Chương 86: Ngoại truyện 2
Triệu Thập Dư
30/04/2020
Editor: Trà Đá.
Ngày đó sau khi tan cuộc chơi thì đã hơn hai giờ sáng.
Tất cả mọi người đều uống một chút rượu, kể cả Nam Từ.
Nhưng cô đã trải qua mấy lần kinh nghiệm xương máu, cho nên lần này không dám uống nhiều, chỉ tùy tiện nhấp chút bia rồi để xuống, bắt đầu đổi đồ uống.
Lúc rời đi, Hoắc Lâm có chút say, Nam Từ nhìn anh, ngoại trừ ánh mắt có chút không giống ngày thường, còn lại nhìn có vẻ như không biết anh uống nhiều hay không.
Chỉ là sau khi lên xe… Cô mới cảm giác được là anh có chút say.
Bởi vì cô vừa lên xe thì anh đã trực tiếp đè cô xuống, không quan tâm đến xung quanh, bắt đầu hôn cô, thì cô có cảm giác anh không giống bình thường…
Lái xe nhanh trí, cảm giác bầu không khí không đúng, lập tức nâng tấm che lên.
Hoắc Lâm khi say hoàn toàn biểu lộ sự ham muốn chiếm hữu cô ngày càng lớn, bình thường anh kiềm chế bao nhiêu, thì bây giờ lại không nhịn được nữa.
Bình thường anh lúc nào cũng dịu dàng hôn cô, lúc này lại dùng sức mút môi cô, Nam Từ có cảm giác đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại rồi, mà cô rõ ràng không uống rượu, bây giờ bị anh hôn đến mức khoang miệng cô cũng đầy mùi rượu.
Lúc anh buông cô ra, Nam Từ bị anh giày vò đến mức hai mắt mờ mịt, ngược lại cô không có cảm giác giận, mà chỉ vui đùa nhõng nhẽo phàn nàn anh: “Anh chỉ giỏi bắt nạt em khi không có ai xung quanh.”
Hoắc Lâm cười cười, mái tóc được chải chỉnh tề ngay ngắn, lúc này cũng xốc xếch rơi thõng vài sợi, gọng kính vàng anh mang vốn khiến gương mặt tuấn tú của anh thêm phần nghiêm nghị và nhã nhặn, bây giờ lại khoác thêm một tia tà khí.
“Anh cũng muốn bắt nạt em khi có người ở xung quanh đó chứ, em cho phép sao?”
“…”
“Hứa, sau này không được gần người đàn ông khác như vậy nữa.” Anh ôm eo cô, đầu ngón tay vuốt ve, tùy ý nói ra một câu.
Mặc dù giọng điệu của anh rất hững hờ, nhưng Nam Từ nghe ra mùi nguy hiểm.
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng có quen biết gì đâu, người xa lạ mà… Với lại em nghĩ ra trăm phương nghìn kế từ chối nên mới nói chuyện với người đó mà.”
“Tóm lại là không được.” Hoắc Lâm cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Trừ anh ra, sau này không được để người đàn ông khác gần em nửa bước chân.”
“…”
Nam Từ lén liếc anh, cô không biết bạn trai nhà người ta thế nào, nhưng bạn trai nhà mình thì thật sự ghen tuông đến mức khó hiểu.
Nhưng cũng may đây chỉ là chuyện nhỏ, cô cũng có thể chấp nhận được.
Mà thôi cô vì anh một chút vậy, dù sao anh cũng đã thỏa hiệp nhiều việc vì cô rồi.
Ngẫm lại những chuyện này thì cô cũng tha thứ cho cái sự bá đạo khó hiểu của anh.
Thế là cô cong môi cười, giống như một con thỏ nhỏ, ôm cổ anh, dụi dụi đầu vào lồng ngực anh.
“Lúc nãy em hát thế nào? Có phải rất êm tai không? Ha ha ha, thật ra bài hát này em hay nghe lúc còn ở nước ngoài, cũng có cố gắng học thuộc, chỉ là để sau này về hát cho anh nghe.”
Hoắc Lâm nở nụ cười yếu ớt: “Ừ, vậy lát nữa em phải hát cho anh nghe thêm mấy lần nữa.”
Nam Từ không hiểu lắm, nhưng vừa về đến nhà, cô đã bị anh ép ở trong phòng ngủ tới tới lui lui, lại bị anh bắt ép hát câu “Dành cho anh hàng vạn lần.”, thì lúc đó cô mới hiểu ý của anh rốt cuộc là gì…
Sau đó cô mơ mơ màng màng, nghe thấy Hoắc Lâm lần thứ tư lật người ra mép giường, có tiếng thứ gì đó như bị xé rách.
Cô suy nghĩ một chút, ôm lấy anh từ phía sau.
“Đừng dùng nữa.” Giọng nói của cô vẫn còn mang theo chút khàn khàn, cũng có chút mềm mại.
Động tác Hoắc Lâm dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Hả?”
Cô dừng lại một lúc, sau đó mới ấp úng: “Hay là chúng ta sinh một đứa đi.”
Lúc mới về nước, cô cảm thấy chưa đủ ổn định, chính cô còn cảm thấy tâm tư cô bất ổn, cho nên mới không muốn có con.
Nhưng bây giờ mọi chuyện hết thảy đã kết thúc, cuộc sống của cô ngày càng ổn định, cô cũng quyết định từ nay về sau sẽ mãi ở bên cạnh anh, vậy chi bằng có một đứa con đi.
Ít ra… Cũng cho anh có chút cảm giác an toàn?
Hiện tại cô luôn cảm thấy anh vẫn còn chút nghi ngờ cô, nghi ngờ cô vẫn còn giống như lúc trước, có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào.
Thật ra hôm qua lúc Hoắc phu nhân và ba Hoắc đến công ty Hoắc Lâm, thì suy nghĩ này cũng xẹt qua trong đầu cô.
Cô không biết nên nói thế nào, nhưng ý của cô là Hoắc Lâm từ nhỏ đến lớn chưa từng biết đến mùi vị của gia đình, của người thân.
Bao gồm cả ba Hoắc.
Ba Hoắc nhìn có vẻ rất đau xót Hoắc Lâm, cũng xấu hổ với anh, nhưng nhiều năm trôi qua ông cũng chẳng làm được gì cho Hoắc Lâm.
Mà đương nhiên Hoắc Lâm chỉ có sự tôn trọng đối với ông, chứ không có một chút tình cảm cha con nào.
Nghĩ tới đây, Nam Từ lập tức cảm thấy đau lòng cho Hoắc Lâm.
Vậy nên cô suy nghĩ nếu như anh đã không có người thân, thì cô sẽ tặng cho anh một người thân, bao gồm tặng kèm cả cô.
Sau này có cô và con rồi, thì thế giới của anh cũng sẽ không còn khổ sở và âm u.
Với tính cách cố chấp và không có cảm giác an toàn như anh, thì như vậy có lẽ sẽ có thay đổi lớn.
Cô muốn mang lại hạnh phúc cho anh, muốn anh cũng có tất cả hạnh phúc mà một người bình thường nên có.
Cho nên cô gạt hết bỏ mọi ngượng ngùng, nói ra câu kia.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ thuận theo ý cô, coi như không nói gì, nhưng động tác thực tế cũng sẽ ngầm đồng ý với cô.
Nhưng ai mà ngờ…
Hoắc Lâm nghe xong chỉ dừng lại, sau đó tiếp tục động tác trong tay, rồi anh quay người ôm cô, hôn lên trán cô một cái.
“Chờ thêm một chút nữa.”
“…”
Nam Từ không hiểu, trước đó anh còn vội vàng muốn cô sinh con, sao bây giờ cô đã chịu rồi thì anh lại bảo chờ?!
Nhưng sự nghi ngờ của cô chưa tồn tại được bao lâu, thì đã bị anh lôi kéo vào một phen trầm luân mới.
Lúc cô bị anh giày vò hung ác đến mức nắm chặt ga trải giường, Nam Từ vẫn còn thắc mắc tại sao anh lại đổi ý?
…
Sau khi hoàn toàn kết thúc cuộc vui, Hoắc Lâm ôm Nam Từ vào lòng, để cho cô lấy lại hơi thở, rồi anh hôn lên đỉnh đầu cô.
“Ngủ đi.”
Trong đầu Nam Từ toàn là thắc mắc về chuyện lúc nãy, hoàn toàn không buồn ngủ.
Cách nửa ngày, Nam Từ nhìn Hoắc Lâm trong bóng đêm, lúc này hô hấp của anh đã ổn định, giống như đã rơi vào trạng thái ngủ.
Cô lặng lẽ dịch chuyển khỏi lồng ngực anh, tiến sát đến mép giường mở điện thoại di động.
Độ sáng quá lớn khiến cô bị chói mắt, tiếp đó cô sợ ánh sáng quá mạnh khiến Hoắc Lâm tỉnh giấc, cho nên vội vàng điều chỉnh.
Cô mở Wechat, ban đầu định tìm Cố Phán và Đường Uyển để tâm sự.
Nhưng suy nghĩ lúc này Cố Phán chắc chắn đang ở cạnh Thẩm Mộ Ngạn, nói không chừng đến lúc đó Thẩm Mộ Ngạn ở bên cạnh đọc được thì… Cô mất mặt thì không nói, nhưng chỉ sợ anh ta nói lại với Hoắc Lâm.
Không được, không thể nói bây giờ, coi như muốn hỏi thì cũng phải chờ hôm nào hẹn nhau gặp mặt rồi hỏi.
Thế là cô rối rắm hết nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, mở trình duyệt tìm kiếm ra, trực tiếp bấm “Bạn trai vốn rất nhiệt tình, vội vàng muốn sinh con, nhưng tại sao bỗng nhiên lại bỏ ý định…”
Vấn đề của cô không thể tìm ra đáp án chính xác, nhưng ngược lại có những từ khóa không khác biệt lắm.
Ví dụ như cô nhấn vào một trang web, tiêu đề chính là “Bạn trai vốn rất nhiệt tình, bỗng nhiên lạnh nhạt, tại sao?”
Phía dưới là hàng loạt bình luận của cư dân mạng, đều là “Tiêu đời cô rồi.” cộng thêm một loạt hình mũ xanh ngay hàng thẳng lối.
Nam Từ giật mình, vô ý liếc nhìn Hoắc Lâm, nhớ lại anh vừa nhiệt tình quyết tâm chiếm hữu cô, cho nên trong lòng thầm bỏ qua đáp án này.
Đối với người đàn ông này, thì cô tin tưởng sự trung thành của anh là 120%.
Dù sao anh trông cũng giống như một con sư tử chưa được ăn no…
Sau đó cô đọc thêm mấy bài viết nữa nhưng cũng không đáng tin cho lắm.
Trong lòng Nam Từ có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng ném điện thoại qua một bên, không muốn nghĩ nhiều nữa, quay đầu lặng lẽ dựa vào lồng ngực Hoắc Lâm, nhắm mắt đi ngủ.
Đại khái qua nửa tiếng sau, hô hấp của cô bắt đầu ổn định, thì trong bóng đêm, Hoắc Lâm chậm rãi mở mắt.
Đáy mắt anh không hề buồn ngủ, anh cúi đầu xuống nhìn Nam Từ một lát, sau đó trực tiếp duỗi cánh tay với lấy điện thoại di động của cô.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, anh đốt một điếu thuốc, sau đó lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay anh là điện thoại di động của Nam Từ, tiếp đó anh trực tiếp mở khóa điện thoại, bởi vì Nam Từ chưa đóng trang web, cho nên vừa mở khóa thì anh đã trực tiếp đọc thấy những gì Nam Từ vừa tìm kiếm.
Lúc đọc thấy những gì cô tìm kiếm, thì đuôi lông mày Hoắc Lâm có chút nhướn nhướn.
Sau một lúc, anh trực tiếp dùng điện thoại của Nam Từ, gọi cho trợ lý Trương.
Bà chủ cơ bản đã đổi số điện thoại, đồng thời cũng mấy lần tự mình liên lạc với trợ lý Trương, cho nên lúc này năm giờ sáng lại thấy bà chủ gọi đến, khiến anh ta nhất thời bị giật mình.
Thời gian này, bà chủ phải đang ngủ say trong vòng tay của ông chủ, sao lại gọi điện thoại cho anh ta vào giờ này?
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ ông chủ lại nổi điên?
Chẳng lẽ… Ông chủ đã làm chuyện gì đó có lỗi với bà chủ?
Càng nghĩ càng thấy không hợp lý, tiếp đó anh ta mới hắng giọng một cái, ấn nút nghe.
“Alo… Bà chủ?”
Ở bên này Hoắc Lâm không quan tâm đến xưng hô của anh ta, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện tôi bảo cậu chuẩn bị làm đến đâu rồi?”
Trợ lý Trương nghe thấy giọng của ông chủ, chẳng hiểu sao nỗi lo lắng trong lòng rơi xuống hơn một nửa.
Anh ta thử thăm dò: “Ông chủ, chuyện ngài nói là… Chuyện cầu hôn sao?”
“Ừ.”
“À thì tôi cũng có tìm được mấy kiểu cầu hôn trên mạng, sau đó lại…”
Hoắc Lâm cắt ngang: “Tôi chỉ muốn nghe kết quả.”
Trợ lý Trương bị nghẹn: “Kết quả là chưa có phương án nào đạt đủ điều kiện ngài muốn.”
Hoắc Lâm nhíu mày, một lát sau lại nói: “Cho cậu thêm ba ngày.” Sau đó anh trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu bên này, Trợ lý Trương khóc không ra tiếng, ông chủ cho là anh ta không điên cuồng tìm kiếm sao? Còn không phải là do ông chủ yêu cầu quá cao sao!
Không được, đợi sau khi ông chủ cầu hôn bà chủ thành công, thì nhất định phải ám chỉ cho bà chủ biết, để bà chủ thủ thỉ bên gối với ông chủ tăng tiền lương cho anh ta!
…
Sau khi trở về giường, Nam Từ mê man trở mình, có vẻ như nửa tỉnh nửa mê, ôm lấy anh một lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Anh đi đâu về…”
Hoắc Lâm cúi đầu hôn lên trán cô, hai tay ôm cô thật chặt: “Không có gì, ngủ đi.”
Nam Từ không trả lời lại, mà hô hấp càng lúc càng ổn định hơn.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sớm chuyển sáng, Hoắc Lâm nhìn ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm chui vào phòng, trong đầu không khỏi nhớ tới dáng vẻ lúc cô bảo sinh con.
Anh biết Nam Từ nghĩ gì, cũng biết cô muốn dùng cách này để chứng minh là cô yêu anh, cô sẽ không rời khỏi anh nữa.
Nhưng chính bởi vì như vậy, nên anh mới càng muốn đặc biệt chú ý đến ước muốn của cô.
David đã nói nếu anh muốn duy trì mối quan hệ tình cảm với Nam Từ, thì anh nên tôn trọng ý kiến và suy nghĩ của cô.
Mặc dù nhiều khi anh vẫn không khống chế nổi việc chiếm hữu và độc chiếm cô, nhưng anh nghĩ ít ra với những chuyện khác thì anh sẽ từ từ thay đổi vì cô.
Bảo bối của anh đáng giá nhất trên đời này.
Mà anh cũng muốn vì cô mà từ từ trở nên thành một người bình thường, từ từ học cách yêu một người.
Ngày đó sau khi tan cuộc chơi thì đã hơn hai giờ sáng.
Tất cả mọi người đều uống một chút rượu, kể cả Nam Từ.
Nhưng cô đã trải qua mấy lần kinh nghiệm xương máu, cho nên lần này không dám uống nhiều, chỉ tùy tiện nhấp chút bia rồi để xuống, bắt đầu đổi đồ uống.
Lúc rời đi, Hoắc Lâm có chút say, Nam Từ nhìn anh, ngoại trừ ánh mắt có chút không giống ngày thường, còn lại nhìn có vẻ như không biết anh uống nhiều hay không.
Chỉ là sau khi lên xe… Cô mới cảm giác được là anh có chút say.
Bởi vì cô vừa lên xe thì anh đã trực tiếp đè cô xuống, không quan tâm đến xung quanh, bắt đầu hôn cô, thì cô có cảm giác anh không giống bình thường…
Lái xe nhanh trí, cảm giác bầu không khí không đúng, lập tức nâng tấm che lên.
Hoắc Lâm khi say hoàn toàn biểu lộ sự ham muốn chiếm hữu cô ngày càng lớn, bình thường anh kiềm chế bao nhiêu, thì bây giờ lại không nhịn được nữa.
Bình thường anh lúc nào cũng dịu dàng hôn cô, lúc này lại dùng sức mút môi cô, Nam Từ có cảm giác đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại rồi, mà cô rõ ràng không uống rượu, bây giờ bị anh hôn đến mức khoang miệng cô cũng đầy mùi rượu.
Lúc anh buông cô ra, Nam Từ bị anh giày vò đến mức hai mắt mờ mịt, ngược lại cô không có cảm giác giận, mà chỉ vui đùa nhõng nhẽo phàn nàn anh: “Anh chỉ giỏi bắt nạt em khi không có ai xung quanh.”
Hoắc Lâm cười cười, mái tóc được chải chỉnh tề ngay ngắn, lúc này cũng xốc xếch rơi thõng vài sợi, gọng kính vàng anh mang vốn khiến gương mặt tuấn tú của anh thêm phần nghiêm nghị và nhã nhặn, bây giờ lại khoác thêm một tia tà khí.
“Anh cũng muốn bắt nạt em khi có người ở xung quanh đó chứ, em cho phép sao?”
“…”
“Hứa, sau này không được gần người đàn ông khác như vậy nữa.” Anh ôm eo cô, đầu ngón tay vuốt ve, tùy ý nói ra một câu.
Mặc dù giọng điệu của anh rất hững hờ, nhưng Nam Từ nghe ra mùi nguy hiểm.
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng có quen biết gì đâu, người xa lạ mà… Với lại em nghĩ ra trăm phương nghìn kế từ chối nên mới nói chuyện với người đó mà.”
“Tóm lại là không được.” Hoắc Lâm cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Trừ anh ra, sau này không được để người đàn ông khác gần em nửa bước chân.”
“…”
Nam Từ lén liếc anh, cô không biết bạn trai nhà người ta thế nào, nhưng bạn trai nhà mình thì thật sự ghen tuông đến mức khó hiểu.
Nhưng cũng may đây chỉ là chuyện nhỏ, cô cũng có thể chấp nhận được.
Mà thôi cô vì anh một chút vậy, dù sao anh cũng đã thỏa hiệp nhiều việc vì cô rồi.
Ngẫm lại những chuyện này thì cô cũng tha thứ cho cái sự bá đạo khó hiểu của anh.
Thế là cô cong môi cười, giống như một con thỏ nhỏ, ôm cổ anh, dụi dụi đầu vào lồng ngực anh.
“Lúc nãy em hát thế nào? Có phải rất êm tai không? Ha ha ha, thật ra bài hát này em hay nghe lúc còn ở nước ngoài, cũng có cố gắng học thuộc, chỉ là để sau này về hát cho anh nghe.”
Hoắc Lâm nở nụ cười yếu ớt: “Ừ, vậy lát nữa em phải hát cho anh nghe thêm mấy lần nữa.”
Nam Từ không hiểu lắm, nhưng vừa về đến nhà, cô đã bị anh ép ở trong phòng ngủ tới tới lui lui, lại bị anh bắt ép hát câu “Dành cho anh hàng vạn lần.”, thì lúc đó cô mới hiểu ý của anh rốt cuộc là gì…
Sau đó cô mơ mơ màng màng, nghe thấy Hoắc Lâm lần thứ tư lật người ra mép giường, có tiếng thứ gì đó như bị xé rách.
Cô suy nghĩ một chút, ôm lấy anh từ phía sau.
“Đừng dùng nữa.” Giọng nói của cô vẫn còn mang theo chút khàn khàn, cũng có chút mềm mại.
Động tác Hoắc Lâm dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Hả?”
Cô dừng lại một lúc, sau đó mới ấp úng: “Hay là chúng ta sinh một đứa đi.”
Lúc mới về nước, cô cảm thấy chưa đủ ổn định, chính cô còn cảm thấy tâm tư cô bất ổn, cho nên mới không muốn có con.
Nhưng bây giờ mọi chuyện hết thảy đã kết thúc, cuộc sống của cô ngày càng ổn định, cô cũng quyết định từ nay về sau sẽ mãi ở bên cạnh anh, vậy chi bằng có một đứa con đi.
Ít ra… Cũng cho anh có chút cảm giác an toàn?
Hiện tại cô luôn cảm thấy anh vẫn còn chút nghi ngờ cô, nghi ngờ cô vẫn còn giống như lúc trước, có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào.
Thật ra hôm qua lúc Hoắc phu nhân và ba Hoắc đến công ty Hoắc Lâm, thì suy nghĩ này cũng xẹt qua trong đầu cô.
Cô không biết nên nói thế nào, nhưng ý của cô là Hoắc Lâm từ nhỏ đến lớn chưa từng biết đến mùi vị của gia đình, của người thân.
Bao gồm cả ba Hoắc.
Ba Hoắc nhìn có vẻ rất đau xót Hoắc Lâm, cũng xấu hổ với anh, nhưng nhiều năm trôi qua ông cũng chẳng làm được gì cho Hoắc Lâm.
Mà đương nhiên Hoắc Lâm chỉ có sự tôn trọng đối với ông, chứ không có một chút tình cảm cha con nào.
Nghĩ tới đây, Nam Từ lập tức cảm thấy đau lòng cho Hoắc Lâm.
Vậy nên cô suy nghĩ nếu như anh đã không có người thân, thì cô sẽ tặng cho anh một người thân, bao gồm tặng kèm cả cô.
Sau này có cô và con rồi, thì thế giới của anh cũng sẽ không còn khổ sở và âm u.
Với tính cách cố chấp và không có cảm giác an toàn như anh, thì như vậy có lẽ sẽ có thay đổi lớn.
Cô muốn mang lại hạnh phúc cho anh, muốn anh cũng có tất cả hạnh phúc mà một người bình thường nên có.
Cho nên cô gạt hết bỏ mọi ngượng ngùng, nói ra câu kia.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ thuận theo ý cô, coi như không nói gì, nhưng động tác thực tế cũng sẽ ngầm đồng ý với cô.
Nhưng ai mà ngờ…
Hoắc Lâm nghe xong chỉ dừng lại, sau đó tiếp tục động tác trong tay, rồi anh quay người ôm cô, hôn lên trán cô một cái.
“Chờ thêm một chút nữa.”
“…”
Nam Từ không hiểu, trước đó anh còn vội vàng muốn cô sinh con, sao bây giờ cô đã chịu rồi thì anh lại bảo chờ?!
Nhưng sự nghi ngờ của cô chưa tồn tại được bao lâu, thì đã bị anh lôi kéo vào một phen trầm luân mới.
Lúc cô bị anh giày vò hung ác đến mức nắm chặt ga trải giường, Nam Từ vẫn còn thắc mắc tại sao anh lại đổi ý?
…
Sau khi hoàn toàn kết thúc cuộc vui, Hoắc Lâm ôm Nam Từ vào lòng, để cho cô lấy lại hơi thở, rồi anh hôn lên đỉnh đầu cô.
“Ngủ đi.”
Trong đầu Nam Từ toàn là thắc mắc về chuyện lúc nãy, hoàn toàn không buồn ngủ.
Cách nửa ngày, Nam Từ nhìn Hoắc Lâm trong bóng đêm, lúc này hô hấp của anh đã ổn định, giống như đã rơi vào trạng thái ngủ.
Cô lặng lẽ dịch chuyển khỏi lồng ngực anh, tiến sát đến mép giường mở điện thoại di động.
Độ sáng quá lớn khiến cô bị chói mắt, tiếp đó cô sợ ánh sáng quá mạnh khiến Hoắc Lâm tỉnh giấc, cho nên vội vàng điều chỉnh.
Cô mở Wechat, ban đầu định tìm Cố Phán và Đường Uyển để tâm sự.
Nhưng suy nghĩ lúc này Cố Phán chắc chắn đang ở cạnh Thẩm Mộ Ngạn, nói không chừng đến lúc đó Thẩm Mộ Ngạn ở bên cạnh đọc được thì… Cô mất mặt thì không nói, nhưng chỉ sợ anh ta nói lại với Hoắc Lâm.
Không được, không thể nói bây giờ, coi như muốn hỏi thì cũng phải chờ hôm nào hẹn nhau gặp mặt rồi hỏi.
Thế là cô rối rắm hết nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, mở trình duyệt tìm kiếm ra, trực tiếp bấm “Bạn trai vốn rất nhiệt tình, vội vàng muốn sinh con, nhưng tại sao bỗng nhiên lại bỏ ý định…”
Vấn đề của cô không thể tìm ra đáp án chính xác, nhưng ngược lại có những từ khóa không khác biệt lắm.
Ví dụ như cô nhấn vào một trang web, tiêu đề chính là “Bạn trai vốn rất nhiệt tình, bỗng nhiên lạnh nhạt, tại sao?”
Phía dưới là hàng loạt bình luận của cư dân mạng, đều là “Tiêu đời cô rồi.” cộng thêm một loạt hình mũ xanh ngay hàng thẳng lối.
Nam Từ giật mình, vô ý liếc nhìn Hoắc Lâm, nhớ lại anh vừa nhiệt tình quyết tâm chiếm hữu cô, cho nên trong lòng thầm bỏ qua đáp án này.
Đối với người đàn ông này, thì cô tin tưởng sự trung thành của anh là 120%.
Dù sao anh trông cũng giống như một con sư tử chưa được ăn no…
Sau đó cô đọc thêm mấy bài viết nữa nhưng cũng không đáng tin cho lắm.
Trong lòng Nam Từ có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng ném điện thoại qua một bên, không muốn nghĩ nhiều nữa, quay đầu lặng lẽ dựa vào lồng ngực Hoắc Lâm, nhắm mắt đi ngủ.
Đại khái qua nửa tiếng sau, hô hấp của cô bắt đầu ổn định, thì trong bóng đêm, Hoắc Lâm chậm rãi mở mắt.
Đáy mắt anh không hề buồn ngủ, anh cúi đầu xuống nhìn Nam Từ một lát, sau đó trực tiếp duỗi cánh tay với lấy điện thoại di động của cô.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, anh đốt một điếu thuốc, sau đó lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay anh là điện thoại di động của Nam Từ, tiếp đó anh trực tiếp mở khóa điện thoại, bởi vì Nam Từ chưa đóng trang web, cho nên vừa mở khóa thì anh đã trực tiếp đọc thấy những gì Nam Từ vừa tìm kiếm.
Lúc đọc thấy những gì cô tìm kiếm, thì đuôi lông mày Hoắc Lâm có chút nhướn nhướn.
Sau một lúc, anh trực tiếp dùng điện thoại của Nam Từ, gọi cho trợ lý Trương.
Bà chủ cơ bản đã đổi số điện thoại, đồng thời cũng mấy lần tự mình liên lạc với trợ lý Trương, cho nên lúc này năm giờ sáng lại thấy bà chủ gọi đến, khiến anh ta nhất thời bị giật mình.
Thời gian này, bà chủ phải đang ngủ say trong vòng tay của ông chủ, sao lại gọi điện thoại cho anh ta vào giờ này?
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ ông chủ lại nổi điên?
Chẳng lẽ… Ông chủ đã làm chuyện gì đó có lỗi với bà chủ?
Càng nghĩ càng thấy không hợp lý, tiếp đó anh ta mới hắng giọng một cái, ấn nút nghe.
“Alo… Bà chủ?”
Ở bên này Hoắc Lâm không quan tâm đến xưng hô của anh ta, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện tôi bảo cậu chuẩn bị làm đến đâu rồi?”
Trợ lý Trương nghe thấy giọng của ông chủ, chẳng hiểu sao nỗi lo lắng trong lòng rơi xuống hơn một nửa.
Anh ta thử thăm dò: “Ông chủ, chuyện ngài nói là… Chuyện cầu hôn sao?”
“Ừ.”
“À thì tôi cũng có tìm được mấy kiểu cầu hôn trên mạng, sau đó lại…”
Hoắc Lâm cắt ngang: “Tôi chỉ muốn nghe kết quả.”
Trợ lý Trương bị nghẹn: “Kết quả là chưa có phương án nào đạt đủ điều kiện ngài muốn.”
Hoắc Lâm nhíu mày, một lát sau lại nói: “Cho cậu thêm ba ngày.” Sau đó anh trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu bên này, Trợ lý Trương khóc không ra tiếng, ông chủ cho là anh ta không điên cuồng tìm kiếm sao? Còn không phải là do ông chủ yêu cầu quá cao sao!
Không được, đợi sau khi ông chủ cầu hôn bà chủ thành công, thì nhất định phải ám chỉ cho bà chủ biết, để bà chủ thủ thỉ bên gối với ông chủ tăng tiền lương cho anh ta!
…
Sau khi trở về giường, Nam Từ mê man trở mình, có vẻ như nửa tỉnh nửa mê, ôm lấy anh một lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Anh đi đâu về…”
Hoắc Lâm cúi đầu hôn lên trán cô, hai tay ôm cô thật chặt: “Không có gì, ngủ đi.”
Nam Từ không trả lời lại, mà hô hấp càng lúc càng ổn định hơn.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sớm chuyển sáng, Hoắc Lâm nhìn ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm chui vào phòng, trong đầu không khỏi nhớ tới dáng vẻ lúc cô bảo sinh con.
Anh biết Nam Từ nghĩ gì, cũng biết cô muốn dùng cách này để chứng minh là cô yêu anh, cô sẽ không rời khỏi anh nữa.
Nhưng chính bởi vì như vậy, nên anh mới càng muốn đặc biệt chú ý đến ước muốn của cô.
David đã nói nếu anh muốn duy trì mối quan hệ tình cảm với Nam Từ, thì anh nên tôn trọng ý kiến và suy nghĩ của cô.
Mặc dù nhiều khi anh vẫn không khống chế nổi việc chiếm hữu và độc chiếm cô, nhưng anh nghĩ ít ra với những chuyện khác thì anh sẽ từ từ thay đổi vì cô.
Bảo bối của anh đáng giá nhất trên đời này.
Mà anh cũng muốn vì cô mà từ từ trở nên thành một người bình thường, từ từ học cách yêu một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.