Chương 13: Xin lỗi
Ức Cẩm
31/05/2013
Đỗ Lôi
Ty lớn thế này rồi, lần đầu hiểu một cách sâu sắc thế nào là “họa từ mồm mà
ra”…
Đến tận lúc tan sở, cô vẫn khổ sở khôn nguôi vì chuyện cảm tưởng dùng thử. Ai bảo xếp tổng đại nhân bứách người khác như thế, hại cô nhất thời không chịu đựng nổi, bây giờ muốn hối hận cũng không kịp.
Đó là dùng thử bao cao su mà! Có phải mỹ phẩm trang điểm, bôi bừa lên mặt là được đâu. Chẳng lẽ bắt cô tìm người dùng thử thật sao?
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty chỉ muốn đập đầu vào quầy bán bao cao su chết đi cho rồi.
Haizzz, sự đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi!
Khi Đỗ Lôi Ty lê bước nặng nề ra khỏi cửa công ty… Chu Đại Phú bỗng chạy đến chào tạm biệt cô: “Tiểu Đỗ, đi đường cẩn thận, nhớ buổi tối dùng thử đấy nhé!”
Cô loạng choạng, suýt tí thì ngã sóng soài trước cổng.
Giám đốc Chu à, chú có thể nào đừng làm cháu kinh hãi thế không?
Chẳng mấy chốc, lão Dư đã ra mở cửa cho cô.
Thấy lão Dư, Đỗ Lôi Ty định thăm dò kẻ địch: “Chú à, sếp tổng về chưa ạ?”
“Báo cáo phu nhân, Tổng giám đốc vừa về, bây giờ ở phòng ăn đợi phu nhân dùng bữa.”
“Thế… sếp tổng có nói gì không?”
“Báo cáo phu nhân, Tổng giám đốc sau khi trở về không nói gì cả
Toi rồi! Đỗ Lôi Ty sợ hãi, sếp tổng đã bị cô làm cho tức đến nỗi không nói được gì rồi.
“Vậy tâm trạng sếp tổng… có vẻ thế nào?”
“Báo cáo phu nhân, tâm trạng sếp tổng có vẻ không được tốt lắm…”
Lúc này, trong đầu cô chỉ xoay vòng ba chữ - chết! chắc! rồi!
Có lẽ ngày mai tin “hot” ngay trang đầu của báo sẽ là “Cô gái nghèo khổ rơi vào nhà giàu”, “Tổng giám đốc giận dữ giáo huấn vợ mình!”, hoặc là “Câu chuyện ẩn giấu sau cánh cửa của nhà giàu”, hoặc là “Hôn nhân bất bình đẳng làm tổn thương ai?”…
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty đang suy nghĩ lung tung thì cô bỗng ngạc nhiên phát hiện ra, sự việc không phát triển theo hướng cô nghĩ. Khi cô gục đầu bước vào, chuẩn bị sẵn tinh thần bị sếp tổng đại nhân lột da ăn thịt, thì sếp tổng không mắng cô càng không đánh cô, nhưng anh lại làm một chuyện quá đáng hơn hơn thế!
Sếp tổng phớt lờ cô!!!
Nhớ lại thì, tâm lý này cũng giống hệt lúc nhỏ làm sai, hy vọng bố mẹ mắng một trận vậy. Đỗ Lôi Ty đành thừa nhận rằng lần này cô không nói gì với sếp tổng, tự quyết định đi làm, cũng không nghe lời sếp tổng đến bệnh viện thăm lão phu nhân, quả thực là hơi quá đáng.
Nhưng sếp tổng cũng không cần phải làm khó cô giữa chốn đông người chứ?
Làm khó cô thì thôi, anh lại còn dùng chiến thuật im lặng, chiến trạnh lạnh với cô!
Cảm giác khổ mà không nói được, lơ lửng giữa không trung ấy thực tồi tệ. Vì thế, Đỗ Lôi Ty thậm chí cả buổi tối cũng không ăn mấy đã buồn bã trở về phòng.
Về phòng rồi, cô vẫn nhấp nhổm không yên.
Sếp tổng rốt cuộc có ý gì? Buổi sáng ép cô phải phát biểu cảm tưởng dùng thử gì đó, bây giờ lại mặc kệ cô, chẳng lẽ đó là sự yên tĩnh trước cơn bão trong truyền thuyết? Tiếp đó, rất có khả năng sẽ xảy ra một loạt những hành vi trả thù thê thảm vô nhận đạo…
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty cũng khiếp vía.
Tính cách có thù tất báo của sếp tổng là rõ ràng, bây giờ không trả thù không có nghĩa là sau này cũng không, cũng giống như cho vay nặng lãi, chỉ có thể lãi mẹ đẻ lãi con, càng lúc càng nhiều, sau cùng ăn tươi nuốt sống người ta!
Trời ơi! Cô không muốn hồng nhan bạc mệnh như thế đâu!
Dưới sự kích thích của những suy nghĩ khủng bố khiếp đảm kia, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã ra quyết định to gan, cô phải – khai thật được hưởng khoan hồng, kháng cự bị trừng phạt nghiêm – với sếp tổng đại nhân!
Sớm chết thì sớm siêu sinh, cũng còn hơn là tự mình hù dọa mình, cuối cùng sếp tổng chưa động thủ mà cô đã hương khói nghi ngút rồi.
Sau khi quyết định khai thật, Đỗ Lôi Ty lên trang baidu1 tra xem các bước xin lỗi thế nào.
Bai thần nói là, xin lỗi phải có bốn bước:
Bước một, thừa nhận sai lầm, như: “Xin lỗi, em đã sai rồi.”
Bước hai, thấu hiểu sự tổn thương đã gây ra cho đối phương, như: “Em đã không nên xxxx, em làm thế khiến anh xxxxx.”
Bước ba, quan trọng nhất, nịnh nọt tâng bốc đối phương, như: “Xin anh đại nhân không trách tiểu nhân, tha cho em lần này nhé!”
Cuối cùng còn một điểm chú ý là, lúc xin lỗi thái độ phải thành khẩn, phải cho đối phương cảm thấy lời xin lỗi của bạn là phát ra tự đáy lòng, chứ không phải đang lừa gạt tình cảm của anh ấy.
Hiểu rõ bốn bước trên, Đỗ Lôi Ty tự tin bước ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng kế bên của sếp tổng.
Cửa khép hờ, ánh đèn lọt ra ngoài khe cửa.
“Cộc cộc cộc…” Cô khẽ gõ.
Trong phòng không động tĩnh, đúng lúc cô định gõ cửa thì cửa mở ra, sau đó là bóng dáng cao lớn của sếp tổng xuất hiện trước mắt cô.
Anh vẫn mặc áo sơ mi lúc nãy, nút áo đã cởi hết, lộ ra vòm ngực khỏe mạnh săn chắc bên trong. Một tay anh chống vào cửa, nhìn Đỗ Lôi Ty từ trên cao, ánh đèn dịu dàng trong phòng và ánh mắt sắc nhọn của anh tương phản nhau hoàn toàn.
“Chuyện gì?” Liêm Tuấn lạnh lùng hỏi.
“Em… em…” Tình cảnh này khiến Đỗ Lôi Ty lắp bắp, một lúc sau mới yếu ớt hỏi, “Em đến… đến xin lỗi anh…”
Lúc nói câu này, cô luôn cúi đầu, nhưng có thể cảm nhận rõ ánh mắt Liêm Tuấn dừng lại ở người cô.
Một lát sau, Liêm Tuấn nói: “Vào rồi nói.”
Sau đó, cửa mở.
Đỗ Lôi Ty do dự một lúc rồi e dè bước vào.
Đó là lần thứ hai cô vào phòng sếp tổng, cũng có thể gọi là lần thứ hai tiến cung, dù sao cũng có chút khả năng thích ứng rồi.Nhưng cô lại căng thẳng, thấp thỏm hơn cả lần trước.
Trong đầu lặp đi lặp lại những bước xin lỗi lúc nãy tra được trên baidu, bước đầu là gì nhỉ? Đúng rồi! Nhận lỗi trước!
“Em…” Đỗ Lôi Ty ngẩng lên, đang định nói thì bị Liêm Tuấn cắt ngang.
“Em ngồi đó, anh vào tắm đã.”
Sau đó không đợi cô đồng ý, sếp tổng đại nhân đã vào phòng tắm, để lại mình Đỗ Lôi Ty mắc kẹt trong phòng.
Các bước trên baidu hình như không có phần này!
Chính vì tình tiết bất ngờ xảy ra đó mà đã đảo lộn hoàn toàn sự chuẩn bị của Đỗ Lôi Ty điều cô có thể làm duy nhất là đờ đẫn đứng trong phòng, đợi sếp tổng tắm xong.
Sự chờ đợi đó rất giống sự tĩnh lặng trước khi hình phạt diễn ra, càng im lặng thì càng khiến người ta không chịu nổi. Tiếng nước chảy róc rách vẳng ra càng đảo lộn tâm trí cô.
Lát sau sếp tổng bước ra, cô nên nói gì đây? Xin lỗi trước hay cứ nói nguyên do trước? Không được không được! Cứ theo các bước, nhận lỗi trước là quan trọng nhất!
“Tất cả là lỗi của em, là em vô tình, em vô nghĩa, em gây sự vô lý…”
Không được, hình như hơi sến, đổi cách khác!
“Em sai rồi! Em có lỗi với Đảng, có lỗi với nhân dân…”
Cái này hình như hơi nghiêm trọng quá.
“Em sai rồi, tội em đáng chết…”
Khoan đã! Chẳng phải tự tìm cái chết hay sao!
Vào lúc Đỗ Lôi Ty khổ sở tìm cách nhận lỗi thì tiếng nước bỗng ngừng hẳn, sau đó, cửa phòng tắm bật mở.
Sếp tổng đại nhân, ra rồi!
Cửa phòng tắm đột ngột mở toang, trong màn hơi nước, Đỗ Lôi Ty nhìn thấy bóng dáng như thiên thần của sếp tổng đại nhân. Sở dĩ côà thiên thần là vì thiên thần trong thần thoại Hy Lạp đều không mặc quần áo, chỉ quấn một miếng vải. Còn sếp tổng lúc này cũng chỉ quấn một tấm khăn ở dưới.
Mái tóc vừa gội nên còn ướt và hơi rối, những giọt nước lăn xuống, rơi trên cổ, vai, theo lồng ngực lăn thẳng xuống dưới, đến phần bụng săn chắc…
Đỗ Lôi Ty không dám nhìn xuống nữa, khó nhọc nuốt nước bọt, rung động với hình tượng thần thánh ấy. Cô chỉ cảm thấy máu đang dâng trào, đầu óc trống rỗng, đôi mắt ngại ngùng không biết nhìn đâu.
Thế nhưng ánh mắt cô càng lấp lánh thì càng bộc lộ nỗi bất an trong lòng, Liêm Tuấn thấy thế, anh không kìm được nhếch môi cười. Sau đó anh chậm rãi đến gần cô, ngồi xuống gường, hai tay chống thành gường, ánh mắt có vẻ uể oải nhìn Đỗ Lôi Ty.
“Tìm anh có việc gì?”
Giọng nói khàn khàn đánh thức cô dậy, cô cưỡng ép mình nhìn vào sếp tổng. “Em… em đến để…” Rốt cuộc cô đến làm gì? Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác bất an như vào hang sói vậy.
Thấy sếp tổng ngồi trên gường, mái tóc ướt rối bời càng khiến anh quyến rũ gấp trăm lần, đôi mắt sâu dưới những sợi tóc rối được ánh đèn dịu dàng trong phòng chiếu lên, như có một làn sáng kỳ lạ đang lưu chuyển, ngay cả cổ họng cũng trở nên rất đẹp…
Đỗ Lôi Ty nghĩ đến một từ có thể diễn tả được vẻ lôi cuốn của sếp tổng lúc này là: - sắc đẹp ngon lành!
Nghĩ đến từ đó, Đỗ Lôi Ty cũng giật bắn mình, cô nhất định đã bị sắc đẹp cám dỗ mới nghĩ rằng sếp tổng có sắc đẹp ngon lành như thế! Sếp tổng làm sao có thể “ngon lành” được chứ? Sếp tổng chỉ biết ăn sống nuốt tươi kẻ khác thôi
Không được! Tình huống nguy cấp, cô phải trấn tĩnh!
Nhanh chóng nhớ lại những bước xin lỗi trên baidu đại thần lúc nãy tra được, Đỗ Lôi Ty lấy hết can đảm ngước lên lớn tiếng: “Xin lỗi, em sai rồi!”
“Ồ?” Liêm Tuấn nheo mắt, “Em sai chỗ nào?”
Đỗ Lôi Ty sáng mắt, câu hỏi này rơi ngay vào bước thứ hai – cảm nhận được tồn hại đã gây ra cho đối phương?
Thế là cô bạo gan nói tiếp: “Em không nên chưa nói gì với anh đã đi tìm việc, cũng không nên mải lo tìm việc mà không đến bệnh viện thăm lão phu nhân, em làm thế này là rất vô trách nhiệm, không chỉ suýt làm anh mất mặt mà cũng phụ lòng lão phu nhân đã… kỳ vọng vào em… em… em sai rồi...”
Đúng lúc cô đang ra sức nhận lỗi thì sếp tổng đã đứng dậy, ánh mắt sắc bén, đứng nhìn cô từ trên cao, điều đó khiến những lời cô vất vả lắm mới chuẩn bị sẵn lại nghẹn trong cổ, vừa từ từ lùi lại, vừa ấp úng nói tiếp: “Em… em sau này sẽ không… phạm lỗi này nữa… Nên anh… anh đại nhân nên đại lượng… thì thì…”
“Thì sao?” Giọng nói trầm trầm và chậm rãi vang lên Liêm Tuấn tiến sát lại, ánh mắt mang vẻ tấn công nhìn thẳng cô khiến cô sởn da gà.
“Nên… thì… cảm tưởng dùng thử ấy… có thể nào…”
“Có thể gì?”
Trong lúc nói, Đỗ Lôi Ty đã hoàn toàn bị ép sát vào gần cửa sổ, phần lưng dựa vào cửa sổ lạnh toát qua lớp áo mỏng, hơi lạnh truyền đến thần kinh khiến cô gần như nín thở. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Rõ ràng cô đã thực hành theo những bước baidu đại thần nói mà, nhưng tình hình bây giờ xem ra cách xa tưởng tượng quá? Chẳng lẽ thiếu sót chi tiết nào đó?
A! Ánh mắt thành thực!
Nhất định là do ánh mắt cô không đủ thành khẩn nên mới khiến sếp tổng tưởng lời xin lỗi của cô không phát ra từ đáy lòng, nên mới không chịu tha thứ.
Thế là Đỗ Lôi Ty vội vàng bày ánh mắt thành thực nhất từ xưa đến nay của cô, nhìn thẳng vào mặt sếp tổng. Như thế vẫn chưa đủ, chớp mắt cái nữa, thể hiện sự vô tội và thế yếu của mình. Vẫn không được? Vậy chớp thêm nữa…
“Em đang quyến rũ anh?”
Hả? Đỗ Lôi Ty đần mặt, sếp tổng vừa nói gì?
Liêm Tuấn chống hai tay lên cửa sổ, gần như đè cô xuống dưới, đôi mắt nóng bỏng quan sát Đỗ Lôi Ty, “Em nhìn anh như thế, là muốn anh… giúp em dùng thử?”
Anh? Dùng thử?
Mặt Đỗ Lôi Ty bỗng đỏ bừng.
Oan uổng quá! Rõ ràng vừa nãy cô nhìn bằng ánh mắt thành khẩn, khao khát được tha thứ mà, sao lại biến thành đang quyến rũ trong mắt sếp tổng rồi?
Lúc Đỗ Lôi Ty cuống lên định giải thích, thì mặt Liêm Tuấn đã áp sát lại, giữa hai người gần như đạt đến mức mờ ám “dùng thử”, Đỗ Lôi Ty thấy tim đập thùm thụp, không nổi gì.
Cô chỉ đờ đẫn nhìn chăm chú đôi môi anh mỗi lúc một gần, mang theo nguy hiểm, cô lại không mấy kháng cự. Trong tích tắc, ký ức lại quay về hôm đám cưới, sự tiếp xúc ngắn ngủi không thể xóa nhòa hơi ấm trên môi mà mãi sau đó vẫn không tan đi…
Cuối cùng cô cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua từng giây một, mỗi một giây đều có vẻ dài dẳng dặc, lúc cô gần như không đợi được nữa thì trên đầu bỗng vang lên một tràng cười khẽ.
Đỗ Lôi Ty hoang mang mở mắt, phát hiện ra gương mặt phóng to của Liêm Tuấn đang cười cười nhìn cô: “Đỗ Đỗ, có lúc anh cảm thấy em thật quá ngây thơ, quá ngốc nghếch…”
Quá ngốc nghếch? Quá ngây thơ?
Chỉ một câu ngắn ngủi đó đã kích thích mạnh vào thần kinh đại não của Đỗ Lôi Ty, cô lại nhớ đến cảnh chiều nay bị Liêm Tuấn bức ép đến nỗi nghẹn giọng ở công ty, rồi lại nhớ về cảnh anh ép cử hành hôn lễ, lại tiện thể nhớ về hai quyển sổ kết hôn bị ép phải đăng ký, rồi lại tiện thể nhớ lại gương mặt máy lạnh mà mỗi lần sếp tổng không vui là sa sầm xuống…
Cuối cùng, sự ấm ức đầy bụng đã phun trào!
Tôi ngốc? Tôi ngây thơ chứ gì? Bà đây hôm nay sẽ ngốc cho anh xem! Ngây thơ cho anh xem!
Không đợi Liêm Tuấn phản ứng, Đỗ Lôi Ty đã ôm lấy mặt anh một cách bất ngờ, rồi hôn mạnh lên đó!
Sự tiếp xúc mãnh liệt của môi và môi, răng và răng đập mạnh vào nhau, trong khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty thậm chí còn cảm giác răng cô cũng hơi ê ẩm, cơn tê dại đó truyền vào đầu, đầu óc đã trống rỗng.
Tại sao cô lại làm thế? Bước tiếp theo nên làm gì? Những điều đó cô đã không tài nào nghĩ nổi.
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty không biết phải làm gì tiếp thì một đôi tay nóng bỏng đã đặt lên eo cô, cô sửng sốt đến độ muốn kêu lên.
Miệng vừa há ra, lưỡi ai kia đã luồn vào trong, tấn công dũng mãnh trong miệng cô.
Tình hình này, sao lại đảo ngược rồi?
Chuyện này do một con cừu non phẫn nộ mất kiềm chế lên cơn, cuối cùng lại bị sói xám tà ác phản kích, lợi dụng nụ hôn kéo dài đến mười mấy phút, hôn đến nỗi cừu non chân tay mềm nhũn, rã rời, thần trí mù mờ.
Cuối cùng, đôi môi nóng bỏng ấy rời đi, Đỗ Lôi Ty bần thần hồi lâu mới hoang mang hỏi: “Sao thế?”
Liêm Tuấn nhìn cô, sắc mặt có vẻ khó coi: “Em… chảy máu mũi rồi.”
____________________________________________
(1) Trang web tìm kiếm lớn nhất Trung Quốc, phổ biến tương tự trang Google ở Việt Nam
Đến tận lúc tan sở, cô vẫn khổ sở khôn nguôi vì chuyện cảm tưởng dùng thử. Ai bảo xếp tổng đại nhân bứách người khác như thế, hại cô nhất thời không chịu đựng nổi, bây giờ muốn hối hận cũng không kịp.
Đó là dùng thử bao cao su mà! Có phải mỹ phẩm trang điểm, bôi bừa lên mặt là được đâu. Chẳng lẽ bắt cô tìm người dùng thử thật sao?
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty chỉ muốn đập đầu vào quầy bán bao cao su chết đi cho rồi.
Haizzz, sự đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi!
Khi Đỗ Lôi Ty lê bước nặng nề ra khỏi cửa công ty… Chu Đại Phú bỗng chạy đến chào tạm biệt cô: “Tiểu Đỗ, đi đường cẩn thận, nhớ buổi tối dùng thử đấy nhé!”
Cô loạng choạng, suýt tí thì ngã sóng soài trước cổng.
Giám đốc Chu à, chú có thể nào đừng làm cháu kinh hãi thế không?
Chẳng mấy chốc, lão Dư đã ra mở cửa cho cô.
Thấy lão Dư, Đỗ Lôi Ty định thăm dò kẻ địch: “Chú à, sếp tổng về chưa ạ?”
“Báo cáo phu nhân, Tổng giám đốc vừa về, bây giờ ở phòng ăn đợi phu nhân dùng bữa.”
“Thế… sếp tổng có nói gì không?”
“Báo cáo phu nhân, Tổng giám đốc sau khi trở về không nói gì cả
Toi rồi! Đỗ Lôi Ty sợ hãi, sếp tổng đã bị cô làm cho tức đến nỗi không nói được gì rồi.
“Vậy tâm trạng sếp tổng… có vẻ thế nào?”
“Báo cáo phu nhân, tâm trạng sếp tổng có vẻ không được tốt lắm…”
Lúc này, trong đầu cô chỉ xoay vòng ba chữ - chết! chắc! rồi!
Có lẽ ngày mai tin “hot” ngay trang đầu của báo sẽ là “Cô gái nghèo khổ rơi vào nhà giàu”, “Tổng giám đốc giận dữ giáo huấn vợ mình!”, hoặc là “Câu chuyện ẩn giấu sau cánh cửa của nhà giàu”, hoặc là “Hôn nhân bất bình đẳng làm tổn thương ai?”…
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty đang suy nghĩ lung tung thì cô bỗng ngạc nhiên phát hiện ra, sự việc không phát triển theo hướng cô nghĩ. Khi cô gục đầu bước vào, chuẩn bị sẵn tinh thần bị sếp tổng đại nhân lột da ăn thịt, thì sếp tổng không mắng cô càng không đánh cô, nhưng anh lại làm một chuyện quá đáng hơn hơn thế!
Sếp tổng phớt lờ cô!!!
Nhớ lại thì, tâm lý này cũng giống hệt lúc nhỏ làm sai, hy vọng bố mẹ mắng một trận vậy. Đỗ Lôi Ty đành thừa nhận rằng lần này cô không nói gì với sếp tổng, tự quyết định đi làm, cũng không nghe lời sếp tổng đến bệnh viện thăm lão phu nhân, quả thực là hơi quá đáng.
Nhưng sếp tổng cũng không cần phải làm khó cô giữa chốn đông người chứ?
Làm khó cô thì thôi, anh lại còn dùng chiến thuật im lặng, chiến trạnh lạnh với cô!
Cảm giác khổ mà không nói được, lơ lửng giữa không trung ấy thực tồi tệ. Vì thế, Đỗ Lôi Ty thậm chí cả buổi tối cũng không ăn mấy đã buồn bã trở về phòng.
Về phòng rồi, cô vẫn nhấp nhổm không yên.
Sếp tổng rốt cuộc có ý gì? Buổi sáng ép cô phải phát biểu cảm tưởng dùng thử gì đó, bây giờ lại mặc kệ cô, chẳng lẽ đó là sự yên tĩnh trước cơn bão trong truyền thuyết? Tiếp đó, rất có khả năng sẽ xảy ra một loạt những hành vi trả thù thê thảm vô nhận đạo…
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty cũng khiếp vía.
Tính cách có thù tất báo của sếp tổng là rõ ràng, bây giờ không trả thù không có nghĩa là sau này cũng không, cũng giống như cho vay nặng lãi, chỉ có thể lãi mẹ đẻ lãi con, càng lúc càng nhiều, sau cùng ăn tươi nuốt sống người ta!
Trời ơi! Cô không muốn hồng nhan bạc mệnh như thế đâu!
Dưới sự kích thích của những suy nghĩ khủng bố khiếp đảm kia, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã ra quyết định to gan, cô phải – khai thật được hưởng khoan hồng, kháng cự bị trừng phạt nghiêm – với sếp tổng đại nhân!
Sớm chết thì sớm siêu sinh, cũng còn hơn là tự mình hù dọa mình, cuối cùng sếp tổng chưa động thủ mà cô đã hương khói nghi ngút rồi.
Sau khi quyết định khai thật, Đỗ Lôi Ty lên trang baidu1 tra xem các bước xin lỗi thế nào.
Bai thần nói là, xin lỗi phải có bốn bước:
Bước một, thừa nhận sai lầm, như: “Xin lỗi, em đã sai rồi.”
Bước hai, thấu hiểu sự tổn thương đã gây ra cho đối phương, như: “Em đã không nên xxxx, em làm thế khiến anh xxxxx.”
Bước ba, quan trọng nhất, nịnh nọt tâng bốc đối phương, như: “Xin anh đại nhân không trách tiểu nhân, tha cho em lần này nhé!”
Cuối cùng còn một điểm chú ý là, lúc xin lỗi thái độ phải thành khẩn, phải cho đối phương cảm thấy lời xin lỗi của bạn là phát ra tự đáy lòng, chứ không phải đang lừa gạt tình cảm của anh ấy.
Hiểu rõ bốn bước trên, Đỗ Lôi Ty tự tin bước ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng kế bên của sếp tổng.
Cửa khép hờ, ánh đèn lọt ra ngoài khe cửa.
“Cộc cộc cộc…” Cô khẽ gõ.
Trong phòng không động tĩnh, đúng lúc cô định gõ cửa thì cửa mở ra, sau đó là bóng dáng cao lớn của sếp tổng xuất hiện trước mắt cô.
Anh vẫn mặc áo sơ mi lúc nãy, nút áo đã cởi hết, lộ ra vòm ngực khỏe mạnh săn chắc bên trong. Một tay anh chống vào cửa, nhìn Đỗ Lôi Ty từ trên cao, ánh đèn dịu dàng trong phòng và ánh mắt sắc nhọn của anh tương phản nhau hoàn toàn.
“Chuyện gì?” Liêm Tuấn lạnh lùng hỏi.
“Em… em…” Tình cảnh này khiến Đỗ Lôi Ty lắp bắp, một lúc sau mới yếu ớt hỏi, “Em đến… đến xin lỗi anh…”
Lúc nói câu này, cô luôn cúi đầu, nhưng có thể cảm nhận rõ ánh mắt Liêm Tuấn dừng lại ở người cô.
Một lát sau, Liêm Tuấn nói: “Vào rồi nói.”
Sau đó, cửa mở.
Đỗ Lôi Ty do dự một lúc rồi e dè bước vào.
Đó là lần thứ hai cô vào phòng sếp tổng, cũng có thể gọi là lần thứ hai tiến cung, dù sao cũng có chút khả năng thích ứng rồi.Nhưng cô lại căng thẳng, thấp thỏm hơn cả lần trước.
Trong đầu lặp đi lặp lại những bước xin lỗi lúc nãy tra được trên baidu, bước đầu là gì nhỉ? Đúng rồi! Nhận lỗi trước!
“Em…” Đỗ Lôi Ty ngẩng lên, đang định nói thì bị Liêm Tuấn cắt ngang.
“Em ngồi đó, anh vào tắm đã.”
Sau đó không đợi cô đồng ý, sếp tổng đại nhân đã vào phòng tắm, để lại mình Đỗ Lôi Ty mắc kẹt trong phòng.
Các bước trên baidu hình như không có phần này!
Chính vì tình tiết bất ngờ xảy ra đó mà đã đảo lộn hoàn toàn sự chuẩn bị của Đỗ Lôi Ty điều cô có thể làm duy nhất là đờ đẫn đứng trong phòng, đợi sếp tổng tắm xong.
Sự chờ đợi đó rất giống sự tĩnh lặng trước khi hình phạt diễn ra, càng im lặng thì càng khiến người ta không chịu nổi. Tiếng nước chảy róc rách vẳng ra càng đảo lộn tâm trí cô.
Lát sau sếp tổng bước ra, cô nên nói gì đây? Xin lỗi trước hay cứ nói nguyên do trước? Không được không được! Cứ theo các bước, nhận lỗi trước là quan trọng nhất!
“Tất cả là lỗi của em, là em vô tình, em vô nghĩa, em gây sự vô lý…”
Không được, hình như hơi sến, đổi cách khác!
“Em sai rồi! Em có lỗi với Đảng, có lỗi với nhân dân…”
Cái này hình như hơi nghiêm trọng quá.
“Em sai rồi, tội em đáng chết…”
Khoan đã! Chẳng phải tự tìm cái chết hay sao!
Vào lúc Đỗ Lôi Ty khổ sở tìm cách nhận lỗi thì tiếng nước bỗng ngừng hẳn, sau đó, cửa phòng tắm bật mở.
Sếp tổng đại nhân, ra rồi!
Cửa phòng tắm đột ngột mở toang, trong màn hơi nước, Đỗ Lôi Ty nhìn thấy bóng dáng như thiên thần của sếp tổng đại nhân. Sở dĩ côà thiên thần là vì thiên thần trong thần thoại Hy Lạp đều không mặc quần áo, chỉ quấn một miếng vải. Còn sếp tổng lúc này cũng chỉ quấn một tấm khăn ở dưới.
Mái tóc vừa gội nên còn ướt và hơi rối, những giọt nước lăn xuống, rơi trên cổ, vai, theo lồng ngực lăn thẳng xuống dưới, đến phần bụng săn chắc…
Đỗ Lôi Ty không dám nhìn xuống nữa, khó nhọc nuốt nước bọt, rung động với hình tượng thần thánh ấy. Cô chỉ cảm thấy máu đang dâng trào, đầu óc trống rỗng, đôi mắt ngại ngùng không biết nhìn đâu.
Thế nhưng ánh mắt cô càng lấp lánh thì càng bộc lộ nỗi bất an trong lòng, Liêm Tuấn thấy thế, anh không kìm được nhếch môi cười. Sau đó anh chậm rãi đến gần cô, ngồi xuống gường, hai tay chống thành gường, ánh mắt có vẻ uể oải nhìn Đỗ Lôi Ty.
“Tìm anh có việc gì?”
Giọng nói khàn khàn đánh thức cô dậy, cô cưỡng ép mình nhìn vào sếp tổng. “Em… em đến để…” Rốt cuộc cô đến làm gì? Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác bất an như vào hang sói vậy.
Thấy sếp tổng ngồi trên gường, mái tóc ướt rối bời càng khiến anh quyến rũ gấp trăm lần, đôi mắt sâu dưới những sợi tóc rối được ánh đèn dịu dàng trong phòng chiếu lên, như có một làn sáng kỳ lạ đang lưu chuyển, ngay cả cổ họng cũng trở nên rất đẹp…
Đỗ Lôi Ty nghĩ đến một từ có thể diễn tả được vẻ lôi cuốn của sếp tổng lúc này là: - sắc đẹp ngon lành!
Nghĩ đến từ đó, Đỗ Lôi Ty cũng giật bắn mình, cô nhất định đã bị sắc đẹp cám dỗ mới nghĩ rằng sếp tổng có sắc đẹp ngon lành như thế! Sếp tổng làm sao có thể “ngon lành” được chứ? Sếp tổng chỉ biết ăn sống nuốt tươi kẻ khác thôi
Không được! Tình huống nguy cấp, cô phải trấn tĩnh!
Nhanh chóng nhớ lại những bước xin lỗi trên baidu đại thần lúc nãy tra được, Đỗ Lôi Ty lấy hết can đảm ngước lên lớn tiếng: “Xin lỗi, em sai rồi!”
“Ồ?” Liêm Tuấn nheo mắt, “Em sai chỗ nào?”
Đỗ Lôi Ty sáng mắt, câu hỏi này rơi ngay vào bước thứ hai – cảm nhận được tồn hại đã gây ra cho đối phương?
Thế là cô bạo gan nói tiếp: “Em không nên chưa nói gì với anh đã đi tìm việc, cũng không nên mải lo tìm việc mà không đến bệnh viện thăm lão phu nhân, em làm thế này là rất vô trách nhiệm, không chỉ suýt làm anh mất mặt mà cũng phụ lòng lão phu nhân đã… kỳ vọng vào em… em… em sai rồi...”
Đúng lúc cô đang ra sức nhận lỗi thì sếp tổng đã đứng dậy, ánh mắt sắc bén, đứng nhìn cô từ trên cao, điều đó khiến những lời cô vất vả lắm mới chuẩn bị sẵn lại nghẹn trong cổ, vừa từ từ lùi lại, vừa ấp úng nói tiếp: “Em… em sau này sẽ không… phạm lỗi này nữa… Nên anh… anh đại nhân nên đại lượng… thì thì…”
“Thì sao?” Giọng nói trầm trầm và chậm rãi vang lên Liêm Tuấn tiến sát lại, ánh mắt mang vẻ tấn công nhìn thẳng cô khiến cô sởn da gà.
“Nên… thì… cảm tưởng dùng thử ấy… có thể nào…”
“Có thể gì?”
Trong lúc nói, Đỗ Lôi Ty đã hoàn toàn bị ép sát vào gần cửa sổ, phần lưng dựa vào cửa sổ lạnh toát qua lớp áo mỏng, hơi lạnh truyền đến thần kinh khiến cô gần như nín thở. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Rõ ràng cô đã thực hành theo những bước baidu đại thần nói mà, nhưng tình hình bây giờ xem ra cách xa tưởng tượng quá? Chẳng lẽ thiếu sót chi tiết nào đó?
A! Ánh mắt thành thực!
Nhất định là do ánh mắt cô không đủ thành khẩn nên mới khiến sếp tổng tưởng lời xin lỗi của cô không phát ra từ đáy lòng, nên mới không chịu tha thứ.
Thế là Đỗ Lôi Ty vội vàng bày ánh mắt thành thực nhất từ xưa đến nay của cô, nhìn thẳng vào mặt sếp tổng. Như thế vẫn chưa đủ, chớp mắt cái nữa, thể hiện sự vô tội và thế yếu của mình. Vẫn không được? Vậy chớp thêm nữa…
“Em đang quyến rũ anh?”
Hả? Đỗ Lôi Ty đần mặt, sếp tổng vừa nói gì?
Liêm Tuấn chống hai tay lên cửa sổ, gần như đè cô xuống dưới, đôi mắt nóng bỏng quan sát Đỗ Lôi Ty, “Em nhìn anh như thế, là muốn anh… giúp em dùng thử?”
Anh? Dùng thử?
Mặt Đỗ Lôi Ty bỗng đỏ bừng.
Oan uổng quá! Rõ ràng vừa nãy cô nhìn bằng ánh mắt thành khẩn, khao khát được tha thứ mà, sao lại biến thành đang quyến rũ trong mắt sếp tổng rồi?
Lúc Đỗ Lôi Ty cuống lên định giải thích, thì mặt Liêm Tuấn đã áp sát lại, giữa hai người gần như đạt đến mức mờ ám “dùng thử”, Đỗ Lôi Ty thấy tim đập thùm thụp, không nổi gì.
Cô chỉ đờ đẫn nhìn chăm chú đôi môi anh mỗi lúc một gần, mang theo nguy hiểm, cô lại không mấy kháng cự. Trong tích tắc, ký ức lại quay về hôm đám cưới, sự tiếp xúc ngắn ngủi không thể xóa nhòa hơi ấm trên môi mà mãi sau đó vẫn không tan đi…
Cuối cùng cô cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua từng giây một, mỗi một giây đều có vẻ dài dẳng dặc, lúc cô gần như không đợi được nữa thì trên đầu bỗng vang lên một tràng cười khẽ.
Đỗ Lôi Ty hoang mang mở mắt, phát hiện ra gương mặt phóng to của Liêm Tuấn đang cười cười nhìn cô: “Đỗ Đỗ, có lúc anh cảm thấy em thật quá ngây thơ, quá ngốc nghếch…”
Quá ngốc nghếch? Quá ngây thơ?
Chỉ một câu ngắn ngủi đó đã kích thích mạnh vào thần kinh đại não của Đỗ Lôi Ty, cô lại nhớ đến cảnh chiều nay bị Liêm Tuấn bức ép đến nỗi nghẹn giọng ở công ty, rồi lại nhớ về cảnh anh ép cử hành hôn lễ, lại tiện thể nhớ về hai quyển sổ kết hôn bị ép phải đăng ký, rồi lại tiện thể nhớ lại gương mặt máy lạnh mà mỗi lần sếp tổng không vui là sa sầm xuống…
Cuối cùng, sự ấm ức đầy bụng đã phun trào!
Tôi ngốc? Tôi ngây thơ chứ gì? Bà đây hôm nay sẽ ngốc cho anh xem! Ngây thơ cho anh xem!
Không đợi Liêm Tuấn phản ứng, Đỗ Lôi Ty đã ôm lấy mặt anh một cách bất ngờ, rồi hôn mạnh lên đó!
Sự tiếp xúc mãnh liệt của môi và môi, răng và răng đập mạnh vào nhau, trong khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty thậm chí còn cảm giác răng cô cũng hơi ê ẩm, cơn tê dại đó truyền vào đầu, đầu óc đã trống rỗng.
Tại sao cô lại làm thế? Bước tiếp theo nên làm gì? Những điều đó cô đã không tài nào nghĩ nổi.
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty không biết phải làm gì tiếp thì một đôi tay nóng bỏng đã đặt lên eo cô, cô sửng sốt đến độ muốn kêu lên.
Miệng vừa há ra, lưỡi ai kia đã luồn vào trong, tấn công dũng mãnh trong miệng cô.
Tình hình này, sao lại đảo ngược rồi?
Chuyện này do một con cừu non phẫn nộ mất kiềm chế lên cơn, cuối cùng lại bị sói xám tà ác phản kích, lợi dụng nụ hôn kéo dài đến mười mấy phút, hôn đến nỗi cừu non chân tay mềm nhũn, rã rời, thần trí mù mờ.
Cuối cùng, đôi môi nóng bỏng ấy rời đi, Đỗ Lôi Ty bần thần hồi lâu mới hoang mang hỏi: “Sao thế?”
Liêm Tuấn nhìn cô, sắc mặt có vẻ khó coi: “Em… chảy máu mũi rồi.”
____________________________________________
(1) Trang web tìm kiếm lớn nhất Trung Quốc, phổ biến tương tự trang Google ở Việt Nam
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.