Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok
Chương 42
Song Nhi
06/11/2013
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Cô lặng lẽ ngồi một mình bên cây cổ thụ lớn.
Sáng hôm đó, cô đã bắt xe về quê.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Đừng vội vàng nghĩ rằng, một con bé suốt ngày tỏ ra nhí nhảnh thì nó không được phép trầm tư.
Đừng vội vàng nhận định, một con bé tỏ ra đầu óc đơn giản, thì suy nghĩ của nó cũng phải đơn giản,
Đừng vội vàng cho là một con bé đến cả định nghĩa mấy chữ đơn giản cũng khó khăn, thì nó không biết định nghĩa những từ nhiều nghĩa.
Một con người, không có ai ngốc nghếch phô bày hết tất tần tật mọi mặt của mình đâu, cũng như củ hành, bóc lớp này lại lộ ra lớp kia. Chưa hẳn người ta cố ý giả dối, mà có thể do chính cái sự đa cảm, sự yếu ớt không cho phép người ta phơi bày quá nhiều trước mặt kẻ khác, chỉ chờ đến lúc, có người học được cách đến gần lột từng lớp vỏ để lộ cái sự thật nhỏ bé, đơn độc và mỏng manh.
Đông Thy, cô bé ngây thơ, ngốc nghếch, dễ dụ và ham tiền. Bạn biết về cô bé như thế?
Ồ, không đâu.
Một cô bé sống trong cảnh mẹ mất từ nhỏ, gia đình nợ nần, ba phải hết sức kiếm tiền, gia đình từ giàu có thành khó khăn. Ngây thơ được sao? Vô tâm được sao?
Cô bé đơn giản chỉ không muốn ba và anh trai phải bận tâm quá nhiều đến mình.
Thứ cô bé quan tâm nhất là tâm tư của ba- người đơn độc nhất thế gian sau khi mất đi mẹ cô .
Và anh trai cô- kẻ ngốc nghếch quan tâm cô đến mức ngộ nhận tình cảm của mình- Cái ngộ nhận mà cô bé- một kẻ ko hề ngây thơ cũng ko nhận ra, cô bé vô tâm suôt thời gian dài, để đón nhận sự yêu chiều của anh trai, mà ko biết rằng bản thân cô bé đã khiến anh trai ảo tưởng…….
Cô bé tỏ ra ngây thơ, tỏ ra ngốc nghếch, tỏ ra là bản thân không biết gì hết về mẹ, về sự ra đi của mẹ, để rồi mỗi đêm, cô bé trùm tấm chăn dày, rơi từng giọt lệ trong thầm lặng.
Chỉ có vài thứ cô bé chẳng giả dối, lừa gạt ai.
Tình yêu tiền.
Tình yêu với ba _ anh trai.
Và sự tin tưởng không căn cứ đối với một kẻ dường như đã không còn tồn tại.
Chỉ thế thôi.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
-Alo. Dạ? Em đang ở quê anh à. – Cô bé Đông Thy nhấc điện thoại lên, trả lời nhẹ nhàng.
[- Em về quê sao không báo cho ai cả hở? Anh và ba lo lắm]- Giọng bên kia thoáng chút giật mình trách mắng.
-…… - Cô bé im lặng sau cái thở dài của anh trai, và đợi anh nói tiếp.
[- Anh gọi điện đến KTX mới nghe Mỹ An nói là em xin nghỉ về quê. ]
-…….- Cô bé tiếp tục giữ im lặng một lúc lâu, khiến bên kia hoảng hốt:
[- Em bị sao à? Sao không trả lời anh?]
-Anh….. à…. Anh…. yêu em hả? – Cô bé rời rạc hỏi, đôi mắt vô thức nhìn lên bầu trời ráng chiều, thời gian trôi thật nhanh, và cô bé chỉ có lúc này để can đảm hỏi câu hỏi mà cô bé thắc mắc từ lâu.
[-….. Ừ. Đương nhiên. Anh trai thì phải yêu quý em gái]- Giọng bên kia hơi run run và lúng túng đến lạ.
-Em hỏi thật đấy. Là cơ hội để anh nói và cũng là lúc để em xác nhận.- Cô bé bình thản nói nhưng trống ngực đập thình thịch sợ hãi.
[-…….tút tút…]- Prince đã cúp máy.
Cô bé tựa hẳn vào cây cổ thụ, mắt đăm đắm nhìn lên bầu trời đỏ rực màu lửa, nhuốm chút u buồn, man mác.
Ý định ban đầu của cô bé là muốn dồn anh trai vào thế bắt buộc trả lời câu hỏi ấy, rồi cô bé sẽ nhẫn tâm từ chối, ác độc chà đạp lên thứ tình cảm ấy để anh trai cô không mường tượng ra thứ gì nữa. Nhưng thất bại rồi.
Anh trai cô đâu đủ dũng khí để thừa nhận là yêu cô chứ. Như vậy chẳng phải anh ấy “bệnh” lại càng thêm “bệnh” sao?
Cô bé khẽ khàng vuốt mớ tóc rối….. Cô bé thầm ước rằng bản thân cũng hệt như một đứa trẻ, chẳng cần lo nghĩ gì, hay là một con chim dang rộng cánh trên bầu trời, chỉ cần lo chỗ ăn chỗ ngủ.
Con người thật dở hơi.
Vốn dĩ là động vật bậc cao, là động vật tiến hóa nhất mà lại ao ước bản thân trở thành những con vật.
-Bộ dạng này của em thật không giống bình thường!
Cô bé không màng quay lại, chỉ đáp vu vơ:
-Anh thích em là một kẻ khờ khạo như trước, phải không Trần Minh?
-Anh thích em. – Trần Minh đáp rất đơn giản.
-Vậy là anh thích kiểu nào?
-Anh thích em. – Trần Minh lặp lại , tất nhiên có bổ sung- Chỉ em thôi.
Cô ôm đầu, cười lớn:
-Em bó tay với anh. – Đáp thì vậy nhưng hiển nhiên cô hiểu rõ ý của Trần Minh.
Trần Minh hỏi:
-Kiên, nó có gọi cho em không?
-Có. Vừa gọi xong.
-Có bảo sẽ về đây luôn không?
-Không. – Cô bé đáp dọn lỏn, rồi phủi phủi quần bước vào nhà.
Trần Minh nhún vai, vào theo.
Bầu trời còn lại thật trơ trọi giữa không gian vắng người. Ráng chiều mặn mà đỏ rực, chiếu vào cây cổ thụ lớn.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Sáng hôm sau, dì đánh thức cô bé dậy rất sớm.
-Dì ra đồng. Con ở nhà, cơm nước rồi đưa ra cho dì nhé.
-Anh Trần Minh….. bảo anh ấy đi. Thy buồn ngủ lắm dì ơi. – Cô bé trùm chăn, uể oải đáp.
-Nó cũng ra đồng mà. – Dì nhẹ nhàng nói- Thức ăn thì dì nhờ cô Bảy mua rồi, gạo chỗ chạn bếp ấy. Con sẵn nấu nhé.
Cô nghe lờ mờ rồi mơ màng hẹn giờ để thức dậy.
12h30’…
Cô bé sau 2 tiếng vật lộn với cái bếp, biến nó thành tan hoang thì cũng có hai hộp cơm hộp khá là đẹp mắt.
Cô bé tung tẩy đeo mũ xòe, mặc váy cùng nguyên cái tạp dề ra đồng.
-Dì Mẫn ơi… dì …… Chú ơi…. Nghỉ ăn cơm đây.
Thằng nhóc làm ruộng bên cạnh, cười bò nói:
-Chị là cháu dì Mẫn phải khô-ông? Dì Mẫn nhắc chị khi nạy giờ rồi đó. Chi mà mười hai rượi mới đem cơm ra rứa?(*)
-Hứ. Nấu cơm là việc lớn, gian khổ có thừa nhé. – Cô bé nghe lõm bõm lời thằng nhóc nói, rồi cứng miệng đáp.
-Gớm. Rứa nấu cơm có nho-ọc bằng mần rọng khô-ông?(**) –Thằng bé cười ra nước mắt rồi lắc đầu.
Cô bé đang định cãi thì nghe tiếng dì:
-Cái con bé này, sao lâu thế hả con?
-Dạ. Tại thổi cơm khó quá dì à. - Cô bé lúng túng gãi đầu thừa nhận - Hồi trên thành phố, con toàn dùng nồi điện, bây giờ thổi bếp lửa mới thấy khó thật đấy.
Chú cười cười mở hộp cơm đáp:
-Được cấy “trình bày” đẹp, khô-ông biết ăn vô y răng nựa hè?! (***)
Cô bé vuốt mồ hôi nơi trán rồi cười rất tươi, nụ cười chân thực.
Trần Minh ngẩn người quên luôn cái đói…….. Dường như anh nghiệm ra điều gì đó.
Chú thích:
(*): Chị là cháu dì Mẫn phải không? Dì Mẫn nhắc chị khi nãy giờ rồi đó. Gì mà mười hai giờ rưỡi mới đem cơm ra thế?
(**): Khiếp. Thế nấu cơm có mệt bằng làm ruộng không?
(***): Được cái “trình bày” đẹp, không biết ăn vào như thế nào nữa nhỉ?!
Cô lặng lẽ ngồi một mình bên cây cổ thụ lớn.
Sáng hôm đó, cô đã bắt xe về quê.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Đừng vội vàng nghĩ rằng, một con bé suốt ngày tỏ ra nhí nhảnh thì nó không được phép trầm tư.
Đừng vội vàng nhận định, một con bé tỏ ra đầu óc đơn giản, thì suy nghĩ của nó cũng phải đơn giản,
Đừng vội vàng cho là một con bé đến cả định nghĩa mấy chữ đơn giản cũng khó khăn, thì nó không biết định nghĩa những từ nhiều nghĩa.
Một con người, không có ai ngốc nghếch phô bày hết tất tần tật mọi mặt của mình đâu, cũng như củ hành, bóc lớp này lại lộ ra lớp kia. Chưa hẳn người ta cố ý giả dối, mà có thể do chính cái sự đa cảm, sự yếu ớt không cho phép người ta phơi bày quá nhiều trước mặt kẻ khác, chỉ chờ đến lúc, có người học được cách đến gần lột từng lớp vỏ để lộ cái sự thật nhỏ bé, đơn độc và mỏng manh.
Đông Thy, cô bé ngây thơ, ngốc nghếch, dễ dụ và ham tiền. Bạn biết về cô bé như thế?
Ồ, không đâu.
Một cô bé sống trong cảnh mẹ mất từ nhỏ, gia đình nợ nần, ba phải hết sức kiếm tiền, gia đình từ giàu có thành khó khăn. Ngây thơ được sao? Vô tâm được sao?
Cô bé đơn giản chỉ không muốn ba và anh trai phải bận tâm quá nhiều đến mình.
Thứ cô bé quan tâm nhất là tâm tư của ba- người đơn độc nhất thế gian sau khi mất đi mẹ cô .
Và anh trai cô- kẻ ngốc nghếch quan tâm cô đến mức ngộ nhận tình cảm của mình- Cái ngộ nhận mà cô bé- một kẻ ko hề ngây thơ cũng ko nhận ra, cô bé vô tâm suôt thời gian dài, để đón nhận sự yêu chiều của anh trai, mà ko biết rằng bản thân cô bé đã khiến anh trai ảo tưởng…….
Cô bé tỏ ra ngây thơ, tỏ ra ngốc nghếch, tỏ ra là bản thân không biết gì hết về mẹ, về sự ra đi của mẹ, để rồi mỗi đêm, cô bé trùm tấm chăn dày, rơi từng giọt lệ trong thầm lặng.
Chỉ có vài thứ cô bé chẳng giả dối, lừa gạt ai.
Tình yêu tiền.
Tình yêu với ba _ anh trai.
Và sự tin tưởng không căn cứ đối với một kẻ dường như đã không còn tồn tại.
Chỉ thế thôi.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
-Alo. Dạ? Em đang ở quê anh à. – Cô bé Đông Thy nhấc điện thoại lên, trả lời nhẹ nhàng.
[- Em về quê sao không báo cho ai cả hở? Anh và ba lo lắm]- Giọng bên kia thoáng chút giật mình trách mắng.
-…… - Cô bé im lặng sau cái thở dài của anh trai, và đợi anh nói tiếp.
[- Anh gọi điện đến KTX mới nghe Mỹ An nói là em xin nghỉ về quê. ]
-…….- Cô bé tiếp tục giữ im lặng một lúc lâu, khiến bên kia hoảng hốt:
[- Em bị sao à? Sao không trả lời anh?]
-Anh….. à…. Anh…. yêu em hả? – Cô bé rời rạc hỏi, đôi mắt vô thức nhìn lên bầu trời ráng chiều, thời gian trôi thật nhanh, và cô bé chỉ có lúc này để can đảm hỏi câu hỏi mà cô bé thắc mắc từ lâu.
[-….. Ừ. Đương nhiên. Anh trai thì phải yêu quý em gái]- Giọng bên kia hơi run run và lúng túng đến lạ.
-Em hỏi thật đấy. Là cơ hội để anh nói và cũng là lúc để em xác nhận.- Cô bé bình thản nói nhưng trống ngực đập thình thịch sợ hãi.
[-…….tút tút…]- Prince đã cúp máy.
Cô bé tựa hẳn vào cây cổ thụ, mắt đăm đắm nhìn lên bầu trời đỏ rực màu lửa, nhuốm chút u buồn, man mác.
Ý định ban đầu của cô bé là muốn dồn anh trai vào thế bắt buộc trả lời câu hỏi ấy, rồi cô bé sẽ nhẫn tâm từ chối, ác độc chà đạp lên thứ tình cảm ấy để anh trai cô không mường tượng ra thứ gì nữa. Nhưng thất bại rồi.
Anh trai cô đâu đủ dũng khí để thừa nhận là yêu cô chứ. Như vậy chẳng phải anh ấy “bệnh” lại càng thêm “bệnh” sao?
Cô bé khẽ khàng vuốt mớ tóc rối….. Cô bé thầm ước rằng bản thân cũng hệt như một đứa trẻ, chẳng cần lo nghĩ gì, hay là một con chim dang rộng cánh trên bầu trời, chỉ cần lo chỗ ăn chỗ ngủ.
Con người thật dở hơi.
Vốn dĩ là động vật bậc cao, là động vật tiến hóa nhất mà lại ao ước bản thân trở thành những con vật.
-Bộ dạng này của em thật không giống bình thường!
Cô bé không màng quay lại, chỉ đáp vu vơ:
-Anh thích em là một kẻ khờ khạo như trước, phải không Trần Minh?
-Anh thích em. – Trần Minh đáp rất đơn giản.
-Vậy là anh thích kiểu nào?
-Anh thích em. – Trần Minh lặp lại , tất nhiên có bổ sung- Chỉ em thôi.
Cô ôm đầu, cười lớn:
-Em bó tay với anh. – Đáp thì vậy nhưng hiển nhiên cô hiểu rõ ý của Trần Minh.
Trần Minh hỏi:
-Kiên, nó có gọi cho em không?
-Có. Vừa gọi xong.
-Có bảo sẽ về đây luôn không?
-Không. – Cô bé đáp dọn lỏn, rồi phủi phủi quần bước vào nhà.
Trần Minh nhún vai, vào theo.
Bầu trời còn lại thật trơ trọi giữa không gian vắng người. Ráng chiều mặn mà đỏ rực, chiếu vào cây cổ thụ lớn.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Sáng hôm sau, dì đánh thức cô bé dậy rất sớm.
-Dì ra đồng. Con ở nhà, cơm nước rồi đưa ra cho dì nhé.
-Anh Trần Minh….. bảo anh ấy đi. Thy buồn ngủ lắm dì ơi. – Cô bé trùm chăn, uể oải đáp.
-Nó cũng ra đồng mà. – Dì nhẹ nhàng nói- Thức ăn thì dì nhờ cô Bảy mua rồi, gạo chỗ chạn bếp ấy. Con sẵn nấu nhé.
Cô nghe lờ mờ rồi mơ màng hẹn giờ để thức dậy.
12h30’…
Cô bé sau 2 tiếng vật lộn với cái bếp, biến nó thành tan hoang thì cũng có hai hộp cơm hộp khá là đẹp mắt.
Cô bé tung tẩy đeo mũ xòe, mặc váy cùng nguyên cái tạp dề ra đồng.
-Dì Mẫn ơi… dì …… Chú ơi…. Nghỉ ăn cơm đây.
Thằng nhóc làm ruộng bên cạnh, cười bò nói:
-Chị là cháu dì Mẫn phải khô-ông? Dì Mẫn nhắc chị khi nạy giờ rồi đó. Chi mà mười hai rượi mới đem cơm ra rứa?(*)
-Hứ. Nấu cơm là việc lớn, gian khổ có thừa nhé. – Cô bé nghe lõm bõm lời thằng nhóc nói, rồi cứng miệng đáp.
-Gớm. Rứa nấu cơm có nho-ọc bằng mần rọng khô-ông?(**) –Thằng bé cười ra nước mắt rồi lắc đầu.
Cô bé đang định cãi thì nghe tiếng dì:
-Cái con bé này, sao lâu thế hả con?
-Dạ. Tại thổi cơm khó quá dì à. - Cô bé lúng túng gãi đầu thừa nhận - Hồi trên thành phố, con toàn dùng nồi điện, bây giờ thổi bếp lửa mới thấy khó thật đấy.
Chú cười cười mở hộp cơm đáp:
-Được cấy “trình bày” đẹp, khô-ông biết ăn vô y răng nựa hè?! (***)
Cô bé vuốt mồ hôi nơi trán rồi cười rất tươi, nụ cười chân thực.
Trần Minh ngẩn người quên luôn cái đói…….. Dường như anh nghiệm ra điều gì đó.
Chú thích:
(*): Chị là cháu dì Mẫn phải không? Dì Mẫn nhắc chị khi nãy giờ rồi đó. Gì mà mười hai giờ rưỡi mới đem cơm ra thế?
(**): Khiếp. Thế nấu cơm có mệt bằng làm ruộng không?
(***): Được cái “trình bày” đẹp, không biết ăn vào như thế nào nữa nhỉ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.