Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 17: "Con nó hẹp hòi như vậy sau này làm sao tìm được đối tượng?"
A Từ Cô Nương
24/08/2024
Úc Bùi cảm ơn: "Cảm ơn cậu nhé Trường Châu."
"Soda này thật sự uống rất ngon." Lạc Trường Châu uống một hớp, nhìn Úc Bùi cười một cái nói, "Đi thôi, tớ đưa cậu đến giao lộ kia."
Úc Bùi đáp: "Ừa."
Đợi đến khi bóng dáng Úc Bùi biến mất theo chiếc ô tô màu đen, Lạc Trường Châu mới đạp xe rời đi, đến lúc hắn về tới nhà, cục đá bên trong cốc soda cũng đã tan hết.
Mùi vị của soda trong nhiệt độ bình thường không còn ngon như trước, do không còn mát và sảng khoái nên vị ngọt của nó trở nên rất rõ ràng.
Lạc Trường Châu không thích đồ ngọt, nếu như nói soda lúc trước hắn thấy cũng không đến nỗi nào thì bây giờ nó đã biến thành nước ngọt nhiệt độ thường, hắn lại càng không muốn uống - nhưng lại không nỡ ném đi, giống như cách đối xử với cốc soda trước của người không quan trọng tặng cho hắn.
Bởi vì Úc Bùi, cốc soda bình thường đến không thể bình thường hơn nữa này dường như cũng bị giao phó cho một ý nghĩa đặc biệt.
Lạc Trường Châu không biết mình có nên uống hết hay không, nên bèn đặt nó vào trong khay trà, sau đó cầm bình tưới cây đi ra ngoài giúp ba Lạc tưới nước cho cây lê. Hiện tại, hắn còn chăm chút mấy cây lê này hơn cả mấy khóm lan của mình, chỉ ước gì cây con này năm nay có thể nở hoa, sang năm thì lập tức kết trái.
Chờ đến khi Lạc Trường Châu chăm sóc hết một loạt các cây lê, quay trở về thì phát hiện ba Lạc đang ngồi trên ghế salon chơi cờ tỉ phú online, trong tay còn cầm cốc soda Thanh Mộc hắn mua về.
"Ba?!" Giọng nói Lạc Trường Châu lập tức thay đổi, dọa ba Lạc sợ hết hồn, "Sao ba lại uống nước của con?"
"Hả?" Ba Lạc bị Lạc Trường Châu to tiếng suýt nữa mắc nghẹn, ông cũng rất kinh ngạc, "Đây là nước ngọt của con á?"
Lạc Trường Châu bước tới, lấy lại nước ngọt từ trong tay ba Lạc, hỏi ngược lại, "Không phải của con thì còn có thể là của ai?"
"Con từ trước tới giờ đều không uống mấy thứ này, ba còn tưởng là mẹ con mua chứ." Ba Lạc cũng rất bất đắc dĩ, ông nhìn thấy một cốc nước ngọt xanh xanh đặt trên khay trà, còn tưởng là mẹ Lạc mua uống còn thừa nhiêu đây, lập tức không khách sáo lấy uống nốt, ai ngờ lại là của con trai mình. Ông thấy Lạc Trường Châu cau mày, nhìn chằm chằm cốc nước không nói một lời, tỏ vẻ ghét bỏ ông, bèn hơi nhíu mày mở miệng nói, "Hơn nữa, là của con thì làm sao, ba uống tí cũng không được hả? Tiền tiêu vặt của con là ba cho đấy."
Lạc Trường Châu không lên tiếng, đôi mắt xanh lam sâu thẳm như khối băng, lạnh lùng nhìn ba Lạc.
Ba Lạc đành phải sờ mũi một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Ừ thì, là mẹ mày cho..."
Mẹ Lạc đang ở trong bếp gọt hoa quả nghe thấy động tĩnh của hai ba con liền bưng rổ hoa quả đi ra: "Bao lớn rồi mà vẫn còn cướp đồ ăn của con trai." Bà cực kỳ chiều Lạc Trường Châu, nhất định phải giúp con trai mắng ba Lạc.
Ba Lạc bị vợ mắng, lại càng không phục: "Con nó trước đây không hẹp hòi như vậy, đều do em chiều thành quen, hẹp hòi thế thì sau này làm sao tìm được đối tượng?"
"Trường Châu vẫn còn nhỏ." Mẹ Lạc tiếp tục nói đỡ hộ Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu nghe thế thì nhíu mày, ném ra một câu "Con đi làm bài tập đây" rồi đi lên tầng.
Đương nhiên cốc soda kia Lạc Trường Châu cuối cùng cũng không uống, vì nó đã bị ba Lạc uống gần như hết sạch, lúc hắn trở về lấy lại thì chỉ còn lại chút xíu, Lạc Trường Châu bất lực đến đâu cũng chẳng thể ngắt cổ ba Lạc bắt ông trả nước trở về được.
Tối hôm đó, Lạc Trường Châu theo thường lệ tắm rửa sạch sẽ từ sớm, muốn lên giường sớm hơn tí để tán gẫu với Úc Bùi, sau đó mách tội ba Lạc uống hết nước ngọt của mình. Loại việc "cáo trạng" như này là lần đầu tiên Lạc Trường Châu thực hiện, thế nhưng hắn chẳng cảm thấy có gì không tốt - cáo trạng thật ra là một dấu hiệu của sự yếu đuối, tức là kể những oan ức tủi thân cho người quan tâm mình, để người ấy an ủi bạn, nhưng đây chính là một quá trình rất ngọt ngào.
Chỉ có điều khi Lạc Trường Châu đi ra khỏi buồng tắm cầm điện thoại di động lên, lại nhìn thấy Úc Bùi từ sớm đã gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho mình, nói rằng cậu ấy đã ngủ rồi.
Việc này không bình thường.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Úc Bùi thường thường rất có quy luật, hôm nay cậu ấy ngủ quá sớm.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Trường Châu chính là liệu Úc Bùi có phải đã bị bệnh hay không - dù sao nhìn cậu cũng thấy không phải là một người khỏe mạnh cho lắm.
Suy nghĩ một lát, Lạc Trường Châu vẫn nhắn cho Úc Bùi một tin: [Hôm nay cậu ngủ sớm vậy, trong người không thoải mái sao? Ngủ ngon]
Đương nhiên, tin nhắn này sau khi gửi đi tựa như đá chìm biển lớn, không có bất kỳ hồi âm nào.
Bởi vì tâm trạng mong nhớ Úc Bùi, nên hôm sau Lạc Trường Châu đi học còn sớm hơn hôm trước, tay phải cầm theo một túi sưởi nho nhỏ, bỏ vào trong túi nhìn học sinh qua lại trên sân trường.
Nhiệt độ đầu xuân ở phía Nam rất khó lường, giữa trưa thì nóng như thiêu như đốt, nhưng sáng sớm hơi thở lại có thể hóa sương trắng, cho nên phần lớn học sinh đều rụt cổ cúi đầu nhanh chóng chạy vào phòng học, không muốn ở bên ngoài lâu hơn nữa, nhưng Lạc Trường Châu chỉ muốn chờ ở bên ngoài.
Thân hình hắn cao lớn, ngũ quan so với người bình thường thì thâm thúy hơn, lông mày dài rậm rạp, còn có một đôi mắt màu xanh lam đặc biệt, đứng giữa một nhóm học sinh mắt đen thì như là hạc trong bầy gà, cực kỳ dễ nhìn thấy. Gần như nữ sinh nào đi ngang qua hắn đều muốn quay đầu nhìn thêm vài lần, nhưng chính bản thân hắn lại làm như không phát hiện ra mấy tầm mắt ấy, chỉ thẳng tắp đứng tại chỗ, mãi cho đến tận khi hắn đợi được người kia xuất hiện.
Lạc Trường Châu hít một hơi thật sâu, như là để tới gần người kia thì hô hấp của hắn cũng phải luyện tập nhiều lần, sau đó tìm tới tần suất phù hợp.
"Chào buổi sáng, A Bùi."
Úc Bùi nghe thấy giọng nói của Lạc Trường Châu, trong nháy mắt ngẩng đầu lên đã bắt gặp cặp mắt xanh lam thâm thúy. Cậu mỉm cười, còn chưa kịp chào hỏi Lạc Trường Châu, trong tay đã bị nhét một thứ mềm mại nóng hầm hập.
Cậu cúi đầu nhìn thử, phát hiện đó là một cái túi sưởi hình đám mây màu trắng. Loại túi sưởi này rất được học sinh ưa chuộng vì mang theo rất thuận tiện, còn có thể sử dụng nhiều lần, chỉ cần đổ nước nóng vào trong là có thể dùng, nhưng chỉ là sao Lạc Trường Châu lại dùng cái này nhỉ?
Úc Bùi hơi nghi hoặc, nhưng Lạc Trường Châu rất nhanh đã nói: "Tớ đạp xe tay bị lạnh, nên mới mua cái này dùng. Bây giờ tay tớ sưởi ấm rồi, cho cậu dùng đấy."
"Trường Châu cậu thật tốt." Úc Bùi không nghĩ nhiều, túi sưởi này quả thật rất ấm áp. Cậu áp túi sưởi lên trên mặt, chỉ cảm thấy hơi nóng từ hai má truyền khắp toàn thân, "Thật ấm..."
Úc Bùi thoải mái thở ra, Lạc Trường Châu cụp mắt nhìn cậu, hai tay đút vào trong túi áo, giống như không để ý mở miệng: "Hôm qua cậu ngủ sớm thế, trong người không thoải mái sao?"
Úc Bùi nghe hắn hỏi, chợt nhớ tới tin nhắn sáng nay chưa đọc Lạc Trường Châu gửi đến, lập tức nói: "A, hôm qua tớ ngủ sớm nên chưa trả lời cậu được."
Lạc Trường Châu hơi hơi cong môi, khẽ cười một cái, nói: "Cũng đã ngủ say rồi, còn trả lời gì nữa chứ?"
Úc Bùi cũng ngẩng đầu cười cười với hắn, sau đó rũ mắt nhìn mặt đất nói: "Có hơi không thoải mái, sau khi uống thuốc thì đặc biệt buồn ngủ, cho nên đi ngủ sớm hơn một tí." Sau khi nói xong câu này, Úc Bùi nhẹ nhàng ngáp một cái, viền mắt chua xót trào ra chút nước mắt.
Lạc Trường Châu nhìn cậu, hồi lâu sau mới rời mắt đi, nói: "Vậy đợi lát nữa vào phòng học thì nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi."
"Ừm." Úc Bùi gật gật đầu, vừa vào phòng học thì lập tức thả cặp sách xuống nằm úp sấp trên bàn.
Lạc Trường Châu đáp lại tất cả nữ sinh chào hỏi mình bằng một câu duy nhất "Ừm, chào", sau đó cầm cốc của Úc Bùi đi pha trà cho cậu, nhưng tiếc là thời gian Úc Bùi đến trường cũng không sớm cho lắm, nên cậu chưa nằm được bao lâu đã phải dậy học.
Lá trà ngâm trong nước nóng nở ra, Úc Bùi còn chưa mở mắt hoàn toàn, đã ngửi được mùi thơm của trà: "Trường Châu, cậu pha trà cho tớ hả?"
"Ừm." Lạc Trường Châu trả lời. Hắn thấy mí mắt Úc Bùi đánh nhau, rõ ràng chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn kiên cường chống đỡ mở mắt làm bộ rất tỉnh táo, nhịn không được nói với cậu: "Nếu không cậu nằm xuống một lúc nữa đi? Bao giờ cô giáo đi xuống thì tớ gọi cậu."
"Không được." Úc Bùi tàn nhẫn véo mình một cái, dùng sức rất lớn, đau đến mức hốc mắt đỏ lên, "Hôm qua cô Dương vừa mới nói hai tiết hôm nay rất quan trọng, muốn chúng ta nghe giảng kỹ ghi chép bài đầy đủ đấy."
Nói xong, Úc Bùi lấy quyển vở màu trắng Lạc Trường Châu tặng cậu đặt lên bàn, một bộ học sinh ngoan ngoãn sắp xếp đầy đủ.
Lạc Trường Châu nhìn ánh mắt uể oải của cậu, không nhịn được cười, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, ghi chép bài trên bảng đen. Viết viết một hồi, bỗng nhiên tay hắn bị người ta đẩy một cái, ngòi bút chệch hướng, vẽ ra một vệt đen dài trên tờ giấy.
Lạc Trường Châu quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy nhóc cầm đầu đang híp đôi mắt, cây bút đang cầm trên tay gục một cái gục một cái. Lạc Trường Châu ghé mắt lại gần nhìn thử, thấy ban đầu vở chép vẫn còn nghiêm túc, phần sau thì chỉ còn viết bùa vẽ quỷ mà chủ nhân nửa mơ nửa tỉnh viết ra.
Úc Bùi dường như cũng ý thức được mình vừa không cẩn thận đụng phải Lạc Trường Châu, nên mở mắt ra mơ mơ màng màng xin lỗi hắn: "Tớ đụng phải cậu sao? Trường Châu, xin lỗi nhé."
Lạc Trường Châu đương nhiên không tính toán với cậu: "Không có chuyện gì."
Úc Bùi dụi dụi mắt, lại véo mình một cái, dường như cảm thấy sức lực của mình không đủ lớn, nên lúc sau cậu cầm tay Lạc Trường Châu đặt lên chân mình: "Trường Châu, nếu không thì cậu véo tớ một cái đi, véo mạnh vào, tớ buồn ngủ quá."
Lạc Trường Châu bị một loạt các động tác của cậu là cho dại ra. Đôi chân dưới bàn tay này của thiếu niên rất mảnh mai, mang theo sự dẻo dai của nam sinh, chờ hắn nghe rõ câu nói của thiếu niên thì có chút buồn cười, thu tay về nói: "Cậu vẫn nên ngủ tiếp đi, tớ canh giáo viên cho cậu. Vở ghi chép thì chờ lúc tan học tớ cho cậu mượn là được."
"Nhưng chỉ đọc vở ghi chép không thôi thì tớ không hiểu đâu..." Thiếu niên nói chuyện, đầu lại sắp gục xuống bàn.
Lạc Trường Châu nói tiếp: "Sẽ không đâu, tớ giảng lại cho cậu."
Úc Bùi vẫn không hết hy vọng: "Nhưng vậy thì phiền phức quá..."
Nhưng cậu vừa nói xong câu đó thì không đánh lại cơn buồn ngủ nên nghẹo cổ nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi.
Giáo viên trên bảng giảng bài rất nhiệt tình, học sinh phía dưới cũng múa bút thành văn. Cả gian phòng đều ngập tràn không khí căng thẳng của năm cuối cấp, vậy mà trong bầu không khí khẩn trương này, tầm mắt Lạc Trường Châu lại không đặt ở trên bảng đen.
"Soda này thật sự uống rất ngon." Lạc Trường Châu uống một hớp, nhìn Úc Bùi cười một cái nói, "Đi thôi, tớ đưa cậu đến giao lộ kia."
Úc Bùi đáp: "Ừa."
Đợi đến khi bóng dáng Úc Bùi biến mất theo chiếc ô tô màu đen, Lạc Trường Châu mới đạp xe rời đi, đến lúc hắn về tới nhà, cục đá bên trong cốc soda cũng đã tan hết.
Mùi vị của soda trong nhiệt độ bình thường không còn ngon như trước, do không còn mát và sảng khoái nên vị ngọt của nó trở nên rất rõ ràng.
Lạc Trường Châu không thích đồ ngọt, nếu như nói soda lúc trước hắn thấy cũng không đến nỗi nào thì bây giờ nó đã biến thành nước ngọt nhiệt độ thường, hắn lại càng không muốn uống - nhưng lại không nỡ ném đi, giống như cách đối xử với cốc soda trước của người không quan trọng tặng cho hắn.
Bởi vì Úc Bùi, cốc soda bình thường đến không thể bình thường hơn nữa này dường như cũng bị giao phó cho một ý nghĩa đặc biệt.
Lạc Trường Châu không biết mình có nên uống hết hay không, nên bèn đặt nó vào trong khay trà, sau đó cầm bình tưới cây đi ra ngoài giúp ba Lạc tưới nước cho cây lê. Hiện tại, hắn còn chăm chút mấy cây lê này hơn cả mấy khóm lan của mình, chỉ ước gì cây con này năm nay có thể nở hoa, sang năm thì lập tức kết trái.
Chờ đến khi Lạc Trường Châu chăm sóc hết một loạt các cây lê, quay trở về thì phát hiện ba Lạc đang ngồi trên ghế salon chơi cờ tỉ phú online, trong tay còn cầm cốc soda Thanh Mộc hắn mua về.
"Ba?!" Giọng nói Lạc Trường Châu lập tức thay đổi, dọa ba Lạc sợ hết hồn, "Sao ba lại uống nước của con?"
"Hả?" Ba Lạc bị Lạc Trường Châu to tiếng suýt nữa mắc nghẹn, ông cũng rất kinh ngạc, "Đây là nước ngọt của con á?"
Lạc Trường Châu bước tới, lấy lại nước ngọt từ trong tay ba Lạc, hỏi ngược lại, "Không phải của con thì còn có thể là của ai?"
"Con từ trước tới giờ đều không uống mấy thứ này, ba còn tưởng là mẹ con mua chứ." Ba Lạc cũng rất bất đắc dĩ, ông nhìn thấy một cốc nước ngọt xanh xanh đặt trên khay trà, còn tưởng là mẹ Lạc mua uống còn thừa nhiêu đây, lập tức không khách sáo lấy uống nốt, ai ngờ lại là của con trai mình. Ông thấy Lạc Trường Châu cau mày, nhìn chằm chằm cốc nước không nói một lời, tỏ vẻ ghét bỏ ông, bèn hơi nhíu mày mở miệng nói, "Hơn nữa, là của con thì làm sao, ba uống tí cũng không được hả? Tiền tiêu vặt của con là ba cho đấy."
Lạc Trường Châu không lên tiếng, đôi mắt xanh lam sâu thẳm như khối băng, lạnh lùng nhìn ba Lạc.
Ba Lạc đành phải sờ mũi một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Ừ thì, là mẹ mày cho..."
Mẹ Lạc đang ở trong bếp gọt hoa quả nghe thấy động tĩnh của hai ba con liền bưng rổ hoa quả đi ra: "Bao lớn rồi mà vẫn còn cướp đồ ăn của con trai." Bà cực kỳ chiều Lạc Trường Châu, nhất định phải giúp con trai mắng ba Lạc.
Ba Lạc bị vợ mắng, lại càng không phục: "Con nó trước đây không hẹp hòi như vậy, đều do em chiều thành quen, hẹp hòi thế thì sau này làm sao tìm được đối tượng?"
"Trường Châu vẫn còn nhỏ." Mẹ Lạc tiếp tục nói đỡ hộ Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu nghe thế thì nhíu mày, ném ra một câu "Con đi làm bài tập đây" rồi đi lên tầng.
Đương nhiên cốc soda kia Lạc Trường Châu cuối cùng cũng không uống, vì nó đã bị ba Lạc uống gần như hết sạch, lúc hắn trở về lấy lại thì chỉ còn lại chút xíu, Lạc Trường Châu bất lực đến đâu cũng chẳng thể ngắt cổ ba Lạc bắt ông trả nước trở về được.
Tối hôm đó, Lạc Trường Châu theo thường lệ tắm rửa sạch sẽ từ sớm, muốn lên giường sớm hơn tí để tán gẫu với Úc Bùi, sau đó mách tội ba Lạc uống hết nước ngọt của mình. Loại việc "cáo trạng" như này là lần đầu tiên Lạc Trường Châu thực hiện, thế nhưng hắn chẳng cảm thấy có gì không tốt - cáo trạng thật ra là một dấu hiệu của sự yếu đuối, tức là kể những oan ức tủi thân cho người quan tâm mình, để người ấy an ủi bạn, nhưng đây chính là một quá trình rất ngọt ngào.
Chỉ có điều khi Lạc Trường Châu đi ra khỏi buồng tắm cầm điện thoại di động lên, lại nhìn thấy Úc Bùi từ sớm đã gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho mình, nói rằng cậu ấy đã ngủ rồi.
Việc này không bình thường.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Úc Bùi thường thường rất có quy luật, hôm nay cậu ấy ngủ quá sớm.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Trường Châu chính là liệu Úc Bùi có phải đã bị bệnh hay không - dù sao nhìn cậu cũng thấy không phải là một người khỏe mạnh cho lắm.
Suy nghĩ một lát, Lạc Trường Châu vẫn nhắn cho Úc Bùi một tin: [Hôm nay cậu ngủ sớm vậy, trong người không thoải mái sao? Ngủ ngon]
Đương nhiên, tin nhắn này sau khi gửi đi tựa như đá chìm biển lớn, không có bất kỳ hồi âm nào.
Bởi vì tâm trạng mong nhớ Úc Bùi, nên hôm sau Lạc Trường Châu đi học còn sớm hơn hôm trước, tay phải cầm theo một túi sưởi nho nhỏ, bỏ vào trong túi nhìn học sinh qua lại trên sân trường.
Nhiệt độ đầu xuân ở phía Nam rất khó lường, giữa trưa thì nóng như thiêu như đốt, nhưng sáng sớm hơi thở lại có thể hóa sương trắng, cho nên phần lớn học sinh đều rụt cổ cúi đầu nhanh chóng chạy vào phòng học, không muốn ở bên ngoài lâu hơn nữa, nhưng Lạc Trường Châu chỉ muốn chờ ở bên ngoài.
Thân hình hắn cao lớn, ngũ quan so với người bình thường thì thâm thúy hơn, lông mày dài rậm rạp, còn có một đôi mắt màu xanh lam đặc biệt, đứng giữa một nhóm học sinh mắt đen thì như là hạc trong bầy gà, cực kỳ dễ nhìn thấy. Gần như nữ sinh nào đi ngang qua hắn đều muốn quay đầu nhìn thêm vài lần, nhưng chính bản thân hắn lại làm như không phát hiện ra mấy tầm mắt ấy, chỉ thẳng tắp đứng tại chỗ, mãi cho đến tận khi hắn đợi được người kia xuất hiện.
Lạc Trường Châu hít một hơi thật sâu, như là để tới gần người kia thì hô hấp của hắn cũng phải luyện tập nhiều lần, sau đó tìm tới tần suất phù hợp.
"Chào buổi sáng, A Bùi."
Úc Bùi nghe thấy giọng nói của Lạc Trường Châu, trong nháy mắt ngẩng đầu lên đã bắt gặp cặp mắt xanh lam thâm thúy. Cậu mỉm cười, còn chưa kịp chào hỏi Lạc Trường Châu, trong tay đã bị nhét một thứ mềm mại nóng hầm hập.
Cậu cúi đầu nhìn thử, phát hiện đó là một cái túi sưởi hình đám mây màu trắng. Loại túi sưởi này rất được học sinh ưa chuộng vì mang theo rất thuận tiện, còn có thể sử dụng nhiều lần, chỉ cần đổ nước nóng vào trong là có thể dùng, nhưng chỉ là sao Lạc Trường Châu lại dùng cái này nhỉ?
Úc Bùi hơi nghi hoặc, nhưng Lạc Trường Châu rất nhanh đã nói: "Tớ đạp xe tay bị lạnh, nên mới mua cái này dùng. Bây giờ tay tớ sưởi ấm rồi, cho cậu dùng đấy."
"Trường Châu cậu thật tốt." Úc Bùi không nghĩ nhiều, túi sưởi này quả thật rất ấm áp. Cậu áp túi sưởi lên trên mặt, chỉ cảm thấy hơi nóng từ hai má truyền khắp toàn thân, "Thật ấm..."
Úc Bùi thoải mái thở ra, Lạc Trường Châu cụp mắt nhìn cậu, hai tay đút vào trong túi áo, giống như không để ý mở miệng: "Hôm qua cậu ngủ sớm thế, trong người không thoải mái sao?"
Úc Bùi nghe hắn hỏi, chợt nhớ tới tin nhắn sáng nay chưa đọc Lạc Trường Châu gửi đến, lập tức nói: "A, hôm qua tớ ngủ sớm nên chưa trả lời cậu được."
Lạc Trường Châu hơi hơi cong môi, khẽ cười một cái, nói: "Cũng đã ngủ say rồi, còn trả lời gì nữa chứ?"
Úc Bùi cũng ngẩng đầu cười cười với hắn, sau đó rũ mắt nhìn mặt đất nói: "Có hơi không thoải mái, sau khi uống thuốc thì đặc biệt buồn ngủ, cho nên đi ngủ sớm hơn một tí." Sau khi nói xong câu này, Úc Bùi nhẹ nhàng ngáp một cái, viền mắt chua xót trào ra chút nước mắt.
Lạc Trường Châu nhìn cậu, hồi lâu sau mới rời mắt đi, nói: "Vậy đợi lát nữa vào phòng học thì nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi."
"Ừm." Úc Bùi gật gật đầu, vừa vào phòng học thì lập tức thả cặp sách xuống nằm úp sấp trên bàn.
Lạc Trường Châu đáp lại tất cả nữ sinh chào hỏi mình bằng một câu duy nhất "Ừm, chào", sau đó cầm cốc của Úc Bùi đi pha trà cho cậu, nhưng tiếc là thời gian Úc Bùi đến trường cũng không sớm cho lắm, nên cậu chưa nằm được bao lâu đã phải dậy học.
Lá trà ngâm trong nước nóng nở ra, Úc Bùi còn chưa mở mắt hoàn toàn, đã ngửi được mùi thơm của trà: "Trường Châu, cậu pha trà cho tớ hả?"
"Ừm." Lạc Trường Châu trả lời. Hắn thấy mí mắt Úc Bùi đánh nhau, rõ ràng chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn kiên cường chống đỡ mở mắt làm bộ rất tỉnh táo, nhịn không được nói với cậu: "Nếu không cậu nằm xuống một lúc nữa đi? Bao giờ cô giáo đi xuống thì tớ gọi cậu."
"Không được." Úc Bùi tàn nhẫn véo mình một cái, dùng sức rất lớn, đau đến mức hốc mắt đỏ lên, "Hôm qua cô Dương vừa mới nói hai tiết hôm nay rất quan trọng, muốn chúng ta nghe giảng kỹ ghi chép bài đầy đủ đấy."
Nói xong, Úc Bùi lấy quyển vở màu trắng Lạc Trường Châu tặng cậu đặt lên bàn, một bộ học sinh ngoan ngoãn sắp xếp đầy đủ.
Lạc Trường Châu nhìn ánh mắt uể oải của cậu, không nhịn được cười, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, ghi chép bài trên bảng đen. Viết viết một hồi, bỗng nhiên tay hắn bị người ta đẩy một cái, ngòi bút chệch hướng, vẽ ra một vệt đen dài trên tờ giấy.
Lạc Trường Châu quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy nhóc cầm đầu đang híp đôi mắt, cây bút đang cầm trên tay gục một cái gục một cái. Lạc Trường Châu ghé mắt lại gần nhìn thử, thấy ban đầu vở chép vẫn còn nghiêm túc, phần sau thì chỉ còn viết bùa vẽ quỷ mà chủ nhân nửa mơ nửa tỉnh viết ra.
Úc Bùi dường như cũng ý thức được mình vừa không cẩn thận đụng phải Lạc Trường Châu, nên mở mắt ra mơ mơ màng màng xin lỗi hắn: "Tớ đụng phải cậu sao? Trường Châu, xin lỗi nhé."
Lạc Trường Châu đương nhiên không tính toán với cậu: "Không có chuyện gì."
Úc Bùi dụi dụi mắt, lại véo mình một cái, dường như cảm thấy sức lực của mình không đủ lớn, nên lúc sau cậu cầm tay Lạc Trường Châu đặt lên chân mình: "Trường Châu, nếu không thì cậu véo tớ một cái đi, véo mạnh vào, tớ buồn ngủ quá."
Lạc Trường Châu bị một loạt các động tác của cậu là cho dại ra. Đôi chân dưới bàn tay này của thiếu niên rất mảnh mai, mang theo sự dẻo dai của nam sinh, chờ hắn nghe rõ câu nói của thiếu niên thì có chút buồn cười, thu tay về nói: "Cậu vẫn nên ngủ tiếp đi, tớ canh giáo viên cho cậu. Vở ghi chép thì chờ lúc tan học tớ cho cậu mượn là được."
"Nhưng chỉ đọc vở ghi chép không thôi thì tớ không hiểu đâu..." Thiếu niên nói chuyện, đầu lại sắp gục xuống bàn.
Lạc Trường Châu nói tiếp: "Sẽ không đâu, tớ giảng lại cho cậu."
Úc Bùi vẫn không hết hy vọng: "Nhưng vậy thì phiền phức quá..."
Nhưng cậu vừa nói xong câu đó thì không đánh lại cơn buồn ngủ nên nghẹo cổ nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi.
Giáo viên trên bảng giảng bài rất nhiệt tình, học sinh phía dưới cũng múa bút thành văn. Cả gian phòng đều ngập tràn không khí căng thẳng của năm cuối cấp, vậy mà trong bầu không khí khẩn trương này, tầm mắt Lạc Trường Châu lại không đặt ở trên bảng đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.