Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 39: Đây là thư tình ai viết cho cậu?

A Từ Cô Nương

24/08/2024

Sau khi tâm ý tương thông thì vào ban đêm, cho dù không thấy mộng đẹp cũng cảm thấy ngọt ngào, đến lúc ngủ khóe miệng cũng cong lên.

Mà điều này chỉ giới hạn ở Úc Bùi và Lạc Trường Châu.

Cố ma ma vì đau lòng bạn mình nên hôm sau ra khỏi phòng với đôi mắt đen sì, ngáp ngắn ngáp dài, cậu chàng nhìn thấy Úc tiểu Bùi ngồi trước bàn ăn sắc mặt hồng hào uống sữa tươi mà thấy chua hết cả lòng.

"Chào buổi sáng A Tranh." Úc Bùi thấy sắc mặt không tốt của Cố Tranh, cứ như đêm qua chưa ngủ đủ giấc, nếu không phải cậu chàng ngủ ở nhà của mình, Úc Bùi còn tưởng đêm qua cậu chàng leo tường ra ngoài chơi cả một đêm, "Tối hôm qua cậu... gặp ác mộng hả?"

Đâu chỉ là ác mộng, Cố Tranh thầm nghĩ, tối qua ở trong mộng cậu chàng mơ thấy Úc Bùi và Lạc Trường Châu chia tay, lại còn chia tay ngay trước mặt hắn, kết quả là Úc Bùi còn chưa bắt đầu khóc lóc ỉ ôi, Cố Tranh đã bị giật mình tỉnh giấc.

Nhưng chuyện mất mặt như thế đời nào Cố Tranh nói ra, cậu chàng chỉ nói: "Đúng vậy, tớ mơ thấy cô Điền Mịch bắt tớ lên đọc thuộc lòng, không đọc được thì không được về nhà."

Úc Bùi nở nụ cười nói: "Cô Điền Mịch tốt lắm, sao lại có thể không cho cậu về nhà chứ."

"Ai." Cố Tranh ngáp một cái, "Nói chung là tớ ghét tiếng anh."

Sau khi ăn sáng xong, hai người ngồi lên xe Trương Canh chuẩn bị đến trường.

Trên đường đi, Cố Tranh vẫn luôn quan sát Úc Bùi, thấy bước chân cậu nhẹ nhàng như chim nhỏ nhảy nhót chuẩn bị bay lên, cậu chàng hiểu rõ Úc Bùi có lẽ đã hãm sâu rồi.

Cố Tranh ngẫm lại thấy cũng đúng, có thể nói Lạc Trường Châu là mối tình đầu của Úc Bùi. Mối tình đầu trong lòng mỗi người luôn có chút khác biệt, chưa kể mối tình đầu Lạc Trường Châu này lại ưu tú đến vậy.

Hoa phượng vĩ hai bên đường trường Nam Hoa đều đã héo rũ, trên cành chỉ còn vài chiếc lá xanh mướt rung rinh. Loài cây này rất kỳ diệu, nở hoa trước rồi mới mọc lá, chờ sau khi toàn bộ lá cây cũng rụng hết thì nó như thể những cành khô cháy đen yên tĩnh đợi chờ đông đến.

Lạc Trường Châu vẫn đứng ở chỗ cũ chờ bọn họ.

Vừa thấy Úc Bùi đến gần, khuôn mặt lạnh lùng của hắn lộ ra một nụ cười dịu dàng, cất bước nhanh chóng đi đến bên người Úc Bùi chào hỏi: "Chào buổi sáng, A Bùi."

"Chào buổi sáng, Trường Châu." Úc Bùi cũng bật cười, ngẩng đầu nhìn Lạc Trường Châu sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.

Hai người bọn họ đi song song với nhau, giữa hai cánh tay chỉ cách một khoảng có độ dài bằng một ngón tay, có lúc không kiểm soát tốt khoảng cách bước chân, vai và khuỷu tay của hai người sẽ nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Trong sân trường thật ra có không ít đôi nam nữ đang yêu sóng vai đi bên nhau, tuy rằng nội quy trường nghiêm cấm nam nữ yêu sớm nhưng vẫn có những người lớn gan đi cùng nhau, nắm nắm bàn tay nhỏ.

Cố Tranh hơi tụt lại sau hai người vài bước, nhìn hai người yên lặng đi trước mặt. Mặc dù bọn họ không dắt tay, mặc dù khoảng cách đi bên nhau có hơi gần, nhưng cũng không khiến người khác nghi ngờ, mà người đã biết quan hệ của hai người bọn họ sẽ cảm thấy phạm vi xung quanh hai người cực kỳ ấm áp yên tĩnh, đáng ghen tỵ hơn so với không khí xung quanh đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.

Nhìn mà Cố Tranh cũng muốn tìm một cô gái để viết nên câu chuyện tình yêu vườn trường lãng mạn.

"Chúng ta cứ bỏ mặc Cố Tranh đi sau thế liệu có tốt không?" Lạc Trường Châu nhìn Cố Tranh tự giác không đi chung với bọn họ, cảm thấy Úc Bùi nói với Cố Tranh chuyện hai người ở bên nhau là điều đúng đắn, ít nhất là kỳ đà cản mũi lớn nhất đã không còn. Nhưng dù sao Cố Tranh cũng là người bạn tốt nhất của Úc Bùi, Lạc Trường Châu thấy mình nên lịch sự một chút.



Tuy nhiên trên đường đến đây Cố Tranh đã báo với Úc Bùi rồi. Cậu chàng nói mình không muốn đi chung với hai người các cậu, không dám thất đức quấy rối người khác yêu đương, vậy nên Úc Bùi nói: "Không sao, A Tranh nói mấy ngày nữa xe của cậu ấy đến rồi, cậu ấy sẽ tự lái xe đi học đón bạn gái mới đến trường, cũng không ngồi chung xe với tớ nữa."

"Không thì tớ cũng học tập Cố Tranh hằng ngày đưa bạn trai của tớ đến trường nhé?" Lạc Trường Châu cười nhẹ, ghé sát vào bên tai Úc Bùi nói một câu như vậy.

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào tai Úc Bùi, ngứa đến mức Úc Bùi không khỏi rụt cổ lại, mở miệng nói: "Bị anh trai tớ phát hiện, anh ấy có thể sẽ đánh cậu đó."

"Sao lại đánh tớ vậy?" Lạc Trường Châu hỏi ngược lại cậu, "Tớ rất vui khi được giúp đỡ bạn học, ngày ngày giúp bạn học Úc học bổ túc, không ngại cực khổ đưa đón bạn học Úc đi học, anh trai cậu chắc chắn không nỡ đánh tớ."

Úc Bùi chỉ có thể nói: "Vậy chú Trương sẽ thất nghiệp mất."

Giọng của Lạc Trường Châu hay vô cùng, hắn đã qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm không còn thô ráp mà lại trầm bổng như tiếng đàn Cello trong màn đêm, chốc chốc lại trêu chọc trái tim của Úc Bùi. Tai của Úc Bùi dần dần đỏ bừng, cậu nghĩ thầm, sao trước đây mình không phát hiện Lạc Trường Châu biết ăn nói như vậy cơ chứ?

Nhưng ngay cả khi nghĩ như thế, trái tim của Úc Bùi vẫn ngọt ngào như được ngâm trong mật ong.

Lạc Trường Châu nhìn Úc Bùi không lên tiếng, khóe môi khẽ cong, không lâu sau hắn nghe thấy bạn học Úc hỏi mình: "Trường Châu, sao cậu biết, biết... câu nói kia?"

"Câu nào?" Lạc Trường Châu cố ý giả ngu.

"Câu -" Úc Bùi dừng một chút, "Chính là câu ánh trăng đêm nay rất đẹp ấy..."

"Thật ra tớ vốn không biết đâu." Lạc Trường Châu nói, sau đó hắn thở dài, "Nhưng ai bảo tớ thích một nhóc ngốc cơ chứ. Mỗi một câu nói của nhóc ấy, mỗi một tin nhắn nhóc ấy gửi tớ, tớ đều đọc như giải đề vậy, hết tra baidu lại lật sách đọc. Chỉ là không hiểu sao phương trình kia cũng là lời tỏ tình uyển chuyển giống như vậy mà nhóc ngốc nhà tớ không biết đi tra baidu một cái."

"Tớ cũng không biết phương trình ấy thì ra là có ý đó..." Úc Bùi nhỏ giọng giải thích.

Lạc Trường Châu không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng cụng lên trán Úc Bùi: "Ai lại dùng tờ giấy như vậy viết bài tập về nhà cho cậu chứ? Người khác đều lấy ra viết thư tình, cho nên mới nói cậu là nhóc ngốc đấy."

Úc Bùi bưng trán cười khúc khích, một lát sau lại kéo góc áo của Lạc Trường Châu hỏi hắn: "Vậy Trường Châu ơi, thư tình của tớ đâu?"

Lạc Trường Châu giật giật đuôi lông mày, không nói gì. Hai người và Cố Tranh một trước một sau đi vào phòng học, chỉ là lần này Lạc Trường Châu cố ý ngồi xuống trước Úc Bùi, chặn đường cậu đi vào chỗ.

Úc Bùi ôm cặp sách, nhìn hắn lăng lăng.

Lạc Trường Châu cầm cặp sách của cậu đặt vào chỗ bên trong, sau đó đưa cốc sứ trắng của mình và Úc Bùi cho cậu nói: "A Bùi, hôm nay cậu đi lấy nước nóng được không?"

"A, được chứ." Từ trước tới giờ mỗi lần lấy nước nóng pha trà đều là Lạc Trường Châu làm, hôm nay đến lượt cậu một lần Úc Bùi cũng không có ý kiến, chỉ là đột nhiên Lạc Trường Châu đưa ra yêu cầu thế này khiến Úc Bùi thấy kỳ lạ mà thôi. Cho nên lúc cậu rót nước nóng thì thậm thụt để ý, vừa rót nước nóng vừa xem liệu Lạc Trường Châu có lén lút cậu làm gì hay không.

Vừa nhìn thì cậu cũng phát hiện một ít đầu mối, sau khi cậu rời đi, Lạc Trường Châu hình như lén lút nhét cái gì đó vào trong ngăn bàn của cậu, thế nhưng máy lọc nước cách chỗ bọn họ ngồi khá xa nên Úc Bùi không thấy rõ Lạc Trường Châu đặt gì vào đó.



Chờ tới khi cầm hai cốc nước về chỗ ngồi, cậu thấy Cố Tranh đang nhìn chằm chằm vào Lạc Trường Châu và cậu với vẻ mặt một lời khó nói hết.

Úc Bùi bèn nhìn về phía Lạc Trường Châu hỏi hắn: "Cậu nhét gì vào ngăn bàn tớ thế?"

Lạc Trường Châu cười cười nói: "Cậu nhìn xem thì biết."

Nói xong, Lạc Trường Châu liền đứng dậy nhường đường cho Úc Bùi. Sau khi Úc Bùi ngồi xuống thì bắt đầu đưa tay vào trong ngăn bàn mò mẫm, mò một hồi thì sờ được một phong thư khá dày.

Nhịp tim của Úc Bùi đột nhiên mất tần suất bình thường, cậu lấy phong thư đặt trước mặt mình - phong thư có màu lam đậm, rất dày, trên đó có in hoa văn màu bạc, trông không giống thư tình thiếu nữ hoài xuân gửi gắm, nhưng cũng không ai có thể đoán ra rằng đó là một bức thư tình do một chàng trai viết.

Đàm Khải Minh ngồi trước hai người bọn họ vừa lúc quay đầu lại, vừa quay lại thì nhìn thấy phong thư trên tay Úc Bùi, tức thì hắn kinh ngạc nói: "Úc Bùi, đây là thư tình ai tặng cậu thế?"

Giọng nói không hề nhỏ của Đàm Khải Minh lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh ngồi xung quanh.

Sau khi Úc Bùi gầy đi thì đã hoàn toàn thay đổi. Trong lớp vẫn có không ít nữ sinh lén lút để ý cậu, chẳng qua là bởi vì Úc Bùi tạm nghỉ học nửa năm, trong lớp không ai đến thăm cậu hoặc là quan tâm đến cậu, cho nên hầu hết mọi người đều cảm thán trong lòng bây giờ Úc Bùi ưa nhìn quá mà thôi.

Nhưng mọi người ai cũng có tâm lý hóng hớt, bởi vì chuyện Úc Bùi thích Tề Văn Sắc là điều mà cả lớp đều biết. Nhưng sau khi Úc Bùi thay đổi quay về thì dường như không còn thích nữa. Bây giờ có không ít nữ sinh ngoại trừ hỏi thăm về Lạc Trường Châu và Cố Tranh thì cũng dò hỏi về Úc Bùi, nhiều người đang tự hỏi liệu Úc Bùi có ở bên một bạn gái nào đó trong nhóm nữ sinh tỏ tình với mình không.

Kết quả là mọi người đợi rất lâu cũng chẳng có ai tỏ tình với Úc Bùi, bây giờ thấy Úc Bùi nhận được thư tình thì tất cả đều chạy tới nghe bàn tán.

Ngay cả Tề Văn Sắc ngồi đối diện hai người cũng liếc mắt sang.

Mặt Úc Bùi đỏ bừng, cậu vốn còn định mở ra xem Lạc Trường Châu viết gì cho mình, nhưng lúc này lại phải cất phong thư vào lại ngăn bàn.

Đàm Khải Minh còn đang thấy kỳ quái, cho là cậu cũng muốn vứt thư tình đi giống Lạc Trường Châu nên khuyên can nói: "Sao cậu không đọc, dù sao cũng là tâm ý của người khác đấy."

Chỉ có Cố Tranh chứng kiến từ đầu tới đuôi mới biết phong thư này là ai viết.

Cậu chàng thật sự không hiểu nổi Lạc Trường Châu và Úc Bùi, đã ở bên nhau cả rồi mà còn bày đặt viết thư tình, lẽ nào tình yêu giữa hai cậu trai đều kỳ diệu vậy ư?

Mọi người thấy Úc Bùi thật sự không có ý định xem thư tình kia thì chán nản bỏ đi. Lạc Trường Châu nhìn đôi tai đỏ bừng của Úc Bùi thì cũng ngồi một bên nở nụ cười, kết quả không được mấy phút thì có nữ sinh hai má ửng đỏ ôm sách giáo khoa đi đến: "Bạn học Lạc Trường Châu..."

Cố Tranh thấy thế, ánh mắt lập tức rơi trên người Lạc Trường Châu cùng nữ sinh kia.

Úc Bùi cũng ngây ngẩn cả người.

Lạc Trường Châu thu lại nụ cười hỏi cô gái kia: "Có chuyện gì không?"

Cô gái kia nhìn Lạc Trường Châu một cái, tuy dáng vẻ sốt sắng nhưng vẫn giả vờ thoải mái cười nói: "Ừm, tớ thấy bây giờ cậu không học bài nên muốn đến hỏi cậu bài tập toán cuối cùng ngày hôm qua làm thế nào vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook