Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok
Chương 19
Song Nhi
06/11/2013
Cậu ngồi im trong phòng, gác chân lên bàn, miệng cười nụ cười đểu cáng, nhưng càng ranh ma khuôn mặt của cậu lại càng đẹp.
Giờ đây, nó đang tạo một sức quyến rũ ghê gớm….
“Cạch”
Cậu chăm chú suy nghĩ gì đó đến nỗi không biết là có người đã vào phòng…..
Minh Tây Tây kinh ngạc nhìn người con trai trước mặt.
“ Anh ta thật là đẹp! Đẹp như một vampire ranh mãnh.”
Đột nhiên cậu quay lại, nhìn thấy Minh Tây Tây, cậu lạnh lùng:
-Cô muốn gì?
-Chào anh. – Minh Tây Tây kiềm chế tình cảm chế ngự đang “sôi sục” mà cười nhẹ nhàng nói với Lucifer.
Cậu ngạc nhiên, đôi mắt chăm chú quét đi quét lại trên khuôn mặt và nụ cười của Minh Tây Tây.
Nụ cười ấy thật gian dối!
Cậu tựa hẳn ra ghế không thèm nói với cô tiểu thư thêm một câu nào nữa khiến cô ta gần như hụt hẫng đến điên lên.
Annie tự động ngồi xuống cạnh Lucifer:
-Anh đang nghĩ gì vậy??
-………..
-Anh có cần ăn gì không? Tối nay anh đã không ăn gì rồi phải không ạ???
-………..
-Anh ơi, cái máy này sử dụng chế độ nào mà clip tải về sắc nét nhỉ? – Hot girl Annie vẫn không bỏ cuộc. Tiếp tục kiên trì hỏi.
Cậu quay lại:
-Nhiều chuyện!
-Dạ? A! Cuối cùng anh cũng nói chuyện với em rồi! hihi!- Minh Tây Tây cười tươi sung sướng.
Nhìn điệu bộ ngô nghê của cô ta, cậu chợt nghĩ đến một người….
Hóa ra nãy giờ, cậu đang nghĩ đến………
Cậu đang chìm đắm trong sự liên tưởng thì Annie kéo tay cậu:
-Anh ơi! Mình ra ăn cơm đi! Em đói ghê!
-Cô ăn một mình đi!
-Nhưng……..
-Ra ngoài. – Cậu trừng mắt, cái trừng mắt này khác hẳn với cái kiểu mà cậu thường dùng với cô.
Annie nũng nịu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào mắt cậu:
-Anh kìa! Chả nhẽ anh lại đánh con gái?
Cậu lãnh đạm nói:
-Khi cần thì phải làm.
Nhìn cách nói của cậu thì không có vẻ như là đang đùa chút nào hết.
Annie đành cầm túi xách nấn ná một chút rồi bước ra với tâm trạng ấm ức chả hiểu gì…….
Một lát sau, Diệp Tấn Du bước vào:
-Hoàng Duy àh, sao con lại làm cho Tây nhi khóc?
-Cô ta khóc thì liên quan gì đến tôi?- Ngữ khí không hề thay đổi.
-Tây nhi là một cô gái tốt, lại môn đăng hộ đối với nhà mình….
-Dừng!- Cậu giơ một tay lên- Đủ rồi!
- Tây nhi……
-Tôi bảo bà dừng! Bà không phải ngụy biện! Tất cả chỉ là bà muốn bán tôi!- Cậu lạnh lùng ném cho Diệp Tấn Du ánh mắt khinh bỉ.
“Bốp”
Một cái tát in hằn trên mặt cậu.
Cậu không nói gì mà chỉ cười nhạt.
Diệp Tấn Du sững sờ nói:
-Mẹ…. mẹ xin lỗi…
Cậu đứng bật dậy và đi xăm xăm ra khỏi nhà.
“Sầm”- Cánh cửa đóng sập một cái rất mạnh khiến Diệp Tấn Du tỉnh ra vội đuổi theo thì đã không thấy bóng cậu.
……….
Sáng ban mai xỏ thẳng vào mặt, cô mới khẽ ngáp dài bước khỏi giường.
Vừa VSCN xong, xuống cầu thang thì thấy một người với cái bộ dạng lạnh lùng hết biết mà ai cũng biết là ai đó đang đứng dưới nhà cùng anh trai.
Xem bộ dạng cậu học nấu ăn kìa.
Mặt lấm tấm mồ hôi trông vẻ kinh khiếp con cá đang giãy đành đạch lắm.hihi.
Cô tự nói:
-Ờ! Lucifer… - Cô như tỉnh ra hét lên – Lucifer!!! Sao anh lại ở đây??????????????????????????
-Tôi ở đây liên quan gì đến cô?- Cậu nói vẻ không-có-gì-là-khó-hiểu-cả.
-Đây là nhà tôi.- Cô không giữ nổi bình tĩnh chỉ muốn lao vào đấm cho tên ấy vài cú cho chết đi luôn.
Xem cái bếp nhà cô bị cậu “quậy” kìa!
“Trời ơi! Thảm cảnh của thế giới!
Ai đó bảo tên này dừng lại hoặc đá hắn ra khỏi bếp đi!” – Cô hét rủa trong lòng.
Cậu tiếp tục làm mấy món ăn kỳ dị mà thế giới chưa ai đặt tên khiến người sành-ăn-chứ-không-sành-nấu như cô cũng phải chạy dài….
Cô bước lại gần và khó chịu hỏi:
-Sao anh lại ở đây?
-Tôi bị đuổi!- Cậu thản nhiên nói giống như việc bị đuổi khỏi nhà là một vinh quang vậy.
-Sax! Thế mà anh còn nhởn nhơ ở đây đươc à? – Cô lấy tay bốc vội một miếng sa lát của cậu.
-Thế tôi phải làm gì? – Cậu dửng dưng nhìn cô và hỏi lại thì chợt thấy cô mặt tím tái, tay đấm ngực thùm thụp, trông bộ dạng thảm kinh, cậu hỏi – Nghẹn à? Tôi làm nhiều nên cô khỏi sợ hết. Từ Từ thôi!
Nghe thế, cô lại càng ho dữ dội mặt chuyển qua trắng bệch.
Cậu đâm khó chịu, lông mày cậu hơi nhíu lại:
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
-K…hó… uốt… ( Khó nuốt). – Cô nói xong chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo đánh thức cả ba cô dậy.
Cậu mặt đen như Bao Công hỏi Prince vừa xuất hiện ở đó:
-Khó nuốt lắm sao?
Prince nói:
-Chưa thử qua.
Nói rồi chạy lại bốc một miếng lớn ( Tham ăn! > Chưa đầy vài tích tắc sau cũng theo bước em gái mà vào WC.
Ba cô vừa xuất hiện, cậu đã bước đến:
-Bác nếm thử đi!
Nhã Tử Phong Nhân nhìn thấy hai đứa con đáng thương của mình phải chạy vào nhà vệ sinh, lòng đã sớm sợ là người bị “hạ sát” tiếp theo nên nghe thế lập tức chối ngay:
-Bác không…. Không ăn sáng.
-Vậy à?- Cậu hơi băn khoăn nói.
Vừa lúc đó, Prince và Mun bước ra, đồng thanh:
-Ba chưa ăn chứ ạ?
-Ừh.
-Ăn vào có ngày bị bệnh tim quá.- Prince nói một câu ý nghĩa.
Vậy là cuối cùng nhờ “phúc” Lucifer mà gđ cô ngày hôm ấy đi ăn tiệm.
Cậu nhất quyết mời họ vào một nhà hàng 5*.
“Ngoàm”….. “ Ngoàm”….. “Soạt”
Công nhân sức ăn của cô rất đáng nể!!!
Hơ hơ!
Một loáng mà bàn đã đầy …. Đĩa thức ăn…..
Cậu đến quầy tính tiền thì cô bán hàng cười cười nhìn cậu:
-Xin lỗi! Thẻ của cậu đã bị khóa!
-Cái gì?
-Xin lỗi, anh không thể trả bằng thẻ.
Cậu vò đầu. Quen rồi có bao giờ cậu dùng tiền mặt đâu.
-Chúng tôi đã dùng hết bao nhiêu?
- Ba triệu ạ.
-Có cách gì khác….?
Cô gái mỉm cười:
-Chúng tôi đang thiếu người rửa bát và phục vụ.
………..
Ố là la.
Thế là trong một buổi tối “đẹp trời” ấy….
Bốn người họ đã trở thành người làm việc trong nhà hàng hơ hơ…..
Cô & cậu chí chóe rửa bát……..
Ba & Prince làm phục vụ……….
Hớ hơ…..
Không ai chắc là không có “sự cố” xảy ra với hai người trong phòng rửa bát đâu nhé!
Đón đọc chapter sau.
Giờ đây, nó đang tạo một sức quyến rũ ghê gớm….
“Cạch”
Cậu chăm chú suy nghĩ gì đó đến nỗi không biết là có người đã vào phòng…..
Minh Tây Tây kinh ngạc nhìn người con trai trước mặt.
“ Anh ta thật là đẹp! Đẹp như một vampire ranh mãnh.”
Đột nhiên cậu quay lại, nhìn thấy Minh Tây Tây, cậu lạnh lùng:
-Cô muốn gì?
-Chào anh. – Minh Tây Tây kiềm chế tình cảm chế ngự đang “sôi sục” mà cười nhẹ nhàng nói với Lucifer.
Cậu ngạc nhiên, đôi mắt chăm chú quét đi quét lại trên khuôn mặt và nụ cười của Minh Tây Tây.
Nụ cười ấy thật gian dối!
Cậu tựa hẳn ra ghế không thèm nói với cô tiểu thư thêm một câu nào nữa khiến cô ta gần như hụt hẫng đến điên lên.
Annie tự động ngồi xuống cạnh Lucifer:
-Anh đang nghĩ gì vậy??
-………..
-Anh có cần ăn gì không? Tối nay anh đã không ăn gì rồi phải không ạ???
-………..
-Anh ơi, cái máy này sử dụng chế độ nào mà clip tải về sắc nét nhỉ? – Hot girl Annie vẫn không bỏ cuộc. Tiếp tục kiên trì hỏi.
Cậu quay lại:
-Nhiều chuyện!
-Dạ? A! Cuối cùng anh cũng nói chuyện với em rồi! hihi!- Minh Tây Tây cười tươi sung sướng.
Nhìn điệu bộ ngô nghê của cô ta, cậu chợt nghĩ đến một người….
Hóa ra nãy giờ, cậu đang nghĩ đến………
Cậu đang chìm đắm trong sự liên tưởng thì Annie kéo tay cậu:
-Anh ơi! Mình ra ăn cơm đi! Em đói ghê!
-Cô ăn một mình đi!
-Nhưng……..
-Ra ngoài. – Cậu trừng mắt, cái trừng mắt này khác hẳn với cái kiểu mà cậu thường dùng với cô.
Annie nũng nịu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào mắt cậu:
-Anh kìa! Chả nhẽ anh lại đánh con gái?
Cậu lãnh đạm nói:
-Khi cần thì phải làm.
Nhìn cách nói của cậu thì không có vẻ như là đang đùa chút nào hết.
Annie đành cầm túi xách nấn ná một chút rồi bước ra với tâm trạng ấm ức chả hiểu gì…….
Một lát sau, Diệp Tấn Du bước vào:
-Hoàng Duy àh, sao con lại làm cho Tây nhi khóc?
-Cô ta khóc thì liên quan gì đến tôi?- Ngữ khí không hề thay đổi.
-Tây nhi là một cô gái tốt, lại môn đăng hộ đối với nhà mình….
-Dừng!- Cậu giơ một tay lên- Đủ rồi!
- Tây nhi……
-Tôi bảo bà dừng! Bà không phải ngụy biện! Tất cả chỉ là bà muốn bán tôi!- Cậu lạnh lùng ném cho Diệp Tấn Du ánh mắt khinh bỉ.
“Bốp”
Một cái tát in hằn trên mặt cậu.
Cậu không nói gì mà chỉ cười nhạt.
Diệp Tấn Du sững sờ nói:
-Mẹ…. mẹ xin lỗi…
Cậu đứng bật dậy và đi xăm xăm ra khỏi nhà.
“Sầm”- Cánh cửa đóng sập một cái rất mạnh khiến Diệp Tấn Du tỉnh ra vội đuổi theo thì đã không thấy bóng cậu.
……….
Sáng ban mai xỏ thẳng vào mặt, cô mới khẽ ngáp dài bước khỏi giường.
Vừa VSCN xong, xuống cầu thang thì thấy một người với cái bộ dạng lạnh lùng hết biết mà ai cũng biết là ai đó đang đứng dưới nhà cùng anh trai.
Xem bộ dạng cậu học nấu ăn kìa.
Mặt lấm tấm mồ hôi trông vẻ kinh khiếp con cá đang giãy đành đạch lắm.hihi.
Cô tự nói:
-Ờ! Lucifer… - Cô như tỉnh ra hét lên – Lucifer!!! Sao anh lại ở đây??????????????????????????
-Tôi ở đây liên quan gì đến cô?- Cậu nói vẻ không-có-gì-là-khó-hiểu-cả.
-Đây là nhà tôi.- Cô không giữ nổi bình tĩnh chỉ muốn lao vào đấm cho tên ấy vài cú cho chết đi luôn.
Xem cái bếp nhà cô bị cậu “quậy” kìa!
“Trời ơi! Thảm cảnh của thế giới!
Ai đó bảo tên này dừng lại hoặc đá hắn ra khỏi bếp đi!” – Cô hét rủa trong lòng.
Cậu tiếp tục làm mấy món ăn kỳ dị mà thế giới chưa ai đặt tên khiến người sành-ăn-chứ-không-sành-nấu như cô cũng phải chạy dài….
Cô bước lại gần và khó chịu hỏi:
-Sao anh lại ở đây?
-Tôi bị đuổi!- Cậu thản nhiên nói giống như việc bị đuổi khỏi nhà là một vinh quang vậy.
-Sax! Thế mà anh còn nhởn nhơ ở đây đươc à? – Cô lấy tay bốc vội một miếng sa lát của cậu.
-Thế tôi phải làm gì? – Cậu dửng dưng nhìn cô và hỏi lại thì chợt thấy cô mặt tím tái, tay đấm ngực thùm thụp, trông bộ dạng thảm kinh, cậu hỏi – Nghẹn à? Tôi làm nhiều nên cô khỏi sợ hết. Từ Từ thôi!
Nghe thế, cô lại càng ho dữ dội mặt chuyển qua trắng bệch.
Cậu đâm khó chịu, lông mày cậu hơi nhíu lại:
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
-K…hó… uốt… ( Khó nuốt). – Cô nói xong chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo đánh thức cả ba cô dậy.
Cậu mặt đen như Bao Công hỏi Prince vừa xuất hiện ở đó:
-Khó nuốt lắm sao?
Prince nói:
-Chưa thử qua.
Nói rồi chạy lại bốc một miếng lớn ( Tham ăn! > Chưa đầy vài tích tắc sau cũng theo bước em gái mà vào WC.
Ba cô vừa xuất hiện, cậu đã bước đến:
-Bác nếm thử đi!
Nhã Tử Phong Nhân nhìn thấy hai đứa con đáng thương của mình phải chạy vào nhà vệ sinh, lòng đã sớm sợ là người bị “hạ sát” tiếp theo nên nghe thế lập tức chối ngay:
-Bác không…. Không ăn sáng.
-Vậy à?- Cậu hơi băn khoăn nói.
Vừa lúc đó, Prince và Mun bước ra, đồng thanh:
-Ba chưa ăn chứ ạ?
-Ừh.
-Ăn vào có ngày bị bệnh tim quá.- Prince nói một câu ý nghĩa.
Vậy là cuối cùng nhờ “phúc” Lucifer mà gđ cô ngày hôm ấy đi ăn tiệm.
Cậu nhất quyết mời họ vào một nhà hàng 5*.
“Ngoàm”….. “ Ngoàm”….. “Soạt”
Công nhân sức ăn của cô rất đáng nể!!!
Hơ hơ!
Một loáng mà bàn đã đầy …. Đĩa thức ăn…..
Cậu đến quầy tính tiền thì cô bán hàng cười cười nhìn cậu:
-Xin lỗi! Thẻ của cậu đã bị khóa!
-Cái gì?
-Xin lỗi, anh không thể trả bằng thẻ.
Cậu vò đầu. Quen rồi có bao giờ cậu dùng tiền mặt đâu.
-Chúng tôi đã dùng hết bao nhiêu?
- Ba triệu ạ.
-Có cách gì khác….?
Cô gái mỉm cười:
-Chúng tôi đang thiếu người rửa bát và phục vụ.
………..
Ố là la.
Thế là trong một buổi tối “đẹp trời” ấy….
Bốn người họ đã trở thành người làm việc trong nhà hàng hơ hơ…..
Cô & cậu chí chóe rửa bát……..
Ba & Prince làm phục vụ……….
Hớ hơ…..
Không ai chắc là không có “sự cố” xảy ra với hai người trong phòng rửa bát đâu nhé!
Đón đọc chapter sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.