Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 26: Rất ngọt
A Từ Cô Nương
24/08/2024
Sau khi vào lớp học, đôi mắt đỏ hoe của hai người thu hút sự chú ý của Đàm Khải Minh. Úc Bùi thì không sao, chứ Lạc Trường Châu núi Thái Sơn sụp trước mắt mà mặt vẫn chẳng thèm biến sắc cũng đỏ cả vành mắt mới thực sự khiến Đàm Khải Minh ngạc nhiên.
"Hai người các cậu đã làm gì vậy?" Đàm Khải Minh xoay người nhìn hai đứa bạn mình chằm chằm, "Sao mắt đều đỏ đỏ vậy?"
Úc Bùi còn chưa kịp trả lời, Lạc Trường Châu đã nói: "Không có gì, chỉ là ánh mặt trời quá chói mắt thôi."
"Có sao?" Đàm Khải Minh nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao tớ thấy rất bình thường mà."
Lạc Trường Châu ngước mắt, bình tĩnh nhìn Đàm Khải Minh một hồi, sau đó hỏi hắn: "Cậu có bị cận không?"
"Á, có một chút." Đàm Khải Minh lấy kính mắt của mình ra quơ quơ trước mặt Lạc Trường Châu. Hắn có bị cận thị, nhưng số độ không quá cao, chỉ lúc nào học mới cần đeo kính.
"Vậy thì đúng rồi." Lạc Trường Châu nghiêm túc nói bừa, "Tôi và Úc Bùi đều không cận thị, còn cậu thì có nên mới không thấy rõ ánh nắng mặt trời."
Đàm Khải Minh: "..." Lần này hắn mà không nhận ra Lạc Trường Châu lạnh lùng kia đang tấu hề thì hắn chính là một kẻ ngốc.
"Lạc Trường Châu, cậu, cậu..." Đàm Khải Minh mở miệng, lại chẳng biết nên dùng từ nào để hình dung Lạc Trường Châu.
Vậy mà Lạc Trường Châu lại nhướng mày, tiếp lời: "Rất đẹp trai?"
Úc Bùi ngồi bên cạnh hắn không kiềm được cười ra tiếng.
"Ờ ờ ờ, cậu đẹp trai nhất." Đàm Khải Minh có hơi cạn lời, "Chúc đại mỹ nhân của chúng tôi tỏ tình với cậu, thế mà ngày đó cậu lại từ chối Chúc Nguyệt Minh, phải nói là đỉnh chóp luôn đấy. Em đây xin bội phục."
Đàm Khải Minh suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nhận ra Lạc Trường Châu là người như thế nào, chính là muộn tao (1) - bên ngoài cực kỳ đường hoàng lãnh khốc, trong bụng lại một đống ý nghĩ xấu.
Tâm tình Úc Bùi vốn còn có chút ủ rũ nhưng nghe cuộc đối thoại vui đùa này của Lạc Trường Châu với Đàm Khải Minh thì khổ sở này đã biến mất không còn tăm tích, thậm chí còn không nhịn được khẽ gật đầu theo lời Đàm Khải Minh.
Còn không phải sao?
Ngày đó sau khi Lạc Trường Châu từ chối Chúc Nguyệt Minh, hắn liền hot lên ở trong tieba của trường học. Dù sao cũng chẳng có ai nghĩ ra được "Uống rượu độc giải khát", Lạc Trường Châu cũng chả biết giả vờ gì cả, lại có thể dùng câu nói như vậy từ chối Chúc Nguyệt Minh.
Nghĩ tới đây, Úc Bùi không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lạc Trường Châu.
Giờ khắc này Lạc Trường Châu đang cúi đầu, tay phải thỉnh thoảng lại xoay xoay bút, đôi mắt xanh lam sâu thẳm nhìn thẳng sách bài tập đặt trước mặt, gần như giống y đúc bức phác họa chân dung cậu từng vẽ kia. Úc Bùi nhìn hắn, không khỏi nghĩ - người ưu tú như Lạc Trường Châu thì sẽ thích con gái như thế nào nhỉ?
Hắn không thích Chúc Nguyệt Minh, vậy có lẽ hắn sẽ thích một cô gái đẹp hơn, ưu tú hơn Chúc Nguyệt Minh chăng.
Úc Bùi hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu cảm giác ngột ngạt xa lạ nhưng lại quen thuộc trong lồng ngực. Xa lạ là vì từ trước tới nay cậu chưa từng có cảm giác như vậy, nhưng quen thuộc là vì ngày ấy Chúc Nguyệt Minh thổ lộ với Lạc Trường Châu, cậu cũng có cảm giác y như vậy.
Như thể chỉ cần dính tới Lạc Trường Châu là tâm trạng của cậu tựa như một lon nước ngọt có ga bị rung lắc, chỉ cần nhẹ nhàng dùng tay mở cái nắp là nó sẽ cuồn cuộn tuôn ra các loại bọt khí chua xót.
Úc Bùi có chút ngơ ngác, ngay sau đó, đôi mắt của cậu đối diện với một màu lam thâm thúy - cậu nhìn lén Lạc Trường Châu bị phát hiện rồi!
Úc Bùi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, tiện tay mở một quyển vở ghi chép làm bộ mình đang chăm chỉ học tập.
Nhưng Lạc Trường Châu lại hơi dịch ghế về phía bên cậu, cách cậu rất gần, không nhìn sách mà dùng một tay chống cằm khẳng định nói: "Cậu đang nhìn tớ."
"Không có." Úc Bùi nhanh chóng thề thốt phủ nhận, kiên định lừa mình dối người, "Tớ đang đọc sách đây nè."
"Được được được, cậu không nhìn tớ, là tớ đang nhìn cậu." Lạc Trường Châu nghe vậy khẽ cười ra tiếng. Úc Bùi nghe hắn cười mà lỗ tai lại càng đỏ hơn, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu.
Lạc Trường Châu cười một hồi, bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, sau đó hắn liền vươn tay cầm lấy thứ gì đó bên cạnh khuỷu tay Úc Bùi: "Đây là cái gì vậy?"
Khoảnh khắc tờ giấy kia trải ra trước mặt Úc Bùi, trái tim của cậu liền điên cuồng đập loạn xạ, bởi vì tờ giấy đó chính là bức tranh phác họa chân dung mà cậu vẽ cho Lạc Trường Châu!
Từ sau lần học thể dục suýt nữa bị phát hiện kia, Úc Bùi đã muốn tiêu hủy ngay bức phác họa này, ai ngờ sau khi tan học cậu lại quên béng mất, không nghĩ tới thế mà bị Lạc Trường Châu phát hiện ra.
"Lại còn nói không lén lút ngắm tớ." Lạc Trường Châu cười như không cười nhìn Úc Bùi, lắc lắc bức phác họa chân dung trước mặt cậu, "Còn vẽ cả tớ nữa đây này."
Úc Bùi nghe Lạc Trường Châu nói, không chỉ có thùy tai đỏ lên, thậm chí hai má cũng đỏ bừng, cuối cùng chỉ đành cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chỉ... chỉ liếc mắt nhìn..."
Cậu còn có thể nói cái gì? Đúng là lúc trước cậu có nhìn trộm Lạc Trường Châu, lại còn họa lại dáng vẻ của hắn.
Lạc Trường Châu lại hỏi: "Chỉ liếc mắt nhìn thôi sao?"
Úc Bùi nghe vậy, ngước mắt nhìn trộm Lạc Trường Châu một cái, thấy hắn vẫn đang nhướng mày nhìn mình, trên mặt không có biểu cảm gì, lập tức vừa lo lắng vừa xấu hổ. Cậu vẫn chưa quên phản ứng của hắn sau khi bị Chúc Nguyệt Minh chụp trộm đâu, mà mình lại còn chưa có sự đồng ý của hắn mà đã vẽ người ta, liệu có bị tính là xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân không nhỉ?
Úc Bùi càng nghĩ càng sợ hãi. Cậu lo rằng Lạc Trường Châu sẽ tức giận, nên không chút nghĩ ngợi thò tay vào trong túi, lấy ra mấy viên kẹo, kéo tay Lạc Trường Châu, đặt vào trong lòng bàn tay hắn, lắp ba lắp bắp nói: "Trường, Trường Châu, nhìn lén cậu là tớ không đúng. Cậu đừng tức giận nhé, tan học tớ mời cậu uống trà sữa nha."
Mấy viên kẹo này là những viên Úc Bùi thích nhất trong số Cố Tranh gửi đến lần này. Cậu đã cho Lạc Trường Châu một vài viên, đây là mấy viên cuối cùng rồi. Úc Bùi vẫn luôn không nỡ ăn hết, vậy mà giây phút này lại đặt hết toàn bộ vào trong tay Lạc Trường Châu, cậu không khỏi có chút đau lòng, tiếc rẻ nhìn chằm chằm lòng bàn tay hắn.
Lạc Trường Châu bị dáng vẻ bé đáng thương này của cậu chọc cười, thấy cậu vừa thèm thuồng ngóng trông vừa sợ sệt nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong lòng bàn tay mình, thầm cười một tiếng trong lòng, sau đó xé giấy gói một viên kẹo, cầm lên làm bộ muốn cho vào miệng mình.
Úc Bùi cứ liên tục nhìn hắn đắm đuối, ánh mắt dính chặt vào viên kẹo trên ngón tay hắn, miệng cũng hơi hé ra, như thể ngay sau đó Lạc Trường Châu sẽ đưa viên kẹo vào trong miệng nhỏ của cậu.
Lần này Lạc Trường Châu thật sự không kiềm được cười ra tiếng. Hắn cong cong khóe môi, hơi dịch ngón tay thả viên kẹo kia vào giữa môi Úc Bùi, sau đó lại dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái, nhét viên kẹo vào trong miệng cậu.
Mãi đến tận khi đầu lưỡi truyền đến vị ngọt, trong mũi cũng tràn ngập mùi trái cây nồng nàn, Úc Bùi mới phản ứng lại, Lạc Trường Châu đút viên kẹo kia cho mình.
Mùa hè phía Nam luôn đến rất sớm, dù trời chưa nắng nhưng nhiệt độ ban ngày cũng rất cao. Mấy viên kẹo này theo Úc Bùi đi khắp nơi, bên ngoài đã hơi bị chảy, cho vào miệng thì mềm ra. Cậu mở to hai mắt nhìn Lạc Trường Châu, chỉ thấy đôi mắt thâm thúy của cậu trai tràn ngập ý cười, khóe môi cũng giương cao, lập tức cảm thấy hai gò má và hai bên tai của mình càng nóng hơn, lúng ta lúng túng gọi một tiếng: "Trường Châu..."
Lạc Trường Châu cũng nhìn cậu, nhấc tay lên, duỗi đầu lưỡi liếm liếm ngón tay trỏ vừa mới cầm kẹo, liếm hết kẹo chảy ra còn sót lại, sau đó cười nói: "Rất ngọt."
"Bùm" một tiếng, Úc Bùi cảm thấy trong đầu mình như có một bông pháo hoa vừa nổ tung, vị ngọt theo dây thần kinh nhanh chóng chiếm cứ tất cả ngóc ngách trong cơ thể cậu, ngọt đến mức khiến cậu ngất ngây. Giờ phút này trong đầu cậu dường như chỉ còn duy nhất một câu nói - Lạc Trường Châu liếm ngón tay vừa mới chạm vào môi cậu.
Phát hiện này khiến trái tim Úc Bùi vừa ngọt lại vừa loạn, ngọt là bởi vì Lạc Trường Châu nói "Rất ngọt", còn loạn cũng là bởi vì Lạc Trường Châu nói "Rất ngọt". Trong cơn mịt mờ, Úc Bùi vội vã kiếm chuyện để giảm bớt sự không khỏe xa lạ trong người này, cậu hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu... Cậu không tức giận à?"
Làm sao Lạc Trường Châu lại có thể giận Úc Bùi được cơ chứ? Hắn đáp: "Không giận cậu. Chỉ là -" Lạc Trường Châu hơi dừng lại, khiến tâm Úc Bùi treo cao cao. Sau đó hắn mới giơ tay lấy đi tranh phác họa chân dung kia, cười nói: "Cái này tớ sẽ tịch thu đấy nhé."
"Ừa." Úc Bùi gật đầu như giã tỏi, "Sau này tớ sẽ không lén lút vẽ cậu nữa đâu."
Ai biết cậu vừa nói câu này, Lạc Trường Châu cười cười liếc mắt nhìn cậu, sau đó ở miệng: "Hôm nay tan học chúng ta không đi uống trà sữa nhé."
Úc Bùi nghe vậy lập tức ủ rũ, nghĩ rằng ngoài mặt Lạc Trường Châu không nói gì, chứ trong lòng chắc vẫn có xíu tức giận đây. Cậu gấp gáp hỏi: "Tại sao vậy chứ?"
"Uống trà sữa mỗi ngày sẽ béo phì đó." Lạc Trường Châu nói.
Béo phì?!
Úc Bùi nhớ lại bản thân trước đây gần 200 cân (2), cũng có chút bận tâm, thật vất vả mới gầy đi, cậu cũng không muốn béo trở lại đâu.
Chẳng qua chưa chờ cậu đáp lời, Lạc Trường Châu đã lại hỏi: "A Bùi, hôm nay tan học cậu có thể không về nhà ăn cơm được không? Tớ dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon nhé."
Úc Bùi cũng không chắc chắn, cậu nói: "Chờ tớ hỏi một chút nha."
Lạc Trường Châu đáp: "Ừm."
Úc Bùi liếc nhìn phòng học, bởi vì đây là lớp 12, nên đại đa số học sinh đều chỉ lo vùi đầu vào học tập, trong phòng học cũng không chút ồn ào, vì vậy Úc Bùi cũng lười đi ra ngoài, trực tiếp lấy điện thoại di động gọi điện cho chú Trang.
Điện thoại vừa reo hai tiếng thì chú Trang đã bắt máy: "Alo, tiểu thiếu gia, con có chuyện gì sao?"
"Chú Trang, hôm nay anh trai có về nhà ăn cơm không ạ?" Úc Bùi hỏi.
Chú Trang đáp: "Không về nhà, cậu chủ vừa mới gọi điện báo chú đây. Tiểu thiếu gia con tìm cậu chủ có việc gì không?"
"Dạ không có." Úc Bùi hồi trước nghe thấy anh trai không về nhà ăn cơm còn có thể cảm thấy hơi mất mát, nhưng hôm nay cậu nghe được cùng một tin lại thấy có chút vui mừng - bởi vì như thế thì cậu có thể cùng Lạc Trường Châu ra ngoài ăn ngon rồi! Úc Bùi nói với chú Trang: "Vậy chú Trang ơi, con xế chiều hôm nay không về nhà ăn cơm nhé."
Chú Trang nghe vậy thì hơi bất ngờ: "Tiểu thiếu gia cũng ăn ở ngoài sao? Vậy lát nữa Trương Canh đi đón con ở đâu?"
"Đúng nhỉ." Úc Bùi nhìn Lạc Trường Châu, "Trường Châu, hôm nay chúng ta đi đâu ăn vậy?"
Lạc Trường Châu nói: "Chúng ta đến Hẻm ẩm thực ăn, nhưng tiệm ăn kia không dễ tìm lắm, cậu có thể bảo chú Trương chờ cậu ở đầu Hẻm ẩm thực ấy."
"Được được được." Úc Bùi liên thanh đáp, sau đó nhờ chú Trang dặn Trương Canh trực tiếp đợi cậu ở đầu Hẻm ẩm thực là được. Sau khi cúp máy, Úc Bùi mong đợi nhìn Lạc Trường Châu, hỏi hắn, "Trường Châu, vậy chúng ta đi ăn cái gì vậy?"
Lạc Trường Châu không nói cho Úc Bùi sẽ đi ăn cái gì, mà hắn chỉ cười cười: "Bí mật, tan học cậu sẽ biết thôi."
***
Chú thích:
(1):Muộn tao (theo gg)
Tiếng Hán giản thể là 闷骚 (Mèn sāo)
闷: Sự giấu kín bên trong, bí bách
骚: Phong nhã, thanh cao, tao nhã (kiểu vậy)
Ghép hai chữ lại thì có thể hiểu: Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..
(2): 1 cân TQ = 0,5898kg VN. Nên đại khái bé Bùi Bùi nhà chúng ta trước đây tầm 120 cân nhé.
__HẾT QUYỂN 1__
"Hai người các cậu đã làm gì vậy?" Đàm Khải Minh xoay người nhìn hai đứa bạn mình chằm chằm, "Sao mắt đều đỏ đỏ vậy?"
Úc Bùi còn chưa kịp trả lời, Lạc Trường Châu đã nói: "Không có gì, chỉ là ánh mặt trời quá chói mắt thôi."
"Có sao?" Đàm Khải Minh nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao tớ thấy rất bình thường mà."
Lạc Trường Châu ngước mắt, bình tĩnh nhìn Đàm Khải Minh một hồi, sau đó hỏi hắn: "Cậu có bị cận không?"
"Á, có một chút." Đàm Khải Minh lấy kính mắt của mình ra quơ quơ trước mặt Lạc Trường Châu. Hắn có bị cận thị, nhưng số độ không quá cao, chỉ lúc nào học mới cần đeo kính.
"Vậy thì đúng rồi." Lạc Trường Châu nghiêm túc nói bừa, "Tôi và Úc Bùi đều không cận thị, còn cậu thì có nên mới không thấy rõ ánh nắng mặt trời."
Đàm Khải Minh: "..." Lần này hắn mà không nhận ra Lạc Trường Châu lạnh lùng kia đang tấu hề thì hắn chính là một kẻ ngốc.
"Lạc Trường Châu, cậu, cậu..." Đàm Khải Minh mở miệng, lại chẳng biết nên dùng từ nào để hình dung Lạc Trường Châu.
Vậy mà Lạc Trường Châu lại nhướng mày, tiếp lời: "Rất đẹp trai?"
Úc Bùi ngồi bên cạnh hắn không kiềm được cười ra tiếng.
"Ờ ờ ờ, cậu đẹp trai nhất." Đàm Khải Minh có hơi cạn lời, "Chúc đại mỹ nhân của chúng tôi tỏ tình với cậu, thế mà ngày đó cậu lại từ chối Chúc Nguyệt Minh, phải nói là đỉnh chóp luôn đấy. Em đây xin bội phục."
Đàm Khải Minh suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nhận ra Lạc Trường Châu là người như thế nào, chính là muộn tao (1) - bên ngoài cực kỳ đường hoàng lãnh khốc, trong bụng lại một đống ý nghĩ xấu.
Tâm tình Úc Bùi vốn còn có chút ủ rũ nhưng nghe cuộc đối thoại vui đùa này của Lạc Trường Châu với Đàm Khải Minh thì khổ sở này đã biến mất không còn tăm tích, thậm chí còn không nhịn được khẽ gật đầu theo lời Đàm Khải Minh.
Còn không phải sao?
Ngày đó sau khi Lạc Trường Châu từ chối Chúc Nguyệt Minh, hắn liền hot lên ở trong tieba của trường học. Dù sao cũng chẳng có ai nghĩ ra được "Uống rượu độc giải khát", Lạc Trường Châu cũng chả biết giả vờ gì cả, lại có thể dùng câu nói như vậy từ chối Chúc Nguyệt Minh.
Nghĩ tới đây, Úc Bùi không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lạc Trường Châu.
Giờ khắc này Lạc Trường Châu đang cúi đầu, tay phải thỉnh thoảng lại xoay xoay bút, đôi mắt xanh lam sâu thẳm nhìn thẳng sách bài tập đặt trước mặt, gần như giống y đúc bức phác họa chân dung cậu từng vẽ kia. Úc Bùi nhìn hắn, không khỏi nghĩ - người ưu tú như Lạc Trường Châu thì sẽ thích con gái như thế nào nhỉ?
Hắn không thích Chúc Nguyệt Minh, vậy có lẽ hắn sẽ thích một cô gái đẹp hơn, ưu tú hơn Chúc Nguyệt Minh chăng.
Úc Bùi hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu cảm giác ngột ngạt xa lạ nhưng lại quen thuộc trong lồng ngực. Xa lạ là vì từ trước tới nay cậu chưa từng có cảm giác như vậy, nhưng quen thuộc là vì ngày ấy Chúc Nguyệt Minh thổ lộ với Lạc Trường Châu, cậu cũng có cảm giác y như vậy.
Như thể chỉ cần dính tới Lạc Trường Châu là tâm trạng của cậu tựa như một lon nước ngọt có ga bị rung lắc, chỉ cần nhẹ nhàng dùng tay mở cái nắp là nó sẽ cuồn cuộn tuôn ra các loại bọt khí chua xót.
Úc Bùi có chút ngơ ngác, ngay sau đó, đôi mắt của cậu đối diện với một màu lam thâm thúy - cậu nhìn lén Lạc Trường Châu bị phát hiện rồi!
Úc Bùi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, tiện tay mở một quyển vở ghi chép làm bộ mình đang chăm chỉ học tập.
Nhưng Lạc Trường Châu lại hơi dịch ghế về phía bên cậu, cách cậu rất gần, không nhìn sách mà dùng một tay chống cằm khẳng định nói: "Cậu đang nhìn tớ."
"Không có." Úc Bùi nhanh chóng thề thốt phủ nhận, kiên định lừa mình dối người, "Tớ đang đọc sách đây nè."
"Được được được, cậu không nhìn tớ, là tớ đang nhìn cậu." Lạc Trường Châu nghe vậy khẽ cười ra tiếng. Úc Bùi nghe hắn cười mà lỗ tai lại càng đỏ hơn, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu.
Lạc Trường Châu cười một hồi, bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, sau đó hắn liền vươn tay cầm lấy thứ gì đó bên cạnh khuỷu tay Úc Bùi: "Đây là cái gì vậy?"
Khoảnh khắc tờ giấy kia trải ra trước mặt Úc Bùi, trái tim của cậu liền điên cuồng đập loạn xạ, bởi vì tờ giấy đó chính là bức tranh phác họa chân dung mà cậu vẽ cho Lạc Trường Châu!
Từ sau lần học thể dục suýt nữa bị phát hiện kia, Úc Bùi đã muốn tiêu hủy ngay bức phác họa này, ai ngờ sau khi tan học cậu lại quên béng mất, không nghĩ tới thế mà bị Lạc Trường Châu phát hiện ra.
"Lại còn nói không lén lút ngắm tớ." Lạc Trường Châu cười như không cười nhìn Úc Bùi, lắc lắc bức phác họa chân dung trước mặt cậu, "Còn vẽ cả tớ nữa đây này."
Úc Bùi nghe Lạc Trường Châu nói, không chỉ có thùy tai đỏ lên, thậm chí hai má cũng đỏ bừng, cuối cùng chỉ đành cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chỉ... chỉ liếc mắt nhìn..."
Cậu còn có thể nói cái gì? Đúng là lúc trước cậu có nhìn trộm Lạc Trường Châu, lại còn họa lại dáng vẻ của hắn.
Lạc Trường Châu lại hỏi: "Chỉ liếc mắt nhìn thôi sao?"
Úc Bùi nghe vậy, ngước mắt nhìn trộm Lạc Trường Châu một cái, thấy hắn vẫn đang nhướng mày nhìn mình, trên mặt không có biểu cảm gì, lập tức vừa lo lắng vừa xấu hổ. Cậu vẫn chưa quên phản ứng của hắn sau khi bị Chúc Nguyệt Minh chụp trộm đâu, mà mình lại còn chưa có sự đồng ý của hắn mà đã vẽ người ta, liệu có bị tính là xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân không nhỉ?
Úc Bùi càng nghĩ càng sợ hãi. Cậu lo rằng Lạc Trường Châu sẽ tức giận, nên không chút nghĩ ngợi thò tay vào trong túi, lấy ra mấy viên kẹo, kéo tay Lạc Trường Châu, đặt vào trong lòng bàn tay hắn, lắp ba lắp bắp nói: "Trường, Trường Châu, nhìn lén cậu là tớ không đúng. Cậu đừng tức giận nhé, tan học tớ mời cậu uống trà sữa nha."
Mấy viên kẹo này là những viên Úc Bùi thích nhất trong số Cố Tranh gửi đến lần này. Cậu đã cho Lạc Trường Châu một vài viên, đây là mấy viên cuối cùng rồi. Úc Bùi vẫn luôn không nỡ ăn hết, vậy mà giây phút này lại đặt hết toàn bộ vào trong tay Lạc Trường Châu, cậu không khỏi có chút đau lòng, tiếc rẻ nhìn chằm chằm lòng bàn tay hắn.
Lạc Trường Châu bị dáng vẻ bé đáng thương này của cậu chọc cười, thấy cậu vừa thèm thuồng ngóng trông vừa sợ sệt nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong lòng bàn tay mình, thầm cười một tiếng trong lòng, sau đó xé giấy gói một viên kẹo, cầm lên làm bộ muốn cho vào miệng mình.
Úc Bùi cứ liên tục nhìn hắn đắm đuối, ánh mắt dính chặt vào viên kẹo trên ngón tay hắn, miệng cũng hơi hé ra, như thể ngay sau đó Lạc Trường Châu sẽ đưa viên kẹo vào trong miệng nhỏ của cậu.
Lần này Lạc Trường Châu thật sự không kiềm được cười ra tiếng. Hắn cong cong khóe môi, hơi dịch ngón tay thả viên kẹo kia vào giữa môi Úc Bùi, sau đó lại dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy một cái, nhét viên kẹo vào trong miệng cậu.
Mãi đến tận khi đầu lưỡi truyền đến vị ngọt, trong mũi cũng tràn ngập mùi trái cây nồng nàn, Úc Bùi mới phản ứng lại, Lạc Trường Châu đút viên kẹo kia cho mình.
Mùa hè phía Nam luôn đến rất sớm, dù trời chưa nắng nhưng nhiệt độ ban ngày cũng rất cao. Mấy viên kẹo này theo Úc Bùi đi khắp nơi, bên ngoài đã hơi bị chảy, cho vào miệng thì mềm ra. Cậu mở to hai mắt nhìn Lạc Trường Châu, chỉ thấy đôi mắt thâm thúy của cậu trai tràn ngập ý cười, khóe môi cũng giương cao, lập tức cảm thấy hai gò má và hai bên tai của mình càng nóng hơn, lúng ta lúng túng gọi một tiếng: "Trường Châu..."
Lạc Trường Châu cũng nhìn cậu, nhấc tay lên, duỗi đầu lưỡi liếm liếm ngón tay trỏ vừa mới cầm kẹo, liếm hết kẹo chảy ra còn sót lại, sau đó cười nói: "Rất ngọt."
"Bùm" một tiếng, Úc Bùi cảm thấy trong đầu mình như có một bông pháo hoa vừa nổ tung, vị ngọt theo dây thần kinh nhanh chóng chiếm cứ tất cả ngóc ngách trong cơ thể cậu, ngọt đến mức khiến cậu ngất ngây. Giờ phút này trong đầu cậu dường như chỉ còn duy nhất một câu nói - Lạc Trường Châu liếm ngón tay vừa mới chạm vào môi cậu.
Phát hiện này khiến trái tim Úc Bùi vừa ngọt lại vừa loạn, ngọt là bởi vì Lạc Trường Châu nói "Rất ngọt", còn loạn cũng là bởi vì Lạc Trường Châu nói "Rất ngọt". Trong cơn mịt mờ, Úc Bùi vội vã kiếm chuyện để giảm bớt sự không khỏe xa lạ trong người này, cậu hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu... Cậu không tức giận à?"
Làm sao Lạc Trường Châu lại có thể giận Úc Bùi được cơ chứ? Hắn đáp: "Không giận cậu. Chỉ là -" Lạc Trường Châu hơi dừng lại, khiến tâm Úc Bùi treo cao cao. Sau đó hắn mới giơ tay lấy đi tranh phác họa chân dung kia, cười nói: "Cái này tớ sẽ tịch thu đấy nhé."
"Ừa." Úc Bùi gật đầu như giã tỏi, "Sau này tớ sẽ không lén lút vẽ cậu nữa đâu."
Ai biết cậu vừa nói câu này, Lạc Trường Châu cười cười liếc mắt nhìn cậu, sau đó ở miệng: "Hôm nay tan học chúng ta không đi uống trà sữa nhé."
Úc Bùi nghe vậy lập tức ủ rũ, nghĩ rằng ngoài mặt Lạc Trường Châu không nói gì, chứ trong lòng chắc vẫn có xíu tức giận đây. Cậu gấp gáp hỏi: "Tại sao vậy chứ?"
"Uống trà sữa mỗi ngày sẽ béo phì đó." Lạc Trường Châu nói.
Béo phì?!
Úc Bùi nhớ lại bản thân trước đây gần 200 cân (2), cũng có chút bận tâm, thật vất vả mới gầy đi, cậu cũng không muốn béo trở lại đâu.
Chẳng qua chưa chờ cậu đáp lời, Lạc Trường Châu đã lại hỏi: "A Bùi, hôm nay tan học cậu có thể không về nhà ăn cơm được không? Tớ dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon nhé."
Úc Bùi cũng không chắc chắn, cậu nói: "Chờ tớ hỏi một chút nha."
Lạc Trường Châu đáp: "Ừm."
Úc Bùi liếc nhìn phòng học, bởi vì đây là lớp 12, nên đại đa số học sinh đều chỉ lo vùi đầu vào học tập, trong phòng học cũng không chút ồn ào, vì vậy Úc Bùi cũng lười đi ra ngoài, trực tiếp lấy điện thoại di động gọi điện cho chú Trang.
Điện thoại vừa reo hai tiếng thì chú Trang đã bắt máy: "Alo, tiểu thiếu gia, con có chuyện gì sao?"
"Chú Trang, hôm nay anh trai có về nhà ăn cơm không ạ?" Úc Bùi hỏi.
Chú Trang đáp: "Không về nhà, cậu chủ vừa mới gọi điện báo chú đây. Tiểu thiếu gia con tìm cậu chủ có việc gì không?"
"Dạ không có." Úc Bùi hồi trước nghe thấy anh trai không về nhà ăn cơm còn có thể cảm thấy hơi mất mát, nhưng hôm nay cậu nghe được cùng một tin lại thấy có chút vui mừng - bởi vì như thế thì cậu có thể cùng Lạc Trường Châu ra ngoài ăn ngon rồi! Úc Bùi nói với chú Trang: "Vậy chú Trang ơi, con xế chiều hôm nay không về nhà ăn cơm nhé."
Chú Trang nghe vậy thì hơi bất ngờ: "Tiểu thiếu gia cũng ăn ở ngoài sao? Vậy lát nữa Trương Canh đi đón con ở đâu?"
"Đúng nhỉ." Úc Bùi nhìn Lạc Trường Châu, "Trường Châu, hôm nay chúng ta đi đâu ăn vậy?"
Lạc Trường Châu nói: "Chúng ta đến Hẻm ẩm thực ăn, nhưng tiệm ăn kia không dễ tìm lắm, cậu có thể bảo chú Trương chờ cậu ở đầu Hẻm ẩm thực ấy."
"Được được được." Úc Bùi liên thanh đáp, sau đó nhờ chú Trang dặn Trương Canh trực tiếp đợi cậu ở đầu Hẻm ẩm thực là được. Sau khi cúp máy, Úc Bùi mong đợi nhìn Lạc Trường Châu, hỏi hắn, "Trường Châu, vậy chúng ta đi ăn cái gì vậy?"
Lạc Trường Châu không nói cho Úc Bùi sẽ đi ăn cái gì, mà hắn chỉ cười cười: "Bí mật, tan học cậu sẽ biết thôi."
***
Chú thích:
(1):Muộn tao (theo gg)
Tiếng Hán giản thể là 闷骚 (Mèn sāo)
闷: Sự giấu kín bên trong, bí bách
骚: Phong nhã, thanh cao, tao nhã (kiểu vậy)
Ghép hai chữ lại thì có thể hiểu: Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..
(2): 1 cân TQ = 0,5898kg VN. Nên đại khái bé Bùi Bùi nhà chúng ta trước đây tầm 120 cân nhé.
__HẾT QUYỂN 1__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.