Chương 48
Triệu Thập Dư
07/08/2019
Buổi sáng hôm sau, Nam Từ rời giường lúc trời còn chưa sáng.
Bởi vì cô có lớp sớm, cho nên cô muốn dậy sớm chuẩn bị một chút, sau đó sẽ tới trường luyện thi.
Lúc Nam Từ ở bên, thì Hoắc Lâm ngủ cực kỳ ngon giấc, bệnh mất ngủ bao lâu nay cũng tạm thời biến mất.
Vì vậy lúc cô rời giường thì anh hoàn toàn không phát hiện ra được.
Đại khái mười mấy phút sau, anh trở mình, vươn cánh tay muốn kéo cô ôm sát vào lồng ngực, mới phát hiện ra không thích hợp.
Hoắc Lâm mở mắt, hốc mắt sâu thẳm mê người, nhìn thấy bên cạnh không có ai, lông mày nhíu chặt lại.
Anh đứng dậy mặc áo ngủ, vừa buộc dây áo ngủ vừa đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa đi ra tới cửa, thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra.
Là Nam Từ.
Lúc này cô đã ăn mặc chỉnh tề, không chỉ như vậy, mà cô đã mang tạp dề trên người, có vẻ như mới từ phòng bếp ra.
“Em làm bữa sáng rồi hả?” Giọng nói của anh mang theo chút trầm khàn, ngái ngủ, nghe cực kỳ quyến rũ.
Nam Từ gật gật đầu, dừng một chút, có vẻ có chút ngượng ngùng: “Tôi… Tôi không muốn đánh thức anh, nhưng tôi có lớp sớm, thật sự không tới trễ được, cho nên dậy sớm một chút để làm bữa sáng. Tôi tính toán thời gian nghĩ đến giờ anh rời giường được rồi, nên lên giúp anh rửa mặt!”
Hoắc Lâm nhìn cô, có chút buồn cười: “Giúp tôi rửa mặt?”
“Tay anh đang bị thương đâu được đụng nước.” Cô vừa nói chuyện vừa kéo anh vào phòng tắm, “Lúc tôi không có ở đây, anh cũng phải để người giúp việc giúp anh rửa mặt, không được tự làm.”
Nghĩ nghĩ, cô bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn anh.
“Lát nữa tôi sẽ xin Wechat của dì giúp việc, hỏi xem anh có làm theo lời tôi nói không, nên anh phải nghe lời tôi đó, biết chưa?”
Lúc Nam Từ nói còn bày ra bộ dáng “Nghiêm khắc”, khiến mặt mày Hoắc Lâm hoàn toàn giãn ra, đáy mắt cũng có ý cười nhợt nhạt.
“Ừ, nghe lời em hết.”
Anh nói thì nói vậy thôi, chỉ vì anh muốn cô vui vẻ. Còn cái chuyện rửa mặt này thì anh muốn con thỏ của anh làm cho anh, cực kỳ tình tứ, còn những người khác thì đừng hòng có cơ hội đến gần anh.
Nam Từ lôi kéo anh đi vào phòng tắm, đầu tiên là lấy bàn chải giúp anh đánh răng.
Nhưng cô lại quá thấp, lúc đánh răng cho anh còn phải nhón chân vươn tay mới được, chưa được mấy giây đã không chịu nổi, định nghỉ một chút rồi lại tiếp tục.
Mặc dù Hoắc Lâm hưởng thụ cái cảm giác được cô chăm sóc, nhưng nhìn một lúc lại thấy đau lòng, anh vươn cánh tay trực tiếp bế cô ngồi lên bồn rửa tay.
“Bây giờ thì được rồi chứ.”
Nam Từ cười cười với anh, tiếp đó nghiêm túc đánh răng giúp anh.
Răng đã được đánh sạch sẽ, mặt cũng được rửa sạch, cuối cùng chỉ còn phần cạo râu.
Nam Từ nhìn một chút, có chút do dự: “Hay là tôi bôi kem cạo râu cho anh, rồi anh tự cạo nhé.”
“Tại sao?”
“Tôi sợ cạo không quen... Làm rách mặt anh.”
Hoắc Lâm khẽ cười, dùng chóp mũi cọ xát gương mặt cô: “Không sao, tôi tin tưởng bảo bối của tôi.”
Nói xong, anh vươn cánh tay lấy dao cạo râu, đưa cho cô: “Làm đi.”
Nam Từ hết cách, chỉ có thể làm đến cùng.
Đầu tiên cô lấy kem xoa đều quanh miệng Hoắc Lâm, tiếp đó cô nghiêm túc ghé sát mặt vào vị trí dưới cằm, bắt đầu cạo cẩn thận.
Tư thế của hai người lúc này trông cực kỳ thân mật, hai tay Hoắc Lâm chống hai bên thân thể Nam Từ, cơ thể cao lớn hơi nghiêng, mà cả người Nam Từ có vẻ như đang khép nép dưới cơ thể anh, nhìn nghiêng nghiêng xuống cái bóng dưới đất trông như hai người đang chồng lên nhau.
Trong cả quá trình, Hoắc Lâm nhìn Nam Từ không nhúc nhích, thỉnh thoảng còn nghiêng người về phía trước một chút, càng về sau, thì khoảng cách gần đến nỗi Nam Từ có thể ngửi thấy mùi hơi thở mát lạnh của anh.
Cô vốn rất căng thẳng, sợ dùng lực không đúng làm rách mặt anh, nhưng anh thì lại ra dáng vẻ bình thản như không có việc gì, còn trêu đùa cô nữa.
Cô có chút bực bội, hoàn toàn không còn bộ dáng sợ hãi như ngày bình thường nữa.
“Hoắc Lâm!”
Anh hờ hững lên tiếng: “Hả?”
“Anh lộn xộn nữa là tôi cạo rách mặt anh đó! Đến lúc đó anh đến công ty với vết xước trên mặt, coi chừng bị cấp dưới cười cho đấy.”
Cô còn tưởng loại uy hiếp này sẽ có tác dụng với anh, nhưng không ngờ anh lại chẳng quan tâm, thậm chí còn trả lời như chuyện đương nhiên: “Bọn họ không dám cười đâu.”
“...”
Thấy cô bị chọc tức đến nỗi trợn to hai mắt, trong lòng Hoắc Lâm mềm nhũn ra, khuôn mặt tuấn tú lại tiến sát mặt cô một lần nữa, muốn hôn cô một chút.
Nam Từ theo bản năng tránh anh, Hoắc Lâm nhìn thấy, ánh mắt xẹt qua tia nguy hiểm.
“Tránh tôi?”
“Không phải...” Nam Từ nhìn nhìn kem cạo râu quanh miệng anh, “Trên mặt anh còn dính kem cạo râu kìa.”
Lúc này ánh mắt Hoắc Lâm càng trở nên nguy hiểm hơn, cười như không cười: “Ghét tôi sao?”
Nói xong, anh lập tức vươn tay cánh tay ôm eo cô kéo vào trong ngực anh, khuôn mặt tuấn tú nặng nề cọ xát chóp mũi cô, kem cạo râu trăng trắng nhanh chóng dính lên mũi Nam Từ, nhìn có chút buồn cười.
Nam Từ cảm thấy chóp mũi lành lạnh, có chút ngứa ngứa khó chịu.
“Còn ghét nữa không?” Anh hỏi.
Cô oán giận nhìn anh chằm chằm, không nói tiếng nào.
Hoắc Lâm cong môi cười cười, môi mỏng lại tiến sát đến chóp mũi cô.
Nam Từ phát hiện ra ý đồ của anh, cái đầu nhỏ lại né tránh đi chỗ khác.
“Bẩn.”
Hoắc Lâm làm như không nghe thấy, cuối cùng, đôi môi vẫn chạm đến chóp mũi cô.
Một lát sau, anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp êm tai:
“Tôi không sợ.”
~
Hai người giằng co đại khái nửa tiếng mới vệ sinh cá nhận sạch sẽ, sau đó Nam Từ lại đỏ mặt mặc áo sơ mi cho anh, đeo cà vạt cho anh, rồi dẫn anh xuống lầu ăn cơm.
Bữa sáng đều do cô chuẩn bị, nhưng bởi vì cô ở trên lầu quá lâu, cho nên dì giúp việc lại thay cô làm phần còn lại.
Cho nên lúc bọn họ xuống lầu thì trên bàn đã dọn xong đồ ăn.
Nam Từ không làm món tây, mà ăn sáng chính là canh và cơm, còn có chút rau củ trộn ăn kèm, hương vị vừa ăn, cực kỳ ngon miệng.
Trong lúc ăn cơm, cô tranh thủ gọi dì giúp việc tới dặn dò, không được để Hoắc Lâm đụng nước, muốn dì giúp việc giúp anh vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Dì giúp việc có chút hoảng, bà ta biết Hoắc tiên sinh bình thường hầu như đều không nói chuyện với người giúp việc, chứ đừng nói đến chuyện tiếp xúc thân mật.
Nhưng lúc Nam từ dặn dò, thì Hoắc Lâm ngồi bên cạnh vừa ăn cơm vừa cười, cũng không lên tiếng phản đối.
Vì vậy, dì giúp việc cũng không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu: “Tôi biết rồi, tiểu phu nhân.”
Nam Từ sửng sốt một chút, tiếp đó xấu hổ lan tràn khắp cơ thể, hai gò má nhanh chóng đỏ lên.
“Không phải, tôi không phải...”
Dì giúp việc hoàn toàn không biết Nam Từ muốn nói gì, cho nên cũng không biết đáp lại thế nào, bà ta nhìn sang Hoắc Lâm, cảm giác như nhặt được đại xá, tranh thủ quay người rời đi.
“Sớm muộn gì cũng gả cho tôi, dì ấy gọi em vậy cũng đâu sai, em xấu hổ cái gì?”
Gương mặt Nam Từ đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Mối quan hệ còn chưa rõ ràng nữa mà, gả cái gì mà gả...”
Hoắc Lâm nghe thấy, nghiêng đầu vươn tay nắm cằm cô, nâng gương mặt cô lên.
“Chưa rõ ràng? Hay là hôm nay chúng ta làm rõ mối quan hệ này luôn nhé?”
Nam Từ nghe thấy tia nguy hiểm trong lời nói của anh, vội vàng lắc đầu: “Tôi có nói gì đâu... Nhanh ăn cơm đi! Tôi còn phải đến trường nữa đó!”
Hoắc Lâm nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, cũng không làm khó cô nữa, buông tay tiếp tục ăn cơm.
Trên đường đến trường luyện thi, Hoắc Lâm một mực để Nam Từ ngồi trên đùi mình, tài xế rất ý thức nâng tấm che lên, nhưng Nam Từ thỉnh thoảng vẫn phát ra mấy tiếng nho nhỏ, truyền tới trước một chút.
“Anh nhẹ nhàng một chút đi mà...”
“Chỗ đó đỏ lắm rồi, không được đâu!”
“Đau quá, mau thả tôi ra!”
...
Tài xế nghe thấy, cả cơ thể đều căng thẳng, cảm thấy hối hận khi quên mang nút bịt tai.
Mà ở ghế sau, Nam Từ ngồi trên đùi Hoắc Lâm, gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó.
Cô nhìn mấy vết đỏ trên cổ, có chút vừa thẹn vừa xấu hổ.
“Anh để lại mấy vết này rồi sao tôi đến lớp đây? Bây giờ thời tiết đang rất lạnh, nếu nói bị muỗi cắn thì mọi người chắc chắn không tin!”
Hoắc Lâm không nói chuyện, ngón tay thon dài vuốt ve mấy vết đỏ trên cổ cô, tư thái mập mờ.
“Giáo viên ở trường luyện thi biết quan hệ của chúng ta, chắc chắn sẽ không hỏi. Còn bạn học...” Môi mỏng của anh lại nhẹ nhàng dán lên cổ cô, in thêm một cái dấu hôn tiếp theo, “Cứ nói là bạn trai em để lại.”
Nam Từ nhỏ giọng phàn nàn: “Bạn trai cái gì, rõ ràng là...”
Nói xong, lại nhớ chuyện trên bàn ăn sáng nay, cô sợ Hoắc Lâm lại nổi điên, thế là nhanh chóng đổi giọng.
“Anh đã nói là cho tôi thêm thời gian!”
“Ừ anh đã nói là cho em thêm thời gian. Nhưng mà bảo bối à, anh là người làm ăn, người làm ăn không làm chuyện thua lỗ.”
Giọng anh cực kỳ trầm thấp, mang theo sự âm u và dục vọng mãnh liệt, môi mỏng lưu luyến hôn lên vết đỏ anh mới lưu lại trên cổ Nam Từ.
“Vì vậy những cái này chỉ là chút lợi nhuận thôi.”
~
Sau khi anh đưa mắt nhìn Nam Từ bình an đi vào trong trường học, gương mặt đang cười cười của anh cũng dần trở nên nhạt đi.
Anh nhắm mắt tựa vào ghế, lúc mở miệng, giọng nói đã lạnh trở lại.
“Con gái nhà họ Lưu xử lý sao rồi?”
Tài xế gật gật đầu: “Trợ lý Trương đã làm theo ý ngài, tìm người làm giám định tâm thần cho cô ta... Sau đó đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Lúc tài xế nói chuyện, còn liếc nhìn Hoắc Lâm qua gương chiếu hậu một cái.
Quả nhiên, anh ta cảm thấy ông chủ mình ở bộ dáng này là bình thường nhất, mặc dù bộ dáng lúc anh ở một chỗ với Nam nhị tiểu thư cũng không đến nỗi khiến tài xế không thích ứng nổi, nhưng vẫn cảm thấy.... Là lạ.
Đúng lúc này, điện thoại Hoắc Lâm vang lên, anh nghe máy, không biết bên kia nói gì, chỉ nghe thấy anh trả lời: “Ừ, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với tài xế: “Đến công ty.”
Trước cổng công ty, ngoài trợ lý Trương ra thì bên cạnh là ba của Lưu Lâm Lâm, vị chủ tịch Lưu kia.
Lúc này chủ tịch Lưu đã sớm mất đi bộ dáng trước đó, mặc dù ăn mặc rất chỉnh chu, nhưng tinh thần trông cực kỳ mệt mỏi.
Ông ta trông thấy Hoắc Lâm xuống xe, ngay lập tức chạy tới, không nói một lời, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Tổng giám đốc Hoắc! Tôi van xin ngài... Ngài bỏ qua cho con gái tôi lần này được không? Tôi... Tôi cam đoan sẽ không để con bé làm gì nữa, chỉ cần ngài bỏ qua, thì tôi lập tức cho con bé xuất ngoại! Không bao giờ quay lại đây nữa!”
Ông ta vừa nói vừa níu ống tay áo Hoắc Lâm, bộ dáng cực kỳ hèn mọn đáng thương.
Nhưng biểu lộ của Hoắc Lâm không hề thay đổi, anh nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, hất bàn tay của chủ tịch Lưu ra.
“Tôi nghĩ lần trước đã cho các người một bài học nhớ đời rồi, nhưng rất tiếc... Con gái ông lại là người tìm đến cái chết.”
Nói xong, Hoắc Lâm có chút cúi người, tiến sát gần chủ tịch Lưu.
“Nếu như ông không thích con gái ông bị giam trong bệnh viện tâm thần, thì hay tôi để con gái ông vào tù nhỉ?”
Lúc anh nói chuyện, giọng nói cực kỳ nhẹ, thậm chí còn mang theo một tia cười lạnh khiến người ta sợ hãi.
Chủ tịch Lưu nghe xong không khỏi rùng mình một cái, trong nháy mắt hiểu lời Hoắc Lâm nói.
Ban đầu ông ta cảm thấy Lâm Lâm ở trong bệnh viện tâm thần chắc chắn sẽ tự sát! Với tính cách của cô ta, cho dù không bị điên, nhưng bị giam trong bệnh viện tâm thần lâu ngày cũng sẽ bị ép đến phát điên!
Nhưng mà... Nhưng mà Hoắc Lâm lại cảm thấy hình phạt này là đã quá nương tay với cô ta rồi.
Nếu như không chọn cái này, thì anh nhất định sẽ dùng thủ đoạn để Lâm Lâm bị xử nặng... Không, có lẽ cũng chẳng cần thủ đoạn gì, Lâm Lâm vốn cố ý đả thương người khác, mà lúc cô ta ở trong đồn cảnh sát còn tiếp tục chửi mắng cái gì mà “Tiện nhân”, “Đáng chết”...
Ông ta tin với dàn luật sư dưới tay Hoắc Lâm, thì bọn họ nhất định sẽ nắm lấy những chi tiết này!
Đến lúc đó nếu Lâm Lâm quả thật đi tù... Thì Hoắc Lâm có lẽ không cần bố trí người động thủ, mà chắc chắn bên trong sẽ có người ra tay với Lâm Lâm.
Ông ta không còn dám suy nghĩ nữa! Ông ta thương xót con gái, nhưng với an nguy của con gái ông... Thì có lẽ kết quả hiện tại là tốt nhất!
Ông ta tuyệt vọng đứng dậy, không nhìn Hoắc Lâm, thậm chí không phủi lớp tuyết dính trên đầu gối, mà chật vật xoay người rời đi.
Hoắc Lâm lạnh mặt, trực tiếp nói với trợ lý Trương: “Tìm bác sĩ trong bênh viện “Cố chiếu” Lưu tiểu thư nhiều một chút, đừng để cô ta sống yên ổn.”
Trợ lý Trương gật đầu một cái: “Rõ.”
Hoắc Lâm bước một bước vào công ty, nhưng chưa đi được bước thứ hai, anh hình như nhớ ra cái gì đó, bước chân dừng lại.
“Tìm người điều tra chút chuyện về Nam Từ lúc còn nhỏ.”
Trợ lý Trương sửng sốt một chút: “Ông chủ, ý ngài là...”
“Toàn bộ.” Biểu hiện Hoắc Lâm không thay đổi, giọng nói lạnh tanh, “Từ lúc Nam Từ sinh ra cho đến khi về nhà họ Nam, tôi muốn biết tất cả mọi thứ.”
Bởi vì cô có lớp sớm, cho nên cô muốn dậy sớm chuẩn bị một chút, sau đó sẽ tới trường luyện thi.
Lúc Nam Từ ở bên, thì Hoắc Lâm ngủ cực kỳ ngon giấc, bệnh mất ngủ bao lâu nay cũng tạm thời biến mất.
Vì vậy lúc cô rời giường thì anh hoàn toàn không phát hiện ra được.
Đại khái mười mấy phút sau, anh trở mình, vươn cánh tay muốn kéo cô ôm sát vào lồng ngực, mới phát hiện ra không thích hợp.
Hoắc Lâm mở mắt, hốc mắt sâu thẳm mê người, nhìn thấy bên cạnh không có ai, lông mày nhíu chặt lại.
Anh đứng dậy mặc áo ngủ, vừa buộc dây áo ngủ vừa đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa đi ra tới cửa, thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra.
Là Nam Từ.
Lúc này cô đã ăn mặc chỉnh tề, không chỉ như vậy, mà cô đã mang tạp dề trên người, có vẻ như mới từ phòng bếp ra.
“Em làm bữa sáng rồi hả?” Giọng nói của anh mang theo chút trầm khàn, ngái ngủ, nghe cực kỳ quyến rũ.
Nam Từ gật gật đầu, dừng một chút, có vẻ có chút ngượng ngùng: “Tôi… Tôi không muốn đánh thức anh, nhưng tôi có lớp sớm, thật sự không tới trễ được, cho nên dậy sớm một chút để làm bữa sáng. Tôi tính toán thời gian nghĩ đến giờ anh rời giường được rồi, nên lên giúp anh rửa mặt!”
Hoắc Lâm nhìn cô, có chút buồn cười: “Giúp tôi rửa mặt?”
“Tay anh đang bị thương đâu được đụng nước.” Cô vừa nói chuyện vừa kéo anh vào phòng tắm, “Lúc tôi không có ở đây, anh cũng phải để người giúp việc giúp anh rửa mặt, không được tự làm.”
Nghĩ nghĩ, cô bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn anh.
“Lát nữa tôi sẽ xin Wechat của dì giúp việc, hỏi xem anh có làm theo lời tôi nói không, nên anh phải nghe lời tôi đó, biết chưa?”
Lúc Nam Từ nói còn bày ra bộ dáng “Nghiêm khắc”, khiến mặt mày Hoắc Lâm hoàn toàn giãn ra, đáy mắt cũng có ý cười nhợt nhạt.
“Ừ, nghe lời em hết.”
Anh nói thì nói vậy thôi, chỉ vì anh muốn cô vui vẻ. Còn cái chuyện rửa mặt này thì anh muốn con thỏ của anh làm cho anh, cực kỳ tình tứ, còn những người khác thì đừng hòng có cơ hội đến gần anh.
Nam Từ lôi kéo anh đi vào phòng tắm, đầu tiên là lấy bàn chải giúp anh đánh răng.
Nhưng cô lại quá thấp, lúc đánh răng cho anh còn phải nhón chân vươn tay mới được, chưa được mấy giây đã không chịu nổi, định nghỉ một chút rồi lại tiếp tục.
Mặc dù Hoắc Lâm hưởng thụ cái cảm giác được cô chăm sóc, nhưng nhìn một lúc lại thấy đau lòng, anh vươn cánh tay trực tiếp bế cô ngồi lên bồn rửa tay.
“Bây giờ thì được rồi chứ.”
Nam Từ cười cười với anh, tiếp đó nghiêm túc đánh răng giúp anh.
Răng đã được đánh sạch sẽ, mặt cũng được rửa sạch, cuối cùng chỉ còn phần cạo râu.
Nam Từ nhìn một chút, có chút do dự: “Hay là tôi bôi kem cạo râu cho anh, rồi anh tự cạo nhé.”
“Tại sao?”
“Tôi sợ cạo không quen... Làm rách mặt anh.”
Hoắc Lâm khẽ cười, dùng chóp mũi cọ xát gương mặt cô: “Không sao, tôi tin tưởng bảo bối của tôi.”
Nói xong, anh vươn cánh tay lấy dao cạo râu, đưa cho cô: “Làm đi.”
Nam Từ hết cách, chỉ có thể làm đến cùng.
Đầu tiên cô lấy kem xoa đều quanh miệng Hoắc Lâm, tiếp đó cô nghiêm túc ghé sát mặt vào vị trí dưới cằm, bắt đầu cạo cẩn thận.
Tư thế của hai người lúc này trông cực kỳ thân mật, hai tay Hoắc Lâm chống hai bên thân thể Nam Từ, cơ thể cao lớn hơi nghiêng, mà cả người Nam Từ có vẻ như đang khép nép dưới cơ thể anh, nhìn nghiêng nghiêng xuống cái bóng dưới đất trông như hai người đang chồng lên nhau.
Trong cả quá trình, Hoắc Lâm nhìn Nam Từ không nhúc nhích, thỉnh thoảng còn nghiêng người về phía trước một chút, càng về sau, thì khoảng cách gần đến nỗi Nam Từ có thể ngửi thấy mùi hơi thở mát lạnh của anh.
Cô vốn rất căng thẳng, sợ dùng lực không đúng làm rách mặt anh, nhưng anh thì lại ra dáng vẻ bình thản như không có việc gì, còn trêu đùa cô nữa.
Cô có chút bực bội, hoàn toàn không còn bộ dáng sợ hãi như ngày bình thường nữa.
“Hoắc Lâm!”
Anh hờ hững lên tiếng: “Hả?”
“Anh lộn xộn nữa là tôi cạo rách mặt anh đó! Đến lúc đó anh đến công ty với vết xước trên mặt, coi chừng bị cấp dưới cười cho đấy.”
Cô còn tưởng loại uy hiếp này sẽ có tác dụng với anh, nhưng không ngờ anh lại chẳng quan tâm, thậm chí còn trả lời như chuyện đương nhiên: “Bọn họ không dám cười đâu.”
“...”
Thấy cô bị chọc tức đến nỗi trợn to hai mắt, trong lòng Hoắc Lâm mềm nhũn ra, khuôn mặt tuấn tú lại tiến sát mặt cô một lần nữa, muốn hôn cô một chút.
Nam Từ theo bản năng tránh anh, Hoắc Lâm nhìn thấy, ánh mắt xẹt qua tia nguy hiểm.
“Tránh tôi?”
“Không phải...” Nam Từ nhìn nhìn kem cạo râu quanh miệng anh, “Trên mặt anh còn dính kem cạo râu kìa.”
Lúc này ánh mắt Hoắc Lâm càng trở nên nguy hiểm hơn, cười như không cười: “Ghét tôi sao?”
Nói xong, anh lập tức vươn tay cánh tay ôm eo cô kéo vào trong ngực anh, khuôn mặt tuấn tú nặng nề cọ xát chóp mũi cô, kem cạo râu trăng trắng nhanh chóng dính lên mũi Nam Từ, nhìn có chút buồn cười.
Nam Từ cảm thấy chóp mũi lành lạnh, có chút ngứa ngứa khó chịu.
“Còn ghét nữa không?” Anh hỏi.
Cô oán giận nhìn anh chằm chằm, không nói tiếng nào.
Hoắc Lâm cong môi cười cười, môi mỏng lại tiến sát đến chóp mũi cô.
Nam Từ phát hiện ra ý đồ của anh, cái đầu nhỏ lại né tránh đi chỗ khác.
“Bẩn.”
Hoắc Lâm làm như không nghe thấy, cuối cùng, đôi môi vẫn chạm đến chóp mũi cô.
Một lát sau, anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp êm tai:
“Tôi không sợ.”
~
Hai người giằng co đại khái nửa tiếng mới vệ sinh cá nhận sạch sẽ, sau đó Nam Từ lại đỏ mặt mặc áo sơ mi cho anh, đeo cà vạt cho anh, rồi dẫn anh xuống lầu ăn cơm.
Bữa sáng đều do cô chuẩn bị, nhưng bởi vì cô ở trên lầu quá lâu, cho nên dì giúp việc lại thay cô làm phần còn lại.
Cho nên lúc bọn họ xuống lầu thì trên bàn đã dọn xong đồ ăn.
Nam Từ không làm món tây, mà ăn sáng chính là canh và cơm, còn có chút rau củ trộn ăn kèm, hương vị vừa ăn, cực kỳ ngon miệng.
Trong lúc ăn cơm, cô tranh thủ gọi dì giúp việc tới dặn dò, không được để Hoắc Lâm đụng nước, muốn dì giúp việc giúp anh vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Dì giúp việc có chút hoảng, bà ta biết Hoắc tiên sinh bình thường hầu như đều không nói chuyện với người giúp việc, chứ đừng nói đến chuyện tiếp xúc thân mật.
Nhưng lúc Nam từ dặn dò, thì Hoắc Lâm ngồi bên cạnh vừa ăn cơm vừa cười, cũng không lên tiếng phản đối.
Vì vậy, dì giúp việc cũng không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu: “Tôi biết rồi, tiểu phu nhân.”
Nam Từ sửng sốt một chút, tiếp đó xấu hổ lan tràn khắp cơ thể, hai gò má nhanh chóng đỏ lên.
“Không phải, tôi không phải...”
Dì giúp việc hoàn toàn không biết Nam Từ muốn nói gì, cho nên cũng không biết đáp lại thế nào, bà ta nhìn sang Hoắc Lâm, cảm giác như nhặt được đại xá, tranh thủ quay người rời đi.
“Sớm muộn gì cũng gả cho tôi, dì ấy gọi em vậy cũng đâu sai, em xấu hổ cái gì?”
Gương mặt Nam Từ đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Mối quan hệ còn chưa rõ ràng nữa mà, gả cái gì mà gả...”
Hoắc Lâm nghe thấy, nghiêng đầu vươn tay nắm cằm cô, nâng gương mặt cô lên.
“Chưa rõ ràng? Hay là hôm nay chúng ta làm rõ mối quan hệ này luôn nhé?”
Nam Từ nghe thấy tia nguy hiểm trong lời nói của anh, vội vàng lắc đầu: “Tôi có nói gì đâu... Nhanh ăn cơm đi! Tôi còn phải đến trường nữa đó!”
Hoắc Lâm nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, cũng không làm khó cô nữa, buông tay tiếp tục ăn cơm.
Trên đường đến trường luyện thi, Hoắc Lâm một mực để Nam Từ ngồi trên đùi mình, tài xế rất ý thức nâng tấm che lên, nhưng Nam Từ thỉnh thoảng vẫn phát ra mấy tiếng nho nhỏ, truyền tới trước một chút.
“Anh nhẹ nhàng một chút đi mà...”
“Chỗ đó đỏ lắm rồi, không được đâu!”
“Đau quá, mau thả tôi ra!”
...
Tài xế nghe thấy, cả cơ thể đều căng thẳng, cảm thấy hối hận khi quên mang nút bịt tai.
Mà ở ghế sau, Nam Từ ngồi trên đùi Hoắc Lâm, gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó.
Cô nhìn mấy vết đỏ trên cổ, có chút vừa thẹn vừa xấu hổ.
“Anh để lại mấy vết này rồi sao tôi đến lớp đây? Bây giờ thời tiết đang rất lạnh, nếu nói bị muỗi cắn thì mọi người chắc chắn không tin!”
Hoắc Lâm không nói chuyện, ngón tay thon dài vuốt ve mấy vết đỏ trên cổ cô, tư thái mập mờ.
“Giáo viên ở trường luyện thi biết quan hệ của chúng ta, chắc chắn sẽ không hỏi. Còn bạn học...” Môi mỏng của anh lại nhẹ nhàng dán lên cổ cô, in thêm một cái dấu hôn tiếp theo, “Cứ nói là bạn trai em để lại.”
Nam Từ nhỏ giọng phàn nàn: “Bạn trai cái gì, rõ ràng là...”
Nói xong, lại nhớ chuyện trên bàn ăn sáng nay, cô sợ Hoắc Lâm lại nổi điên, thế là nhanh chóng đổi giọng.
“Anh đã nói là cho tôi thêm thời gian!”
“Ừ anh đã nói là cho em thêm thời gian. Nhưng mà bảo bối à, anh là người làm ăn, người làm ăn không làm chuyện thua lỗ.”
Giọng anh cực kỳ trầm thấp, mang theo sự âm u và dục vọng mãnh liệt, môi mỏng lưu luyến hôn lên vết đỏ anh mới lưu lại trên cổ Nam Từ.
“Vì vậy những cái này chỉ là chút lợi nhuận thôi.”
~
Sau khi anh đưa mắt nhìn Nam Từ bình an đi vào trong trường học, gương mặt đang cười cười của anh cũng dần trở nên nhạt đi.
Anh nhắm mắt tựa vào ghế, lúc mở miệng, giọng nói đã lạnh trở lại.
“Con gái nhà họ Lưu xử lý sao rồi?”
Tài xế gật gật đầu: “Trợ lý Trương đã làm theo ý ngài, tìm người làm giám định tâm thần cho cô ta... Sau đó đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Lúc tài xế nói chuyện, còn liếc nhìn Hoắc Lâm qua gương chiếu hậu một cái.
Quả nhiên, anh ta cảm thấy ông chủ mình ở bộ dáng này là bình thường nhất, mặc dù bộ dáng lúc anh ở một chỗ với Nam nhị tiểu thư cũng không đến nỗi khiến tài xế không thích ứng nổi, nhưng vẫn cảm thấy.... Là lạ.
Đúng lúc này, điện thoại Hoắc Lâm vang lên, anh nghe máy, không biết bên kia nói gì, chỉ nghe thấy anh trả lời: “Ừ, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với tài xế: “Đến công ty.”
Trước cổng công ty, ngoài trợ lý Trương ra thì bên cạnh là ba của Lưu Lâm Lâm, vị chủ tịch Lưu kia.
Lúc này chủ tịch Lưu đã sớm mất đi bộ dáng trước đó, mặc dù ăn mặc rất chỉnh chu, nhưng tinh thần trông cực kỳ mệt mỏi.
Ông ta trông thấy Hoắc Lâm xuống xe, ngay lập tức chạy tới, không nói một lời, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Tổng giám đốc Hoắc! Tôi van xin ngài... Ngài bỏ qua cho con gái tôi lần này được không? Tôi... Tôi cam đoan sẽ không để con bé làm gì nữa, chỉ cần ngài bỏ qua, thì tôi lập tức cho con bé xuất ngoại! Không bao giờ quay lại đây nữa!”
Ông ta vừa nói vừa níu ống tay áo Hoắc Lâm, bộ dáng cực kỳ hèn mọn đáng thương.
Nhưng biểu lộ của Hoắc Lâm không hề thay đổi, anh nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, hất bàn tay của chủ tịch Lưu ra.
“Tôi nghĩ lần trước đã cho các người một bài học nhớ đời rồi, nhưng rất tiếc... Con gái ông lại là người tìm đến cái chết.”
Nói xong, Hoắc Lâm có chút cúi người, tiến sát gần chủ tịch Lưu.
“Nếu như ông không thích con gái ông bị giam trong bệnh viện tâm thần, thì hay tôi để con gái ông vào tù nhỉ?”
Lúc anh nói chuyện, giọng nói cực kỳ nhẹ, thậm chí còn mang theo một tia cười lạnh khiến người ta sợ hãi.
Chủ tịch Lưu nghe xong không khỏi rùng mình một cái, trong nháy mắt hiểu lời Hoắc Lâm nói.
Ban đầu ông ta cảm thấy Lâm Lâm ở trong bệnh viện tâm thần chắc chắn sẽ tự sát! Với tính cách của cô ta, cho dù không bị điên, nhưng bị giam trong bệnh viện tâm thần lâu ngày cũng sẽ bị ép đến phát điên!
Nhưng mà... Nhưng mà Hoắc Lâm lại cảm thấy hình phạt này là đã quá nương tay với cô ta rồi.
Nếu như không chọn cái này, thì anh nhất định sẽ dùng thủ đoạn để Lâm Lâm bị xử nặng... Không, có lẽ cũng chẳng cần thủ đoạn gì, Lâm Lâm vốn cố ý đả thương người khác, mà lúc cô ta ở trong đồn cảnh sát còn tiếp tục chửi mắng cái gì mà “Tiện nhân”, “Đáng chết”...
Ông ta tin với dàn luật sư dưới tay Hoắc Lâm, thì bọn họ nhất định sẽ nắm lấy những chi tiết này!
Đến lúc đó nếu Lâm Lâm quả thật đi tù... Thì Hoắc Lâm có lẽ không cần bố trí người động thủ, mà chắc chắn bên trong sẽ có người ra tay với Lâm Lâm.
Ông ta không còn dám suy nghĩ nữa! Ông ta thương xót con gái, nhưng với an nguy của con gái ông... Thì có lẽ kết quả hiện tại là tốt nhất!
Ông ta tuyệt vọng đứng dậy, không nhìn Hoắc Lâm, thậm chí không phủi lớp tuyết dính trên đầu gối, mà chật vật xoay người rời đi.
Hoắc Lâm lạnh mặt, trực tiếp nói với trợ lý Trương: “Tìm bác sĩ trong bênh viện “Cố chiếu” Lưu tiểu thư nhiều một chút, đừng để cô ta sống yên ổn.”
Trợ lý Trương gật đầu một cái: “Rõ.”
Hoắc Lâm bước một bước vào công ty, nhưng chưa đi được bước thứ hai, anh hình như nhớ ra cái gì đó, bước chân dừng lại.
“Tìm người điều tra chút chuyện về Nam Từ lúc còn nhỏ.”
Trợ lý Trương sửng sốt một chút: “Ông chủ, ý ngài là...”
“Toàn bộ.” Biểu hiện Hoắc Lâm không thay đổi, giọng nói lạnh tanh, “Từ lúc Nam Từ sinh ra cho đến khi về nhà họ Nam, tôi muốn biết tất cả mọi thứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.