Chương 32: Vậy thì cùng trói buộc lẫn nhau đi
Sơ Hòa
08/09/2020
Không ai tắt TV đi, sau loạt quảng cáo khoa trương một cách kì quặc, bình luận viên và khách mời bắt đầu điểm lại chiến thuật và lỗi sai trong trận bóng vừa rồi.
Ghế sofa ba người ngồi không hết, Thiện Kiều và Diệp Tiểu Thuyền lại ngồi ra tít hai đầu, trống hoắc một đoạn ở giữa.
Thiện Kiều đang định đứng dậy, Diệp Tiểu Thuyền bỗng nhiên dịch sang, giữ lại tay đối phương.
Thiện Kiều quay mặt sang, trên mày hơi nhíu lại.
"Anh." Đáy mắt Diệp Tiểu Thuyền ánh lên về phấn khích không tài nào kìm lại, "Anh đến Lâm Thành, là vì lo lắng cho em."
Đây đáng ra là một câu hỏi, nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại nói với ngữ khí chắc nịch, giống như vốn dĩ không cần Thiện Kiều trả lời lại.
Thiện Kiều nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiểu Thuyền, bên trong như có một đám lửa đang hừng hực cháy.
"Em có quan trọng với anh." Diệp Tiểu Thuyền bất giác tiến gần hơn, sự kiên định trong từng câu chữ ngày một rõ.
Thiện Kiều hoàn toàn có thể đẩy hắn ra, nhưng lại không làm như vậy, đây rõ ràng là một sự dung túng.
Diệp Tiểu Thuyền gần như đổ cả người về phía Thiện Kiều, "Anh, anh bằng lòng cho em tiến tới phải không?"
Thiện Kiều vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Diệp Tiểu Thuyền rướn người, dang chân ngồi lên đùi Thiện Kiều, một chiếc dép lê rơi mất, một vẫn lủng lẳng trên chân.
Tư thế này khiến hắn cao hơn đối phương một chút, hắn nhấc hai tay, đầu tiên rụt rè khoác ra sau cổ anh, sau đó cẩn trọng dịch chuyển, tới khi lòng bàn tay run rẩy chạm đến khuôn mặt của Thiện Kiều.
Trước đây, Diệp Tiểu Thuyền chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm ra loại chuyện như lúc này.
Hắn ngồi trên người Thiện Kiều, nâng mặt Thiện Kiều, nhìn xuống Thiện Kiều từ bên trên.
Hắn còn muốn...
"Diệp Tiểu Thuyền." Thiện Kiều lên tiếng.
Một tiếng này rất bình tĩnh, không giống từ chối, cũng không phải quát to.
Diệp Tiểu Thuyền lại thấy lồng ngực mình run lên, máu trong người sôi trào, khiến cổ đỏ ửng, vành tai, gương mặt, và thậm chí là cả ánh mắt cũng đỏ ửng.
"Anh." Giọng của hắn run run: "Lúc em nói muốn theo đuổi anh, anh đã không cự tuyệt."
Thiện Kiều không nói gì.
Diệp Tiểu Thuyền đã không kìm nổi lòng mình nữa, "Sau này, anh có muốn cự tuyệt thì cũng muộn rồi."
Nói xong câu đó, Diệp Tiểu Thuyền bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi Thiện Kiều.
Hắn chưa từng hôn ai, không kĩ xảo cũng chẳng có trình tự, vốn dĩ mù mờ, chỉ biết rằng mình đang hôn người quan trọng nhất nhất nhất.
Toàn thân Diệp Tiểu Thuyền phát run vì kích động, nói hôn nhưng thực chất chỉ là ép môi mình lên môi Thiện Kiều, không chịu rời đi, mà cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Hô hấp của hắn quá gấp gáp, nhịp tim cũng mãnh liệt không kém. Hắn không biết mình có đang khiến Thiện Kiều không vui hay không, nhưng bọn họ đã gần đến nỗi, hơi thở của hắn và Thiện Kiều cũng hòa cả vào nhau.
Bàn tay Thiện Kiều để bên người nãy giờ rốt cục cũng chuyển động, ngay sau đó túm lấy eo Diệp Tiểu Thuyền.
Diệp Tiểu Thuyền mẫn cảm với tất cả những gì thuộc về Thiện Kiều, từ ánh mắt cho đến âm thanh, chứ đừng nói là đụng chạm như vậy.
Lúc Thiện Kiều đặt tay lên lưng Diệp Tiểu Thuyền, xương cụt của hắn cũng gần như nhũn ra. Nhưng hắn không thể lùi lại lúc này, chỉ đành ráng sức chống đỡ, hơi thở ngày càng loạn, bờ môi mím chặt cũng vô thức hé mở, thả ra một tiếng thở nhẹ.
Lực eo đã không đủ để đỡ thân mình, Diệp Tiểu Thuyền mới chậm rãi rời tay từ mặt Thiện Kiều, vòng ra phía sau ôm lấy cổ anh mượn lực.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy bàn tay Thiện Kiều trên eo mình như vừa siết lại.
"Anh..." Hắn thấp giọng cất lên một tiếng, lí trí gần như tan thành mây khói, đầu lưỡi mềm mại thấp thỏm liếm qua cánh môi mỏng của Thiện Kiều.
"Anh..." Hắn liếm láp một hồi lại kêu lên, giống như đang tự cổ vũ mình.
Thiện Kiều không đáp lại, nhưng cũng không kháng cự.
Diệp Tiểu Thuyền như con thú không vừa lòng, hôn xuống ngày một gấp gáp, từng tiếng gọi "Anh" cũng dần nhuốm màu ham muốn.
Cổ tay hắn ôm lấy Thiện Kiều tiết ra mồ hôi, nhiệt độ hộ hấp dần tăng cao, gần như nóng rực.
Trước giờ, hắn cũng không biết hôn lại có thể khiến người ta hỏng bét, như bị đánh cho không còn manh giáp như thế.
Bàn tay trên lưng hắn dịch chuyển, một bên ở nguyên chỗ cũ, một bên lại lởn vởn ra thắt lưng, sau đó lần lên dọc theo cột sống.
Diệp Tiểu Thuyền cảm tưởng như đang có một dòng điện chạy khắp lưng hắn, xuyên qua da thịt nhập vào máu xương theo từng ngón tay của Thiện Kiều, rồi phóng thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn hít một hơi thật sâu, không còn phân biệt được đâu là hô hấp của mình đâu là của Thiện Kiều, đầu lưỡi thăm dò bên ngoài cố gắng tách môi Thiện Kiều, muốn xâm chiếm sâu hơn nữa.
Đúng lúc này, Thiện Kiều nắm lấy gáy hắn, đầu ngón tay vừa chạm vào cánh ưng cạnh cổ đã khiến hắn cảm nhận được một lực không thể nào kháng cự, bỗng nhiên mở lớn hai mắt.
Đầu lưỡi không biết tự lưỡng sức của hắn bị đẩy về, nụ hôn của hắn cũng chuyển thành nụ hôn của Thiện Kiều—
Thiện Kiều đang khống chế hắn, xâm chiếm môi lưỡi hôn lấy hắn.
Cố gắng giữ lưng cho thẳng rốt cục tan tành, hắn chỉ có thể vụng về đáp lại nụ hôn của Thiện Kiều. Nếu không nhờ Thiện Kiều đỡ cho phần gãy, có lẽ hắn đã sớm xụi lơ ngã xuống.
Nụ hôn này có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài. Căn bản là Diệp Tiểu Thuyền đã mất đi khái niệm về thời gian. Hắn không muốn bao nhiêu, chỉ cần Thiện Kiều không đẩy ra là mãn nguyện.
Nhưng Thiện Kiều còn hôn lại hắn.
Mắt hắn đỏ bừng, giống như máu từ đáy lòng đều được phản chiếu trong mắt.
Hắn ngây ngốc nhìn Thiện Kiều, cất lên âm giọng khàn khàn, "Anh, anh đón nhận em.
Thiện Kiều như thở dài, đột nhiên xoay người, đẩy hắn ngã ra sofa.
Mặt ghế không quá mềm mại, cũng chẳng có đệm dựa. Diệp Tiểu Thuyền khó hiểu rên một tiếng, cổ đã bị Thiện Kiều đè lại.
Cánh ưng như bị bắt gọn trong tay Thiện Kiều.
Cả người Thiện Kiều chặn lại phần lớn ánh đèn, con ngươi Diệp Tiểu Thuyền hơi rụt lại, nhìn người có thể lấy đi mạng mình bất kì lúc nào mà không mảy may chớp mắt.
Ngón tay Thiện Kiều chỉ hơi dùng sức, cái nhíu mày trên mặt càng sâu.
Hồi lâu sau, lực trên tay thả lỏng, rời ánh nhìn từ mắt Diệp Tiểu Thuyền xuống cánh ưng bị sấp bóng, ngón cái lại vuốt ve hình xăm.
Thiện Kiều trở dậy, nhìn xuống Diệp Tiểu Thuyền, "Em muốn đón nhận thế nào?"
"Em..." Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Diệp Tiểu Thuyền quả thật không trả lời nổi.
Thiện Kiều quay lưng về phía ánh sáng, không rõ trong mắt là thần sắc gì.
"Vậy thì cùng trói buộc lẫn nhau đi." Thiện Kiều xoay người, để Diệp Tiểu Thuyền thấy được sườn mặt sắc bén, "Đừng ai mong thoát được."
Dạo trước Viễn Thành đổ bạo tuyết liên tiếp, nhưng từ khi Thiện Kiều và Diệp Tiểu Thuyền trở về thì tuyết lại ngừng, không thấy rơi nữa.
Sinh hoạt ở thị trấn nhỏ rất "sa đọa", không phải ngày nào cũng như đánh trận giống các thành phố lớn. Mọi người kiếm đủ cho một năm trong mùa du lịch, chớm lạnh còn làm lụng một chút, nhưng vào giữa đông thì chủ yếu đều nghỉ ngơi lấy sức.
Ban ngày, Diệp Tiểu Thuyền loanh quanh ở Có Biển làm việc vặt, chạy đi mua thức ăn cũng mất rất lâu, về đến nơi thì chui thẳng vào bếp, đến khi ra đã là giờ ăn trưa.
Món chính đương nhiên đều do Thiện Kiều nấu, hắn chỉ biết làm mỗi trứng chưng cà chua.
Năm nào "Có Biển" cũng sửa sang lại một chút, chiều đến Thiện Kiều gõ gõ đập đập ở trong sân, Diệp Tiểu Thuyền bèn lẽo đẽo đi theo, rõ ràng chẳng cần gì đến người đưa dụng cụ, nhưng hắn vẫn ân cần góp sức bằng cách này.
A Quý lái xe ba bánh trở lại, mang theo một cái cối xay thịt.
Tiểu Trư kinh hãi, "Cậu tính nổi loạn đấy à?"
A Quý vui vẻ chạy ra chỗ Diệp Tiểu Thuyền, "Tiểu Thuyền làm sủi cảo siêu ngon, sau này Tiểu Thuyền phụ trách nặn, tôi xay thịt, Tiểu Trư cán bột."
Tiểu Trư trợn mắt, "Cậu còn phân chia công việc rõ ràng rồi cơ đấy. Thế anh Thiện làm gì?"
A Quý vò đầu, "Ừ nhỉ... Anh Thiện làm gì bây giờ?"
Diệp Tiểu Thuyền nói: "Anh tôi phụ trách ăn là được rồi."
Thiện Kiều đang cưa gỗ, nghe vậy quay lại.
A Quý cười ha ha, "Anh Thiện nghe thấy rồi, đảm bảo muốn cưa cậu ra!"
Diệp Tiểu Thuyền không hiểu: "Anh tôi phụ trách ăn thì có gì sai?"
Tiểu Trư hiếm khi về cùng phe với A Quý, "Cậu không thấy "Anh Thiện phụ trách ăn" nghe rất kì à?"
"Có à?" Diệp Tiểu Thuyền vẫn không hiểu.
Thiện Kiều đi tới, xoa đầu Diệp Tiểu Thuyền.
A Quý nhỏ giọng cười: "Anh Thiện đến cưa người."
Thiện Kiều lại quay ra nói với Diệp Tiểu Thuyền: "Không kì."
Hôm ấy, Diệp Tiểu Thuyền đứng dưới giàn nho bao đầy một mâm sủi cảo, để vào tủ đông lạnh ở Có Biển hơn nửa, còn non nửa mang về nhà làm đồ ăn sáng hoặc ăn đêm.
Lúc dọn dẹp, Tiểu Trư lén lại gần hỏi: "Tiểu Thuyền, bây giờ cậu với anh Thiện là thế nào?"
Diệp Tiểu Thuyền khựng lại động tác trên tay.
Hắn với Thiện Kiều là thế nào?
Chính hắn còn chẳng thể nói rõ.
Hắn hôn Thiện Kiều, Thiện Kiều cũng hôn hắn, sau đó cứ thế mà sống chung.
Giường trong phòng ngủ đủ cho hai người nằm, nhưng Thiện Kiều không gọi hắn vào, hắn cũng chỉ nằm ngoài sofa phòng khách.
Nhưng phòng ngủ cũng chẳng phải cấm địa, bởi vì đồ của hắn để hết ở tủ quần áo bên trong. Sáng ra tối đến hắn đều phải vào một lần, ban đầu còn tránh mặt Thiện Kiều, nhưng về sau thì cố ý không tránh, toàn chọn đúng lúc đối phương ở trong để vào.
Hắn biết mình đúng là được đằng chân lân đằng đầu, nhưng người dung túng cho hắn như thế lại chính là Thiện Kiều.
Sáng hôm ấy, ra đến cửa rồi hắn còn túm lấy áo khoác Thiện Kiều, đòi hôn như bị ấm đầu.
Giống như lần trước, Thiện Kiều vẫn chăm chú giữ lấy gáy hắn, quấn quýt khí tức hai người với nhau.
Hắn rất thích hôn Thiện Kiều, thậm chí còn mê mẩn cảm giác được đối phương chế trụ sau gáy.
Cổ là nơi yếu ớt nhất, để nó rơi vào tay Thiện Kiều và mặc anh nắm lấy lại gợi lên một khoái cảm kì quặc ở hắn.
Hắn mang theo rất ít quần áo đến Viễn Thành, áo khoác dày thì có, chứ khăn quàng và găng tay đều thiếu.
Mấy hôm nay hắn toàn dùng đồ của Thiện Kiều.
Nụ hôn qua đi, Thiện Kiều buông phần gáy trần của hắn ra, thuận tay quàng khăn lên cổ Diệp Tiểu Thuyền.
Không quấn giúp hắn, mà chỉ nói: "Tự quấn lại đi."
"Tiểu Thuyền?" Tiểu Trư hô lên.
"Hả?" Diệp Tiểu Thuyền hoàn hồn, "Hmm?"
Tiểu Trư làm bộ "Thôi thôi" rồi chuyển chủ đề, "Ông chủ Tiểu Thuyền, bao giờ quay lại Thải Ba thì dẫn theo tôi đi. Dù gì đang đông cũng không làm gì, tôi tới giúp cậu luôn."
Gần đây Diệp Tiểu Thuyền cũng đang suy nghĩ về chuyện làm ăn của mình, chỉ một tuần nữa hắn là quay lại Thải Ba, sau đó sẽ bận đến tận Tết mới về được Viễn Thành.
Trước Tết thường có nhiều đơn hàng, Diệp Tiểu Thuyền cũng đã tính đến chuyện nhờ Tiểu Trư đi cùng, hiện tại đối phương còn mở lời đề nghị trước, hắn dĩ nhiên là thỏa mãn.
Nhưng cứ nghĩ đến việc phải tạm tách khỏi Thiện Kiều, hắn lại thấy khổ sở không thôi.
Có Biển cần tu sửa, nhưng công việc đã không còn bao nhiêu, đến cuối tuần thì hẳn là Thiện Kiều đã rảnh.
"Anh." Tối đến về nhà, Diệp Tiểu Thuyền lại vào phòng ngủ lấy quần áo.
Thiện Kiều đang thay áo, để trần thân trên.
"Hmm?" Thiện Kiều quay đầu lại, ném đồ vừa thay ra vào giỏ chờ giặt.
"Cuối tuần này em phải quay lại Thải Ba." Diệp Tiểu Thuyền dán mắt lên người Thiện Kiều, rõ ràng nhận ra biến đổi ở chính mình.
Diệp Tiểu Thuyền vốn chỉ định vào hỏi nếu không có việc gì ở Viễn Thành, thì Thiện Kiều có thể đi cùng mình đến Thải Ba hay không.
Nhưng bây giờ, hắn lại thành có ý đồ khác.
-
vtrans by xiandzg
Ghế sofa ba người ngồi không hết, Thiện Kiều và Diệp Tiểu Thuyền lại ngồi ra tít hai đầu, trống hoắc một đoạn ở giữa.
Thiện Kiều đang định đứng dậy, Diệp Tiểu Thuyền bỗng nhiên dịch sang, giữ lại tay đối phương.
Thiện Kiều quay mặt sang, trên mày hơi nhíu lại.
"Anh." Đáy mắt Diệp Tiểu Thuyền ánh lên về phấn khích không tài nào kìm lại, "Anh đến Lâm Thành, là vì lo lắng cho em."
Đây đáng ra là một câu hỏi, nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại nói với ngữ khí chắc nịch, giống như vốn dĩ không cần Thiện Kiều trả lời lại.
Thiện Kiều nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiểu Thuyền, bên trong như có một đám lửa đang hừng hực cháy.
"Em có quan trọng với anh." Diệp Tiểu Thuyền bất giác tiến gần hơn, sự kiên định trong từng câu chữ ngày một rõ.
Thiện Kiều hoàn toàn có thể đẩy hắn ra, nhưng lại không làm như vậy, đây rõ ràng là một sự dung túng.
Diệp Tiểu Thuyền gần như đổ cả người về phía Thiện Kiều, "Anh, anh bằng lòng cho em tiến tới phải không?"
Thiện Kiều vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Diệp Tiểu Thuyền rướn người, dang chân ngồi lên đùi Thiện Kiều, một chiếc dép lê rơi mất, một vẫn lủng lẳng trên chân.
Tư thế này khiến hắn cao hơn đối phương một chút, hắn nhấc hai tay, đầu tiên rụt rè khoác ra sau cổ anh, sau đó cẩn trọng dịch chuyển, tới khi lòng bàn tay run rẩy chạm đến khuôn mặt của Thiện Kiều.
Trước đây, Diệp Tiểu Thuyền chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm ra loại chuyện như lúc này.
Hắn ngồi trên người Thiện Kiều, nâng mặt Thiện Kiều, nhìn xuống Thiện Kiều từ bên trên.
Hắn còn muốn...
"Diệp Tiểu Thuyền." Thiện Kiều lên tiếng.
Một tiếng này rất bình tĩnh, không giống từ chối, cũng không phải quát to.
Diệp Tiểu Thuyền lại thấy lồng ngực mình run lên, máu trong người sôi trào, khiến cổ đỏ ửng, vành tai, gương mặt, và thậm chí là cả ánh mắt cũng đỏ ửng.
"Anh." Giọng của hắn run run: "Lúc em nói muốn theo đuổi anh, anh đã không cự tuyệt."
Thiện Kiều không nói gì.
Diệp Tiểu Thuyền đã không kìm nổi lòng mình nữa, "Sau này, anh có muốn cự tuyệt thì cũng muộn rồi."
Nói xong câu đó, Diệp Tiểu Thuyền bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi Thiện Kiều.
Hắn chưa từng hôn ai, không kĩ xảo cũng chẳng có trình tự, vốn dĩ mù mờ, chỉ biết rằng mình đang hôn người quan trọng nhất nhất nhất.
Toàn thân Diệp Tiểu Thuyền phát run vì kích động, nói hôn nhưng thực chất chỉ là ép môi mình lên môi Thiện Kiều, không chịu rời đi, mà cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Hô hấp của hắn quá gấp gáp, nhịp tim cũng mãnh liệt không kém. Hắn không biết mình có đang khiến Thiện Kiều không vui hay không, nhưng bọn họ đã gần đến nỗi, hơi thở của hắn và Thiện Kiều cũng hòa cả vào nhau.
Bàn tay Thiện Kiều để bên người nãy giờ rốt cục cũng chuyển động, ngay sau đó túm lấy eo Diệp Tiểu Thuyền.
Diệp Tiểu Thuyền mẫn cảm với tất cả những gì thuộc về Thiện Kiều, từ ánh mắt cho đến âm thanh, chứ đừng nói là đụng chạm như vậy.
Lúc Thiện Kiều đặt tay lên lưng Diệp Tiểu Thuyền, xương cụt của hắn cũng gần như nhũn ra. Nhưng hắn không thể lùi lại lúc này, chỉ đành ráng sức chống đỡ, hơi thở ngày càng loạn, bờ môi mím chặt cũng vô thức hé mở, thả ra một tiếng thở nhẹ.
Lực eo đã không đủ để đỡ thân mình, Diệp Tiểu Thuyền mới chậm rãi rời tay từ mặt Thiện Kiều, vòng ra phía sau ôm lấy cổ anh mượn lực.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy bàn tay Thiện Kiều trên eo mình như vừa siết lại.
"Anh..." Hắn thấp giọng cất lên một tiếng, lí trí gần như tan thành mây khói, đầu lưỡi mềm mại thấp thỏm liếm qua cánh môi mỏng của Thiện Kiều.
"Anh..." Hắn liếm láp một hồi lại kêu lên, giống như đang tự cổ vũ mình.
Thiện Kiều không đáp lại, nhưng cũng không kháng cự.
Diệp Tiểu Thuyền như con thú không vừa lòng, hôn xuống ngày một gấp gáp, từng tiếng gọi "Anh" cũng dần nhuốm màu ham muốn.
Cổ tay hắn ôm lấy Thiện Kiều tiết ra mồ hôi, nhiệt độ hộ hấp dần tăng cao, gần như nóng rực.
Trước giờ, hắn cũng không biết hôn lại có thể khiến người ta hỏng bét, như bị đánh cho không còn manh giáp như thế.
Bàn tay trên lưng hắn dịch chuyển, một bên ở nguyên chỗ cũ, một bên lại lởn vởn ra thắt lưng, sau đó lần lên dọc theo cột sống.
Diệp Tiểu Thuyền cảm tưởng như đang có một dòng điện chạy khắp lưng hắn, xuyên qua da thịt nhập vào máu xương theo từng ngón tay của Thiện Kiều, rồi phóng thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn hít một hơi thật sâu, không còn phân biệt được đâu là hô hấp của mình đâu là của Thiện Kiều, đầu lưỡi thăm dò bên ngoài cố gắng tách môi Thiện Kiều, muốn xâm chiếm sâu hơn nữa.
Đúng lúc này, Thiện Kiều nắm lấy gáy hắn, đầu ngón tay vừa chạm vào cánh ưng cạnh cổ đã khiến hắn cảm nhận được một lực không thể nào kháng cự, bỗng nhiên mở lớn hai mắt.
Đầu lưỡi không biết tự lưỡng sức của hắn bị đẩy về, nụ hôn của hắn cũng chuyển thành nụ hôn của Thiện Kiều—
Thiện Kiều đang khống chế hắn, xâm chiếm môi lưỡi hôn lấy hắn.
Cố gắng giữ lưng cho thẳng rốt cục tan tành, hắn chỉ có thể vụng về đáp lại nụ hôn của Thiện Kiều. Nếu không nhờ Thiện Kiều đỡ cho phần gãy, có lẽ hắn đã sớm xụi lơ ngã xuống.
Nụ hôn này có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài. Căn bản là Diệp Tiểu Thuyền đã mất đi khái niệm về thời gian. Hắn không muốn bao nhiêu, chỉ cần Thiện Kiều không đẩy ra là mãn nguyện.
Nhưng Thiện Kiều còn hôn lại hắn.
Mắt hắn đỏ bừng, giống như máu từ đáy lòng đều được phản chiếu trong mắt.
Hắn ngây ngốc nhìn Thiện Kiều, cất lên âm giọng khàn khàn, "Anh, anh đón nhận em.
Thiện Kiều như thở dài, đột nhiên xoay người, đẩy hắn ngã ra sofa.
Mặt ghế không quá mềm mại, cũng chẳng có đệm dựa. Diệp Tiểu Thuyền khó hiểu rên một tiếng, cổ đã bị Thiện Kiều đè lại.
Cánh ưng như bị bắt gọn trong tay Thiện Kiều.
Cả người Thiện Kiều chặn lại phần lớn ánh đèn, con ngươi Diệp Tiểu Thuyền hơi rụt lại, nhìn người có thể lấy đi mạng mình bất kì lúc nào mà không mảy may chớp mắt.
Ngón tay Thiện Kiều chỉ hơi dùng sức, cái nhíu mày trên mặt càng sâu.
Hồi lâu sau, lực trên tay thả lỏng, rời ánh nhìn từ mắt Diệp Tiểu Thuyền xuống cánh ưng bị sấp bóng, ngón cái lại vuốt ve hình xăm.
Thiện Kiều trở dậy, nhìn xuống Diệp Tiểu Thuyền, "Em muốn đón nhận thế nào?"
"Em..." Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Diệp Tiểu Thuyền quả thật không trả lời nổi.
Thiện Kiều quay lưng về phía ánh sáng, không rõ trong mắt là thần sắc gì.
"Vậy thì cùng trói buộc lẫn nhau đi." Thiện Kiều xoay người, để Diệp Tiểu Thuyền thấy được sườn mặt sắc bén, "Đừng ai mong thoát được."
Dạo trước Viễn Thành đổ bạo tuyết liên tiếp, nhưng từ khi Thiện Kiều và Diệp Tiểu Thuyền trở về thì tuyết lại ngừng, không thấy rơi nữa.
Sinh hoạt ở thị trấn nhỏ rất "sa đọa", không phải ngày nào cũng như đánh trận giống các thành phố lớn. Mọi người kiếm đủ cho một năm trong mùa du lịch, chớm lạnh còn làm lụng một chút, nhưng vào giữa đông thì chủ yếu đều nghỉ ngơi lấy sức.
Ban ngày, Diệp Tiểu Thuyền loanh quanh ở Có Biển làm việc vặt, chạy đi mua thức ăn cũng mất rất lâu, về đến nơi thì chui thẳng vào bếp, đến khi ra đã là giờ ăn trưa.
Món chính đương nhiên đều do Thiện Kiều nấu, hắn chỉ biết làm mỗi trứng chưng cà chua.
Năm nào "Có Biển" cũng sửa sang lại một chút, chiều đến Thiện Kiều gõ gõ đập đập ở trong sân, Diệp Tiểu Thuyền bèn lẽo đẽo đi theo, rõ ràng chẳng cần gì đến người đưa dụng cụ, nhưng hắn vẫn ân cần góp sức bằng cách này.
A Quý lái xe ba bánh trở lại, mang theo một cái cối xay thịt.
Tiểu Trư kinh hãi, "Cậu tính nổi loạn đấy à?"
A Quý vui vẻ chạy ra chỗ Diệp Tiểu Thuyền, "Tiểu Thuyền làm sủi cảo siêu ngon, sau này Tiểu Thuyền phụ trách nặn, tôi xay thịt, Tiểu Trư cán bột."
Tiểu Trư trợn mắt, "Cậu còn phân chia công việc rõ ràng rồi cơ đấy. Thế anh Thiện làm gì?"
A Quý vò đầu, "Ừ nhỉ... Anh Thiện làm gì bây giờ?"
Diệp Tiểu Thuyền nói: "Anh tôi phụ trách ăn là được rồi."
Thiện Kiều đang cưa gỗ, nghe vậy quay lại.
A Quý cười ha ha, "Anh Thiện nghe thấy rồi, đảm bảo muốn cưa cậu ra!"
Diệp Tiểu Thuyền không hiểu: "Anh tôi phụ trách ăn thì có gì sai?"
Tiểu Trư hiếm khi về cùng phe với A Quý, "Cậu không thấy "Anh Thiện phụ trách ăn" nghe rất kì à?"
"Có à?" Diệp Tiểu Thuyền vẫn không hiểu.
Thiện Kiều đi tới, xoa đầu Diệp Tiểu Thuyền.
A Quý nhỏ giọng cười: "Anh Thiện đến cưa người."
Thiện Kiều lại quay ra nói với Diệp Tiểu Thuyền: "Không kì."
Hôm ấy, Diệp Tiểu Thuyền đứng dưới giàn nho bao đầy một mâm sủi cảo, để vào tủ đông lạnh ở Có Biển hơn nửa, còn non nửa mang về nhà làm đồ ăn sáng hoặc ăn đêm.
Lúc dọn dẹp, Tiểu Trư lén lại gần hỏi: "Tiểu Thuyền, bây giờ cậu với anh Thiện là thế nào?"
Diệp Tiểu Thuyền khựng lại động tác trên tay.
Hắn với Thiện Kiều là thế nào?
Chính hắn còn chẳng thể nói rõ.
Hắn hôn Thiện Kiều, Thiện Kiều cũng hôn hắn, sau đó cứ thế mà sống chung.
Giường trong phòng ngủ đủ cho hai người nằm, nhưng Thiện Kiều không gọi hắn vào, hắn cũng chỉ nằm ngoài sofa phòng khách.
Nhưng phòng ngủ cũng chẳng phải cấm địa, bởi vì đồ của hắn để hết ở tủ quần áo bên trong. Sáng ra tối đến hắn đều phải vào một lần, ban đầu còn tránh mặt Thiện Kiều, nhưng về sau thì cố ý không tránh, toàn chọn đúng lúc đối phương ở trong để vào.
Hắn biết mình đúng là được đằng chân lân đằng đầu, nhưng người dung túng cho hắn như thế lại chính là Thiện Kiều.
Sáng hôm ấy, ra đến cửa rồi hắn còn túm lấy áo khoác Thiện Kiều, đòi hôn như bị ấm đầu.
Giống như lần trước, Thiện Kiều vẫn chăm chú giữ lấy gáy hắn, quấn quýt khí tức hai người với nhau.
Hắn rất thích hôn Thiện Kiều, thậm chí còn mê mẩn cảm giác được đối phương chế trụ sau gáy.
Cổ là nơi yếu ớt nhất, để nó rơi vào tay Thiện Kiều và mặc anh nắm lấy lại gợi lên một khoái cảm kì quặc ở hắn.
Hắn mang theo rất ít quần áo đến Viễn Thành, áo khoác dày thì có, chứ khăn quàng và găng tay đều thiếu.
Mấy hôm nay hắn toàn dùng đồ của Thiện Kiều.
Nụ hôn qua đi, Thiện Kiều buông phần gáy trần của hắn ra, thuận tay quàng khăn lên cổ Diệp Tiểu Thuyền.
Không quấn giúp hắn, mà chỉ nói: "Tự quấn lại đi."
"Tiểu Thuyền?" Tiểu Trư hô lên.
"Hả?" Diệp Tiểu Thuyền hoàn hồn, "Hmm?"
Tiểu Trư làm bộ "Thôi thôi" rồi chuyển chủ đề, "Ông chủ Tiểu Thuyền, bao giờ quay lại Thải Ba thì dẫn theo tôi đi. Dù gì đang đông cũng không làm gì, tôi tới giúp cậu luôn."
Gần đây Diệp Tiểu Thuyền cũng đang suy nghĩ về chuyện làm ăn của mình, chỉ một tuần nữa hắn là quay lại Thải Ba, sau đó sẽ bận đến tận Tết mới về được Viễn Thành.
Trước Tết thường có nhiều đơn hàng, Diệp Tiểu Thuyền cũng đã tính đến chuyện nhờ Tiểu Trư đi cùng, hiện tại đối phương còn mở lời đề nghị trước, hắn dĩ nhiên là thỏa mãn.
Nhưng cứ nghĩ đến việc phải tạm tách khỏi Thiện Kiều, hắn lại thấy khổ sở không thôi.
Có Biển cần tu sửa, nhưng công việc đã không còn bao nhiêu, đến cuối tuần thì hẳn là Thiện Kiều đã rảnh.
"Anh." Tối đến về nhà, Diệp Tiểu Thuyền lại vào phòng ngủ lấy quần áo.
Thiện Kiều đang thay áo, để trần thân trên.
"Hmm?" Thiện Kiều quay đầu lại, ném đồ vừa thay ra vào giỏ chờ giặt.
"Cuối tuần này em phải quay lại Thải Ba." Diệp Tiểu Thuyền dán mắt lên người Thiện Kiều, rõ ràng nhận ra biến đổi ở chính mình.
Diệp Tiểu Thuyền vốn chỉ định vào hỏi nếu không có việc gì ở Viễn Thành, thì Thiện Kiều có thể đi cùng mình đến Thải Ba hay không.
Nhưng bây giờ, hắn lại thành có ý đồ khác.
-
vtrans by xiandzg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.