Cố Chấp Cuồng Sủng Tôi Thành Hoạ
Chương 17: Đường cùng
Phong Vô Quan Nguyệt
13/08/2022
Thiếu niên cao lớn an tĩnh ngủ say trước cửa phòng cô, nắng sớm xuyên
qua cửa sổ trên hành lang chiếu vào anh, đem khuôn mặt lạnh lùng góc
cạnh trở lên dịu dàng vài phần.
Mày kiếm nhíu thành hình chữ xuyên 川, môi mỏng tái nhợt, trong tay đang nắm chặt bút nước màu đen, dưới đầu gối còn có một quyển vở, mồ hôi lạnh theo tóc đen nhỏ giọt rơi xuống, trên mặt lưu lại một bãi vệt nước.
Trọng Dã hẳn là không mơ thấy mộng đẹp.
Anh đang suy nghĩ cái gì?
Hẳn là nghĩ tới việc dì Hoa cùng anh đều bị bệnh.
Cũng chỉ có hai việc này mới có thể khiến Trọng Dã gặp ác mộng.
Sơ Nặc rón ra rón rén dẫm đến bên đất trống bên cạnh Trọng Dã, cô không đánh thức anh mà đi xuống lầu gõ cửa phòng dì Lưu, nhờ dì Lưu tìm vài người nâng Trọng Dã về phòng anh.
Dù có như thế nào, Trọng Dã vẫn là em trai cô nên chăm sóc.
Cô sẽ không thờ ơ bỏ mặc anh ngủ trước cửa phòng mình.
Mà phía sau cô, thiếu niên đàn đắm chìm trong ác mộng không thể thoát ra, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơmi, hèn mọn nói mớ cầu xin: "Nặc Nặc, thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Chị đừng đi... Đừng đi..."
*********
Nhất Trung quy định chiều Chủ Nhật hai giờ tập trung trước cổng trường.
Sơ Nặc rời đi lúc 12 giờ rưỡi, lần này cô đem nhiều quần áo hơn bình thường.
Cuối tuần này cô đại diện cho Nhất Trung tham gia cuộc thi nói tiếng Anh, trường học cố ý dặn dò cô mang nhiều quần áo chút, hai ngày cuối tuần sẽ ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Đây là cuộc thi trên toàn tỉnh do cục Giáo Dục tổ chức, Nhất Trung chỉ có bốn người đi thi, khối 12 phải dồn toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên không tham gia lần tuyển chọn này.
Cô được giáo viên tiếng Anh tiến cử tham gia, lý do là bài nói tiếng Anh của cô tương đối hay.
Nhưng cũng chỉ có cô biết, phát âm tiếng Anh của cô hay là vì đời trước muốn quay một bộ phim Hollywood, mỗi ngày cô đều cùng huấn luyện viên nước ngoài tập thoại, khắc khổ đọc tiếng Anh.
Cũng vì bộ phim Hollywood này, cô bị đối thủ ghi hận, bố trí thủ đoạn vu khống hãm hại mình, cuối cùng dẫn đến thảm kịch kia.
Có điều, cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Ít nhất cô có hai tuần không cần về biệt thự kia, không phải cô sợ, chỉ là cô không biết nên cử xử như thế nào cho phải.
Tuy người ta nói rằng không nên để ý lời nói của bệnh nhân tâm thần, nhưng nó cũng cảnh tỉnh cô.
Liệu có phải bởi vì cô quá mức vội vàng muốn giúp Trọng Dã thay đổi nên mới phản tác dụng hay không.
Bệnh của anh chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, mà còn càng ngày càng nặng.
Quá mức quan tâm sẽ khiến cho người ta áp lực, huống chi Trọng Dã còn không phải người bình thường, anh ghét bị quản thúc là điều tất nhiên.
Hiện giờ xem ra, không có ai sẽ phải lặp lại bi kịch đời trước nữa.
Ba Trọng sẽ không gặp tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, cô sẽ không nhảy sông tự vẫn, mà Trọng Dã cũng sẽ không nổi điên giết người.
Nếu sứ mệnh của cô đã kết thúc, có phải đã tới lúc nên dọn ra khỏi Trọng gia rồi không, thời gian còn lại cô có thể vì chính bản thân mình mà sống.
Trên đường đi bộ Thượng Đường Sơn, cô gái xinh đẹp trắng nõn cõng cặp sách, tay kéo vali miên man suy nghĩ.
Cô quay đầu nhìn lại biệt thự số 5 xa hoa hào nhoáng, sau đó quay đầu lại lần nữa kiên định đi xuống núi.
Cùng lúc đó, trên tầng hai biệt thự, thiếu niên từ trong ác mộng đột ngột bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn mình bỗng dừng nằm ở trên giường.
Anh sốt ruột không suy nghĩ gì nhiều, ba bước gộp thành hai vọt tới phòng Sơ Nặc.
Trong phòng tràn ngập mùi hương thiếu nữ thanh mát, giường đệm chỉnh tề, mấy chậu cây nhỏ trên ban công vì được tưới nước kỹ càng mà xanh mơn mởn, trên bàn chồng một xấp giấy chỉ có ba chữ "Thực xin lỗi".
Dì Lưu lầu hai dọn vệ sinh vừa lúc gặp phải Trọng Dã, tiến lên hỏi: "Nhị thiếu gia, cậu tỉnh rồi, có cần chuẩn bị cơm trưa không?"
Anh nhìn chằm chằm căn phòng trống vắng, cảm giác mất mát dày nặng, thô lỗ cất tiếng: "Cô ấy... Cô ấy đi rồi."
Dì Lưu gật đầu đáp lại: "Đúng vậy, Nhị thiếu gia."
Môi mỏng mím chặt, hai tròng mắt anh tuyệt vọng không ánh sáng, khô khốc hỏi: "Trước khi chị ấy đi có nói gì không?"
"Nặc Nặc nói cuối tuần này con bé tham gia thi nói tiếng Anh, trường học sẽ cho học sinh ở bên ngoài. Cho nên cuối tuần này không về nhà, nói tôi thứ Sáu không cần chuẩn bị cơm chiều cho con bé."
Trọng Dã nghe dì Lưu nói cuối tuần cô không về, đột nhiên hoảng hốt, vội hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
"Xin lỗi Nhị thiếu gia, cái này con bé không nói, tôi cũng không rõ lắm."
Trọng Dã không có được đáp án, nôn nóng đấm một quyền lên ván cửa, anh không muốn tiếp tục tốn thời gian, trực tiếp chạy lên lầu gõ cửa thư phòng ba.
Trọng Khôn dường như biết anh sẽ đến tìm, không hề kinh ngạc, chỉ nhìn con trai khốn khổ chấp mê bất ngộ*, nói: "Ba sớm đã nói con sẽ hại con bé. Con trai, giờ con nên tin lời ba nói."
(*) Chấp mê bất ngộ: Cứ mê muội không chịu tỉnh ngộ, cứ giữ sự sai quấy không chịu sửa đổi
"Ba, cuối tuần này cô ấy ở đâu?" Thiếu niên cố chấp thành ma, hung hãn đứng trước cửa thư phòng.
"Con trai, ba không cấm con đi tìm con bé, nhưng hai tuần này yêu cầu con tiết chế một chút, con trưởng thành rồi, đã là đàn ông thì phải biết suy nghĩ kỹ càng."
Hai người đàn ông nói chuyện, một người trải qua nửa đời tang thương nghiêm túc đặt câu hỏi cho một người trẻ tuổi huyết khí phương cương (*): "Nặc Nặc sớm muộn gì cũng phải kết hôn sinh con, đến lúc đó con làm sao bây giờ? Con muốn ép ba đem con vào Tứ viện sao?"
(*) Huyết khí phương cương: Tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai
"Con bé sẽ có một người chồng như ý, là người bình thường, tương lai có lẽ còn sinh ra hai đứa nhỏ đáng yêu. Con trai, con chịu được sao?"
Từng câu từng chữ ba nói ra đều đâm thẳng vào nội tâm anh.
Giọng nói có lực vang lên trong đầu, loạn thành một đoàn chạm vào phòng tuyến của anh.
Mỗi một giả thiết nói ra đều khiến anh nổi trận lôi đình, điên cuồng ghen ghét với "Người bình thường" trong miệng ba mình.
Bệnh tâm thần có thời kỳ ủ bệnh rất dài, chỉ cần kích thích một chút, rất khó để trở lại như bình thường.
"Không ——!" Trọng Dã giãy giụa gào rống, cuống cuồng tức giận, hai tay đều để trên mặt bàn, "Vì sao không phải là tôi?! Dựa vào cái gì không thể là tôi?! Lúc trước vì sao lại đem cô ấy tới Trọng gia?! Vì sao?!"
Nhìn con trai điên cuồng cố chấp làm cho người cha cảm thấy đau lòng.
Anh rất giống mẹ mình, bệnh điên cuồng chỉ hơn chứ không kém.
Trọng Khôn nhìn anh phẫn nộ đến đỏ mắt, thở dài: "Con trai, con có ý gì với Nặc Nặc chính con cũng biết, ba cũng chỉ muốn tốt cho con."
Hai mắc thiếu niên tràn đầy tuyệt vọng, cười lạnh bi ai. "Vì tốt cho tôi... Vì tốt cho tôi, ngày mẹ đưa tôi đến cửa Trọng gia, đáng ra ông nên bóp chết tôi mới phải."
"Con trai, không có một người ba nào hy vọng con mình đi vào đường cụt!"
Ông nhìn con mình cao lớn anh tuấn, đáng tiếc đáng thương tột cùng.
Trọng Dã nản lòng lui về phía sau hai bước, gương mặt lạnh lùng như băng dần dần vụn vỡ.
Anh không nói gì, xoay người rời khỏi thư phòng.
"Con đi đâu?" Trọng Khôn thấy anh đi đến cửa thư phòng liền gọi lại, nghiêm giọng nói: "Không được tới Nhất Trung tìm Nặc Nặc! Con bé đang đi học, con không được đi quấy rầy nó."
Thiếu niên dừng bước ngửa đầu nhìn lên trời, lắc đầu cười tự giễu: "Con không tới Nhất Trung, con muốn tới Tứ viện, đi chữa bệnh."
"Chữa bệnh?" Trọng Khôn trầm mắt nhìn anh, trước đây chỉ cần nhắc tới chữa bệnh Trọng Dã sẽ cực kỳ phản kháng.
Nhưng kể từ khi có một cô gái nói muốn anh sống thật tốt.
Cô ôn nhu mềm mại dung hòa băng giá vạn năm.
Mười sáu năm, thiếu niên cố chấp rốt cuộc cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề của bản thân.
Anh không thể tiếp tục dung túng bệnh tình của mình, nếu còn để nó không kiêng nể gì phát tác, không những hại người mà còn hại mình.
Anh càng muốn trở thành "Người bình thường" giống như ba nói.
Đây là lần đầu tiên, trong đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy của Trọng Dã hiện lên tia mong đợi, anh là đàn ông có trách nhiệm, nói được làm được.
Anh thả chậm ngữ khí, nắm chặt tay, trầm giọng nói hứa hẹn: "Ba, con đã đáp ứng cô ấy phải sống tốt, kể cả có đi vào đường cùng ngõ cụt cũng phải sống sót."
**********
Chức Cao, lớp 01, đã liên tục bốn ngày không có ai ném máy bay giấy, ăn mì gói, lớn tiếng ồn ào, trốn học đánh nhau.
Trong lớp có tổng số 40 học sinh, nhưng có thể nhìn thấy 15 học sinh đi học đã coi như tốt lắm rồi.
Vậy mà bốn ngày hôm nay, toàn bộ 40 học sinh nhất trí ngồi trong lớp nghe giảng, tình huống này khiến cho toàn bộ giáo viên dạy lớp không quen, kích động thiếu chút nữa ở trong văn phòng ôm đầu khóc rống.
"Đệt, tuần này anh Dã đi học tận bốn ngày, thật đáng sợ."
"Mẹ, cái ghế ngồi này làm đít tao đau chết mất."
"Hôm nay đối tượng của tớ còn rủ tớ trốn học đi net, xong rồi, hôm nay lại không đi được."
Tiết tiếng Anh, bọn học sinh tụm đầu ghé tai vào với nhau lắp bắp đọc bài, sau đó mặt đối mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều nhất trí nhìn về một người đang ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ.
Anh không có bạn cùng bàn, cũng không ai dám cùng làm bạn cùng bàn của anh.
Sách tiếng Anh trên bàn mở đúng trang.
Nhưng có nghe hay không lại là một chuyện khác.
Ánh mặt trời đâm vào mắt khiến anh phát đau, anh chậm rãi nhắm mắt, trong đầu chỉ toàn hiện lên bóng dáng tinh tế mảnh mai của cô.
A, đại họa.
Nên làm cách nào để cứu vớt tình hình hiện tại bây giờ?
Lời đã nói ra chẳng khác nào bát nước đổ đi, Trọng Dã, chỉ trách mày bị điên bị tâm thần.
Chuông tan học vang lên, giáo viên kẹp sách giáo khoa đi ra khỏi phòng học.
Bạn học xung quanh nhìn anh bất động, im hơi lặng tiếng không dám nói lời nào, nhiệt độ không khí như bị ngưng kết thành băng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rất rõ.
Cửa sau vang lên tiếng Nhậm công tử lớp kế bên cười: "Anh Dã, đi thôi, đi ra ngoài chơi bóng."
Hai ba giây trôi qua, thiếu niên lạnh nhạt làm cho người ta sợ hãi mới đứng dậy đi tới cửa sau.
Sau khi Trọng Dã đi ra ngoài, trong lớp đồng loạt truyền ra thanh âm thở dài thả lỏng.
"Trời ạ, thoát rồi, rốt cuộc cũng có thể nói chuyện."
"Anh Dã quá đáng sợ, có phải thất tình không?"
"Thất CMM, anh Dã mà thiếu người theo đuổi sao?"
********
"Thiếu chứ, sao lại không thiếu, ai mà không biết cậu là xử nam."
Toàn bộ trường học cũng chỉ có mỗi Nhậm Duẫn Phi dám lấy anh ra làm trò đùa.
Hoa hoa công tử một tay cầm bóng chuẩn bị ném vào rổ, thời thời khắc khắc nói lời công kích.
Công kích không hiệu quả, thiếu niên nhìn chằm chằm động tác Nhậm Duẫn Phi, khinh thường nói: "Ông đây sợ bẩn."
Ngay sau đó, Nhậm Duẫn Phi cầm bóng nhanh chóng lướt qua bên người anh, nháy mắt đã bị anh nhảy lên chặn lại, quả bóng cũng theo hình chữ V bắn ngược lại mặt đất.
Bóng lăn rất xa, cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây.
Thiếu niên vì chơi bóng mà mồ hôi chảy ra như mưa, anh dùng nước khoáng tưới lên trên đầu, nước theo tóc ngắn xẹt qua cằm chảy vào trong cổ áo, anh hoàn toàn không quan tâm quần áo trước sau đều bị ướt đẫm hơn phân nửa.
Mệt mỏi liền ngồi xuống bậc thang bên cạnh sân bóng rổ có chút không phù hợp với trẻ em.
Hôm nay Nhậm Duẫn Phi không tiếp tục cùng Trọng Dã pha trò, chỉ lấy ra tờ giấy nhớ, bên trên có ghi một dòng địa chỉ.
【Khách sạn Hill Nại số 52 Cốc Hải Thị.】
Nhậm Duẫn Phi đem tờ giấy nhét vào tay anh, nói: "Đừng nói anh em không giúp cậu, đây là chỗ ở của chị cậu. Nhưng mà Cốc Hải Thị không gần đây cho lắm, cậu lái xe cũng phải mất hai tiếng mới tới nơi."
Trọng Dã đem tờ giấy nắm chặt trong tay, cười trào phúng: "A, cô ấy sẽ không muốn nghe gã tâm thần nói khùng nói điên đâu."
Nhậm Duẫn Phi vỗ vỗ bả vai anh, cười cười nói sự thật: "Nhưng cái tên tâm thần này lại muốn gặp cô ấy. Đừng mạnh miệng, anh Dã, hai tuần quá dài, cậu chịu không nổi."
********
【Hoan nghênh mọi người đến với chương trình dự báo thời tiết, hôm nay là thứ sáu, ban đêm toàn tỉnh sẽ có một trận mưa to.】
【Vì thế không nên lái xe đi ra ngoài.】
【Nếu là tình huống khẩn cấp, xin hãy cố gắng tránh khỏi đoạn đường trũng nước, lái xe an toàn.】
Trong phòng 3207 hai người, TV truyền đến tin tức dự báo thời tiết.
Ngoài cửa sổ, màn đêm nặng nề như muốn đem hết thảy mọi thứ nuốt trọn, gió to mưa lớn gào thét qua khung cửa sổ, mang tới một trận rung động mạnh.
Nữ sinh mặc áo tắm khách sạn màu trắng bước ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm khăn lông lau tóc, nói: "Sơ Nặc, tớ tắm xong rồi, cậu đi tắm rửa đi."
"Ừ, được." Sơ Nặc gật đầu, cầm nội y đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Nữ sinh ở cùng cô là lớp trưởng lớp 11-6 Tống Y Viện, cũng tham gia kỳ thi nói tiếng Anh.
Tống Y Viện đĩnh đạc ghé trên giường, gọi điện thoại cho cha mẹ báo bình an, sau đó lấy ra bản thảo ngâm nga luyện tập.
Thịch thịch thịch ——
9 giờ rưỡi tối, cửa phòng 3207 bị gõ vang.
"Ai vậy?" Tống Y Viện cảnh giác tới gần cửa.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói trầm thấp khàn khàn, "Mở cửa, tôi tìm Sơ Nặc."
Mày kiếm nhíu thành hình chữ xuyên 川, môi mỏng tái nhợt, trong tay đang nắm chặt bút nước màu đen, dưới đầu gối còn có một quyển vở, mồ hôi lạnh theo tóc đen nhỏ giọt rơi xuống, trên mặt lưu lại một bãi vệt nước.
Trọng Dã hẳn là không mơ thấy mộng đẹp.
Anh đang suy nghĩ cái gì?
Hẳn là nghĩ tới việc dì Hoa cùng anh đều bị bệnh.
Cũng chỉ có hai việc này mới có thể khiến Trọng Dã gặp ác mộng.
Sơ Nặc rón ra rón rén dẫm đến bên đất trống bên cạnh Trọng Dã, cô không đánh thức anh mà đi xuống lầu gõ cửa phòng dì Lưu, nhờ dì Lưu tìm vài người nâng Trọng Dã về phòng anh.
Dù có như thế nào, Trọng Dã vẫn là em trai cô nên chăm sóc.
Cô sẽ không thờ ơ bỏ mặc anh ngủ trước cửa phòng mình.
Mà phía sau cô, thiếu niên đàn đắm chìm trong ác mộng không thể thoát ra, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơmi, hèn mọn nói mớ cầu xin: "Nặc Nặc, thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Chị đừng đi... Đừng đi..."
*********
Nhất Trung quy định chiều Chủ Nhật hai giờ tập trung trước cổng trường.
Sơ Nặc rời đi lúc 12 giờ rưỡi, lần này cô đem nhiều quần áo hơn bình thường.
Cuối tuần này cô đại diện cho Nhất Trung tham gia cuộc thi nói tiếng Anh, trường học cố ý dặn dò cô mang nhiều quần áo chút, hai ngày cuối tuần sẽ ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Đây là cuộc thi trên toàn tỉnh do cục Giáo Dục tổ chức, Nhất Trung chỉ có bốn người đi thi, khối 12 phải dồn toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên không tham gia lần tuyển chọn này.
Cô được giáo viên tiếng Anh tiến cử tham gia, lý do là bài nói tiếng Anh của cô tương đối hay.
Nhưng cũng chỉ có cô biết, phát âm tiếng Anh của cô hay là vì đời trước muốn quay một bộ phim Hollywood, mỗi ngày cô đều cùng huấn luyện viên nước ngoài tập thoại, khắc khổ đọc tiếng Anh.
Cũng vì bộ phim Hollywood này, cô bị đối thủ ghi hận, bố trí thủ đoạn vu khống hãm hại mình, cuối cùng dẫn đến thảm kịch kia.
Có điều, cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Ít nhất cô có hai tuần không cần về biệt thự kia, không phải cô sợ, chỉ là cô không biết nên cử xử như thế nào cho phải.
Tuy người ta nói rằng không nên để ý lời nói của bệnh nhân tâm thần, nhưng nó cũng cảnh tỉnh cô.
Liệu có phải bởi vì cô quá mức vội vàng muốn giúp Trọng Dã thay đổi nên mới phản tác dụng hay không.
Bệnh của anh chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, mà còn càng ngày càng nặng.
Quá mức quan tâm sẽ khiến cho người ta áp lực, huống chi Trọng Dã còn không phải người bình thường, anh ghét bị quản thúc là điều tất nhiên.
Hiện giờ xem ra, không có ai sẽ phải lặp lại bi kịch đời trước nữa.
Ba Trọng sẽ không gặp tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, cô sẽ không nhảy sông tự vẫn, mà Trọng Dã cũng sẽ không nổi điên giết người.
Nếu sứ mệnh của cô đã kết thúc, có phải đã tới lúc nên dọn ra khỏi Trọng gia rồi không, thời gian còn lại cô có thể vì chính bản thân mình mà sống.
Trên đường đi bộ Thượng Đường Sơn, cô gái xinh đẹp trắng nõn cõng cặp sách, tay kéo vali miên man suy nghĩ.
Cô quay đầu nhìn lại biệt thự số 5 xa hoa hào nhoáng, sau đó quay đầu lại lần nữa kiên định đi xuống núi.
Cùng lúc đó, trên tầng hai biệt thự, thiếu niên từ trong ác mộng đột ngột bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn mình bỗng dừng nằm ở trên giường.
Anh sốt ruột không suy nghĩ gì nhiều, ba bước gộp thành hai vọt tới phòng Sơ Nặc.
Trong phòng tràn ngập mùi hương thiếu nữ thanh mát, giường đệm chỉnh tề, mấy chậu cây nhỏ trên ban công vì được tưới nước kỹ càng mà xanh mơn mởn, trên bàn chồng một xấp giấy chỉ có ba chữ "Thực xin lỗi".
Dì Lưu lầu hai dọn vệ sinh vừa lúc gặp phải Trọng Dã, tiến lên hỏi: "Nhị thiếu gia, cậu tỉnh rồi, có cần chuẩn bị cơm trưa không?"
Anh nhìn chằm chằm căn phòng trống vắng, cảm giác mất mát dày nặng, thô lỗ cất tiếng: "Cô ấy... Cô ấy đi rồi."
Dì Lưu gật đầu đáp lại: "Đúng vậy, Nhị thiếu gia."
Môi mỏng mím chặt, hai tròng mắt anh tuyệt vọng không ánh sáng, khô khốc hỏi: "Trước khi chị ấy đi có nói gì không?"
"Nặc Nặc nói cuối tuần này con bé tham gia thi nói tiếng Anh, trường học sẽ cho học sinh ở bên ngoài. Cho nên cuối tuần này không về nhà, nói tôi thứ Sáu không cần chuẩn bị cơm chiều cho con bé."
Trọng Dã nghe dì Lưu nói cuối tuần cô không về, đột nhiên hoảng hốt, vội hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
"Xin lỗi Nhị thiếu gia, cái này con bé không nói, tôi cũng không rõ lắm."
Trọng Dã không có được đáp án, nôn nóng đấm một quyền lên ván cửa, anh không muốn tiếp tục tốn thời gian, trực tiếp chạy lên lầu gõ cửa thư phòng ba.
Trọng Khôn dường như biết anh sẽ đến tìm, không hề kinh ngạc, chỉ nhìn con trai khốn khổ chấp mê bất ngộ*, nói: "Ba sớm đã nói con sẽ hại con bé. Con trai, giờ con nên tin lời ba nói."
(*) Chấp mê bất ngộ: Cứ mê muội không chịu tỉnh ngộ, cứ giữ sự sai quấy không chịu sửa đổi
"Ba, cuối tuần này cô ấy ở đâu?" Thiếu niên cố chấp thành ma, hung hãn đứng trước cửa thư phòng.
"Con trai, ba không cấm con đi tìm con bé, nhưng hai tuần này yêu cầu con tiết chế một chút, con trưởng thành rồi, đã là đàn ông thì phải biết suy nghĩ kỹ càng."
Hai người đàn ông nói chuyện, một người trải qua nửa đời tang thương nghiêm túc đặt câu hỏi cho một người trẻ tuổi huyết khí phương cương (*): "Nặc Nặc sớm muộn gì cũng phải kết hôn sinh con, đến lúc đó con làm sao bây giờ? Con muốn ép ba đem con vào Tứ viện sao?"
(*) Huyết khí phương cương: Tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai
"Con bé sẽ có một người chồng như ý, là người bình thường, tương lai có lẽ còn sinh ra hai đứa nhỏ đáng yêu. Con trai, con chịu được sao?"
Từng câu từng chữ ba nói ra đều đâm thẳng vào nội tâm anh.
Giọng nói có lực vang lên trong đầu, loạn thành một đoàn chạm vào phòng tuyến của anh.
Mỗi một giả thiết nói ra đều khiến anh nổi trận lôi đình, điên cuồng ghen ghét với "Người bình thường" trong miệng ba mình.
Bệnh tâm thần có thời kỳ ủ bệnh rất dài, chỉ cần kích thích một chút, rất khó để trở lại như bình thường.
"Không ——!" Trọng Dã giãy giụa gào rống, cuống cuồng tức giận, hai tay đều để trên mặt bàn, "Vì sao không phải là tôi?! Dựa vào cái gì không thể là tôi?! Lúc trước vì sao lại đem cô ấy tới Trọng gia?! Vì sao?!"
Nhìn con trai điên cuồng cố chấp làm cho người cha cảm thấy đau lòng.
Anh rất giống mẹ mình, bệnh điên cuồng chỉ hơn chứ không kém.
Trọng Khôn nhìn anh phẫn nộ đến đỏ mắt, thở dài: "Con trai, con có ý gì với Nặc Nặc chính con cũng biết, ba cũng chỉ muốn tốt cho con."
Hai mắc thiếu niên tràn đầy tuyệt vọng, cười lạnh bi ai. "Vì tốt cho tôi... Vì tốt cho tôi, ngày mẹ đưa tôi đến cửa Trọng gia, đáng ra ông nên bóp chết tôi mới phải."
"Con trai, không có một người ba nào hy vọng con mình đi vào đường cụt!"
Ông nhìn con mình cao lớn anh tuấn, đáng tiếc đáng thương tột cùng.
Trọng Dã nản lòng lui về phía sau hai bước, gương mặt lạnh lùng như băng dần dần vụn vỡ.
Anh không nói gì, xoay người rời khỏi thư phòng.
"Con đi đâu?" Trọng Khôn thấy anh đi đến cửa thư phòng liền gọi lại, nghiêm giọng nói: "Không được tới Nhất Trung tìm Nặc Nặc! Con bé đang đi học, con không được đi quấy rầy nó."
Thiếu niên dừng bước ngửa đầu nhìn lên trời, lắc đầu cười tự giễu: "Con không tới Nhất Trung, con muốn tới Tứ viện, đi chữa bệnh."
"Chữa bệnh?" Trọng Khôn trầm mắt nhìn anh, trước đây chỉ cần nhắc tới chữa bệnh Trọng Dã sẽ cực kỳ phản kháng.
Nhưng kể từ khi có một cô gái nói muốn anh sống thật tốt.
Cô ôn nhu mềm mại dung hòa băng giá vạn năm.
Mười sáu năm, thiếu niên cố chấp rốt cuộc cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề của bản thân.
Anh không thể tiếp tục dung túng bệnh tình của mình, nếu còn để nó không kiêng nể gì phát tác, không những hại người mà còn hại mình.
Anh càng muốn trở thành "Người bình thường" giống như ba nói.
Đây là lần đầu tiên, trong đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy của Trọng Dã hiện lên tia mong đợi, anh là đàn ông có trách nhiệm, nói được làm được.
Anh thả chậm ngữ khí, nắm chặt tay, trầm giọng nói hứa hẹn: "Ba, con đã đáp ứng cô ấy phải sống tốt, kể cả có đi vào đường cùng ngõ cụt cũng phải sống sót."
**********
Chức Cao, lớp 01, đã liên tục bốn ngày không có ai ném máy bay giấy, ăn mì gói, lớn tiếng ồn ào, trốn học đánh nhau.
Trong lớp có tổng số 40 học sinh, nhưng có thể nhìn thấy 15 học sinh đi học đã coi như tốt lắm rồi.
Vậy mà bốn ngày hôm nay, toàn bộ 40 học sinh nhất trí ngồi trong lớp nghe giảng, tình huống này khiến cho toàn bộ giáo viên dạy lớp không quen, kích động thiếu chút nữa ở trong văn phòng ôm đầu khóc rống.
"Đệt, tuần này anh Dã đi học tận bốn ngày, thật đáng sợ."
"Mẹ, cái ghế ngồi này làm đít tao đau chết mất."
"Hôm nay đối tượng của tớ còn rủ tớ trốn học đi net, xong rồi, hôm nay lại không đi được."
Tiết tiếng Anh, bọn học sinh tụm đầu ghé tai vào với nhau lắp bắp đọc bài, sau đó mặt đối mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều nhất trí nhìn về một người đang ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ.
Anh không có bạn cùng bàn, cũng không ai dám cùng làm bạn cùng bàn của anh.
Sách tiếng Anh trên bàn mở đúng trang.
Nhưng có nghe hay không lại là một chuyện khác.
Ánh mặt trời đâm vào mắt khiến anh phát đau, anh chậm rãi nhắm mắt, trong đầu chỉ toàn hiện lên bóng dáng tinh tế mảnh mai của cô.
A, đại họa.
Nên làm cách nào để cứu vớt tình hình hiện tại bây giờ?
Lời đã nói ra chẳng khác nào bát nước đổ đi, Trọng Dã, chỉ trách mày bị điên bị tâm thần.
Chuông tan học vang lên, giáo viên kẹp sách giáo khoa đi ra khỏi phòng học.
Bạn học xung quanh nhìn anh bất động, im hơi lặng tiếng không dám nói lời nào, nhiệt độ không khí như bị ngưng kết thành băng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rất rõ.
Cửa sau vang lên tiếng Nhậm công tử lớp kế bên cười: "Anh Dã, đi thôi, đi ra ngoài chơi bóng."
Hai ba giây trôi qua, thiếu niên lạnh nhạt làm cho người ta sợ hãi mới đứng dậy đi tới cửa sau.
Sau khi Trọng Dã đi ra ngoài, trong lớp đồng loạt truyền ra thanh âm thở dài thả lỏng.
"Trời ạ, thoát rồi, rốt cuộc cũng có thể nói chuyện."
"Anh Dã quá đáng sợ, có phải thất tình không?"
"Thất CMM, anh Dã mà thiếu người theo đuổi sao?"
********
"Thiếu chứ, sao lại không thiếu, ai mà không biết cậu là xử nam."
Toàn bộ trường học cũng chỉ có mỗi Nhậm Duẫn Phi dám lấy anh ra làm trò đùa.
Hoa hoa công tử một tay cầm bóng chuẩn bị ném vào rổ, thời thời khắc khắc nói lời công kích.
Công kích không hiệu quả, thiếu niên nhìn chằm chằm động tác Nhậm Duẫn Phi, khinh thường nói: "Ông đây sợ bẩn."
Ngay sau đó, Nhậm Duẫn Phi cầm bóng nhanh chóng lướt qua bên người anh, nháy mắt đã bị anh nhảy lên chặn lại, quả bóng cũng theo hình chữ V bắn ngược lại mặt đất.
Bóng lăn rất xa, cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây.
Thiếu niên vì chơi bóng mà mồ hôi chảy ra như mưa, anh dùng nước khoáng tưới lên trên đầu, nước theo tóc ngắn xẹt qua cằm chảy vào trong cổ áo, anh hoàn toàn không quan tâm quần áo trước sau đều bị ướt đẫm hơn phân nửa.
Mệt mỏi liền ngồi xuống bậc thang bên cạnh sân bóng rổ có chút không phù hợp với trẻ em.
Hôm nay Nhậm Duẫn Phi không tiếp tục cùng Trọng Dã pha trò, chỉ lấy ra tờ giấy nhớ, bên trên có ghi một dòng địa chỉ.
【Khách sạn Hill Nại số 52 Cốc Hải Thị.】
Nhậm Duẫn Phi đem tờ giấy nhét vào tay anh, nói: "Đừng nói anh em không giúp cậu, đây là chỗ ở của chị cậu. Nhưng mà Cốc Hải Thị không gần đây cho lắm, cậu lái xe cũng phải mất hai tiếng mới tới nơi."
Trọng Dã đem tờ giấy nắm chặt trong tay, cười trào phúng: "A, cô ấy sẽ không muốn nghe gã tâm thần nói khùng nói điên đâu."
Nhậm Duẫn Phi vỗ vỗ bả vai anh, cười cười nói sự thật: "Nhưng cái tên tâm thần này lại muốn gặp cô ấy. Đừng mạnh miệng, anh Dã, hai tuần quá dài, cậu chịu không nổi."
********
【Hoan nghênh mọi người đến với chương trình dự báo thời tiết, hôm nay là thứ sáu, ban đêm toàn tỉnh sẽ có một trận mưa to.】
【Vì thế không nên lái xe đi ra ngoài.】
【Nếu là tình huống khẩn cấp, xin hãy cố gắng tránh khỏi đoạn đường trũng nước, lái xe an toàn.】
Trong phòng 3207 hai người, TV truyền đến tin tức dự báo thời tiết.
Ngoài cửa sổ, màn đêm nặng nề như muốn đem hết thảy mọi thứ nuốt trọn, gió to mưa lớn gào thét qua khung cửa sổ, mang tới một trận rung động mạnh.
Nữ sinh mặc áo tắm khách sạn màu trắng bước ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm khăn lông lau tóc, nói: "Sơ Nặc, tớ tắm xong rồi, cậu đi tắm rửa đi."
"Ừ, được." Sơ Nặc gật đầu, cầm nội y đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Nữ sinh ở cùng cô là lớp trưởng lớp 11-6 Tống Y Viện, cũng tham gia kỳ thi nói tiếng Anh.
Tống Y Viện đĩnh đạc ghé trên giường, gọi điện thoại cho cha mẹ báo bình an, sau đó lấy ra bản thảo ngâm nga luyện tập.
Thịch thịch thịch ——
9 giờ rưỡi tối, cửa phòng 3207 bị gõ vang.
"Ai vậy?" Tống Y Viện cảnh giác tới gần cửa.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói trầm thấp khàn khàn, "Mở cửa, tôi tìm Sơ Nặc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.