Chương 35
Triệu Thập Dư
09/05/2019
Nam lão giư tử cảm giác mình bị Hoắc Lâm làm cho tức nghẹn, hít sâu một hơi.
Đã nhiều năm qua, ông ở trong thành phố này luôn luôn được người ta tôn kính và coi trọng, trước kia mặc dù Hoắc Lâm lạnh lùng ngạo mạn từ trong xương, nhưng ít ra vẫn rất lịch sự đối với ông.
Sao bây giờ anh lại nói chuyện không nể mặt mũi rồi? Thậm chí còn dùng giọng điệu uy hiếp nói chuyện với ông, chẳng lẽ vì Nam Từ sao?
Thật sự vì Nam Từ?
Trời sinh Nam lão gia tử có tính đa nghi, trong lòng ông nghĩ Hoắc Lâm không phải dạng người thay đổi tính tình vì một đứa con gái, cho nên lúc này thấy anh cố chấp với Nam Từ như vậy, Nam lão gia tử bắt đầu âm thầm nghĩ, có phải Hoắc Lâm còn có mục đích gì khác.
Nhưng Nam Từ là do chính tay ông nhận về nhà, bối cảnh trước đó hoàn toàn như một tờ giấy trắng, nếu Hoắc Lâm có mục đích gì khác với nhà họ Nam, thì chắc chắn anh sẽ dùng Nam Châu, chứ không phải Nam Từ.
Nam lão gia tử thật sự đoán không ra, cho nên trên gương mặt già nua lúc này xuất hiện biểu lộ bí hiểm khó lường.
Ông vươn tay lần nữa, cầm tách trà lên, rủ mắt nhìn làn nước trong tách trà dập dờn, làm bộ như không quá để ý, mở miệng.
“Nếu con muốn cái gì, thì có thể nói thẳng với ba. Không cần lòng vòng quanh co.”
Hoắc Lâm khẽ cười: “Con đã nói là con muốn Nam Từ, đây đâu phải lần đầu con nói với ba.”
“…” Nam lão gia tử do dự, giương mắt nhìn anh một cái: “Con thật sự chỉ muốn con bé thôi sao, không phải lợi dụng con bé vì mục đích khác chứ?”
“Con lợi dụng con bé để làm gì? Chẳng lẽ ba nghĩ nhà họ Nam có gì đáng giá để con tốn sức nghĩ cách lợi dụng sao?”
Giọng điệu Hoắc Lâm rất bình thường, nhưng cẩn thận nghe kỹ, thì không khó nghe ra được sự khinh miệt trong câu chữ của anh.
Nam lão gia tử có chút giận, mặc dù đúng là như vậy… Coi như Hoắc tam thiếu không coi nhà họ Hoắc ra gì, nhưng ở trong thành phố này muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ một mình anh cũng đã có thể đứng ngang hàng với nhà họ Nam rồi.
Nhưng cho dù như thế, nghe anh nói thẳng ra như vậy, cũng khiến Nam lão gia tử có chút bực mình.
Ngữ khí của ông cũng bắt đầu trở nên không khách khí: “Coi như con muốn Nam Từ, cũng nên có thái độ thành kính một tí. Nhị tiểu thư nhà họ Nam vừa mới trở về chưa được bao lâu, cũng là bảo bối nhà này, con nghĩ chỉ cần tùy tiện nói vài câu đã có thể cướp người sao?”
Hoắc Lâm giống như nghe thấy chuyện cười, anh cười một tiếng, gương mắt nhìn ông, ánh mắt anh rất nhạt nhưng lại mang theo sự lạnh lùng và chế giễu.
“Lão gia tử, ba nói lời này mà không thấy ngượng miệng sao?”
Bảo bối?
Nếu là bảo bối thì sao lại bị người khác ức hiếp nhiều như vậy?
Nếu là bảo bối thì sao sau khi bị người khác ức hiếp, ông lấy được chút lợi ích từ đối phương, thì lập tức không truy cứu đối phương nữa?
Nam Từ đúng là bảo bối, nhưng cũng chỉ là bảo bối của một mình anh thôi.
Về phần những người nhà họ Nam, haizza, bảo bối? Thật sự là chuyện nực cười.
Nam lão gia tử đương nhiên nghe ra anh có ý gì, cũng nghe ra ý trào phúng từ giọng nói của anh.
Nhưng ông cũng không cảm thấy áy náy hay bất an, sở dĩ Nam Từ được đưa về đây, cũng bởi vì ông cần cô đổi lợi ích cho nhà họ Nam, nếu không thì ông cũng chẳng đón cô về đây làm gì.
Nếu không được vào thành phố, thì bây giờ có lẽ cô vẫn còn sống ở trong thôn hẻo lánh, làm gì được hưởng thụ những thứ giàu có ngọc ngà này?
Trên thế giới này chuyện gì cũng có cái giá của nó, cô phải nỗ lực thì mới được báo đáp.
Hiện tại bọn họ đưa cô về đây, thì cô phải nỗ lực báo đáp là điều đương nhiên.
Cho nên, đối với sự chế giễu của Hoắc Lâm, ông cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Con bé là người nhà họ Nam, cho nên cũng có trách nhiệm.”
Khóe môi Hoắc Lâm ngoắc ngoắc, ánh mắt có chút lạnh: “Vậy lần trước con vì Nam Từ mà để cho ba nhiều lợi nhuận như vậy, cũng đủ thay Nam Từ có trách nhiệm rồi.”
Nam lão gia tử nghe xong lời này, dừng một chút, trong đáy lòng bắt đầu tính toán.
Cuối cùng, ông mở miệng: “Nếu con đã nhắc đến cái này, vậy…”
“Lão gia tử.”
Hoắc Lâm cắt lời ông.
“Hiện tại con vẫn có thể bình tĩnh ngồi ở đây, lãng phí thời gian với ba, thì cũng coi như con còn tôn trọng ba. Ba nhất định phải khiến con vạch mặt ba sao?”
Thân thể Nam lão gia tử cứng đờ, qua một lúc lâu vẫn chưa nói được cái gì.
Sắc mặt Hoắc Lâm có chút lạnh, giọng điệu cũng nặng hơn mấy phần.
“Trước đó con cũng đã nói với ba là giao Nam Từ cho con, đừng có ý đồ gì với con bé nữa. Nếu như ba rảnh rỗi mỗi ngày đều muốn sắp xếp hôn sự cho Nam Từ thì…”
Nói đến đây, ý cười bên môi anh càng lạnh, giọng nói đã uy hiếp rõ ràng hơn.
“Thì chi bằng để con làm một ít chuyện với Nam thị, khiến ba bận rộn một tí?”
~
Sau khi Nam Từ trở về phòng, cô đi vào phòng tắm rửa mặt một chút.
Nước lạnh phả vào mặt cô, khiến trái tim đang loạn nhịp của cô cũng bình tĩnh trở lại.
Trước đó cô kỳ thật còn nghĩ anh thất vọng với cô vì chuyện Tần Dư, nếu không thì sao lâu như vậy anh cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô.
Sau khi xuất hiện loại phỏng đoán này, đáy lòng cô không rõ có cảm giác gì.
Có chút may mắn, nhưng lại không sung sướng như trong tưởng tượng, Nam Từ ép buộc bản thân không được nghĩ tới anh nữa.
Nhưng ngày hôm nay Hoắc Lâm lại xuất hiện, lại là bộ dáng ưu nhã kia, bảo vệ cô trước mặt bao nhiêu người.
Nam Từ cảm thấy mình lại bắt đầu rối loạn rồi.
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, thì tay nắm cửa ở phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến âm thanh có người muốn vặn mở.
Bởi vì cô có thói quen khóa trái cửa khi vào phòng ngủ, cho nên người bên ngoài cũng không thể mở được.
Mẹ Nam vốn bị chuyện của cô làm tức giận, lúc này còn thấy cô khóa cửa, sự tức giận càng tăng cao.
Nhưng bà ta không ngốc, bà ta cũng không phát tiết ngay lúc này. Lúc nãy ở dưới lầu đã xảy ra chuyện bát nháo, cũng chính là âm mưu của bà ta.
Cho nên lúc này, bà ta càng không thể nào xung đột với Nam Từ, thậm chí bởi vì Hoắc Lâm có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Nam, cho nên bà ta phải khách khí với Nam Từ một chút.
Bà ta khẽ cắn môi, trên mặt không mang ý cười, nhưng giọng điệu lại hết sức ôn hòa.
“Tiểu Từ, mọi người dưới nhà đang chơi mạt chược, bây giờ thiếu một tay, con mau xuống chơi một tí.”
Trong lòng Nam Từ chán ghét vô cùng, biết rõ mẹ Nam tìm cô sẽ chẳng có việc gì tốt đẹp, nhưng lại không thể không đi mở cửa.
Nghĩ nghĩ, cô giả vờ cầm quyển sách trên tay, giả dạng đang học bài.
Sau khi mở cửa, nói: “Mẹ.”
Mẹ Nam làm như không nhìn thấy quyển sách trong tay cô, mỉm cười kéo cổ tay cô, nhìn thì rất tùy ý, nhưng lại dùng sức cực mạnh, mới không thể để Nam Từ cự tuyệt.
“Mau xuống nhà, dưới nhà có hai bàn mạt chược, tết đến mọi người muốn giải trí một tí, hiện tại thiếu một tay, con xuống chơi chút đi.”
Nam Từ không do dự, trực tiếp cự tuyệt: “Mẹ, con không biết chơi mạt chược.”
“Không biết chơi thì tập chơi.” Mẹ Nam làm bộ mặt giận dỗi, trực tiếp kéo cô xuống lầu: “Ngày thường mẹ và ông nội cũng không bạc đãi con, mấy tháng qua chắc con cũng dành dụm được không ít tiền. Hôm nay bà con thân thích qua nhà mình đông vậy, con không nên khiến nhà chúng ta mất thể diện.”
Nam Từ cực kỳ chán ghét, nhưng cũng không nói gì nữa, đi xuống lầu cùng với bà ta.
Đúng như lời mẹ Nam nói, có hai bàn mạt chược, lúc này một bàn đã bắt đầu chơi, còn một bàn khác chỉ có hai người, còn dư hai chỗ trống.
Nhìn như vậy hẳn là chừa cho mẹ Nam và Nam Từ.
Nam Từ không biết có phải là cố ý không, mà hai người ngồi trên bàn lại là hai người phụ nữ lúc nãy mỉa mai Nam Từ.
Trong lòng Nam Từ cười lạnh, xem ra mấy người này còn chưa chịu từ bỏ.
Cũng thật là khó cho mấy người kia, chỉ vì đối phó với một con bé như cô mà phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy.
Đáy mắt Nam Từ xẹt qua một tia lạnh lẽo, lúc nãy cô còn chịu đựng nhịn nhục để bọn họ không nói nữa, nhưng mà bây giờ xem ra cô có nói gì hay làm gì cũng không thể trách cô được.
Hai người kia vốn đang trò chuyện rôm rả, còn ngồi nịnh bợ Nam Châu, lúc này thấy Nam Từ đến, cũng lập tức im miệng.
Nam Châu giương mắt nhìn Nam Từ, trong lòng hận cô đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bộ dáng người chị tốt.
“Tiểu Từ, hai dì chờ em cũng lâu lắm rồi đó.”
Lời nói này nghe qua thì có vẻ tùy ý, nhưng vô tình tạo nên sự tranh chấp.
Quả nhiên, hai người phụ nữ kia nghe Nam Châu nói xong, lập tức chen miệng nói.
Lúc này Hoắc Lâm không có ở dưới này, mà lúc nãy Nam Châu cũng đã nói, sở dĩ Hoắc Lâm bảo vệ Nam Từ, cũng bởi vì Nam Từ là con cháu nhà họ Nam. Không phải là không thể nói, mà là không nên nói quá rõ ràng, bọn họ nghe Nam Châu nói xong, cũng cảm thấy không sợ nữa.
“Đúng thế, cái danh nhị tiểu thư của con cũng lớn quá, chị gái con luôn ở dưới này tiếp đãi mọi người, còn con thì hay quá, để mẹ con phải lên tận phòng mời xuống, xem ra là không coi ai ra gì rồi.”
Người còn lại cũng phụ họa theo: “Con nít thì phải biết lễ phép, coi như từ nhỏ không ai dạy bảo con, nhưng bây giờ đã lớn như vậy thì phải biết phép lịch sự tối thiểu chứ?”
Lời nói nghe có vẻ lịch sự, nhưng ai nghe mà không hiểu, bọn họ đang cố ý châm chọc Nam Từ không được dạy bảo?
Nam Từ cười cười, bình tĩnh ngồi xuống, sau đó giương mắt nhìn hai người bọn họ, nói: “Hai dì quan tâm nhiều chuyện như vậy, chẳng trách nếp nhăn đầy trên mặt, lo chuyện bao đồng quá cũng dễ già lắm đó.”
“…”
“…”
Mẹ Nam: “…”
Nam Châu: “…”
Có lẽ ngày thường mọi người đã quen với dáng vẻ nam Từ chịu đựng nhẫn nhịn rồi, cho nên lúc này cô nói lại với bọn họ, khiến mẹ Nam và Nam Châu hơi kinh ngạc một chút.
Sau khi hoàn hồn, sắc mặt mẹ Nam tối sầm, giả vờ làm bộ dáng xấu hổ vì con nhỏ không hiểu chuyện, nói: “Tiểu Từ, con nói cái gì vậy, mau xin lỗi hai dì.”
Nam Từ có chút vô tội nhìn mẹ Nam, hỏi: “Mẹ, không phải mẹ và ông nội lúc nào cũng nói con không được làm mất thể diện nhà họ Nam sao? Bây giờ có người ngang nhiên quở trách con, thì con phải phản bác lại mấy câu đúng không?”
“Con…”
“Con làm gì sai sao?” Nam Từ chặn bà ta, “Nếu không thì con lên lầu tìm ông nội nói một chút, để xem ông nội thấy con làm vậy là đúng hay sai, nếu như con thật sự làm sai, thì nhất định sẽ trịnh trọng xin lỗi hai dì.”
Đồ đần cũng nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của cô, mấy vị đang ngồi đó rõ ràng nghe hiểu.
Mẹ Nam âm thầm cắn môi, nghĩ thầm từ lúc nào mà Nam Từ đã học được cách nói chuyện sắc bén như vậy, trước đó mặc dù bà ta cảm thấy Nam Từ không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng cũng không giống bộ dáng hiện tại.
Mà sắc mặt Nam Châu càng tối sầm, trong lòng cô ta nghĩ Nam Từ có bộ dạng này chắc chắn là do có Hoắc Lâm chống lưng, chỉ có như vậy thì Nam Từ mới không biết sợ.
Vừa nghĩ tới mối quan hệ giữa Nam Từ và Hoắc Lâm, trong lòng Nam Châu càng lúc càng chán ghét, căm hận Nam Từ.
Chỉ là suy nghĩ này của Nam Châu cũng đúng với những gì Nam Từ nghĩ.
Cô không biết mình có cảm giác gì, nhưng lúc này Hoắc Lâm vẫn còn đang trong nhà họ Nam, càng khiến cô thêm phấn khích.
Cô cảm thấy bây giờ cô phá hủy phòng ốc ở đây, thì anh cũng sẽ ở bên cô cười cười, rồi đưa cô thêm cây đuốc.
Đã nhiều năm qua, ông ở trong thành phố này luôn luôn được người ta tôn kính và coi trọng, trước kia mặc dù Hoắc Lâm lạnh lùng ngạo mạn từ trong xương, nhưng ít ra vẫn rất lịch sự đối với ông.
Sao bây giờ anh lại nói chuyện không nể mặt mũi rồi? Thậm chí còn dùng giọng điệu uy hiếp nói chuyện với ông, chẳng lẽ vì Nam Từ sao?
Thật sự vì Nam Từ?
Trời sinh Nam lão gia tử có tính đa nghi, trong lòng ông nghĩ Hoắc Lâm không phải dạng người thay đổi tính tình vì một đứa con gái, cho nên lúc này thấy anh cố chấp với Nam Từ như vậy, Nam lão gia tử bắt đầu âm thầm nghĩ, có phải Hoắc Lâm còn có mục đích gì khác.
Nhưng Nam Từ là do chính tay ông nhận về nhà, bối cảnh trước đó hoàn toàn như một tờ giấy trắng, nếu Hoắc Lâm có mục đích gì khác với nhà họ Nam, thì chắc chắn anh sẽ dùng Nam Châu, chứ không phải Nam Từ.
Nam lão gia tử thật sự đoán không ra, cho nên trên gương mặt già nua lúc này xuất hiện biểu lộ bí hiểm khó lường.
Ông vươn tay lần nữa, cầm tách trà lên, rủ mắt nhìn làn nước trong tách trà dập dờn, làm bộ như không quá để ý, mở miệng.
“Nếu con muốn cái gì, thì có thể nói thẳng với ba. Không cần lòng vòng quanh co.”
Hoắc Lâm khẽ cười: “Con đã nói là con muốn Nam Từ, đây đâu phải lần đầu con nói với ba.”
“…” Nam lão gia tử do dự, giương mắt nhìn anh một cái: “Con thật sự chỉ muốn con bé thôi sao, không phải lợi dụng con bé vì mục đích khác chứ?”
“Con lợi dụng con bé để làm gì? Chẳng lẽ ba nghĩ nhà họ Nam có gì đáng giá để con tốn sức nghĩ cách lợi dụng sao?”
Giọng điệu Hoắc Lâm rất bình thường, nhưng cẩn thận nghe kỹ, thì không khó nghe ra được sự khinh miệt trong câu chữ của anh.
Nam lão gia tử có chút giận, mặc dù đúng là như vậy… Coi như Hoắc tam thiếu không coi nhà họ Hoắc ra gì, nhưng ở trong thành phố này muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ một mình anh cũng đã có thể đứng ngang hàng với nhà họ Nam rồi.
Nhưng cho dù như thế, nghe anh nói thẳng ra như vậy, cũng khiến Nam lão gia tử có chút bực mình.
Ngữ khí của ông cũng bắt đầu trở nên không khách khí: “Coi như con muốn Nam Từ, cũng nên có thái độ thành kính một tí. Nhị tiểu thư nhà họ Nam vừa mới trở về chưa được bao lâu, cũng là bảo bối nhà này, con nghĩ chỉ cần tùy tiện nói vài câu đã có thể cướp người sao?”
Hoắc Lâm giống như nghe thấy chuyện cười, anh cười một tiếng, gương mắt nhìn ông, ánh mắt anh rất nhạt nhưng lại mang theo sự lạnh lùng và chế giễu.
“Lão gia tử, ba nói lời này mà không thấy ngượng miệng sao?”
Bảo bối?
Nếu là bảo bối thì sao lại bị người khác ức hiếp nhiều như vậy?
Nếu là bảo bối thì sao sau khi bị người khác ức hiếp, ông lấy được chút lợi ích từ đối phương, thì lập tức không truy cứu đối phương nữa?
Nam Từ đúng là bảo bối, nhưng cũng chỉ là bảo bối của một mình anh thôi.
Về phần những người nhà họ Nam, haizza, bảo bối? Thật sự là chuyện nực cười.
Nam lão gia tử đương nhiên nghe ra anh có ý gì, cũng nghe ra ý trào phúng từ giọng nói của anh.
Nhưng ông cũng không cảm thấy áy náy hay bất an, sở dĩ Nam Từ được đưa về đây, cũng bởi vì ông cần cô đổi lợi ích cho nhà họ Nam, nếu không thì ông cũng chẳng đón cô về đây làm gì.
Nếu không được vào thành phố, thì bây giờ có lẽ cô vẫn còn sống ở trong thôn hẻo lánh, làm gì được hưởng thụ những thứ giàu có ngọc ngà này?
Trên thế giới này chuyện gì cũng có cái giá của nó, cô phải nỗ lực thì mới được báo đáp.
Hiện tại bọn họ đưa cô về đây, thì cô phải nỗ lực báo đáp là điều đương nhiên.
Cho nên, đối với sự chế giễu của Hoắc Lâm, ông cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Con bé là người nhà họ Nam, cho nên cũng có trách nhiệm.”
Khóe môi Hoắc Lâm ngoắc ngoắc, ánh mắt có chút lạnh: “Vậy lần trước con vì Nam Từ mà để cho ba nhiều lợi nhuận như vậy, cũng đủ thay Nam Từ có trách nhiệm rồi.”
Nam lão gia tử nghe xong lời này, dừng một chút, trong đáy lòng bắt đầu tính toán.
Cuối cùng, ông mở miệng: “Nếu con đã nhắc đến cái này, vậy…”
“Lão gia tử.”
Hoắc Lâm cắt lời ông.
“Hiện tại con vẫn có thể bình tĩnh ngồi ở đây, lãng phí thời gian với ba, thì cũng coi như con còn tôn trọng ba. Ba nhất định phải khiến con vạch mặt ba sao?”
Thân thể Nam lão gia tử cứng đờ, qua một lúc lâu vẫn chưa nói được cái gì.
Sắc mặt Hoắc Lâm có chút lạnh, giọng điệu cũng nặng hơn mấy phần.
“Trước đó con cũng đã nói với ba là giao Nam Từ cho con, đừng có ý đồ gì với con bé nữa. Nếu như ba rảnh rỗi mỗi ngày đều muốn sắp xếp hôn sự cho Nam Từ thì…”
Nói đến đây, ý cười bên môi anh càng lạnh, giọng nói đã uy hiếp rõ ràng hơn.
“Thì chi bằng để con làm một ít chuyện với Nam thị, khiến ba bận rộn một tí?”
~
Sau khi Nam Từ trở về phòng, cô đi vào phòng tắm rửa mặt một chút.
Nước lạnh phả vào mặt cô, khiến trái tim đang loạn nhịp của cô cũng bình tĩnh trở lại.
Trước đó cô kỳ thật còn nghĩ anh thất vọng với cô vì chuyện Tần Dư, nếu không thì sao lâu như vậy anh cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô.
Sau khi xuất hiện loại phỏng đoán này, đáy lòng cô không rõ có cảm giác gì.
Có chút may mắn, nhưng lại không sung sướng như trong tưởng tượng, Nam Từ ép buộc bản thân không được nghĩ tới anh nữa.
Nhưng ngày hôm nay Hoắc Lâm lại xuất hiện, lại là bộ dáng ưu nhã kia, bảo vệ cô trước mặt bao nhiêu người.
Nam Từ cảm thấy mình lại bắt đầu rối loạn rồi.
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, thì tay nắm cửa ở phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến âm thanh có người muốn vặn mở.
Bởi vì cô có thói quen khóa trái cửa khi vào phòng ngủ, cho nên người bên ngoài cũng không thể mở được.
Mẹ Nam vốn bị chuyện của cô làm tức giận, lúc này còn thấy cô khóa cửa, sự tức giận càng tăng cao.
Nhưng bà ta không ngốc, bà ta cũng không phát tiết ngay lúc này. Lúc nãy ở dưới lầu đã xảy ra chuyện bát nháo, cũng chính là âm mưu của bà ta.
Cho nên lúc này, bà ta càng không thể nào xung đột với Nam Từ, thậm chí bởi vì Hoắc Lâm có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Nam, cho nên bà ta phải khách khí với Nam Từ một chút.
Bà ta khẽ cắn môi, trên mặt không mang ý cười, nhưng giọng điệu lại hết sức ôn hòa.
“Tiểu Từ, mọi người dưới nhà đang chơi mạt chược, bây giờ thiếu một tay, con mau xuống chơi một tí.”
Trong lòng Nam Từ chán ghét vô cùng, biết rõ mẹ Nam tìm cô sẽ chẳng có việc gì tốt đẹp, nhưng lại không thể không đi mở cửa.
Nghĩ nghĩ, cô giả vờ cầm quyển sách trên tay, giả dạng đang học bài.
Sau khi mở cửa, nói: “Mẹ.”
Mẹ Nam làm như không nhìn thấy quyển sách trong tay cô, mỉm cười kéo cổ tay cô, nhìn thì rất tùy ý, nhưng lại dùng sức cực mạnh, mới không thể để Nam Từ cự tuyệt.
“Mau xuống nhà, dưới nhà có hai bàn mạt chược, tết đến mọi người muốn giải trí một tí, hiện tại thiếu một tay, con xuống chơi chút đi.”
Nam Từ không do dự, trực tiếp cự tuyệt: “Mẹ, con không biết chơi mạt chược.”
“Không biết chơi thì tập chơi.” Mẹ Nam làm bộ mặt giận dỗi, trực tiếp kéo cô xuống lầu: “Ngày thường mẹ và ông nội cũng không bạc đãi con, mấy tháng qua chắc con cũng dành dụm được không ít tiền. Hôm nay bà con thân thích qua nhà mình đông vậy, con không nên khiến nhà chúng ta mất thể diện.”
Nam Từ cực kỳ chán ghét, nhưng cũng không nói gì nữa, đi xuống lầu cùng với bà ta.
Đúng như lời mẹ Nam nói, có hai bàn mạt chược, lúc này một bàn đã bắt đầu chơi, còn một bàn khác chỉ có hai người, còn dư hai chỗ trống.
Nhìn như vậy hẳn là chừa cho mẹ Nam và Nam Từ.
Nam Từ không biết có phải là cố ý không, mà hai người ngồi trên bàn lại là hai người phụ nữ lúc nãy mỉa mai Nam Từ.
Trong lòng Nam Từ cười lạnh, xem ra mấy người này còn chưa chịu từ bỏ.
Cũng thật là khó cho mấy người kia, chỉ vì đối phó với một con bé như cô mà phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy.
Đáy mắt Nam Từ xẹt qua một tia lạnh lẽo, lúc nãy cô còn chịu đựng nhịn nhục để bọn họ không nói nữa, nhưng mà bây giờ xem ra cô có nói gì hay làm gì cũng không thể trách cô được.
Hai người kia vốn đang trò chuyện rôm rả, còn ngồi nịnh bợ Nam Châu, lúc này thấy Nam Từ đến, cũng lập tức im miệng.
Nam Châu giương mắt nhìn Nam Từ, trong lòng hận cô đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bộ dáng người chị tốt.
“Tiểu Từ, hai dì chờ em cũng lâu lắm rồi đó.”
Lời nói này nghe qua thì có vẻ tùy ý, nhưng vô tình tạo nên sự tranh chấp.
Quả nhiên, hai người phụ nữ kia nghe Nam Châu nói xong, lập tức chen miệng nói.
Lúc này Hoắc Lâm không có ở dưới này, mà lúc nãy Nam Châu cũng đã nói, sở dĩ Hoắc Lâm bảo vệ Nam Từ, cũng bởi vì Nam Từ là con cháu nhà họ Nam. Không phải là không thể nói, mà là không nên nói quá rõ ràng, bọn họ nghe Nam Châu nói xong, cũng cảm thấy không sợ nữa.
“Đúng thế, cái danh nhị tiểu thư của con cũng lớn quá, chị gái con luôn ở dưới này tiếp đãi mọi người, còn con thì hay quá, để mẹ con phải lên tận phòng mời xuống, xem ra là không coi ai ra gì rồi.”
Người còn lại cũng phụ họa theo: “Con nít thì phải biết lễ phép, coi như từ nhỏ không ai dạy bảo con, nhưng bây giờ đã lớn như vậy thì phải biết phép lịch sự tối thiểu chứ?”
Lời nói nghe có vẻ lịch sự, nhưng ai nghe mà không hiểu, bọn họ đang cố ý châm chọc Nam Từ không được dạy bảo?
Nam Từ cười cười, bình tĩnh ngồi xuống, sau đó giương mắt nhìn hai người bọn họ, nói: “Hai dì quan tâm nhiều chuyện như vậy, chẳng trách nếp nhăn đầy trên mặt, lo chuyện bao đồng quá cũng dễ già lắm đó.”
“…”
“…”
Mẹ Nam: “…”
Nam Châu: “…”
Có lẽ ngày thường mọi người đã quen với dáng vẻ nam Từ chịu đựng nhẫn nhịn rồi, cho nên lúc này cô nói lại với bọn họ, khiến mẹ Nam và Nam Châu hơi kinh ngạc một chút.
Sau khi hoàn hồn, sắc mặt mẹ Nam tối sầm, giả vờ làm bộ dáng xấu hổ vì con nhỏ không hiểu chuyện, nói: “Tiểu Từ, con nói cái gì vậy, mau xin lỗi hai dì.”
Nam Từ có chút vô tội nhìn mẹ Nam, hỏi: “Mẹ, không phải mẹ và ông nội lúc nào cũng nói con không được làm mất thể diện nhà họ Nam sao? Bây giờ có người ngang nhiên quở trách con, thì con phải phản bác lại mấy câu đúng không?”
“Con…”
“Con làm gì sai sao?” Nam Từ chặn bà ta, “Nếu không thì con lên lầu tìm ông nội nói một chút, để xem ông nội thấy con làm vậy là đúng hay sai, nếu như con thật sự làm sai, thì nhất định sẽ trịnh trọng xin lỗi hai dì.”
Đồ đần cũng nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của cô, mấy vị đang ngồi đó rõ ràng nghe hiểu.
Mẹ Nam âm thầm cắn môi, nghĩ thầm từ lúc nào mà Nam Từ đã học được cách nói chuyện sắc bén như vậy, trước đó mặc dù bà ta cảm thấy Nam Từ không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng cũng không giống bộ dáng hiện tại.
Mà sắc mặt Nam Châu càng tối sầm, trong lòng cô ta nghĩ Nam Từ có bộ dạng này chắc chắn là do có Hoắc Lâm chống lưng, chỉ có như vậy thì Nam Từ mới không biết sợ.
Vừa nghĩ tới mối quan hệ giữa Nam Từ và Hoắc Lâm, trong lòng Nam Châu càng lúc càng chán ghét, căm hận Nam Từ.
Chỉ là suy nghĩ này của Nam Châu cũng đúng với những gì Nam Từ nghĩ.
Cô không biết mình có cảm giác gì, nhưng lúc này Hoắc Lâm vẫn còn đang trong nhà họ Nam, càng khiến cô thêm phấn khích.
Cô cảm thấy bây giờ cô phá hủy phòng ốc ở đây, thì anh cũng sẽ ở bên cô cười cười, rồi đưa cô thêm cây đuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.