Chương 18
Triệu Thập Dư
22/02/2019
Chủ tịch Chu thị năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi, bình thường ông ta rất
giản dị, cho nên sinh nhật năm nào cũng tổ chức cực kỳ đơn giản.
Nhưng năm nay lại khác, mấy đứa con cháu trong nhà họ Chu đều hết sức thuyết phục lão gia tử, đại thọ mừng sáu mươi nhất định phải cực kỳ hoành tráng, cho nên mới mời những gia tộc và doanh nhân có tiếng trong thành phố, rất nhiều người đã sớm nhận được thiếp mời.
Nam lão gia tử kỳ thật đã sớm quyết định công khai thân phận Nam Từ, chỉ là thiếu cơ hội, nên lần này mượn buổi mừng đại thọ của chủ tịch Chu, ông sẽ công khai.
Sau khi nhận được thiệp mời, ông cũng không nói cho Nam Từ biết, mà nói mẹ Nam trước, bảo mẹ Nam dẫn Nam Từ đi trang điểm một chút, mua thêm bộ lễ phục mặc ngày hôm đó.
Sau khi mẹ Nam biết chuyện này, cũng đã kể cho Nam Châu, cho nên ngày hôm đó, Nam Châu cố ý úp úp mở mở với Nam Từ.
Nhưng những ngày sau đó Nam Từ cũng không biết, cho đến một ngày trước buổi tiệc cô mới được biết.
Lúc đó trong thâm tâm cô cực kỳ mâu thuẫn, nếu như đi dự buổi mừng đại thọ của chủ tịch Chu, thì sau này cô đi đến đâu thì ai cũng biết cô là nhị tiểu thư nhà họ Nam.
Đến lúc đó, nhà họ Nam có mối quan hệ rất tốt với các gia tộc trong thành phố, cho nên một khi cô biến mất, thì thế lực khắp nơi sẽ hỗ trợ nhà họ Nam tìm kiếm cô, cô có muốn chạy trốn cũng rất khó.
Thế nhưng cô có muốn cự tuyệt cũng là chuyện không bao giờ xảy ra.
Mà trước đó Nam Châu đã sớm “Tốt bụng” nhắc nhở Lưu Lâm Lâm cũng sẽ tham dự buổi tiệc này, lúc trước cô bị Lưu Lâm Lâm hại ra cái dạng thảm hại này, thù này nếu không báo cũng không cam lòng.
Thế là sau khi cân nhắc một chút, cô chỉ có thể thuận theo ý của Nam lão gia tử, sáng sớm bắt đầu rửa mặt đi chăm sóc da và trang điểm, ngoan ngoãn trở thành một tiểu thư danh giá.
Dáng dấp Nam Từ không tệ, nhất là từ sau khi đến nhà họ Nam, lập tức được nuôi mập mạp đầy đặn hơn trước, làn da cũng càng ngày càng trắng, mà cặp mắt cơ bản đã trong suốt, bây giờ lại càng trở nên sạch sẽ tuyệt đẹp.
Cô mặc bộ lễ phục màu trắng, thiết kế chiết eo, vạt áo dài hơi bồng, trên vải còn điểm xuyết thêm chút kim cương rơi, trông cực kỳ xinh đẹp.
Cô một tay dìu Nam lão gia tử, đi vào cửa nhà họ Chu, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
Ngược lại cũng không phải do Nam Từ xinh đẹp, dù sao trong giới nhà giàu này thì có rất nhiều cô gái trông rất xinh đẹp duyên dáng. Bọn họ hiếu kỳ chính là thân phận của cô, dù sao người ta cũng chỉ biết tiểu thư Nam Châu nhà họ Nam.
Ban đầu Nam Từ có chút khiếp đảm, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô tới một bữa tiệc sang trọng như vậy, đồng thời cũng bị nhiều người chú ý đến vậy.
Nhưng cô cũng thích ứng rất nhanh, đứng bên người Nam lão gia tử, lưng thẳng tắp, khẽ nâng cằm, ánh mắt ôn hòa mỉm cười, lại phối hợp với nhan sắc và trang phục lộng lẫy nên trông cực kỳ ra dáng một vị tiểu thư.
Nam lão gia tử rất hài lòng với biểu hiện của cô, dùng tay vỗ vỗ tay cô, giống như là đang trấn an và cổ vũ.
Sau đó, không do dự trực tiếp dẫn cô đến giữa đám người, tới trước mặt chủ tịch Chu.
“Lão Chu, tôi dẫn theo cháu gái đến chúc thọ ông đây.”
Hai vị này đã có mối quan hệ tốt nhiều năm, mặc dù nhà họ Chu và nhà họ Nam không quá mức thân thiết, nhưng ngoài mặt vẫn rất hòa hợp, lúc này thấy Nam lão gia tử tới, biểu hiện của chủ tịch Chu cực kỳ nhiệt tình hoan nghênh.
“Gặp mặt ông thật sự không dễ chút nào, còn không bằng Nam Châu, cô bé này là…”
Chủ tịch Chu bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh mắt của ông ta quét đến người Nam Từ, giống như là chút kinh ngạc, không biết là phản ứng thật hay giả vờ.
“Tôi còn tưởng ông nói dẫn cháu gái tới ý chỉ Nam Châu.” Chủ tịch Chu lại nhìn kỹ Nam Từ, cười hiền lành một tiếng: “Vậy vị tiểu thư này là ai?”
Nam lão gia tử cười cười, nói: “Đây là Nam Từ, là em gái cùng cha cùng mẹ với Nam Châu, cũng là cháu gái của tôi.”
Lời vừa nói ra, đáy lòng mọi người lập tức lấy làm kinh hãi.
Mặc dù có một số người ở bên trong có biết chút tin tức về nhị tiểu thư nhà họ Nam, nhưng bọn họ cũng không quá tin là thật, nghĩ Nam lão gia tử nhận cháu nuôi. Nhưng bây giờ ông nói gì? Cháu gái ruột?
Ai không biết nhà họ Nam chỉ có một mình Nam Châu là người thừa kế, cho nên nhiều năm qua, có rất nhiều người muốn trèo vào nhà họ Nam.
Dù sao Nam lão gia tử đã già, mà con trai của ông cũng vô dụng, cho nên ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Nam Châu.
Mà cô gái nhỏ trước mắt này lại là em gái của Nam Châu?
Tất cả mọi người đều dâng lên một dục vọng bát quái, bữa tiệc lập tức yên lặng đến dị thường.
Nam lão gia tử không có ý định che giấu, hôm nay ông tới đây chính là muốn công khai thân phận của Nam Từ, thế là lại mở miệng lần nữa trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Con bé này số khổ, khi còn bé bị người ta bắt cóc, nhà họ Nam chúng tôi vẫn không ngừng tìm kiếm con bé, cũng may trời không phụ lòng người, rốt cuộc cũng tìm thấy.”
Nam lão gia tử nói chuyện rất rành mạch, trong lúc nói, ánh mắt có vẻ như có chút ngấn lệ.
Mọi người trong giới nhà giàu đều là những người đức cao vọng trọng, mà mọi người cơ bản là tin lời ông nói, cho nên lúc ông nói xong, mọi người hầu như đều tin đến tám phần.
Trong lúc nhất thời, những ánh mắt nhìn Nam Từ cũng trở nên phức tạp hơn.
Nam lão gia tử đã thừa nhận thân phận của nhị tiểu thư nhà họ Nam, chính là nói rõ, trong lòng ông, Nam Từ và Nam Châu ngang bằng nhau, nói theo cách khác… Sau này, Nam Từ cũng sẽ là một trong những người thừa kế nhà họ Nam?
Mấy người đàn ông trẻ tuổi ở đây ý thức được điều này, cho nên đều có chút kích động, muốn tìm cơ hội tiếp cận cô.
Dù sao Nam Châu có tiếng là tiểu thư lạnh lùng, cho nên so với Nam Châu thì Nam Từ nhu mì này lại dễ ra tay hơn. Đến lúc đó, một khi Nam Từ có trong tay quyền thế của nhà họ Nam, thì thân là bạn trai của cô cũng sẽ dính được một chút may mắn.
Nam Từ hoàn toàn không nghĩ tới có người bắt đầu có ý đồ với cô, sau khi Nam lão gia tử giới thiệu thân phận cô xong, lập tức vỗ tay cô ý bảo cô qua bên kia chơi, không cần đi cùng ông nữa.
Nam Từ thật sự không muốn một mình đối mặt với những người xa lạ kia, nhưng Nam lão gia tử đã lên tiếng thì cô không thể cự tuyệt, cho nên đành hơi hơi cười, quay người cất bước.
Quả nhiên, cô vừa rời khỏi tay Nam lão gia từ, thì có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi bắt đầu vây quanh cô, đầu tiên là giới thiệu bản thân, tư thái không cao không thấp trả lời cô, một lát sau, xung quanh Nam Từ đã có thêm hai mươi mấy người lạ lẫm khác.
Cô cực kỳ mệt mỏi, sau khi vất vả đối phó với đám người lạ mặt xong, cô tranh thủ tìm một góc không có người, ngồi xuống bàn.
Mới ngồi chưa được bao lâu, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói.
“Tiểu thư, cần Champagne không?”
Nam Từ ngẩng đầu, muốn từ chối, nhưng không ngờ lại thấy một gương mặt quen thuộc.
“Là anh?”
Ánh mắt của cô có chút trừng lớn, có chút ngạc nhiên.
Nếu cô nhớ không nhầm thì người đàn ông trước mặt cô là vị gia sư Nam Châu giới thiệu cho cô!
Anh ta mặc bộ trang phục phục vị, trong tay cầm khay đựng mấy ly rượu Champagne.
Anh ta hiển nhiên cũng không ngờ sẽ thấy cô ở đây, trong nháy mắt xuất hiện bộ dáng hăng hái, giữa lông mày lộ ra một vẻ vô lại.
“A thì ra bạn nhỏ lần trước, hôm đó về nhà an toàn chứ?”
Anh ta còn dám hỏi sao!
Vừa nghe đến đây, Nam Từ tức giận không có chỗ để phát tiết.
Tuy nói người chủ mưu là Nam Châu, nhưng anh ta cũng là đồng lõa! Nếu như không phải bởi vì bọn họ, cô sẽ không chạm mặt Hoắc Lâm, nếu như không có lần đó, thì những chuyện sau này cũng sẽ không có!
Càng nghĩ càng giận, hiện tại cô đều nơm nớp lo sợ Hoắc Lâm, kết quả người đàn ông này không biết xấu hổ còn xuất hiện trước mặt cô.
“Nam Châu cho anh không đủ sao? Sao lại chạy qua đây làm phục vụ.”
Nam Từ trào phúng, một bên lặng lẽ mở túi xách, lấy điện thoại di động ra.
Cô nhớ lúc cô mày mò điện thoại, đã vô tình cài phím tắt, khóa số một hình như là ghi âm.
Cô nhân lúc Tần Dư không để ý, nhấn phím một, trực tiếp ghi âm.
Bây giờ cô không có biện pháp gì bắt anh ta và Nam Châu, nhưng không có nghĩa cô chịu ngồi yên!
Nghĩ tới đây, cô mở miệng lần nữa: “Không phải lần trước anh nói Nam Châu muốn hại tôi, mà anh còn đang suy nghĩ không biết có nên hợp tác với cô ta hay không, nhưng anh lại là người chuốc say tôi. Anh có biết ngày đó tôi gặp được một người đáng sợ đến mức nào không, nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ Nam Châu sẽ gánh trách nhiệm thay anh sao? Đến lúc đó, người đắc tội với nhà họ Nam chỉ có một mình anh mà thôi.”
Tần Dư thật ra đã sớm thấy động tác của cô, nhưng lại không muốn phá, ngược lại muốn xem bộ dáng giả vờ cố bình tĩnh của cô, thậm chí còn chơi tâm lý, cố ý nói theo ý của cô.
“Tôi làm vì tiền, Nam Châu đưa tiền cho tôi muốn tôi hại cô, tôi chỉ có thể nghe theo thôi.”
Nói xong, anh ta cố ý tiến lại gần cô: “Lần trước không phải tôi đã nói rồi sao, nếu như cô có thể trả gấp đôi thì tôi sẽ giúp cô, sao, lần này cô muốn hợp tác không?”
“…” Nam Từ chỉ muốn nói suông thôi, ai ngờ cuộc trò chuyện lại đi theo hướng này!
Đang nghĩ không biết đáp trả thế nào, thì bên kia bỗng nhiên vang lên giọng nói.
“A, đây không phải thiên kim nhà họ Nam vừa mới ra mắt đó sao? Sao vậy, vừa được nhiều công tử vây quanh như vậy mà vẫn không hài lòng à, đến cả nhân viên phục vụ cũng muốn dụ dỗ luôn? Cũng đúng, hoàn cảnh trước kia của cô chắc chắn đã tiếp xúc qua rất nhiều người hạ đẳng như vậy, cho nên đâu thể quen với không khí sang trọng nơi đây, đúng không?”
Người nói chuyện chính là Lưu Lâm Lâm, không nghĩ tới cô còn chưa đi tìm cô ta, thì cô ta đã tự dẫn xác tới.
Nam Từ thấy cô ta mặc một cái váy dài khoét cổ chữ V thật sâu, quần áo rất đẹp, nhưng lại không hợp với người lùn như cô ta, cho nên lúc này nhìn có chút mất tự nhiên.
Nhưng cô ta có vẻ cũng không nhận ra, còn thần thái cực kỳ tự tin, sau khi đến gần, trực tiếp lấy một ly rượu trong khay của Tần Dư.
“Nếu cậu không có chuyện gì ở đây thì đi chỗ khác.” Lưu Lâm Lâm nói với Tần Dư.
Tần Dư cũng không chịu nổi cái mùi nước hoa nồng nặc trên người cô gái này, đang buồn nôn, lúc cô ta đến gần là anh ta đã muốn rời đi, nghe cô ta nói thế thì lập tức quay người rời đi không do dự.
Trước khi đi, anh ta còn liếc mắt với Nam Từ một cái, ý bảo có việc cứ liên hệ.
Nhưng ánh mắt này đã bị Lưu Lâm Lâm nhìn thấy, cho là ánh mắt mờ ám.
Cô ta không khách khí ngồi bên cạnh Nam Từ, tiếp lấy giả bộ nhấp rượu, sau khi nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai, cô ta trực tiếp đổ rượu lên váy Nam Từ.
“Cô không biết sao, chỗ này chính là góc chết của CCTV, ha ha ha ha, cho nên tôi có làm gì cũng không ai phát hiện ra được.”
Nam Từ nghe xong, hai mắt có chút nheo lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Từ: Tôi đối phó với người đàn ông đáng sợ đó không được coi như bỏ qua, tôi chấp nhận, nhưng cái loại tiểu nhân như cô là cái thá gì, hừ! Nhìn xem tôi trả thù cô thế nào!
Nhưng năm nay lại khác, mấy đứa con cháu trong nhà họ Chu đều hết sức thuyết phục lão gia tử, đại thọ mừng sáu mươi nhất định phải cực kỳ hoành tráng, cho nên mới mời những gia tộc và doanh nhân có tiếng trong thành phố, rất nhiều người đã sớm nhận được thiếp mời.
Nam lão gia tử kỳ thật đã sớm quyết định công khai thân phận Nam Từ, chỉ là thiếu cơ hội, nên lần này mượn buổi mừng đại thọ của chủ tịch Chu, ông sẽ công khai.
Sau khi nhận được thiệp mời, ông cũng không nói cho Nam Từ biết, mà nói mẹ Nam trước, bảo mẹ Nam dẫn Nam Từ đi trang điểm một chút, mua thêm bộ lễ phục mặc ngày hôm đó.
Sau khi mẹ Nam biết chuyện này, cũng đã kể cho Nam Châu, cho nên ngày hôm đó, Nam Châu cố ý úp úp mở mở với Nam Từ.
Nhưng những ngày sau đó Nam Từ cũng không biết, cho đến một ngày trước buổi tiệc cô mới được biết.
Lúc đó trong thâm tâm cô cực kỳ mâu thuẫn, nếu như đi dự buổi mừng đại thọ của chủ tịch Chu, thì sau này cô đi đến đâu thì ai cũng biết cô là nhị tiểu thư nhà họ Nam.
Đến lúc đó, nhà họ Nam có mối quan hệ rất tốt với các gia tộc trong thành phố, cho nên một khi cô biến mất, thì thế lực khắp nơi sẽ hỗ trợ nhà họ Nam tìm kiếm cô, cô có muốn chạy trốn cũng rất khó.
Thế nhưng cô có muốn cự tuyệt cũng là chuyện không bao giờ xảy ra.
Mà trước đó Nam Châu đã sớm “Tốt bụng” nhắc nhở Lưu Lâm Lâm cũng sẽ tham dự buổi tiệc này, lúc trước cô bị Lưu Lâm Lâm hại ra cái dạng thảm hại này, thù này nếu không báo cũng không cam lòng.
Thế là sau khi cân nhắc một chút, cô chỉ có thể thuận theo ý của Nam lão gia tử, sáng sớm bắt đầu rửa mặt đi chăm sóc da và trang điểm, ngoan ngoãn trở thành một tiểu thư danh giá.
Dáng dấp Nam Từ không tệ, nhất là từ sau khi đến nhà họ Nam, lập tức được nuôi mập mạp đầy đặn hơn trước, làn da cũng càng ngày càng trắng, mà cặp mắt cơ bản đã trong suốt, bây giờ lại càng trở nên sạch sẽ tuyệt đẹp.
Cô mặc bộ lễ phục màu trắng, thiết kế chiết eo, vạt áo dài hơi bồng, trên vải còn điểm xuyết thêm chút kim cương rơi, trông cực kỳ xinh đẹp.
Cô một tay dìu Nam lão gia tử, đi vào cửa nhà họ Chu, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
Ngược lại cũng không phải do Nam Từ xinh đẹp, dù sao trong giới nhà giàu này thì có rất nhiều cô gái trông rất xinh đẹp duyên dáng. Bọn họ hiếu kỳ chính là thân phận của cô, dù sao người ta cũng chỉ biết tiểu thư Nam Châu nhà họ Nam.
Ban đầu Nam Từ có chút khiếp đảm, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô tới một bữa tiệc sang trọng như vậy, đồng thời cũng bị nhiều người chú ý đến vậy.
Nhưng cô cũng thích ứng rất nhanh, đứng bên người Nam lão gia tử, lưng thẳng tắp, khẽ nâng cằm, ánh mắt ôn hòa mỉm cười, lại phối hợp với nhan sắc và trang phục lộng lẫy nên trông cực kỳ ra dáng một vị tiểu thư.
Nam lão gia tử rất hài lòng với biểu hiện của cô, dùng tay vỗ vỗ tay cô, giống như là đang trấn an và cổ vũ.
Sau đó, không do dự trực tiếp dẫn cô đến giữa đám người, tới trước mặt chủ tịch Chu.
“Lão Chu, tôi dẫn theo cháu gái đến chúc thọ ông đây.”
Hai vị này đã có mối quan hệ tốt nhiều năm, mặc dù nhà họ Chu và nhà họ Nam không quá mức thân thiết, nhưng ngoài mặt vẫn rất hòa hợp, lúc này thấy Nam lão gia tử tới, biểu hiện của chủ tịch Chu cực kỳ nhiệt tình hoan nghênh.
“Gặp mặt ông thật sự không dễ chút nào, còn không bằng Nam Châu, cô bé này là…”
Chủ tịch Chu bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh mắt của ông ta quét đến người Nam Từ, giống như là chút kinh ngạc, không biết là phản ứng thật hay giả vờ.
“Tôi còn tưởng ông nói dẫn cháu gái tới ý chỉ Nam Châu.” Chủ tịch Chu lại nhìn kỹ Nam Từ, cười hiền lành một tiếng: “Vậy vị tiểu thư này là ai?”
Nam lão gia tử cười cười, nói: “Đây là Nam Từ, là em gái cùng cha cùng mẹ với Nam Châu, cũng là cháu gái của tôi.”
Lời vừa nói ra, đáy lòng mọi người lập tức lấy làm kinh hãi.
Mặc dù có một số người ở bên trong có biết chút tin tức về nhị tiểu thư nhà họ Nam, nhưng bọn họ cũng không quá tin là thật, nghĩ Nam lão gia tử nhận cháu nuôi. Nhưng bây giờ ông nói gì? Cháu gái ruột?
Ai không biết nhà họ Nam chỉ có một mình Nam Châu là người thừa kế, cho nên nhiều năm qua, có rất nhiều người muốn trèo vào nhà họ Nam.
Dù sao Nam lão gia tử đã già, mà con trai của ông cũng vô dụng, cho nên ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Nam Châu.
Mà cô gái nhỏ trước mắt này lại là em gái của Nam Châu?
Tất cả mọi người đều dâng lên một dục vọng bát quái, bữa tiệc lập tức yên lặng đến dị thường.
Nam lão gia tử không có ý định che giấu, hôm nay ông tới đây chính là muốn công khai thân phận của Nam Từ, thế là lại mở miệng lần nữa trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Con bé này số khổ, khi còn bé bị người ta bắt cóc, nhà họ Nam chúng tôi vẫn không ngừng tìm kiếm con bé, cũng may trời không phụ lòng người, rốt cuộc cũng tìm thấy.”
Nam lão gia tử nói chuyện rất rành mạch, trong lúc nói, ánh mắt có vẻ như có chút ngấn lệ.
Mọi người trong giới nhà giàu đều là những người đức cao vọng trọng, mà mọi người cơ bản là tin lời ông nói, cho nên lúc ông nói xong, mọi người hầu như đều tin đến tám phần.
Trong lúc nhất thời, những ánh mắt nhìn Nam Từ cũng trở nên phức tạp hơn.
Nam lão gia tử đã thừa nhận thân phận của nhị tiểu thư nhà họ Nam, chính là nói rõ, trong lòng ông, Nam Từ và Nam Châu ngang bằng nhau, nói theo cách khác… Sau này, Nam Từ cũng sẽ là một trong những người thừa kế nhà họ Nam?
Mấy người đàn ông trẻ tuổi ở đây ý thức được điều này, cho nên đều có chút kích động, muốn tìm cơ hội tiếp cận cô.
Dù sao Nam Châu có tiếng là tiểu thư lạnh lùng, cho nên so với Nam Châu thì Nam Từ nhu mì này lại dễ ra tay hơn. Đến lúc đó, một khi Nam Từ có trong tay quyền thế của nhà họ Nam, thì thân là bạn trai của cô cũng sẽ dính được một chút may mắn.
Nam Từ hoàn toàn không nghĩ tới có người bắt đầu có ý đồ với cô, sau khi Nam lão gia tử giới thiệu thân phận cô xong, lập tức vỗ tay cô ý bảo cô qua bên kia chơi, không cần đi cùng ông nữa.
Nam Từ thật sự không muốn một mình đối mặt với những người xa lạ kia, nhưng Nam lão gia tử đã lên tiếng thì cô không thể cự tuyệt, cho nên đành hơi hơi cười, quay người cất bước.
Quả nhiên, cô vừa rời khỏi tay Nam lão gia từ, thì có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi bắt đầu vây quanh cô, đầu tiên là giới thiệu bản thân, tư thái không cao không thấp trả lời cô, một lát sau, xung quanh Nam Từ đã có thêm hai mươi mấy người lạ lẫm khác.
Cô cực kỳ mệt mỏi, sau khi vất vả đối phó với đám người lạ mặt xong, cô tranh thủ tìm một góc không có người, ngồi xuống bàn.
Mới ngồi chưa được bao lâu, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói.
“Tiểu thư, cần Champagne không?”
Nam Từ ngẩng đầu, muốn từ chối, nhưng không ngờ lại thấy một gương mặt quen thuộc.
“Là anh?”
Ánh mắt của cô có chút trừng lớn, có chút ngạc nhiên.
Nếu cô nhớ không nhầm thì người đàn ông trước mặt cô là vị gia sư Nam Châu giới thiệu cho cô!
Anh ta mặc bộ trang phục phục vị, trong tay cầm khay đựng mấy ly rượu Champagne.
Anh ta hiển nhiên cũng không ngờ sẽ thấy cô ở đây, trong nháy mắt xuất hiện bộ dáng hăng hái, giữa lông mày lộ ra một vẻ vô lại.
“A thì ra bạn nhỏ lần trước, hôm đó về nhà an toàn chứ?”
Anh ta còn dám hỏi sao!
Vừa nghe đến đây, Nam Từ tức giận không có chỗ để phát tiết.
Tuy nói người chủ mưu là Nam Châu, nhưng anh ta cũng là đồng lõa! Nếu như không phải bởi vì bọn họ, cô sẽ không chạm mặt Hoắc Lâm, nếu như không có lần đó, thì những chuyện sau này cũng sẽ không có!
Càng nghĩ càng giận, hiện tại cô đều nơm nớp lo sợ Hoắc Lâm, kết quả người đàn ông này không biết xấu hổ còn xuất hiện trước mặt cô.
“Nam Châu cho anh không đủ sao? Sao lại chạy qua đây làm phục vụ.”
Nam Từ trào phúng, một bên lặng lẽ mở túi xách, lấy điện thoại di động ra.
Cô nhớ lúc cô mày mò điện thoại, đã vô tình cài phím tắt, khóa số một hình như là ghi âm.
Cô nhân lúc Tần Dư không để ý, nhấn phím một, trực tiếp ghi âm.
Bây giờ cô không có biện pháp gì bắt anh ta và Nam Châu, nhưng không có nghĩa cô chịu ngồi yên!
Nghĩ tới đây, cô mở miệng lần nữa: “Không phải lần trước anh nói Nam Châu muốn hại tôi, mà anh còn đang suy nghĩ không biết có nên hợp tác với cô ta hay không, nhưng anh lại là người chuốc say tôi. Anh có biết ngày đó tôi gặp được một người đáng sợ đến mức nào không, nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ Nam Châu sẽ gánh trách nhiệm thay anh sao? Đến lúc đó, người đắc tội với nhà họ Nam chỉ có một mình anh mà thôi.”
Tần Dư thật ra đã sớm thấy động tác của cô, nhưng lại không muốn phá, ngược lại muốn xem bộ dáng giả vờ cố bình tĩnh của cô, thậm chí còn chơi tâm lý, cố ý nói theo ý của cô.
“Tôi làm vì tiền, Nam Châu đưa tiền cho tôi muốn tôi hại cô, tôi chỉ có thể nghe theo thôi.”
Nói xong, anh ta cố ý tiến lại gần cô: “Lần trước không phải tôi đã nói rồi sao, nếu như cô có thể trả gấp đôi thì tôi sẽ giúp cô, sao, lần này cô muốn hợp tác không?”
“…” Nam Từ chỉ muốn nói suông thôi, ai ngờ cuộc trò chuyện lại đi theo hướng này!
Đang nghĩ không biết đáp trả thế nào, thì bên kia bỗng nhiên vang lên giọng nói.
“A, đây không phải thiên kim nhà họ Nam vừa mới ra mắt đó sao? Sao vậy, vừa được nhiều công tử vây quanh như vậy mà vẫn không hài lòng à, đến cả nhân viên phục vụ cũng muốn dụ dỗ luôn? Cũng đúng, hoàn cảnh trước kia của cô chắc chắn đã tiếp xúc qua rất nhiều người hạ đẳng như vậy, cho nên đâu thể quen với không khí sang trọng nơi đây, đúng không?”
Người nói chuyện chính là Lưu Lâm Lâm, không nghĩ tới cô còn chưa đi tìm cô ta, thì cô ta đã tự dẫn xác tới.
Nam Từ thấy cô ta mặc một cái váy dài khoét cổ chữ V thật sâu, quần áo rất đẹp, nhưng lại không hợp với người lùn như cô ta, cho nên lúc này nhìn có chút mất tự nhiên.
Nhưng cô ta có vẻ cũng không nhận ra, còn thần thái cực kỳ tự tin, sau khi đến gần, trực tiếp lấy một ly rượu trong khay của Tần Dư.
“Nếu cậu không có chuyện gì ở đây thì đi chỗ khác.” Lưu Lâm Lâm nói với Tần Dư.
Tần Dư cũng không chịu nổi cái mùi nước hoa nồng nặc trên người cô gái này, đang buồn nôn, lúc cô ta đến gần là anh ta đã muốn rời đi, nghe cô ta nói thế thì lập tức quay người rời đi không do dự.
Trước khi đi, anh ta còn liếc mắt với Nam Từ một cái, ý bảo có việc cứ liên hệ.
Nhưng ánh mắt này đã bị Lưu Lâm Lâm nhìn thấy, cho là ánh mắt mờ ám.
Cô ta không khách khí ngồi bên cạnh Nam Từ, tiếp lấy giả bộ nhấp rượu, sau khi nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai, cô ta trực tiếp đổ rượu lên váy Nam Từ.
“Cô không biết sao, chỗ này chính là góc chết của CCTV, ha ha ha ha, cho nên tôi có làm gì cũng không ai phát hiện ra được.”
Nam Từ nghe xong, hai mắt có chút nheo lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Từ: Tôi đối phó với người đàn ông đáng sợ đó không được coi như bỏ qua, tôi chấp nhận, nhưng cái loại tiểu nhân như cô là cái thá gì, hừ! Nhìn xem tôi trả thù cô thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.