Chương 6
Trúc Miêu
28/08/2023
Edit: Mạn Già La
Kiều Ngộ An chưa bao giờ tưởng tượng được, lại sẽ gặp phải loại tình huống này ở một người đàn ông trưởng thành.
Phòng cấp cứu, trên giường bệnh của Thời Niên lộn xộn, dụng cụ trên bàn bên cạnh cũng rơi hết xuống đất, hỗn độn ngổn ngang nhưng không thấy hắn đâu, Kiều Ngộ An hỏi người bên cạnh mới biết Thời Niên vừa tỉnh dậy vừa nhìn thấy người đã chộp lấy kéo phẫu thuật đầu tiên, rồi chui vào gầm giường không chịu ra nữa.
Kiều Ngộ An cứ tưởng mình nghe lầm: “Gầm giường?”
“Đúng vậy.” Y tá nói: “Cũng không biết anh ta bị sao nữa? Cứ như cực kì sợ nhìn thấy bác sĩ vậy.”
Điều y tá nói cũng không sai, nếu không sợ thì sao sẽ có hành động như vậy, nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy hắn không chỉ sợ gặp bác sĩ, mà hắn chắc là sợ nhìn thấy người, nếu không thì cũng đã không dùng màn đen dày nặng chắn lại hết thảy ở nơi mình sống.
Hắn không muốn tiếp xúc với người khác.
Nhưng dù vậy, hành vi của Thời Niên cũng khiến Kiều Ngộ An thấy kinh ngạc, mặc dù anh và Thời Niên chưa từng có giao tiếp nói chuyện bình thường, nhưng trong mấy buổi tối ở chung ngắn ngủi trên gác xép ấy khiến anh không cách nào tưởng tượng được một Thời Niên nhìn như tiêu sái và thờ ơ với mọi thứ sẽ có hành động như thế này.
Nhưng khi Kiều Ngộ An cúi người nhìn xuống gầm giường, anh lại không thể không tin.
Thời Niên dáng người cao lớn ngồi cuộn tròn bên trong, trên tay cầm con dao phẫu thuật không biết giật được từ đâu, ánh mắt đề phòng nhìn mọi thứ xung quanh, khoảnh khắc ánh mắt chạm mắt Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn trong một nhoáng.
Nhưng cũng chỉ một nhoáng lại trở lại sự đề phòng lúc đầu.
Nhưng Kiều Ngộ An biết hắn nhận ra anh, cho dù ấn tượng ban đầu về anh trong mắt hắn chỉ là một con quỷ.
“Để cháu đi nói chuyện với cậu ấy.” Kiều Ngộ An đứng dậy nói với trưởng khoa khoa cấp cứu: “Cậu ấy là hàng xóm của cháu, khá sợ tiếp xúc với người lạ, bác kêu các đồng nghiệp đi ra trước đi, cho chúng cháu một không gian riêng, cháu sẽ giải quyết.”
“Nếu không giải quyết được thì sao?” Trưởng khoa hỏi.
Kiều Ngộ An lặng im vài giây: “Chuẩn bị một liều thuốc an thần đi.”
Kiều Ngộ An đã nói vậy rồi, trưởng khoa cũng không thể nói thêm gì nữa, để bảo vệ lùi lại một khoảng cách vừa phải không khiến người ta thấy khó chịu, cho người xem giải tán, để lại không gian này cho hai người, Kiều Ngộ An nói cảm ơn rồi đi qua, thuận tiện kéo bức màn che bên cạnh lại.
Mặc dù vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân bận rộn qua lại bên ngoài và tiếng người khác nói chuyện, nhưng rào cản thị giác cũng có thể mang lại cảm giác an toàn nhất định.
Kiều Ngộ An im lặng vài giây, rồi sau đó ôm lấy chăn trên giường bên cạnh, giũ ra che bên mép giường, bao vây hoàn toàn mép giường bệnh nơi Thời Niên nằm, chỉ để lại một góc nhỏ cho hắn nhìn thấy được anh, nhưng khung cảnh tối tăm dưới gầm giường không để Kiều Ngộ An nhìn rõ Thời Niên.
Kiều Ngộ An cũng không biết cách làm của mình có hữu dụng hay không, có mang lại chút tác dụng tốt đến Thời Niên hay không, nhưng anh nghĩ đến bày trí của nhà Thời Niên, tấm màn đen dày ngăn cách với bên ngoài nhất định là cho hắn chút cảm giác an toàn nào đó, nếu không cũng đã không bố trí như thế.
“Tôi tên Kiều Ngộ An.” Kiều Ngộ An ngồi khoanh chân trên sàn cạnh giường, đối diện với khe hở kia, tuy rằng anh cảm thấy trên sàn của một nơi giống như bệnh viện có rất nhiều vi khuẩn, không sạch sẽ mấy, nhưng bây giờ cũng kệ: “Là hàng xóm của cậu, tôi ở biệt thự số 1, lúc trước có đến gõ cửa nhà cậu, không biết cậu có nghe thấy không?”
Thời Niên không đáp lại Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng không để ý.
“Trước lúc gõ cửa chúng ta cũng đã gặp nhau rồi, mấy ngày nay chúng ta cũng gặp nhau, trên gác xép tầng hai nhà cậu, cậu gọi tôi là con ‘quỷ lớn’, nhưng tôi thật ra không phải quỷ, tôi là bác sĩ nhi khoa ở đây, rất xin lỗi vì trước đó đã giấu cậu, nhưng chuyện đó là có lý do, nhưng tôi biết bất kể lý do là gì, việc vào nhà của cậu mà không có sự đồng ý của cậu, không nói sự thật trước là không đúng, tôi rất xin lỗi cậu.”
“Tôi cũng xin lỗi vì chuyện tối qua, nhóc quỷ làm cậu bị thương cũng là người nhà của tôi, dù có là báo cảnh sát hay bồi thường thì chúng tôi đều sẽ phối hợp, tôi không mong cầu cậu tha thứ cho sự bất lịch sự của tôi những ngày qua, chuyện này cậu muốn giải quyết như thế nào tôi đều tôn trọng ý kiến của cậu, nhưng hiện tại cậu bị thương, cần được trị liệu đàng hoàng, hành vi hiện tại của cậu rất có thể đã làm vết thương bị hở ra, cậu đi ra cho tôi băng lại cho cậu, được không?”
Giọng điệu Kiều Ngộ An luôn ôn hòa, mang theo thiện ý khiến người ta có thể cảm nhận được rõ, nhưng Thời Niên lại vẫn không hề đáp lại, dưới gầm giường cũng yên tĩnh không có chút tiếng động.
Hắn dường như không có chút tín nhiệm nào với anh.
Kiều Ngộ An cũng không biết nên nói gì thêm, im lặng lại, trong lòng nghĩ đến vết máu vừa rồi nhìn thấy trên người Thời Niên, nếu quá nửa tiếng nữa mà hắn vẫn không thỏa hiệp, vậy anh chỉ có thể tiêm thuốc an thần thôi, mặc dù anh cảm thấy nó không phải là điều tốt cho quan hệ giữa họ, nhưng Kiều Ngộ An càng quan tâm Thời Niên có mất quá nhiều máu hay không hơn là mối quan hệ.
Thời gian trôi qua từng giây, Kiều Ngộ An cho Thời Niên sự tự do lớn nhất, không ép buộc, không nói lời nào, thậm chí không có nhìn hắn dưới gầm giường qua khe hở nữa.
Sau nữa trưởng khoa khoa cấp cứu có chút không đợi được, dù sao bệnh nhân như vậy ở lại khoa một giây, khoa của ông sẽ nguy hiểm thêm một giây, huống chi Kiều Ngộ An cũng không phải ai khác, lỡ anh mà bị thương thì khó giải thích được lắm.
Chỉ là ông vừa vén màn lên, còn chưa nói được gì, thì Kiều Ngộ An đã ngón trỏ đặt lên môi ra dấu im lặng, Kiều Ngộ An mỉm cười, cho ông một ánh mắt có thể yên tâm, ý bảo anh có thể làm được, nhưng trưởng khoa vẫn không yên tâm lắm, đưa liều thuốc an thần trong tay cho anh.
Kiều Ngộ An hiểu sự đắn đo của trưởng khoa, cũng không từ chối mà nhận lấy.
Trưởng khoa đi rồi, Kiều Ngộ An đặt ống tiêm xuống sàn bên cạnh, nếu lúc này Thời Niên phía dưới giường nhìn qua thì hắn nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng Kiều Ngộ An vẫn không hề tránh hắn, như cố ý để hắn thấy.
Gần nửa tiếng sau, Kiều Ngộ An cầm thuốc an thần định đứng dậy, Thời Niên lại chợt cất tiếng, tuy rằng giọng nói rất khàn cũng rất thấp, nhưng Kiều Ngộ An vẫn nghe thấy, hắn nói:
“Định dùng nó cho tôi sao?”
Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, nhưng Kiều Ngộ An không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng:
“Tôi cũng không muốn, nhưng nếu cậu vẫn cứ không ra, vết thương vẫn không được xử lý, tôi cũng lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện, đây là thuốc an thần, có thể cho thần kinh của cậu thả lỏng tạm thời, không căng chặt như thế nữa, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng tôi vẫn hy vọng không dùng, cậu cũng không muốn, đúng chứ?”
Thời Niên lại im lặng, nhưng lần này Kiều Ngộ An cảm thấy hắn không phải đang chống cự mà đang suy nghĩ.
Người này sợ tiêm, Kiều Ngộ An nghĩ.
Khoảng thời gian trước đó, Kiều Ngộ An cho Thời Niên tự do lớn nhất, cho nên trong vài phút mấu chốt này cũng không lý nào phải thúc giục hắn, cho nên anh không nói gì, lẳng lặng chờ câu trả lời của Thời Niên.
Không biết qua bao lâu, Thời Niên rốt cục mở miệng lần hai, hắn nói:
“Tôi muốn về nhà.”
“Được.” Kiều Ngộ An nói: “Tôi có thể đưa cậu về.”
Nhưng dù Kiều Ngộ An đồng ý, Thời Niên vẫn im lặng, Kiều Ngộ An nghĩ đến những suy đoán trước đó về Thời Niên, thử nói:
“Cậu không muốn bị người khác nhìn sao? Tôi có thể lấy chăn bọc cho cậu rồi ra ngoài, tôi lái xe đến trước cửa khoa cấp cứu, từ đây đến vị trí xe chỉ mấy chục mét thôi, một phút thôi là đến rồi.”
Thời Niên không có đáp lại ngay, ngay lúc Kiều Ngộ An muốn đảm bảo thêm lần nữa, dưới chiếc giường bị vây kín chỉ có một khe hở truyền đến một tiếng rất nhỏ, không cẩn thận sẽ không nghe thấy:
“Được.”
Kiều Ngộ An thở ra một hơi nhẹ đến không thể nghe thấy.
“Vậy cậu đợi tôi một lát, tôi chuẩn bị một chút đồ sẽ quay lại ngay.” Kiều Ngộ An đứng dậy: “Tôi cam đoan trong khoảng thời gian này sẽ không có ai quấy rầy cậu, cậu cứ yên tâm ở đây.”
Thời Niên không nói gì, rất yên tĩnh, song Kiều Ngộ An lại không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy vén rèm đi ra ngoài.
Nói là rời đi, nhưng Kiều Ngộ cũng không rời xa rèm che lắm, anh không dám mạo hiểm làm lòng tin của Thời Niên với anh vất vả tạo dựng lại được biến mất, anh trực tiếp gọi một y tá đến:
“Giúp tôi chuẩn bị một túi chỉ khâu, tôi muốn mang đi, kê thêm chút thuốc hạ sốt đêm qua cậu ấy dùng.”
“Còn nữa.” Kiều Ngộ An lấy chìa khóa xe trong túi mình ra: “Tìm người lái xe của tôi đến cửa khoa cấp cứu.”
Y tá gật đầu đi chuẩn bị, một lúc sau đã đem đồ đến, Kiều Ngộ An nhận lấy nói cảm ơn, sau đó cầm lấy tấm chăn mới trên giường bên cạnh, chui vào rèm lần nữa.
Kiều Ngộ An ngồi xổm xuống, nhìn cái khe hở kia:
“Tôi đã chuẩn bị xong hết, hiện tại đã có thể bọc cậu lại, mang cậu ra ngoài, nếu cậu chuẩn bị xong rồi thì đi ra nhé, tôi không nhìn cậu.”
Giữa họ dường như đã quen với sự im lặng, cũng may Kiều Ngộ An là người rất kiên nhẫn, anh cũng không cảm thấy bực bội gì, đợi khoảng ba phút, anh mới nghe thấy tiếng sột soạt từ dưới gầm giường, Kiều Ngộ An giũ chiếc chăn trên tay ra.
Không nhìn Thời Niên là không thể được, song cũng chỉ thấy được bóng lưng của hắn, không biết là sợ hãi hay căng thẳng, Kiều Ngộ An thấy cả tấm lưng hắn đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng Kiều Ngộ An cũng không dám nói gì, trực tiếp bọc hắn vào trong chăn kín đến mức ngay cả con mắt cũng không lộ ra ngoài.
Khoảnh khắc Thời Niên được bao bọc đứng bên cạnh anh, Kiều Ngộ An mới phát hiện ra hắn thế mà còn cao hơn anh một chút, anh 1m82, trông hắn ít nhất cũng cỡ 1m84.
Tuy rằng không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ của Thời Niên qua lớp chăn, nhưng Kiều Ngộ An vẫn có thể cảm nhận được Thời Niên cứng ngắc không được tự nhiên, hình như hắn không thích người khác chạm vào mình, có phần kháng cự Kiều Ngộ An ôm vai mình, nhưng hiện tại không có cách nào khác tốt hơn:
“Cậu không nhìn thấy đường được, tôi sợ cậu ngã, lên xe tôi buông cậu ra, nhịn chút nhé.”
Thời Niên vẫn cứng đờ, nhưng không tránh Kiều Ngộ An, như vậy chắc là đồng ý rồi nhỉ? Kiều Ngộ An không dám chần chừ nữa, lên tiếng nhắc Thời Niên câu ‘đi thôi’ rồi ôm bọc chăn Thời Niên bước ra, nhanh chóng rời khỏi khoa cấp cứu dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Kiều Ngộ An chưa bao giờ tưởng tượng được, lại sẽ gặp phải loại tình huống này ở một người đàn ông trưởng thành.
Phòng cấp cứu, trên giường bệnh của Thời Niên lộn xộn, dụng cụ trên bàn bên cạnh cũng rơi hết xuống đất, hỗn độn ngổn ngang nhưng không thấy hắn đâu, Kiều Ngộ An hỏi người bên cạnh mới biết Thời Niên vừa tỉnh dậy vừa nhìn thấy người đã chộp lấy kéo phẫu thuật đầu tiên, rồi chui vào gầm giường không chịu ra nữa.
Kiều Ngộ An cứ tưởng mình nghe lầm: “Gầm giường?”
“Đúng vậy.” Y tá nói: “Cũng không biết anh ta bị sao nữa? Cứ như cực kì sợ nhìn thấy bác sĩ vậy.”
Điều y tá nói cũng không sai, nếu không sợ thì sao sẽ có hành động như vậy, nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy hắn không chỉ sợ gặp bác sĩ, mà hắn chắc là sợ nhìn thấy người, nếu không thì cũng đã không dùng màn đen dày nặng chắn lại hết thảy ở nơi mình sống.
Hắn không muốn tiếp xúc với người khác.
Nhưng dù vậy, hành vi của Thời Niên cũng khiến Kiều Ngộ An thấy kinh ngạc, mặc dù anh và Thời Niên chưa từng có giao tiếp nói chuyện bình thường, nhưng trong mấy buổi tối ở chung ngắn ngủi trên gác xép ấy khiến anh không cách nào tưởng tượng được một Thời Niên nhìn như tiêu sái và thờ ơ với mọi thứ sẽ có hành động như thế này.
Nhưng khi Kiều Ngộ An cúi người nhìn xuống gầm giường, anh lại không thể không tin.
Thời Niên dáng người cao lớn ngồi cuộn tròn bên trong, trên tay cầm con dao phẫu thuật không biết giật được từ đâu, ánh mắt đề phòng nhìn mọi thứ xung quanh, khoảnh khắc ánh mắt chạm mắt Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn trong một nhoáng.
Nhưng cũng chỉ một nhoáng lại trở lại sự đề phòng lúc đầu.
Nhưng Kiều Ngộ An biết hắn nhận ra anh, cho dù ấn tượng ban đầu về anh trong mắt hắn chỉ là một con quỷ.
“Để cháu đi nói chuyện với cậu ấy.” Kiều Ngộ An đứng dậy nói với trưởng khoa khoa cấp cứu: “Cậu ấy là hàng xóm của cháu, khá sợ tiếp xúc với người lạ, bác kêu các đồng nghiệp đi ra trước đi, cho chúng cháu một không gian riêng, cháu sẽ giải quyết.”
“Nếu không giải quyết được thì sao?” Trưởng khoa hỏi.
Kiều Ngộ An lặng im vài giây: “Chuẩn bị một liều thuốc an thần đi.”
Kiều Ngộ An đã nói vậy rồi, trưởng khoa cũng không thể nói thêm gì nữa, để bảo vệ lùi lại một khoảng cách vừa phải không khiến người ta thấy khó chịu, cho người xem giải tán, để lại không gian này cho hai người, Kiều Ngộ An nói cảm ơn rồi đi qua, thuận tiện kéo bức màn che bên cạnh lại.
Mặc dù vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân bận rộn qua lại bên ngoài và tiếng người khác nói chuyện, nhưng rào cản thị giác cũng có thể mang lại cảm giác an toàn nhất định.
Kiều Ngộ An im lặng vài giây, rồi sau đó ôm lấy chăn trên giường bên cạnh, giũ ra che bên mép giường, bao vây hoàn toàn mép giường bệnh nơi Thời Niên nằm, chỉ để lại một góc nhỏ cho hắn nhìn thấy được anh, nhưng khung cảnh tối tăm dưới gầm giường không để Kiều Ngộ An nhìn rõ Thời Niên.
Kiều Ngộ An cũng không biết cách làm của mình có hữu dụng hay không, có mang lại chút tác dụng tốt đến Thời Niên hay không, nhưng anh nghĩ đến bày trí của nhà Thời Niên, tấm màn đen dày ngăn cách với bên ngoài nhất định là cho hắn chút cảm giác an toàn nào đó, nếu không cũng đã không bố trí như thế.
“Tôi tên Kiều Ngộ An.” Kiều Ngộ An ngồi khoanh chân trên sàn cạnh giường, đối diện với khe hở kia, tuy rằng anh cảm thấy trên sàn của một nơi giống như bệnh viện có rất nhiều vi khuẩn, không sạch sẽ mấy, nhưng bây giờ cũng kệ: “Là hàng xóm của cậu, tôi ở biệt thự số 1, lúc trước có đến gõ cửa nhà cậu, không biết cậu có nghe thấy không?”
Thời Niên không đáp lại Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng không để ý.
“Trước lúc gõ cửa chúng ta cũng đã gặp nhau rồi, mấy ngày nay chúng ta cũng gặp nhau, trên gác xép tầng hai nhà cậu, cậu gọi tôi là con ‘quỷ lớn’, nhưng tôi thật ra không phải quỷ, tôi là bác sĩ nhi khoa ở đây, rất xin lỗi vì trước đó đã giấu cậu, nhưng chuyện đó là có lý do, nhưng tôi biết bất kể lý do là gì, việc vào nhà của cậu mà không có sự đồng ý của cậu, không nói sự thật trước là không đúng, tôi rất xin lỗi cậu.”
“Tôi cũng xin lỗi vì chuyện tối qua, nhóc quỷ làm cậu bị thương cũng là người nhà của tôi, dù có là báo cảnh sát hay bồi thường thì chúng tôi đều sẽ phối hợp, tôi không mong cầu cậu tha thứ cho sự bất lịch sự của tôi những ngày qua, chuyện này cậu muốn giải quyết như thế nào tôi đều tôn trọng ý kiến của cậu, nhưng hiện tại cậu bị thương, cần được trị liệu đàng hoàng, hành vi hiện tại của cậu rất có thể đã làm vết thương bị hở ra, cậu đi ra cho tôi băng lại cho cậu, được không?”
Giọng điệu Kiều Ngộ An luôn ôn hòa, mang theo thiện ý khiến người ta có thể cảm nhận được rõ, nhưng Thời Niên lại vẫn không hề đáp lại, dưới gầm giường cũng yên tĩnh không có chút tiếng động.
Hắn dường như không có chút tín nhiệm nào với anh.
Kiều Ngộ An cũng không biết nên nói gì thêm, im lặng lại, trong lòng nghĩ đến vết máu vừa rồi nhìn thấy trên người Thời Niên, nếu quá nửa tiếng nữa mà hắn vẫn không thỏa hiệp, vậy anh chỉ có thể tiêm thuốc an thần thôi, mặc dù anh cảm thấy nó không phải là điều tốt cho quan hệ giữa họ, nhưng Kiều Ngộ An càng quan tâm Thời Niên có mất quá nhiều máu hay không hơn là mối quan hệ.
Thời gian trôi qua từng giây, Kiều Ngộ An cho Thời Niên sự tự do lớn nhất, không ép buộc, không nói lời nào, thậm chí không có nhìn hắn dưới gầm giường qua khe hở nữa.
Sau nữa trưởng khoa khoa cấp cứu có chút không đợi được, dù sao bệnh nhân như vậy ở lại khoa một giây, khoa của ông sẽ nguy hiểm thêm một giây, huống chi Kiều Ngộ An cũng không phải ai khác, lỡ anh mà bị thương thì khó giải thích được lắm.
Chỉ là ông vừa vén màn lên, còn chưa nói được gì, thì Kiều Ngộ An đã ngón trỏ đặt lên môi ra dấu im lặng, Kiều Ngộ An mỉm cười, cho ông một ánh mắt có thể yên tâm, ý bảo anh có thể làm được, nhưng trưởng khoa vẫn không yên tâm lắm, đưa liều thuốc an thần trong tay cho anh.
Kiều Ngộ An hiểu sự đắn đo của trưởng khoa, cũng không từ chối mà nhận lấy.
Trưởng khoa đi rồi, Kiều Ngộ An đặt ống tiêm xuống sàn bên cạnh, nếu lúc này Thời Niên phía dưới giường nhìn qua thì hắn nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng Kiều Ngộ An vẫn không hề tránh hắn, như cố ý để hắn thấy.
Gần nửa tiếng sau, Kiều Ngộ An cầm thuốc an thần định đứng dậy, Thời Niên lại chợt cất tiếng, tuy rằng giọng nói rất khàn cũng rất thấp, nhưng Kiều Ngộ An vẫn nghe thấy, hắn nói:
“Định dùng nó cho tôi sao?”
Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, nhưng Kiều Ngộ An không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng:
“Tôi cũng không muốn, nhưng nếu cậu vẫn cứ không ra, vết thương vẫn không được xử lý, tôi cũng lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện, đây là thuốc an thần, có thể cho thần kinh của cậu thả lỏng tạm thời, không căng chặt như thế nữa, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng tôi vẫn hy vọng không dùng, cậu cũng không muốn, đúng chứ?”
Thời Niên lại im lặng, nhưng lần này Kiều Ngộ An cảm thấy hắn không phải đang chống cự mà đang suy nghĩ.
Người này sợ tiêm, Kiều Ngộ An nghĩ.
Khoảng thời gian trước đó, Kiều Ngộ An cho Thời Niên tự do lớn nhất, cho nên trong vài phút mấu chốt này cũng không lý nào phải thúc giục hắn, cho nên anh không nói gì, lẳng lặng chờ câu trả lời của Thời Niên.
Không biết qua bao lâu, Thời Niên rốt cục mở miệng lần hai, hắn nói:
“Tôi muốn về nhà.”
“Được.” Kiều Ngộ An nói: “Tôi có thể đưa cậu về.”
Nhưng dù Kiều Ngộ An đồng ý, Thời Niên vẫn im lặng, Kiều Ngộ An nghĩ đến những suy đoán trước đó về Thời Niên, thử nói:
“Cậu không muốn bị người khác nhìn sao? Tôi có thể lấy chăn bọc cho cậu rồi ra ngoài, tôi lái xe đến trước cửa khoa cấp cứu, từ đây đến vị trí xe chỉ mấy chục mét thôi, một phút thôi là đến rồi.”
Thời Niên không có đáp lại ngay, ngay lúc Kiều Ngộ An muốn đảm bảo thêm lần nữa, dưới chiếc giường bị vây kín chỉ có một khe hở truyền đến một tiếng rất nhỏ, không cẩn thận sẽ không nghe thấy:
“Được.”
Kiều Ngộ An thở ra một hơi nhẹ đến không thể nghe thấy.
“Vậy cậu đợi tôi một lát, tôi chuẩn bị một chút đồ sẽ quay lại ngay.” Kiều Ngộ An đứng dậy: “Tôi cam đoan trong khoảng thời gian này sẽ không có ai quấy rầy cậu, cậu cứ yên tâm ở đây.”
Thời Niên không nói gì, rất yên tĩnh, song Kiều Ngộ An lại không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy vén rèm đi ra ngoài.
Nói là rời đi, nhưng Kiều Ngộ cũng không rời xa rèm che lắm, anh không dám mạo hiểm làm lòng tin của Thời Niên với anh vất vả tạo dựng lại được biến mất, anh trực tiếp gọi một y tá đến:
“Giúp tôi chuẩn bị một túi chỉ khâu, tôi muốn mang đi, kê thêm chút thuốc hạ sốt đêm qua cậu ấy dùng.”
“Còn nữa.” Kiều Ngộ An lấy chìa khóa xe trong túi mình ra: “Tìm người lái xe của tôi đến cửa khoa cấp cứu.”
Y tá gật đầu đi chuẩn bị, một lúc sau đã đem đồ đến, Kiều Ngộ An nhận lấy nói cảm ơn, sau đó cầm lấy tấm chăn mới trên giường bên cạnh, chui vào rèm lần nữa.
Kiều Ngộ An ngồi xổm xuống, nhìn cái khe hở kia:
“Tôi đã chuẩn bị xong hết, hiện tại đã có thể bọc cậu lại, mang cậu ra ngoài, nếu cậu chuẩn bị xong rồi thì đi ra nhé, tôi không nhìn cậu.”
Giữa họ dường như đã quen với sự im lặng, cũng may Kiều Ngộ An là người rất kiên nhẫn, anh cũng không cảm thấy bực bội gì, đợi khoảng ba phút, anh mới nghe thấy tiếng sột soạt từ dưới gầm giường, Kiều Ngộ An giũ chiếc chăn trên tay ra.
Không nhìn Thời Niên là không thể được, song cũng chỉ thấy được bóng lưng của hắn, không biết là sợ hãi hay căng thẳng, Kiều Ngộ An thấy cả tấm lưng hắn đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng Kiều Ngộ An cũng không dám nói gì, trực tiếp bọc hắn vào trong chăn kín đến mức ngay cả con mắt cũng không lộ ra ngoài.
Khoảnh khắc Thời Niên được bao bọc đứng bên cạnh anh, Kiều Ngộ An mới phát hiện ra hắn thế mà còn cao hơn anh một chút, anh 1m82, trông hắn ít nhất cũng cỡ 1m84.
Tuy rằng không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ của Thời Niên qua lớp chăn, nhưng Kiều Ngộ An vẫn có thể cảm nhận được Thời Niên cứng ngắc không được tự nhiên, hình như hắn không thích người khác chạm vào mình, có phần kháng cự Kiều Ngộ An ôm vai mình, nhưng hiện tại không có cách nào khác tốt hơn:
“Cậu không nhìn thấy đường được, tôi sợ cậu ngã, lên xe tôi buông cậu ra, nhịn chút nhé.”
Thời Niên vẫn cứng đờ, nhưng không tránh Kiều Ngộ An, như vậy chắc là đồng ý rồi nhỉ? Kiều Ngộ An không dám chần chừ nữa, lên tiếng nhắc Thời Niên câu ‘đi thôi’ rồi ôm bọc chăn Thời Niên bước ra, nhanh chóng rời khỏi khoa cấp cứu dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.