Chương 26
Hàn Đại Bảo
03/08/2021
Tháng chín khai giảng nhưng thời tiết vẫn nóng gay gắt.
Theo thường lệ học sinh năm nhất phải đi học quân sự nhưng Dịch Tuyên không đi. Tân Nguyệt biết hắn sợ nóng lại xót hắn nên đã sớm tìm người làm giấy báo bệnh để hắn nghỉ ở nhà.
Bọn Tần Thừa thề sống thề chết phải theo chân Dịch Tuyên nên cha cậu ta và nhà Lê Thiên Hạo cùng nhau quyên tiền xây một tòa nhà thực nghiệm cho bọn họ được nhập học.
Dịch Tuyên không học quân sự thì bọn họ cũng không đi. Ba người họ dính lấy nhau cả ngày, bất kể ngày đêm. Có lẽ vì được học cùng nhau tiếp nên họ rất vui, vui đến mức chơi quá đà. Thời gian này sinh hoạt của Dịch Tuyên đều bị đảo lộn, ngày ngủ đêm chơi, hàng đêm điên cuồng.
Tân Nguyệt thấy cũng bất mãn trong lòng, nhưng cô không ngăn cản. Cô chỉ khuyên Dịch Tuyên phải chú ý tới mắt, thức khuya không tốt cho bệnh mắt của hắn.
Ngoài miệng hắn đồng ý cực kỳ sảng khoái nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác.
Lúc gặp Thiệu Khải nói về chuyện này, Thiệu Khải hỏi cô nếu đã lo lắng vậy sao không dứt khoát bắt hắn ở nhà luôn.
Lúc đó Tân Nguyệt chỉ cười nói, thanh niên mà, ham chơi chút cũng có sao đâu.
Cô chỉ nói vậy nhưng Thiệu Khải đã hiểu được ý của cô.
Đối với cô mà nói, thà để Dịch Tuyên ăn chơi không về như mấy thiếu gia nhà giàu bọn họ còn hơn là nghe những tin tức đen tối về hắn.
Những chuyện đó cô không thể chịu nổi, cũng không muốn đối mặt. Chuyện Thiệu Khải nói với cô lần đó đều là sự thật.
Sau tối hôm đó, cha con Chiêm Chí Đạt không còn tin tức gì nữa.
Không lâu sau, công ty mới thành lập của ông ta cũng bị Thừa Kiến xác nhập thành một chi nhánh. Những cổ đông đi theo Chiêm Chí Đạt trước đây lại nhanh chóng trở thành cổ đông của Thừa Kiến lần nữa, nhưng hiện giờ cổ phần trên tay bọn họ đã giảm không đến hai phần trăm.
Thấy giám đốc Tân Nguyệt được mời đến suôn sẻ để đưa Thừa Kiến trở lại như trạng thái ban đầu, thậm chí còn muốn phất hơn trước kia, thế là những khách hàng bị Chiêm Chí Đạt kéo đi nối đuôi nhau quay về hợp tác với Thừa Kiến như trước.
Tất cả đều ngầm đồng ý với câu danh ngôn, trên thương trường không có tình bạn nào là vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là trường tồn với thời gian.
Chẳng ai nghi ngờ về sự mất tích của Chiêm Chí Đạt vì Trình Đại Khánh, thư ký cũ đang quản lý chi nhánh công ty của ông ta nói với bên ngoài rằng, Chiêm Chí Đạt mắc nợ nên dẫn con gái chạy trốn.
Không ai biết bọn họ đi đâu.
Hai người họ bốc hơi khỏi thế gian như thể chưa từng tồn tại.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, nhưng cũng cực kỳ hợp lý. Đến khi mọi người nhận ra thì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Bên trong cái thành phố phồn hoa tựa như một con quái vật đang ngủ say. Có người thúc đẩy nó, bắt nó phải nuốt chửng những người, những việc mà nó không muốn, để rồi theo dòng chảy của thời gian, ký ức cất giữ trong trí nhớ mọi người đều bị tiêu hóa không một dấu vết.
Đây là chuyện đáng sợ thế nào.
Thiệu Khải hỏi tiếp, tối đó Tân Nguyệt có tranh cãi với Dịch Tuyên không.
Cô giật mình, sau đó lắc đầu.
Thiệu Khải liền hiểu rõ.
Cô bình thản như vậy là bởi cô lựa chọn lừa gạt bản thân mình một lần nữa. Cho dù Dịch Tuyên có nói dối thế nào, cô vẫn nguyện ý để lời nói của hắn ta bao trùm tất cả.
Thiệu Khải không nói nên lời, chỉ lẳng lặng nhìn Tân Nguyệt. Khuôn mặt cô mềm mại trắng nõn, đường nét thanh tú, đôi lông mi mảnh dài trên hai mắt vốn trong suốt vô ngần, nhưng giờ đây lại phủ một tầng sương, là nỗi u buồn man mác.
Từ lúc nào mọi thứ lại biến thành như vậy?
Có lẽ là từ giây phút cô nhận ra mình thích Dịch Tuyên.
Chuyện cô thích Dịch Tuyên nằm ngoài dự đoán, nhưng về tình lại giống như chuyện vốn phải như vậy.
Đối với chuyện này anh không thấy bất ngờ mấy.
Ánh sáng trong nhà ăn dìu dịu làm ánh mắt Thiệu Khải cũng dịu dàng theo.
Tay anh rất lớn, khô ráo lại ấm áp. Bàn tay ấy đặt lên tay của Tân Nguyệt, vừa đủ bao trọn ôm lấy tay cô.
Tân Nguyệt cảm nhận độ nóng từ tay anh truyền qua, cô giương mắt nhìn tới, chỉ thấy anh nhìn mình nở nụ cười.
Nhất thời cô không rút tay về.
"Tiểu Nguyệt, nếu khó xử thì đừng nghĩ nữa. Cuộc đời không dài, gặp được người em thích thật lòng thì yên tâm yêu đi. Đừng sợ, anh luôn ủng hộ em, bảo vệ em, không bao giờ thay đổi."
Chỉ cần cô thật lòng thích Dịch Tuyên, anh sẽ toàn tâm chúc phúc. Nếu cô không muốn biết những chuyện đó nữa thì mãi mãi anh cũng không hé môi lời nào.
Ai nói lừa mình dối người không phải là cách làm bản thân hạnh phúc chứ?
Đôi mắt Tân Nguyệt ánh lên niềm vui, cô cười với Thiệu Khải.
"Cảm ơn anh, Thiệu Khải."
Ngoài nhà hàng, màn đêm vừa phủ xuống, bầu trời đêm trong trẻo không một áng mây. Ánh trăng vằng vặc rọi xuống một người đang cất điện thoại ở ven đường, lặng lẽ khuất sau góc tối của quán ăn.
Tin nhắn truyền qua internet được gửi tới là một tấm hình.
Trong nhà ăn đầy phong cách, hai tay Thiệu Khải và Tân Nguyệt nắm lấy nhau, trên mặt họ đều nở nụ cười sáng ngời, ấm áp.
Người nhận tin giấu mình trong bóng tối tĩnh lặng, đôi mắt đào hoa hút hồn trong bóng đêm vô cùng quỷ dị.
*
Khai giảng xong, tuy Dịch Tuyên không học quân sự nhưng Tân Nguyệt lại muốn đi học.
Lúc dậy đã hơi muộn, Tân Nguyệt hấp tấp sửa soạn nhanh nhất, sau đó vơ đại miếng bánh mì làm bữa sáng. Sữa bò trong miệng chưa kịp nuốt đã gấp gáp ra ngoài.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Dịch Tuyên cầm chìa khóa trên tay.
Gần đây, thời gian sinh hoạt của họ hoàn toàn đối lập. Lúc hai người gặp nhau hầu như đều là buổi tối.
Hôm nay đột nhiên thay đổi thời gian, gặp nhau ban ngày làm hai người bất ngờ.
Dịch Tuyên hỏi trước: "Chị đi học?"
Tân Nguyệt ngậm sữa bò trong miệng, nhất thời quên cả nuốt, cô gật đầu. Dịch Tuyên không thể ra nắng nên màu da luôn trắng hơn người bình thường. Buổi tối nhìn còn đỡ, nhưng bây giờ đang sáng, Tân Nguyệt chợt nhận ra sắc mặt hắn tái nhợt, không hề có huyết sắc.
Cô nhíu mày, hơi lo lắng cho thân thể hắn. Đang định dặn hắn phải nghỉ ngơi nhiều, hạn chế thức đêm thì hắn bỗng lại gần cô.
"Em khát quá."
Hắn nói xong, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy trên môi nặng đi.
Sữa trong miệng vừa lấy từ tủ lạnh ra, cô không kịp đun nóng nên ngậm trong miệng rất lạnh.
Đầu lưỡi hắn len lỏi vào trong, âm ấm, cọ sát. Hương sữa lạnh lẽo hòa tan trong miệng hắn, hắn quấy đảo lưỡi Tân Nguyệt, mút lấy không ngừng.
Lát sau hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhiễm sắc dục càng sâu thêm.
Tân Nguyệt như bị điểm huyệt, cô bất động đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích. Giọng Dịch Tuyên hơi trầm xuống, đầu lưỡi chưa thỏa mãn dục vọng lướt bên môi cô, "Còn nữa không?" Ý tứ ái muội hiện rõ trong giọng hắn làm Tân Nguyệt bừng tỉnh, độ lạnh còn lưu nơi khoang miệng làm mặt cô nóng bừng lên.
"Trên bàn có bữa sáng, em tự ăn đi." Cô cúi đầu, vừa đi qua người Dịch Tuyên vừa nói nhanh. Miệng Dịch Tuyên khẽ cười, vị sữa trong miệng cuốn đi cơn buồn ngủ của hắn.
"Em tiễn chị." Hắn đóng cửa lại, đi theo sau cô.
Thang máy xuống lầu hơi đông.
Cửa thang vừa mở ra Tân Nguyệt đã chui vào trong, chen chút đến góc trong cùng của thang máy.
Dịch Tuyên cao to không thể qua được nên đứng ở cửa.Những cô chú dậy sớm mua đồ ăn ngăn cách giữa bọn họ.
Tân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn chưa thể quen với hành động quá mức thân mật với hắn, nhất là vào buổi sáng như vậy.
Theo thường lệ học sinh năm nhất phải đi học quân sự nhưng Dịch Tuyên không đi. Tân Nguyệt biết hắn sợ nóng lại xót hắn nên đã sớm tìm người làm giấy báo bệnh để hắn nghỉ ở nhà.
Bọn Tần Thừa thề sống thề chết phải theo chân Dịch Tuyên nên cha cậu ta và nhà Lê Thiên Hạo cùng nhau quyên tiền xây một tòa nhà thực nghiệm cho bọn họ được nhập học.
Dịch Tuyên không học quân sự thì bọn họ cũng không đi. Ba người họ dính lấy nhau cả ngày, bất kể ngày đêm. Có lẽ vì được học cùng nhau tiếp nên họ rất vui, vui đến mức chơi quá đà. Thời gian này sinh hoạt của Dịch Tuyên đều bị đảo lộn, ngày ngủ đêm chơi, hàng đêm điên cuồng.
Tân Nguyệt thấy cũng bất mãn trong lòng, nhưng cô không ngăn cản. Cô chỉ khuyên Dịch Tuyên phải chú ý tới mắt, thức khuya không tốt cho bệnh mắt của hắn.
Ngoài miệng hắn đồng ý cực kỳ sảng khoái nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác.
Lúc gặp Thiệu Khải nói về chuyện này, Thiệu Khải hỏi cô nếu đã lo lắng vậy sao không dứt khoát bắt hắn ở nhà luôn.
Lúc đó Tân Nguyệt chỉ cười nói, thanh niên mà, ham chơi chút cũng có sao đâu.
Cô chỉ nói vậy nhưng Thiệu Khải đã hiểu được ý của cô.
Đối với cô mà nói, thà để Dịch Tuyên ăn chơi không về như mấy thiếu gia nhà giàu bọn họ còn hơn là nghe những tin tức đen tối về hắn.
Những chuyện đó cô không thể chịu nổi, cũng không muốn đối mặt. Chuyện Thiệu Khải nói với cô lần đó đều là sự thật.
Sau tối hôm đó, cha con Chiêm Chí Đạt không còn tin tức gì nữa.
Không lâu sau, công ty mới thành lập của ông ta cũng bị Thừa Kiến xác nhập thành một chi nhánh. Những cổ đông đi theo Chiêm Chí Đạt trước đây lại nhanh chóng trở thành cổ đông của Thừa Kiến lần nữa, nhưng hiện giờ cổ phần trên tay bọn họ đã giảm không đến hai phần trăm.
Thấy giám đốc Tân Nguyệt được mời đến suôn sẻ để đưa Thừa Kiến trở lại như trạng thái ban đầu, thậm chí còn muốn phất hơn trước kia, thế là những khách hàng bị Chiêm Chí Đạt kéo đi nối đuôi nhau quay về hợp tác với Thừa Kiến như trước.
Tất cả đều ngầm đồng ý với câu danh ngôn, trên thương trường không có tình bạn nào là vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là trường tồn với thời gian.
Chẳng ai nghi ngờ về sự mất tích của Chiêm Chí Đạt vì Trình Đại Khánh, thư ký cũ đang quản lý chi nhánh công ty của ông ta nói với bên ngoài rằng, Chiêm Chí Đạt mắc nợ nên dẫn con gái chạy trốn.
Không ai biết bọn họ đi đâu.
Hai người họ bốc hơi khỏi thế gian như thể chưa từng tồn tại.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, nhưng cũng cực kỳ hợp lý. Đến khi mọi người nhận ra thì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Bên trong cái thành phố phồn hoa tựa như một con quái vật đang ngủ say. Có người thúc đẩy nó, bắt nó phải nuốt chửng những người, những việc mà nó không muốn, để rồi theo dòng chảy của thời gian, ký ức cất giữ trong trí nhớ mọi người đều bị tiêu hóa không một dấu vết.
Đây là chuyện đáng sợ thế nào.
Thiệu Khải hỏi tiếp, tối đó Tân Nguyệt có tranh cãi với Dịch Tuyên không.
Cô giật mình, sau đó lắc đầu.
Thiệu Khải liền hiểu rõ.
Cô bình thản như vậy là bởi cô lựa chọn lừa gạt bản thân mình một lần nữa. Cho dù Dịch Tuyên có nói dối thế nào, cô vẫn nguyện ý để lời nói của hắn ta bao trùm tất cả.
Thiệu Khải không nói nên lời, chỉ lẳng lặng nhìn Tân Nguyệt. Khuôn mặt cô mềm mại trắng nõn, đường nét thanh tú, đôi lông mi mảnh dài trên hai mắt vốn trong suốt vô ngần, nhưng giờ đây lại phủ một tầng sương, là nỗi u buồn man mác.
Từ lúc nào mọi thứ lại biến thành như vậy?
Có lẽ là từ giây phút cô nhận ra mình thích Dịch Tuyên.
Chuyện cô thích Dịch Tuyên nằm ngoài dự đoán, nhưng về tình lại giống như chuyện vốn phải như vậy.
Đối với chuyện này anh không thấy bất ngờ mấy.
Ánh sáng trong nhà ăn dìu dịu làm ánh mắt Thiệu Khải cũng dịu dàng theo.
Tay anh rất lớn, khô ráo lại ấm áp. Bàn tay ấy đặt lên tay của Tân Nguyệt, vừa đủ bao trọn ôm lấy tay cô.
Tân Nguyệt cảm nhận độ nóng từ tay anh truyền qua, cô giương mắt nhìn tới, chỉ thấy anh nhìn mình nở nụ cười.
Nhất thời cô không rút tay về.
"Tiểu Nguyệt, nếu khó xử thì đừng nghĩ nữa. Cuộc đời không dài, gặp được người em thích thật lòng thì yên tâm yêu đi. Đừng sợ, anh luôn ủng hộ em, bảo vệ em, không bao giờ thay đổi."
Chỉ cần cô thật lòng thích Dịch Tuyên, anh sẽ toàn tâm chúc phúc. Nếu cô không muốn biết những chuyện đó nữa thì mãi mãi anh cũng không hé môi lời nào.
Ai nói lừa mình dối người không phải là cách làm bản thân hạnh phúc chứ?
Đôi mắt Tân Nguyệt ánh lên niềm vui, cô cười với Thiệu Khải.
"Cảm ơn anh, Thiệu Khải."
Ngoài nhà hàng, màn đêm vừa phủ xuống, bầu trời đêm trong trẻo không một áng mây. Ánh trăng vằng vặc rọi xuống một người đang cất điện thoại ở ven đường, lặng lẽ khuất sau góc tối của quán ăn.
Tin nhắn truyền qua internet được gửi tới là một tấm hình.
Trong nhà ăn đầy phong cách, hai tay Thiệu Khải và Tân Nguyệt nắm lấy nhau, trên mặt họ đều nở nụ cười sáng ngời, ấm áp.
Người nhận tin giấu mình trong bóng tối tĩnh lặng, đôi mắt đào hoa hút hồn trong bóng đêm vô cùng quỷ dị.
*
Khai giảng xong, tuy Dịch Tuyên không học quân sự nhưng Tân Nguyệt lại muốn đi học.
Lúc dậy đã hơi muộn, Tân Nguyệt hấp tấp sửa soạn nhanh nhất, sau đó vơ đại miếng bánh mì làm bữa sáng. Sữa bò trong miệng chưa kịp nuốt đã gấp gáp ra ngoài.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Dịch Tuyên cầm chìa khóa trên tay.
Gần đây, thời gian sinh hoạt của họ hoàn toàn đối lập. Lúc hai người gặp nhau hầu như đều là buổi tối.
Hôm nay đột nhiên thay đổi thời gian, gặp nhau ban ngày làm hai người bất ngờ.
Dịch Tuyên hỏi trước: "Chị đi học?"
Tân Nguyệt ngậm sữa bò trong miệng, nhất thời quên cả nuốt, cô gật đầu. Dịch Tuyên không thể ra nắng nên màu da luôn trắng hơn người bình thường. Buổi tối nhìn còn đỡ, nhưng bây giờ đang sáng, Tân Nguyệt chợt nhận ra sắc mặt hắn tái nhợt, không hề có huyết sắc.
Cô nhíu mày, hơi lo lắng cho thân thể hắn. Đang định dặn hắn phải nghỉ ngơi nhiều, hạn chế thức đêm thì hắn bỗng lại gần cô.
"Em khát quá."
Hắn nói xong, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy trên môi nặng đi.
Sữa trong miệng vừa lấy từ tủ lạnh ra, cô không kịp đun nóng nên ngậm trong miệng rất lạnh.
Đầu lưỡi hắn len lỏi vào trong, âm ấm, cọ sát. Hương sữa lạnh lẽo hòa tan trong miệng hắn, hắn quấy đảo lưỡi Tân Nguyệt, mút lấy không ngừng.
Lát sau hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhiễm sắc dục càng sâu thêm.
Tân Nguyệt như bị điểm huyệt, cô bất động đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích. Giọng Dịch Tuyên hơi trầm xuống, đầu lưỡi chưa thỏa mãn dục vọng lướt bên môi cô, "Còn nữa không?" Ý tứ ái muội hiện rõ trong giọng hắn làm Tân Nguyệt bừng tỉnh, độ lạnh còn lưu nơi khoang miệng làm mặt cô nóng bừng lên.
"Trên bàn có bữa sáng, em tự ăn đi." Cô cúi đầu, vừa đi qua người Dịch Tuyên vừa nói nhanh. Miệng Dịch Tuyên khẽ cười, vị sữa trong miệng cuốn đi cơn buồn ngủ của hắn.
"Em tiễn chị." Hắn đóng cửa lại, đi theo sau cô.
Thang máy xuống lầu hơi đông.
Cửa thang vừa mở ra Tân Nguyệt đã chui vào trong, chen chút đến góc trong cùng của thang máy.
Dịch Tuyên cao to không thể qua được nên đứng ở cửa.Những cô chú dậy sớm mua đồ ăn ngăn cách giữa bọn họ.
Tân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn chưa thể quen với hành động quá mức thân mật với hắn, nhất là vào buổi sáng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.