Cố Chấp Cuồng Sủng Tôi Thành Hoạ
Chương 3: Chưa bao giờ
Phong Vô Quan Nguyệt
02/07/2022
Sáng sớm ngày thứ hai, Sơ Nặc bị Phương Cẩm Mai to giọng đánh thức, đây cũng là nguyên nhân cô lên cấp 3 liền gấp không chờ nổi dọn đi.
Phòng khách lầu một vẫn cứ là giọng nói hùng hùng hổ hổ, khiến người nghe da đầu tê dại.
"Nghiệt chủng đó muốn đi nơi nào thì đi, chết ở bên ngoài tôi cũng mặc kệ, cho nó cút khỏi Trọng gia!" Phương Cẩm Mai cảm xúc kích động bóp eo, gầm rú ba người trên sô pha.
Thiếu niên ngồi một góc không nói một lời, bộ mặt lạnh nhạt, anh mặc áo thun màu xám ảm đạm, cả người cũng bịt kín một tầng khí lạnh dày nặng.
Trọng Khôn bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhìn về phía thiếu niên trong góc sô pha, nghiêm túc nói: "Được rồi, Trọng Dã, con nói xin lỗi dì Phương cùng đại ca, chuyện này liền bỏ qua."
Trọng Trạch ngồi ngay ngắn bên cạnh ba, phảng phất như phía sau có chỗ dựa thật lớn, chờ Trọng Dã xin lỗi mình và mẹ.
Trọng Dã không rên một tiếng, mắt đen đạm mạc đảo qua một nhà ba người trước mặt.
Anh so với bất luận kẻ nào đều cố chấp, phản nghịch quái đản. Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ cúi đầu xin lỗi.
Tối hôm qua trên bàn cơm, cũng là lần đầu anh cùng một cô gái nói xin lỗi, anh biết cô vô tội, vì mình mới bị liên lụy.
Anh quá bẩn, không thích hợp cùng ai có quan hệ tốt, cũng không thích hợp được bất kì ai thân cận.
Trong mắt Trọng Dã phảng phất lãnh khí, anh đem chính mình tiến vào thế giới âm u dơ bẩn, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn trộm.
"Tôi không có sai." Anh lạnh lùng ném xuống bốn chữ, sải chân một mạch trở về phòng, khóa trái cửa.
Phòng khách ngay sau đó nổ tung nồi, Phương Ngọc Mai tiếp tục mắng mỏ, khóc khóc kêu kêu, lên án mạnh mẽ mình mấy năm nay chịu đựng nghiệt chủng này không dễ dàng.
Sơ Nặc ở lầu một vội vàng rửa mặt xong, sau đó mới phát hiện Trọng Dã đã trở về phòng.
Đời trước, anh cũng thường đem chính mình nhốt trong phòng, bằng không sẽ là không ở nhà mà cùng bạn bè đi quán bar, cô rất ít khi có thể nhìn thấy anh, ở nhà cũng cố gắng tránh né anh.
Thiếu niên tính tình hẻo lánh ở phía cuối hành lang, không ai biết sau khi anh bị nhục mạ sẽ về phòng làm cái gì.
Dưới áp lực cực độ, thiếu niên bị bóng ma làm cho tâm lí vặn vẹo, chẳng khác nào rơi vào địa ngục, bị đẩy vào ngõ cụt.
Cho nên đời trước Trọng Dã mới có thể vì mình nhảy sông tự vẫn, tra tấn giết chết bốn mạng người sao?
Sơ Nặc đứng cuối hành lang vặn tay nắm cửa, đã bị khóa lại từ bên trong.
Cô tiến lên, đem lỗ tai dán lên ván cửa nghe động tĩnh bên trong, kỳ quái là trong phòng im ắng, không có chút thanh âm.
Cô gõ gõ cửa, gọi người bên trong: "Trọng Dã, Trọng Dã, em mở cửa đi, có chuyện gì thì nói với chị, đừng tự mình nghẹn ở trong lòng."
Sơ Nặc thử mở lại lần nữa, khoá cửa vẫn như cũ không chút sứt mẻ, cô không biết tình huống trong phòng liền sốt ruột, chuẩn bị đi tìm dì Lưu hỏi chìa khóa dự phòng của phòng Trọng Dã.
Mới vừa xoay người liền gặp Trọng Trạch đang đi tới, thanh niên nho nhã nhìn thấy hành động của cô đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó khôi phục bình tĩnh, ôn tồn hỏi: "Sơ Nặc, sao em lại ở chỗ này?"
Cô nhìn thấy Trọng Trạch cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: "Trọng đại ca, mấy hôm trước em đi học không ở nhà, Trọng Dã rốt cuộc làm cái gì, sao lại phải xin lỗi anh cùng dì Phương?"
"À, không có gì. Chỉ là anh muốn mang Trọng Dã tới bệnh viện làm kiểm tra, nó không đồng ý."
"Kiểm tra cái gì?"
"Kiểm tra tinh thần." Trọng Trạch buông tay, tỏ vẻ Trọng Dã không biết cảm kích, "Em cũng biết, Trọng Dã từ nhỏ đã không giống người thường, dẫn nó đi kiểm tra chữa bệnh, đối với nó về sau cũng tốt."
"Nơi nào không giống? Trọng Dã chỉ là không thích nói chuyện, không phải bệnh tâm thần, không cần làm kiểm tra."
Cô hối hận rồi, vì cái gì đời trước không quan tâm nhiều tới Trọng Dã, để mặc người khác đem anh thành bệnh nhân tâm thần mà đối đãi.
Trọng Trạch nào có vì Trọng Dã, rõ ràng là sợ Trọng Dã sau này sẽ nhớ thương vị trí tổng giám đốc Trọng Thị, cũng sợ có người trong hội đồng quản trị lấy Trọng Dã cản trở hắn kế thừa công ty.
Một tờ giấy giám định bệnh tâm thần đủ để hủy diệt cả một đời người.
Trước khi trọng sinh, cô tốt xấu gì cũng đã sống đến hai mươi tuổi, cũng từng vào giới giải trí một phen, không phải đoán không ra.
Trọng Trạch hiển nhiên bởi vì Sơ Nặc thay Trọng Dã mà cãi lời mình, khiếp sợ sửng sốt không thôi, còn chưa chờ hắn nói câu tiếp theo, cô đã trực tiếp chạy xuống lâu tìm dì Lưu lấy chìa khóa.
Chờ cô lấy chìa khóa dự phòng trở về, Trọng Trạch đã không còn ngoài hành lang.
Cô vội vội vàng vàng mở cửa phòng, trong phòng tối đen, so với cuối hành lang chỉ càng tối hơn.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, lại bị tấm rèm ba lớp che đến kín mít, không có nổi nửa tia ánh sáng.
"Đi ra ngoài." Sâu trong góc tối truyền đến tiếng thiếu niên nghẹn ngào ra lệnh đuổi khách.
Cô không nghe, ngược lại đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, duỗi tay mở cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng, gió lạnh từ từ tan đi mùi rượu.
Bên giường rải rác năm sáu lon bia, thiếu niên suy sụp uể oải dựa vào tường, anh nheo mắt giơ tay chắn ánh sáng, màu da nhợt nhạt, môi sắc đỏ tươi, tuấn mỹ như quỷ hút máu.
Sơ Nặc khom lưng đem toàn bộ vỏ lon chung quanh anh ném vào thùng rác, thay anh vuốt lại khăn trải giường.
Anh đem lon bia trong tay hung hăng ném vào tường đối diện, không muốn ngước mắt nhìn về phía cô gái vừa rồi vì mình mà cãi lại người khác, chỉ đành mở miệng đem cô đuổi đi.
"Chị đừng tới quản tôi."
"Trọng Trạch nói đúng, tôi chính là bị bệnh tâm thần."
"Không cần thiết bởi vì tôi mà làm ô uế chính mình."
Sơ Nặc nhặt lên lon bia cuối cùng bị anh ném xuống đất, cô sao có thể mặc kệ anh, thiếu niên này từng vì cô mà giết bốn người, cô độc bất lực tự đẩy mình vào tù.
Cô đối mặt với cửa sổ, ánh mặt trời khiến hình ảnh cô trở lên mông lung, "Trọng Dã, tối hôm qua em đã đáp ứng chị, sẽ sống cho thật tốt."
Trọng Dã cong khóe miệng, cười lạnh: "A, sống sót. Một tên tâm thần lấy cái gì mà sống sót?"
Cô nghiêng người nhìn thiếu niên suy sụp trên mặt đất, ôn nhu phủ định: "Không, chỉ là em không thích nói chuyện."
Trọng Dã cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, anh không lên tiếng, mắt đen vẩn đục bất kham, thẳng đến khi một đôi dép lê màu tím nhung nhạt xuất hiện trong tầm mắt.
Sơ Nặc ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt bả vai rộng lớn của anh, cô có thể cảm giác được trong nháy mắt Trọng Dã nín thở, cả người căng cứng.
Thân hình thiếu nữ mềm mại mang đến cảm giác ấm áp như xuân, đem thế giới lạnh băng tối tăm của anh dần dần nứt vỡ.
Sơ Nặc lấy tư thái chị gái ôm chặt anh, cho anh sức mạnh, mong anh bốc cháy lên tia hy vọng sống sót.
Nhưng trong lòng Trọng Dã cuồn cuộn sóng gió động trời không ai biết, chưa bao giờ có người tới gần anh như thế, tất cả mọi người đều ghét bỏ anh dơ.
Trên người cô không có mùi vị son phấn cùng nước hoa, chỉ có mùi hương sạch sẽ thanh mát, giống như độc dược, khiến người ta ngửi qua một lần liền nghiện.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có dòng máu nóng cháy bị ức chế nói cho anh.
Anh chưa bao giờ xem cô là chị gái, chưa bao giờ.
**********
"A? Anh Dã, cậu muốn chuyển tới Nhất Trung học?"
"Ừ."
"Ha ha ha, cậu đừng đậu nha, dựa vào thành tích của cậu, chúng ta cùng nhau đỗ mới thích hợp."
Nhậm Duẫn Phi cười nhạo Trọng Dã, giây tiếp theo đã bị Trọng Dã đánh chết.
"Mẹ nó, lại thua, anh Dã, cậu có thể có chút tình cảm không? Dù sao tớ cũng đã theo cậu tới tiệm net tệ như vậy." Nhậm Duẫn Phi là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, đối với hoàn cảnh tiệm net cũng xoi mói.
Hai người bọn họ thường xuyên tới tiệm net cao cấp, máy tính cũng là loại tốt nhất, một giờ 80 đồng, chơi chính là đốt tiền.
Đâu giống hiện tại, hai người ở một cái tiệm net nhỏ, rất nhiều sơn trên tường đều rớt xuống bàn phím của Nhậm Duẫn Phi.
Trọng Dã sắc mặt không quá tự nhiên, giả vờ ho hai tiếng, hỏi: "Khụ khụ, cậu có biết nữ sinh thích cái gì không?"
"A? Cậu nói gì? Tớ không nghe rõ." Nhậm Duẫn Phi tháo tai nghe xuống xác nhận lỗ tai mình có phải có vấn đề hay không.
Trọng Dã cũng đem tai nghe tháo xuống, quay đầu nhìn về phía Nhậm Duẫn Phi, rành mạch nói: "Tớ nói, nữ sinh thường thích cái gì?"
Nhậm Duẫn Phi lo bát quái không rảnh chơi trò chơi, vội hỏi: "Ai, ai vậy? Là ai? Tớ từng gặp chưa? Khiến Trọng nhị thiếu của chúng ta để mắt tới, là hoa khôi hả?"
"Cậu từng gặp rồi." Trọng Dã nhớ tới trước hai ngày Sơ Nặc chạy tới quán bar tìm mình, Nhậm Duẫn Phi hẳn là đã thấy cô.
"Trường nào?"
"Nhất Trung."
"Phi! Trách không được cậu muốn tới đó, học từ đơn tiếng Anh còn choáng váng cả đầu óc mà còn dám tới đó." Nhậm Duẫn Phi giơ ngón tay cái với Trọng Dã.
Trọng Dã đập một cái vào trán Nhiệm Duẫn Phi, "Cút đi! Con mẹ nó suốt ngày bôi xấu ông đây."
"Phải phải phải, ngài là tổ tông, tớ sai rồi." Nhậm Duẫn Phi cũng không dám động thủ với vị nhị thiếu thường đánh quyền anh này, "Hoa khôi Nhất Trung? Nhất Trung không phải chỉ có mọt sách biết học tập sao? Còn có mỹ nữ?"
Đại khái là ngày đó quán bar ánh sáng tối tăm, Nhậm Duẫn Phi không thấy rõ Sơ Nặc mặc đồng phục thể dục, cũng không rõ là học sinh trường nào.
"Nữ sinh đều thích hoa hồng à?"
Trọng Dã lên mạng tra【Nữ sinh thích được nam sinh tặng cái gì?】điều thứ nhất chính là hoa hồng.
Nhậm Duẫn Phi không xác định, mơ hồ cái nào cũng được đáp: "Không biết, bạn gái cũ của tớ thích dây chuyền, bạn gái cũ trước nữa thì thích túi, chưa có ai muốn tớ tặng hoa hồng."
Trọng Dã trực tiếp tắt giao diện trò chơi, rời khỏi chỗ ngồi, Nhậm Duẫn Phi thấy anh đi cũng vội vàng theo ra ngoài.
Hai người ra khỏi tiệm net đi thẳng đến cổng trường Nhất Trung, bảo vệ vẫn luôn nhìn chằm chằm hai cậu nhóc đang lắc lư trước cửa.
Hiện tại là 8 giờ 50 tối.
Toàn bộ đèn trong khu dạy học Nhất Trung đều được bật lên, 9 giờ hết tiết sẽ về phòng ngủ.
Trọng Dã nhìn về phía khu dạy học thứ 2, hồi lâu không di chuyển.
Lớp 11-3, hẳn là vị trí kia.
"Đàn ông ấy à, có tâm tư liền xong đời rồi. Được rồi, tớ đi mua kemn ăn, hôm nay trời nóng quá." Nhậm Duẫn Phi không cùng Trọng Dã tiếp tục đứng ngoài cổng trường đón nhận lễ rửa tội bằng mắt của bảo vệ.
Buổi chiều Chủ Nhật, Sơ Nặc sẽ về trường học, anh si ngốc muốn tới này nhìn một chút.
Tuy rằng không gặp được cô, chỉ cần thấy cô trong phòng học là tốt rồi.
Bị loại mùi vị nói không nên lời này tra tấn dày vò.
Anh một bên cảm thấy mình dơ, không nên đụng vào cô, một bên lại không nhịn được.
Thiếu niên bình tĩnh đứng trước cổng trường mười phút, nghe thấy tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối kêu lên, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm thân ảnh tinh tế mềm mại kia.
Nhậm Duẫn Phi ăn xong năm sáu cái kem, mới nghe được Trọng Dã khó nén thất vọng nói một tiếng "Được rồi, về nhà đi."
******
Sáng sớm thứ hai, Nhậm Duẫn Phi ôm một bó hoa hồng to đứng trước cổng trường Nhất Trung, tự nhiên trở thành tiêu điểm chú ý.
Một nhóm học sinh tiến vào trường học, nhìn thấy Nhậm Duẫn Phi đều nghiêng đầu che miệng cười.
Anh
"Ai ai, bạn học, giúp tớ chút. Đem bó hoa này tặng cho hoa khôi trường cậu." Nhậm Duẫn Phi sắc mặt cực kỳ không tốt ôm bụng, mồ hôi lạnh ứa ra, đại khái là do tối hôm qua kem quá ăn nhiều.
Nhậm Duẫn Phi túm chặt một nữ sinh nhờ cầm bó hoa hồng, sau đó nhe răng trợn mắt, khom lưng che bụng đi đến tiệm cơm bên cạnh tìm WC.
Bó hoa chỉ có một tấm card, mặt trên ký tên Trọng Dã, nét chữ cứng cáp có lực.
Nữ sinh ôm hoa hồng trở lại lớp, hoa khôi? Hẳn là vị kia của lớp mình.
"Diệp Nhiêu, hoa của cậu, Trọng Dã đưa."
Phòng khách lầu một vẫn cứ là giọng nói hùng hùng hổ hổ, khiến người nghe da đầu tê dại.
"Nghiệt chủng đó muốn đi nơi nào thì đi, chết ở bên ngoài tôi cũng mặc kệ, cho nó cút khỏi Trọng gia!" Phương Cẩm Mai cảm xúc kích động bóp eo, gầm rú ba người trên sô pha.
Thiếu niên ngồi một góc không nói một lời, bộ mặt lạnh nhạt, anh mặc áo thun màu xám ảm đạm, cả người cũng bịt kín một tầng khí lạnh dày nặng.
Trọng Khôn bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhìn về phía thiếu niên trong góc sô pha, nghiêm túc nói: "Được rồi, Trọng Dã, con nói xin lỗi dì Phương cùng đại ca, chuyện này liền bỏ qua."
Trọng Trạch ngồi ngay ngắn bên cạnh ba, phảng phất như phía sau có chỗ dựa thật lớn, chờ Trọng Dã xin lỗi mình và mẹ.
Trọng Dã không rên một tiếng, mắt đen đạm mạc đảo qua một nhà ba người trước mặt.
Anh so với bất luận kẻ nào đều cố chấp, phản nghịch quái đản. Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ cúi đầu xin lỗi.
Tối hôm qua trên bàn cơm, cũng là lần đầu anh cùng một cô gái nói xin lỗi, anh biết cô vô tội, vì mình mới bị liên lụy.
Anh quá bẩn, không thích hợp cùng ai có quan hệ tốt, cũng không thích hợp được bất kì ai thân cận.
Trong mắt Trọng Dã phảng phất lãnh khí, anh đem chính mình tiến vào thế giới âm u dơ bẩn, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn trộm.
"Tôi không có sai." Anh lạnh lùng ném xuống bốn chữ, sải chân một mạch trở về phòng, khóa trái cửa.
Phòng khách ngay sau đó nổ tung nồi, Phương Ngọc Mai tiếp tục mắng mỏ, khóc khóc kêu kêu, lên án mạnh mẽ mình mấy năm nay chịu đựng nghiệt chủng này không dễ dàng.
Sơ Nặc ở lầu một vội vàng rửa mặt xong, sau đó mới phát hiện Trọng Dã đã trở về phòng.
Đời trước, anh cũng thường đem chính mình nhốt trong phòng, bằng không sẽ là không ở nhà mà cùng bạn bè đi quán bar, cô rất ít khi có thể nhìn thấy anh, ở nhà cũng cố gắng tránh né anh.
Thiếu niên tính tình hẻo lánh ở phía cuối hành lang, không ai biết sau khi anh bị nhục mạ sẽ về phòng làm cái gì.
Dưới áp lực cực độ, thiếu niên bị bóng ma làm cho tâm lí vặn vẹo, chẳng khác nào rơi vào địa ngục, bị đẩy vào ngõ cụt.
Cho nên đời trước Trọng Dã mới có thể vì mình nhảy sông tự vẫn, tra tấn giết chết bốn mạng người sao?
Sơ Nặc đứng cuối hành lang vặn tay nắm cửa, đã bị khóa lại từ bên trong.
Cô tiến lên, đem lỗ tai dán lên ván cửa nghe động tĩnh bên trong, kỳ quái là trong phòng im ắng, không có chút thanh âm.
Cô gõ gõ cửa, gọi người bên trong: "Trọng Dã, Trọng Dã, em mở cửa đi, có chuyện gì thì nói với chị, đừng tự mình nghẹn ở trong lòng."
Sơ Nặc thử mở lại lần nữa, khoá cửa vẫn như cũ không chút sứt mẻ, cô không biết tình huống trong phòng liền sốt ruột, chuẩn bị đi tìm dì Lưu hỏi chìa khóa dự phòng của phòng Trọng Dã.
Mới vừa xoay người liền gặp Trọng Trạch đang đi tới, thanh niên nho nhã nhìn thấy hành động của cô đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó khôi phục bình tĩnh, ôn tồn hỏi: "Sơ Nặc, sao em lại ở chỗ này?"
Cô nhìn thấy Trọng Trạch cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: "Trọng đại ca, mấy hôm trước em đi học không ở nhà, Trọng Dã rốt cuộc làm cái gì, sao lại phải xin lỗi anh cùng dì Phương?"
"À, không có gì. Chỉ là anh muốn mang Trọng Dã tới bệnh viện làm kiểm tra, nó không đồng ý."
"Kiểm tra cái gì?"
"Kiểm tra tinh thần." Trọng Trạch buông tay, tỏ vẻ Trọng Dã không biết cảm kích, "Em cũng biết, Trọng Dã từ nhỏ đã không giống người thường, dẫn nó đi kiểm tra chữa bệnh, đối với nó về sau cũng tốt."
"Nơi nào không giống? Trọng Dã chỉ là không thích nói chuyện, không phải bệnh tâm thần, không cần làm kiểm tra."
Cô hối hận rồi, vì cái gì đời trước không quan tâm nhiều tới Trọng Dã, để mặc người khác đem anh thành bệnh nhân tâm thần mà đối đãi.
Trọng Trạch nào có vì Trọng Dã, rõ ràng là sợ Trọng Dã sau này sẽ nhớ thương vị trí tổng giám đốc Trọng Thị, cũng sợ có người trong hội đồng quản trị lấy Trọng Dã cản trở hắn kế thừa công ty.
Một tờ giấy giám định bệnh tâm thần đủ để hủy diệt cả một đời người.
Trước khi trọng sinh, cô tốt xấu gì cũng đã sống đến hai mươi tuổi, cũng từng vào giới giải trí một phen, không phải đoán không ra.
Trọng Trạch hiển nhiên bởi vì Sơ Nặc thay Trọng Dã mà cãi lời mình, khiếp sợ sửng sốt không thôi, còn chưa chờ hắn nói câu tiếp theo, cô đã trực tiếp chạy xuống lâu tìm dì Lưu lấy chìa khóa.
Chờ cô lấy chìa khóa dự phòng trở về, Trọng Trạch đã không còn ngoài hành lang.
Cô vội vội vàng vàng mở cửa phòng, trong phòng tối đen, so với cuối hành lang chỉ càng tối hơn.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, lại bị tấm rèm ba lớp che đến kín mít, không có nổi nửa tia ánh sáng.
"Đi ra ngoài." Sâu trong góc tối truyền đến tiếng thiếu niên nghẹn ngào ra lệnh đuổi khách.
Cô không nghe, ngược lại đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, duỗi tay mở cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng, gió lạnh từ từ tan đi mùi rượu.
Bên giường rải rác năm sáu lon bia, thiếu niên suy sụp uể oải dựa vào tường, anh nheo mắt giơ tay chắn ánh sáng, màu da nhợt nhạt, môi sắc đỏ tươi, tuấn mỹ như quỷ hút máu.
Sơ Nặc khom lưng đem toàn bộ vỏ lon chung quanh anh ném vào thùng rác, thay anh vuốt lại khăn trải giường.
Anh đem lon bia trong tay hung hăng ném vào tường đối diện, không muốn ngước mắt nhìn về phía cô gái vừa rồi vì mình mà cãi lại người khác, chỉ đành mở miệng đem cô đuổi đi.
"Chị đừng tới quản tôi."
"Trọng Trạch nói đúng, tôi chính là bị bệnh tâm thần."
"Không cần thiết bởi vì tôi mà làm ô uế chính mình."
Sơ Nặc nhặt lên lon bia cuối cùng bị anh ném xuống đất, cô sao có thể mặc kệ anh, thiếu niên này từng vì cô mà giết bốn người, cô độc bất lực tự đẩy mình vào tù.
Cô đối mặt với cửa sổ, ánh mặt trời khiến hình ảnh cô trở lên mông lung, "Trọng Dã, tối hôm qua em đã đáp ứng chị, sẽ sống cho thật tốt."
Trọng Dã cong khóe miệng, cười lạnh: "A, sống sót. Một tên tâm thần lấy cái gì mà sống sót?"
Cô nghiêng người nhìn thiếu niên suy sụp trên mặt đất, ôn nhu phủ định: "Không, chỉ là em không thích nói chuyện."
Trọng Dã cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, anh không lên tiếng, mắt đen vẩn đục bất kham, thẳng đến khi một đôi dép lê màu tím nhung nhạt xuất hiện trong tầm mắt.
Sơ Nặc ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt bả vai rộng lớn của anh, cô có thể cảm giác được trong nháy mắt Trọng Dã nín thở, cả người căng cứng.
Thân hình thiếu nữ mềm mại mang đến cảm giác ấm áp như xuân, đem thế giới lạnh băng tối tăm của anh dần dần nứt vỡ.
Sơ Nặc lấy tư thái chị gái ôm chặt anh, cho anh sức mạnh, mong anh bốc cháy lên tia hy vọng sống sót.
Nhưng trong lòng Trọng Dã cuồn cuộn sóng gió động trời không ai biết, chưa bao giờ có người tới gần anh như thế, tất cả mọi người đều ghét bỏ anh dơ.
Trên người cô không có mùi vị son phấn cùng nước hoa, chỉ có mùi hương sạch sẽ thanh mát, giống như độc dược, khiến người ta ngửi qua một lần liền nghiện.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có dòng máu nóng cháy bị ức chế nói cho anh.
Anh chưa bao giờ xem cô là chị gái, chưa bao giờ.
**********
"A? Anh Dã, cậu muốn chuyển tới Nhất Trung học?"
"Ừ."
"Ha ha ha, cậu đừng đậu nha, dựa vào thành tích của cậu, chúng ta cùng nhau đỗ mới thích hợp."
Nhậm Duẫn Phi cười nhạo Trọng Dã, giây tiếp theo đã bị Trọng Dã đánh chết.
"Mẹ nó, lại thua, anh Dã, cậu có thể có chút tình cảm không? Dù sao tớ cũng đã theo cậu tới tiệm net tệ như vậy." Nhậm Duẫn Phi là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, đối với hoàn cảnh tiệm net cũng xoi mói.
Hai người bọn họ thường xuyên tới tiệm net cao cấp, máy tính cũng là loại tốt nhất, một giờ 80 đồng, chơi chính là đốt tiền.
Đâu giống hiện tại, hai người ở một cái tiệm net nhỏ, rất nhiều sơn trên tường đều rớt xuống bàn phím của Nhậm Duẫn Phi.
Trọng Dã sắc mặt không quá tự nhiên, giả vờ ho hai tiếng, hỏi: "Khụ khụ, cậu có biết nữ sinh thích cái gì không?"
"A? Cậu nói gì? Tớ không nghe rõ." Nhậm Duẫn Phi tháo tai nghe xuống xác nhận lỗ tai mình có phải có vấn đề hay không.
Trọng Dã cũng đem tai nghe tháo xuống, quay đầu nhìn về phía Nhậm Duẫn Phi, rành mạch nói: "Tớ nói, nữ sinh thường thích cái gì?"
Nhậm Duẫn Phi lo bát quái không rảnh chơi trò chơi, vội hỏi: "Ai, ai vậy? Là ai? Tớ từng gặp chưa? Khiến Trọng nhị thiếu của chúng ta để mắt tới, là hoa khôi hả?"
"Cậu từng gặp rồi." Trọng Dã nhớ tới trước hai ngày Sơ Nặc chạy tới quán bar tìm mình, Nhậm Duẫn Phi hẳn là đã thấy cô.
"Trường nào?"
"Nhất Trung."
"Phi! Trách không được cậu muốn tới đó, học từ đơn tiếng Anh còn choáng váng cả đầu óc mà còn dám tới đó." Nhậm Duẫn Phi giơ ngón tay cái với Trọng Dã.
Trọng Dã đập một cái vào trán Nhiệm Duẫn Phi, "Cút đi! Con mẹ nó suốt ngày bôi xấu ông đây."
"Phải phải phải, ngài là tổ tông, tớ sai rồi." Nhậm Duẫn Phi cũng không dám động thủ với vị nhị thiếu thường đánh quyền anh này, "Hoa khôi Nhất Trung? Nhất Trung không phải chỉ có mọt sách biết học tập sao? Còn có mỹ nữ?"
Đại khái là ngày đó quán bar ánh sáng tối tăm, Nhậm Duẫn Phi không thấy rõ Sơ Nặc mặc đồng phục thể dục, cũng không rõ là học sinh trường nào.
"Nữ sinh đều thích hoa hồng à?"
Trọng Dã lên mạng tra【Nữ sinh thích được nam sinh tặng cái gì?】điều thứ nhất chính là hoa hồng.
Nhậm Duẫn Phi không xác định, mơ hồ cái nào cũng được đáp: "Không biết, bạn gái cũ của tớ thích dây chuyền, bạn gái cũ trước nữa thì thích túi, chưa có ai muốn tớ tặng hoa hồng."
Trọng Dã trực tiếp tắt giao diện trò chơi, rời khỏi chỗ ngồi, Nhậm Duẫn Phi thấy anh đi cũng vội vàng theo ra ngoài.
Hai người ra khỏi tiệm net đi thẳng đến cổng trường Nhất Trung, bảo vệ vẫn luôn nhìn chằm chằm hai cậu nhóc đang lắc lư trước cửa.
Hiện tại là 8 giờ 50 tối.
Toàn bộ đèn trong khu dạy học Nhất Trung đều được bật lên, 9 giờ hết tiết sẽ về phòng ngủ.
Trọng Dã nhìn về phía khu dạy học thứ 2, hồi lâu không di chuyển.
Lớp 11-3, hẳn là vị trí kia.
"Đàn ông ấy à, có tâm tư liền xong đời rồi. Được rồi, tớ đi mua kemn ăn, hôm nay trời nóng quá." Nhậm Duẫn Phi không cùng Trọng Dã tiếp tục đứng ngoài cổng trường đón nhận lễ rửa tội bằng mắt của bảo vệ.
Buổi chiều Chủ Nhật, Sơ Nặc sẽ về trường học, anh si ngốc muốn tới này nhìn một chút.
Tuy rằng không gặp được cô, chỉ cần thấy cô trong phòng học là tốt rồi.
Bị loại mùi vị nói không nên lời này tra tấn dày vò.
Anh một bên cảm thấy mình dơ, không nên đụng vào cô, một bên lại không nhịn được.
Thiếu niên bình tĩnh đứng trước cổng trường mười phút, nghe thấy tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối kêu lên, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm thân ảnh tinh tế mềm mại kia.
Nhậm Duẫn Phi ăn xong năm sáu cái kem, mới nghe được Trọng Dã khó nén thất vọng nói một tiếng "Được rồi, về nhà đi."
******
Sáng sớm thứ hai, Nhậm Duẫn Phi ôm một bó hoa hồng to đứng trước cổng trường Nhất Trung, tự nhiên trở thành tiêu điểm chú ý.
Một nhóm học sinh tiến vào trường học, nhìn thấy Nhậm Duẫn Phi đều nghiêng đầu che miệng cười.
Anh
"Ai ai, bạn học, giúp tớ chút. Đem bó hoa này tặng cho hoa khôi trường cậu." Nhậm Duẫn Phi sắc mặt cực kỳ không tốt ôm bụng, mồ hôi lạnh ứa ra, đại khái là do tối hôm qua kem quá ăn nhiều.
Nhậm Duẫn Phi túm chặt một nữ sinh nhờ cầm bó hoa hồng, sau đó nhe răng trợn mắt, khom lưng che bụng đi đến tiệm cơm bên cạnh tìm WC.
Bó hoa chỉ có một tấm card, mặt trên ký tên Trọng Dã, nét chữ cứng cáp có lực.
Nữ sinh ôm hoa hồng trở lại lớp, hoa khôi? Hẳn là vị kia của lớp mình.
"Diệp Nhiêu, hoa của cậu, Trọng Dã đưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.