giọng một cái, hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều: "Bạn học Lạc Trường Châu..."
"Sao?" Lạc Trường Châu trầm giọng đáp một câu, hơi cau mày, thế nhưng nếu không đến gần thì lại không nghe được rõ cho lắm.
Chúc Nguyệt Minh không phát hiện. Cô và Lạc Trường Châu đứng cách nhau đại khái khoảng hai, ba bước chân. Cô có thể nhìn rõ đôi mắt xanh lam thâm thúy của Lạc Trường Châu, đúng như lời đồn đại của các bạn học, tỏa sáng đẹp đẽ giống hệt một viên đá sapphire.
"Mình, mình..." Bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, lần đầu tiên trong đời Chúc Nguyệt Minh có chút ngượng ngùng sốt sắng, "... Cậu có thể làm bạn trai của mình không?"
Chúc Nguyệt Minh lắp bắp nói xong câu này. Cô vốn tưởng rằng Lạc Trường Châu đồng ý sau khi tan học đến sân luyện tập thì khẳng định đã nguyện ý làm bạn trai mình rồi. Mà sau khi cô nói xong câu đó, nhóm bạn thân của cô đứng một bên cũng ồn ào, bên cạnh cũng không thiếu các bạn học đang hóng hớt.
Trong sự trêu chọc của mọi người, mặt của Chúc Nguyệt Minh càng đỏ hơn. Cô ngước mắt hy vọng nhìn Lạc Trường Châu, đến cả Úc Bùi chạy chậm đằng sau đuổi theo cũng gần như nín thở chờ câu trả lời của Lạc Trường Châu.
Cậu cũng chẳng thoải mái hơn Chúc Nguyệt Minh chút nào. Úc Bùi cũng rất hồi hộp. Cậu thật sự rất lo lắng sau khi Lạc Trường Châu đồng ý làm bạn trai Chúc Nguyệt Minh, hai người bọn họ sẽ không thể cùng nhau tan học, nhưng nếu chỉ vì lý do ấy thôi, thì cậu không thể căng thẳng thành như vậy được.
Ngay khi Úc Bùi định rút thuốc hen suyễn ra hút hai cái để giảm bớt cảm giác nghẹt thở thì Lạc Trường Châu cuối cùng cũng mở miệng. Hắn nói: "Không thể, tôi không muốn."
Chúc Nguyệt Minh nghe vậy thì lập tức sững người, toàn bộ sân luyện tập nhất thời cũng im lặng, vì Lạc Trường Châu từ chối quá mức thẳng thắn, một chút khách sáo cũng không có.
Hầu hết mọi người khi từ chối lời tỏ tình của ai đó thì trước tiên họ đều sẽ nói vài lời hay ý đẹp, thể hiện ý tứ như kiểu "Bạn là người rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp". Nhưng Lạc Trường Châu thậm chí còn không cho Chúc Nguyệt Minh một chút mặt mũi nào, thẳng thắn nói rằng "Tôi không muốn".
Nhiệt độ trên mặt Chúc Nguyệt Minh lập tức hạ bớt, có lẽ Lạc Trường Châu cũng ý thức được lời nói của mình quá ác độc nên dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Cậu rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp, dù sao chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng."
Lời này nghe làm sao lại như có ý lên án hành vi chặn đường hắn trên lớp học của nhóm bạn thân Chúc Nguyệt Minh? Thấy mình giải thích không ổn thỏa, càng nói càng sai hơn, Lạc Trường Châu cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn mở miệng định nói gì đó, mà Chúc Nguyệt Minh lại sợ lời tiếp theo của hắn càng khiến người tổn thương hơn nên vội vã đỏ mắt nói: "Không sao, mình biết rồi."
Lạc Trường Châu theo bản năng nói tiếp: "Cậu biết là tốt rồi."
Chúc Nguyệt Minh: "..."
Lạc Trường Châu: "Tôi..."
Chúc Nguyệt Minh lần thứ hai ngắt lời của Lạc Trường Châu. Cô hít sâu một hơi, nỗ lực nở một nụ cười, giơ hai tay lên ra vẻ hào phóng nói với Lạc Trường Châu: "Nếu không thể làm bạn gái thì chúng ta vẫn là bạn học nhé." Chúc Nguyệt Minh đến làm bạn bè cũng chẳng dám đề nghị, "Trước khi cậu đi, có thể ôm mình một cái chứ? Không chiếm được trái tim của cậu, một cái ôm thì có thể chứ?"
Nói xong lời này, Chúc Nguyệt Minh nghịch ngợm giả vờ buồn nôn. Bầu không khí trên sân luyện tập cũng có xu thế ấm dần lên theo lời nói nhẹ nhàng của cô.
Nhưng mà cố tình lời nói tiếp theo của Lạc Trường Châu lại khiến người ta kinh ngạc. Hắn nghiêm mặt, cau mày, rất nghiêm túc nói với Chúc Nguyệt Minh: "Không được, cậu đây là đang uống rượu độc giải khát, không thể có kết quả tốt được."
Quần chúng hóng hớt: "..."
Úc Bùi: "..."
Chúc Nguyệt Minh vừa lúng túng vừa oan ức, hỏi Lạc Trường Châu: "Vậy rốt cuộc là tại sao cậu lại đến đây gặp mình vậy?" Lúc cô hỏi câu này đã hoàn toàn quên bẵng đi sự kiện nhóm bạn thân của mình kéo một tốp đến lớp 12 khối
tự nhiên chặn người.
Lạc Trường Châu tiếp tục nghiêm túc nói: "Tôi đi đến đây gặp cậu chỉ là xuất phát từ tôn trọng. Mặc khác, còn muốn nói với cậu, sau này đừng tiếp tục chụp lén tôi, cậu chụp tôi rất xấu -"
Úc Bùi kéo cánh tay Lạc Trường Châu, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa, bởi vì Chúc Nguyệt Minh trông như sắp khóc đến nơi rồi.
Đàm Khải Minh đến đây hóng hớt lần tỏ tình này cũng sốc bay màu. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Trường Châu lại không hiểu phong tình đến mức độ như thế. Khó trách Lạc Trường Châu đẹp trai như vậy, học giỏi như vậy, lại không có bạn gái, chắc hẳn cũng chả có nữ sinh nào chịu được một thẳng nam như hắn?
Chúc Nguyệt Minh không còn muốn nhìn thấy Lạc Trường Châu nữa. Ngày hôm nay cô mất mặt quá đỗi, quay lưng lập tức bỏ chạy, nhóm bạn thân của cô mắng Lạc Trường Châu vài câu sau đó cũng đuổi theo.
Úc Bùi nghe thấy Lạc Trường Châu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Tớ nói sự thật, thế mà còn mắng tớ..."
Úc Bùi nhịn không được, cười ra tiếng.
Lạc Trường Châu cúi đầu lườm cậu một cái. Úc Bùi nhanh chóng ngậm miệng buông tay, thế mà ánh mắt Lạc Trường Châu lại từ từ rơi vào trên tay cậu. Úc Bùi cho là hắn đang giận mình nên nở nụ cười, vội vã mở miệng mềm giọng nói: "Trường Châu, chúng ta đi thôi. Hôm nay tớ mời cậu uống trà sữa Edelweiss (2)."
"Ừm." Lạc Trường Châu gật gật đầu, hai tay đút vào trong túi đi về phía trước.
Úc Bùi đuổi kịp, sóng vai đi bên cạnh hắn, suy nghĩ một đường đến tận khi đến tiệm trà sữa, vẫn không nhịn được gọi hắn: "Trường Châu..."
Lạc Trường Châu đáp: "Ừm, sao vậy?"
"Tại sao cậu không chấp nhận lời tỏ tình của Chúc Nguyệt Minh vậy?"
Lạc Trường Châu nhận trà sữa từ tay nhân viên phục vụ, cắm ống hút vào cốc đưa cho Úc Bùi trước, sau đó mới cầm cốc của mình, hỏi ngược lại Úc Bùi: "Tại sao tớ lại phải chấp nhận?"
"Ngoại hình cậu ấy rất đẹp nè, học cũng giỏi nữa." Úc Bùi đếm đếm ưu điểm của Chúc Nguyệt Minh.
Lạc Trường Châu nói thẳng: "Tớ không thích bạn --" nhưng mà chữ "bạn" vừa mới thốt ra, Lạc Trường Châu chợt đổi giọng, "... bạn nữ."
Chú thích:
(1) 饮鸩止渴 ( yǐn zhèn zhǐ kě) ẩm chập chỉ khát
-> Uống rượu độc để đỡ khát. Theo truyền thuyết là 1 loài chim độc có lông màu xanh, ngâm lông ấy vào rượu thành chất độc giết người, rượu này gọi là " rượu chẩm". Uống rượu chẩm để hết khát là tỉ dụ cho lo giải quyết khó khăn trước mắt mà không nghĩ đến tai họa lớn sau này. (theo gg)
(2): Trà sữa edelweiss: edelweiss là cây nhung tuyết. Mình tra trà sữa trên mạng mà nó không có, nên chắc là nó kiểu giống trà sữa này chăng.
Mắt Châu Châu thì giống đá saphire như này nè:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.