Chương 30: Đặc công vũ trang
Nhạc Tiểu Nữu
24/06/2015
Lộ Phi Nhi đứng ở phòng khách, quan sát xung quanh một chút, xác định kết cấu nhà cửa đơn giản, sau đó quay đầu không có ý tốt nhìn Lý Thanh Lưu.
“Biết em sẽ đến đây ở mấy ngày nên đã chuẩn bị kỹ càng rồi hả?”
“Vậy muốn anh chuẩn bị cái gì? Một cái giường, một cái mền, còn muốn thêm gì nữa? Chẳng nhẽ em muốn những vật dụng đặc biệt gì đó sao?” Lý Thanh Lưu mở to hai mắt nhìn Lộ Phi Nhi, ý tứ giống như cô đang muốn làm chuyện gì không biết xấu hổ vậy.
“Xí, có người nào giống như anh không?” Lộ Phi Hiểu ý ngay lập tức
“Anh chỉ lo lắng em cần vật dụng linh tinh gì đó của phụ nữ, chứ em đang nghĩ là anh nói gì?” Lý Thanh Lưu cực kỳ vô lại cười nhạo cô, khiến Lộ Phi Nhi tức giận không biết phải đáp trả như thế nào.
“Hứ! Anh cứ đắc ý đi! Chờ xem!”
“Em muốn làm gì?” Lý Thanh Lưu kinh ngạc phát hiện Lộ Phi Nhi lấy từ trong túi ra một đôi bao tay làm việc, còn có cái nhíp, giấy bịt kín và các loại linh tinh.
“Bây giờ là lúc thu thập chứng cứ, anh có thể lựa chọn nhận tội, hoặc là tự em sẽ tìm ra chứng cứ.” Lộ Phi Nhi dĩ nhiên là muốn tìm chứng cứ của phụ nữ, hoặc là nói tìm tòi quá khứ của Lý Thanh Lưu, tự anh có thể nhận tội sao?
“Ha ha... đi tìm đi!” Lý Thanh Lưu rất hào phóng.
“Chờ đến lúc anh khóc, nếu để cho em tìm được cái gì, hứ...” Lộ Phi Nhi nhìn dáng vẻ của anh, thì càng muốn tìm được cái gì đó, nói xong liền bắt đầu tìm kiếm từ phòng ngủ, Lý Thanh Lưu cũng không quản cô, bắt đầu lấy hành lý của Lộ Phi Nhi trong túi xách ra.
“Lộ Phi Nhi phát hiện Lý Thanh Lưu thật sự rất...vô cùng sạch sẽ, phòng này tuyệt đối là do bản thân anh dọn dẹp, bởi vì không có ai đến dọn dẹp phòng người khác mà có thể cẩn thận như vậy, mọi góc ngách đều thu dọn rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào, xem ra là tên kia đã được quân đội nuôi dưỡng thành thói quen, thậm chí ngay cả chăn cũng được gấp lại rất khuôn khổ, khăn trải giường lại càng không có một chút nếp nhăn nào. Tủ quần áo, tủ đầu giường đều chỉ đựng một vài bộ quần áo, ngoài ra chẳng có gì, Lộ Phi Nhi không nản lòng, quyết định đến nhà vệ sinh xem một chút, chỉ một lát sau, từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng thét chói tai của Lộ Phi Nhi.
“A!”
“Sao vậy?” Lý Thanh Lưu vội vàng chạy vào xem, vừa chạy đến cửa phòng toilet, đã nhìn thấy Lộ Phi Nhi hả hê cầm cái nhíp giơ lên trước mặt Lý Thanh Lưu, trên đầu nhọn của cái nhíp còn kẹp một sợi tóc, đó là một sợi tóc dài, rất rõ ràng đó là của một người phụ nữ.
“Anh nhìn xem em tìm được cái gì?”
“À, em phát hiện rồi à.” Lý Thanh Lưu căn bản không để ý tới Lộ Phi Nhi càn quấy, xoay người bước đi.
“Hả.... sao anh biết đó là giả?” Lộ Phi Nhi đi theo sau lưng anh, giống như trò đùa dai của một đứa con nít không được thành công, trong miệng còn thiếu chút kêu ‘Em không chịu, em không chịu.’
“Anh từ chối trả lời vấn đề đơn giản như vậy, thật sự là rất sỉ nhục chỉ số thông minh của anh.”
“Hứ!” Lộ Phi Nhi thấy không vui, cũng không đùa anh nữa, bản thân mình xoay người đến phòng sách để tắm, cô phát hiện ở đây có rất nhiều sách. Thể loại đa dạng, quân sự, lịch sử, điều tra, tâm lý học, súng lqd ống, còn có các loại sách nước ngoài. Chất đầy cả mặt tường, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người cất giữ nhiều sách như vậy đấy! Từ dưới mặt đất lên đến nóc nhà, thậm chí bên cạnh phòng còn có một cái thang nhỏ. Ở một góc của phòng sách, có một cái thảm, phía trên còn có mấy cái đệm dựa lưng, xem ra là anh thường xuyên ở trong này đọc sách rồi. Trên bàn có một cái máy vi tính, bên cạnh máy vi tính còn để một quyển sách chưa đọc xong.
Đây là một mặt khác của Lý Thanh Lưu mà cô chưa biết sao! Anh vừa giống như là một người thư sinh, Lộ Phi Nhi gần như có thể tưởng tượng ra anh đang ngồi trên thảm trải sàn, hình ảnh chăm chú đọc sách, Lộ Phi Nhi tìm kiếm loại sách mà cô cảm thấy hứng thú, đột nhiên một quyển sách trong góc thu hút sự chú ý của cô, cô bước đến rút ra rồi lật xem.
Không biết từ lúc nào, Lý Thanh Lưu đã xuất hiện sau lưng cô, anh thấy trong tay Lộ Phi Nhi đang cầm một quyển sách, lại từ trong sách rút ra một tờ giấy, anh đi tới, sau đó đột nhiên đưa tay cướp tờ giấy kia đi.
“Hả, đưa em xem nó là gì? Ông xã? Ai là
ông xã?” Lộ Phi Nhi mới vừa thấy được chữ đầu thì đã bị cướp đi rồi, cái này rất quan trọng, vấn đề liên quan trực tiếp đến tương lai người nào chiếm thế thượng phong.
Vợ chồng nhà khác nhất định không giống như bọn họ vậy, vợ chồng hai người trực tiếp dùng võ, anh tới em tới, chỉ để tranh một tờ giấy, không tới mấy phút, Lộ Phi Nhi đã bị bại trận rồi, bị Lý Thanh Lưu kiềm chế vào trong ngực từ phía sau, một cánh tay nhanh chóng lấy tờ giấy viên tròn lại, nhét vào miệng, mắt thấy chứng cứ không lấy được nữa, anh mới buông Lộ Phi Nhi ra.
“Em nói này đội trưởng Lý, không cần phải đến mức này chứ?” Lộ Phi Nhi cười không được, hình ảnh này cũng quá khôi hài rồi, vội vàng chạy vào phòng bếp bưng một lý nước ra, đưa cho Lý Thanh Lưu, nhìn anh ngậm cục giấy trong miệng, đề phòng nhìn cô, cũng không đau lòng anh, ý tứ chính là nếu muốn không truy xét thì hãy nuốt nó xuống ngay lập tức! Đáng thương cho đội trưởng Lý anh hùng nhụt chí nha! Hung dữ nhìn Lý Thanh Lưu, gian khổ nuốt xuống. Lộ Phi Nhi chợt nhíu mày, vui vẻ rời đi.
“Mùa xuân trong bách hương hoa ấy, tính tang tính tang tính tang…” Cô vừa chạy vừa ngâm nga một ca khúc.
Mắt thấy Lộ Phi Nhi sắp trở về trường học, nhưng mà mấy ngày rồi mà Lý Thanh Lưu vẫn chưa trở về, Lộ Phi Nhi vẫn tiếp tục đi làm, cô biết nhất định anh đang bận rộn.
Đột nhiên mấy người Lộ Phi Nhi nhận được thông báo, có nhiệm vụ khẩn cấp, bên đội cảnh sát hình sự có nhiệm vụ bên ngoài, tất cả đều vào cuộc, không khí vô cùng căng thẳng, Lộ Phi Nhi cùng đi theo các đồng nghiệp lên xe, bất ngờ nhìn thấy Chu Kiến và Ninh Vệ Đông đều vác súng trên vai, đạn lên nòng, cũng đưa áo chống đạn, mũ sắt cho Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn, có nhiều cảnh sát vẫn liên tục chạy về phía ngoại thành, dẫn đến một chỗ đất trống thì dừng lại. xuống xe, Lộ Phi Nhi mới phát hiện, Phó cục trưởng cũng đang ở đây, mấy vị lãnh đạo ở bên cạnh xe nghiên cứu bản đồ, Lộ Phi Nhi quan sát hoàn cảnh xung quanh, chiến trường chủ yếu của bọn họ hẳn là ở sau núi.
Chu Kiến đến bàn giao tình huống với Phương Mẫn.
“Hai tên tội phạm Trịnh Vĩ Dân và Vương Chí Cương là tội phạm trốn trại cấp một của Bộ công an, nghi có dính líu đến mua bán ma túy, bắt giữ mấy người làm con tin, trong tay bọn chúng có súng, khả năng còn có thuốc nổ, Phương Mẫn và Lộ Phi Nhi ở đây tiếp viện, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc.” Cấp trên cấp thẻ ra vào cho Lộ Phi Nhi và những người khác. Mãi cho đến buổi trưa, vẫn chưa có tin tức nào, đột nhiên một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, khiến tất cả mọi người căng thẳng, Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn thấy đồng đội bắt đầu di chuyển, nhưng mà vẫn không biết tình huống hiện tại là như thế nào, không biết có người nào bị thương hay không, hay là đã bắt được tội phạm? Qua hơn nửa ngày, vẫn không có tin tức, lúc này, ở phía xa có hai chiếc xe cảnh sát đang mở cửa, Lộ Phi Nhi nhận ra đó là xe đặc công, xe rất dài, có lẽ có thể chứa khoảng hai mươi người, tất cả có hai chiếc. Cửa xe mở ra, từ phía tren bước xuống đều là đặc công mặc đồ đen, trong tay cầm theo vũ khí tối tân nhất, hơn nữa tất cả bọn họ đều che mặt, căn bản là không nhìn thấy rõ.
Vũ khí trong tay của bọn họ cũng không phải chỉ là một loại có tám kiểu súng tự động, kiểu S1 Automatic Riffle thiết kế yêu cầu là cùng thời đại thay kiểu 56 súng máy bắn tự động và kiểu 56 Submachine Gun, lấy hỏa lực mãnh liệt kết hợp với độ chính xác khi bắn ra rất tốt. Bộ đội tác chiến cũng cho biết, từng ở trên cự lý hơn một trăm mét, dùng hai kiểu 81 đè ép lô-cốt quân địch, khiến cho bọn chúng không có cách nào nổ súng được.
Súng bắn tỉa và còn có cung nỏ, bởi vì tính chất mẫn cảm của công việc, Lộ Phi Nhi đặc biệt chú ý đến cung nỏ và súng bắn tỉa, cô đã từng nhìn thấy hai loại vũ khí này trên sách vở, trong trường hoc cũng chỉ được nhìn thấy qua vài lần, nhưng bây giờ nhìn thấy trang bị của họ, dường như càng thêm tân tiến hơn một chút, kính nhắm trên súng bắn tỉa hẳn là tân tiến nhất.
“Nghe nói gì chưa?” Phương Mẫn thần bí tiến lên bên cạnh Lộ Phi Nhi.
“Nghe nói cái gì?” Lộ Phi Nhi vẫn nhìn chằm chằm, bởi vì cô thấy được một bóng dáng quen thuộc, phải nói là rất quen thuộc, cho dù toàn thân anh đề che kín chặt chẽ, nhưng mà Lộ Phi Nhi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra Lý Thanh Lưu ngay lập tức, anh đang chỉ huy đội ngũ của anh, lúc đi qua bên người Lộ Phi Nhi, ánh mắt bọn họ giao nhau, cô lại càng khẳng định, đó là anh.
“Chị thấy bọn họ hẳn là đại đội chiến đấu đặc biệt rồi, em có biết bọn họ tuyển chọn người như thế nào không hả?”
“Chắc là dựa vào tính chất quân đội để tuyển chọn hả?” Lộ Phi Nhi cũng chỉ suy đoán.
“Thôi đi, nói thừa! Hơn ba ngàn người chỉ giữ lại hai mươi người, tố chất tâm lý, giác ngộ chính trị, trình độ kỹ thuật chiến đấu, thể năng, còn rất nhiều rất nhiều, nhưng mà vẫn còn một điều kiện nhất định em không biết.” Phương Mẫn rất đắc ý.
“Lại còn gì nữa?”
“Thôi đi, chị nói cho em biết, yêu cầu dáng người của bọn họ phải cao hơn một mét tám, dáng vẻ còn phải có khí phách.” Phương Mẫn cười nói.
“Cái gì chứ? bọn họ đang chọn người đẹp sao?” Lộ Phi Nhi có phần dở khóc dở cười, cái này mà gọi là điều kiện tuyển chọn gì chứ hả?
“Bởi vì thỉnh thoảng bọn họ phải thực hiện nhiệm vụ bảo vệ những người lãnh đạo quan trọng, em nói nếu tiếp đãi khách nước ngoài mà bộ dáng khó coi vậy thì không phải là làm mất mặt đất nước sao?” Phương Mẫn nhìn xung quanh không có ai, rồi nói tiếp: “Lần trước chị đến bệnh viện quân y, đúng lúc gặp phải một đội viên trong đội đặc chiến đang kiểm tra sức khỏe, oa, làm chị thật sự khiếp sợ nha! Đồng loạt một đám mãnh nam, bộ dáng còn đẹp trai hơn người mẫu, chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, người đẹp bên cạnh chị không kiềm chế được bản thân muốn chụp ảnh bọn họ, liền bị cấp trên của bọn họ giữ chặt, anh ta nói, không được chụp ảnh bọn họ. Khốc không?”
“Ừ, quả thật.” Chỉ có điều trong lòng Lộ Phi Nhi lại đang nghĩ, cái gì mà làm nhiệm vụ bảo vệ chứ, còn không phải là ngăn cản thương vong hay sao? Đó chính là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Nếu cô là một người bình thường, hoặc là nói chỉ là một người cảnh sát thông thường, trong lòng Lộ Phi Nhi tưởng cô nhất định sẽ tôn kính bọn họ, nhưng mà hiện tại cô lại muốn trở thành một người thân của bọn họ, cô càng quan tâm sự an nguy của người trong lòng hơn.
Lý Thanh Lưu dẫn theo người tiến vào bên trong cùng lãnh đạo tìm hiểu tình huống trước một chút, sau đó mới sắp xếp bố trí vây bắt như thế nào. Lộ Phi Nhi ở phía xa nhìn, vô cùng căng thẳng, lúc Lý Thanh Lưu dẫn theo đội viên rời khỏi, Lộ Phi Nhi cũng không có cơ hội nói chuyện với Lý Thanh Lưu, cô cũng biết bọn họ không thể trao đổi, cũng không có cơ hội đó.
Hiện tại Lộ Phi Nhi không có gì cả, cô chỉ biết cầu nguyện, hi vọng anh bình an.
“Biết em sẽ đến đây ở mấy ngày nên đã chuẩn bị kỹ càng rồi hả?”
“Vậy muốn anh chuẩn bị cái gì? Một cái giường, một cái mền, còn muốn thêm gì nữa? Chẳng nhẽ em muốn những vật dụng đặc biệt gì đó sao?” Lý Thanh Lưu mở to hai mắt nhìn Lộ Phi Nhi, ý tứ giống như cô đang muốn làm chuyện gì không biết xấu hổ vậy.
“Xí, có người nào giống như anh không?” Lộ Phi Hiểu ý ngay lập tức
“Anh chỉ lo lắng em cần vật dụng linh tinh gì đó của phụ nữ, chứ em đang nghĩ là anh nói gì?” Lý Thanh Lưu cực kỳ vô lại cười nhạo cô, khiến Lộ Phi Nhi tức giận không biết phải đáp trả như thế nào.
“Hứ! Anh cứ đắc ý đi! Chờ xem!”
“Em muốn làm gì?” Lý Thanh Lưu kinh ngạc phát hiện Lộ Phi Nhi lấy từ trong túi ra một đôi bao tay làm việc, còn có cái nhíp, giấy bịt kín và các loại linh tinh.
“Bây giờ là lúc thu thập chứng cứ, anh có thể lựa chọn nhận tội, hoặc là tự em sẽ tìm ra chứng cứ.” Lộ Phi Nhi dĩ nhiên là muốn tìm chứng cứ của phụ nữ, hoặc là nói tìm tòi quá khứ của Lý Thanh Lưu, tự anh có thể nhận tội sao?
“Ha ha... đi tìm đi!” Lý Thanh Lưu rất hào phóng.
“Chờ đến lúc anh khóc, nếu để cho em tìm được cái gì, hứ...” Lộ Phi Nhi nhìn dáng vẻ của anh, thì càng muốn tìm được cái gì đó, nói xong liền bắt đầu tìm kiếm từ phòng ngủ, Lý Thanh Lưu cũng không quản cô, bắt đầu lấy hành lý của Lộ Phi Nhi trong túi xách ra.
“Lộ Phi Nhi phát hiện Lý Thanh Lưu thật sự rất...vô cùng sạch sẽ, phòng này tuyệt đối là do bản thân anh dọn dẹp, bởi vì không có ai đến dọn dẹp phòng người khác mà có thể cẩn thận như vậy, mọi góc ngách đều thu dọn rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào, xem ra là tên kia đã được quân đội nuôi dưỡng thành thói quen, thậm chí ngay cả chăn cũng được gấp lại rất khuôn khổ, khăn trải giường lại càng không có một chút nếp nhăn nào. Tủ quần áo, tủ đầu giường đều chỉ đựng một vài bộ quần áo, ngoài ra chẳng có gì, Lộ Phi Nhi không nản lòng, quyết định đến nhà vệ sinh xem một chút, chỉ một lát sau, từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng thét chói tai của Lộ Phi Nhi.
“A!”
“Sao vậy?” Lý Thanh Lưu vội vàng chạy vào xem, vừa chạy đến cửa phòng toilet, đã nhìn thấy Lộ Phi Nhi hả hê cầm cái nhíp giơ lên trước mặt Lý Thanh Lưu, trên đầu nhọn của cái nhíp còn kẹp một sợi tóc, đó là một sợi tóc dài, rất rõ ràng đó là của một người phụ nữ.
“Anh nhìn xem em tìm được cái gì?”
“À, em phát hiện rồi à.” Lý Thanh Lưu căn bản không để ý tới Lộ Phi Nhi càn quấy, xoay người bước đi.
“Hả.... sao anh biết đó là giả?” Lộ Phi Nhi đi theo sau lưng anh, giống như trò đùa dai của một đứa con nít không được thành công, trong miệng còn thiếu chút kêu ‘Em không chịu, em không chịu.’
“Anh từ chối trả lời vấn đề đơn giản như vậy, thật sự là rất sỉ nhục chỉ số thông minh của anh.”
“Hứ!” Lộ Phi Nhi thấy không vui, cũng không đùa anh nữa, bản thân mình xoay người đến phòng sách để tắm, cô phát hiện ở đây có rất nhiều sách. Thể loại đa dạng, quân sự, lịch sử, điều tra, tâm lý học, súng lqd ống, còn có các loại sách nước ngoài. Chất đầy cả mặt tường, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người cất giữ nhiều sách như vậy đấy! Từ dưới mặt đất lên đến nóc nhà, thậm chí bên cạnh phòng còn có một cái thang nhỏ. Ở một góc của phòng sách, có một cái thảm, phía trên còn có mấy cái đệm dựa lưng, xem ra là anh thường xuyên ở trong này đọc sách rồi. Trên bàn có một cái máy vi tính, bên cạnh máy vi tính còn để một quyển sách chưa đọc xong.
Đây là một mặt khác của Lý Thanh Lưu mà cô chưa biết sao! Anh vừa giống như là một người thư sinh, Lộ Phi Nhi gần như có thể tưởng tượng ra anh đang ngồi trên thảm trải sàn, hình ảnh chăm chú đọc sách, Lộ Phi Nhi tìm kiếm loại sách mà cô cảm thấy hứng thú, đột nhiên một quyển sách trong góc thu hút sự chú ý của cô, cô bước đến rút ra rồi lật xem.
Không biết từ lúc nào, Lý Thanh Lưu đã xuất hiện sau lưng cô, anh thấy trong tay Lộ Phi Nhi đang cầm một quyển sách, lại từ trong sách rút ra một tờ giấy, anh đi tới, sau đó đột nhiên đưa tay cướp tờ giấy kia đi.
“Hả, đưa em xem nó là gì? Ông xã? Ai là
ông xã?” Lộ Phi Nhi mới vừa thấy được chữ đầu thì đã bị cướp đi rồi, cái này rất quan trọng, vấn đề liên quan trực tiếp đến tương lai người nào chiếm thế thượng phong.
Vợ chồng nhà khác nhất định không giống như bọn họ vậy, vợ chồng hai người trực tiếp dùng võ, anh tới em tới, chỉ để tranh một tờ giấy, không tới mấy phút, Lộ Phi Nhi đã bị bại trận rồi, bị Lý Thanh Lưu kiềm chế vào trong ngực từ phía sau, một cánh tay nhanh chóng lấy tờ giấy viên tròn lại, nhét vào miệng, mắt thấy chứng cứ không lấy được nữa, anh mới buông Lộ Phi Nhi ra.
“Em nói này đội trưởng Lý, không cần phải đến mức này chứ?” Lộ Phi Nhi cười không được, hình ảnh này cũng quá khôi hài rồi, vội vàng chạy vào phòng bếp bưng một lý nước ra, đưa cho Lý Thanh Lưu, nhìn anh ngậm cục giấy trong miệng, đề phòng nhìn cô, cũng không đau lòng anh, ý tứ chính là nếu muốn không truy xét thì hãy nuốt nó xuống ngay lập tức! Đáng thương cho đội trưởng Lý anh hùng nhụt chí nha! Hung dữ nhìn Lý Thanh Lưu, gian khổ nuốt xuống. Lộ Phi Nhi chợt nhíu mày, vui vẻ rời đi.
“Mùa xuân trong bách hương hoa ấy, tính tang tính tang tính tang…” Cô vừa chạy vừa ngâm nga một ca khúc.
Mắt thấy Lộ Phi Nhi sắp trở về trường học, nhưng mà mấy ngày rồi mà Lý Thanh Lưu vẫn chưa trở về, Lộ Phi Nhi vẫn tiếp tục đi làm, cô biết nhất định anh đang bận rộn.
Đột nhiên mấy người Lộ Phi Nhi nhận được thông báo, có nhiệm vụ khẩn cấp, bên đội cảnh sát hình sự có nhiệm vụ bên ngoài, tất cả đều vào cuộc, không khí vô cùng căng thẳng, Lộ Phi Nhi cùng đi theo các đồng nghiệp lên xe, bất ngờ nhìn thấy Chu Kiến và Ninh Vệ Đông đều vác súng trên vai, đạn lên nòng, cũng đưa áo chống đạn, mũ sắt cho Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn, có nhiều cảnh sát vẫn liên tục chạy về phía ngoại thành, dẫn đến một chỗ đất trống thì dừng lại. xuống xe, Lộ Phi Nhi mới phát hiện, Phó cục trưởng cũng đang ở đây, mấy vị lãnh đạo ở bên cạnh xe nghiên cứu bản đồ, Lộ Phi Nhi quan sát hoàn cảnh xung quanh, chiến trường chủ yếu của bọn họ hẳn là ở sau núi.
Chu Kiến đến bàn giao tình huống với Phương Mẫn.
“Hai tên tội phạm Trịnh Vĩ Dân và Vương Chí Cương là tội phạm trốn trại cấp một của Bộ công an, nghi có dính líu đến mua bán ma túy, bắt giữ mấy người làm con tin, trong tay bọn chúng có súng, khả năng còn có thuốc nổ, Phương Mẫn và Lộ Phi Nhi ở đây tiếp viện, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc.” Cấp trên cấp thẻ ra vào cho Lộ Phi Nhi và những người khác. Mãi cho đến buổi trưa, vẫn chưa có tin tức nào, đột nhiên một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, khiến tất cả mọi người căng thẳng, Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn thấy đồng đội bắt đầu di chuyển, nhưng mà vẫn không biết tình huống hiện tại là như thế nào, không biết có người nào bị thương hay không, hay là đã bắt được tội phạm? Qua hơn nửa ngày, vẫn không có tin tức, lúc này, ở phía xa có hai chiếc xe cảnh sát đang mở cửa, Lộ Phi Nhi nhận ra đó là xe đặc công, xe rất dài, có lẽ có thể chứa khoảng hai mươi người, tất cả có hai chiếc. Cửa xe mở ra, từ phía tren bước xuống đều là đặc công mặc đồ đen, trong tay cầm theo vũ khí tối tân nhất, hơn nữa tất cả bọn họ đều che mặt, căn bản là không nhìn thấy rõ.
Vũ khí trong tay của bọn họ cũng không phải chỉ là một loại có tám kiểu súng tự động, kiểu S1 Automatic Riffle thiết kế yêu cầu là cùng thời đại thay kiểu 56 súng máy bắn tự động và kiểu 56 Submachine Gun, lấy hỏa lực mãnh liệt kết hợp với độ chính xác khi bắn ra rất tốt. Bộ đội tác chiến cũng cho biết, từng ở trên cự lý hơn một trăm mét, dùng hai kiểu 81 đè ép lô-cốt quân địch, khiến cho bọn chúng không có cách nào nổ súng được.
Súng bắn tỉa và còn có cung nỏ, bởi vì tính chất mẫn cảm của công việc, Lộ Phi Nhi đặc biệt chú ý đến cung nỏ và súng bắn tỉa, cô đã từng nhìn thấy hai loại vũ khí này trên sách vở, trong trường hoc cũng chỉ được nhìn thấy qua vài lần, nhưng bây giờ nhìn thấy trang bị của họ, dường như càng thêm tân tiến hơn một chút, kính nhắm trên súng bắn tỉa hẳn là tân tiến nhất.
“Nghe nói gì chưa?” Phương Mẫn thần bí tiến lên bên cạnh Lộ Phi Nhi.
“Nghe nói cái gì?” Lộ Phi Nhi vẫn nhìn chằm chằm, bởi vì cô thấy được một bóng dáng quen thuộc, phải nói là rất quen thuộc, cho dù toàn thân anh đề che kín chặt chẽ, nhưng mà Lộ Phi Nhi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra Lý Thanh Lưu ngay lập tức, anh đang chỉ huy đội ngũ của anh, lúc đi qua bên người Lộ Phi Nhi, ánh mắt bọn họ giao nhau, cô lại càng khẳng định, đó là anh.
“Chị thấy bọn họ hẳn là đại đội chiến đấu đặc biệt rồi, em có biết bọn họ tuyển chọn người như thế nào không hả?”
“Chắc là dựa vào tính chất quân đội để tuyển chọn hả?” Lộ Phi Nhi cũng chỉ suy đoán.
“Thôi đi, nói thừa! Hơn ba ngàn người chỉ giữ lại hai mươi người, tố chất tâm lý, giác ngộ chính trị, trình độ kỹ thuật chiến đấu, thể năng, còn rất nhiều rất nhiều, nhưng mà vẫn còn một điều kiện nhất định em không biết.” Phương Mẫn rất đắc ý.
“Lại còn gì nữa?”
“Thôi đi, chị nói cho em biết, yêu cầu dáng người của bọn họ phải cao hơn một mét tám, dáng vẻ còn phải có khí phách.” Phương Mẫn cười nói.
“Cái gì chứ? bọn họ đang chọn người đẹp sao?” Lộ Phi Nhi có phần dở khóc dở cười, cái này mà gọi là điều kiện tuyển chọn gì chứ hả?
“Bởi vì thỉnh thoảng bọn họ phải thực hiện nhiệm vụ bảo vệ những người lãnh đạo quan trọng, em nói nếu tiếp đãi khách nước ngoài mà bộ dáng khó coi vậy thì không phải là làm mất mặt đất nước sao?” Phương Mẫn nhìn xung quanh không có ai, rồi nói tiếp: “Lần trước chị đến bệnh viện quân y, đúng lúc gặp phải một đội viên trong đội đặc chiến đang kiểm tra sức khỏe, oa, làm chị thật sự khiếp sợ nha! Đồng loạt một đám mãnh nam, bộ dáng còn đẹp trai hơn người mẫu, chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, người đẹp bên cạnh chị không kiềm chế được bản thân muốn chụp ảnh bọn họ, liền bị cấp trên của bọn họ giữ chặt, anh ta nói, không được chụp ảnh bọn họ. Khốc không?”
“Ừ, quả thật.” Chỉ có điều trong lòng Lộ Phi Nhi lại đang nghĩ, cái gì mà làm nhiệm vụ bảo vệ chứ, còn không phải là ngăn cản thương vong hay sao? Đó chính là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Nếu cô là một người bình thường, hoặc là nói chỉ là một người cảnh sát thông thường, trong lòng Lộ Phi Nhi tưởng cô nhất định sẽ tôn kính bọn họ, nhưng mà hiện tại cô lại muốn trở thành một người thân của bọn họ, cô càng quan tâm sự an nguy của người trong lòng hơn.
Lý Thanh Lưu dẫn theo người tiến vào bên trong cùng lãnh đạo tìm hiểu tình huống trước một chút, sau đó mới sắp xếp bố trí vây bắt như thế nào. Lộ Phi Nhi ở phía xa nhìn, vô cùng căng thẳng, lúc Lý Thanh Lưu dẫn theo đội viên rời khỏi, Lộ Phi Nhi cũng không có cơ hội nói chuyện với Lý Thanh Lưu, cô cũng biết bọn họ không thể trao đổi, cũng không có cơ hội đó.
Hiện tại Lộ Phi Nhi không có gì cả, cô chỉ biết cầu nguyện, hi vọng anh bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.