Chương 40
Nhạc Tiểu Nữu
17/07/2015
Ăn cơm tối xong, Lộ Phi Nhi và bố mẹ ở trong phòng khách sạn nói chuyện, Vu Diễm Hoa nhịn không được oán trách con gái,
“Sao con không nói cho bố mẹ biết trước, bố mẹ của Lý Thanh Lưu làm gì hả?” Vu Diễm Hoa cảm thấy lúc ấy trên bàn cơm có phần thụ động.
“Đúng vậy! Phi Nhi, con nên nói cho bố mẹ biết trước, như vậy bố mẹ mới có thể chuẩn bị sẵn sàng được chứ!” Lộ Tuấn Sinh nhớ đến tình cảnh lúc đó, liền cảm thấy nếu như ông đã biết trước thì nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút.
“Con quên mất.” Lộ Phi Nhi ấp úng nói, chuyện này cũng không thể trách cô, sau khi cô gặp qua bố mẹ của Lý Thanh Lưu, đã bị đả kích một phen, hơn nữa về sau Lý Thanh Lưu lại bị thương, cả ngày đều hết sức chăm sóc, nên cô đã quên nói chuyện này với bố mẹ rồi.
“Thật ra cũng không có gì, chúng ta không tham lam tiền bạc nhà cậu ấy, cũng không cần quyền thế nhà cậu ấy, Phi Nhi của chúng ta cũng chướng mắt, không lấy chồng cũng được!” Vu Diễm Hoa không phải người bảo thủ, nhưng đã sống mấy chục tuổi đời, bà nhìn thấy cũng nhiều, từ xưa đến lqd nay luôn có một câu “Môn đăng hộ đối”, nghĩ đến cũng hoàn toàn không phải không có đạo lý. Đời sống và tập quán sinh hoạt khác nhau, văn hóa khác biệt, đều có thể mang đến phiền phức rất lớn cho vợ chồng son.
“Đúng vậy! Phi Nhi, con thật sự không muốn nghĩ lại một chút sao? Con vẫn còn trẻ như vậy, không cần gấp gáp!” Trời sinh Lộ Tuấn Sinh là một người yêu thương vợ con, con cái hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
“Con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, bọn con cũng hiểu rõ lẫn nhau, kết hôn sớm hay trễ gì cũng giống nhau mà thôi.” Lộ Phi Nhi không muốn bỏ qua như vậy, cô muốn một cái kết hoàn mỹ cho tình yêu của mình, bất kể sau khi kết hôn cô gặp phải chuyện gì, cô sẽ làm tốt tất cả, quan trọng nhất là, Lý Thanh Lưu rất yêu cô, dành cho cô lòng tin tuyệt đối.
Thấy con gái kiên quyết như vậy, Vu Diễm Hoa cũng không nói gì nữa. Chỉ có điều nếu muốn kết hôn, vẫn còn có rất nhiều chuyện bà phải nói:
“Phi Nhi, tình hình thực tế nhà cậu ta ít nhiều gì con cũng đã hiểu rõ ràng, đó xem như là một gia đình vừa có tiền vừa có quyền, nhưng mà Phi Nhi, từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ mà trở lại tằn tiện lqd lại khó. Giàu nghèo chung sống với nhau, con cũng không thể quên bản thân mình là ai. Bắt người tay ngắn(gây khó dễ cho người không có quyền thế), bản thân con sẽ giãy giụa bao nhiêu, không phải nên biết cùng bọn họ sao?” Vu Diễm Hoa là người tri thức kiêu ngạo và cứng cỏi, bà không cho phép con gái bà vì tiền mà biến thành nô lệ của nhà người ta.
“Cho thì lấy! Sợ gì chứ?” Lộ Tuấn Sinh cảm thấy cũng không có gì mà!
“Chẳng lẽ bọn họ cho con gái ông tiền bạc, rồi bảo con gái ông ăn nói khép nép hầu hạ bọn họ, ông cũng chịu sao? Hơn nữa, gia đình của chúng ta không bằng bọn họ, ngộ nhỡ bọn họ vì áp lực từ con trai nên mới đồng ý thì sao? Sau khi kết hôn sẽ nể mặt con gái ông sao?” Vu Diễm Hoa suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, bà phải để cho tư tưởng con gái chuẩn bị tốt nhất.
“Ôi chao! Vậy cũng không được, con gái lớn, nếu con thiếu tiền thì hãy nói với bố, bố sẽ gửi qua cho con.” Lộ Tuấn Sinh nghĩ tới đây liền thấy đau lòng, hiện tại con gái sắp lấy chồng, tại sao ông lại không có một chút cảm giác vui vẻ nào vậy? Vu Diễm Hoa nhìn thấy bộ dạng của chồng mình, nhịn không được thở dài. Đứa con mà ông ấy yêu nhất đã sắp trở thành con của nhà khác, về nhà lão già này nhất định nghĩ cách trút giận rồi.
“Mẹ, con hiểu rõ ý tứ của mẹ, nhưng con nghĩ sẽ không đâu. Hơn nữa con cũng không cần tiền của bố mẹ chồng.” Lộ Phi Nhi cũng hiểu được sau khi kết hôn cũng không cần phải đòi tiền từ bố mẹ nữa.
“Ừ, con hiểu thì tốt, chỉ có điều lúc kết bọn họ có cho gì đó thì con có thể yên tâm thoải mái mà nhận, con vẫn chưa tự mình trải qua, nhất định phải biết tính toán có biết không? Chưa nghe nói qua “Một phần ba*” sao?” Vu Diễm Hoa giữ chặt tay con gái, bắt đầu dạy bảo tỉ mỉ.
* Việc ra quyết định và lựa chọn, khi có ba hay nhiều lựa chọn
“Không biết.” Lộ Phi Nhi ngây ngốc, không biết là xảy ra chuyện gì.
“Tất cả thu nhập của gia đình con, chia làm ba phần, một phần ba chi phí làm việc, nếu không đủ thì trừ vào tiền tiêu vặt của cậu ấy, một phần ba làm dự trữ, còn một phần ba còn lại thì làm tiền vốn. Có biết không?”
“Dạ, con biết rồi, chỉ có điều, mẹ, mẹ nói xem nếu đó là tiền của Lý Thanh Lưu thì con có thể giữ không?” Lộ Phi Nhi hỏi, Vu Diễm Hoa lộ vẻ mặt “Con là đồ ngu ngốc”.
“Đương nhiên là giữ, lấy chồng theo chồng, cơm ăn áo mặc, cậu ta có tiền phải nuôi gia đình, đây là điều nên làm, nhất định phải thu vào.” Vu Diễm Hoa cũng không gánh vác chuyện của chồng, bởi vì đối với năng lực quản lý tiền bạc, Lộ Tuấn Sinh đã sớm hoàn toàn thuần phục rồi.
Lộ Phi Nhi tốt nghiệp rất suông sẻ, sau đó cô chính thức được đón về nhà Lý Thanh Lưu, bọn họ trực tiếp ở trong một ngôi biệt thự. Bởi vì khu người nhà bộ đội thật sự rất phiền phức.
Lễ tốt nghiệp, có thể nói là đặc biệt điên khùng! Có khóc, có cười, có ầm ĩ, còn không biết sống chết mà thổ lộ. Lộ Phi Nhi và mấy cô bạn cùng phòng cùng nhau đi dạo phố chúc mừng.
Sắp phải rời khỏi nơi này, sắp phải đường ai nấy đi, có người sắp tạm biệt độc thân, không biết vì sao, tâm tình mỗi người đều vô cùng nặng nề. Từng người báo cho người nhà, không có người nhà thì tìm bạn lqd bè đúng hẹn tới đón. Các cô muốn ở đây ăn cơm, sau đó mấy cô gái bắt đầu liên hệ tình cảm, bắt đầu liều mạng uống rượu một lần nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.
Các cô tìm một quán lẩu, vừa hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp đã qua đi, vừa nói ra nổi khổ trong lòng sắp xa nhau, lúc này con người thật sự rất yếu ớt! Mấy cô gái cũng không quan tâm đến hình tượng, tiếng nói lại càng hơi lớn, lúc này, mấy tên tiểu tử bên cạnh không biết sống chết bắt đầu cười phá lên.
“Một đám phụ nữ đã thành tinh rồi.”
“Haiz! Đừng nói nữa, ai biết bọn họ duy trì được bao lâu?”
Lời này hoàn toàn không kiên dè mấy cô gái, chắc là cũng muốn đòi cảnh cáo các cô một chút đây mà! Chỉ có điều mấy tên đàn ông này lại lựa chọn không đúng thời điểm. Trong mắt của sáu cô bốc hỏa ngay lập tức, Tôn Bối Bối lại bẻ tay răn rắc. Dáng vẻ giống như muốn ra tay ngay lập tức.
Tửu lượng của Tần Tranh không tệ, mặt rất đỏ, mang theo nụ cười quyến rũ, quay đầu lại nói với mấy tên đàn ông:
“Nghe giọng nói của mấy anh hình như không phải người địa phương?”
“Đúng vậy. Thì sao?”
Những người đàn ông này tuổi tác đại khái cũng hơn ba mươi tuổi, một đám có dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
“Không phải đã từng giả mạo ở trên giang hồ rồi chứ?” Tần Tranh bắt đầu ‘giở trò lưu manh’.
“Thét, nghe ý này của cô, không lẽ các cô đã ở ngoài giang hồ rồi hả?” Một người đàn ông có vẻ gầy yếu trong đó nói.
“Ôi chao, không sai, chẳng lẽ các người chưa từng nghe nói qua sao? Có ba loại người không nên trêu chọc?” Tần Tranh bắt đầu nói, biểu tình của mấy cô gái không đồng đều, chỉ là Ngô Viện Viện lén lút nói với Lộ Phi Nhi, Tần Tranh xem rất nhiều truyện kiếm hiệp.
“Nói một chút nghe xem, cho mấy anh em chúng tôi mở mang kiến thức.” Mấy người đàn ông đều cười ha hả. Điều này không thể nghi ngờ lại càng chọc giận mấy cô gái, Tôn Bối Bối muốn đứng lên, nhưng đã bị Tần Tranh giữ lại.
“Ra khỏi cửa, thì không thể trêu chọc người già, con nít và phụ nữ. Biết tại sao không? Bởi vì có dũng khí xuất hiện một mình, mỗi người đều có chỗ để dựa vào. Hiểu chưa?” Tần Tranh nói xong, mấy người đàn ông vẫn không hiểu, Vu Băng ở bên cạnh gấp gáp, cũng lộ bản tính ra, đứng vọt lên,
“Có thể ra tay thì không cần phí lời. Đánh cho bọn hắn không thể tự lo liệu được.” Vu Băng vừa nói xong, quơ lấy bình rượu trên bàn muốn xông qua, nhắc tới đánh nhau, Tôn Bối Bối hăng như đánh tiết gà, ngay lập tức hùa theo.
“Cậu lấy chai bia ấy thì hù dọa ai chứ? Nào, đây là vũ khí mình đưa cho Phi Nhi để phòng thân kết hôn, cầm đi.” Ngô Viện Viện có vẻ tàn nhẫn, từ trong túi lấy ra một Song tiết côn(côn nhị khúc) , mà còn là sắt, đưa cho Tôn Bối Bối, cô nhóc kia hết sức vui vẻ, còn đùa giỡn mấy cái, Ngô Viện Viện này còn chưa hết, cầm lấy chai bia đập lên tường một cái, chỉ còn lại nửa chai, sau đó cẩn thận quan sát một chút
“Ừ, thế này mới giống dáng vẻ đánh nhau này! Đến đây đi! Muốn lên một lượt hay là từng người một?”
Vậy mà mấy người đàn ông này lại sợ hãi, bọn họ đều là người dân lương thiện, có thể nói vài câu phổ thông bắt nạt mấy lqd cô gái nhỏ, nhưng nhìn điệu bộ của mấy cô gái này, không giống như là chỉ hù họa người ta! Nên tất cả nhanh chóng chạy hết, nhân viên phục vụ vội vàng chạy theo đòi tiền.”
“Ha ha...” Lộ Phi Nhi cười ha ha, mấy cô gái này thật là! Thật sự là không có biện pháp, gọi nhân viên phục vụ đã bị dọa sợ tới, dọn dẹp mảnh vụn một chút rồi mới tiếp tục uống.
Sắp phải đường ai nấy đi rồi, đây là lần cuối cùng tụ họp đông đủ như thế này, sau khi tham gia hôn lễ của Lộ Phi Nhi xong, nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Nghĩ đến tương lai chưa biết, nghĩ đến sắp đi vào xã hội, bọn họ cứ một ly rồi một ly uống, đợi cho Lý Thanh Lưu và người nhà đến, mấy cô gái đã uống đến xiêu vẹo rồi.
“Đội trưởng Lý, chào!” Lộ Phi Nhi lảo đảo đứng lên cúi chào, Lý Thanh Lưu vừa tức lại vừa buồn cười, cô gái này thế mà lại uống nhiều như vậy.
Lý Thanh Lưu đỡ Lộ Phi Nhi ra khỏi quán lẩu, nhìn bộ dạng của cô, giống như muốn ói, lại nhanh chóng dẫn cô đến ven đường.
“Lộ Phi Nhi, về sau không được uống nhiều như thế này nữa có biết không?”
“Vâng, đội trưởng.” Lộ Phi Nhi mới vừa nói xong, oa liền ói ra, ói ra đầy quần và giầy của Lý Thanh Lưu. Cái này còn chưa tính, Lý Thanh Lưu lau miệng cho cô, cô lại dùng sức giãy giụa, miệng còn hỏi:
“Anh sẽ rất tốt với em có đúng không?”
“Anh có yêu em hay không, nói!” Đầu lưỡi Lộ Phi Nhi đến cứng cả lại, nhưng vẫn cứ nói không ngừng.
“Yêu, anh yêu em nhất!” Lý Thanh Lưu thật không ngờ, Phi Nhi nhà anh cũng hỏi ra vấn đề ngây thơ như vậy, yêu, còn phải treo trên bờ môi sao?
Thật ra Lộ Phi Nhi rất tỉnh táo, trong lòng cô cái gì cũng hiểu rõ, chỉ là thân thể không nghe sai bảo, nhìn Lý Thanh Lưu cẩn thận chăm sóc mình, trong lòng lại đắc ý.
“Sao con không nói cho bố mẹ biết trước, bố mẹ của Lý Thanh Lưu làm gì hả?” Vu Diễm Hoa cảm thấy lúc ấy trên bàn cơm có phần thụ động.
“Đúng vậy! Phi Nhi, con nên nói cho bố mẹ biết trước, như vậy bố mẹ mới có thể chuẩn bị sẵn sàng được chứ!” Lộ Tuấn Sinh nhớ đến tình cảnh lúc đó, liền cảm thấy nếu như ông đã biết trước thì nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút.
“Con quên mất.” Lộ Phi Nhi ấp úng nói, chuyện này cũng không thể trách cô, sau khi cô gặp qua bố mẹ của Lý Thanh Lưu, đã bị đả kích một phen, hơn nữa về sau Lý Thanh Lưu lại bị thương, cả ngày đều hết sức chăm sóc, nên cô đã quên nói chuyện này với bố mẹ rồi.
“Thật ra cũng không có gì, chúng ta không tham lam tiền bạc nhà cậu ấy, cũng không cần quyền thế nhà cậu ấy, Phi Nhi của chúng ta cũng chướng mắt, không lấy chồng cũng được!” Vu Diễm Hoa không phải người bảo thủ, nhưng đã sống mấy chục tuổi đời, bà nhìn thấy cũng nhiều, từ xưa đến lqd nay luôn có một câu “Môn đăng hộ đối”, nghĩ đến cũng hoàn toàn không phải không có đạo lý. Đời sống và tập quán sinh hoạt khác nhau, văn hóa khác biệt, đều có thể mang đến phiền phức rất lớn cho vợ chồng son.
“Đúng vậy! Phi Nhi, con thật sự không muốn nghĩ lại một chút sao? Con vẫn còn trẻ như vậy, không cần gấp gáp!” Trời sinh Lộ Tuấn Sinh là một người yêu thương vợ con, con cái hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
“Con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, bọn con cũng hiểu rõ lẫn nhau, kết hôn sớm hay trễ gì cũng giống nhau mà thôi.” Lộ Phi Nhi không muốn bỏ qua như vậy, cô muốn một cái kết hoàn mỹ cho tình yêu của mình, bất kể sau khi kết hôn cô gặp phải chuyện gì, cô sẽ làm tốt tất cả, quan trọng nhất là, Lý Thanh Lưu rất yêu cô, dành cho cô lòng tin tuyệt đối.
Thấy con gái kiên quyết như vậy, Vu Diễm Hoa cũng không nói gì nữa. Chỉ có điều nếu muốn kết hôn, vẫn còn có rất nhiều chuyện bà phải nói:
“Phi Nhi, tình hình thực tế nhà cậu ta ít nhiều gì con cũng đã hiểu rõ ràng, đó xem như là một gia đình vừa có tiền vừa có quyền, nhưng mà Phi Nhi, từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ mà trở lại tằn tiện lqd lại khó. Giàu nghèo chung sống với nhau, con cũng không thể quên bản thân mình là ai. Bắt người tay ngắn(gây khó dễ cho người không có quyền thế), bản thân con sẽ giãy giụa bao nhiêu, không phải nên biết cùng bọn họ sao?” Vu Diễm Hoa là người tri thức kiêu ngạo và cứng cỏi, bà không cho phép con gái bà vì tiền mà biến thành nô lệ của nhà người ta.
“Cho thì lấy! Sợ gì chứ?” Lộ Tuấn Sinh cảm thấy cũng không có gì mà!
“Chẳng lẽ bọn họ cho con gái ông tiền bạc, rồi bảo con gái ông ăn nói khép nép hầu hạ bọn họ, ông cũng chịu sao? Hơn nữa, gia đình của chúng ta không bằng bọn họ, ngộ nhỡ bọn họ vì áp lực từ con trai nên mới đồng ý thì sao? Sau khi kết hôn sẽ nể mặt con gái ông sao?” Vu Diễm Hoa suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, bà phải để cho tư tưởng con gái chuẩn bị tốt nhất.
“Ôi chao! Vậy cũng không được, con gái lớn, nếu con thiếu tiền thì hãy nói với bố, bố sẽ gửi qua cho con.” Lộ Tuấn Sinh nghĩ tới đây liền thấy đau lòng, hiện tại con gái sắp lấy chồng, tại sao ông lại không có một chút cảm giác vui vẻ nào vậy? Vu Diễm Hoa nhìn thấy bộ dạng của chồng mình, nhịn không được thở dài. Đứa con mà ông ấy yêu nhất đã sắp trở thành con của nhà khác, về nhà lão già này nhất định nghĩ cách trút giận rồi.
“Mẹ, con hiểu rõ ý tứ của mẹ, nhưng con nghĩ sẽ không đâu. Hơn nữa con cũng không cần tiền của bố mẹ chồng.” Lộ Phi Nhi cũng hiểu được sau khi kết hôn cũng không cần phải đòi tiền từ bố mẹ nữa.
“Ừ, con hiểu thì tốt, chỉ có điều lúc kết bọn họ có cho gì đó thì con có thể yên tâm thoải mái mà nhận, con vẫn chưa tự mình trải qua, nhất định phải biết tính toán có biết không? Chưa nghe nói qua “Một phần ba*” sao?” Vu Diễm Hoa giữ chặt tay con gái, bắt đầu dạy bảo tỉ mỉ.
* Việc ra quyết định và lựa chọn, khi có ba hay nhiều lựa chọn
“Không biết.” Lộ Phi Nhi ngây ngốc, không biết là xảy ra chuyện gì.
“Tất cả thu nhập của gia đình con, chia làm ba phần, một phần ba chi phí làm việc, nếu không đủ thì trừ vào tiền tiêu vặt của cậu ấy, một phần ba làm dự trữ, còn một phần ba còn lại thì làm tiền vốn. Có biết không?”
“Dạ, con biết rồi, chỉ có điều, mẹ, mẹ nói xem nếu đó là tiền của Lý Thanh Lưu thì con có thể giữ không?” Lộ Phi Nhi hỏi, Vu Diễm Hoa lộ vẻ mặt “Con là đồ ngu ngốc”.
“Đương nhiên là giữ, lấy chồng theo chồng, cơm ăn áo mặc, cậu ta có tiền phải nuôi gia đình, đây là điều nên làm, nhất định phải thu vào.” Vu Diễm Hoa cũng không gánh vác chuyện của chồng, bởi vì đối với năng lực quản lý tiền bạc, Lộ Tuấn Sinh đã sớm hoàn toàn thuần phục rồi.
Lộ Phi Nhi tốt nghiệp rất suông sẻ, sau đó cô chính thức được đón về nhà Lý Thanh Lưu, bọn họ trực tiếp ở trong một ngôi biệt thự. Bởi vì khu người nhà bộ đội thật sự rất phiền phức.
Lễ tốt nghiệp, có thể nói là đặc biệt điên khùng! Có khóc, có cười, có ầm ĩ, còn không biết sống chết mà thổ lộ. Lộ Phi Nhi và mấy cô bạn cùng phòng cùng nhau đi dạo phố chúc mừng.
Sắp phải rời khỏi nơi này, sắp phải đường ai nấy đi, có người sắp tạm biệt độc thân, không biết vì sao, tâm tình mỗi người đều vô cùng nặng nề. Từng người báo cho người nhà, không có người nhà thì tìm bạn lqd bè đúng hẹn tới đón. Các cô muốn ở đây ăn cơm, sau đó mấy cô gái bắt đầu liên hệ tình cảm, bắt đầu liều mạng uống rượu một lần nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.
Các cô tìm một quán lẩu, vừa hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp đã qua đi, vừa nói ra nổi khổ trong lòng sắp xa nhau, lúc này con người thật sự rất yếu ớt! Mấy cô gái cũng không quan tâm đến hình tượng, tiếng nói lại càng hơi lớn, lúc này, mấy tên tiểu tử bên cạnh không biết sống chết bắt đầu cười phá lên.
“Một đám phụ nữ đã thành tinh rồi.”
“Haiz! Đừng nói nữa, ai biết bọn họ duy trì được bao lâu?”
Lời này hoàn toàn không kiên dè mấy cô gái, chắc là cũng muốn đòi cảnh cáo các cô một chút đây mà! Chỉ có điều mấy tên đàn ông này lại lựa chọn không đúng thời điểm. Trong mắt của sáu cô bốc hỏa ngay lập tức, Tôn Bối Bối lại bẻ tay răn rắc. Dáng vẻ giống như muốn ra tay ngay lập tức.
Tửu lượng của Tần Tranh không tệ, mặt rất đỏ, mang theo nụ cười quyến rũ, quay đầu lại nói với mấy tên đàn ông:
“Nghe giọng nói của mấy anh hình như không phải người địa phương?”
“Đúng vậy. Thì sao?”
Những người đàn ông này tuổi tác đại khái cũng hơn ba mươi tuổi, một đám có dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
“Không phải đã từng giả mạo ở trên giang hồ rồi chứ?” Tần Tranh bắt đầu ‘giở trò lưu manh’.
“Thét, nghe ý này của cô, không lẽ các cô đã ở ngoài giang hồ rồi hả?” Một người đàn ông có vẻ gầy yếu trong đó nói.
“Ôi chao, không sai, chẳng lẽ các người chưa từng nghe nói qua sao? Có ba loại người không nên trêu chọc?” Tần Tranh bắt đầu nói, biểu tình của mấy cô gái không đồng đều, chỉ là Ngô Viện Viện lén lút nói với Lộ Phi Nhi, Tần Tranh xem rất nhiều truyện kiếm hiệp.
“Nói một chút nghe xem, cho mấy anh em chúng tôi mở mang kiến thức.” Mấy người đàn ông đều cười ha hả. Điều này không thể nghi ngờ lại càng chọc giận mấy cô gái, Tôn Bối Bối muốn đứng lên, nhưng đã bị Tần Tranh giữ lại.
“Ra khỏi cửa, thì không thể trêu chọc người già, con nít và phụ nữ. Biết tại sao không? Bởi vì có dũng khí xuất hiện một mình, mỗi người đều có chỗ để dựa vào. Hiểu chưa?” Tần Tranh nói xong, mấy người đàn ông vẫn không hiểu, Vu Băng ở bên cạnh gấp gáp, cũng lộ bản tính ra, đứng vọt lên,
“Có thể ra tay thì không cần phí lời. Đánh cho bọn hắn không thể tự lo liệu được.” Vu Băng vừa nói xong, quơ lấy bình rượu trên bàn muốn xông qua, nhắc tới đánh nhau, Tôn Bối Bối hăng như đánh tiết gà, ngay lập tức hùa theo.
“Cậu lấy chai bia ấy thì hù dọa ai chứ? Nào, đây là vũ khí mình đưa cho Phi Nhi để phòng thân kết hôn, cầm đi.” Ngô Viện Viện có vẻ tàn nhẫn, từ trong túi lấy ra một Song tiết côn(côn nhị khúc) , mà còn là sắt, đưa cho Tôn Bối Bối, cô nhóc kia hết sức vui vẻ, còn đùa giỡn mấy cái, Ngô Viện Viện này còn chưa hết, cầm lấy chai bia đập lên tường một cái, chỉ còn lại nửa chai, sau đó cẩn thận quan sát một chút
“Ừ, thế này mới giống dáng vẻ đánh nhau này! Đến đây đi! Muốn lên một lượt hay là từng người một?”
Vậy mà mấy người đàn ông này lại sợ hãi, bọn họ đều là người dân lương thiện, có thể nói vài câu phổ thông bắt nạt mấy lqd cô gái nhỏ, nhưng nhìn điệu bộ của mấy cô gái này, không giống như là chỉ hù họa người ta! Nên tất cả nhanh chóng chạy hết, nhân viên phục vụ vội vàng chạy theo đòi tiền.”
“Ha ha...” Lộ Phi Nhi cười ha ha, mấy cô gái này thật là! Thật sự là không có biện pháp, gọi nhân viên phục vụ đã bị dọa sợ tới, dọn dẹp mảnh vụn một chút rồi mới tiếp tục uống.
Sắp phải đường ai nấy đi rồi, đây là lần cuối cùng tụ họp đông đủ như thế này, sau khi tham gia hôn lễ của Lộ Phi Nhi xong, nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Nghĩ đến tương lai chưa biết, nghĩ đến sắp đi vào xã hội, bọn họ cứ một ly rồi một ly uống, đợi cho Lý Thanh Lưu và người nhà đến, mấy cô gái đã uống đến xiêu vẹo rồi.
“Đội trưởng Lý, chào!” Lộ Phi Nhi lảo đảo đứng lên cúi chào, Lý Thanh Lưu vừa tức lại vừa buồn cười, cô gái này thế mà lại uống nhiều như vậy.
Lý Thanh Lưu đỡ Lộ Phi Nhi ra khỏi quán lẩu, nhìn bộ dạng của cô, giống như muốn ói, lại nhanh chóng dẫn cô đến ven đường.
“Lộ Phi Nhi, về sau không được uống nhiều như thế này nữa có biết không?”
“Vâng, đội trưởng.” Lộ Phi Nhi mới vừa nói xong, oa liền ói ra, ói ra đầy quần và giầy của Lý Thanh Lưu. Cái này còn chưa tính, Lý Thanh Lưu lau miệng cho cô, cô lại dùng sức giãy giụa, miệng còn hỏi:
“Anh sẽ rất tốt với em có đúng không?”
“Anh có yêu em hay không, nói!” Đầu lưỡi Lộ Phi Nhi đến cứng cả lại, nhưng vẫn cứ nói không ngừng.
“Yêu, anh yêu em nhất!” Lý Thanh Lưu thật không ngờ, Phi Nhi nhà anh cũng hỏi ra vấn đề ngây thơ như vậy, yêu, còn phải treo trên bờ môi sao?
Thật ra Lộ Phi Nhi rất tỉnh táo, trong lòng cô cái gì cũng hiểu rõ, chỉ là thân thể không nghe sai bảo, nhìn Lý Thanh Lưu cẩn thận chăm sóc mình, trong lòng lại đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.