Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok
Chương 29
Song Nhi
06/11/2013
Lời qua tiếng lại, càng lúc càng dữ dội.
Đông Thy nhăn nhó.
Cái gì vầy nè?
Hứa Quy đang túm tóc một cô gái rất đẹp, tay tát túi bụi ko hề có ý thương hoa tiếc ngọc gì sất, nhìn khuôn mặt ửng đỏ cùng bàn tay mềm mại, yếu ớt của cô gái ấy ko thể chống cự Hứa Quy, cô ngạc nhiên tự hỏi: “ Đợi GF của hotboy sao tự dưng nảy sinh đánh nhau nhỉ?”
Không suy nghĩ được gì nữa, cô nhào tới mà ko để ý đằng sau có người đang đuổi theo hòng giữ cô lại………….………….
-Hứa Quy! Cậu làm gì vậy hả?
Hứa Quy ngạc nhiên quay lại nhìn cô, ánh mắt ý hỏi: “ Cậu muốn làm khán giả mà?”
Tiếc thay, cô hơi kém khoản đoán ý, vả lại, lúc ấy, cô đang nhìn cô gái đang bị Hứa Quy đánh tơi tả.
Đó là một cô gái người nước ngoài với đôi mắt màu xanh rực lửa, thân hình quyến rũ, một nét quyến rũ rất quen.
Cô bước tới, đẩy Hứa Quy ra vừa ôm choàng vai cô gái đỡ lên vừa hỏi:
- Bạn ổn chứ?
-…….. – Gật đầu.
-Bạn có thể tự đi về được ko? – Cô nhíu mày hỏi.
Ngước đôi mắt màu xanh dương lên, cô gái ngập ngừng:
-Tôi nghĩ ……… …..
Cô mỉm cười:
-Bạn tên gì? Mình sẽ đưa bạn về.
-Mình tên là Minnie. Mình thuê khách sạn gần đó thôi.- Cô gái đáp.
Cô sững lại. Cái tên “ Minnie” khiến cô nhớ đến cái gì đó….. Thôi, để sau nghĩ tiếp.
Cô quay lại, ánh mắt ngượng ngập nhìn Hứa Quy đứng sững, cô nói:
-Hứa Quy, nhờ cậu nói giúp với GS Lý là mình có việc đi chút.
Hứa Quy ko trả lời cô, mà đưa ánh mắt đi chỗ khác biểu lộ sự giận dữ.
*****
-Minnie, bạn ở đây một mình à?? Phòng này lớn quá – Đông Thy nhìn quanh, nói.
- Ơ…… Ừm…. Mình ở đây với chị gái và bạn trai chị ấy.
-Ồ. Chị bạn bao nhiêu tuổi?
- 17t. – Minnie đáp rồi bổ sung thêm- Mình với chị mình là 2 chị em sinh đôi.
Cô ậm ừ rồi nói:
-Chị bạn cũng giống như bạn sao?
Minnie lắc đầu đáp:
-Không. Chị mình với mình tuy là sinh đôi nhưng mà khác trứng, nên khuôn mặt khác nhau đó!
Cô uống ngụm nước lọc rồi ánh mắt hơi thất vọng nói:
-Thôi, mình về nhé. Khi nào gặp bạn sau! Bạn nhớ băng bó vết thương đi nha!
…………..
Cô vừa rời khỏi Khách Sạn M ko lâu, thì có một chiếc xe máy phân khối lớn lướt đến trước cửa Khách sạn……….
****
Vừa về đến khu Nghiên Cứu, cô chạy tới ngay chỗ Hứa Quy, Điển Hoàng, Trịnh Túc đang đứng với các GS.
Cô kéo tay Hứa Quy, tò mò:
-GS Lý đang thuyết trình về cái gì vậy?
Hứa Quy hất tay cô ra một cách thô bạo.
Cô giật mình, níu áo Điển Hoàng, định hỏi chuyện, vì so với Trịnh Túc thì Điển Hoàng còn là một đàn anh tốt bụng.
Nhưng bất ngờ thay, Điển Hoàng nhìn cô với ánh mắt giận dữ nảy lửa mà vốn anh là một người hiền hòa, khó có khi tức giận.
Cô lùi lại, vẻ kinh hoàng hiện lên trong mắt cô.
Trịnh Túc nói:
-Em phạm lỗi rất lớn rồi đó!
Sau khi kéo Trịnh Túc ra khỏi Khu Nghiên Cứu, hết xin lỗi, đến năn nỉ, nhưng Trịnh Túc ko có ý nói với cô sự tình, cô liền tức giận đấm vào bức tường phía sau Trịnh Túc làm nó nứt ra một đường lớn.
Cuối cùng trước sự đe dọa của cô, Trịnh Túc đã buộc kể lại mọi việc bằng sự miễn cưỡng.
_
Số là Hứa Quy định giúp Điển Hoàng diễn một màn “ Anh hùng cứu Mỹ Nhân”, đang đến đoạn cao trào, thì tự dưng cô xông ra, nhảy xốc vào và chiếm mất vai “Anh Hùng” của Điển Hoàng.
Kể hết câu chuyện, Trịnh Túc nở nụ cười rất bí hiểm.
Cô nhìn thấy sinh nghi, bèn lấy tay bóp cổ Trịnh Túc, đưa cái mặt dọa người ra nói:
-Ạnh biết làm sao cho họ hết giận đúng ko?
-….. Ông…… iết……. ( Không Biết)
- Biết hay ko? Anh tin em giết anh thật ko nè?
-…….. in…. in ….. ồi …… …. Ỏ…. Anh….a…. ã…… ( Tin. Tin rồi. Bỏ anh ra đã)
Cô nới lỏng tay rồi vặn vặn cổ tay vẻ đe dọa:
-Rồi. Bây h nói đi coi!
Trịnh Túc cực kỳ miễn cưỡng đáp:
-Cô gái mà Hứa Quy thấy ko phải Mỹ Nhân mà cô ấy cần. Cô gái ấy là em gái của bạn gái HotBoy trường K.
-Sao??????? Vậy mà anh ko nói với họ rồi để em chịu cực hình thế này sao?
-Anh việc gì phải giúp em chớ. Miễn bàn. Đố em nói chuyện được với họ đấy.
-Giúp hay ko? – Cô trừng mắt, cái bản tính bá đạo kinh dị trong cô trỗi dậy.
Nhưng lần này, dù dùng cách gì đi chăng nữa, thì Trịnh Túc cũng ko chịu giúp đỡ. Mãi đến tối khuya, cô mới nghĩ ra một cách.
Đêm hôm ấy là một đếm khá dài, cô ko chợp mắt nổi, phần vì nghĩ cách, phần vì nhớ đến một ng cô nghĩ ko bao h gặp lại
*******
Sáng hôm sau, cô phải ra biển cùng mọi người.
Công nhận, chỗ này là một chỗ rất lý tưởng. Gần núi mà cũng sát biển. Cảnh lại rất đẹp. Môi trường thì trong lành. Thật sự thích hợp du lịch a~~
Lúc đang cùng Hứa Quy bắt sò biển thì thấp thoáng cô thấy một thân hình rất quen, chấp chới đằng xa, bên một mỏm đá nhỏ.
Khuôn mặt đẹp hoàn mỹ lạnh lùng khuất xa càng mờ ảo…..
Hình ảnh ấy mong manh nhỏ nhoi như chìm vào tiếng sóng ào ạt………
Cô vội vàng đuổi theo hình ảnh ấy, chạy mãi đến lúc đến gần mỏm đá, thì cô lại ko thấy ai.
Tựa thật nhưng là ảo ảnh.
Tựa ảo ảnh nhưng lại rất thật.
Cô không biết còn nên tin vào mắt mình hay ko nữa……
………
Hứa Quy vốn ko phải người dễ giận nhưng khi đã giận thì rất dai.
Cô khều tay Hứa Quy, định bụng kể cho Hứa Quy nghe chuyện ban nãy, nhưng chợt nhớ ra là Hứa Quy đang giận cô, những lời định nói đột nhiên nghẹn ứ nơi cổ họng:
-Cậu……. Mình........
-…….. –Hứa Quy quay sang chỗ khác không nói một lời
Cô cũng im luôn ko nói đc gì hơn nữa.
Bản tính cô cũng ương ngạnh lại cộc cằn, ko có chút dịu dàng, căn bản việc xin lỗi này đã ko hợp với cô rồi.
Haiz.
Dạo này cái gì cũng rối tung lên hết…
Tự dưng cô chỉ muốn chạy trốn thôi.
Đông Thy nhăn nhó.
Cái gì vầy nè?
Hứa Quy đang túm tóc một cô gái rất đẹp, tay tát túi bụi ko hề có ý thương hoa tiếc ngọc gì sất, nhìn khuôn mặt ửng đỏ cùng bàn tay mềm mại, yếu ớt của cô gái ấy ko thể chống cự Hứa Quy, cô ngạc nhiên tự hỏi: “ Đợi GF của hotboy sao tự dưng nảy sinh đánh nhau nhỉ?”
Không suy nghĩ được gì nữa, cô nhào tới mà ko để ý đằng sau có người đang đuổi theo hòng giữ cô lại………….………….
-Hứa Quy! Cậu làm gì vậy hả?
Hứa Quy ngạc nhiên quay lại nhìn cô, ánh mắt ý hỏi: “ Cậu muốn làm khán giả mà?”
Tiếc thay, cô hơi kém khoản đoán ý, vả lại, lúc ấy, cô đang nhìn cô gái đang bị Hứa Quy đánh tơi tả.
Đó là một cô gái người nước ngoài với đôi mắt màu xanh rực lửa, thân hình quyến rũ, một nét quyến rũ rất quen.
Cô bước tới, đẩy Hứa Quy ra vừa ôm choàng vai cô gái đỡ lên vừa hỏi:
- Bạn ổn chứ?
-…….. – Gật đầu.
-Bạn có thể tự đi về được ko? – Cô nhíu mày hỏi.
Ngước đôi mắt màu xanh dương lên, cô gái ngập ngừng:
-Tôi nghĩ ……… …..
Cô mỉm cười:
-Bạn tên gì? Mình sẽ đưa bạn về.
-Mình tên là Minnie. Mình thuê khách sạn gần đó thôi.- Cô gái đáp.
Cô sững lại. Cái tên “ Minnie” khiến cô nhớ đến cái gì đó….. Thôi, để sau nghĩ tiếp.
Cô quay lại, ánh mắt ngượng ngập nhìn Hứa Quy đứng sững, cô nói:
-Hứa Quy, nhờ cậu nói giúp với GS Lý là mình có việc đi chút.
Hứa Quy ko trả lời cô, mà đưa ánh mắt đi chỗ khác biểu lộ sự giận dữ.
*****
-Minnie, bạn ở đây một mình à?? Phòng này lớn quá – Đông Thy nhìn quanh, nói.
- Ơ…… Ừm…. Mình ở đây với chị gái và bạn trai chị ấy.
-Ồ. Chị bạn bao nhiêu tuổi?
- 17t. – Minnie đáp rồi bổ sung thêm- Mình với chị mình là 2 chị em sinh đôi.
Cô ậm ừ rồi nói:
-Chị bạn cũng giống như bạn sao?
Minnie lắc đầu đáp:
-Không. Chị mình với mình tuy là sinh đôi nhưng mà khác trứng, nên khuôn mặt khác nhau đó!
Cô uống ngụm nước lọc rồi ánh mắt hơi thất vọng nói:
-Thôi, mình về nhé. Khi nào gặp bạn sau! Bạn nhớ băng bó vết thương đi nha!
…………..
Cô vừa rời khỏi Khách Sạn M ko lâu, thì có một chiếc xe máy phân khối lớn lướt đến trước cửa Khách sạn……….
****
Vừa về đến khu Nghiên Cứu, cô chạy tới ngay chỗ Hứa Quy, Điển Hoàng, Trịnh Túc đang đứng với các GS.
Cô kéo tay Hứa Quy, tò mò:
-GS Lý đang thuyết trình về cái gì vậy?
Hứa Quy hất tay cô ra một cách thô bạo.
Cô giật mình, níu áo Điển Hoàng, định hỏi chuyện, vì so với Trịnh Túc thì Điển Hoàng còn là một đàn anh tốt bụng.
Nhưng bất ngờ thay, Điển Hoàng nhìn cô với ánh mắt giận dữ nảy lửa mà vốn anh là một người hiền hòa, khó có khi tức giận.
Cô lùi lại, vẻ kinh hoàng hiện lên trong mắt cô.
Trịnh Túc nói:
-Em phạm lỗi rất lớn rồi đó!
Sau khi kéo Trịnh Túc ra khỏi Khu Nghiên Cứu, hết xin lỗi, đến năn nỉ, nhưng Trịnh Túc ko có ý nói với cô sự tình, cô liền tức giận đấm vào bức tường phía sau Trịnh Túc làm nó nứt ra một đường lớn.
Cuối cùng trước sự đe dọa của cô, Trịnh Túc đã buộc kể lại mọi việc bằng sự miễn cưỡng.
_
Số là Hứa Quy định giúp Điển Hoàng diễn một màn “ Anh hùng cứu Mỹ Nhân”, đang đến đoạn cao trào, thì tự dưng cô xông ra, nhảy xốc vào và chiếm mất vai “Anh Hùng” của Điển Hoàng.
Kể hết câu chuyện, Trịnh Túc nở nụ cười rất bí hiểm.
Cô nhìn thấy sinh nghi, bèn lấy tay bóp cổ Trịnh Túc, đưa cái mặt dọa người ra nói:
-Ạnh biết làm sao cho họ hết giận đúng ko?
-….. Ông…… iết……. ( Không Biết)
- Biết hay ko? Anh tin em giết anh thật ko nè?
-…….. in…. in ….. ồi …… …. Ỏ…. Anh….a…. ã…… ( Tin. Tin rồi. Bỏ anh ra đã)
Cô nới lỏng tay rồi vặn vặn cổ tay vẻ đe dọa:
-Rồi. Bây h nói đi coi!
Trịnh Túc cực kỳ miễn cưỡng đáp:
-Cô gái mà Hứa Quy thấy ko phải Mỹ Nhân mà cô ấy cần. Cô gái ấy là em gái của bạn gái HotBoy trường K.
-Sao??????? Vậy mà anh ko nói với họ rồi để em chịu cực hình thế này sao?
-Anh việc gì phải giúp em chớ. Miễn bàn. Đố em nói chuyện được với họ đấy.
-Giúp hay ko? – Cô trừng mắt, cái bản tính bá đạo kinh dị trong cô trỗi dậy.
Nhưng lần này, dù dùng cách gì đi chăng nữa, thì Trịnh Túc cũng ko chịu giúp đỡ. Mãi đến tối khuya, cô mới nghĩ ra một cách.
Đêm hôm ấy là một đếm khá dài, cô ko chợp mắt nổi, phần vì nghĩ cách, phần vì nhớ đến một ng cô nghĩ ko bao h gặp lại
*******
Sáng hôm sau, cô phải ra biển cùng mọi người.
Công nhận, chỗ này là một chỗ rất lý tưởng. Gần núi mà cũng sát biển. Cảnh lại rất đẹp. Môi trường thì trong lành. Thật sự thích hợp du lịch a~~
Lúc đang cùng Hứa Quy bắt sò biển thì thấp thoáng cô thấy một thân hình rất quen, chấp chới đằng xa, bên một mỏm đá nhỏ.
Khuôn mặt đẹp hoàn mỹ lạnh lùng khuất xa càng mờ ảo…..
Hình ảnh ấy mong manh nhỏ nhoi như chìm vào tiếng sóng ào ạt………
Cô vội vàng đuổi theo hình ảnh ấy, chạy mãi đến lúc đến gần mỏm đá, thì cô lại ko thấy ai.
Tựa thật nhưng là ảo ảnh.
Tựa ảo ảnh nhưng lại rất thật.
Cô không biết còn nên tin vào mắt mình hay ko nữa……
………
Hứa Quy vốn ko phải người dễ giận nhưng khi đã giận thì rất dai.
Cô khều tay Hứa Quy, định bụng kể cho Hứa Quy nghe chuyện ban nãy, nhưng chợt nhớ ra là Hứa Quy đang giận cô, những lời định nói đột nhiên nghẹn ứ nơi cổ họng:
-Cậu……. Mình........
-…….. –Hứa Quy quay sang chỗ khác không nói một lời
Cô cũng im luôn ko nói đc gì hơn nữa.
Bản tính cô cũng ương ngạnh lại cộc cằn, ko có chút dịu dàng, căn bản việc xin lỗi này đã ko hợp với cô rồi.
Haiz.
Dạo này cái gì cũng rối tung lên hết…
Tự dưng cô chỉ muốn chạy trốn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.