Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok
Chương 25
Song Nhi
06/11/2013
1 tháng sau……..
Lại một buổi sáng với nagỳ mới nhạt nhẽo…
Cô bật cười.
Đây là một giấc mơ.
Chắc chắn vậy rồi.
Chứ cậu là ác quỷ, là ma vương, chết…. tức là…. Phải chăng đã về với gđ thật sự???
Không thể nào đâu.
Cô chẳng tin cái gì cả.
Ác quỷ thì không thể chết dễ dàng như vậy được.
………
Ngày hôm sau, trời mưa rất to, dự báo còn có đợt áp thấp, gió mùa mới nữa. Thời tiết lạnh lắm. Lạnh đến buốt xương.
Cuộc sống của cô lại trở về với thường nhật.
Cô tỏ ra mình ổn. Mình không sao. Cô nở nụ cười nhiều hơn cả lúc trước nhưng có điều nụ cười có cái gì đó héo hắt đi.
…..
“RRRRRRRRRRRRR…”
Nghe tiếng đt kêu, Đông Thy vội vàng mở mắt. Một cách chậm chạp, cô lê bước vào nhà tắm với đôi mắt tí hin….
Hình ảnh cô hiện ra trong gương vẫn không thay đổi là mấy. Đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh. Cô tự cho là nó đã ổn.
-Thy, dậy sớm vậy?
-Uhm. …ẫn …ế ….à. ( Vẫn thế mà) – Cô vừa trả lời vừa đánh răng.
-Mình đợi ở ngoài. Tụi mình cùng đi ha?- Triều Mỹ An dịu dàng hỏi.
-OK.- Cô gật đầu.
Cô mặc bộ đồng phục rồi cầm ít tiền định bụng sẽ ra cổng mua bánh mỳ ăn sau cũng được.
Vừa bước ra khỏi nhà tắm thì cô đã thấy Prince đem theo bánh mỳ gối, và cả phô-mai, bánh mỳ thịt kẹp đến cho cô.
Cô vội vàng nhào đến, mắt thì không rời bánh, miệng hỏi Triều Mỹ An cứ thể như chỉ chờ đợi câu trả lời như ý:
-Cậu ăn chưa?
-Mình ăn phở rồi. Cậu cứ ăn đi. Mình ra ngoài này chờ với Prince cũng được.
-Ừh…. Ừh,……..- Gật đầu cái rụp một cách nhanh chóng, cô xông vô xử lý đống thức ăn.
……
-Haizzzzzz. – Prince thở dài bất mãn.
-Lại sao? Không lẽ anh vẫn còn yêu Mun?- Triều Mỹ An nhíu mày nhìn Prince.
-Không có. _ Prince chối ngay, giọng anh khản đặc_ Em không thấy Mun nó giả vờ sao?
-Biết. Nhưng chả nhẽ lại nói cô ấy đừng giả vờ?
-Hax. Anh điên mất. Cái thằng Lucifer này, chết thì chết đi còn làm con bé nó phải day dứt. Đâu phải lỗi của nó.
Triều Mỹ An khẽ liếc Prince rồi rùng mình một cái:
-Chẳng phải lần đó, anh cũng thầm ngồi khóc một mình nhiều lần đó sao?
-………
-……..
Có tiếng chạy lon ton của giày thể thao:
-Hai người làm gì mà trầm tư thế hả?
Triều Mỹ An và Prince giật mình quay lại.
Để đánh tan vẻ mặt tò mò của Đông Thy, Triều Mỹ An đưa cho cô khăn giấy:
-Này. Ăn xong còn không chịu lau miệng gì cả. Thật là……
-Cậu y chang Mai Chi. Bà cụ non quá à. – Cô cười tươi phán.
Prince nhìn cô rồi nói:
-Sao không lo mặc cho ấm, cứ phong phanh thế kia hả?
- Ơ…..
-Mặc mỗi cái áo len mỏng, em tưởng mình khỏe lắm à? Vào mặc thêm áo, nhanh lên để còn đi học nào.
Dù muốn dù không, cô cũng phải phụng phịu đi vào.
………
Đến lớp học, cô lại ngủ.
Triều Mỹ An ngồi bên cạnh tự hỏi, đi học để làm gì chứ, thà ở nhà ngủ còn hay hơn. Đến lớp cũng ngủ còn gì.
-Mình đi ăn gì đó đi. – Cô đề nghị.
- …….- Suy nghĩ một chút, Triều Mỹ An đáp- Ừ. Không vấn đề. Qua kêu Prince với đi.
-Không. – Cô lắc đầu ngay lập tức và nói thêm- Lần này chỉ cậu với mình thôi.
-Ờ…. Thì tùy cậu.
………..
Tại một quán ăn nhỏ ven đường….
-Quán ăn này……..
-Đúng cái quán bọn mình ăn lần đầu đó.- Cô cười nhẹ rồi rạng rỡ nói.
-Uhm. Cậu ăn món gì để mình gọi?
-Kim chi cay.- Cô nói như một rôbốt đc lập trình sẵn.
-Ơ…. ừ.- Dù hơi ngạc nhiên nhưng Triều Mỹ An vẫn gật đầu.
Một dĩa kim chi đỏ ngòm nhìn đã biết cay bày ra trước mắt hai cô gái.
Cầm đũa một cách hơi chậm rãi so với thường ngày, cô cho vào miệng một miếng kim chi lớn,….. cứ như thế, một mình cô ăn hết đĩa kim chi.
Gọi thêm…..
Lại gọi….
Lại gọi……
Triều Mỹ An trợn tròn mắt nhìn cô ăn mãi, cứ cúi gằm mặt mà ăn, trên bàn đầy dần những cái dĩa, khách cũng thưa dần…
Đông Thy ngẩng khuôn mặt lên, miệng cô sưng vù, đỏ mọng, đôi mắt có một dòng nước mắt chảy ra, mặt thì đầm đìa nước mắt…..
Triều Mỹ An hốt hoảng lấy khăn giấy:
-Ái chà…. Mình đã bảo rồi mà. Ăn gì nhiều thế hả? Quán này vốn làm cay lắm cơ. Cái cậu này……..
Đang thao thao bất tuyệt thì Triều Mỹ An chợt giật mình khi thấy cô cúi mặt xuống, nước mắt giàn giụa…..
Là khóc sao? Muốn khóc mới thế này à?
……….
Cô nhảy chân sáo đi trước, Triều Mỹ An bước đi đằng sau.
-Nào nhanh lên chứ. Cửa hàng kem mà không còn chỗ là tại cậu đấy nhé.
-Uhm. Mình đang đi đây mà.
Triều Mỹ An đột ngột dừng lại:
-Là cậu cố ý đúng không?
-Sao? Cậu nói gì vậy?-Cô ngơ ngác, tròn mắt dẹt.
-Thôi, bỏ đi. Chúng ta đi thôi.- Triều Mỹ An dịu dàng nói nhỏ.
………..
Đêm hôm ấy, là một đêm khó ngủ.
Có rất nhiều người khó nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ, thế nhưng đêm hôm đó, lại có một con người sau giấc ngủ dài đã tỉnh dậy và hồi sinh!
Lại một buổi sáng với nagỳ mới nhạt nhẽo…
Cô bật cười.
Đây là một giấc mơ.
Chắc chắn vậy rồi.
Chứ cậu là ác quỷ, là ma vương, chết…. tức là…. Phải chăng đã về với gđ thật sự???
Không thể nào đâu.
Cô chẳng tin cái gì cả.
Ác quỷ thì không thể chết dễ dàng như vậy được.
………
Ngày hôm sau, trời mưa rất to, dự báo còn có đợt áp thấp, gió mùa mới nữa. Thời tiết lạnh lắm. Lạnh đến buốt xương.
Cuộc sống của cô lại trở về với thường nhật.
Cô tỏ ra mình ổn. Mình không sao. Cô nở nụ cười nhiều hơn cả lúc trước nhưng có điều nụ cười có cái gì đó héo hắt đi.
…..
“RRRRRRRRRRRRR…”
Nghe tiếng đt kêu, Đông Thy vội vàng mở mắt. Một cách chậm chạp, cô lê bước vào nhà tắm với đôi mắt tí hin….
Hình ảnh cô hiện ra trong gương vẫn không thay đổi là mấy. Đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh. Cô tự cho là nó đã ổn.
-Thy, dậy sớm vậy?
-Uhm. …ẫn …ế ….à. ( Vẫn thế mà) – Cô vừa trả lời vừa đánh răng.
-Mình đợi ở ngoài. Tụi mình cùng đi ha?- Triều Mỹ An dịu dàng hỏi.
-OK.- Cô gật đầu.
Cô mặc bộ đồng phục rồi cầm ít tiền định bụng sẽ ra cổng mua bánh mỳ ăn sau cũng được.
Vừa bước ra khỏi nhà tắm thì cô đã thấy Prince đem theo bánh mỳ gối, và cả phô-mai, bánh mỳ thịt kẹp đến cho cô.
Cô vội vàng nhào đến, mắt thì không rời bánh, miệng hỏi Triều Mỹ An cứ thể như chỉ chờ đợi câu trả lời như ý:
-Cậu ăn chưa?
-Mình ăn phở rồi. Cậu cứ ăn đi. Mình ra ngoài này chờ với Prince cũng được.
-Ừh…. Ừh,……..- Gật đầu cái rụp một cách nhanh chóng, cô xông vô xử lý đống thức ăn.
……
-Haizzzzzz. – Prince thở dài bất mãn.
-Lại sao? Không lẽ anh vẫn còn yêu Mun?- Triều Mỹ An nhíu mày nhìn Prince.
-Không có. _ Prince chối ngay, giọng anh khản đặc_ Em không thấy Mun nó giả vờ sao?
-Biết. Nhưng chả nhẽ lại nói cô ấy đừng giả vờ?
-Hax. Anh điên mất. Cái thằng Lucifer này, chết thì chết đi còn làm con bé nó phải day dứt. Đâu phải lỗi của nó.
Triều Mỹ An khẽ liếc Prince rồi rùng mình một cái:
-Chẳng phải lần đó, anh cũng thầm ngồi khóc một mình nhiều lần đó sao?
-………
-……..
Có tiếng chạy lon ton của giày thể thao:
-Hai người làm gì mà trầm tư thế hả?
Triều Mỹ An và Prince giật mình quay lại.
Để đánh tan vẻ mặt tò mò của Đông Thy, Triều Mỹ An đưa cho cô khăn giấy:
-Này. Ăn xong còn không chịu lau miệng gì cả. Thật là……
-Cậu y chang Mai Chi. Bà cụ non quá à. – Cô cười tươi phán.
Prince nhìn cô rồi nói:
-Sao không lo mặc cho ấm, cứ phong phanh thế kia hả?
- Ơ…..
-Mặc mỗi cái áo len mỏng, em tưởng mình khỏe lắm à? Vào mặc thêm áo, nhanh lên để còn đi học nào.
Dù muốn dù không, cô cũng phải phụng phịu đi vào.
………
Đến lớp học, cô lại ngủ.
Triều Mỹ An ngồi bên cạnh tự hỏi, đi học để làm gì chứ, thà ở nhà ngủ còn hay hơn. Đến lớp cũng ngủ còn gì.
-Mình đi ăn gì đó đi. – Cô đề nghị.
- …….- Suy nghĩ một chút, Triều Mỹ An đáp- Ừ. Không vấn đề. Qua kêu Prince với đi.
-Không. – Cô lắc đầu ngay lập tức và nói thêm- Lần này chỉ cậu với mình thôi.
-Ờ…. Thì tùy cậu.
………..
Tại một quán ăn nhỏ ven đường….
-Quán ăn này……..
-Đúng cái quán bọn mình ăn lần đầu đó.- Cô cười nhẹ rồi rạng rỡ nói.
-Uhm. Cậu ăn món gì để mình gọi?
-Kim chi cay.- Cô nói như một rôbốt đc lập trình sẵn.
-Ơ…. ừ.- Dù hơi ngạc nhiên nhưng Triều Mỹ An vẫn gật đầu.
Một dĩa kim chi đỏ ngòm nhìn đã biết cay bày ra trước mắt hai cô gái.
Cầm đũa một cách hơi chậm rãi so với thường ngày, cô cho vào miệng một miếng kim chi lớn,….. cứ như thế, một mình cô ăn hết đĩa kim chi.
Gọi thêm…..
Lại gọi….
Lại gọi……
Triều Mỹ An trợn tròn mắt nhìn cô ăn mãi, cứ cúi gằm mặt mà ăn, trên bàn đầy dần những cái dĩa, khách cũng thưa dần…
Đông Thy ngẩng khuôn mặt lên, miệng cô sưng vù, đỏ mọng, đôi mắt có một dòng nước mắt chảy ra, mặt thì đầm đìa nước mắt…..
Triều Mỹ An hốt hoảng lấy khăn giấy:
-Ái chà…. Mình đã bảo rồi mà. Ăn gì nhiều thế hả? Quán này vốn làm cay lắm cơ. Cái cậu này……..
Đang thao thao bất tuyệt thì Triều Mỹ An chợt giật mình khi thấy cô cúi mặt xuống, nước mắt giàn giụa…..
Là khóc sao? Muốn khóc mới thế này à?
……….
Cô nhảy chân sáo đi trước, Triều Mỹ An bước đi đằng sau.
-Nào nhanh lên chứ. Cửa hàng kem mà không còn chỗ là tại cậu đấy nhé.
-Uhm. Mình đang đi đây mà.
Triều Mỹ An đột ngột dừng lại:
-Là cậu cố ý đúng không?
-Sao? Cậu nói gì vậy?-Cô ngơ ngác, tròn mắt dẹt.
-Thôi, bỏ đi. Chúng ta đi thôi.- Triều Mỹ An dịu dàng nói nhỏ.
………..
Đêm hôm ấy, là một đêm khó ngủ.
Có rất nhiều người khó nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ, thế nhưng đêm hôm đó, lại có một con người sau giấc ngủ dài đã tỉnh dậy và hồi sinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.