Chương 3
Triệu Thập Dư
11/02/2019
“Lại là cô.”
Lại là…??
Nói như vậy, người đàn ông này cũng nhớ rõ hai người đã gặp nhau đêm hôm qua?
Nam Từ không tự chủ được lui về phía sau một chút, cô cảm thấy được người đàn ông này nhớ rõ thì chẳng có chuyện gì tốt lành.
Mặc dù cho đến bây giờ, thì đây là lần thứ hai cô gặp anh, nhưng cả hai lần gặp đều khiến cô chấn động.
Tối hôm qua thiếu một chút nữa là cô bị xe anh đụng chết rồi, mặc dù cô chạy ra ngoài chặn xe là không đúng, nhưng nhìn tài xế không có chút ý tứ giảm tốc độ, chắc chắn cũng là mệnh lệnh của người đàn ông này!
Tại sao người đàn ông này có thể đánh người ta bị thương, mà nét mặt vẫn lạnh lùng như không có gì!
Hoắc Lâm nhìn thấy cô đang sợ hãi, đuôi lông mày nhích lên một chút, nở nụ cười đẹp đến mức mê người.
“Tránh cái gì? Lúc trộm thẻ phòng của tôi không nghĩ tới sẽ bị phát hiện sao?”
Nam Từ nuốt nước miếng, giương mắt, cả gan đối mặt với anh.
“Không phải, có lẽ người nhà tôi cầm nhầm thẻ phòng, tôi thật sự…”
Hoắc Lâm không cho cô nói hết câu, lại hỏi: “Nhà họ Nam biết cô tới đây sao?”
Nam Từ cũng không ngu ngốc đến mức này, mặc dù cô biết lúc này lôi Nam Châu ra là chính xác nhất, dù sao cũng là cô ta làm chuyện xấu.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, một khi sự tình hôm nay bị lộ ra, thì người đàn ông trước mắt nhất định sẽ đến nhà họ Nam làm lớn chuyện.
Đến lúc đó cho dù là Nam Châu sai, thì người nhà họ Nam nhất định sẽ không trách cứ vị đại tiểu thư kia.
Mà có lẽ người gặp xui xẻo sẽ là cô.
Cho nên Nam Từ đảo mắt, trả lời: “Không phải, là tôi đi nhầm phòng.”
Hoắc Lâm nhìn chằm chằm cái thẻ phòng trong tay cô, mỉm cười gian xảo.
“Vậy thì hay quá, cô đi nhầm phòng mà sao thẻ phòng này lại mở được phòng của tôi.”
Đang trong lúc anh nói, thì bàn tay bắt đầu hành động.
Ngón tay thon dài đi thẳng một đường xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở giữa cổ cô.
Cái cổ trắng nõn tinh tế, giống như một viên ngọc, tỏa ra ánh sáng óng ánh khi được đèn áp tường chiếu vào.
Anh nhấn nhẹ xuống, cảm thấy động mạch cổ của cô đang đập theo quy luật.
Cảm giác kia quá mức tuyệt vời, khiến anh không ngừng được nhấn mạnh hơn.
So với anh thì Nam Từ ở bên này thảm hơn nhiều.
Cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này quá đáng sợ, rõ ràng đang cười, động tác cũng không phải rất quá đáng, nhưng lại khiến cô run rẩy.
Cô thấy anh nhẹ nhàng cúi người, gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô.
Môi mỏng khẽ mở, còn mang theo hương vị bạc hà mát lạnh quanh quẩn nơi chóp mũi cô.
“Biết ở chỗ tôi mà nói láo thì sẽ có hậu quả như thế nào chứ?”
Nam Từ cảm thấy thân thể cứng đờ, không nhúc nhích nhìn anh chằm chằm.
Mắt thấy gương mặt anh càng lúc càng đến gần, cô bị dọa sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại.
Hoắc Lâm nhìn thấy phản ứng của cô, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nụ cười bên môi cũng tăng lên mấy phần.
“Trêu cô thôi, đừng sợ.”
Anh đứng thẳng người, đưa tay vén vén mái tóc bị thấm mồ hôi lạnh ra sau tai cô, biểu hiện biến đổi, nghiễm nhiên trở lại vẻ ôn hòa lịch sự của tam thiếu nhà họ Hoắc.
“Con cháu nhà họ Nam ở chỗ này nếu làm sai đều có thể được tha thứ. A…” Hoắc Lâm dừng lại một chút, mỉm cười nhìn cô, “Cô còn chưa biết tôi là ai đúng không? Nếu nói về thân phận thì cô phải gọi tôi là chú.”
Nam Từ vừa mới bị dọa sợ, lúc này nhìn anh, phản ứng có chút chậm.
Một lúc lâu sau, cô mới đáp lại: “Chú?”
Trợ lý lễ phép tiến lên, thay Hoắc Lâm giải thích: “Nam nhị tiểu thư, khi còn bé Hoắc tiên sinh được ông nội tiểu thư nhận làm con nuôi, nên những năm qua hai nhà Hoắc Nam rất thân thiết, cho nên tiểu thư cũng nên gọi Hoắc tiên sinh hoặc chú.”
Nam Từ không còn cách nào khác, dưới tình huống này cô chỉ có thể bị động tiếp nhận, cho nên sợ hãi kêu một tiếng: “Chú.”
Hoắc Lâm đưa tay xoa đầu cô, mặc dù không nói gì, nhưng cô luôn cảm thấy đáy mắt anh biểu lộ như khen cô….
Rất ngoan.
Mặc dù với bộ dáng hiện tại của anh, Nam Từ còn cho là ảo giác. Nhưng cô cũng không ngốc, không thể tin người người lịch sự ưu nhã này lại là người đàn ông chân chính được.
Nhưng cô cũng không quan tâm đến việc này nhiều lắm, cô cảm thấy anh đã tha cho cô một lần, thì cứ như vậy xin phép ra về.
Thế là cô cười ngọt ngào, giống như một đứa cháu với trưởng bối, nói với anh: “Vậy Hoắc tiên sinh, tôi xin phép đi trước?”
Cô quay người muốn rời đi, nhưng đối phương nào cho cô có cơ hội, kéo lấy cổ áo cô.
“Không vội.”
“…”
“Cũng đã trưa rồi, ở lại ăn bữa cơm rồi đi.”
“…???”
Hoắc Lâm nói xong cũng quay đầu đi về phía phòng ăn, anh đi được hai bước phát hiện ra cô chưa động đậy, quay người lại.
“Sao?”
Vào lúc anh nhìn sang, mặt kính khúc xạ ra một tia ánh sáng lạnh, phối hợp với điệu cười bên khóe môi anh, khiến Nam Từ không khỏi lạnh sống lưng.
Cô nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, ép buộc mình mỉm cười đi theo.
Trên bàn ăn bày đầy đồ ăn tinh tế, giống như đã được chuẩn bị tốt. Anh lấy một chai rượu vang trong tủ lạnh ra, nhìn qua trông cũng rất đắt tiền.
Hoắc Lâm cầm chai rượu, muốn rót rượu cho cô, khi đi được nửa đường thì ngừng lại.
“Đủ tuổi chứ?”
Nam Từ gật đầu một cái: “Tháng trước vừa tròn 20.”
Anh nhấc mày, âm thầm quan sát cô dò xét.
Cô gái ở trước mặt trông gầy gầy nhỏ nhỏ, khuôn mặt cũng non nớt, ban đầu còn tưởng rằng cô mới học cấp ba, không ngờ là đã học tới đại học rồi?
“Đã có kế hoạch học trường đại học nào chưa?”
Nam Từ có chút khó khăn, lắc đầu.
Lúc cô còn ở nhà cũ, mới học đến cao trung thì bà ngoại cô mất, trong nhà chỉ có nợ, không có tiền. Cô phải bỏ học đi làm, vừa để trả nợ lại tiện nuôi bản thân.
Lần này đến nhà họ Nam, trong gia đình cũng biết chuyện của cô, cho nên hứa hẹn qua một thời gian sẽ mời gia sư về dạy cô ôn tập chương trình cao trung, sang năm thi đại học.
Dù sao cô cũng được coi là nhị tiểu thư nhà họ Nam, nên không thể để trình độ văn hóa kém hơn người ta được.
“Đang suy nghĩ nên học cái gì sao?”
Nam Từ tiếp tục lắc đầu.
Bây giờ bộ dáng Hoắc Lâm thật sự giống ông chú nhà bên, ôn hòa nói chuyện với cô, cũng đã hỏi qua mấy vấn đề, rốt cuộc giống như nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Sợ tôi sao?”
Nam Từ cơ bản đã hơi thả lỏng một chút, nghe anh nói lại lập tức kéo căng thần kinh, lẳng lặng nhìn anh, nháy nháy mắt, không nói chuyện.
“Đừng có căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cô đâu.” Ánh mắt Hoắc Lâm ung dung nhìn cô, “Chí ít là bây giờ.”
“…”
“Biết người lúc nãy làm cái gì để thành ra cái dạng đó không?”
Nam Từ cứng đờ lắc đầu.
“Hắn vốn là tâm phúc của ta, nhưng về sau lại làm con chó cho người khác.”
Hoắc Lâm ưu nhã lắc lắc ly rượu, khẽ mỉm cười, nhìn cô: “Bên trong thế giới của tôi, chỉ có người bên mình và người bên địch, cô nói xem, chính hắn lựa chọn làm kẻ địch của tôi, thì có phải là nên phạt không?”
Nam Từ mím mím môi, không dám động đậy.
“Cho nên cô nói xem, nếu là cô, thì cô lựa chọn như thế nào?”
~
Lúc Nam Từ được thả ra khỏi phòng, từng bước chân đều đi nhanh như bay.
Chỉ ở trong một tiếng ngắn ngủi, mà cô cảm thấy mình suýt chết mấy lần, mồ hôi lạnh trên lưng túa ra không ít.
Cô đứng trên hành lang, hít một hơi thật sau.
Sau khi đã bình tĩnh lại, cô đi thẳng về phía thang máy.
Tài xế lái xe nhà họ Nam vẫn đứng ở đó, nhìn cô vẫn hoàn hảo, không chỗ nào bị thương, nên cực kỳ kinh ngạc.
Không phải đại tiểu thư đã nói khi con bé nhà quê này ra khỏi phòng thì không chết cũng sẽ mất đi vài lớp da sao?
Cái này nhìn giống như là chưa từng gặp chuyện gì hết?
Tài xế mang theo sự nghi hoặc đi theo Nam Từ vào trong thang máy.
Bên này, sau khi trợ lý nhìn chằm chằm Nam Từ đi khỏi mới quay về phòng.
Hoắc Lâm còn đang chậm rãi thưởng thức ly rượu vang đỏ.
“Đi rồi sao?”
“Dạ.” Trợ lý gật gật đầu, “Cô gái đó nhìn còn rất bình tĩnh, không biết lời ngài nói có tác dụng gì không.”
“Giả vờ thôi. Lá gan cũng nhỏ, khi thấy tôi trừng trị con chó của Hoắc Tu Thần thì đã bị dọa sợ rồi.”
Trợ lý có chút không hiểu: “Vậy ngài còn mời cô gái đó ăn cơm làm gì? Lãng phí thời gian của ngài.”
“Nhìn cô bé giống như con thỏ con bị hoảng sợ, cho nên tôi nhịn không được muốn trêu đùa một chút.”
Bàn tay Hoắc Lâm giãn ra, năm ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng.
Anh nhìn tay mình, nở nụ cười nhạt.
“Cho tới bây giờ mối quan tâm của thợ săn đều là quá trình săn, nhất là đối với con thỏ con yếu ớt như cô bé, cậu không cảm thấy nhìn cô bé không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay thú vị hơn trực tiếp bẻ gãy cổ sao?”
Trợ lý nghe xong lập tức run rẩy.
Đáy lòng không ngừng nghĩ ngợi, tuyệt đối không nên để ông chủ nhắm trúng.
Người như anh, cho dù là đã nhìn trúng, thì vẫn thích thú giày vò đối phương, còn đối với đối phương mà nói thì đó là tai họa.
Lại là…??
Nói như vậy, người đàn ông này cũng nhớ rõ hai người đã gặp nhau đêm hôm qua?
Nam Từ không tự chủ được lui về phía sau một chút, cô cảm thấy được người đàn ông này nhớ rõ thì chẳng có chuyện gì tốt lành.
Mặc dù cho đến bây giờ, thì đây là lần thứ hai cô gặp anh, nhưng cả hai lần gặp đều khiến cô chấn động.
Tối hôm qua thiếu một chút nữa là cô bị xe anh đụng chết rồi, mặc dù cô chạy ra ngoài chặn xe là không đúng, nhưng nhìn tài xế không có chút ý tứ giảm tốc độ, chắc chắn cũng là mệnh lệnh của người đàn ông này!
Tại sao người đàn ông này có thể đánh người ta bị thương, mà nét mặt vẫn lạnh lùng như không có gì!
Hoắc Lâm nhìn thấy cô đang sợ hãi, đuôi lông mày nhích lên một chút, nở nụ cười đẹp đến mức mê người.
“Tránh cái gì? Lúc trộm thẻ phòng của tôi không nghĩ tới sẽ bị phát hiện sao?”
Nam Từ nuốt nước miếng, giương mắt, cả gan đối mặt với anh.
“Không phải, có lẽ người nhà tôi cầm nhầm thẻ phòng, tôi thật sự…”
Hoắc Lâm không cho cô nói hết câu, lại hỏi: “Nhà họ Nam biết cô tới đây sao?”
Nam Từ cũng không ngu ngốc đến mức này, mặc dù cô biết lúc này lôi Nam Châu ra là chính xác nhất, dù sao cũng là cô ta làm chuyện xấu.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, một khi sự tình hôm nay bị lộ ra, thì người đàn ông trước mắt nhất định sẽ đến nhà họ Nam làm lớn chuyện.
Đến lúc đó cho dù là Nam Châu sai, thì người nhà họ Nam nhất định sẽ không trách cứ vị đại tiểu thư kia.
Mà có lẽ người gặp xui xẻo sẽ là cô.
Cho nên Nam Từ đảo mắt, trả lời: “Không phải, là tôi đi nhầm phòng.”
Hoắc Lâm nhìn chằm chằm cái thẻ phòng trong tay cô, mỉm cười gian xảo.
“Vậy thì hay quá, cô đi nhầm phòng mà sao thẻ phòng này lại mở được phòng của tôi.”
Đang trong lúc anh nói, thì bàn tay bắt đầu hành động.
Ngón tay thon dài đi thẳng một đường xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở giữa cổ cô.
Cái cổ trắng nõn tinh tế, giống như một viên ngọc, tỏa ra ánh sáng óng ánh khi được đèn áp tường chiếu vào.
Anh nhấn nhẹ xuống, cảm thấy động mạch cổ của cô đang đập theo quy luật.
Cảm giác kia quá mức tuyệt vời, khiến anh không ngừng được nhấn mạnh hơn.
So với anh thì Nam Từ ở bên này thảm hơn nhiều.
Cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này quá đáng sợ, rõ ràng đang cười, động tác cũng không phải rất quá đáng, nhưng lại khiến cô run rẩy.
Cô thấy anh nhẹ nhàng cúi người, gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô.
Môi mỏng khẽ mở, còn mang theo hương vị bạc hà mát lạnh quanh quẩn nơi chóp mũi cô.
“Biết ở chỗ tôi mà nói láo thì sẽ có hậu quả như thế nào chứ?”
Nam Từ cảm thấy thân thể cứng đờ, không nhúc nhích nhìn anh chằm chằm.
Mắt thấy gương mặt anh càng lúc càng đến gần, cô bị dọa sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại.
Hoắc Lâm nhìn thấy phản ứng của cô, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nụ cười bên môi cũng tăng lên mấy phần.
“Trêu cô thôi, đừng sợ.”
Anh đứng thẳng người, đưa tay vén vén mái tóc bị thấm mồ hôi lạnh ra sau tai cô, biểu hiện biến đổi, nghiễm nhiên trở lại vẻ ôn hòa lịch sự của tam thiếu nhà họ Hoắc.
“Con cháu nhà họ Nam ở chỗ này nếu làm sai đều có thể được tha thứ. A…” Hoắc Lâm dừng lại một chút, mỉm cười nhìn cô, “Cô còn chưa biết tôi là ai đúng không? Nếu nói về thân phận thì cô phải gọi tôi là chú.”
Nam Từ vừa mới bị dọa sợ, lúc này nhìn anh, phản ứng có chút chậm.
Một lúc lâu sau, cô mới đáp lại: “Chú?”
Trợ lý lễ phép tiến lên, thay Hoắc Lâm giải thích: “Nam nhị tiểu thư, khi còn bé Hoắc tiên sinh được ông nội tiểu thư nhận làm con nuôi, nên những năm qua hai nhà Hoắc Nam rất thân thiết, cho nên tiểu thư cũng nên gọi Hoắc tiên sinh hoặc chú.”
Nam Từ không còn cách nào khác, dưới tình huống này cô chỉ có thể bị động tiếp nhận, cho nên sợ hãi kêu một tiếng: “Chú.”
Hoắc Lâm đưa tay xoa đầu cô, mặc dù không nói gì, nhưng cô luôn cảm thấy đáy mắt anh biểu lộ như khen cô….
Rất ngoan.
Mặc dù với bộ dáng hiện tại của anh, Nam Từ còn cho là ảo giác. Nhưng cô cũng không ngốc, không thể tin người người lịch sự ưu nhã này lại là người đàn ông chân chính được.
Nhưng cô cũng không quan tâm đến việc này nhiều lắm, cô cảm thấy anh đã tha cho cô một lần, thì cứ như vậy xin phép ra về.
Thế là cô cười ngọt ngào, giống như một đứa cháu với trưởng bối, nói với anh: “Vậy Hoắc tiên sinh, tôi xin phép đi trước?”
Cô quay người muốn rời đi, nhưng đối phương nào cho cô có cơ hội, kéo lấy cổ áo cô.
“Không vội.”
“…”
“Cũng đã trưa rồi, ở lại ăn bữa cơm rồi đi.”
“…???”
Hoắc Lâm nói xong cũng quay đầu đi về phía phòng ăn, anh đi được hai bước phát hiện ra cô chưa động đậy, quay người lại.
“Sao?”
Vào lúc anh nhìn sang, mặt kính khúc xạ ra một tia ánh sáng lạnh, phối hợp với điệu cười bên khóe môi anh, khiến Nam Từ không khỏi lạnh sống lưng.
Cô nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, ép buộc mình mỉm cười đi theo.
Trên bàn ăn bày đầy đồ ăn tinh tế, giống như đã được chuẩn bị tốt. Anh lấy một chai rượu vang trong tủ lạnh ra, nhìn qua trông cũng rất đắt tiền.
Hoắc Lâm cầm chai rượu, muốn rót rượu cho cô, khi đi được nửa đường thì ngừng lại.
“Đủ tuổi chứ?”
Nam Từ gật đầu một cái: “Tháng trước vừa tròn 20.”
Anh nhấc mày, âm thầm quan sát cô dò xét.
Cô gái ở trước mặt trông gầy gầy nhỏ nhỏ, khuôn mặt cũng non nớt, ban đầu còn tưởng rằng cô mới học cấp ba, không ngờ là đã học tới đại học rồi?
“Đã có kế hoạch học trường đại học nào chưa?”
Nam Từ có chút khó khăn, lắc đầu.
Lúc cô còn ở nhà cũ, mới học đến cao trung thì bà ngoại cô mất, trong nhà chỉ có nợ, không có tiền. Cô phải bỏ học đi làm, vừa để trả nợ lại tiện nuôi bản thân.
Lần này đến nhà họ Nam, trong gia đình cũng biết chuyện của cô, cho nên hứa hẹn qua một thời gian sẽ mời gia sư về dạy cô ôn tập chương trình cao trung, sang năm thi đại học.
Dù sao cô cũng được coi là nhị tiểu thư nhà họ Nam, nên không thể để trình độ văn hóa kém hơn người ta được.
“Đang suy nghĩ nên học cái gì sao?”
Nam Từ tiếp tục lắc đầu.
Bây giờ bộ dáng Hoắc Lâm thật sự giống ông chú nhà bên, ôn hòa nói chuyện với cô, cũng đã hỏi qua mấy vấn đề, rốt cuộc giống như nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Sợ tôi sao?”
Nam Từ cơ bản đã hơi thả lỏng một chút, nghe anh nói lại lập tức kéo căng thần kinh, lẳng lặng nhìn anh, nháy nháy mắt, không nói chuyện.
“Đừng có căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cô đâu.” Ánh mắt Hoắc Lâm ung dung nhìn cô, “Chí ít là bây giờ.”
“…”
“Biết người lúc nãy làm cái gì để thành ra cái dạng đó không?”
Nam Từ cứng đờ lắc đầu.
“Hắn vốn là tâm phúc của ta, nhưng về sau lại làm con chó cho người khác.”
Hoắc Lâm ưu nhã lắc lắc ly rượu, khẽ mỉm cười, nhìn cô: “Bên trong thế giới của tôi, chỉ có người bên mình và người bên địch, cô nói xem, chính hắn lựa chọn làm kẻ địch của tôi, thì có phải là nên phạt không?”
Nam Từ mím mím môi, không dám động đậy.
“Cho nên cô nói xem, nếu là cô, thì cô lựa chọn như thế nào?”
~
Lúc Nam Từ được thả ra khỏi phòng, từng bước chân đều đi nhanh như bay.
Chỉ ở trong một tiếng ngắn ngủi, mà cô cảm thấy mình suýt chết mấy lần, mồ hôi lạnh trên lưng túa ra không ít.
Cô đứng trên hành lang, hít một hơi thật sau.
Sau khi đã bình tĩnh lại, cô đi thẳng về phía thang máy.
Tài xế lái xe nhà họ Nam vẫn đứng ở đó, nhìn cô vẫn hoàn hảo, không chỗ nào bị thương, nên cực kỳ kinh ngạc.
Không phải đại tiểu thư đã nói khi con bé nhà quê này ra khỏi phòng thì không chết cũng sẽ mất đi vài lớp da sao?
Cái này nhìn giống như là chưa từng gặp chuyện gì hết?
Tài xế mang theo sự nghi hoặc đi theo Nam Từ vào trong thang máy.
Bên này, sau khi trợ lý nhìn chằm chằm Nam Từ đi khỏi mới quay về phòng.
Hoắc Lâm còn đang chậm rãi thưởng thức ly rượu vang đỏ.
“Đi rồi sao?”
“Dạ.” Trợ lý gật gật đầu, “Cô gái đó nhìn còn rất bình tĩnh, không biết lời ngài nói có tác dụng gì không.”
“Giả vờ thôi. Lá gan cũng nhỏ, khi thấy tôi trừng trị con chó của Hoắc Tu Thần thì đã bị dọa sợ rồi.”
Trợ lý có chút không hiểu: “Vậy ngài còn mời cô gái đó ăn cơm làm gì? Lãng phí thời gian của ngài.”
“Nhìn cô bé giống như con thỏ con bị hoảng sợ, cho nên tôi nhịn không được muốn trêu đùa một chút.”
Bàn tay Hoắc Lâm giãn ra, năm ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng.
Anh nhìn tay mình, nở nụ cười nhạt.
“Cho tới bây giờ mối quan tâm của thợ săn đều là quá trình săn, nhất là đối với con thỏ con yếu ớt như cô bé, cậu không cảm thấy nhìn cô bé không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay thú vị hơn trực tiếp bẻ gãy cổ sao?”
Trợ lý nghe xong lập tức run rẩy.
Đáy lòng không ngừng nghĩ ngợi, tuyệt đối không nên để ông chủ nhắm trúng.
Người như anh, cho dù là đã nhìn trúng, thì vẫn thích thú giày vò đối phương, còn đối với đối phương mà nói thì đó là tai họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.