Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok
Chương 48: Chuong 48
Song Nhi
24/02/2014
Cô thô bạo đá lá cây và lẩm nhẩm một mình: “Ôi, thanh niên hư hỏng là đây!”. Thành phố này quá nhỏ với cô, thường thì khi chơi một mình lại càng nhanh chán. Cô ngồi bệt như một đứa trẻ rồi loay hoay dùng lá cây họa thành tranh.
-Xấu quắc. ~
Ấy đương nhiên không phải cô tự nói rồi. Cô không mất công làm rồi tự chê bản thân. Nghe cái giọng non choẹt này là đã biết tuổi tác ra sao rồi. Cô hạ giọng trầm rồi ôn tồn nói:
-Em có hiểu gì về nghệ thuật….
-Bắt đầu rồi đấy.
-…không hả? Tôi sẽ là một họa sỹ nổi tiếng thế giới…. tất nhiên, nếu tôi theo lĩnh vực đó.
-Hô hô. –Thằng nhóc nào đó cười rất đáng ghét rồi kéo một lọn tóc của cô ra sau tai, phải nói là lỡn mợn vô cùng nhá.
Cô hếch mặt nhìn nó. Hóa ra là thằng nhóc cô từng gặp ở trường trung học chiều hôm nọ đấy mà. Không nhớ nổi tên nó, nên cô tạm lưu vào bộ nhớ là Xoài Xanh. Hợp với nó phết.
Lần này Xoài Xanh đi với một cô bạn trạc tuổi nó, xinh xắn và chắc cũng là thứ dữ loại cao cấp. Xài toàn hàng hiệu. Tính làm lác mắt người ta đây mà.
-Cậu thích già nhể? Muốn làm chị tớ lắm à? – Xoài Xanh hoài nghi nhìn Đông Thy.
-Hai mươi hai tuổi, cũng không còn teen nữa. – Cô phẩy tay cười toe toét.
-Em chào chị ạ. – GF của nhóc Xoài Xanh ngoan thế, cô đang tự nhủ thì Xoài Chua ( bạn gái Xoài Xanh thì phải là Xoài Chua chớ hêhê) nói tiếp- Em còn tưởng chị đứng tuổi hơn cơ. Chị không giới thiệu thì em còn đoán chị hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi chứ chẳng chơi. Ai ngờ mới hai mươi hai tuổi đấy ạ.
Nó tuôn một tràng làm cô trố mắt. Khiếp. Trẻ con bây giờ ghê thế. Cái con bé này “chua” phải biết.
Cô cười trưng bộ mặt khó đỡ ra, vốn chẳng thích đôi co với mấy đứa con gái mới lớn hiếu thắng này, cô tỏ vẻ khoan dung nói:
-Ừ…… Khi khác mình nói chuyện nhá, chị…….
-Nếu cậu đi ăn trưa thì ăn cùng bọn tớ luôn nè. – Thằng bé Xoài Xanh nhanh nhảu mời mọc.
-Nhóc cứ đi với bạn gái đi, chị…
Thằng nhóc cắt lời cô bằng một nụ hôn phớt rất ra dáng lũ choai choai thích thể hiện., bắt chước mấy bộ phim tình cảm hay chiếu dạo gần đây.
Cô thoáng sững sờ, rồi chùi mạnh môi, tức giận nói:
-Khùng hử?
Rồi cô dùng hết sức đấm mạnh vào bản mặt xinh trai của nó, thằng bé co gập người lại vì đau. Tất nhiên là đau rồi. Bao nhiêu năm học võ của cô không phải để đấm một cái nhẹ nhàng.
Xoài Chua ôm lấy Xoài Xanh rồi quắc mắt nhìn cô:
-Chỉ một nụ hôn thôi mà. Cô là cái thá gì mà dám đánh anh ấy?
-Hả?
Đông Thy nhíu mày cười khổ, nhìn con bé nhỏ hơn mình 5-6 tuổi c.h.ử.i mắng:
-Tại cô nói như chó s.ủ.a liên hoàn, như súng thần công bắn lia lịa, như loa phát thanh công suất cực đại, làm sao anh ấy không bịt cái miệng của cô đc hả?????
Trời~! Bạn trai nó hôn cô, nó không lồng lộn lên ghen mà nhảy xổ vào bênh vực Xoài Xanh cơ đấy.
“Thiểu năng?~!”- Cô cười như mếu.
Đợi cho trận mưa xuân dừng lại, Đông Thy co cẳng chạy biến, vừa chạy vừa la hét:
-Tha cho chị….~!
- Em trễ.
Cô chạy vào hớt hải. Đột nhiên ngơ ngác nhìn, angel còn mời một người nữa và chính là vị nữ giám khảo trẻ ban nãy.
Cô lúng túng đưa mắt cầu cứu angel nhưng anh chàng chỉ ngó lơ rồi kín đáo cười một mình.
Cô gái trẻ đó cười thân thiện, nói:
-Nguyễn Ninh. Chào em. Chị là chị họ của nó.
Cô kéo ghế ngồi xuống, cũng muốn tự giới thiệu cho đàng hoàng:
-Em là..
-….Nhã Tử Đông Thy?
-và là…..
-…..bạn gái của nó?
Cô tá hỏa không chỉ vì tin-vịt mà Nguyễn Ninh vừa cười vừa nói mà còn vì sự nhanh nhạy đến…… mất cả duyên của cô gái này. Thanh minh chưa hẳn Nguyễn Ninh đã thèm tin, cô bèn tìm cớ lảng sang chuyện khác:
-Khi nãy em trả lời như nào hả chị?
-Ừ. Tạm. – Nguyễn Ninh lơ đãng đáp.
Cô kêu lên:
-Chị chỉ nói thế thôi ạ?
-Em muốn được khen hả?
Khuôn mặt cô đầy vẻ ngạc nhiên, angel cười lớn nói:
-Thôi hai người ăn đi.
Nguyễn Ninh thẳng thắn nói:
-Đông Thy, em và em họ chị như thế nào?
-Nếu em là em dâu chị, liệu có đc chiếu cố không?- Đông Thy vừa cười vừa nghiêng đầu hỏi.
Nguyễn Ninh khoan thai dùng dao cắt thức ăn, cười đáp:
-Có thể lắm. Nhưng chị thấy kiểu người như em không thích nó được.
Nguyễn Ninh dừng cắt nhìn hai người trước mặt rồi nói, giọng cô gái chắc chắn đến lạ:
-Hai đứa có thể là một đôi vợ chồng hòa thuận, nhưng không tạo được sự tự nhiên, cởi mở, nông nổi, cuồng si của một tình yêu mãnh liệt thực sự.
Đông Thy nhìn vào đĩa thức ăn. Hiện tại là điều cô mong muốn? Hay cô đang khao khát trở về quá khứ, rời xa hiện tại quá tầm thường này???
Đột nhiên tiếng đàn ông vang lên:
-Đừng nghe cô ấy. Nguyễn Ninh sai rồi. Tình yêu không tự tìm đến đâu.
Angel hoang mang nhìn người đàn ông mới đến. Còn anh ta thì chú mục vào Nguyễn Ninh, trong mắt như có cả giông tố huy hoàng……..
Nguyễn Ninh thản nhiên ăn tiếp rồi nói:
-Thy, ăn đi. Không đói?
Cô giật mình khi được nhắc tên hệt như đứa trẻ bị cô giáo gọi bài, cô cầm dao nĩa lên, nhưng không cách nào sử dụng được, dù angel cố giúp đỡ nhưng bị cô gạt ra, cô dùng cả tay lẫn dao để cắt miếng thịt, kết quả, miếng thịt vẫn vẹn nguyên, còn nước sốt thì bắn tung tóe lên áo sơ mi và mặt của cô. Thật là tệ. Kỳ lạ hơn, Nguyễn Ninh không cười chút nào vì hành động ấy, mà lại đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.
Người đàn ông ban nãy, tỉ mẩn, cầm bàn tay Nguyễn Ninh lên, lau sạch nước sốt vừa bị bắn lên. Anh ta quắc mắt nhìn Đông Thy vẻ rất giận dữ, nhưng đôi tay đang lau cho Nguyễn Ninh thì nhẹ nhàng như thể con người anh ta có thể chia làm hai sắc thái.
Đông Thy có dịp nhìn kỹ con người này. Người đàn ông này không quá ba mươi tuổi. Anh ta có khuôn mặt sắc cạnh, đường nét rõ ràng, cương nghị, khí chất của anh ta cho thấy anh ta không phải người nghèo, thuộc hàng có quyền lực và có lẽ anh ta rất thích Nguyễn Ninh. Vẻ giận dữ đáng sợ đó không làm cô thấy run, cô không sợ con người ấy, nhưng đôi mắt màu xám tro của anh ta thì khiến cô rất muốn nhìn kỹ.
Người đàn ông đó kéo tay Nguyễn Ninh có ý muốn rời đi, tất nhiên, cô gái trẻ giận dữ vô cùng:
-Tôn Vương Quân, bỏ tay ra.
Cô chợt nhìn thấy một hình ảnh rất quen thuộc, cô cũng đã từng khó chịu, phẫn nộ với những cái kéo tay thiếu nhẹ nhàng như thế…. Mọi thứ như ngày hôm qua, cũng như đã qua quá lâu…..
Thật khó phân biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.