Cố Chấp Cuồng Sủng Tôi Thành Hoạ
Chương 1: Xử bắn
Phong Vô Quan Nguyệt
02/07/2022
【Chào các vị, hoan nghênh mọi người cùng xem tin tức buổi tối hôm nay, theo tất bổn thị (*) với án kiện hình sự trọng đại phát sinh hai tháng trước.】
(*) Tui k hiểu cái này nghĩa là gì ;-;
【Năm ấy nghi phạm Trọng Dã 19 tuổi bị nghi ngờ có liên quan tới tội cố ý giết người, Tòa án Nhân dân Tối cao xử tử hình, cướp đoạt quyền lợi chính trị, tù chung thân.】
【Buổi sáng ngày 24 tháng 8 năm 2018, thi hành xử bắn.】
Hoằng Nam, tiến hành bắn bỏ.
Sáu chiếc xe cảnh sát ánh sáng lập loè, tiếng còi xe inh ỏi.
30 đặc cảnh cầm gậy chống bạo động trong tay, cách ly trong ngoài chia thành khu chấp hành cùng khu an toàn.
Chiếc xe thứ bảy cuối cùng cũng tới, bốn gã cảnh sát áp nghi phạm xuống xe.
Thiếu niên mặt mày lãnh đạm, ánh mắt che giấu cao ngạo quái đản, cả người bao phủ hơi thở u ám tĩnh mịch.
Anh như một cái xác không hồn, còng tay rung động phát ra tiếng theo từng bước đi, không hề có một tia tức giận.
Bốn gã cảnh sát đem anh áp đến giữa sân chấp hành, sau đó thối lui đến khu an toàn, tránh bị đạn ngộ thương.
Cảnh sát trung niên vây xem không cầm nổi thương tiếc, tiểu tử tuấn dật trẻ tuổi như thế, tương lai vẫn còn rạng rỡ.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng vô cùng bình thản.
Anh sớm đã chết, tâm đã đi theo một cô gái nhảy vào dòng sống lạnh buốt, không thể quay về.
Hiện giờ phó mặc cho thể xác hoàn thành sứ mệnh, không nhất thiết phải tồn tại nữa.
"Chuẩn bị xử bắn!"
Thiếu niên chậm rãi nhắm mắt, nhớ tới chị gái nhất tần nhất tiếu (*), ôn nhu giương khóe môi.
Chị ơi, Trọng Dã sắp tới rồi, đừng sợ, Trọng Dã tới bồi chị, không ai dám khi dễ chị nữa.
"3!"
Chị có biết hay không, Trọng Dã có bao nhiêu thích chị.
Nhưng Trọng Dã chưa kịp nói, là Trọng Dã sai.
"2!"
Chị, tại sao không đợi Trọng Dã lớn lên?
Lớn lên Trọng Dã mới có thể cưới chị, bảo vệ chị.
"1!"
Kiếp sau, Trọng Dã vẫn tiếp tục yêu em.
********
"Không! Trọng Dã! Em không thể chết được, không thể chết, Trọng Dã!"
"Ai, cô gái, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, sao cháu lại ngủ ở đây?"
Trong phòng vệ sinh tràn ngập mùi nước sát trùng khiến người ta gay mũi, chùm tia sáng đập mạnh vào mắt cô, chiếu lên da thịt trắng sáng.
Đánh thức cô là bác gái dọn vệ sinh, thấy cô đã tỉnh liền tới gian khác dọn dẹp.
"Khụ! Khụ khụ!"
Sơ Nặc đau đầu như muốn nứt ra, giọng nói không khoẻ đột nhiên ho khan hai tiếng, mắt đảo qua tấm gương trước mắt.
Trong phút chốc, đầu cô "ong" một tiếng, toàn thân lông tơ dựng thẳng lên, khiếp sợ không thôi, há mồm nhìn chính mình trong gương, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Sao lại thế này? Không phải mình đã nhảy sông sao?
Đồng phục cao trung này là sao? Hiện tại là lúc nào?
Hít sâu ba giây, Sơ Nặc vịn tường miễn cưỡng đứng lên, nhìn quanh bốn phía đoán xem mình hiện tại đang ở nơi nào.
Trên cửa phòng vệ sinh nữ là những bức tranh sơn dầu khoa trương lớn mật xấu xí, trên đầu là ánh sáng đèn trần mờ nhạt ảm đạm.
Tiếng nhạc Âu Mỹ hạng nặng cùng tiếng người nhộn nhịp hết đợt này đến đợt khác, sàn nhà cũng theo đó mà chấn động.
Quán bar, đây là quán bar.
Sơ Nặc vội vàng móc ra di động trong áo đồng phục, trên màn hình hiện thị【20:06, ngày 7 tháng 5 năm 2015】
Đầu ngón tay tinh tế nắm chặt di động, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, như bị nghẹn ở cổ, sau một hồi lâu mới đem nước mắt nuốt trở về.
Không sai, đây là thời điểm ba năm trước khi cô nhảy sông, lúc này cô mới 17 tuổi, là học sinh lớp 11 trường Thị Nhất.
Di động bỗng "Leng keng" một tiếng khiến cô sợ tới mức giật mình, tin nhắn WeChat hiện ra, người gửi là 【Ba Trọng】.
"Nặc Nặc (*), con nói với Trọng Dã, tiền của Trọng gia không phải rác! Tiểu tử này đừng ở bên ngoài hoang phí!"
(*) cv là Thưa Dạ nhma Chim sửa lại thành tên nữ9 cho dễ hiểu ha
Sơ Nặc nhìn di động WeChat, không ngừng xem lại lịch sử trò chuyện cùng 【Ba Trọng】.
Cô nhớ đời trước, Trọng Dã cùng ba Trọng cãi nhau to, anh liên tiếp vài không trở về nhà, cô tự mình tới khuyên cũng không có kết quả, ngược lại bị Trọng Dã xem thường, đối xử lạnh nhạt.
Trọng Dã bản tính quái gở phản nghịch mặc cho ai cũng khuyên không nghe, ba Trọng bởi vậy cả ngày tâm thần không yên, khi lái xe ra ngoài tìm Trọng Dã, bất hạnh xảy ra tai nạn trở thành người thực vật.
Các cổ đông trong Trọng thị lăn lộn thương trường nhiều năm, mỗi người đều tàn nhẫn độc ác, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đem sản nghiệp Trọng gia vất vả kinh doanh nhiều năm cướp đi.
Không chỉ có như thế, còn cùng nhau liên minh mưu hại Trọng gia, tất cả tài sản của Trọng gia bị niêm phong.
Phí chữa bệnh cho ba Trọng giá trên trời, ngân hàng lại đưa đơn nợ khiến cô cùng đường, chỉ còn cách tiến vào giới giải trí đóng phim, một chút đổ lỗ thủng.
Cô 20 tuổi đã có thể trở thành tiểu hoa đán quốc dân, sau đó cô bị tiểu nhân đố kỵ hãm hại, bôi đen.
Trong lúc nhất thời, bạo lực internet cùng những chỉ trích chửi rủa làm cô bị bệnh trầm cảm.
Cuối cùng, cô dùng cách nhảy sông để chứng minh trong sạch, mà Trọng Dã cũng bước lên con đường phạm pháp.
Nếu ông trời cho cô trở lại trước khi bi kịch xảy ra, cô nhất định phải ngăn mọi chuyện phát sinh lần nữa.
*******
Quán bar Tước Thượng, nơi chốn xa hoa truỵ lạc, âm nhạc đinh tai nhức óc.
Trên sân khấu muôn hình muôn vẻ nam nữ vặn vẹo, không khí hỗn tạp mùi thuốc lá và hơi rượu, khiến người ta hô hấp không thông.
Tầng hai là phòng VIP xa hoa cho thuê, cách âm cực kỳ tốt, thường là nơi mấy cậu ấm dùng để tiêu khiển phóng túng.
Giữa sô pha màu rượu đỏ, thiếu niên cân xứng rắn chắc mặc áo sơmi đen, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra hầu kết cùng xương quai xanh mảnh khảnh.
Quang ảnh tản ra đến hắn nhỏ vụn đen nhánh tóc ngắn, mũi môi rất mỏng, mày kiếm như phong, gương mặt hình dáng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan thâm thúy cương nghị, ánh mắt tối tăm tràn đầy cuồng dã không thể kiềm chế.
Anh lạnh lùng lại quái gở, so với đám công tử bên cạnh chỉ lo ăn nhậu chơi bời có vẻ không hợp nhau.
"Nhị thiếu, uống một chút?" Bạn nữ đồng hành giơ chén rượu tiến đến bên người anh.
Trọng Dã nhíu mày, mí mắt cũng chưa động một chút, chán ghét cô nàng nặng mùi nước hoa cùng hương son phấn.
Anh không có mấy cái tâm tư méo mó, cũng không uống rượu của nữ nhân đem tới, ai biết rượu sẽ trộn lẫn cái gì.
Cô nàng đi cùng tên Diệp Nhiêu, 18 tuổi, quần áo gương mặt đều thành thục vượt quá tuổi.
Diệp Nhiêu sớm đã chú ý tới vị Nhị thiếu Trọng gia này, khắp nơi tìm người tìm hiểu thông tin của anh, biết anh tuổi không lớn, càng muốn đem anh ăn sạch.
Cô ta tự tin loại tiểu thiếu gia chưa từng nếm qua mùi vị nữ nhân sẽ chịu không nổi câu dẫn, khẳng định sẽ bị chính mình mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
"Nhị thiếu, uống một chút đi. Có gì không vui thì nói với chị," Diệp Nhiêu bưng chén rượu, ngực để gần cánh tay Trọng Dã, mập mờ nói: "Em xem người ta mệt mỏi quá, Nhị thiếu đau lòng người ta một chút đi."
Trọng Dã chán ghét đem cánh tay dời đi, hầu kết vừa động, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."
Bạn tốt Nhậm Duẫn Phi nhìn Trọng Dã sắc mặt không đúng, trực tiếp đưa mắt ra hiệu bảo Diệp Nhiêu rời đi, chính mình cầm rượu đưa qua, hỏi: "Sao? Lại cãi nhau với bác Trọng?"
Trọng Dã nhận rượu, một hơi nuốt xuống, anh đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói khàn khàn trầm thấp như bị có giấy ráp trong yết hầu.
"Ba tớ muốn tớ xin lỗi Trọng Trạch, hừ." Anh khinh miệt hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh tự giễu, "Tớ mẹ nó ở Trọng gia tính là cái thứ gì, làm sao dám cùng trưởng tử trưởng tôn Trọng gia tranh luận chứ."
Nhậm Duẫn Phi hiểu anh em tốt khó xử, vỗ vỗ bả vai Trọng Dã khuyên bảo: "Vậy cậu cũng không thể không về nhà chứ, mỗi ngày ở quán bar đợi cũng không phải là cách."
Trọng Dã nhíu mày, cẩn thận hỏi: "Là ba tớ bảo cậu tới khuyên tớ?"
Nhậm Duẫn Phi giơ tay lên, vô tội nói: "Đừng oan uổng người tốt, ý tớ là nếu không cậu tới nhà tớ ở, dù sao giường tớ lớn, phòng ngủ cũng rộng rãi."
"Được, tớ không có thói quen cùng nam nhân nằm trên cùng một cái giường." Trọng Dã dựa về phía sau dựa, đầu gối lên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhậm Duẫn Phi nhìn Diệp Nhiêu vẫn luôn nhìn về phía bên này, khuỷu tay huých huých Trọng Dã, cười khẽ nói: "Anh Dã, tớ thấy Diệp Nhiêu kia không tồi."
Trọng Dã nhắm mắt xoa huyệt Thái Dương, môi mỏng khẽ giương, lãnh đạm nói: "Tớ không có hứng thú với kỹ nữ."
Có chút nhân sinh xuống dưới chính là tội nghiệt, cả người đều thấy không sạch sẽ.
Anh đã ô uế như vậy, càng không muốn chạm vào đồ vật dơ bẩn.
"Trọng Dã!" Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, thanh âm ngọt ngào xâm nhập vào bên tai mọi người.
Trọng Dã mở mắt ra, cô nương trắng nõn trong bộ đồng phục xanh lam từ ngoài cửa tiến vào, gương mặt kiều mị không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, con ngươi màu trà trong suốt khiến người ta nhịn không được muốn phá hư cô.
Cô đẹp không gì sánh được, như là búp bê sứ, tồn tại không giống thực.
Họa thủy (*), đây là đánh giá của Trọng Dã khi lần đầu tiên thấy mặt cô.
(*) Trong câu 'hồng nhan hoạ thuỷ'.
Chỉ bằng gương mặt này cũng có thể trêu chọc nhiều nam nhân lún sâu vào vũng bùn, Trọng Dã cơ hồ có thể nghe được thanh âm Nhậm Duẫn Phi nhìn chằm chằm cô nuốt nước miếng.
Anh phiền lòng không kiên nhẫn, mở miệng đánh gãy cục diện xấu hổ hiện tại.
"Chị tìm tới nơi này làm gì?" Trọng Dã giương mắt nhìn cô, theo lý thuyết, anh nên gọi cô một tiếng chị gái.
"Tìm em về nhà." Sơ Nặc nhìn thấy em trai sống sờ sờ trước mặt, cơ hồ muốn khóc, run rẩy nói ra bốn chữ này.
Trọng Dã từ nhỏ đã mẫn cảm, nghe ra cảm xúc cô không thích hợp vẫn cố ý xem nhẹ, lạnh nhạt nói: "Chuyện của em cùng Trọng gia không cần chị nhúng tay."
"Không được, em phải cùng chị về nhà." Cô quyết không thể tùy ý Trọng Dã tiếp tục mất tinh thần, "Trọng Dã, em nghe chị gái nói, cùng chị về nhà."
Trọng Dã nghe lời này ngẩn ra, ngước mắt đối diện cùng đôi mắt sáng ngời sạch sẽ của cô.
Chị gái? Sao bỗng nhiên lá gan cô lớn như vậy?
Trước kia không phải chỉ cùng Trọng Trạch nói chuyện sao?
"Đi thôi, cùng chị về nhà, nếu ba Trọng đánh mắng em, chị gái sẽ che chở cho em, em không phải sợ." Sơ Nặc vòng qua bàn chất đầy bình rượu, tiến lên kéo tay Trọng Dã.
Trọng Dã trong lòng khiếp sợ kinh ngạc nói không nên lời, mắt đen gắt gao dõi theo nhất cử nhất động của cô gái.
Lòng bàn tay thiếu niên lạnh băng truyền đến cảm xúc ấm áp mềm mại, đồng tử anh chấn động như động đất cấp 8, không thể tin được đây là cô gái vẫn luôn sợ mình, gặp mình chỉ muốn né xa.
Sơ Nặc kéo tay anh, cô không còn giống đời trước chỉ biết trốn tránh sợ hãi.
"Chị trở về đi." Trọng Dã cứng đờ kéo tay cô ra, mặt mày căng thẳng nói: "Không cần quan tâm tới em."
Cô biết thiếu niên bị khuất nhục và đau khổ, than nhẹ một hơi, sau đó cúi người ngồi xổm trước mặt anh, thay anh cài cúc áo.
"Trọng Dã, chị biết em rất ngoan, nghe lời, chị bảo đảm ba Trọng tuyệt đối sẽ không đánh em." Má lúm đồng tiền của cô hãm sâu, nụ cười hiện lên cực kì bắt mắt, còn có bộ dáng đứng thẳng bảo đảm với anh.
"Chị..." Trọng Dã bị hành động cô thay mình cài nút áo kinh động, yết hầu có chút khô khốc, "Chị rốt cuộc... Làm sao vậy?"
Sao lại đột nhiên biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngữ khí của cô cũng mềm nhẹ ôn hòa, khiến người ta như đang tắm mình trong gió xuân.
Trước kia, cô cùng mình nói chuyện luôn nhút nhát sợ sệt, nào được tự nhiên như vậy.
Đầu óc anh loạn thành một đoàn, chưa thích ứng được thái độ đối đãi của cô đã thay đổi. Nhưng chân như bị ma xui quỷ khiến, theo cô ra khỏi phòng VIP.
Thẳng đến khi cùng cô ngồi trên xe taxi, gió trên phố thổi qua đánh thức thần trí anh, anh dùng sức bấu chặt đùi mắng mình vô dụng.
ĐM! Gặp phải họa thủy này!
Trọng Dã, mày thật mẹ nó xong rồi!
——————
Vì là lần đầu edit, nhiều chỗ thiết sót với tự chém nên mong mọi người bỏ qua hu hu
(*) Tui k hiểu cái này nghĩa là gì ;-;
【Năm ấy nghi phạm Trọng Dã 19 tuổi bị nghi ngờ có liên quan tới tội cố ý giết người, Tòa án Nhân dân Tối cao xử tử hình, cướp đoạt quyền lợi chính trị, tù chung thân.】
【Buổi sáng ngày 24 tháng 8 năm 2018, thi hành xử bắn.】
Hoằng Nam, tiến hành bắn bỏ.
Sáu chiếc xe cảnh sát ánh sáng lập loè, tiếng còi xe inh ỏi.
30 đặc cảnh cầm gậy chống bạo động trong tay, cách ly trong ngoài chia thành khu chấp hành cùng khu an toàn.
Chiếc xe thứ bảy cuối cùng cũng tới, bốn gã cảnh sát áp nghi phạm xuống xe.
Thiếu niên mặt mày lãnh đạm, ánh mắt che giấu cao ngạo quái đản, cả người bao phủ hơi thở u ám tĩnh mịch.
Anh như một cái xác không hồn, còng tay rung động phát ra tiếng theo từng bước đi, không hề có một tia tức giận.
Bốn gã cảnh sát đem anh áp đến giữa sân chấp hành, sau đó thối lui đến khu an toàn, tránh bị đạn ngộ thương.
Cảnh sát trung niên vây xem không cầm nổi thương tiếc, tiểu tử tuấn dật trẻ tuổi như thế, tương lai vẫn còn rạng rỡ.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng vô cùng bình thản.
Anh sớm đã chết, tâm đã đi theo một cô gái nhảy vào dòng sống lạnh buốt, không thể quay về.
Hiện giờ phó mặc cho thể xác hoàn thành sứ mệnh, không nhất thiết phải tồn tại nữa.
"Chuẩn bị xử bắn!"
Thiếu niên chậm rãi nhắm mắt, nhớ tới chị gái nhất tần nhất tiếu (*), ôn nhu giương khóe môi.
Chị ơi, Trọng Dã sắp tới rồi, đừng sợ, Trọng Dã tới bồi chị, không ai dám khi dễ chị nữa.
"3!"
Chị có biết hay không, Trọng Dã có bao nhiêu thích chị.
Nhưng Trọng Dã chưa kịp nói, là Trọng Dã sai.
"2!"
Chị, tại sao không đợi Trọng Dã lớn lên?
Lớn lên Trọng Dã mới có thể cưới chị, bảo vệ chị.
"1!"
Kiếp sau, Trọng Dã vẫn tiếp tục yêu em.
********
"Không! Trọng Dã! Em không thể chết được, không thể chết, Trọng Dã!"
"Ai, cô gái, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, sao cháu lại ngủ ở đây?"
Trong phòng vệ sinh tràn ngập mùi nước sát trùng khiến người ta gay mũi, chùm tia sáng đập mạnh vào mắt cô, chiếu lên da thịt trắng sáng.
Đánh thức cô là bác gái dọn vệ sinh, thấy cô đã tỉnh liền tới gian khác dọn dẹp.
"Khụ! Khụ khụ!"
Sơ Nặc đau đầu như muốn nứt ra, giọng nói không khoẻ đột nhiên ho khan hai tiếng, mắt đảo qua tấm gương trước mắt.
Trong phút chốc, đầu cô "ong" một tiếng, toàn thân lông tơ dựng thẳng lên, khiếp sợ không thôi, há mồm nhìn chính mình trong gương, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Sao lại thế này? Không phải mình đã nhảy sông sao?
Đồng phục cao trung này là sao? Hiện tại là lúc nào?
Hít sâu ba giây, Sơ Nặc vịn tường miễn cưỡng đứng lên, nhìn quanh bốn phía đoán xem mình hiện tại đang ở nơi nào.
Trên cửa phòng vệ sinh nữ là những bức tranh sơn dầu khoa trương lớn mật xấu xí, trên đầu là ánh sáng đèn trần mờ nhạt ảm đạm.
Tiếng nhạc Âu Mỹ hạng nặng cùng tiếng người nhộn nhịp hết đợt này đến đợt khác, sàn nhà cũng theo đó mà chấn động.
Quán bar, đây là quán bar.
Sơ Nặc vội vàng móc ra di động trong áo đồng phục, trên màn hình hiện thị【20:06, ngày 7 tháng 5 năm 2015】
Đầu ngón tay tinh tế nắm chặt di động, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, như bị nghẹn ở cổ, sau một hồi lâu mới đem nước mắt nuốt trở về.
Không sai, đây là thời điểm ba năm trước khi cô nhảy sông, lúc này cô mới 17 tuổi, là học sinh lớp 11 trường Thị Nhất.
Di động bỗng "Leng keng" một tiếng khiến cô sợ tới mức giật mình, tin nhắn WeChat hiện ra, người gửi là 【Ba Trọng】.
"Nặc Nặc (*), con nói với Trọng Dã, tiền của Trọng gia không phải rác! Tiểu tử này đừng ở bên ngoài hoang phí!"
(*) cv là Thưa Dạ nhma Chim sửa lại thành tên nữ9 cho dễ hiểu ha
Sơ Nặc nhìn di động WeChat, không ngừng xem lại lịch sử trò chuyện cùng 【Ba Trọng】.
Cô nhớ đời trước, Trọng Dã cùng ba Trọng cãi nhau to, anh liên tiếp vài không trở về nhà, cô tự mình tới khuyên cũng không có kết quả, ngược lại bị Trọng Dã xem thường, đối xử lạnh nhạt.
Trọng Dã bản tính quái gở phản nghịch mặc cho ai cũng khuyên không nghe, ba Trọng bởi vậy cả ngày tâm thần không yên, khi lái xe ra ngoài tìm Trọng Dã, bất hạnh xảy ra tai nạn trở thành người thực vật.
Các cổ đông trong Trọng thị lăn lộn thương trường nhiều năm, mỗi người đều tàn nhẫn độc ác, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đem sản nghiệp Trọng gia vất vả kinh doanh nhiều năm cướp đi.
Không chỉ có như thế, còn cùng nhau liên minh mưu hại Trọng gia, tất cả tài sản của Trọng gia bị niêm phong.
Phí chữa bệnh cho ba Trọng giá trên trời, ngân hàng lại đưa đơn nợ khiến cô cùng đường, chỉ còn cách tiến vào giới giải trí đóng phim, một chút đổ lỗ thủng.
Cô 20 tuổi đã có thể trở thành tiểu hoa đán quốc dân, sau đó cô bị tiểu nhân đố kỵ hãm hại, bôi đen.
Trong lúc nhất thời, bạo lực internet cùng những chỉ trích chửi rủa làm cô bị bệnh trầm cảm.
Cuối cùng, cô dùng cách nhảy sông để chứng minh trong sạch, mà Trọng Dã cũng bước lên con đường phạm pháp.
Nếu ông trời cho cô trở lại trước khi bi kịch xảy ra, cô nhất định phải ngăn mọi chuyện phát sinh lần nữa.
*******
Quán bar Tước Thượng, nơi chốn xa hoa truỵ lạc, âm nhạc đinh tai nhức óc.
Trên sân khấu muôn hình muôn vẻ nam nữ vặn vẹo, không khí hỗn tạp mùi thuốc lá và hơi rượu, khiến người ta hô hấp không thông.
Tầng hai là phòng VIP xa hoa cho thuê, cách âm cực kỳ tốt, thường là nơi mấy cậu ấm dùng để tiêu khiển phóng túng.
Giữa sô pha màu rượu đỏ, thiếu niên cân xứng rắn chắc mặc áo sơmi đen, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra hầu kết cùng xương quai xanh mảnh khảnh.
Quang ảnh tản ra đến hắn nhỏ vụn đen nhánh tóc ngắn, mũi môi rất mỏng, mày kiếm như phong, gương mặt hình dáng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan thâm thúy cương nghị, ánh mắt tối tăm tràn đầy cuồng dã không thể kiềm chế.
Anh lạnh lùng lại quái gở, so với đám công tử bên cạnh chỉ lo ăn nhậu chơi bời có vẻ không hợp nhau.
"Nhị thiếu, uống một chút?" Bạn nữ đồng hành giơ chén rượu tiến đến bên người anh.
Trọng Dã nhíu mày, mí mắt cũng chưa động một chút, chán ghét cô nàng nặng mùi nước hoa cùng hương son phấn.
Anh không có mấy cái tâm tư méo mó, cũng không uống rượu của nữ nhân đem tới, ai biết rượu sẽ trộn lẫn cái gì.
Cô nàng đi cùng tên Diệp Nhiêu, 18 tuổi, quần áo gương mặt đều thành thục vượt quá tuổi.
Diệp Nhiêu sớm đã chú ý tới vị Nhị thiếu Trọng gia này, khắp nơi tìm người tìm hiểu thông tin của anh, biết anh tuổi không lớn, càng muốn đem anh ăn sạch.
Cô ta tự tin loại tiểu thiếu gia chưa từng nếm qua mùi vị nữ nhân sẽ chịu không nổi câu dẫn, khẳng định sẽ bị chính mình mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
"Nhị thiếu, uống một chút đi. Có gì không vui thì nói với chị," Diệp Nhiêu bưng chén rượu, ngực để gần cánh tay Trọng Dã, mập mờ nói: "Em xem người ta mệt mỏi quá, Nhị thiếu đau lòng người ta một chút đi."
Trọng Dã chán ghét đem cánh tay dời đi, hầu kết vừa động, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."
Bạn tốt Nhậm Duẫn Phi nhìn Trọng Dã sắc mặt không đúng, trực tiếp đưa mắt ra hiệu bảo Diệp Nhiêu rời đi, chính mình cầm rượu đưa qua, hỏi: "Sao? Lại cãi nhau với bác Trọng?"
Trọng Dã nhận rượu, một hơi nuốt xuống, anh đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói khàn khàn trầm thấp như bị có giấy ráp trong yết hầu.
"Ba tớ muốn tớ xin lỗi Trọng Trạch, hừ." Anh khinh miệt hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh tự giễu, "Tớ mẹ nó ở Trọng gia tính là cái thứ gì, làm sao dám cùng trưởng tử trưởng tôn Trọng gia tranh luận chứ."
Nhậm Duẫn Phi hiểu anh em tốt khó xử, vỗ vỗ bả vai Trọng Dã khuyên bảo: "Vậy cậu cũng không thể không về nhà chứ, mỗi ngày ở quán bar đợi cũng không phải là cách."
Trọng Dã nhíu mày, cẩn thận hỏi: "Là ba tớ bảo cậu tới khuyên tớ?"
Nhậm Duẫn Phi giơ tay lên, vô tội nói: "Đừng oan uổng người tốt, ý tớ là nếu không cậu tới nhà tớ ở, dù sao giường tớ lớn, phòng ngủ cũng rộng rãi."
"Được, tớ không có thói quen cùng nam nhân nằm trên cùng một cái giường." Trọng Dã dựa về phía sau dựa, đầu gối lên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhậm Duẫn Phi nhìn Diệp Nhiêu vẫn luôn nhìn về phía bên này, khuỷu tay huých huých Trọng Dã, cười khẽ nói: "Anh Dã, tớ thấy Diệp Nhiêu kia không tồi."
Trọng Dã nhắm mắt xoa huyệt Thái Dương, môi mỏng khẽ giương, lãnh đạm nói: "Tớ không có hứng thú với kỹ nữ."
Có chút nhân sinh xuống dưới chính là tội nghiệt, cả người đều thấy không sạch sẽ.
Anh đã ô uế như vậy, càng không muốn chạm vào đồ vật dơ bẩn.
"Trọng Dã!" Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, thanh âm ngọt ngào xâm nhập vào bên tai mọi người.
Trọng Dã mở mắt ra, cô nương trắng nõn trong bộ đồng phục xanh lam từ ngoài cửa tiến vào, gương mặt kiều mị không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, con ngươi màu trà trong suốt khiến người ta nhịn không được muốn phá hư cô.
Cô đẹp không gì sánh được, như là búp bê sứ, tồn tại không giống thực.
Họa thủy (*), đây là đánh giá của Trọng Dã khi lần đầu tiên thấy mặt cô.
(*) Trong câu 'hồng nhan hoạ thuỷ'.
Chỉ bằng gương mặt này cũng có thể trêu chọc nhiều nam nhân lún sâu vào vũng bùn, Trọng Dã cơ hồ có thể nghe được thanh âm Nhậm Duẫn Phi nhìn chằm chằm cô nuốt nước miếng.
Anh phiền lòng không kiên nhẫn, mở miệng đánh gãy cục diện xấu hổ hiện tại.
"Chị tìm tới nơi này làm gì?" Trọng Dã giương mắt nhìn cô, theo lý thuyết, anh nên gọi cô một tiếng chị gái.
"Tìm em về nhà." Sơ Nặc nhìn thấy em trai sống sờ sờ trước mặt, cơ hồ muốn khóc, run rẩy nói ra bốn chữ này.
Trọng Dã từ nhỏ đã mẫn cảm, nghe ra cảm xúc cô không thích hợp vẫn cố ý xem nhẹ, lạnh nhạt nói: "Chuyện của em cùng Trọng gia không cần chị nhúng tay."
"Không được, em phải cùng chị về nhà." Cô quyết không thể tùy ý Trọng Dã tiếp tục mất tinh thần, "Trọng Dã, em nghe chị gái nói, cùng chị về nhà."
Trọng Dã nghe lời này ngẩn ra, ngước mắt đối diện cùng đôi mắt sáng ngời sạch sẽ của cô.
Chị gái? Sao bỗng nhiên lá gan cô lớn như vậy?
Trước kia không phải chỉ cùng Trọng Trạch nói chuyện sao?
"Đi thôi, cùng chị về nhà, nếu ba Trọng đánh mắng em, chị gái sẽ che chở cho em, em không phải sợ." Sơ Nặc vòng qua bàn chất đầy bình rượu, tiến lên kéo tay Trọng Dã.
Trọng Dã trong lòng khiếp sợ kinh ngạc nói không nên lời, mắt đen gắt gao dõi theo nhất cử nhất động của cô gái.
Lòng bàn tay thiếu niên lạnh băng truyền đến cảm xúc ấm áp mềm mại, đồng tử anh chấn động như động đất cấp 8, không thể tin được đây là cô gái vẫn luôn sợ mình, gặp mình chỉ muốn né xa.
Sơ Nặc kéo tay anh, cô không còn giống đời trước chỉ biết trốn tránh sợ hãi.
"Chị trở về đi." Trọng Dã cứng đờ kéo tay cô ra, mặt mày căng thẳng nói: "Không cần quan tâm tới em."
Cô biết thiếu niên bị khuất nhục và đau khổ, than nhẹ một hơi, sau đó cúi người ngồi xổm trước mặt anh, thay anh cài cúc áo.
"Trọng Dã, chị biết em rất ngoan, nghe lời, chị bảo đảm ba Trọng tuyệt đối sẽ không đánh em." Má lúm đồng tiền của cô hãm sâu, nụ cười hiện lên cực kì bắt mắt, còn có bộ dáng đứng thẳng bảo đảm với anh.
"Chị..." Trọng Dã bị hành động cô thay mình cài nút áo kinh động, yết hầu có chút khô khốc, "Chị rốt cuộc... Làm sao vậy?"
Sao lại đột nhiên biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngữ khí của cô cũng mềm nhẹ ôn hòa, khiến người ta như đang tắm mình trong gió xuân.
Trước kia, cô cùng mình nói chuyện luôn nhút nhát sợ sệt, nào được tự nhiên như vậy.
Đầu óc anh loạn thành một đoàn, chưa thích ứng được thái độ đối đãi của cô đã thay đổi. Nhưng chân như bị ma xui quỷ khiến, theo cô ra khỏi phòng VIP.
Thẳng đến khi cùng cô ngồi trên xe taxi, gió trên phố thổi qua đánh thức thần trí anh, anh dùng sức bấu chặt đùi mắng mình vô dụng.
ĐM! Gặp phải họa thủy này!
Trọng Dã, mày thật mẹ nó xong rồi!
——————
Vì là lần đầu edit, nhiều chỗ thiết sót với tự chém nên mong mọi người bỏ qua hu hu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.