Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok
Chương 23
Song Nhi
06/11/2013
Khuôn mặt điển trai và ma mị của cậu làm đầu óc cô choáng váng…..
Như một phản xạ tự nhiên, cô nhắm mắt đón chờ một cái gì đó mà cô cũng không rõ………
Hơi thở cậu phả vào mặt cô khiến cô có chút hoảng hốt, hơi thở dồn dập ………
Tim cô đập mạnh …….
Bầu không khí đang hết sức “lãng mạn” thì……..
“RẦM”
Cửa phòng bị đập mạnh một cách vô cùng thô bạo, khiến 2 ng đang “làm việc xấu” ở trong phòng giật mình……
Là Diệp Tấn Du và Annie bước vào, trố mắt ra nhìn….
Hắc hắc…Cũng không thể trách họ, tư thế mờ ám của hai người trong phòng thật đáng ngờ…..
Diệp Tấn Du bình thường vốn lạnh lùng nhưng nhìn cảnh này cũng đâm lắp bắp:
-Con… Con… Hai đứa……… đang làm gì thế hả?
Nhìn thấy bà Diệp “khủng hoảng tinh thần”, có vẻ cậu rất thỏa mãn.
Cậu tỉnh bơ đáp:
-Chúng tôi đang định hôn nhau.
Nói xong, cậu cúi xuống một chút, đặt lên môi cô một nụ hôn phớt.
“Ầm… Ầm”- Cái này gọi là sét đánh ngang tai.
Chỉ còn biết nói một từ thôi: Trơ trẽn.
Cô sững sờ nhìn cậu rồi thì thầm:
-Đồ biến thái!
Diệp Tấn Du thì chết đứng, mặt trắng bệch:
-Sao con trai ta lại trơ trẽn như thế?
Bà nói xong, bỏ ra khỏi phòng.
Annie thì không có lấy một chút ngạc nhiên rồi cô ta bước lại gần cậu, môi cười rất kịch, vờ như không hề quan tâm đến “tư thế không đàng hoàng” chút nào của cậu.
Cô ta nhón chân lên và đặt môi cô ta lên môi cậu……..
Sau đó, vòng tay quanh cổ cậu siết chặt, và hôn cậu ngấu nghiến…….
Đôi mắt cô ta nhìn cô đắc thắng……
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao, mắt cô cay cay, hình như có cái gì đó đắng chát tràn vào môi cô….
Cậu không phản ứng nhưng đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, đến khi cô ta bỏ cậu ra thì lập tức……
“Chát”
Một cái tát bay vào mặt Annie không hề thương tiếc.
Máu rỉ ra từ khóe miệng Annie.
Năm ngón tay in hằn trên má…….
Đông Thy nằm trên giường cũng thấy sợ hãi…….
Khuôn mặt cậu tựa như ác quỷ, bàn tay ghì lấy vai cô đang bóp mạnh, bàn tay cậu dùng để tát cô ta thì buông thõng xuống……
Minh Tây Tây khựng lại……..
Chưa bao giờ cô phải chịu cảnh như thế này…….
Cô là ai nào?
Là Minh Tây Tây-Annie hot girl nổi tiếng…..
Người muốn kiss với Annie một lần cũng xếp hàng chật cả thành phố…..
Cớ sao, người con trai này dám tát thẳng vào mặt cô???????
Annie muốn xông đến giết chết cậu nhưng làm thế liệu có lợi được bao nhiêu?
Cô ta đột nhiên quỳ gục xuống sàn nước mắt lã chã tuôn rơi, nhiều như một dòng suối nhỏ……
Cô ta đáng thương…. Hay đáng hận?
Cậu không mảy may quan tâm đến dòng nước mắt cá sấu của cô ta mà quay người lại đỡ Đông Thy dậy:
-Ổn không?
-Không. – Cô vô thức nhìn vết tát trên má Minh Tây Tây và nói.
-Thật sao?- Cậu thoáng bực mình hỏi lại.
Nhìn khuôn mặt không mấy thiện cảm mà nói đúng hơn là chả có một chút thiện cảm nào của cậu, cô sợ hãi co rúm người, cười giả lả:
-Hớ…. hớ….. đâu …… đâu có. Tôi ổn mà!
Cậu nhếch môi:
-Vậy được!
Cô thừa thế trườn khỏi giường, mặt “hình sự” hỏi cậu:
-Anh……. Anh sẽ không đánh tôi như thế đúng k?
-Tùy thôi!- Cậu tỉnh bơ đáp, mắt ánh lên tia ranh mãnh.
-Cái gì?
-Nếu cô ngoan ngoãn thì chẳng có chuyện gì xảy ra, nhược bằng cô cứ thích nghịch ngợm, tôi sẽ đánh, thật đó!- Cậu gật gật đầu để chứng tỏ lời mình.
Cô mạnh miệng cãi liền:
-Tôi có phải con nít đâu mà “nghịch ngợm” chứ? Tôi 17t rồi đó!
-Đấy!- Cậu quay lại nói rồi vờ trừng mắt nhìn cô- Còn cãi hả?
Lập tức cô co rúm người lại ép mình vào một góc chẳng dám nói gì nữa.
Minh Tây Tây bị coi như bong bóng xà phòng, giận điếng người, cô ta mở miệng giọng thướt tha:
-Hoàng Duy à, anh……. Có thể đỡ em dậy k?
Cậu không một câu trả lời, bước nhanh ra khỏi phòng để mặc hai cô gái tự định đoạt với nhau.
Bóng cậu vừa khuất, Minh Tây Tây khuôn mặt từ chỗ yểu đuổi, ủy khuất bỗng chuyển thành chua ngoa:
-Cô định cướp chồng ngta hả???
Cô ngơ ngác:
-Cướp … cướp gì cơ?
-Cái mặt mày cũng dày gớm! – Minh Tây Tây không thèm giữ kẽ chống nạnh tiến đến chỗ cô- Mày có biết tao là vợ tương lai của anh ấy k??
Nghe đến đây, cô bật cười ha hả:
-Cô bị điên hay sao? Sao anh ấy lại là chồng cô chứ?????
-Tao và anh ấy sẽ đính hôn. Sao?
Cô đứng dậy, nói:
-Tui hổng tin cô. Mà tui khuyên cô ý, nên đến thẩm mỹ viện hoặc mua kem cao cấp, phấn cao cấp của nhà cô mà dặm vào cho đỡ, không thì đến “lễ đính hôn nào đó” của cô, người ta sẽ tưởng cô là ma đó. Hihi.
Minh Tây Tây thật sự giận dữ.
Cô ta nhào đến túm tóc cô giật mạnh, rồi tát liên tiếp vào khuôn mặt cô đến đỏ ửng, móng tay cô ta làm khuôn mặt cô xước rớm máu……
Cô đành phải dùng một chiêu võ đá cô ta ra rồi kìm ngự cô ta lại, vừa lúc đó, bà Diệp bước vào.
Cùng với dấu vết cái tát trước đó của cậu và hiện trạng xơ xác của người mà bà đồng ý làm con dâu, bà giận dữ nhìn sang cô đang ghìm lấy Minh Tây Tây.
Bà bước đến……..
“Chát”-“Chát”-“Chát”
Ba cái tát liên tiếp giáng vào mặt cô khiến mặt cô tê rát rất đau.
Bà Diệp nói:
-Sao cô…… cô dám lộng hành trong nhà tôi hả? Bỏ Tây nhi ra!!!
Cô đứng dậy loạng choạng, lập tức Minh Tây Tây trườn khỏi gọng kìm của cô và ôm lấy bà Diệp mà nức nở:
-Mẹ… mẹ….. cô ta đánh con!! Hức hức!
Cô bàng hoàng nhìn Minh Tây Tây và Diệp Tấn Du, tại sao, tại sao lại thành như thế này, …..
Vết rát đau khiến cô nhăn mặt,…….
Đầu cô hơi nhức vì những cái túm tóc ban nãy…….
Bà Diệp an ủi Tây Tây một lúc rồi kéo Đông Thy sang phòng bà.
-Cô và nó tiến triến đến đâu rồi?
Cô lặng thinh không thèm trả lời, phần vì tức, phần vì chưa tiêu hóa nổi bà ta có ý gì.
-Nói!
-Tiến triển là sao?- Cô ngây ngô hỏi lại.
-Lúc nãy…. Trên giường……- Diệp Tấn Du có đầu óc đen tối nên đâm ra nghĩ bậy. Hắc.
(Ai cũng nghĩ như thế thì chỉnh đốn nghen ^_^)
-À……-Cô “à” một tiếng rõ dài càng khiến ngta sốt ruột, điển hình là Diệp Tấn Du.
-À là sao hả?
-Nãy anh ta nói rồi mà!- Cô gật gật đầu trả lời, cơn đau rát ở đỉnh đầu vfa nơi má khiến cô đau muốn chết. híc híc. Bà già này định giam cô đến bao giờ đây nhỉ?
Đột nhiên, cửa phòng mở một cách tự do, cậu dựa tường, thong thả nói:
-Hay bà muốn chúng tôi diễn lại cho bà coi? Muốn thế thì nói thẳng. Tôi k ngại đâu nhé!
Cô tròn mắt dẹt nhìn cậu ý hỏi : “Điên à? Mà điên thì một mình anh điên thôi!”
Bà Diệp hãi hùng nhìn đứa con trai…..
Bà sợ nếu bà không phản đối liền thì có lẽ sẽ có một màn 18+ ngay tại căn phòng này.. híc.
Liệu bà Diệp quá “đen tối” hay sự thật là như vậy???
Đón xem chapter tiếp theo nhé!
_____ End Chapter 23/1_______
Chapter 23/2
Bà Diệp hãi hùng nhìn đứa con trai…..
Bà sợ nếu bà không phản đối liền thì có lẽ sẽ có một màn 18+ ngay tại căn phòng này.. híc.
Liệu bà Diệp quá “đen tối” hay sự thật là như vậy???
Đón xem chapter tiếp theo nhé!
Cậu cầm lấy tay cô kéo ra, đôi mắt xếch lên nhìn Diệp Tấn Du thách thức
Diệp Tấn Du cũng đưa đôi mắt lạnh nhìn cậu:
-Sao?
Cậu cười cười lãnh đạm:
-Tôi yêu cầu bà tránh xa cô ấy một chút.
Đôi mắt Diệp Tấn Du nheo lại:
-Con trai. Con chưa biết ta là ai hả?
Cậu quay mặt đi, đôi mắt đột nhiên sắc đến đáng sợ:
-Con quỷ.
Diệp Tấn Du hệt như không biến săc, khuôn mặt bà ta càng đanh lại đến đáng sợ, nhưng cô thấy môi bà ta mím lại một cách khó khăn.
Nở một nụ cười nhẹ, cô quay người…..
“Chát”
Cậu không hề ôm mặt mà lặng lẽ nhìn cô:
-Sao đánh tôi?
-………. – Cô không nói mà nghiêng ng sang chỗ Diệp Tấn Du- Xin lỗi mẹ. Chồng con sẽ sửa. Bây giờ…… con và chồng phải đi. Chào mẹ.
…………..
Cậu giật tay cô ra nhìn cô lạ lẫm:
-Tại sao cô…..???
Cô đang nghiêm mặt bỗng gập người lại cươi nghiêng ngả đến gần bò ra sàn:
-Ha ha ha……
-Sao?
- Haha Cái mặt bà ta kìa!! Tôi chết vì cười.
-……….
-Mặt bà ta lúc tôi nói chữ chồng í??????????? La la la. Vui quá. – Cô nhảy chân sáo vui vẻ đi trc.
Cậu quay mặt đi cười nhẹ….: “Rốt cục tôi chăng hiếu cô là ai nữa..??”
…………..
-Đi với cô đúng là…….
-Đi mà. Tôi muốn. – Cô thèm thuồng chỉ vào món bít tết.
Cậu lạnh lùng:
-Vậy ăn đi.
Cô cảnh giác:
-Anh nhìn lại ví mình đi. Đủ k? Tôi k ở lại rửa bát đâu nhá?
Cậu quay lại:
-Đủ. Ăn đi.
……….
20’ sau…….
Cô ngồi gặm bánh mỳ mặt hình sự, nói nhỏ:
-Tôi chết thì nhớ đem món bít tết đến nhá.
-Sao?
-Lâu vậy ai đợi nổi? – Cô hét lên.
Cả nhà hàng nhìn cô với vẻ sững sờ……….
______ End chapter 23/2______
Chapter 23/3
Cậu mặt lạnh quay đi, mặc kệ cô, trong lòng thầm cười…..
……..
-Xem kìa! Con gái gì mà k có ý tứ gì cả.
-Vì ăn mà hét đến vậy đấy. Giới trẻ thời này thật là……!!!
-Ờ ờ… Lũ nhỏ cữ thích “sống thật” cái gì? Chả chút ý tứ.
Vài cụ già bàn bên bàn tán qua lại thành một tập đoàn buôn chuyện… >”
Mấy cô gái bàn đối diện thì cứ gọi là thỏa thích “chém”:
-Này! Xem anh chàng kia ……..
-Tên nào?
-Cái tên đẹp trai ngồi cạnh “con bé tâm thần” đó..!!
- À…..
-Nếu mình thử có đc k nhẻ???
Cô nghe họ nói về cậu, mặt đanh lại, tự nghĩ: “Dám nói mình vậy? Mình có gì thua kém hắn? Chỉ là hắn hơi đẹp trai một tí, hơi giỏi giang một tý, style hơi hợp mốt một tý….. Hứ! Có gì đâu!”
Sau khi ăn uống “tức nước vỡ bờ”, cô hài lòng đứng dậy.
Cậu trả tiền và hỏi:
-Tôi cá là sẽ có ngừoi hỏi cô: “Mấy tháng rồi ?” đó.
Cô mở to mắt:
-Tại sao? À, họ hỏi anh bắt tôi nhịn đói bao lâu rồi phải k??
Cậu phì cười:
-Không.
-Thế là gì?
-Đa nghĩa. Tùy người hiểu.
Cô xì dài một tiếng rồi vừa đi vừa đá mấy cái lá bàng ven đường, môi chu lên vẻ bất mãn.
Nhưng chỉ lát sau……..
-Chúng ta đi chơi đi?
-Ờ. – Cậu hờ hững.
…………
Hai tiếng sau…….
Đứng trước cửa nhà cô, bất chợt khuôn mặt cậu chùng xuống:
-Tôi chuyển đến đây sống nhé?
- Không. Không bao h.
Cô làm dấu nhân trước mặt, gần như trả lời ngay lập tức.
Cậu lạnh lùng:
-Khó khăn nhỉ?
-………-Cô nhìn cậu cảnh giác bất chợt sởn da gà khi nhớ lại cái tát của cậu với Annie.
Cậu đẩy cửa bước vào nhà một cách tự nhiên, cô bĩu môi theo sau, tự hỏi sao dạo này mình “ngoan” thế??? Hic hic
………
Prince bước ra từ trong nhà, đôi mắt anh chiếu vào hai người trước cổng, khuôn mặt hoàn mỹ hơi buồn, nhưng rồi một nụ cười gượng xuất hiện:
-Hai người đi đâu về đó???
Lucifer lặng lẽ nhìn Prince k trả lời, còn cô liến thoắng:
-Anh à, em chán rồi. Xem tên này đối xử vs em gái anh nè.
Vừa nói cô vừa đưa đôi tay xước xước cho Prince xem, Prince xuýt xoa:
-Vào nhà, nói anh nghe có chuyện gì nào!
…………
Vừa an vị trong phòng khách, cô đã bắt đầu kênh nói:
-Anh biết k ?
-Gì nào?
-Em đi trên đường với hắn, bị mấy pha suýt chết. Em vs hắn đang đứng bên đường, thì lũ con gái bất chấp đèn đỏ mà nhảy qua đg bu lấy hắn, kết quả bị cảnh sát giao thông đuổi chạy bán sống bán chết, vô ngõ… hơ hơ…- Cô dừng lại để thở rồi tiếp tục- Vô ngõ thì bị con chó to như bò rượt, em…. Em chắc chảy mỡ chết quá. Hic hic
Prince lắc đầu, lấy khăn chấm mồ hôi cho cô:
-Đấy mới bảo gần hotboy như gần hổ đó.
-Thật hả? – Cô tròn mắt.
-Ừh.
Prince gật đầu rồi tiếp tục lấy thuốc xức vào vết xước.
Lucifer lặng lẽ nhìn cánh tay rướm máu của mình, rốt cục ai mới là ng bị nặng hơn chứ?
Hời.
Con gái thật phiền phức.
Đột nhiên, Prince nhìn thấy vết thương trên tay Lucifer, anh nói:
-Chậc chậc……. con nhỏ này…. Sao k nói là lucifer cũng bị thương?
-Sao em biết? – Cô giương đôi mắt vô tội nhìn anh.
Lucifer cười vô hồn: “Hồn nhiên liệu có đồng nghĩa với vô tâm?”
..............
Ánh mắt cô đột nhiên thay đổi, cô lặng lẽ nhìn hai người con trai: “Xin lỗi”.
Như một phản xạ tự nhiên, cô nhắm mắt đón chờ một cái gì đó mà cô cũng không rõ………
Hơi thở cậu phả vào mặt cô khiến cô có chút hoảng hốt, hơi thở dồn dập ………
Tim cô đập mạnh …….
Bầu không khí đang hết sức “lãng mạn” thì……..
“RẦM”
Cửa phòng bị đập mạnh một cách vô cùng thô bạo, khiến 2 ng đang “làm việc xấu” ở trong phòng giật mình……
Là Diệp Tấn Du và Annie bước vào, trố mắt ra nhìn….
Hắc hắc…Cũng không thể trách họ, tư thế mờ ám của hai người trong phòng thật đáng ngờ…..
Diệp Tấn Du bình thường vốn lạnh lùng nhưng nhìn cảnh này cũng đâm lắp bắp:
-Con… Con… Hai đứa……… đang làm gì thế hả?
Nhìn thấy bà Diệp “khủng hoảng tinh thần”, có vẻ cậu rất thỏa mãn.
Cậu tỉnh bơ đáp:
-Chúng tôi đang định hôn nhau.
Nói xong, cậu cúi xuống một chút, đặt lên môi cô một nụ hôn phớt.
“Ầm… Ầm”- Cái này gọi là sét đánh ngang tai.
Chỉ còn biết nói một từ thôi: Trơ trẽn.
Cô sững sờ nhìn cậu rồi thì thầm:
-Đồ biến thái!
Diệp Tấn Du thì chết đứng, mặt trắng bệch:
-Sao con trai ta lại trơ trẽn như thế?
Bà nói xong, bỏ ra khỏi phòng.
Annie thì không có lấy một chút ngạc nhiên rồi cô ta bước lại gần cậu, môi cười rất kịch, vờ như không hề quan tâm đến “tư thế không đàng hoàng” chút nào của cậu.
Cô ta nhón chân lên và đặt môi cô ta lên môi cậu……..
Sau đó, vòng tay quanh cổ cậu siết chặt, và hôn cậu ngấu nghiến…….
Đôi mắt cô ta nhìn cô đắc thắng……
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao, mắt cô cay cay, hình như có cái gì đó đắng chát tràn vào môi cô….
Cậu không phản ứng nhưng đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, đến khi cô ta bỏ cậu ra thì lập tức……
“Chát”
Một cái tát bay vào mặt Annie không hề thương tiếc.
Máu rỉ ra từ khóe miệng Annie.
Năm ngón tay in hằn trên má…….
Đông Thy nằm trên giường cũng thấy sợ hãi…….
Khuôn mặt cậu tựa như ác quỷ, bàn tay ghì lấy vai cô đang bóp mạnh, bàn tay cậu dùng để tát cô ta thì buông thõng xuống……
Minh Tây Tây khựng lại……..
Chưa bao giờ cô phải chịu cảnh như thế này…….
Cô là ai nào?
Là Minh Tây Tây-Annie hot girl nổi tiếng…..
Người muốn kiss với Annie một lần cũng xếp hàng chật cả thành phố…..
Cớ sao, người con trai này dám tát thẳng vào mặt cô???????
Annie muốn xông đến giết chết cậu nhưng làm thế liệu có lợi được bao nhiêu?
Cô ta đột nhiên quỳ gục xuống sàn nước mắt lã chã tuôn rơi, nhiều như một dòng suối nhỏ……
Cô ta đáng thương…. Hay đáng hận?
Cậu không mảy may quan tâm đến dòng nước mắt cá sấu của cô ta mà quay người lại đỡ Đông Thy dậy:
-Ổn không?
-Không. – Cô vô thức nhìn vết tát trên má Minh Tây Tây và nói.
-Thật sao?- Cậu thoáng bực mình hỏi lại.
Nhìn khuôn mặt không mấy thiện cảm mà nói đúng hơn là chả có một chút thiện cảm nào của cậu, cô sợ hãi co rúm người, cười giả lả:
-Hớ…. hớ….. đâu …… đâu có. Tôi ổn mà!
Cậu nhếch môi:
-Vậy được!
Cô thừa thế trườn khỏi giường, mặt “hình sự” hỏi cậu:
-Anh……. Anh sẽ không đánh tôi như thế đúng k?
-Tùy thôi!- Cậu tỉnh bơ đáp, mắt ánh lên tia ranh mãnh.
-Cái gì?
-Nếu cô ngoan ngoãn thì chẳng có chuyện gì xảy ra, nhược bằng cô cứ thích nghịch ngợm, tôi sẽ đánh, thật đó!- Cậu gật gật đầu để chứng tỏ lời mình.
Cô mạnh miệng cãi liền:
-Tôi có phải con nít đâu mà “nghịch ngợm” chứ? Tôi 17t rồi đó!
-Đấy!- Cậu quay lại nói rồi vờ trừng mắt nhìn cô- Còn cãi hả?
Lập tức cô co rúm người lại ép mình vào một góc chẳng dám nói gì nữa.
Minh Tây Tây bị coi như bong bóng xà phòng, giận điếng người, cô ta mở miệng giọng thướt tha:
-Hoàng Duy à, anh……. Có thể đỡ em dậy k?
Cậu không một câu trả lời, bước nhanh ra khỏi phòng để mặc hai cô gái tự định đoạt với nhau.
Bóng cậu vừa khuất, Minh Tây Tây khuôn mặt từ chỗ yểu đuổi, ủy khuất bỗng chuyển thành chua ngoa:
-Cô định cướp chồng ngta hả???
Cô ngơ ngác:
-Cướp … cướp gì cơ?
-Cái mặt mày cũng dày gớm! – Minh Tây Tây không thèm giữ kẽ chống nạnh tiến đến chỗ cô- Mày có biết tao là vợ tương lai của anh ấy k??
Nghe đến đây, cô bật cười ha hả:
-Cô bị điên hay sao? Sao anh ấy lại là chồng cô chứ?????
-Tao và anh ấy sẽ đính hôn. Sao?
Cô đứng dậy, nói:
-Tui hổng tin cô. Mà tui khuyên cô ý, nên đến thẩm mỹ viện hoặc mua kem cao cấp, phấn cao cấp của nhà cô mà dặm vào cho đỡ, không thì đến “lễ đính hôn nào đó” của cô, người ta sẽ tưởng cô là ma đó. Hihi.
Minh Tây Tây thật sự giận dữ.
Cô ta nhào đến túm tóc cô giật mạnh, rồi tát liên tiếp vào khuôn mặt cô đến đỏ ửng, móng tay cô ta làm khuôn mặt cô xước rớm máu……
Cô đành phải dùng một chiêu võ đá cô ta ra rồi kìm ngự cô ta lại, vừa lúc đó, bà Diệp bước vào.
Cùng với dấu vết cái tát trước đó của cậu và hiện trạng xơ xác của người mà bà đồng ý làm con dâu, bà giận dữ nhìn sang cô đang ghìm lấy Minh Tây Tây.
Bà bước đến……..
“Chát”-“Chát”-“Chát”
Ba cái tát liên tiếp giáng vào mặt cô khiến mặt cô tê rát rất đau.
Bà Diệp nói:
-Sao cô…… cô dám lộng hành trong nhà tôi hả? Bỏ Tây nhi ra!!!
Cô đứng dậy loạng choạng, lập tức Minh Tây Tây trườn khỏi gọng kìm của cô và ôm lấy bà Diệp mà nức nở:
-Mẹ… mẹ….. cô ta đánh con!! Hức hức!
Cô bàng hoàng nhìn Minh Tây Tây và Diệp Tấn Du, tại sao, tại sao lại thành như thế này, …..
Vết rát đau khiến cô nhăn mặt,…….
Đầu cô hơi nhức vì những cái túm tóc ban nãy…….
Bà Diệp an ủi Tây Tây một lúc rồi kéo Đông Thy sang phòng bà.
-Cô và nó tiến triến đến đâu rồi?
Cô lặng thinh không thèm trả lời, phần vì tức, phần vì chưa tiêu hóa nổi bà ta có ý gì.
-Nói!
-Tiến triển là sao?- Cô ngây ngô hỏi lại.
-Lúc nãy…. Trên giường……- Diệp Tấn Du có đầu óc đen tối nên đâm ra nghĩ bậy. Hắc.
(Ai cũng nghĩ như thế thì chỉnh đốn nghen ^_^)
-À……-Cô “à” một tiếng rõ dài càng khiến ngta sốt ruột, điển hình là Diệp Tấn Du.
-À là sao hả?
-Nãy anh ta nói rồi mà!- Cô gật gật đầu trả lời, cơn đau rát ở đỉnh đầu vfa nơi má khiến cô đau muốn chết. híc híc. Bà già này định giam cô đến bao giờ đây nhỉ?
Đột nhiên, cửa phòng mở một cách tự do, cậu dựa tường, thong thả nói:
-Hay bà muốn chúng tôi diễn lại cho bà coi? Muốn thế thì nói thẳng. Tôi k ngại đâu nhé!
Cô tròn mắt dẹt nhìn cậu ý hỏi : “Điên à? Mà điên thì một mình anh điên thôi!”
Bà Diệp hãi hùng nhìn đứa con trai…..
Bà sợ nếu bà không phản đối liền thì có lẽ sẽ có một màn 18+ ngay tại căn phòng này.. híc.
Liệu bà Diệp quá “đen tối” hay sự thật là như vậy???
Đón xem chapter tiếp theo nhé!
_____ End Chapter 23/1_______
Chapter 23/2
Bà Diệp hãi hùng nhìn đứa con trai…..
Bà sợ nếu bà không phản đối liền thì có lẽ sẽ có một màn 18+ ngay tại căn phòng này.. híc.
Liệu bà Diệp quá “đen tối” hay sự thật là như vậy???
Đón xem chapter tiếp theo nhé!
Cậu cầm lấy tay cô kéo ra, đôi mắt xếch lên nhìn Diệp Tấn Du thách thức
Diệp Tấn Du cũng đưa đôi mắt lạnh nhìn cậu:
-Sao?
Cậu cười cười lãnh đạm:
-Tôi yêu cầu bà tránh xa cô ấy một chút.
Đôi mắt Diệp Tấn Du nheo lại:
-Con trai. Con chưa biết ta là ai hả?
Cậu quay mặt đi, đôi mắt đột nhiên sắc đến đáng sợ:
-Con quỷ.
Diệp Tấn Du hệt như không biến săc, khuôn mặt bà ta càng đanh lại đến đáng sợ, nhưng cô thấy môi bà ta mím lại một cách khó khăn.
Nở một nụ cười nhẹ, cô quay người…..
“Chát”
Cậu không hề ôm mặt mà lặng lẽ nhìn cô:
-Sao đánh tôi?
-………. – Cô không nói mà nghiêng ng sang chỗ Diệp Tấn Du- Xin lỗi mẹ. Chồng con sẽ sửa. Bây giờ…… con và chồng phải đi. Chào mẹ.
…………..
Cậu giật tay cô ra nhìn cô lạ lẫm:
-Tại sao cô…..???
Cô đang nghiêm mặt bỗng gập người lại cươi nghiêng ngả đến gần bò ra sàn:
-Ha ha ha……
-Sao?
- Haha Cái mặt bà ta kìa!! Tôi chết vì cười.
-……….
-Mặt bà ta lúc tôi nói chữ chồng í??????????? La la la. Vui quá. – Cô nhảy chân sáo vui vẻ đi trc.
Cậu quay mặt đi cười nhẹ….: “Rốt cục tôi chăng hiếu cô là ai nữa..??”
…………..
-Đi với cô đúng là…….
-Đi mà. Tôi muốn. – Cô thèm thuồng chỉ vào món bít tết.
Cậu lạnh lùng:
-Vậy ăn đi.
Cô cảnh giác:
-Anh nhìn lại ví mình đi. Đủ k? Tôi k ở lại rửa bát đâu nhá?
Cậu quay lại:
-Đủ. Ăn đi.
……….
20’ sau…….
Cô ngồi gặm bánh mỳ mặt hình sự, nói nhỏ:
-Tôi chết thì nhớ đem món bít tết đến nhá.
-Sao?
-Lâu vậy ai đợi nổi? – Cô hét lên.
Cả nhà hàng nhìn cô với vẻ sững sờ……….
______ End chapter 23/2______
Chapter 23/3
Cậu mặt lạnh quay đi, mặc kệ cô, trong lòng thầm cười…..
……..
-Xem kìa! Con gái gì mà k có ý tứ gì cả.
-Vì ăn mà hét đến vậy đấy. Giới trẻ thời này thật là……!!!
-Ờ ờ… Lũ nhỏ cữ thích “sống thật” cái gì? Chả chút ý tứ.
Vài cụ già bàn bên bàn tán qua lại thành một tập đoàn buôn chuyện… >”
Mấy cô gái bàn đối diện thì cứ gọi là thỏa thích “chém”:
-Này! Xem anh chàng kia ……..
-Tên nào?
-Cái tên đẹp trai ngồi cạnh “con bé tâm thần” đó..!!
- À…..
-Nếu mình thử có đc k nhẻ???
Cô nghe họ nói về cậu, mặt đanh lại, tự nghĩ: “Dám nói mình vậy? Mình có gì thua kém hắn? Chỉ là hắn hơi đẹp trai một tí, hơi giỏi giang một tý, style hơi hợp mốt một tý….. Hứ! Có gì đâu!”
Sau khi ăn uống “tức nước vỡ bờ”, cô hài lòng đứng dậy.
Cậu trả tiền và hỏi:
-Tôi cá là sẽ có ngừoi hỏi cô: “Mấy tháng rồi ?” đó.
Cô mở to mắt:
-Tại sao? À, họ hỏi anh bắt tôi nhịn đói bao lâu rồi phải k??
Cậu phì cười:
-Không.
-Thế là gì?
-Đa nghĩa. Tùy người hiểu.
Cô xì dài một tiếng rồi vừa đi vừa đá mấy cái lá bàng ven đường, môi chu lên vẻ bất mãn.
Nhưng chỉ lát sau……..
-Chúng ta đi chơi đi?
-Ờ. – Cậu hờ hững.
…………
Hai tiếng sau…….
Đứng trước cửa nhà cô, bất chợt khuôn mặt cậu chùng xuống:
-Tôi chuyển đến đây sống nhé?
- Không. Không bao h.
Cô làm dấu nhân trước mặt, gần như trả lời ngay lập tức.
Cậu lạnh lùng:
-Khó khăn nhỉ?
-………-Cô nhìn cậu cảnh giác bất chợt sởn da gà khi nhớ lại cái tát của cậu với Annie.
Cậu đẩy cửa bước vào nhà một cách tự nhiên, cô bĩu môi theo sau, tự hỏi sao dạo này mình “ngoan” thế??? Hic hic
………
Prince bước ra từ trong nhà, đôi mắt anh chiếu vào hai người trước cổng, khuôn mặt hoàn mỹ hơi buồn, nhưng rồi một nụ cười gượng xuất hiện:
-Hai người đi đâu về đó???
Lucifer lặng lẽ nhìn Prince k trả lời, còn cô liến thoắng:
-Anh à, em chán rồi. Xem tên này đối xử vs em gái anh nè.
Vừa nói cô vừa đưa đôi tay xước xước cho Prince xem, Prince xuýt xoa:
-Vào nhà, nói anh nghe có chuyện gì nào!
…………
Vừa an vị trong phòng khách, cô đã bắt đầu kênh nói:
-Anh biết k ?
-Gì nào?
-Em đi trên đường với hắn, bị mấy pha suýt chết. Em vs hắn đang đứng bên đường, thì lũ con gái bất chấp đèn đỏ mà nhảy qua đg bu lấy hắn, kết quả bị cảnh sát giao thông đuổi chạy bán sống bán chết, vô ngõ… hơ hơ…- Cô dừng lại để thở rồi tiếp tục- Vô ngõ thì bị con chó to như bò rượt, em…. Em chắc chảy mỡ chết quá. Hic hic
Prince lắc đầu, lấy khăn chấm mồ hôi cho cô:
-Đấy mới bảo gần hotboy như gần hổ đó.
-Thật hả? – Cô tròn mắt.
-Ừh.
Prince gật đầu rồi tiếp tục lấy thuốc xức vào vết xước.
Lucifer lặng lẽ nhìn cánh tay rướm máu của mình, rốt cục ai mới là ng bị nặng hơn chứ?
Hời.
Con gái thật phiền phức.
Đột nhiên, Prince nhìn thấy vết thương trên tay Lucifer, anh nói:
-Chậc chậc……. con nhỏ này…. Sao k nói là lucifer cũng bị thương?
-Sao em biết? – Cô giương đôi mắt vô tội nhìn anh.
Lucifer cười vô hồn: “Hồn nhiên liệu có đồng nghĩa với vô tâm?”
..............
Ánh mắt cô đột nhiên thay đổi, cô lặng lẽ nhìn hai người con trai: “Xin lỗi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.