Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 12: Thế giới hai người

A Từ Cô Nương

24/08/2024

Ai biết được sau khi Úc Bùi nuốt ngụm trà ấy, lập tức trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: "Ôi đắng quá đi!"

Lạc Trường Châu: "..."

Thật ra ý của Lạc Trường Châu là, nếu như Úc Bùi cũng muốn uống trà thì bên trong ngăn bàn của hắn còn một ít lá trà, có thể chia cho Úc Bùi pha uống thử xem, ai ngờ được Úc Bùi lại trực tiếp ghé vào uống trà trong cốc của hắn.

"Trà này đắng quá vậy." Úc Bùi sợ nhất là những đồ đắng, tuy rằng loại trà này sau khi vị đắng tan đi sẽ lưu lại vị ngọt nhàn nhạt, thế nhưng Úc Bùi vẫn không thể chịu được. Cậu không thể hiểu được, tại sao Lạc Trường Châu lại có thể uống loại trà đắng đến như vậy.

Lạc Trường Châu nhìn chằm chằm nước trà nhạt trong cốc, im lặng một hồi, để cốc về chỗ cũ, nói với Úc Bùi: "Loại trà này quả thật có hơi đắng, ở nhà tớ còn loại trà khác không đắng, cậu muốn uống thì tuần sau tớ có thể mang đến cho cậu."

Nghe Lạc Trường Châu nói như thế, Úc Bùi mới chợt nhớ ra hôm nay đã là thứ sáu, học kỳ đầu tiên của lớp 12 chưa học học thêm vào cuối tuần, vậy nên tuần sau cậu và Lạc Trường Châu mới gặp lại nhau.

Chỉ là đến tuần sau thôi, Úc Bùi có thể chờ, cho nên Lạc Trường Châu vừa nói xong, Úc Bùi liền gật đầu liên tục nói: "Được được."

Lạc Trường Châu cũng gật gật đầu, xem như là đã đồng ý, quay người lại tiếp tục làm bài, viết được một nửa thì dường như nhớ ra điều gì, lại quay đầu nhìn Úc Bùi nói: "Đúng rồi, tớ mới xem thì hôm nay tan học tới lượt hai chúng mình trực nhật, nên sau khi tan học cậu đừng đi vội nhé."

"Hả? Tới phiên chúng ta trực nhật sao?" Úc Bùi nghe Lạc Trường Châu nói như vậy, lập tức xoay người lại nhìn bảng đen viết phân công trực nhật phía cuối lớp, đúng lúc nhìn thấy lớp phó trật tự xóa tên hai bạn học hôm qua trực nhật đi, sau đó viết tên Lạc Trường Châu với cậu.

Sau khi viết xong, lớp phó cũng đi thẳng về phía bọn họ, nói với hai người: "Úc Bùi, Lạc Trường Châu, hôm nay đến lượt hai cậu trực nhật, cho nên cuối tiết nhớ lên xóa bảng nhé."

Úc Bùi lập tức trả lời: "Hở, ok nha."

Tuy rằng tiếp xúc với bụi khiến cậu không quá thoải mái, thế nhưng chuyện trực nhật này rất lâu mới lại tới lượt một lần, trước đây mỗi lần trực nhật cậu cũng đã làm mấy việc này rồi cho nên Úc Bùi không có ý kiến. Nhưng mà đợi tới lúc hết tiết, Úc Bùi còn chưa kịp làm gì, Lạc Trường Châu đã đứng dậy đi thẳng lên bục giảng, Úc Bùi ngẩng đầu kinh ngạc sau đó lại ngồi xuống.

Tề Văn Sắc đang đứng trên bục giảng copy PPT của giáo viên, nhìn thấy Lạc Trường Châu đi về phía mình thì hơi sửng sốt, đến tận khi Lạc Trường Châu đi vòng qua nhỏ cầm khăn lau bảng nhỏ mới hồi phục tinh thần, cười cười chào hỏi Lạc Trường Châu: "Lạc Trường Châu, hôm nay cậu trực nhật à?"

"Ừm." Lạc Trường Châu tay dài chân dài, góc nhỏ trên cùng của bảng đen có không ít nữ sinh với không tới hắn cũng lau rất nhẹ nhàng, rất nhanh đã xóa sạch nửa bảng đen, nghe Tề Văn Sắc hỏi cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Thì ra cậu trực nhật cùng Úc Bùi sao." Tề Văn Sắc cũng không sợ sắc mặt lạnh lùng của hắn, quay đầu nhìn tên viết trên bảng đen cuối lớp, "Chẳng trách lại là cậu lên xóa bảng."

Lạc Trường Châu nghe thấy lời ấy của nhỏ thì động tác lau bảng dừng một chút, mấy giây sau mới tiếp tục lau chùi, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không nói thêm gì.

Tề Văn Sắc có ý muốn trò chuyện cùng Lạc Trường Châu, nhưng nhỏ gợi lên mấy đề tài mà Lạc Trường Châu đều không chịu tiếp lời tán gẫu, Tề Văn Sắc cũng nhận ra có vẻ Lạc Trường Châu không muốn giao lưu với mình, khóe miệng hạ xuống cầm USB rời đi.



Lạc Trường Châu lau xong bảng rồi đi nhà vệ sinh rửa tay, sau khi rửa sạch sẽ bụi phấn dính trên người mới trở lại chỗ ngồi, hắn vừa mới ngồi xuống, Úc Bùi đã hỏi: "Trường Châu, cậu muốn lau bảng sao?"

Lau bảng là một việc thật ra phần lớn học sinh trực nhật đều không thích làm, đặc biệt là các bạn nữ, bởi vì một khi bụi phấn rơi trên tóc các cô thì cực kỳ không dễ lau đi, không cẩn thận một chút có khi còn bị nhìn nhầm thành gàu, thế nhưng phân trực nhật bình thường đều rất công bằng, lớp Úc Bùi cho tới bây giờ đều là hai người trực nhật, mỗi người quét một nửa phòng học, sau đó sẽ phân ai lau bảng ai đi đổ rác.

May là lớp bọn họ ở tầng một, đi đổ rác cực kỳ thuận tiện, bởi vậy tất cả mọi người đều tranh nhau muốn đi đổ rác, nhưng Úc Bùi có bệnh hen suyễn, mỗi lần cậu trực nhật cùng người khác đều không thể đi lau bảng, thi thoảng lắm mới có một lần, cho nên không ai thích bị xếp trực nhật với cậu.

Lạc Trường Châu vừa đến cấp ba Nam Hoa không lâu cho nên không biết quy tắc mọi người ngầm thừa nhận ở lớp 12 ban tự nhiên này, hắn chỉ cho rằng Úc Bùi thuận miệng hỏi một câu, cũng không để ý nhiều, nói: "Ừm, tớ ngồi bên ngoài nên tiện đi ra hơn, để tớ lau là được."

"Vậy tan học để tớ đi đổ rác nha." Úc Bùi nghĩ thấy có vẻ cũng hợp lý, Lạc Trường Châu ngồi ngoài sẽ tiện hơn cậu một chút, hơn nữa tiết nào cậu cũng đi ra ngoài sẽ quấy rầy đến Lạc Trường Châu, nếu Lạc Trường Châu muốn lau bảng thì đợi lát nữa tan học để cậu quét lớp nhiều hơn một ít với đi đổ rác là được rồi.

Lạc Trường Châu gật đầu, mở sách giáo khoa vật lý tiết tiếp theo chuẩn bị bài.

Thật ra thì chương trình học kỳ này hắn đã học trước ở nhà rồi, thế nhưng hiện tại Lạc Trường Châu cần một thứ gì đó để rời lực chú ý của mình, làm bài tập không giúp được gì cho hắn, bây giờ đọc sách cũng chả ích gì.

Mà tên đầu sỏ của tất cả những việc này, giờ phút này đang an vị bên cạnh hắn ăn kẹo.

Lạc Trường Châu nghe tiếng bóc vỏ kẹo sột soạt truyền tới từ người bên cạnh mình, không khỏi quay đầu liếc nhìn cậu - thiếu niên cũng không nhận ra ánh mắt của hắn, vẫn đang nghiêm túc cúi đầu, xé giấy gói kẹo.

Ngón tay của cậu rất nhỏ, cũng rất trắng, nhìn nhẵn nhụi tựa tơ lụa, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhàn nhạt, làm nổi bật viên kẹo màu đỏ thắm cực kỳ đẹp đẽ, cốt cách cùng da thịt đều mượt mà như là cậu chủ nhỏ được nuôi dưỡng nơi tháp cao sâu thẳm chưa từng đón ánh mặt trời, từ nhỏ đã được người nâng trong lòng bàn tay nuông chiều.

Lạc Trường Châu nhìn Úc Bùi bỏ viên kẹo kia vào trong miệng, không hiểu sao lại cũng muốn ăn một viên. Hắn móc từ đâu ra một viên kẹo thiếu niên từng cho hắn bóc ra ăn, ngậm một hồi, vẫn không thể quen với mùi vị ngọt ngấy như vậy, vì thế hắn đành phải cầm cốc nước, uống một ngụm trà hòa tan vị ngọt trong miệng.

Nhưng khi hắn chạm vào tay cầm nhẵn nhụi của cốc sứ trắng, không biết tại sao lại nhớ tới lúc Úc Bùi đưa cho hắn viên kẹo, cảm giác chạm vào nhau trong lúc lơ đãng, thật giống như hiện tại hắn đang cầm không phải quai cốc, mà là ngón tay Úc Bùi.

Càng không cần nói đến Úc Bùi đã từng uống qua cốc nước này, tuy rằng bọn họ không chạm môi vào cùng một vị trí, nhưng Lạc Trường Châu vẫn không được thoải mái, hình ảnh đôi môi mềm mại của thiếu niên đặt ở vành cốc uống trà đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu hắn, cho dù uống sạch toàn bộ cốc nước, Lạc Trường Châu vẫn cảm thấy khô nóng trong miệng hắn không giảm đi một chút nào.

Đặt cốc không xuống, Lạc Trường Châu nhìn chằm chằm nội dung trong sách giáo khoa, nhưng những dòng chữ ấy chỉ quanh quẩn ở trước mắt của hắn, mãi không ngấm vào đầu được.

Hắn đang nghĩ, rốt cuộc tại sao Úc Bùi mỗi ngày đều nhắn tin chúc ngủ ngon cho hắn? Còn dùng giọng điệu thân thiết như vậy, chẳng lẽ Úc Bùi trước đây thật sự đã gặp hắn, chỉ là hắn chưa từng nhìn thấy cậu mà thôi.

Nhưng hắn trước đây vốn không sống ở Nam Thành, Úc Bùi chẳng có lý do gì để từng gặp hắn cả.

Lý trí nói cho Lạc Trường Châu, khả năng việc này chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng tính tình của hắn lại khiến hắn không có cách nào hỏi thẳng vấn đề này. Lạc Trường Châu xoa bóp vùng giữa hai lông mày, cảm thấy cứ xem như không biết cũng chẳng sao cả, dù sao việc này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới sinh hoạt của hắn, ba và mẹ đã quyết định sẽ định cư ở Nam Thành, nên hắn sẽ ở đây học cấp ba và đại học, sau đó sẽ tiếp tục sinh hoạt ở nơi đây.

Hắn không phủ nhận hắn có hảo cảm với Úc Bùi - bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu.



Người đẹp đẽ thì ai cũng sẽ thích, cho dù cấp ba này vẫn có nhiều nữ sinh thích hắn như trước, nhưng hắn không có khác biệt gì so với người bình thường, cũng bị vẻ ngoài xinh đẹp hấp dẫn, cũng sẽ vì tâm hồn thú vị mà khuynh đảo, bất đồng duy nhất của hắn và phần lớn người khác chính là, hắn là đồng tính, trời sinh đã như vậy.

Nếu như... Nếu như Úc Bùi cũng giống hắn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Lạc Trường Châu, hắn lập tức không nhịn được mà nhìn về phía Úc Bùi, thiếu niên nhận ra ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn thẳng vào hắn.

Ngoại trừ sự nghi hoặc nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt màu trà nhạt kia, thì chẳng có cái gì cả, nên trước mắt Lạc Trường Châu không có cách nào từ trên người cậu và từ trong ánh mắt của cậu đọc ra điều gì khác, vì vậy hắn bèn quay người trở về.

Úc Bùi không hề để tâm ánh mắt thoáng qua của Lạc Trường Châu này, dù sao thì thỉnh thoảng cậu cũng lén nhìn hắn mà, Lạc Trường Châu liếc cậu một cái là rất bình thường.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, cho nên sau khi tan học học sinh ra về rất nhanh, chỉ trong khoảng 10 phút đồng hồ, phòng học đã gần như trống không.

Lúc này trời đã xế chiều, ánh tà dương ấm áp xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng học, ôn hòa len lỏi khắp các góc phòng, Úc Bùi đi lên từ hàng cuối cùng của lớp, yên lặng đặt ghế học của các bạn dựa lên bàn, Lạc Trường Châu đang đứng trên bục giảng gần bảng đen, bóng lưng nhìn qua vừa kiên cường vừa cao lớn, Úc Bùi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó đi tới kho chứa đồ phía sau cùng của dãy phòng học lấy chổi và xẻng hót rác.

Chỉ là cậu vừa mới trở về lớp, đã thấy Lạc Trường Châu phủi bụi phấn dính trên vai đi, sau đó trực tiếp đi thẳng về phía cậu, nhận chổi và xẻng trên tay cậu, Úc Bùi sửng sốt một chút, sau đó lại xoay người cầm thêm một cái chổi nữa đi về.

Lúc Lạc Trường Châu nhìn thấy cái chổi trong tay cậu thì nhíu nhíu mày, nói: "Một cái là đủ rồi, cậu lấy hai cái làm gì? Tớ cũng không thể cầm hai cái chổi cùng một lúc để quét đất được."

Úc Bùi lại càng kỳ quái, nói: "Đây là chổi để tớ dùng mà."

Lạc Trường Châu nhìn cậu, con mắt sâu thẳm màu xanh lam của hắn trông cực kỳ đẹp dưới những tia nắng còn sót lại của trời chiều, hỏi: "Không phải cậu bảo cậu sẽ đi đổ rác sao?"

Úc Bùi nghe đến đó mới hiểu ra, ý của Lạc Trường Châu là hắn sẽ lau bảng đen với quét toàn bộ lớp học, mà cậu thì chỉ cần đi đổ rác là được rồi.

"Nhưng phòng học lớn như vậy, sao có thể để cậu quét một mình được?" Úc Bùi nắm chặt chổi nói.

"Cậu hít phải bụi sẽ không thoải mái." Lạc Trường Châu không nói một lời cầm lấy cái chổi trong tay cậu, "Mấy việc này tớ thường làm ở nhà, cậu chờ chút nữa đổ rác là được."

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại mới chỉ sờ cái tay nhỏ một chút thôi mà, bạn cùng bàn nghĩ cái quỷ gì vậy ahahaa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook