Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok
Chương 31
Song Nhi
06/11/2013
Cùng lúc ấy, tiếng chuông reo……
Minh Tây Tây ném cho cô ánh mắt căm thù rồi kéo Kail đi.
Cô còn thoáng nghe thấy cô ta nói:
-Anh à, đi nhanh lên!
-Nhưng…….
-Anh không quen cô ta đâu…….. - Minh Tây Tây cắt ngang lời cậu, cay nghiệt nói.
"Anh không quen cô ta đâu"..........
"không quen cô ta".........
"không quen"............
*****
Cô không rõ bản thân mong muốn cái gì nữa, cũng ko rõ là cô và cậu có quen biết hay ko…..
Mà tại sao cô lại phải nghĩ với ngợi nhiều nhể?
……
Cô về đến trước cổng trường thì vừa đi tiếp vừa vẫy tay:
-Mai Chi, em về đi. Chị vào trường đây.
Khương Mai Chi thản nhiên đi tiếp vào trường.
Lần đầu tiên, Mai Chi ko để tâm đến lời của cô. Cô vội vàng chạy tới, kéo giật Mai Chi:
-Đứng lại coi. Đi đâu vậy?
-Em về KTX chứ đâu nữa. –Nở nụ cười tỏa nắng, Khương Mai Chi thản nhiên đáp.
-Ơ hơ……….Em cũng to gan nhỉ? Mới gặm gan con gì mà dám nói với chị như vậy???- Cô trợn tròn mắt làm bộ tức giận.
Khương Mai Chi đáp nhẹ tênh:
- Triều Mỹ An đi vắng rồi. Em đến chăm sóc chị í mà.
Cô tròn mắt, ôm đầu rồi dở khóc dở cười. Những người này nghĩ cô là thể loại gì vậy?
Cô đâu phải hs cấp 1 mà cần người chăm sóc, người này đi vắng, người kia đến. Chẳng khác nào bảo mẫu chăm soc trẻ em, ko rời 1 h nào hết…..
Mà kể cũng lạ, Triều Mỹ An đi đâu được chứ? Mới có gần 1 tuần cô đi thực tế mà xảy lắm chuyện ghê nhỉ?
Cố nuốt cơn tức vì bị coi là trẻ em mẫu giáo, cô hỏi:
-Mỹ An đi đâu vậy?
Khương Mai Chi đột nhiên sa sầm mặt, cộc cằn:
-Hổng có chi đâu.
Hiếm khi con nhỏ này giở giọng này ra, cô chỉ khẽ nhếch môi nhún vai rồi đi vào tránh “mưa đạn”.
……….
Sáng sớm chưa ngủ được bao nhiêu đã bị gọi dậy, mà là ai vào đây được chứ?
Cô lầm bầm:
-Biến ngay! Đang bận mà đứa nào phá đám đó?
-Dậy đi chị ơi…….!- Giọng ngọt ngào dịu dàng của ai đó khiến cô sởn gai ốc.
Cô biết rõ, Khương Mai Chi chỉ như thế khi mà một mỹ nam nào đó xuất hiện...... Mà ở cái KTX nữ này thì có thằng nào đâu mà Mai Chi cư xử lạ nhể?
Giọng thì ngọt như mía lùi nhưng tay Mai Chi nắm chặt tay cô, lôi dậy một cách thô bạo chả chút kiêng dè nào hết……
Cô dụi dụi mắt, hỏi:
-Có chuyện gì…ì hở?
-Có người tìm chị. – Khương Mai Chi nói nhỏ rồi chỉ tay ra cửa.
Cô nhìn theo cánh tay Mai Chi, tròn mắt. Cô mơ ngủ hay sao mà có ai đó Đại Giá đến đây trong buổi sáng tinh mơ thế nảy?
Người đó đứng ngược sáng, ánh nắng chiếu hắt từ sau lưng. Không nhìn rõ nhưng hẳn đây là người có body chuẩn ko cần chỉnh…….
Cô chậm chạp ngồi dậy, bước đến.
Người đó dùng một tay chặn ngang cửa .
Khi quay đầu, ánh sáng chiếu xiên qua mặt khiến khuôn mặt người đó bừng sáng.
Cô bực bội đến mức muốn hét lên.
Tại sao vậy? Mất trí nhớ mà vẫn mò đến chỗ cô được sao à?
Hay là vì mất trí nên quên mất cô là kẻ thù ?????????
Cô khẽ nhíu mày: “Đã vậy phải cho hắn ta trở lại quỹ đạo thôi”
……..
-Good morning.- Nở nụ cười ngọt ngào, Kail nói.
Cô sởn hết da gà da vịt đến da bò cũng sắp nổi lên rồi. Tự bao giờ mà trên khuôn mặt tên này lại có cái nụ cười đó cơ chứ…..
Cô lắc lắc cái đầu.
Cô chẳng tin vào phép lạ, cũng chẳng tin là trên đời có 2 ng giống nhau nhưng mà thế này thì quá lắm rồi.
Có lẽ nào cô nhầm? Tên này vốn ko phải cậu- Lucifer chăng?
Lấy lại tư thế điềm tĩnh đến tức cười, cô nói:
-Tìm tôi chi vậy?
-Theo cô nghĩ thì là gì được?- Kail hỏi lại, mắt “đắm đuối” nhìn vào mắt cô, nụ cười vẫn nguyên vẹn trên đôi môi hoàn hảo.
-Ê ê………. Không lẽ ……….. anh định ……- Cô ngập ngừng rồi nói tiếp - …… đòi tiền tôi sao???- Đưa tay đẩy mạnh cậu, cô lại nói, giọng có hơi lên cao- Tôi ko có trả tiền nhé….. Tôi cũng ko có tiền đầu…….
Nụ cười trên môi Kail hơi héo đi một chút, nhưng đôi mắt cậu vẫn rất tự tin nhìn cô, dịu dàng đáp:
-Làm gì có chuyện đó chứ? Tôi chỉ định mời cô đi chơi thôi mà…..!
Nhìn Kail một cách kỳ lạ như thể cậu là quái vật ngoài hành tinh bay đến, cô sờ trán cậu, nói giọng không-thể-tin-được:
- Ở với cô ta, anh bị nhiễm sắc thể khùng cực đại rồi à?
Nụ cười của Kail tắt ngúm như ngọn lửa trước gió dữ.
Cô tiếp tục nói:
- Cô ta đâu rồi? Sao để anh chạy long nhong giữa đường thế này?
Kail tròn mắt nhìn cô.
Cậu đâu phải cờ-hó mà cô bảo “ chạy long nhong”?
Minh Tây Tây cũng đâu phải chủ nhân mà có quyền “để” hay “không để’??????
Rốt cuộc cái thể loại gì đang diễn ra thế này?????
Minh Tây Tây ném cho cô ánh mắt căm thù rồi kéo Kail đi.
Cô còn thoáng nghe thấy cô ta nói:
-Anh à, đi nhanh lên!
-Nhưng…….
-Anh không quen cô ta đâu…….. - Minh Tây Tây cắt ngang lời cậu, cay nghiệt nói.
"Anh không quen cô ta đâu"..........
"không quen cô ta".........
"không quen"............
*****
Cô không rõ bản thân mong muốn cái gì nữa, cũng ko rõ là cô và cậu có quen biết hay ko…..
Mà tại sao cô lại phải nghĩ với ngợi nhiều nhể?
……
Cô về đến trước cổng trường thì vừa đi tiếp vừa vẫy tay:
-Mai Chi, em về đi. Chị vào trường đây.
Khương Mai Chi thản nhiên đi tiếp vào trường.
Lần đầu tiên, Mai Chi ko để tâm đến lời của cô. Cô vội vàng chạy tới, kéo giật Mai Chi:
-Đứng lại coi. Đi đâu vậy?
-Em về KTX chứ đâu nữa. –Nở nụ cười tỏa nắng, Khương Mai Chi thản nhiên đáp.
-Ơ hơ……….Em cũng to gan nhỉ? Mới gặm gan con gì mà dám nói với chị như vậy???- Cô trợn tròn mắt làm bộ tức giận.
Khương Mai Chi đáp nhẹ tênh:
- Triều Mỹ An đi vắng rồi. Em đến chăm sóc chị í mà.
Cô tròn mắt, ôm đầu rồi dở khóc dở cười. Những người này nghĩ cô là thể loại gì vậy?
Cô đâu phải hs cấp 1 mà cần người chăm sóc, người này đi vắng, người kia đến. Chẳng khác nào bảo mẫu chăm soc trẻ em, ko rời 1 h nào hết…..
Mà kể cũng lạ, Triều Mỹ An đi đâu được chứ? Mới có gần 1 tuần cô đi thực tế mà xảy lắm chuyện ghê nhỉ?
Cố nuốt cơn tức vì bị coi là trẻ em mẫu giáo, cô hỏi:
-Mỹ An đi đâu vậy?
Khương Mai Chi đột nhiên sa sầm mặt, cộc cằn:
-Hổng có chi đâu.
Hiếm khi con nhỏ này giở giọng này ra, cô chỉ khẽ nhếch môi nhún vai rồi đi vào tránh “mưa đạn”.
……….
Sáng sớm chưa ngủ được bao nhiêu đã bị gọi dậy, mà là ai vào đây được chứ?
Cô lầm bầm:
-Biến ngay! Đang bận mà đứa nào phá đám đó?
-Dậy đi chị ơi…….!- Giọng ngọt ngào dịu dàng của ai đó khiến cô sởn gai ốc.
Cô biết rõ, Khương Mai Chi chỉ như thế khi mà một mỹ nam nào đó xuất hiện...... Mà ở cái KTX nữ này thì có thằng nào đâu mà Mai Chi cư xử lạ nhể?
Giọng thì ngọt như mía lùi nhưng tay Mai Chi nắm chặt tay cô, lôi dậy một cách thô bạo chả chút kiêng dè nào hết……
Cô dụi dụi mắt, hỏi:
-Có chuyện gì…ì hở?
-Có người tìm chị. – Khương Mai Chi nói nhỏ rồi chỉ tay ra cửa.
Cô nhìn theo cánh tay Mai Chi, tròn mắt. Cô mơ ngủ hay sao mà có ai đó Đại Giá đến đây trong buổi sáng tinh mơ thế nảy?
Người đó đứng ngược sáng, ánh nắng chiếu hắt từ sau lưng. Không nhìn rõ nhưng hẳn đây là người có body chuẩn ko cần chỉnh…….
Cô chậm chạp ngồi dậy, bước đến.
Người đó dùng một tay chặn ngang cửa .
Khi quay đầu, ánh sáng chiếu xiên qua mặt khiến khuôn mặt người đó bừng sáng.
Cô bực bội đến mức muốn hét lên.
Tại sao vậy? Mất trí nhớ mà vẫn mò đến chỗ cô được sao à?
Hay là vì mất trí nên quên mất cô là kẻ thù ?????????
Cô khẽ nhíu mày: “Đã vậy phải cho hắn ta trở lại quỹ đạo thôi”
……..
-Good morning.- Nở nụ cười ngọt ngào, Kail nói.
Cô sởn hết da gà da vịt đến da bò cũng sắp nổi lên rồi. Tự bao giờ mà trên khuôn mặt tên này lại có cái nụ cười đó cơ chứ…..
Cô lắc lắc cái đầu.
Cô chẳng tin vào phép lạ, cũng chẳng tin là trên đời có 2 ng giống nhau nhưng mà thế này thì quá lắm rồi.
Có lẽ nào cô nhầm? Tên này vốn ko phải cậu- Lucifer chăng?
Lấy lại tư thế điềm tĩnh đến tức cười, cô nói:
-Tìm tôi chi vậy?
-Theo cô nghĩ thì là gì được?- Kail hỏi lại, mắt “đắm đuối” nhìn vào mắt cô, nụ cười vẫn nguyên vẹn trên đôi môi hoàn hảo.
-Ê ê………. Không lẽ ……….. anh định ……- Cô ngập ngừng rồi nói tiếp - …… đòi tiền tôi sao???- Đưa tay đẩy mạnh cậu, cô lại nói, giọng có hơi lên cao- Tôi ko có trả tiền nhé….. Tôi cũng ko có tiền đầu…….
Nụ cười trên môi Kail hơi héo đi một chút, nhưng đôi mắt cậu vẫn rất tự tin nhìn cô, dịu dàng đáp:
-Làm gì có chuyện đó chứ? Tôi chỉ định mời cô đi chơi thôi mà…..!
Nhìn Kail một cách kỳ lạ như thể cậu là quái vật ngoài hành tinh bay đến, cô sờ trán cậu, nói giọng không-thể-tin-được:
- Ở với cô ta, anh bị nhiễm sắc thể khùng cực đại rồi à?
Nụ cười của Kail tắt ngúm như ngọn lửa trước gió dữ.
Cô tiếp tục nói:
- Cô ta đâu rồi? Sao để anh chạy long nhong giữa đường thế này?
Kail tròn mắt nhìn cô.
Cậu đâu phải cờ-hó mà cô bảo “ chạy long nhong”?
Minh Tây Tây cũng đâu phải chủ nhân mà có quyền “để” hay “không để’??????
Rốt cuộc cái thể loại gì đang diễn ra thế này?????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.